Địa Ngục Cấm Ái: I Love My Sister

Chương 16: Tiêu cực



Tôi chạm nhẹ vào núm xoay điều chỉnh nhiệt độ, nếu bây giờ xoay hết mức liệu tôi có bỏng chết không nhỉ ?

Ánh sáng lọt vào đôi mắt sưng đỏ vì khóc của tôi, đau rát.

Tôi nghiêng người tránh phía cửa sổ, thân dưới truyền đến cảm giác đau đớn khó thốt nên lời.

Thắt lưng như muốn gãy, xương sống nhức râm ran, lúc này tôi hận tại sao mình không ngủ luôn còn tỉnh dậy làm gì nữa.

Bên cạnh sớm đã trống không, tôi cắn răng kềm chế bản thân không được khóc nữa, cố quên đi ký ức tối hôm qua nhưng nó cứ chậm rãi hiện hữu trong đầu, một cuốn phim tua chậm tra tấn tinh thần.

Tối qua anh hai, không, Tả Nhật Thiên hành hạ tôi hết lần này đến lần khác, nơi đó của cô bị làm đến mức tê liệt mất cảm giác. May mắn là anh ta vẫn không hề quên tôi là em gái ruột của mình, phút cuối cùng chỉ bắn đầy lên bụng, nếu không, tôi nhất định tự sát ngay tại chỗ.

Tôi nén đau, co người như một con tôm nhỏ, hai tay ôm chặt đầu, tôi ước chi mình không bao giờ phải tỉnh lại nữa, hiện thực quá tàn nhẫn.

Tả Nhật Thiên tôi yêu không phải anh ta.

Người tôi yêu rất dịu dàng, ôn nhu và hiền lành.

Anh bây giờ là ác ma.

Tôi vốn không tin anh hại chết ba, Tả Nhật Thiên hẳn là không thể nào chỉ vì ba muốn mang tôi rời khỏi anh mà giết ba đâu, nhưng, giờ khắc này tôi buộc mình phải nhớ thật kỹ câu nói ‘anh ta đã giết ba’ trong lòng, như thế tôi sẽ hận anh, sẽ không vì tình yêu lúc trước mà tha thứ cho anh.

Vùi đầu thật sâu vào gối, tôi nhắm mắt thật chặt để có thể trôi vào giấc ngủ.

Lần nữa tỉnh dậy, trăng đã treo cao trên đầu, Tả Nhật Thiên vẫn không hề xuất hiện.

Tôi thầm thở dài nhẹ nhõm, qua một đêm cũng đã giảm đau. Chống tay lên tường từ từ vào phòng tắm. Tôi muốn gột rửa những gì có thể, ít nhất là trên thân xác này.

Đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước tạt lên cơ thể, nước nóng đến mức khiến da từng mảng từng mảng ửng hồng. Tôi chạm nhẹ vào núm xoay điều chỉnh nhiệt độ, nếu bây giờ xoay hết mức liệu tôi có bỏng chết không nhỉ ? Tôi thử từng chút từng chút một, độ nóng dần tăng lên, da thịt càng lúc càng rát, tôi mỉm cười.

Mạnh tay xoay một vòng lớn.

Chỉ là, nóng bỏng tôi mong đợi không hề có, chỉ bị một đôi tay rắn chắc mạnh mẽ ôm vào lòng.

Giãy dụa rời khỏi vòng tay đó, tôi ngước mắt nhìn Tả Nhật Thiên đang im lặng tắt nước. Tay anh ta đã bỏng một mảng lớn, đỏ hồng trông vô cùng đối lập với làn da màu đồng.

Tả Nhật Thiên nhìn tôi chăm chú.

Tôi cũng chẳng thấy ngại ngùng gì khi không mặc quần áo đứng trước mặt anh, bình tĩnh nhìn trả.

Một hồi lâu sau, Tả Nhật Thiên kéo tôi vào lòng, với tay lấy khăn quấn tôi lại rồi bế ra ngoài giường đặt xuống. Trong suốt quá trình, tôi không hề phản kháng cũng không lên tiếng. Ngoan ngoãn để anh ta lau người, sấy khô tóc.

Sau đó, tôi và Tả Nhật Thiên một người hoàn toàn khỏa thân một kẻ ước sũng từ đầu tới chân bốn mắt nhìn nhau, âm thầm tranh đấu.

Đến khi tôi lạnh đến run rẩy Tả Nhật Thiên mới nói chuyện, “Anh cho em một cơ hội giải thích.”

Tôi xoay đầu sang hướng khác.

Đôi mắt Tả Nhật Thiên bốc lửa ngùn ngụt chằm chằm vào mặt tôi.

“Ba giây. Nếu không, hậu quả khó nói.”

Tôi cắn răng quyết tâm không nói chuyện.

“Một.”

Giọng anh ta bình tĩnh.

“Hai.”

Tôi hơi sợ hãi, nhưng rốt cuộc vẫn không mở miệng.

Không hề có tiếng đếm thứ ba, thân thể tôi trong khoảnh khắc đó bị anh đè xuống giường. Tay nắm thành đấm, tôi nhắm chặt mắt thể hiện bộ dáng thấy chết không sờn.

Tả Nhật Thiên cúi đầu gục xuống cổ tôi – cắn.

Anh cắn rất mạnh, dường như muốn cắn đến khi máu chảy lênh láng mới thôi, tôi đau đớn hét lên, theo bản năng đưa tay đẩy đầu anh ra.

Không hơn thua, tôi bật khóc, tay vẫn cố gắng đẩy Tả Nhật Thiên.

Lúc cổ tôi hoàn toàn không còn cảm giác đau nữa, anh chậm rãi nhả ra, ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi sợ hãi nhìn khóe miệng Tả Nhật Thiên đang tràn ngập máu tươi của mình, co rúm người. Anh nhìn tôi một hồi lâu, bỗng nhiên lật người, ôm tôi nằm yên trên giường.

Tôi mặc kệ mọi hành động của anh. Căn bản không dám động đậy một ngón tay.

“Tiểu Hy, em biết không. Thật ra anh rất sợ.”

Tôi run run.

Bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve từng lọn tóc dài của tôi, đột nhiên lại nắm thật chặt trong tay.

Cảm giác đau truyền tới từ da đầu hơn triệu ngọn tóc khiến tôi không tự chủ rên một tiếng.

“Chỉ có làm em đau thế này anh mới chắc chắn em đang ở trong lòng anh.”

“Anh không biết từ bao giờ, chỉ biết nếu em rời xa khỏi vòng tay anh, anh nhất định sẽ điên.”

“Ba luôn miệng nói muốn mang em đi, vào những lúc đó, anh đã thật sự định bóp chết ba.”

Tôi run rẩy càng dữ dội hơn. Bàn tay đang vuốt ve tôi bỗng chốc như một khế ước chết người, tôi hoảng loạn định tránh né bàn tay kia nhưng lý trí cho tôi biết, làm như thế là quá ngu xuẩn.

Tả Nhật Thiên vẫn nói tiếp, “Ba chết, anh thật sự không có cảm giác gì nhiều, chỉ cảm thấy sau này sẽ không ai cướp em đi được nữa.”

“Nhiều lúc anh cảm thấy bản thân thật biến thái, thật tàn nhẫn. Nhưng không phải những người như chúng ta đều vậy sao ? Bản năng chúng ta là sự tiêu cực.”

“Nói một cách khác, anh chỉ cần em. Những người khác… dù là ba mẹ họ cũng chỉ hơn người lạ một chút.”

“Cho nên, anh rất sợ. Nếu một ngày nào đó em thoát được khỏi tay anh, anh sẽ ra sao ? Nếu bắt được em anh sẽ làm gì ? Giết em chăng ?”

Bàn tay lại dần dần đặt lên cổ tôi.

Tôi hận mình không thể ngất đi tại chỗ, chưa bao giờ tôi có thể sợ hãi đến thế này.

Tả Nhật Thiên lại cười, “Đừng lo, anh yêu em. Làm sao có thể tổn thương em chứ ?”

Hít thật sâu, tôi lấy hết can đảm từ nhỏ đến lớn của mình, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh, “Tôi nhất định sẽ trốn.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin, rồi lại bật cười: “Thật dũng cảm.”

Nhờ câu nói hết sức dũng cảm kia, tôi được thưởng.

Quả thật là bi kịch.

Từ hôm đó, anh mua cả xiềng xích trói tay và chân tôi, đầu kia khóa vào giường, độ dài sợi đây là từ giường đến nhà vệ sinh, nếu đi ra cửa phòng thì tôi cách cánh cửa ba mét.

Mỗi ngày anh sẽ mang thức ăn cho tôi, hoàn toàn cách ly tôi với thế giới bên ngoài, tôi không ăn thì anh ép tôi ăn, tôi muốn tự tử anh nói không biết mình sẽ làm gì với mẹ.

Cả mẹ bây giờ anh ấy cũng chẳng cần, nhẫn tâm đem bà ra uy hiếp tôi.

Đêm đến, anh sẽ hoan ái dây dưa với tôi. Có lẽ, quãng đời còn lại của tôi sẽ mãi ở căn phòng này.

Tôi ngày một sợ hãi anh, người tôi yêu đã không còn nữa, bây giờ chỉ còn một con ác quỷ đội lốt anh trai, luôn miệng nói : “Anh yêu em, tiểu Hy của anh, em là của anh, vĩnh viễn thuộc về anh.”

Đây là kết quả mà tôi muốn sao ?

Thật sự là quá hạnh phúc.

Tôi khinh bỉ chính mình.