Địa Ngục Nhân Gian

Chương 39: Tượng đồng



Tôi cảm thấy cánh cửa sắp mở ra rồi, quả không sai, Giang Tiểu Thơ và Bạch Hồ hai người họ thu tay về, tôi nhìn thấy trên tay họ chỉ có miệng vết thương chứ không hề có máu, có nghĩa là vừa rồi máu của họ chảy ra đã bị cánh cửa này hút sạch rồi!

Tôi nhìn cánh cửa, hít một hơi, đây rốt cuộc là thứ quỷ gì, lại còn biết hút máu?

Ầm Ầm!

Tiếng ồn lớn vẫn tiếp tục vang rền, cánh cửa đồng từ từ mở ra, một luồng khí hồng hoang như bị phong ấn đã lâu cùng với mùi máu tanh thoát ra ngoài.

Không biết tại sao, nhịp tim tôi bắt đầu càng đập dữ dội hơn, giống như đang chứng kiến một thứ gì đó rất vĩ đại.

“Không đúng?” sau khi bước vào Bạch Hồ trầm giọng nói.

“Cái gì không đúng?” tôi vội hỏi.

“Cánh cửa này rất sạch sẽ.” Bạch Hồ nhìn vào cánh cửa đang mở lạnh lùng nói.

Tôi bị Bạch Hồ làm cho hồ đồ, sạch sẽ thì sao? Lẽ nào phải bẩn thỉu mới được?

Lúc đó Giang Tiểu Thơ lên tiếng: “Địa cung này chắc chắn đã rất lâu rồi, bị phong ấn thời gian dài như vậy theo lý mà nói mở cửa ra phải có rất nhiều bụi, nhưng cửa lại sạch sẽ như này, rõ ràng chỉ có thể giải thích rằng.”

“Gì cơ?” tôi vẫn không hiểu nên hỏi lại.

“Gần đây, đã có người đến rồi.” Giang Tiểu Thơ nói rồi quay qua nhìn tôi.

Có người từng đến? tôi vẫn không hiểu, đang định nói thì nghe thấy âm thanh huyên náo truyền đến, âm thanh tràn ngập và dày đặc khắp chốn, khiến cho người ta cảm thấy căng thẳng!

“Không hay rồi, thời gian đã đến, lũ kiếm ăn quay về rồi, nhanh vào trong.” Bạch Hồ nói, cúi người chui vào trong cánh cửa đồng.

Sau Bạch Hồ mấy người chúng tôi cũng vội vàng chui vào.

Ngay khi chúng tôi hành động, rõ ràng cảm nhận được âm thanh dày đặc phía sau ngày càng vang to hơn, thứ quái quỷ phía sau cách không xa nữa!

Nhìn cánh cửa đồng dần khép lại, tôi cũng hoảng lên!

Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên nào!

Nhưng cánh cửa sao có thể nghe được tiếng lòng đang gào thét của tôi chứ, nó vẫn ung dung chầm chậm khép lại, tôi thật sự không nhẫn nại được, quay một bên cánh cửa muốn đẩy cho nó nhanh đóng lại, nhưng cánh cửa bằng đồng lớn như vậy, với sức của tôi căn bản không thể khiến nó nhanh hơn chút nào.

Hơn nữa tiếng huyên náo bên ngoài ngày càng to lên, hiển nhiên đám bướm trắng mặt người cũng biết được, chốn nghỉ ngơi của chúng đã bị khách không mời xâm chiếm!

Soàn soạt soàn soạt!

Âm thanh ồn ã vang lên, thậm chí tôi còn cảm thấy không khí cũng bị chấn động!

Đúng vào lúc tôi như sắp sụp đổ, cánh cửa đồng cũng đóng hẳn lại, hơn nữa ngay khi cánh cửa đóng lại, trên cửa vang lên tiếng va đập bồm bộp bồm bộp, có lẽ lũ bướm trắng mặt người bay nhanh phía trước đã đâm vào cánh cửa đồng khổng lồ.

Phải biết rằng cánh cửa đồng này cao đến mười mét, độ dầy cũng phải đến một mét, ngăn cách một miếng đồng dày như vậy mà vẫn nghe rõ những âm thanh đó, hiển nhiên số lượng và tốc độ của chúng đã đạt đến cực hạn.

Nếu là cánh cửa bình thường, với lực như vậy sớm đã bị vỡ ra rồi, tôi vừa mới trách sao cánh cửa lại lớn như vậy giờ lại cảm thấy may mắn là nó đủ to, nếu không đám bướm trắng mặt người đó tấn công, mấy người chúng tôi chắc chắn sẽ xong đời.

Tôi với Tiết Dương thở phào, nhưng Bạch Hồ và Giang Tiểu Thơ lại như biết trước rằng lũ bướm trắng mặt người đó không thể vào được, không hề có chút biểu cảm gì.

Sau khi xác định đã an toàn, tôi tính lấy đèn pin ra chiếu xem bên trong thế nào, vừa mới bật đèn lên đã bị dọa đến hết hồn!

Bên trong là một bức tượng người mặt cáo bằng đồng, bức tượng người mặt cáo đó rất lớn, chỉ tính khuôn mặt thôi còn rộng lớn hơn cả bốn người chúng tôi ghép lại, hơn nữa khuôn mặt vô cùng dữ tợn, trên mặt đồng điêu khắc những hoa văn cổ, sự xảo trá bày ra cho người ta thấy được sự độc ác và tàn bạo của nó.

Tượng đồng đó giống như đang sống.

Đổi lại là người nhát gan, tám phần là bị tượng người mặt cáo này dọa cho chết khiếp, trải qua nỗi sợ hãi ban đầu, nhanh chóng tôi bắt đầu quan sát bức tượng người mặt cáo.

Độ cao của nó tương đương với cánh cửa bằng đồng, tầm mười mét, nhưng nó bị vùi sâu xuống mặt đất, khuôn mặt đối diện với cánh cửa nhưng thân người lại thấp xuống dưới, tôi cầm đèn pin chiếu một lượt, phát hiện chỗ chúng tôi đứng là một khoảng đất hình vuông dài khoảng mười mét, rộng ba mét, xung quanh đều trống không, chỗ chúng tôi đứng giống như một vách đá.

Sau đó tôi để ý phần thân của tượng người mặt cáo bị uốn cong về phía trước, giống như đang kéo theo một thứ gì đó, quả không sai, tôi chiếu đèn về phía sau, liền nhìn thấy tay phải nó đang kéo một thứ.

Lúc đó Tiết Dương cũng tiến lên bật đèn pin của mình, mượn ánh sáng từ đèn pin của cậu ấy tôi nhìn thấy trong cái hố rộng lớn này không chỉ có mỗi tượng người mặt cáo, mà còn có một tượng người mặt sư tử bằng đồng, độ lớn cũng tương đương với tượng người mặt cáo đằng trước, tư thế cũng không khác gì, cũng giống như đang kéo thứ gì đó, chỉ có điều vì tượng người mặt cáo gần chúng tôi hơn nên mới bị phát hiện trước!

Giang Tiểu Thơ và Bạch Hồ lúc đó cũng bật đèn pin lên, cùng chiếu khắp bốn phía.

Rất nhanh tôi đã phát hiện ra không chỉ có tượng đồng hình người mặt cáo và tượng đồng hình người mặt sư tử, mà còn có bảy cái tượng đồng khác, gồm có mặt chó, mặt hổ, mặt lợn, mặt ngựa, mặt khỉ, mặt gà và mặt mèo, tổng cộng có mặt của chín loại thú, nhưng phần thân đều là hình người, hành động của mấy bức tượng này đều là đang kéo một thứ gì đó, trên tay phải kéo một sợi dây thừng.

Tôi tiếp tục soi về phía bên sau, phát hiện không có gì để chiếu nữa rồi, phía sau đen sì sì, giống như vực sâu.

“Bên này có cầu thang đi xuống!” Tiết Dương vui mừng nói.

Tôi nhìn về phía cậu ta, đừng nói, thật sự là có bậc thang, tôi vội vàng chạy ra soi đèn xuống, thấy cầu thang dẫn thẳng xuống dưới, điều này làm chúng tôi đều nhẹ nhõm, rõ ràng chúng tôi không bị cô lập ở trên chỗ cao lơ lửng này, vẫn còn đường đi xuống dưới.

Lúc đó, tôi cảm thấy mùi máu tanh ở xung quanh ngày càng nồng, giống như cả người bị dìm vào trong bể máu.

Mùi máu tanh nồng đó sắp làm tôi phát nôn ra đến nơi.

“Nghỉ một chút rồi đi tiếp.” Bạch Hồ lạnh lùng nói một lời.

Giang Tiểu Thơ cười cười, ngồi xuống dưới đất, nhắm mắt lại, tôi để ý tóc cô ấy đã trở nên lốm đốm, tóc đen xen lẫn với tóc trắng, thật đáng kinh ngạc.

Xem ra có lẽ là vì vừa rồi đã mất nhiều máu, chỉ là vừa rồi Bạch Hồ có nói một câu khiến người ta rất tò mò, kinh động đến thành hoàng?

Tôi đương nhiên biết thành hoàng là gì, thành hoàng chính xác không phải là một vị thần, mà là một chức quan trong số các thần, thành hoàng là quan cai quản dưới âm phủ, chức vụ ngang với thị trưởng ở cõi người.

Nhưng nói Giang Tiểu Thơ kinh động đến thành hoàng là bắt đầu từ đâu?

Không biết tại sao lúc đó tôi đột nhiên nhớ đến lúc trước nói chuyện với Tiết Dương, lúc Bạch Hồ thu nhận cậu ta đã trông như vậy rồi, đến giờ Tiết Dương đã gần bằng anh ta, mà Bạch Hồ vẫn cứ như thế không hề già đi.

Hơn nữa trước đó tôi nhìn thấy những tấm ảnh trong phòng Bạch Hồ, rõ ràng cũng đã lâu lắm rồi, giống như ảnh chụp từ thời kháng chiến, thời kỳ kháng chiến… là chuyện của những năm bốn mươi của thế kỷ trước rồi, đến nay đã gần tám mươi năm, tám mươi năm trước Bạch Hồ và Giang Tiểu Thơ đã như vậy rồi!

Nghĩ tới đây, tôi không kìm được hít sâu một hơi, rốt cuộc Bạch Hồ và Giang Tiểu Thơ đã sống bao lâu rồi? Rõ ràng những năm bốn mươi của thế kỷ trước không hẳn là giới hạn tuổi của bọn họ.

Quan trọng là sống lâu như vậy cũng có thể, nhưng không hề già đi, đây là bản lĩnh gì chứ?

Lẽ nào nói kinh động đến thành hoàng là điều này? Vậy tại sao Giang Tiểu Thơ kinh động còn Bạch Hồ thì không?

Tôi nghĩ không thông.

Nửa tiếng sau, Bạch Hồ mới lên tiếng: “Xuất phát thôi!”

Tôi nghiêng đầu qua nhìn Giang Tiểu Thơ, tóc cô ấy đã đen trở lại rồi.

Đám người chúng tôi đi xuống phía dưới, đi mãi đi mãi, tôi phát hiện ra có điều gì đó không đúng…

Phía dưới lòng đất, dường như dày đặc, chất đống những tượng đá binh sĩ cổ đại, tư thế của tất cả binh lính đó đều đang kéo một thứ gì đó.

Nhìn vào số lượng, tôi vô tình chiếu vào một khu vực lớn ít nhất phải tính đến hàng ngàn!