Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 37: Giao dịch (2)



Đêm yên tĩnh, trong phòng tối đen như mực, một bóng người dựa vào đầu giường, đôi mắt sáng như sao, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, cửa sổ "cạch" một tiếng mở ra.

"Ngươi đã đến rồi!" Người trên giường nháy mắt đứng lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn phía trước, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

Bóng đen ngồi xuống cạnh bàn, thanh âm đạm mạc vang lên: "Xem ra ngươi rất vội."

Bị người ta uy hiếp, có thể không vội sao? Vân Yên cố nén lửa giận trong lòng, nói: "Nói đi, giao dịch gì?"

"Chuyện thứ nhất, ta muốn ngươi gả cho Mộ Thanh Viễn!" Giọng nói lạnh lẽo của Dạ Mị lần nữa vang lên, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Vân Yên sững sờ, gả cho Mộ Thanh Viễn? Làm sao có thể? Nàng chợt cười nói: "Đừng đùa, chắc hẳn ngươi cũng biết rõ, ta bị Mộ Thanh Viễn từ hôn rồi, ngươi cảm thấy hắn sẽ nguyện ý lấy ta sao?"

Dạ Mị lạnh nhạt nói: "Chuyện này thì phải xem lợi thế trong tay ta có quan trọng hay không rồi."

"Ngươi đang uy hiếp ta!" Vân Yên biến sắc, tức giận trừng mắt người áo đen kia, mẫu thân vì nàng mà phải chịu uy hϊế͙p͙ còn ít sao? Ngay cả khi phải mất mạng, nàng cũng hận nhất bị người khác uy hϊế͙p͙.

Trong bóng đêm, Dạ Mị giương mắt liếc nhìn cô gái đối diện, giọng nói không chút gợn sóng: "Ngươi có thể nói không, nhưng ngươi phải rõ ràng hậu quả."

Bình tâm lại, Vân Yên lạnh lùng nhìn về phía trước, nói: "Gả cho Mộ Thanh Viễn không khó, nhưng mà ta là thê tử chưa cưới của Mộ Cảnh Nam, ngươi cảm thấy Mộ Cảnh Nam sẽ để người khác đội nón xanh cho hắn sao? Đến lúc đó sợ là huynh đệ bất hòa, triều đình khiếp sợ, đối với ngươi có lợi ích gì?"

"Chuyện này không liên quan đến ngươi." Dạ Mị lạnh lùng nói.

Nghe thế, Vân Yên nhíu mày, nhưng không đợi nàng suy nghĩ nhiều, thanh âm ủ dột lại vang lên lần nữa: "Chuyện thứ hai, giết Chấn Uy đại tướng quân Dương Ngạo."

Giết người? Dương Ngạo? Đó không phải là bộ hạ cũ của ông ngoại sao? Vân Yên nói: "Theo ta biết, Chấn Uy đại tướng quân hiện tại không ở kinh thành, hơn nữa võ công của ngươi cao cường, còn cần ta động thủ sao? Mặt khác, vì một chút nguyên nhân, chuyện này không được."

"Xem ra ngươi cũng không biết chân tướng thảm án diệt môn nhà ông ngoại ngươi năm đó."

Lời này giống như một hòn đá phá vỡ mặt hồ yên tĩnh, Vân Yên đứng lên bước tới gần Dạ Mị, hai tay "pằng" một tiếng vỗ lên bàn: "Có phải ngươi biết gì đó hay không?" Nàng vẫn luôn muốn biết chân tướng án diệt môn nhà ông ngoại, tin tức bên Cơ Lãnh Tuyết quá ít.

"Chuyện ta biết rõ cũng không nhiều, nhưng ta có thể tra xét giúp ngươi." Dạ Mị lạnh nhạt nói, ánh mắt thâm thúy nhìn vào cô gái trước mắt, "Ngươi suy nghĩ một chút, Lý gia mất, ai là người có lợi nhất."

"Cao gia, Liễu gia!" Tay Vân Yên run rẩy, cái bàn cũng run run theo, không phải nàng không hoài nghi, chỉ khổ nỗi không có chứng cớ.

Dạ Mị đứng lên, xoay người, nói: "Nhớ, chuyện ngươi đồng ý với ta, nếu ngươi làm trái, ta sẽ khiến ngươi trả giá thật lớn."

"Hừ!" hừ lạnh một tiếng, một cơn gió lạnh thổi qua, người trong phòng đã biến mất không thấy.

Vân Yên ngồi trên mặt đất, nếu không phải năm đó nhà ông ngoại xảy ra biến cố, mẫu thân cũng sẽ không chết.

Đêm khuya, trên mái hiên, nam tử áo đen đứng thẳng chắp tay sau lưng, phía sau hắn xuất hiện một cô gái áo tím thùy mị động lòng người.

"Ngươi thật sự tính đưa Thiên Hương đậu khấu cho nàng?" Tử Ảnh lạnh giọng hỏi.

Dạ Mị cười lạnh, nói: "Cho nàng? A... vậy thì phải xem nàng có thể sống được đến lúc đó không."

"Vậy vì sao không trực tiếp giết nàng?" Tử Ảnh làm động tác cắt cổ.

Dạ Mị trầm mặc một lát, lắc đầu nói: "Trước không cần, nàng còn hữu dụng." . truyện ngôn tình

Hữu dụng? Tử Ảnh nghi hoặc nhìn hắn, người có thể hữu dụng đối với hắn không nhiều lắm, Vân Yên, quả thực không đơn giản.