Đi Xem Mắt

Chương 73



Bình Phàm nghĩ, mọi chuyện thường thường không phải domình làm chủ, giống như lúc đầu cô cùng Doãn Việt bỏ qua nhau thời cấp ba,giống như chuyện bọn họ gặp nhau khi xem mắt, giống như chuyện, rõ ràng cónhiều người nhắc nhở như vậy, mà Bình Phàm vẫn không thể nào tránh được kiếpnày.

Cô nhìn máu của mình từ từ chảy xuôi trên mặt đất,nhuộm đỏ hai tờ giấy hôn thú. Giấy chứng nhận coi như là cứng rắn, nhưng vì quánhiều máu, nên đã bắt đầu nhũn ra.

Cô nhìn thấy mặt mình và Doãn Việt từng chút từng chútbị máu nhuộm lên.

Nếu lúc sáng nghe lời Doãn Việt, đem giấy hôn thú đưacho hắn thì thật tốt biết bao.

Đáng tiếc, hắn quý trọng hai tờ chứng nhận này nhưvậy.

Thật rất khó tin, trên người mình lại có nhiều máu nhưthế, nhiều đến giống như có thể đem tất cả mọi thứ nhuộm đỏ.

Thân thể bắt đầu lạnh, Bình Phàm nghĩ tới rất nhiềuchuyện, nhớ tới vài việc nhỏ không đáng kể. Ví như năm đó, mỗi buổi chiều đihọc đều đi ngang qua khu thể thao của trường, thường xuyên nhìn thấy Doãn Việtchơi bóng, một mình, vỗ bóng rổ, cô độc, giống như đang đợi gì đó. Ví như lúcăn mừng tốt nghiệp, cô cảm giác, cảm thấy phía sau dường như có người nhìnmình, quay đầu, chỉ thấy Doãn Việt đang lạnh nhạt gắp thức ăn. Ví như mùa hèvào thẳng đại học năm đó, đi trên đường vô tình gặp Doãn Việt, lại bỏ chạy.

Nếu khi đó, cô có thể dũng cảm một chút, vậy những nămtháng cô đơn sau này sẽ không cảm thấy sống uổng.

Bình Phàm bỗng nhiên hiểu sự hối hận của Phương Nhan.Đúng vậy, hối hận, cô hối hận không sớm ở chung một chỗ với Doãn Việt, nếu nhưvậy, thì thật tốt biết bao.

Mà bây giờ, cô sẽ chết, lập tức.

Cô đã đồng ý với Doãn Việt sẽ ở chung với hắn cả đời,đã đồng ý vì hắn mà nấu cơm cả đời, đã đồng ý sinh cho hắn một trai một gái.

Còn đồng ý rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng cô khôngcó mạng để thực hiện.

Cực hình vẫn tiếp tục diễn ra, nhưng ý thức Bình Phàmđã bắt đầu mơ hồ.

Máu dần dần chảy, thống khổ dần dần biến mất, giờ phútnày, điều duy nhất Bình Phàm sợ, không phải là đau, không phải là cái chết, màlà Doãn Việt.

Cô sợ Doãn Việt giống như Đại Mạnh, quỳ trước quan tàicủa mình, trở thành một kẻ đầu gỗ mất đi sinh mạng.

Cho tới nay, Bình Phàm luôn cho rằng mình là người íchkỷ trong tình yêu. Nhưng đến khi đối mặt với cái chết, cô mới hiểu được, yêumột người, là muốn người đó hạnh phúc.

Không có gì lớn lao, chỉ muốn nhìn thấy hắn hạnh phúc.

Hoảng hốt nhìn màu đỏ tươi, Bình Phàm yên lặng nhắclại một câu: Doãn Việt, anh phải tiếp tục sống.

Doãn Việt.

Doãn Việt.

Doãn Việt.

Bình Phàm không ngừng nhắc lại cái tên này trong lòng.

Lúc ý thức tan rã, có người phá cửa xông vào, một bóngđen, giống như báo săn cuồng nộ, cùng hai tên vô lại kia vật lộn chung một chỗ.

Hắn cắn xé, vô cùng tức giận, ánh mắt dường như biếnthành màu đỏ, thân ảnh kia, Bình Phàm không quên được, vĩnh viễn cũng khôngquên được.

Người đàn ông cho cô niềm vui thật lớn cùng khắc cốtghi tâm.

Doãn Việt.

Hắn vật lộn cùng bọn họ, song phương đều là động vậthung mãnh, tiếng súng bắt đầu vang lên, mùi huyết tinh mới bắt đầu xông lên.Bình Phàm đã không còn ý thức được, đến tột cùng là người nào bị thương.

Đang giãy dụa vật lộn thì tên còn lại cầm đao, xông vềphía Bình Phàm trên mặt đất đã không còn chút lực phản kháng nào.

Bình Phàm không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơmắt nhìn nguy hiểm nhích tới gần.

Sau đó, lúc con đao kia gần đâm xuống lồng ngực cô,Bình Phàm thấy Doãn Việt nhanh như tia chớp đánh tới.

Một tiếng súng vang lên, tên muốn giết Bình Phàm ngãxuống đất.

Cũng không chờ cho bất luận kẻ nào phục hồi lại tinhthần, một tiếng súng khác vang lên, Doãn Việt ngã xuống đất.

Bình Phàm nhìn thấy máu từ ngực, từ miệng Doãn Việtchảy ra, hòa cùng máu của mình.

Hai tờ giấy hôn thú, đã ướt đẫm, tìm không ra một chútsạch sẽ.

Bình Phàm muốn mở to hai mắt, cuối cùng liếc mắt nhìnDoãn Việt, nhìn ánh mắt của hắn, mũi của hắn, miệng của hắn, khuôn mặt của hắnmột chút.

Muốn nhìn hắn lần cuối.

Cô thấy cổ họng hắn đang run rẩy, giống như có rấtnhiều lời muốn nói với cô, cũng giống như cô có rất nhiều lời muốn nói cho hắnnghe.

Nhưng không thể nói ra.

Hắn nói không nên lời, mà ánh mắt của cô đã không mởra được nữa.

Cuối cùng, cuối cùng hình như Bình Phàm nhìn thấy cómột người cầm súng hướng Doãn Việt đi tới, họng súng nhắm ngay huyệt Thái dươngcủa hắn.

Cô há to mồm, đem hết toàn bộ khí lực, kêu lên mộttiếng. Tiếng kêu bén nhọn tới thảm thiết kia lúc phát ra lại giống như một sợidây bị đứt.

Thét một tiếng chói tai đã tiêu hao hết toàn bộ khílực của Bình Phàm. Rống xong, cô ngất đi.

Phảng phất thân thể cũng không đành lòng để cô nhìnthấy trạng huống thảm thiết như vậy.

Nhưng mà, ít nhất, người kia cũng đưa cô đi theo DoãnViệt, cùng nhau một đường đi xuống.

Như vậy cũng tốt.

Bình Phàm lâm vào trong bóng tối, đưa tay không thấyđược năm ngón, cô co rúc trong bóng tối, không nhúc nhích.

Giống như đã trải qua một đoạn thời gian rất dài, phíatrước bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng, cô đứng dậy, hướng ánh sáng mà đi. Từngbước từng bước một, rất khó khăn, cũng rất cố chấp.

Bởi vì ánh sáng kia, có mùi vị của Doãn Việt.

Cô muốn đuổi theo hắn, vĩnh viễn.

Mở mắt một chút, ánh sáng mãnh liệt xông thẳng đến, cônheo mắt lại, đau không chịu nổi. Bên tai lập tức truyền đến rất nhiều tiếngvui mừng.

"Bình Phàm, con đã tỉnh?"

"Bình Phàm, Bình Phàm, mau dậy nhìn chúng tađi!"

"Con nhóc kia, nếu không tỉnh, tớ không thèm làmphù dâu của cậu nữa đâu!"

Cha mẹ, còn có Mộc Mộc, bọn họ đều ở đây.

Thật vất vả, cô mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh, pháthiện mình đang nằm trên giường bệnh.

Chuyện gì xảy ra?

Cố gắng nhớ lại, nhớ lại ngày trời mưa, hai tên hungthủ, còn có... Doãn Việt.

Doãn Việt! ! !

Lập tức ngồi dậy, vết thương trên tứ chi bị xé ráchđau nhức, lập tức bị người đè lại.

"Đứa nhỏ này, làm gì vậy? Bị thương nặng như thếcòn không chịu nằm xuống nghỉ ngơi! ! !"

Bình Phàm bất chấp những thứ này, nội tâm gấp quá,miệng phát khô, trong đầu chỉ nghĩ một chuyện: Doãn Việt ở đâu?

Doãn Việt ở đâu? Cô hô lớn.

Trang thập tam công tử đứng bên người cô, áo trắngbồng bềnh, nhưng thần sắc có chút ít nghiêm trang.

Tâm Bình Phàm, từ từ rơi xuống.

Cô hiểu, rơi xuống như vậy, cũng không có cách nàođứng lên nổi.

"Doãn Việt, rốt cuộc ở đâu?" Cô muốn biết,chỉ có một chuyện đó.

Trang thập tam công tử chậm rãi lắc đầu, chau mày.

Ngay cả Trang thập tam cũng... hai mắt Bình Phàm tốisầm, sắp ngất đi.

Nhưng vào lúc này, lại nghe Mộc Mộc nói: "DoãnViệt ở phòng bệnh bên cạnh."

"Cậu gạt tớ." Mặt Bình Phàm đã tràn đầy nướcmắt: "Cậu muốn gạt tớ để tớ trị liệu thật tốt, Doãn Việt đã đi rồi có đúngkhông?"

"Đi cái đầu cậu, người ta vẫn còn tốt đợi cậu ởphòng bệnh bên cạnh, cậu không có chuyện gì làm hay sao mà đi nguyền rủa mìnhthành quả phụ hả?"

"Nhưng mà, không phải mới vừa rồi Trang thập tamlắc đầu nói anh ấy không được?" Bình Phàm chuyển bi thành hỉ, vừa bán tínbán nghi.

Trang thập tam công tử chậm rãi nói: "Không phải,tôi lắc đầu chẳng qua là muốn nói rằng tôi không biết, tôi mới đến được 13 giâythì cô tỉnh lại."

"Vậy anh cau mày làm gì?" Bình Phàm vẫn cóchút không tin.

"Bởi vì, bụng có chút không thoải mái."Trang thập tam vừa nói vừa đi tới phòng vệ sinh. Vừa đi vừa nói: "Mọingười cứ tiếp tục hàn huyên, không cần bận tâm tôi đâu."

Những người còn lại đều đen mặt.

Mộc Mộc bắt đầu vì cái loại đàn ông mình gả mà bithương.

Mặc kệ ở giữa có bao nhiêu ngăn cách, chỉ cần kết cụctốt, vậy thì không có chuyện gì .

Doãn Việt rất tốt, viên đạn kia không trúng chỗ trímạng, mặc dù bị trọng thương nhưng ít ra không có nguy hiểm tính mạng.

Nghe nói ngày đó, không biết tại sao mà Doãn Việt lạicảm thấy tâm thần không yên, gọi điện thoại cho Bình Phàm thì thấy tắt máy. Cảmthấy không đúng, gọi điện đến nhà trẻ, hỏi thì đồng nghiệp cô nói cô đến nhàmới, lập tức gọi điện cho quản lý khu nhà mới thì biết không có chuyện này. Thếlà hắn biết Bình Phàm đã trúng phục.

Doãn Việt báo cho đồng nghiệp chạy tới, còn mình thìchờ không kịp, không để ý nguy hiểm, phóng đi đầu tiên.

Kiếp này cuối cùng bọn họ cũng vượt qua, một giây saukhi Bình Phàm mất đi tri giác, cảnh sát liền xông vào, chế phục kẻ xấu, mà tậpđoàn buôn lậu thuốc phiện kia cũng bị tiêu diệt toàn bộ.

Bình Phàm cố gắng tĩnh dưỡng thân thể cho thật tốt,sau đó chăm sóc thật tốt cho chồng mình.

Lúc Doãn Việt tỉnh lại, nhìn thấy vợ mới cưới của mìnhthì nở nụ cười rực rỡ.

"Vợ à, em không có chuyện gì chứ." Doãn Việtcười yếu ớt.

Hắn cười lên như vậy mới dễ nhìn.

Không biết vì sao, Bình Phàm vốn đang cười nhưng vì... câu này mà cảm động khóc té lên người hắn, người không biết còn tưởng DoãnViệt đã gì gì kia kia.

Cuối cùng, sau cơn mưa trời lại sáng.

Tuần trăng mật của bọn họ trải qua trong bệnh viện,hai người thường đẩy xe lăn đến vườn hoa chơi, cũng coi như vui vẻ.

Nhưng khi bọn họ nhìn nhau, dường như đó là chuyện ấpám cảm động lòng người nhất trên thế gian này.

Bình Phàm cảm thấy, cô không còn là Bình Phàm nữa, bởivì cô có Doãn Việt.

Cô không còn là Bình Phàm.

Sau đó, cũng rất ít nghe thấy người ta nói bọn họkhông xứng đôi. Bởi vì khi cùng Doãn Việt ở chung một chỗ, nụ cười của BìnhPhàm luôn rực rỡ hơn tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời.

Hai ngày trước khi xuất viện, Bình Phàm và Doãn Việtđều nhận được tin nhắn.

Một người vô danh gửi tin cho Doãn Việt, nội dung là:"A Việt, tớ đã trở về."

Một tin khác là ... Phương Nhan gửi cho Bình Phàm, nộidung là: "Bình Phàm, rốt cuộc tớ cũng đã chờ được anh ấy."

Có người đã nói, sau kiếp số, chính là khải hoàn.

Bình Phàm và Doãn Việt bèn nhìn nhau cười.