Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo Bảo

Chương 8: Ra phố



Sáng sớm hôm sau, ở trong sân nghe thấy tiếng Vân Tử Mạn giao phó cùng Hồng Thược vài câu liền đi ra ngoài, bỡi vì chuyện từ hôn của Thượng Quan Khinh Vãn, nàng tất nhiên phải vào cung một chuyến, cấp cho Thái hậu nương nương một câu trả lời thoả đáng, dù sao cửa hôn sự này cũng là do Thái hậu nương nương năm đó làm chủ, hiện giờ đã thất bại, nàng cũng phải cho lão nhân gia một lời giải thích mới được.

Thượng Quan Khinh Vãn phút chốc từ trên giường ngồi dậy, thừa dịp mẫu thân đi ra ngoài, nàng vừa lúc cũng có thể đi ra ngoài đi dạo, nhưng mà nàng mới đến đây, đối với địa hình ở đây lại không hiểu biết, tất nhiên phải tìm một người dẫn đường mới được.

Theo cửa sổ khắc hoa nhìn ra, nàng liền thấy Hồng thược đang bận rộn trong viện, khoé môi gợi lên nụ cười xấu xa, mở cửa phòng ra, một phen liền kéo Hồng Thược hướng phía ngoài Lê Hoa Uyển bước đến, Hồng Thược vừa kinh vừa sợ, khuôn mặt khẩn trương nói :”Đại tiểu thư, người muốn dẫn ta đi đâu?”

“Hai chúng ta tuỳ tiện đi dạo trên đường, vừa lúc tạo thêm tình cảm.” Thượng Quan Khinh Vãn hướng về phía nàng ta chớp chớp hai mắt, hoạt bát cười cười, mấy ngày nay quan sát nàng ta nên không khó nhìn ra, Hồng Thược la một nha hoàn rất trung thành tận tâm, chỉ có hợi nhát gan, bất quá vẫn có thể từ từ mà dạy dỗ, ngày sau có thể các nàng sẽ ở chung một chỗ rất lâu, cho nên phải hảo hảo tạo thêm tình cảm mới được.

Hồng Thược nao nao, mau quang đại tiểu thư linh động khiến nàng một trận hoảng hốt, một hồi lâu mới kịp phản ứng :”NHưng trước khi phu nhân xuất môn đã giao phó nô tì, giúp đại tiểu thư hảo hảo tĩnh dưỡng trong phủ, vạn vạn không thể ra ngoài…”

“Vì sao không thể ra ngoài?” Vẻ tươi cười trên mặt Thượng Quan Khinh Vãn nhanh chóng thu lại sạch sẽ, tiến độ bước chân cũng chậm lại.

“Bỡi vì… Đại tiểu thư mới bị từ hôn, hiện tại đi ra ngoài… Qủa thật không tiện.” Giọng nói Hồng Thược càng ngày cànng thấp, mắt liễm nhanh chóng buông xuống, không dám nhìn thẳng cặp mắt khí thế bức người kia của Thượng Quan Khinh Vãn.

Không khí giống như đang ngưng trụ, nháy mắt an tĩnh lại, nhưng có thể khiến Hồng Thược cảm giác được hơi thở có vài phần làm cho người ta sợ hãi, đầu nhỏ cúi xuống càng thấp, nàng cũng không biết tại vì sao đại tiểu thư lại trở nên sắc bén đáng sợ như thế?

“Là bổn tiểu thư bỏ hắn! Cái này…. Ngươi nhớ kỹ cho ta! Đi---“ Thanh â Thượng Quan Khinh Vãn không lớn, nhưng lại rất có lực, lộ ra ý niệm không cho người cự tuyệt.

Hồng Thược không dám phản bác nữa, ngoan ngoãn theo sau chủ tử đi ra khỏi cửa lớn Thừa tướng phủ.

--- ----dãy phân cách hoa lệ------

Thượng Quan Khinh Vãn một mặt tò mò, một đường từ chợ nhìn xem chằm chằm, đưa tới không ít ánh mắt của mọi người nhìn đến, ai nói chỉ có bộ dáng xinh đẹp mới khiến người quay nhìn lại , bộ dạng xấu xí cũng có người quay lại ngó nhìn đấy thôi.

Chỉ là, nha hoàn Hồng Thược đi phía sau cũng bị người khác nhiền đến cả người không yên, đại tiểu thư giống như căn bản không có chú ý tới, không ít người đối diện đang chỉ trỏ về phía các nàng, lại khiến nàng cảm giác khó chịu càng tăng thêm, hận không thể tìm một cái lổ chui xuống.

Phải biết rằng, hôm nay chính là ngày đại hôn của Thượng Quan Khinh Vãn, nhưng hôm nay vị đại tiểu thư nàng lạu mang theo nha hoàn lắc lư ở trong chợ, cho dù là người không biết chuyện, cũng biết cửa hôn sự này đã thất bại! Hồng Thược thực không hiểu trong lòng đại tiểu thư là đang nghĩ như thế nào…

“Đã sớm biết hôn sự này xác định sẽ nhanh chóng bị huỷ, ngươi xem khuôn mặt của nàng kìa, nhị hoàng tử thế nào tiếp tục nhìn a…”

“Đúng vậy, nhìn nha hoàn bên người nàng ta, cũng so với nàng ta xinh đẹp gấp trăm lần.”

Giọng nói to nhỏ không ngừng truyền đến hai tai chủ tớ các nàng, biểu tình trên mặt Hồng Thược từ quẫn bách dần dần biến thành phẫn nộ, tuy rằng đại tiểu thư thất trinh là sai, nhưng bọn họ nói chuyện huyên thuyên như thế lại càng đáng giận hơn.