Đi Xem Mắt

Chương 42



Vận khí có phải tốt lắm hay không, Bình Phàm ngượngngùng.

Mang theo túi thức ăn, hai người trở lại nhà BìnhPhàm. Dọc đường đi, Bình Phàm cảm thấy, cảm thấy cùng Doãn Việt ở chung mộtchỗ, ánh mắt người đi đường nhìn chăm chú mãnh liệt, ngay cả ánh mắt con chóVượng Tài lưu lạc trong xóm cũng có chút mê ly.

Thật là cả người lẫn vật đều giết, Doãn Việt khôngphải tầm thường.

Về đến nhà, cô lập tức rối lên, nào đem trái cây đểlên bàn trà phòng khách, nào xếp báo chí điều khiển tv đầy đủ mọi thứ, chỉ hyvọng Doãn Việt có thể an tĩnh ngồi trên ghế sa lon đợi ăn cơm.

Đáng tiếc mọi chuyện không như người mong muốn, DoãnViệt thế mà đi theo cô vào bếp.

"Nơi này nặng mùi khói dầu, anh ra ngoài ngồiđi."

Tay cũng đã nắm, miệng cũng đã hôn, danh phận cũngđịnh rồi, nhưng ở bên cạnh Doãn Việt, Bình Phàm vẫn không được tự nhiên. Thựcra bên trong, quả thật cô vẫn tự ti mặc cảm.

Vốn chuyện nấu cơm đối với Bình Phàm mà nói thì coinhư thuận buồm xuôi gió, nhưng vừa nghĩ tới Doãn Việt ở bên cạnh, cô lại cảmthấy sống lưng giống như có vô số con kiến nhỏ leo lên, hơi nóng cộng thêm ngứangáy.

Giống như đang đi thi mà thầy cô đứng bên cạnh, độngtác trở nên trắc trở, không phải đụng chén thì cũng rơi muỗng, không nữa thìmuỗng đụng nồi.

Càng gấp gáp thì càng hoảng hốt, không biết là đangsuy nghĩ gì, vừa rồi đồ ăn mới rửa còn dính nước cũng quên mất, trực tiếp némvào chảo nóng hôi hổi.

Xèo một tiếng, khói trắng dầu mè văng lên tung tóekhắp nơi, bắn lên cánh tay Bình Phàm.

Bình Phàm bị đau, nhịn không được "Ối" mộttiếng, ôm cánh tay.

Lập tức có hai cách tay cường tráng có lực ôm lấycô, xoay vòng, đưa Bình Phàm rời xa nguy hiểm.

Nép trong vòng tay ấm áp, chóp mũi vương vấn mùi kemcạo râu tươi mát, hơi thở phái nam làm thân thể cô không tự chủ được mềm ra.

Bất luận thừa nhận hay không thì lúc mới sinh ra, congái vẫn luôn mong được che chở.

Bất luận là loại kiên cường hay mềm yếu.

Thời gian có chút dừng lại, không khí có chút mập mờ,cánh tay trái Doãn Việt vòng quanh thắt lưng Bình Phàm.

Nguy hiểm đã qua, nhưng cái tay kia cũng không có ýbuông lỏng, mà từ từ kéo lại, thân thể hai người, theo từng kim giây một tấcmột tấc nhích lại gần.

Độ cong thân thể nam nữ dường như trời sinh phù hợp,dán lại một chỗ, rất hoàn hảo.

Bình Phàm nghe thấy tiếng tim đập của mình, dồn dậpđến dọa người. Trái tim đó, phảng phất tùy thời muốn nhảy ra khỏi ngực.

Lồng ngực Doãn Việt dán lên lưng Bình Phàm, mềm mạinhưng không thiếu kiên cường. Bên tai là tiếng thở dốc rất nhỏ của hắn, âmthanh này rất có sức mạnh, mỗi một hơi thở đều phảng phất bức thiết muốn hấpthu gì đó.

Đầu Bình Phàm, dường như muốn bốc cháy, chỉ hiện rabốn chữ.

Ý loạn tình mê.

Lúc này không biết làm sao, một mùi khét bay lên, đậpthẳng vào khuôn mặt đang động tâm.

Lúc này mới nhớ tới còn chưa tắt lửa, thứ trong nồi đãcháy thành màu đen.

Nhớ lại một chuyện khác nữa, cánh tay cô đang bịphỏng, sưng đỏ một khối to, đụng vào liền đau. Bình Phàm xử lý đơn giản, lúcquay lại mới phát hiện chỉ mấy phút đồng hồ thôi mà phòng bếp đã đổi chủ ——Doãn Việt đang xào thức ăn.

Tư thế thành thạo, nhìn ra ngày thường hắn cũng thườngxuyên xuống bếp. Cái nồi thật to ở trong tay hắn bỗng nhiên nhỏ lại. Bình Phàmđứng cạnh cửa, trong lòng sinh ra một loại cảm giác kỳ dị.

Nói không nên lời, chỉ cảm thấy sắc điệu vàng nhạt.

Ấm áp.

Nhìn đến nhập thần, đợi đến khi Doãn Việt đem tiêu rắclên món xào bỏ vào dĩa thì cô mới nhớ người ta là khách, bước lên phía trước,muốn đoạt lại nồi: "Để em."

Doãn Việt lách nhẹ tránh khỏi bàn tay đang muốn cướpđoạt của cô: "Không sao, em nghỉ ngơi đi."

Đoạt nữa thì lại có chút vô lễ, Bình Phàm chỉ có thểgiao trọng trách cho hắn.

Nhẹ nắm vết thương, đứng một bên nhìn. Doãn Việt mặcquần áo sạch sẽ, khói dầu cũng không thể chạm vào hắn, trong mùi khói bếp, hắnvẫn đứng thẳng.

Bình Phàm luôn luôn cho rằng đàn ông nấu cơm thì luôn luôncó chút gì đó, nhưng chuyện này mà Doãn Việt làm thì lại phảng phất như đangtiến hành loại nghệ thuật hạng nhất, không có chút gì không đúng.

Đến lúc này, Bình Phàm càng thêm xác định, ông trờiđúng là không công bằng.

Sao lại để Doãn Việt hoàn mỹ đến thế.

Bốn món ăn một món canh rất nhanh được hoàn thành, cáhấp, khoai tây chiên, bông bí xào tỏi, măng tây xào, canh mướp nấu trứng. Màusắc xinh đẹp, mùi thơm xông lên mũi, mặn nhạt vừa phải, dạ dày không biết mệtmỏi.

Khó hơn chính là, nấu ăn xong mà phòng bếp vẫn sạch sẽnhư cũ, không giống Bình Phàm, mỗi lần nấu cơm xong là mỗi lần phòng bếp y nhưbị bọn cướp liên minh quốc tế vét sạch.

Thê thảm không nỡ nhìn.

Gắp một cọng măng tây cho vào miệng, mùi vị rất khôngsai, tuy không phải là tuyệt thế mỹ vị, nhưng mặn nhạt cũng phù hợp với khẩu vịBình Phàm.

Giống như là một đôi giầy đi vừa chân.

Bình Phàm không có gì bảo đáp, chỉ có thể dùng khẩu vịtốt của mình để thể hiện mình hoan nghênh với một bàn đầy thức ăn, lúc này ănrất vui vẻ.

Cùng với một bàn đầy thức ăn, trong ti vi cũng pháthình tin tức, hai người trầm mặc không nói quá nhiều với nhau, nhưng bên tronglại thấy như vậy cũng thư thái.

Bình Phàm nhớ khi còn bé trên ti vi có một chuyên mụctên là ngọn đèn dầu mọi nhà, phát giờ cơm tối. Cứ lúc đó, những thứ ngoài cửasổ nhàn nhạt chìm xuống, trong nhà mùi cơm bay bay, làm cho người ta cảm thấyấm áp.

Đây chính là mùi vị đó.

Giống như sự gợi cảm của hắn, thỉnh thoảng Doãn Việt sẽcho Bình Phàm cảm giác như vậy.

Vốn đang cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, nhưng cô vẫn nhịnkhông được lực hấp dẫn, ngẩng đầu muốn nhìn lén Doãn Việt một cái. Nhưng khôngmay, vừa đúng lúc bị người ta bắt gặp.

Không có cách nào khác, cô chỉ có thể tìm để tài đểnói.

"Anh, vì sao có thể làm cơm?"

"Sau khi chuyển ra ngoài ở một mình, không hợpthức ăn ở ngoài bán nên tự học." Vừa nói, Doãn Việt vừa gắp một miếng cáhấp đặt vào chén Bình Phàm.

Thịt cá trắng như tuyết chấm xì dầu cay cay, sáng bóngxinh đẹp, khiến người ta muốn ăn ngay.

Ngón tay Doãn Việt sạch sẽ, móng tay được cắt ngắnngủn, không có một chút bụi bặm, tôn lên màu đen của đôi đũa, nhất phái sắcđiệu trầm ổn.

"Em còn tưởng rằng, anh là đại thiếu gia."Nói xong, Bình Phàm cúi đầu, chuyên tâm chọc chọc vào bát.

Thịt cá mặc dù chắc nhưng đâm nhiều cũng nát.

Có thể thấy được, chuyện trên thế gian này khó màlưỡng toàn.

Lúc đang tự cảm khái, giọng nói Doãn Việt cách một cáibàn bay tới: "Sau này, từ từ rồi em sẽ hiểu anh."

Giọng nói từ từ nhẹ nhàng, cảm thấy, cảm thấy như cónhiều hàm nghĩa khác.

Bình Phàm do dự, vẫn quyết định không ngẩng đầu lên .

Ăn cơm xong, quá trình bình tĩnh, không có nói gìkhác.

Mặc dù có đoạn nhạc đệm nhỏ lúc tan học trên xe, nhưngnhìn tổng thể thì tiến độ phát triển hôm nay không tệ, Bình Phàm rất hài lòng.

Nhưng vui quá hóa buồn, lời này vẫn có mấy phần đạolý, biến cố phát sinh lúc rửa chén.

Dù sao nấu cơm cũng là Doãn Việt bỏ công, vậy chuyệnrửa chén đương nhiên thuộc về Bình Phàm, đây là suy nghĩ của cô. Bình Phàm cốgắng đoạt quyền rửa chén, nhưng đáng tiếc Doãn Việt nói một câu "Tay em bịthương, không được dính nước" đã đẩy cô qua một bên, tự mình vén tay áolên làm.

Bình Phàm cúi xuống nhìn một cái, gì kia, vết thương ởtrên cánh tay, muốn dính nước cũng cần một kỹ thuật rất cao a.

Nhưng khí lực yếu đi, phản kháng không được, chỉ cóthể ngoan ngoãn tuân lệnh một chút.

Nếu không thể đương quyền, vậy thì phụ quyền. BìnhPhàm nhận lấy chén bát sạch Doãn Việt đưa tới, chịu trách nhiệm lau khô xếp lênkệ.

Đang làm đến nhập thần, lại nghe Doãn Việt hỏi:"Sáng chủ nhật, anh tới đón em được không?"

"Được." Chữ này quả thực chính là bật thốtlên, Bình Phàm hận không thể cắn đứt lưỡi mình. Mộ Bình Phàm à Mộ Bình Phàm,rốt cuộc ngươi có bao nhiêu khát vọng muốn hẹn hò với Doãn Việt hả?

Nhưng mà vẫn may, vẻ mặt Doãn Việt mặc dù vạn nămkhông đổi, nhưng vẫn nhìn ra là đã thả lỏng không ít.

Cảm xúc của hắn rất khó nhìn ra.

"Chủ nhật đi đâu vậy?" Bình Phàm hỏi.

"Họp lớp cấp ba, em không nhận được thông báosao?" Doãn Việt lại đưa tới một cái chén, ngón tay cùng đồ sứ trơn bónghợp lại, rất hài hòa.

Đúng là có thấy thông báo, phần lớn bạn học hồi cấp bađã không liên lạc gì với nhau nữa, cho nên cũng không thân lắm.

"Mười hai giờ tại quán cơm bốn mùa, mười một rưỡianh tới đón em, được không?" Doãn Việt vẫn rất tôn trọng ý kiến của cô.

"Anh nói, chúng ta cùng đi à?"

Bình Phàm cảm thấy, lúc nói lời này vẻ mặt của mìnhrất không đúng, bởi vì ánh mắt Doãn Việt nhìn mình có chút thay đổi.

"Hay là em nghĩ... Chúng ta mỗi người điriêng?"

Không khí, lại bắt đầu không bình thường.