Địch Hậu

Chương 14



“Duệ Đế thân chinh vì muốn đoạt Đông Kỳ hay là vì muốn đoạt lại Quỳnh Anh?”. Cảnh Thừa Nghêu cười hỏi.

“Càn rỡ”. Mắt phượng lạnh lẽo, Nghiêm Tuyển quát lên: “Tên của Hoàng hậu của trẫm mà ngươi có thể gọi thẳng sao?”.

“Chắc Duệ Đế rất rõ ràng quan hệ của ta và Quỳnh Anh không phải là bình thường”. Cảnh Thừa Nghêu rũ mắt, che ánh cười trong đáy mắt.

Quỳnh Anh, muội đừng trách huynh nhiều chuyện. Nếu như không phải do mẫu phi muội lo lắng thì huynh cũng không đến để thử tâm của Nghiêm Tuyển.

Sắc mặt Nghiêm Tuyển âm trầm, ánh mắt dọa người, nhìn kỹ giống như một pho tượng ở điện Tu La.

“Duệ Đế cũng biết, lúc trước khi Quỳnh Anh là Hoàng hậu ở hoàng cung Kim Lương đã là Linh Nguyệt quân sư, lúc nào cũng giúp ta hiến kế, giúp ta ổn định cuộc chiến tranh”.

“Đủ rồi, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”.

“Xin hỏi Duệ Đế, rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào về Quỳnh Anh? Ngươi buồn vì nàng khi dễ ngươi hay là hận nàng phản bội ngươi? Muốn tóm nàng lại để làm nhục trút hận hay mà nghĩ đưa nàng về để nhận ân sủng của Đế vương?”.

“Những việc này là việc của trẫm và nàng, không cần ngươi xen vào”.

“Duệ Đế đừng quên, lòng của Quỳnh Anh hướng về ta, thà cùng ta trở về Đông Kỳ còn hơn là làm Hoàng hậu Kim Lương. Như vậy chuyện của Quỳnh Anh sẽ là chuyện của ta, sao ta có thể không xen vào?”.

Khốn kiếp! Lời này của Cảnh Thừa Nghêu rõ ràng diễu võ dương oai với hắn!

Nghiêm Tuyển giận dữ: “Cảnh Thừa Nghêu, ngươi không sợ ngày mai trẫm động binh diệt Đông Kỳ?”.

Cảnh Thừa Nghêu cười nói: “Không phải lần này Duệ Đế thân chinh vì muốn tiêu diệt Đông Kỳ, đưa Đông Kỳ vào bản đồ của Kim Lương hay sao? Vậy thì bất luận ta nói gì làm cái gì thì đâu có khác được?”.

Nghiêm Tuyển cười lạnh: “Nếu như không phải nàng đang ở chỗ ngươi thì trẫm sẽ không ngồi đây nghe ngươi nói linh tinh”.

Nghe vậy trong mắt Cảnh Thừa Nghêu xẹt qua một tia sáng. Vậy thì Duệ Đế thân chinh không phải vì đế nghiệp mà vì mỹ nhân.

“Xin hỏi Duệ Đế, làm sao thì ngươi mới bằng lòng bỏ qua cho Đông Kỳ?”. Cảnh Thừa Nghêu lại hỏi.

“Tuyệt đối không có khả năng”. Nghiêm Tuyển lộ ra sát ý tàn nhẫn khát máu.

“Thật sao? Đã vậy thì ta cáo từ!”. Cảnh Thừa Nghêu ôm quyền, xoay người rời đi, tư thái tiêu sái tự nhiên làm Nghiêm tuyển cũng ngạc nhiên.

Rốt cuộc lần này Cảnh Thừa Nghêu đến có mục đích gì? Không được gì cũng cam tâm rời đi? Chẳng lẽ là muốn khoe với hắn là hắn ta có được Quỳnh Anh.

Lắt phượng lạnh lẽo, sát ý nổi lên trong lòng Nghiêm Tuyển: “Thôi Nguyên Bái”.

Thôi Nguyên Bái đang đứng ngoài đẩy cửa vào phòng, khom người nói: “Nô tài ở đây”.

“Truyền lệnh xuống, các chủ tướng đến tiền tính, trẫm muốn thương nghị để ngày mai đánh quân vào Đông Kỳ”.

Bất luận như thế nào hắn cũng muốn tự tay chặt cái đầu của Cảnh Thừa Nghêu để trút ghen hận trong lòng!

Trong thiên điện của hoàng thành Đông Kỳ, Lạc Quỳnh Anh ôm gối ngồi trên giường gỗ hoa lê bên cửa sổ, đôi mắt đẹp đờ đẫn. Ngoài cửa sổ những hạt mưa tí tách lâu như thế, nàng cũng không cảm giác được.

Một bóng người yêu kiều, tướng mạo rất đẹp. Nữ tử đến gần bên giường, khẽ lay bờ vai của nàng. Toàn thân nàng chấn động dường như vừa hồi hồn.

Nàng mở mắt nhìn người nọ đang mỉm cười, cũng cười theo: “Đã trễ thế này sao mẫu phi chưa đi nghỉ?”.

Ngu Ngưng Lan sờ sờ gò má hơi lạnh do gió thổi của nàng, nói: “Quỳnh Anh, tại sao con không chịu nói cho mẫu phi nghe ở hoàng cung Kim Lương đã trải qua những ngày như thế nào?”.

Lạc Quỳnh Anh hạ hai mắt, nhàn nhạt nói: “Bởi vì không có gì để nói nên con không nói với mẫu phi”.

“Thật không có gì để nói sao, chung quy vẫn có cái để con nói chứ? Ví dụ như Duệ Đế Kim Lương coi con như quân cờ để áp chế di dân của Hoa Lệ, lại để cho con thành Hoàng hậu lãnh cung, con bị trên dưới Kim Lương quốc khinh miệt”.

Đầu tiên Lạc Quỳnh Anh thấy lạ nhưng sau đó mới nhớ, mẫu phi làm quan tỳ trong phủ Thái sư, chuyện của hoàng cung Kim Lương vẫn có thể biết được”.

Nhìn tha thiết trong mắt mẫu phi Lạc Quỳnh Anh hiểu được, nhất định mẫu phi đã biết gì đó nếu không thì người sẽ không mở miệng hỏi nàng.

Từ nhỏ nàng ở cùng mẫu phi trong lãnh cung, không giống với những hoàng tử công chúa khác xa cách với mẹ đẻ, nàng và mẫu phi không phải chịu lễ tiết rườm rà gò bó trong cung nên tình cảm rất tốt, giống như tỷ muội cái gì cũng tâm sự với nhau.

“Mẫu phi đừng lo lắng nhiều, con với Nghiêm Tuyển không có gì cả”. Nàng biết mẫu phi muốn tìm hiểu cái gì nhưng nàng không muốn nói.

“Con còn nhớ mẫu phi đã nói cái gì với con không?”. Ngu Ngưng Lan cười khẽ.

Lạc Quỳnh Anh ngẩng đầu lên, im lặng không nói gì.

“Mặc dù khi đó con còn rất nhỏ nhưng mẫu phi nhớ rất rõ con đã từng nói với mẫu phi, cảm giác ở trong lãnh cung thật sự rất buồn khổ. Nếu như có thể lựa chọn thì con thà sống ở ngoài như một người ăn xin còn hơn là sống tù túng ở lãnh cung, không được tự do”.

“Quỳnh Anh, con còn thông minh hơn những huynh đệ khác của con, nếu như con là nam nhi chắc chắn có thể xưng đế vậy mà trời cao lại để con làm phận nữ nhi. Đời này con phải tìm được một nam tử có khả năng trấn áp được con, để cho con khâm phục khẩu phục thì con mới có được hạnh phúc”.

“Nhưng mà con sợ là sẽ làm cho mẫu phi thất vọng….”. Nàng biết bây giờ mẫu phi rất lo cho nàng, Lạc Quỳnh Anh lộ vẻ thẹn thùng. “Con đã quyết định sẽ đi du vân tứ hải không muốn phải chịu gò bó nữa”.

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong đầu nàng lại hiện lên hình bóng người nọ… Nàng rũ mắt, nàng không muốn bất kì ai thấy sự nhớ nhung trong đáy mắt nàng.

Ngu Ngưng Lan cười nhe, đưa tay khẽ vuốt đỉnh đầu của nàng, dịu dàng nói: “Mẫu phi không cầu gì chỉ cần con vui vẻ. Mẫu phi biết con chán ghét những ngày tháng sống trong hoàng cung nhưng mẫu phi nhắc cho con, nếu như tâm của con không tự do thì cho dù con sống giữa bầu trời lộng lớn, thì con có tự do hay không?”.

Tất nhiên nàng hiểu được lời ngụ ý của mẫu phi.

Hơn nữa, nhất định Cảnh Thừa Nghêu đã nói chuyện nàng đi gặp Nghiêm Tuyển cho mẫu phi.

Nói thẳng ra, nàng cải trang thành sứ thần đi gặp Nghiêm Tuyển, ngoài mặt nói muốn xin hắn lui binh, nhưng thực ra… là bản thân nàng muốn gặp hắn.

Từ sau khi nàng rời khỏi Kim Lương, ngực nàng như bị đá đè, không thở nổi, mỗi đêm nằm ngủ nàng sẽ nằm mơ thấy hắn.

Lòng của nàng là một con chim bị giam cầm khát khao muốn bay nhưng sau đó con chim lại yêu người cầm tù nó.

Ngu Ngưng Lan nhìn con gái đang cúi đầu suy nghĩ, gọi một nha hoàn thân cận bưng một cái khay đến, trên kau là bát thuốc đen đặc.

Lạc Quỳnh Anh nhăn mày nhìn chén thuốc: “Cái gì thế?”.

Ngu Ngưng Lan nâng bát thuốc lên thổi thổi rồi đưa về phía nàng, cười nói: “Đây là canh bổ mẫu phi tự mình nấu cho con. Ở trong phủ Thái sư mẫu phi chịu không ít khổ nhưng cũng học được không ít việc”.

Ánh mắt LẠc Quỳnh Anh buồn bã, yêu thương nhìn mẫu phi: “Mẫu phi, con xin lỗi, là Quỳnh Anh bất hiếu không cứu mẫu phi sớm, để người phải chịu khổ”.

“Đứa nhỏ ngốc, sao lại là lỗi của con được, đừng tự trách”. Ngu Ngưng Lan dịu dàng mỉm cười đưa chén thuốc cho nàng. “Canh này dù đắng nhưng rất bổ con đừng có chê, con mau uống đi cho nóng”.

“Do mẫu phi khổ tâm sao con có thể chê được”. Khóe miệng Lạc Quỳnh Anh nhếch lên, nâng chén thuốc, nín thở nhìn mùi thuốc cay nồng uống một hơi cạn sạch.

đặt chén canh về khay của nha hoàn, Lạc Quỳnh Anh muốn mỉm cười với mẫu phi nhưng trước mắt đột nhiên mơ hồ, cảm giác choáng váng ập đến.

Nàng vịn lấy cạnh giường, trực giác cảm thấy có gì đó lạ nhưng canh này do mẫu phi tự mình nấu cho nàng, sao có thể…

“Quỳnh Anh, con đừng sợ, mẫu phi tuyệt đối sẽ không hại con”.

Bên tai truyền đến tiếng mẫu phi nói nhỏ, tim nàng đập nhanh muốn đứng dậy nhưng không có sức, tầm mắt mơ hồ như sương mù giăng.

“Con làm sao… mẫu phi… con…”. Cả người Lạc Quỳnh Anh nhũn ra nắm sấp trên bàn trà, ý thức mơ hồ chỉ loáng thoáng thấy ánh mắt của mẫu phi nhìn nàng xin lỗi.

Sau đó mí mắt sụp xuống, nàng chìm vào đêm tối.

Tảng sáng, đại quân do Duệ Đế Kim Lương tự mình lãnh binh dẫn đầu đánh vào đế kinh của Đông Kỳ.

Nhưng mà rất kỳ lạ, đế kinh không ai trấn thủ, cửa hoàng thành rộng mở giống như đang chờ đại quân Kim Lương đến.

“Bệ hạ, có lẽ thái tử Đông Kỳ rất sợ nên đã quyết định đầu hàng”. Tướng lĩnh theo sát vui vẻ nói.

Ánh nắng chiếu trên chiến giáp hoàng kim của Nghiêm Tuyển, rực rỡ chói mắt, khuôn mặt tuấn mĩ lạnh lùng, ánh mắt rét lạnh làm người ta phát run.

Hắn dõi mắt về phía xa, không nói gì, tướng lĩnh sau lưng thu hồi sự vui vẻ không dám xem thường thiếu cảnh giác.

Dù sao thì nước Đông Kỳ cũng kém xa so với Kim Lương xưng bá một phương nên hoàng thành Đông Kỳ cũng không lớn lắm, ước chừng nửa hoàng thành Kim Lương vẫn lớn hơn.

Cửa cung rộng mở, thềm đá bị mặt trời chiếu sáng chói lọi. Nghiêm Tuyển ngồi trên con tuấn mã cao lớn màu đen, vung roi ngựa trong tay đi thẳng về phía trước.

“Bệ hạ cẩn thận”. Tướng lãnh phí sau vội vàng giục ngựa đuổi theo.

Nghiêm Tuyển cưỡi ngựa chạy một đoạn nhìn thấy trên cả một đoạn đường dài không có gì cả. Một loạt tử sĩ dàn hàng hai bên, Cảnh Thừa Nghêu mặc áo gấm đứng nghiêm ở cuối hàng, mỉm cười nhìn.

“Mặc dù phụ hoàng chưa nhường ngôi cho ta nhưng bởi vì bệnh quấn thân nên đã đưa ngọc tỷ cho ta. Nếu như ngươi muốn diệt Đông Kỳ thì chỉ cần chặt đầu ta xuống là có thể thành công”. Cảnh Thừa Nghêu cất giọng nói.

Nghiêm Tuyển nheo mắt, không để ý lời khuyên của tướng lĩnh, tung người xuống ngựa, rút thanh kim đao bên hông, thanh đao rắn rỏi khí khái, đuôi đao đều là hoa văn hình rồng, lóe ra cái lạnh của kim loại.

“Ngươi thật sự cho rằng trẫm không dám xuống tay?”. Nghiêm Tuyển như một pho tượng chiến thần cổ màu vàng, dung nhan tuyệt mỹ, thân hình cao lớn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo như muốn đông lạnh tất cả.

Con mắt Cảnh Thừa Nghêu nhìn thẳng Nghiêm Tuyển, cũng đi tới. Tử sĩ hai bên ánh mắt lóe lên nhưng chủ tử đã có lệnh, không dám tự ý hành động, chỉ có thể âm thầm nắm quyền nhịn lại.

Nghiêm Tuyển cười lạnh, như đi ở chỗ không người, hiên ngang mạnh mẽ đến trước mặt Cảnh Thừa Nghêu, đặt thanh Kim đao lên cổ của hắn ta.

Cảnh Thừa Nghêu mặt không đổi sắc cười nói: “Ta vẫn nghe nói Kim đao của Duệ Đế từng chỉ trong vài ngày chém giết hơn vạn người sát khí nặng làm người người đều sợ. Hôm nay xem ra đúng là như vậy”.

Nghiêm Tuyển thấy thần thái hắn ta nhẹ nhõm không hề sợ hãi thì trong lòng nghi ngờ.

Cảnh Thừa Nghêu lại nói: “Người đời đều nói Duệ Đế anh dũng thần trí, nhất định sẽ có một ngày xưng bá thiên hạ, thống nhất giang sơn. Thân là một nước nhỏ, ta cũng biết Duệ Đế muốn lấy Đông Kỳ, mặc dù có quân sư tốt phụ tá hay đại quân tinh nhuệ hơn nữa thì cũng không chống cự được thôi”.

“Ngươi đang tính đầu hàng trẫm sao?”. Nghiêm Tuyển mặt lạnh buồn cười nhìn hắn, bàn tay nắm chặt đuôi đao chưa hề buông lỏng ra.

“Tất nhiên là không”. Ngay cả khi có thanh đao đặt ngang cổ Cảnh Thừa Nghêu vẫn không sợ hãi, thong dong mà nói.

“Vậy là cầu xin tha thứ?”.

“Cũng không phải”.

“Cảnh Thừa Nghêu, rốt cuộc ngươi đang diễn trò gì?”. Nghiêm Tuyển lạnh giọng cười một tiếng, thần thái ngạo mạn khinh miệt: “Người sắp thành tù nhân của trẫm, toàn bộ sinh tử đều nằm trong tay trẫm, vậy mà còn nói điều kiện với trẫm?”.

Cảnh Thừa Nghêu cười cười, nhẹ nhàng nâng tay chỉ về phía đông. Nghiêm tuyển nhìn về phía đó, thấy một bóng người nhỏ gầy xinh đẹp bị treo cao trên thành lầu, đôi tay bị trói sau lưng, mắt đẹp đóng lại, mi tâm nhíu chặt, khuôn mặt trắng bệch như tuyết.

Nhất thời ngực bị đau nhói, trong lòng như có gì đổ vỡ, đau như bị đao đâm.

“Cảnh Thừa Nghêu, ngươi đang làm cái gì?”. Nghiêm Tuyển tức giận nhưng thái độ tỉnh táo khác thường làm người ta không rét mà run.

“Nhìn thấy không, Lạc Quỳnh Anh chính là lợi thế để ta bàn điều kiện với Duệ Đế”.

“Ngươi trăm phương nghìn kế đưa nàng đi từ hoàng thành Kim Lương, thế nhưng lúc này lại coi nàng như lợi thế để đàm phán với trẫm?”.

“Ta đưa nàng rời khỏi hoàng thành Kim Lương bởi vì ta với nàng từng có cam kết. Từ trước đến giờ ta vẫn là người luôn trọng chữ tín nên không thất tín với nàng. Nhưng mà nay Đông Kỳ quốc đang lâm nguy, nếu như ta mà chết thì cái gì cũng không có? Một nữ tử sao có thể so được với bảo toàn tính mạng và sự sống còn của Đông Kỳ quốc”.

“Cảnh, Thừa, Nghêu”. Đột bên bàn tay nắm chặt, Kim Đao cứa vào mấy phần, máu đỏ tràn ra. Nghiêm Tuyern cắn chặt hàm răng ngà, hận không thể chặt Cảnh Thừa Nghêu ra làm trăm mảnh.