Địa Ngục Sâu Thẳm

Chương 21



Những người áo đen xung quanh nhất thời dừng động tác, xông tới! Ta ôm hắn, ra sức lùi về phía sau!

Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh! Không phải sợ! Không phải sợ! Ta cố gắng nói tự nhủ ! Lưng bỗng nhiên đụng vào một thân cây, đã không cònđường thối lui rồi!

Máu trên người hắn càng không ngừng chảy, nhiễm đỏ y phục của ta, vẫnkhông nhúc nhích. Người dẫn đầu đám người áo đen đi đến đây, chậm rãigiơ trường kiếm trong tay lên.

“Chờ một chút!” Ta la lớn: “Không nên giết chúng ta! Hắn đã bị trọngthương, ta không có võ công, chúng ta còn sống mới có thể có chỗ dùngđược!”

Hơi ngập ngừng một lúc, kiếm đang giơ lên đã thả xuống, người áo đen kia ngồi xổm xuống, kiểm tra qua một chút tình trạng vết thương của NhanNgạo Hành xong, tay hướng phía sau ra hiệu một cái, hai người áo đen lập tức tiến lên, khiêng hắn đi từ trong lòng ta. Người cầm đầu kia nhìn ta một chút, điểm lên người ta một cái, ta liền lập tức mất đi cảm giác.

Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đã bị nhốt trong một gian phòng. Trongphòng không có cái gì cả, trên vách tường cũng trống trơn, nhưng có chút ánh sáng chiếu xuống từ một cái cửa sổ trên mái nhà. Ta đẩy đẩy cửa,đúng là đang bị khóa. Ta gõ gõ mạnh cửa, không phản ứng, xem ra tiếngđộng chưa đủ lớn!

Lui ra phía sau hai bước, lấy đủ sức, đang chuẩn bị đá thêm một cước,cánh cửa lại đột nhiên chi nha một tiếng mở ra! Ta kinh ngạc mà nhìnngười đi vào…

Thích Thiểu Thương !

Không kịp ngẫm nghĩ, ta bồ nhào đi tới, nắm tay hắn, vội vàng hỏi thăm: “ Thích đại ca, ca ca đâu? Ca ca ở nơi nào? Hắn thế nào rồi?”

Hắn không trả lời ta, mà chỉ lạnh lùng mà nhìn ta. Ta buông tay ra, chậm rãi lui về phía sau, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh run: “Là ngươi?Là ngươi làm sao? !”

Hắn vẫn không nói gì, đi về phía ta. Ta vội vàng lui về phía sau, liên tục lui tới chân tường.

“Hắn không có chết.” Hắn đột nhiên mở miệng nói.

“Cái gì?”

“Hắn không chết!”Hắn đột nhiên ôm bả vai ta, khẽ nói: “Vì sao làm như vậy? Vì sao?”

“Cái gì?” Ta ngẩn ra, lớn tiếng nói: “Ta không rõ, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì đó?”

Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng ta, trong mắt tràn đầy thương xót cùng khóhiểu: “Vì Thích Đà Hoa kinh, các ngươi lại có thể cấu kết cùng U Minh Ám phủ! Ngạo Hành thân là võ lâm minh chủ, không những không bảo vệ võ lâm chính đạo, ngược lại vì tư lợi bản thân, sẵn sàng phạm sai lầm lớn nhất thiên hạ, không những đã đánh cắp nguyệt kiếm của Mộ Dung gia, còn cùng Minh Ám lừa đi Tinh kiếm của nhà chúng ta, thậm chí để giấu diếm sựthực mà giết người diệt khẩu!”

“Ngươi rốt cuộc đang nói chuyện lăng nhăng gì hả? Cái gì Thích Đà Hoakinh? Cái gì nguyệt kiếm, tinh kiếm? Cái gì giết người diệt khẩu? Takhông hiểu ngươi đang nói về cái gì!” Ta mở to hai mắt nhìn.

“Không cần che giấu nữa!” Thích Thiểu Thương nhìn ta với sự thất vọng:“Bây giờ nhân chứng vật chứng đều có, ngươi khỏi cần chối cãi nữa!”

“Tử nhi ~~~ nàng ~~~~ nàng cần gì phải… ? Dù cho mẫu thân nàng là muộimuội của phủ chủ U Minh Ám phủ, nàng cũng không nên quên hết rằng phụthân nàng là người của Vô Địch sơn trang, là Nhan Vô Địch đó! Nàng saocó thể giựt giây Ngạo Hành làm ra chuyện như vậy? Nàng quả thực làm cho ta quá thất vọng rồi!”

“Vào lúc phán ta tội chết, có phải nên cho ta một lý do trước đã haykhông?” Ta lạnh lùng nói: “Trước tiên, ta hoàn toàn không biết ngươiđang nói chuyện gì, đó là lý do mà ta không cần che giấu chuyện gì cả!Tiếp theo, đúng là mẫu thân ta là người của U Minh Ám phủ, việc đó cóquan hệ gì tới phụ thân ta? Sau cùng! Ta giựt giây ca ca làm chuyện gì?Xin hỏi, Thích thiếu hiệp ngươi có tư cách gì nói hai chữ thất vọng vớita?”

“Thích đại ca! Huynh còn muốn nói dông dài với nàng ta làm gì?” Một người mang theo tiếng khóc nức nở mà nói.

Thích Thiểu Thương xoay người, lúc này ta mới thấy được, thì ra tiến vào là Hàn Ti Nhược! Con mắt của nàng ta đang sưng phù, dường như đã khóclớn một hồi, nhưng ngoài sự trông đợi của ta, trong mắt nàng ta có sựcăm ghét không chút che giấu!

“Nhan Tử Sa! Ngươi là đồ dối trá! Nói cái gì muốn tới lấy di vật của phụ thân ngươi, thì ra là tới cấu kết làm chuyện xấu xa! Các ngươi, cácngươi còn giết phụ thân ta! Nhan Ngạo Hành cái đồ ngụy quân tử, còn giảbộ nói muốn chăm sóc ta, giúp ta tìm phụ thân! Kỳ thực phụ thân ta cũngđã sớm bị giết chết rồi!” Nàng ta vừa lên án, nước mắt vừa rơi như mưa.

“Nhược, nàng đừng khóc nữa!” Thích Thiểu Thương miễn cưỡng an ủi nàng:“Nhân quả báo ứng, bất kể bọn họ làm chuyện gì, ta tin nhanh chóng sẽ có sự trừng phạt chờ bọn họ! Nhưng mà, phụ thân nàng trên trời có linhthiêng, nhất định không hy vọng trông thấy nàng còn tiều tụy như vậytiếp nữa.”

Ta chỉ là không nói gì, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, được một lúc,tiếng khóc của Hàn Ti Nhược dần dần ngừng lại, ta mới mở miệng nói: “ Ta muốn gặp hắn! Ta muốn gặp ca ca ta!”

Bóng lưng của Thích Thiểu Thương cứng đờ, xoay người, đối mặt ta, nói :“Được! Ta để ngươi thấy hắn, sau khi thấy xong, còn có chuyện muốn hỏingươi!”

“Khó mà không phải là tam đường hội thẩm, phải không?” Ta hừ lạnh một tiếng, cố gắng đứng thẳng lưng lên rồi đi về phía cửa.

Đi ra cửa, ta mới phát hiện, thì ra chúng ta đã về tới Thích gia trang. Ngoài cửa hai người gia đinh đang đứng canh, trông thấy ta đi tới, nétmặt có vẻ đề phòng, làm ra tư thế muốn ngăn cản ta dừng lại, ta lạnhlùng liếc mắt lướt qua bọn họ, lui ra phía sau, nghiêng người tránh ra,ngoảnh đầu lại ném cái liếc mắt cho Thích Thiểu Thương đang có vẻ mặt lo lắng. Thích Thiểu Thương cất bước đi ra, có hắn dẫn đầu, ta cũng liềnthực không khách khí mà đi sát theo. Vòng vo mấy vòng, đi tới trước mộtgian nhà lớn tách biệt, Thích Thiểu Thương đứng ở cửa, nhưng không có ýđẩy cửa.

Hắn bỗng xoay người, nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, nói: “Tử Nhi, nàngnghe Thích đại ca nói một câu, nên nói cái gì thì nói cái đó, dù saocũng đừng vì ca ca nàng mà che giấu, chỉ có như vậy, ta mới có thể……………”

Hắn nói được một nửa, dường như thấy có chút lời không nên nói ra khỏimiệng, do dự hết một hồi, mới xoay người, đẩy cửa ra. Trong phòng đã cóvài người ở bên trong, thấy chúng ta vào, lặng ngắt như tờ. Ta cũngkhông nhìn kỹ một người nào cả, một lòng toàn bộ đều đặt vào người đangnằm trên giường kia!

Ta đi từng bước đến phía trước, dần dần thấy rõ hết từng chút từng chútmột. Sắc mặt của hắn rất nhợt nhạt, dù cho đang lúc mê man, lông màycũng là đang nhíu lại, dường như đang chịu đựng đau khổ rất lớn vậy. Tarốt cục đi tới bên giường, vươn tay, nhẹ nhàng xốc chăn gấm đang đắptrên người hắn lên ~~~

Trên ngực hắn được quấn một lớp băng trắng dày, có máu đỏ mờ mờ ảo ảothấm ra, như chọc vào mắt ta đau đớn. Tay ta run lên, rõ ràng đã cóchuẩn bị tâm lý, thế nhưng vết thương của hắn có lẽ so với tưởng tượngcủa ta còn nghiêm trọng hơn nhiều!

Ta cắn chặt môi, nắm chặt hết nắm tay, hít sâu một hơi, ngẩng đầu, bắtđầu quan sát người ở trong phòng. Đầu tiên ngồi ở bên giường chính làmột lão nhân gia mặc trang phục của đại phu, ta biết hắn, bởi vì trướckia ta ngã bệnh đều là hắn xem bệnh kê thuốc cho ta, hắn nhất định là vị thần y tiếng tăm lừng lẫy —— Nghê Tuyển.

Xem ra là hắn cứu mạng của ca ca, bằng không với thương thế của hắn nếunhư là một đại phu bình thường chỉ sợ ông trời cũng hết cách rồi!

Đảo qua khuôn mặt lo lắng của Nghê lão tiên sinh, ta nghiêng đầu, ngồi ở bên cạnh chính là Thích Nghiêm Phong mặt không có chút biểu tình! Cảngười Thích Nghiêm Phong tỏa khí túc nghiêm túc lạnh lẽo, nhìn ta vớiánh mắt không một tia gợn sóng, khiến người khác nhìn không ra ý nghĩcủa ông ta.

Ngồi bên kia chính là một lão hòa thượng, nhìn áo cà sa đang khoác trênngười ông ta, ta liền biết được, ông ta chính là phương trượng Trí Không của Thiếu Lâm tự. Ông ta nhắm mắt lại, trong miệng lẩm nhẩm niệm kinhvăn, tràng hạt trên tay đang từng viên từng viên một lướt qua đầu ngóntay, hoàn toàn có dáng vẻ xuất trần, không hổ là vị cao tăng đang chủtrì Thiếu Lâm tự.

Ngồi kề bên Trí Không chính là một người trung niên hơi mập, cặp mắt nhỏ có con ngươi lúc nào cũng như cười tủm tỉm, thấy trên tay hắn hai cáiquả cầu vàng kia không ngừng chuyển động lại kỳ dị mà không có tiếngvang, ta thầm cau mày, tại sao ngay cả hắn cũng tới?

Kim lão gia, chưởng môn của Kim Đao môn, bởi vì trong tay nắm giữ đượcsố bạc lớn của ba nhà rải rác từ nam đến bắc, vì thế nên Kim lão gia của Kim Đao môn cũng như Kim Đao cùng ngân phiếu trên tay hắn đều nổi danh! Hiếm thấy nhất chính là, hắn tuy là người giàu có một phương, đối nhânxử thế lại rất hào phóng, lại thích làm việc thiện, trên giang hồ đượcmệnh danh là “Bồ Tát Cười”.

Còn có một người đứng ở bên cửa sổ, hai tay giấu sau người, rất kiêungạo! Chỉ bóng lưng mà nói, cũng thấy không rõ rốt cuộc là ai!

“Phụ thân, con thấy có một số việc hay là hỏi Tử Sa muội muội đi!” Thích Thiểu Thương cung kính nói.

Thích Nghiêm Phong cau cau mày, thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Kim lão gia một cái.

“Ha ha, hiền chất à! Ta xem Nhan tiểu thư chẳng qua là đàn bà con gái,chuyện như vậy e rằng nàng ta cũng sẽ không nắm rõ được lắm đâu!” Kimlão gia cười híp mắt nói: “Nghe nói cơ thể Nhan tiểu thư không được khỏe lắm, Nghê lão, ngài nên thật tốt xem cẩn thận cho nàng ấy.”

“Kim lão gia khách sáo rồi, Tử Sa từ nhỏ ngã bệnh đã luôn làm phiền Nghê lão, bây giờ ta ngay cả thời gian chịu được cũng đã không còn nhiều,sau này chỉ sợ cũng sẽ không để Nghê lão lo lắng nữa được rồi!” Ta vừacười nhẹ vừa nói.

“Tử Nhi, ngươi?” Nghê đại phu kinh hãi nói: “Đây là làm sao vậy? Lần trước ta tới không phải cháu còn đang rất khỏe sao?”

“Không có gì, ngài không cần để ý đâu.” Ta thản nhiên nói: “Nhưng thậtra lời của Kim lão gia vừa nãy, Tử Nhi có phần không rõ, Tử nhi tuy làđàn bà con gái, nhưng vấn đề đúng hay sai, Tử Nhi vẫn còn phân biệt được rất rõ ràng. Thích công tử vừa mới nói một số lời kỳ quái với Tử Nhi,Tử Nhi thật sự là không rõ, có thể phiền Kim lão gia nói một chút cho …Tử Nhi được hay không? Còn nữa, Tử nhi chỉ muốn biết một việc, rốt cuộclà ai làm cho gia huynh bị thương thành như vậy!”

Ta lạnh lùng liếc mắt lướt qua mọi người, sau cùng nhìn thẳng đến mắt của Thích Nghiêm Phong.

Thích Nghiêm Phong hơi chọn mi, chậm rãi mở miệng nói: “Thương nhi, con để hắn đi vào, tự mình nói với Nhan tiểu thư!”

Thích Thiểu Thương nghe xong, lập tức xoay người đi ra ngoài. Một látsau, cửa mở, Thích Thiểu Thương lại đi đến, một người mặc đồ trắng đitheo sau. Người mặc đồ trắng xem ra tối đa chỉ có hơn ba mươi tuổi, vừavào cửa, hắn đã hướng phía Trí Không phương trượng cung kính thi lễ: “Đồ nhi xin thỉnh an thái sư phụ.”

Tay của phương trượng dừng một chút, chậm rãi mở mắt ra: “A di đà phật,Tề Hằng, con hãy lập lại sự tình hôm qua từ đầu chí cuối một lần nữa.”

“ Vâng!” Cái người kêu Tề Hằng kia, kính cẩn buông tay rồi đứng thẳng,nói: “Ngày hôm qua, ta cùng Lộ sư huynh, Mộ Dung công tử nhận được tintức, nói là người trộm nguyệt kiếm đi sẽ xuất hiện ở chỗ rừng đào kia,ba người chúng ta liền mai phục tại đó! Qua không lâu sau, liền thấy cóhai người đáng nghi xuất hiện, tiếp theo Nhan minh chủ cũng đã xuấthiện, hai người kia như là thủ hạ của Nhan minh chủ, ta thấy hai ngườibọn họ đem một cái bao bố giao cho Nhan minh chủ xong thì vội vàng rờiđi. Sau đó Nhan tiểu thư cũng tới…”

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái xong nói tiếp: “Nàng dườngnhư cùng Nhan minh chủ nổi lên tranh chấp, muốn Nhan minh chủ đem vật gì đó cho nàng, nói là vật về với nguyên chủ, sau đó Nhan tiểu thư thừadịp hắn không chuẩn bị, đoạt đi cái bao bố đó, tay run lên, nguyệt kiếmliền rớt xuống!”

“Mộ Dung công tử thấy vậy lập tức liền xông ra ngoài, chất vấn Nhan minh chủ, ai ngờ Nhan minh chủ không nói được lời nào liền đã bắt đầu độngthủ, chúng ta ba người đành phải hợp lại. Sau đó ta chính là nhất thờikhông cẩn thận đâm bị thương Nhan minh chủ ~~~~ ”

Thì ra là thế! Trong lòng ta lập tức sáng tỏ hết thảy!

Xem thân phận của hắn thì hẳn đúng là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm (*tutại gia), hơn nữa Mộ Dung gia, mặc dù không biết người họ Lộ kia là cóđịa vị gì, nhưng ít nhất ba người bọn họ đã được thông đồng từ trướcrồi. Nếu bọn hắn đều là đệ tử của các đại môn đại phái hết sức quantrọng trong chốn võ lâm hiện nay, như vậy thì chỉ có hai khả năng!

Thứ nhất, bọn họ là bị người ta giật dây vu cáo hãm hại chúng ta; thứhai, là chỗ môn phái của bọn hắn mệnh lệnh bọn hắn làm như vậy! Khôngcần nói là nguyên nhân nào, hiện giờ ta nói gì cũng đều thành vô íchrồi!

Nhân chứng, là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm! Vật chứng, là nguyệt kiếmcủa ta tìm được từ Hàn gia! Bây giờ ta đích thực là hết đường chối cãirồi! Cái bẫy rập này, mà đầu tiên là do theo Hàn Ti Nhược đi tới Thíchgia, đã bắt đầu chuyển động rồi! Ta không khỏi nhìn coi vẻ mặt khác nhau của mọi người trong phòng, ngẫm nghĩ, rốt cục là ai muốn đẩy chúng tavào chỗ chết? Là một người, hay là tất cả mọi người?