Đi Xem Mắt

Chương 70



Nhưng mà, chuyện cho người ăn xin kẹo thỏ dường nhưcũng không phải là chuyện tình có thể nảy sinh tình yêu, tại sao hết lần nàytới lần khác Doãn Việt lại đối với mình gì kia gì kia?

Hơn nữa, nếu trong lớp cũng có người có năm sáu quảquýt trong túi, yên lặng cho chú ăn xin một quả thì có phải hắn cũng sẽ thíchngười ta hay không?

Cho nên, lý do này không đủ thuyết phục.

Bị bác bỏ, Doãn Việt chỉ có thể tiếp tục nghĩ:"Cũng có thể là lúc em vẽ tranh."

"Anh thích tranh em vẽ?"

"Cũng không chỉ có vậy, chủ yếu là thích vẻ mặtcùng động tác lúc em vẽ tranh, rất chân thành, đầu luôn nghiêng nghiêng về phíabên phải, thỉnh thoảng còn cắn môi dưới, rất dễ thương."

Thật ra thì, ngay cả Bình Phàm cũng không chú ý, thìra lúc vẽ tranh, mình sẽ như vậy.

"Còn gì nữa không?" Bình Phàm tiếp tục éphỏi, dùng mỹ nhân kế —— đưa bàn tay nhỏ bé mềm mại chơi đùa vỗ về trên lồngngực Doãn Việt.

Doãn Việt cam tâm tình nguyện trúng kế: "Còn cóthể là vì nụ cười của em."

"Em cười thì sao?"

"Không sao, rất đẹp, rất tỏa sáng."

Bình Phàm "À" một tiếng, không nói thêm gìnữa, nhưng cả trái tim giống như đang ngâm trong chai mật.

Thật ra thì Bình Phàm cũng hiểu, vấn đề này không cóđáp án xác thực, thích một người là một quá trình từ từ, không phải chính côcũng không rõ mình yêu Doãn Việt từ lúc nào sao?

Bình Phàm là một đứa bé tốt, không lấy những vấn đềnày làm khó Doãn Việt nữa.

Cũng không chờ đến khi cảnh sát nhân dân của chúng tathở ra, Bình Phàm lại có vấn đề khác: "Đúng rồi, có một lần kia, đến tộtcùng tại sao anh lại giận em?"

Bình Phàm chỉ lúc cô giúp Phương Nhan làm bảng tin.Nhắc tới, Doãn Việt vẫn có chút ấn tượng.

"Thật ra thì không phải tức giận, chẳng qua anhrất lo lắng cho em, rõ ràng gần thi rồi, nhưng vẫn không để ý khả năng của mìnhmà đi giúp người khác, luôn để mình chịu uất ức, cần gì chứ? Bản thân em là mộtcô bé rất tốt, không cần làm những chuyện như vậy để được người khác côngnhận."

"Em nào có?" Bình Phàm giống như bị nhìnxuyên bí mật trong nội tâm, bắt đầu khẽ né tránh.

Tay cô vừa muốn dời đi, đã bị Doãn Việt đè chặt lại:"Bình Phàm, nhìn anh."

Bình Phàm không dám, chẳng qua chỉ cúi đầu.

Doãn Việt gọi một tiếng nữa: "Bình Phàm, nghelời."

Giọng nói của hắn là ma lực, không thể phủ nhận, BìnhPhàm cảm thấy trong mạch máu của mình có mấy cọng lông nhỏ, chạy trong cơ thể,khẽ ngứa. Cô ngẩng đầu, nhìn Doãn Việt, dưới ánh đèn ngủ ấm áp đầu giường,khuôn mặt của hắn tuấn dật lạ lùng: "Bình Phàm, em tốt rất tốt, tốt đếnnỗi đáng giá để cho bất cứ ai trên thế giới này cũng phải quý trọng, tốt đếnnỗi đáng giá có được tất cả những thứ tốt nhất. Khi đó, sở dĩ anh rời khỏi, làvì không đành lòng nhìn em hạ thấp mình, rõ ràng em là một người tốt đẹp nhưvậy. Cho nên, xin em đừng xem nhẹ mình, Bình Phàm của anh là tốt nhất trên thếgiới."

Bình Phàm nhớ mình từng nghe thấy một người bạn nói:chuyện hạnh phúc nhất của người con gái đó là có thể hưởng thụ một tình yêu làmcho mình tràn đầy tự tin. Có thể sâu sắc cảm nhận được, ở trong mắt đối phương,mình là đẹp nhất. Bạn không cần được mọi người ca ngợi, chỉ cần một người thôi,một người là tốt rồi.

Bình Phàm nghĩ, bất kỳ cô gái nào nghe thấy Doãn Việtnói lời này đều sẽ cảm động, cho nên giờ phút này, nước mắt có rơi mãnh liệttrước mặt hắn cũng không phải là mất thể diện.

Thế giới nhiều người như vậy, hết lần này tới lần kháchắn yêu cô, vừa hay cô cũng yêu hắn, đây là một chuyện may mắn đến cỡ nào.

Mộc Mộc cùng Trang thập tam công tử từ biển nam trởvề, nghe tin Bình Phàm và Doãn Việt đính hôn rất là bình tĩnh.

Bình Phàm có chút kinh ngạc, có chút lạ lùng. Trangthập tam công tử người cũng như tên, đủ giả bộ, tạm thời không nói đến hắn.Nhưng Mộc Mộc cũng lạnh nhạt như vậy, đó có chút cổ quái.

Lập tức hỏi thăm nguyên nhân, Mộc Mộc nói một câu đánhbại Bình Phàm: "Tớ và Trang thập tam làm giấy hôn thú rồi."

Bình Phàm quả thật rất khó hiểu nguyên nhân Mộc Mộckhông kinh ngạc, nhưng không có cách nào hiểu nguyên nhân cô ấy làm như vậy.

Vẻ mặt Mộc Mộc hối hận: "Đây quả thực là kiểuhành động tự sát."

Trang thập tam công tử hé miệng thưởng thức trà:"Phu nhân, đừng đoạt lời kịch của anh."

Mộc Mộc hận, cắn cái đệm trên ghế sa lon Doãn Việt,hung hăng, lôi luôn bông bên trong ra ngoài.

Trang thập tam công tử bình tĩnh: "Phu nhân, nhắcmột câu, trên người vị hôn phu nhà Mộ tiểu thư có súng."

Khách tới cửa, Bình Phàm vội nói: "Không sao,không sao, ngài tiếp tục xé."

Doãn Việt từ bên cạnh lướt qua, không nói một câu,nhưng mặt than làm cho bạn học Mộc Mộc luôn luôn không sợ trời không sợ đất ngừnglại một chút.

Thôi, cắn cái khác vậy.

Mộc Mộc quay đầu, bắt đầu cắn quần áo Trang thập tam.Dù sao cũng đã có giấy hôn thú, đừng có mơ làm người ngoài.

Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, Bình Phàm kéo MộcMộc đến phòng rửa tay, hỏi rõ ràng nghi vấn.

Mộc Mộc cũng rất thẳng thắng, đơn giản nói rõ. Chínhlà, Mộc Mộc vì nhất thời nổi lên dục vọng, đùa giỡn Trang thập tam công tử, vốnnghĩ ăn xong thì bỏ chạy, nhưng lần này lại gặp đối thủ. Trang thập tam công tửtrực tiếp đuổi tới Hải Nam, bắt cô lại, yêu cầu cô chịu trách nhiệm, kết hôncùng mình.

Mắt Bình Phàm lấp lánh, phim thần tượng hay a.

Bộ dáng mê gái lập tức bị Mộc Mộc đả kích: "Thầntượng cái rắm, hắn bị mẹ hắn ép mới tùy tiện tìm con gái kết hôn."

Bình Phàm yên lặng, xem ra, trên người Trang công tửkhông thể nào phát sinh đồng thoại, chỉ có thể phát sinh thần thoại.

Nhưng mà, chuyện của mình cũng còn một đống lớn,chuyện Mộc Mộc tạm thời giải quyết sau.

Bây giờ ngay trước mắt, việc cấp bách của Bình Phàmchính là chuẩn bị tất cả mọi chuyện cho hôn lễ.

Đúng vậy, cô và Doãn Việt muốn kết hôn, có khi ban đêmtỉnh lại, chính mình cảm thấy chuyện này phát triển quá thuận lợi.

Cầu hôn hình như là có, nhưng cẩn thận nghĩ lại thìcũng không quá lãng mạn, chẳng qua vào một ngày nào đó sau khi ăn xong, haingười đi dạo phố. Đi ngang qua quảng trường, nhìn mọi người hạnh phúc, có giađình sau khi ăn cơm xong thì đi tản bộ với nhau, loại không khí này tự nhiênlây nhiễm hai người.

Ông chú gánh mứt quả đi dọc theo con đường rao hàng,Doãn Việt mua cho Bình Phàm một chuỗi. Nếm thử, quả thật không tệ, mơ trên núi,chua ngọt ngon miệng, Bình Phàm ăn rất vui vẻ.

Tính cách Bình Phàm chính là thế, ngoài miệng thỏa mãnthì trong lòng cũng vui mừng. Thật vui vẻ một bên gặm mứt quả một bên kéo tayDoãn Việt đi về phía trước.

Đang híp mắt, cười đến giống như đóa hoa thì bỗngnhiên nghe Doãn Việt nói: "Chúng ta kết hôn đi."

Bình Phàm lập tức đáp ừ, trả lời lưu loát nhanh chóng,quả thực chính là hành động theo bản năng.

Trả lời xong, cẩn thận nghĩ lại, phát hiện dường nhưchuyện không phải như thế. Muốn giải thích nhưng lại cảm thấy giải thích thìkhông hay lắm.

Cô tìm không ra một lý do nào bất hòa để không kết hônvới Doãn Việt.

Chuyện này cứ như vậy quyết định, sau đó là báo cáocha mẹ hai bên. Kể từ khi Doãn Việt hợp ý tặng một bàn mạt chược tự động, mẹBình Phàm lập tức xem Doãn Việt là tâm phúc của mình, hơn nữa còn vì lần đầu cómột thủ hạ IQ cao trong nhiều năm qua mà kiêu ngạo. Cách nói này làm cho BìnhPhàm và cha Bình Phàm cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương sâu sắc.

Mà phản ứng của cha mẹ Doãn Việt bên kia, Bình Phàmkhông biết. Cái gì Doãn Việt cũng không nói, nhưng Bình Phàm biết, tình huốngnhất định không khiến cho người ta rất vui.

Nhưng mà, hạnh phúc chính là cầu người được người,Bình Phàm thấy chỉ cần mình chiếm được Doãn Việt, vậy tất cả liền tốt, khôngnên tự tìm phiền não.

Quá trình chuẩn bị hôn lễ, công việc Doãn Việt bậnrộn, Bình Phàm đương nhiên gánh lên trọng trách. Cũng may có mẹ Bình Phàm -loại nhân vật gặp thần sát thần, gặp phật làm thịt luôn phật, đặt nhà hàng, muabánh kẹo cưới... Dưới sự giúp đỡ, Bình Phàm bớt không ít bận rộn. Dĩ nhiên,không thể bỏ qua công lao của đội quân tóc dài nhà mẹ đẻ Bình Phàm. Một đám vừaxuất mã liền hùng dũng viết trên mặt một chữ "Giết", nhà hàng nàođược, chém giá không tha.

Nghe nói đoạn thời gian đó, vì tiệc đính hôn này mà córất nhiều nam sĩ nửa đêm núp trong chăn khóc thét, đau lòng giống như bị xẻo đimiếng thịt.

Chuyện Bình Phàm muốn kết hôn được đại đa số ngườitrong nhà trẻ biết được. Biết được chuyện tốt như vậy, họ đều rối rít tới chúcmừng. Đám phụ nữ hàn huyên chuyện bát quái khuếch tán suy nghĩ, trò chuyện hànhuyên tới Lâm Sơn, mọi người đều nhất trí cho rằng Bình Phàm đi Lâm Sơn cầuthần phật đốt hương nên mới có được đoạn nhân duyên tốt này.

Bỗng nhiên có một cô giáo mở miệng nói: "Nghe nóiLâm Sơn rất linh nghiệm, đặc biệt là Trần bán tiên, tính toán rất đúng "

Bình Phàm nghe thấy, bỗng nhiên nghĩ đến lời thần bímà Trần bán tiên nói, nói mình và Doãn Việt có kiếp, chính là mấy ngày này,trong lòng không khỏi sợ hãi : "Những thứ bói toán kia, thật ra thì, cũngkhông nhất định tất cả sẽ đúng, phải không?"

Lập tức có một giáo viên thấy nhiều biết rộng phảnbác: "Nói vậy không đúng, chung cư của tôi có một đại đội trưởng tuần cảnh30 tuổi, thường ngày thân thể rất tốt, vốn đến chỗ Trần bán tiên coi con đườnglàm quan, ai ngờ ông ta lại nói người này nhất định chết vì đói. Lời này nói raai tin được, đừng nói vị đại đội trưởng kia, ngay cả cha mẹ hắn cũng làm quan,trong nhà không nói là cực giàu có, nhưng cơm áo nhất định không lo, làm sao cóthể chết đói? Ai ngờ không quá một năm, vị đại đội trưởng này được chẩn đoán làbị ung thư thực quản, sơn hào hải vị có tiền mua nhưng lại không ăn được, cuốicùng thì chết vì đói."

Một cục đá ném vào hồ làm dậy sóng, có thật nhiều giáoviên rối rít kể sự tích linh nghiệm của Trần bán tiên.

Bình Phàm nghe thấy, thân thể đã tê rần nửa đoạn.

Chẳng lẽ là sự thật sao?

Trở về đem chuyện này nói cho Doãn Việt, Doãn Việt tậntâm an ủi cô đừng quá lo lắng: "Kinh nghiệm gì chúng ta cũng đã trải qua,còn có thể xảy ra chuyện gì?"

Bình Phàm vẫn lo lắng: "Không đúng đâu, hơn nữalần đó Trang thập tam cũng nói anh và em có kiếp số, đoán y như Trần bán tiên,đây cũng quá trùng hợp."

Doãn Việt đẩy cô ngã xuống giường: "Yên tâm, chodù có kiếp, anh nhất định sẽ che cho em, giúp em đỡ."

Lời còn chưa nói hết, lập tức đã bị Bình Phàm chemiệng lại: "Phi phi phi, điềm xấu không cho phép nói."

"Em phá hư khoa học chủ nghĩa xã hội, loại bỏphần tử mê tín." Doãn Việt nghiêm nghị chỉ trích đồng chí Bình Phàm đứngdưới góc độ thần thánh.

"Mê tín là truyền thống dân tộc Trung Hoa truyềnlưu mấy ngàn năm nay, anh lại vứt bỏ lão tổ tông, thật là tội đáng chết vạnlần." Bình Phàm phản kích.

Nói không lại cô, Doãn Việt tự động bỏ qua, trực tiếpdùng hành động đem cô tiêu diệt —— áp đảo, xé quần áo, động tác tình yêu.

Sau đó là, Hoa cô nương, ăn cơm ăn cơm.