Địa Ngục Sâu Thẳm

Chương 18



Lần đầu tiên thấy hắn có biểu tình như vậy!

Phải nói là không có biểu tình gì mới đúng, ngay cả một chút kinh ngạcvừa mới hiện ra cũng biến mất không còn bóng dáng. Trong mắt hắn khôngcó lấy một tia ấm áp. Tựa như trong nháy mắt tất cả đều đóng băng.

“Được!” Hắn rốt cục mở miệng: “Rất tốt.”

Đôi môi mỏng hơi cong lên, nét cười căn bản chưa chạm tới đáy mắt “Vậyngươi hãy thử làm thế đi! Để xem ngươi rốt cuộc có thể làm được chuyệngì!”

Hắn bỗng tiến tới gần, áp vào môi ta, chậm rãi nói: “Nhan Tử Sa, từ nhỏngươi đã thuộc về ta, ngươi nợ ta vậy nên ta muốn ngươi phải hoàn lạitất cả! Ta sẽ không buông tha cho ngươi!”

“Ha hả” ta cười lớn. “Nhan Ngạo Hành, nếu không phải ngươi luôn miệngnói hận ta, thì nghe những lời vừa rồi ta còn nghĩ rằng ngươi thích tacho nên mới dây dưa lằng nhằng như thế!”

“Thích ư?” Hắn hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ vẻ mỉa mai “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đối đãi với người mình thích như vậy sao?”

Trái tim không khỏi đau đớn, đầu vẫn ong ong : “Đúng vậy nha! Tử Nhicũng sẽ không đối đãi như vậy với người mình thích đâu! Xét trên phươngdiện này chúng ta quả là huynh muội!”

Hắn cười lạnh một tiếng, cũng không nói năng gì nữa, chỉ lạnh lùng liếc ta một cái, đẩy cánh cửa đi ra ngoài.

Ta suy sụp, dần dần mới thả lỏng được thân thể đang cực kì căng thẳng.Ta lẳng lặng nằm xuống, vừa rồi rõ ràng đã muốn hụt hơi, thế mà cònkhông biết sống chết, tranh cãi với hắn. Ta không khỏi cười khổ: thảonào mệt mỏi đến như vậy!

Hiện giờ, việc ta phải làm chính là suy nghĩ thật kĩ xem bước tiếp theo nên tiến hành như thế nào.

Nếu nhanh thì chỉ còn 3 tháng, mà chậm cũng chỉ đến một năm, ta phải lợi dụng quãng thời gian ấy thế nào?

Ta rốt cuộc vẫn không rõ vì sao mẫu thân lại đồng ý gả cho phụ thân? Vìsao sau khi bà ấy sinh ra ta liền lập tức bỏ đi? Rồi vì cái gì lại trởvề, giết phụ thân, hơn nữa còn tự sát!

Trong chuyện này nhất định phải có nguyên nhân sâu xa!

Ta nắm chặt tay. Xem ra phải tự mình nghĩ biện pháp !

Ngày hôm sau, xuất hiện một người khách không thể ngờ tới, là Hàn Ti Nhược.

“Nhan tỷ tỷ, tỷ cảm thấy thân thể thế nào?” Nàng vẫn mặc một thân áotrắng, bộ dáng vô cùng mềm mại nhẹ nhàng. Nhìn nàng, ta bỗng nhiên nghĩtới chính mình trước kia, cũng giả bộ nhu nhược yếu đuối, nhưng xem rakhông bằng một phần mười năng lực hiện giờ của nàng ta!

“Đa tạ đã quan tâm, tỷ đã không sao nữa rồi! Đúng rồi, đã tìm được Hàn bá bá chưa?” Ta thân thiết hỏi han.

Nàng ta cúi đầu với vẻ bi thương: “Không có, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của phụ thân!”

Nhìn bộ dạng của nàng giống như sắp khóc lớn!

“Không cần lo lắng, Hàn bá bá nhất định sẽ không có chuyện gì!” Nhìndáng vẻ khổ sở của nàng, ta không khỏi nhớ tới phụ thân. Cũng khó tráchđược nàng, thời điểm phụ thân vừa mới mất, ta cũng rơi lệ nhiều khôngbiết bao nhiêu …

“Tỷ tỷ?” Hàn Ti Nhược ngẩng đầu nhìn ta: “Tỷ làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”

“A, không có, chỉ là hơi nhớ tới phụ thân.” Ta cười nói.

“Đúng rồi, nhắc tới Nhan thúc thúc, ba năm trước đây muội cũng đã từnggặp ông ấy một lần!” Hàn Ti Nhược chợt nói: “Hình như ngay trước khiNhan thúc mất một tháng, có đến ở lại nhà của chúng ta ba ngày. Ngày đóông ấy cùng cha muội ở trong sân ngắm hoa, còn uống rượu, muội chợt nghe thấy bọn họ nói cái gì mà Ám phủ này! Nguyệt dạ này và vân vân! Còngiống như có kiếm kiếm gì đó!”

“Cái gì?” Ta nắm chặt lấy tay nàng ta: “Muội nghe được bọn họ nói những gì?”

Dường như nàng bị ta làm cho hoảng sợ, ngơ ngác nhìn ta một lúc lâu rồimới nói: “Muội nghe cũng không hiểu lắm, nhưng mà Nhan thúc thúc trướckhi đi có giao cho cha muội một bao đồ vật gì đó, hình như còn nói rằng trước mắt cứ để ở nhà của muội rồi một thời gian, sau sẽ tới lấy lại.Nhưng không ngờ Nhan thúc lại…”

“Cái bao đồ ấy vẫn còn ở nhà muội ư?” Ta vội vàng hỏi: “Muội có biết bên trong có cái gì không?”

“Thứ kia phụ thân vẫn đặt ở mật thất bên trong thư phòng, muội cũng chưa có mở ra xem.” Thần sắc nàng ta có chút chần chừ, nói: “Có chuyện gì ư? Thứ kia rất trọng yếu sao?”

“Tỷ nghĩ hẳn là nó rất quan trọng! Bằng không phụ thân sẽ không phó thác cho Hàn thúc thúc !” Ta nói cẩn trọng: “Trước khi mất, phụ thân từngnhắc tới, vốn thứ ấy là để lại cho tỷ.”

“Ồ?” Hàn Ti Nhược nhìn ta nghi hoặc.

“Lần này ca ca đến nhà muội, chắc huynh ấy không hề hỏi han gì tới thứấy đúng không?” Ta mỉm cười nói. “Bởi vì ca ca trước đây luôn ở bênHoang Minh nhị lão học võ, cho nên chuyện của phụ thân tỷ biết rõ hơn.Chuyện này tỷ cũng là ngẫu nhiên nghe phụ thân nhắc tới, nếu không phảiHàn muội muội đề cập tới, tỷ suýt nữa đã quên luôn mất rồi!”

“Như vậy à!” Hàn Ti Nhược nhìn ta có chút đăm chiêu, nói: “Vậy để lầnsau đi, khi nào tỷ tỷ tới nhà muội, nhất định vật sẽ được trả về vớinguyên chủ.”

“Khụ khụ, Ti Nhược muội muội, kỳ thật, không gạt muội làm gì, mệnh tỷvốn đã khó giữ, cũng chẳng còn bao lâu! Tỷ chỉ mong trước khi chết cóthể hoàn thành tâm nguyện của phụ thân!” Nước mắt ta phối hợp rơi nhịpnhàng.

“A, Nhan tỷ tỷ, tỷ đừng khóc nha!” Hàn Ti Nhược cuống quít lấy khăn tay, giúp ta lau nước mắt. “Tỷ có chuyện gì cứ nói để muội làm là được rồi!”

“Muội muội!” Ta lôi kéo tay nàng ta, nói sâu kín: “Đưa tỷ đến nhà muộiđi! Tỷ muốn tự tay cầm lại bao đồ ấy! Bởi vì đó là di vật của phụ thân!Ti Nhược muội muội, muội nhất định phải giúp tỷ!”

“Nhưng mà thân thể của tỷ thì sao? Chi bằng để muội nói chuyện với Ngạo Hành ca ca để huynh ấy đưa tỷ đến, có được không?”

“Không cần kinh động tới ca ca!” Ta buồn bã nói. “Huynh ấy vì chuyện của ta đã phải lao tâm khổ tứ rồi. Nếu huynh ấy biết chuyện này, nhất địnhsẽ vì tỷ mà làm, nhưng mà…”

Ta dừng lại một chút rồi nói: “Nhưng mà tỷ không muốn lưu lại hình ảnhtiều tụy héo mòn của mình trong mắt huynh ấy. Tỷ muốn đi khỏi!”

“Ti Nhược, bây giờ chỉ có muội mới giúp được tỷ !” Ta thở dài yếu ớt,nói: “Về sau, ngộ nhỡ tỷ chết đi, tỷ hy vọng muội giúp tỷ chăm sóc caca!”

Chắc chắn câu nói cuối cùng của ta cực kì có hiệu quả, Hàn Ti Nhược xấuhổ gật đầu. Cũng không thể trách nàng ta, so với một kẻ sắp chết như tathì tiêu tốn tâm tư cho lang quân trong mộng vẫn là hơn.

“Được rồi! Để muội xem xem, có cơ hội muội lập tức đưa tỷ đi!” Nàng taôn nhu nói: “Nhưng mà thân thể của tỷcó thể chịu đựng được không? Phảiđi một quãng đường dài mới tới được nhà của muội đó!”

“Không vấn đề gì, thời điểm bệnh không phát tác, thực ra tỷ cũng khôngcó gì đáng lo!” Ta nói: “Muội chỉ cần giúp đỡ tỷ rời đi, tỷ sẽ tự mìnhđến được nhà muội! Nếu muội cũng đi thì lấy ai trấn an ca ca?”

“Nếu như vậy… thì được rồi, trở về muội sẽ cân nhắc lại, có tin tức gì sẽ nói cho tỷ!” Nàng nhìn ta thương cảm.

Trong mắt nàng ấy, ta thật sự rất đáng thương sao?

Ta không khỏi cười lạnh trong lòng!

Ta thật muốn biết Hàn Ti Nhược rốt cục là đang muốn làm việc gì!

Nói với ta những lời như vậy, thật đúng là xảo quyệt!

Nhưng suy ngẫm lại, cho dù thứ kia có thật sự tồn tại hay không thì ít ra lời nói của nàng ta cũng chứng minh một điều!

Nàng ta biết chuyện của nhà chúng ta với U Minh Ám phủ!

Nếu nàng ấy nguyện ý diễn trò, thì sao ta lại không biết thời biết thế mà làm theo.

Nàng ta nói những lời này chẳng qua là muốn khơi dậy lòng hiếu kì. Nànglàm thế mục đích cuối cùng là gì, ta chưa thể đoán ra, nhưng ta nhấtđịnh không buông tha nàng!

Nhưng thật sự có nên tới nhà nàng tìm thứ “đồ vật này nọ” mà phụ thân gửi gắm không?

Nghĩ đến là lại tưởng tượng ra đủ thứ, ta có cái gì mà phải sợ chứ. Rõràng là dọa người, còn có điều gì có thể khiến ta sợ hãi sao!

Nếu như đã hạ quyết tâm, ta sẽ không do dự !

Từ nay về sau, ta sẽ chỉ nghe theo nguyện vọng của bản thân mà sống!

Ba ngày sau, với bao nỗ lực của Long đại phu cùng Mộ Thanh, thân thể tađã hồi phục tới tám phần. Nếu như hàn độc không phát tác, biểu hiện củata cũng giống như những người con gái bình thường khác.

Đến khi có thể tự xuống giường đi lại thì Hàn Ti Nhược tới tìm ta.

“Muội đã chuẩn bị sẵn sàng, tối mai sẽ khởi hành. Buổi tối ngày maiphương trượng của Thiếu Lâm Tự sẽ đến. Chắc chắn không còn ai chú ý tớitỷ nữa. Lúc ấy muội sẽ mở cửa sau để tỷ ra ngoài theo lối đó. Sau khixuất môn, đi về hướng tây, có một cái chòi nghỉ mát, muội đã chuẩn bịcho tỷ một con ngựa, lương khô cùng vài thứ có thể khiến tỷ đi khỏi được thuận lợi.” Nàng nắm tay ta, lo lắng nói: “Tỷ tỷ, tỷ thật không lo lắng gì ư, tuy rằng chỉ cần một ngày đường là tới nhà muội, nhưng thân thểcủa tỷ vừa mới ổn định, đi lại vất vả như thế thì làm sao chịu nổi chứ!Không bằng để lần khác chúng ta cùng nhau trở về!”

“Không cần, tỷ muốn đi càng nhanh càng tốt. Sau khi tỷ đi rồi, ngươi giúp ta chăm sóc ca ca, có được không?” Ta dịu dàng nói.

“Chuyện này…” Hàn Ti Nhược e lệ cúi thấp đầu. Rồi nàng ngẩng đầu lênnhìn ta, có chút chần chừ : “Hay để muội đi nói với vị Minh công tử kiamột tiếng, muội thấy hắn rất quan tâm tới tỷ.”

“Ám ư…” tTa quay đầu đi, không quên khẽ quệt mắt để dấu đi những giọt lệ đang tuôn rơi: “Tỷ làm sao có thể để liên lụy tới hắn? Nếu như để chohắn hi vọng rồi lại thất vọng thì không bằng nhân dịp này chấm dứt tấtcả. Tỷ thà rằng hắn thương tâm khổ sở một lần, hận tỷ cả đời, cũng không muốn hắn yêu tỷ một lần rồi lại thương tâm khổ sở cả đời.”

“Ti Nhược muội muội…” Ta thấp giọng gọi một tiếng: “Ngàn vạn lần mongmuội đừng giống tỷ, nhất định phải nắm chắc lấy những tháng ngày hiệntại!”

Hàn Ti Nhược nắm chặt tay ta, dường như vô cùng nghẹn ngào: “Nhan tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, muội nhất định sẽ chăm sóc thật tốt Ngạo Hành ca ca!Muội không thể tin được tỷ lại có cảm xúc sâu sắc như thế đối với Minhcông tử. Nếu là Ti Nhược, chỉ sợ cũng không thể dễ dàng dứt khoát nhưthế đâu!”

“Nhân sinh vô thường.” (*Câu này có thể hiểu là chuyện đời chuyện ngườiluôn thay đổi không lường trước được.) Ta than nhẹ một tiếng, lắc đầunói: “Ca ca của tỷ là người hiểu biết. Mặc dù có lúc huynh ấy khiến chongười ta cảm thấy khó gần, nhưng đối với người mình thích, huynh ấy nhất định sẽ che chở cẩn thận. Ngoại trừ muội ra, tỷ chưa từng thấy hắn đốixử với người con gái nào khác tốt như vậy.”

Khi nói ra những lời này, trong lòng ta thật sự có chút cảm giác ngổnngang đủ loại (*Bản gốc là : đủ ngũ vị: chua cay mặn ngọt), tuy là diễntrò, nhưng cũng là từ cảm xúc của bản thân mà thốt ra thành lời.

“Nhan tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa…” Hàn Ti Nhược nhăn nhó kéo kéo tay ta, dù thế nào cũng là mối tình đầu của một thiếu nữ ngây thơ.

“A, Ngạo Hành ca ca bảo muội chờ huynh ấy ở thư phòng có chuyện muốnnói. Nhan tỷ tỷ, tỷ cứ chuẩn bị trước đi nhé! Muội không quấy rầy nữa.”Hàn Ti Nhược vội vàng cáo từ, lòng tràn đầy vui mừng.

Xem ra lần này không thể không đi, mặc kệ sự tình gì đang chờ ta ở Hàn gia, ta vẫn phải đến đó một lần!

Chỉ là, vừa muốn không làm Ám lo lắng, cuối cùng ta lại làm cho Ám lo lắng!

Về phần hắn, chỉ cần man trá với hắn, thuận lợi đi khỏi, ta sẽ rất vừa lòng !

Càng gần đến thời điểm đó, ta càng tự hỏi, tương lai ở phía trước của ta rốt cục sẽ đi về phương nào?