Đi Về Phía Không Anh

Chương 6



Làm vộilàm vàng, cuối cùng Đông Tam cũng kịp nộp luận án cho thầy hướng dẫn trước khihết hạn. Nhưng ông lại chẳng buồn để ý đến. Chuyện Đông Tam thất bại thảm hạitrong buổi phỏng vấn thực tập hiếm có lần trước khiến ông mất hết thiện cảm vớicô. Vì thế bản luận án này bị ông chỉ ra hàng loạt chỗ sai rồi bắt cô khảo sátthực địa xong thì làm lại. Thẩm Đông Tam có cảm giác bất an. Báo cáo chỉ làchuyện nhỏ, nhưng nếu chọc giận thầy hướng dẫn để rồi không tốt nghiệp được thìmới là chuyện lớn. Mà cũng tại cô chưa bao giờ thực tâm thích học chuyên ngànhnày chút xíu nào. Hồi đó, chỉ vì cô nói với Chu Nam rằng mình không thíchchuyên ngành này, mà anh đã nổi giận với cô. Theo quan điểm của Chu Nam, sinhkế và sở thích phải phân định rạch ròi. Chuyên ngành này chính là cần câu nuôisống cô, ai quan tâm đến sở thích hay hứng thú của cô chứ, thử hỏi trên đời cómấy ai tồn tại nhờ sở thích? Thế là từ đó đến nay, cô không nhắc lại chuyện đónữa.

Ra khỏicổng trường, Đông Tam cảm thấy vô cùng ngao ngán với chuyên ngành mình đangtheo đuổi. Bỗng sực nhớ ra điều gì đó, cô mở túi lấy ra tấm danh thiếp mà lầntrước Chu Cẩm Thời đã nhét vào tay cô khi ở trong bệnh viện. Tấm danh thiếp ghitên Đỗ Hiểu Hồng, giám đốc một công ty có tiếng ở Bắc Kinh. Cô gọi điện vớichút thấp thỏm, nhưng sau màn chào hỏi, giọng nói lãnh đạm ở đầu dây bên kiathân thiện hơn hẳn, họ hẹn gặp nhau vào chiều thứ sáu trong tuần.

Vừa gọiđiện thoại xong thì Chu Cẩm Thời gọi đến. Anh nói tối nay có cuộc bù khú vớimấy người bạn ở Party World, hỏi cô có muốn đi hay không. Đông Tam do dự mộtlát, cuối cùng cũng đồng ý. Nghe Chu Cẩm Thời chỉ đường xong cô vội vã chạy rabến xe cho kịp giờ. Chỗ đó cô không quen lắm, vòng đi vòng lại mấy lượt xe busmới đến được chỗ hẹn.

Đứng ởđại sảnh gọi cho Chu Cẩm Thời, cô chợt thấy hơi sờ sợ. Sao cô lại nhận lời chứ?Trừ Chu Cẩm Thời ra, cô chẳng quen một ai cả. Đông Tam đang định quay gót ra vềthì Chu Cẩm Thời xuất hiện đột ngột trước mắt cô. Đây là lần đầu tiên họ gặpnhau kể từ khi ở bệnh viện nên cả hai đều có chút ngại ngùng.

- Tôikhông vào đâu. - Thẩm Đông Tam đến lúc lâm trận thì lại rút lui. Cô lấy chiếclaptop từ trong túi ra đưa cho anh - Luận án tôi làm cũng tương đối rồi, giờtrả lại nguyên vẹn cho chính chủ nhé, cảm ơn anh.

Chu CẩmThời ban nãy hãy còn đang rất vui vẻ, giờ cứ thần ra như thể vừa bị dội một gáonước lạnh vào đầu.

- Đãđến rồi mà không vào thì chẳng phải là cô đang làm khó tôi hay sao?

ĐôngTâm chần chừ một lát nhưng rồi cũng quyết định không so đo với anh, dù sao anhcũng đã giúp cô rất nhiều.

- Anhcầm lấy máy đi đã, tôi đã xóa dữ liệu của tôi rồi, còn dữ liệu của anh vẫnkhông suy suyển...

Chu CẩmThời cáu kỉnh cắt ngang lời cô:

- Luậnán còn chưa được thông qua đã vội vàng đem trả máy tính cho tôi, cô muốn nhanhchóng cắt đứt liên hệ với tôi đến vậy ư? Được, cô không cần dùng nữa thì thôi!- Anh giật lấy chiếc laptop trong tay cô ném thẳng xuống đất, Đông Tam nghe rõtiếng vỡ của chiếc laptop.

Mặt anhđanh lại, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn. Đông Tam bối rối hết nhìn anh rồilại cúi xuống nhìn chiếc laptop. Chuyện gì thế này? Dựa vào cái gì mà anh tanổi nóng với cô như thế? Trong một thoáng, nỗi chán chường xâm chiếm lấy toànbộ tâm trí cô, cô liền phẩy tay, xoay gót bỏ đi.

- Tùyanh, tôi đi đây.

Chu CẩmThời nhanh chân bước tới chộp lấy tay cô:

- Đợiđã, tôi có chuyện muốn nói với em.

Anh bóptay cô mạnh đến mức khiến cô phải nhăn mặt vì đau. Ánh mắt mạnh mẽ của anh nhưthể muốn vạch mây mù để nhìn thẳng vào tâm can cô. Cô hoảng sợ, lắp bắp khôngthành tiếng:

- Bỏtôi ra, bỏ tôi ra, Chu Cẩm Thời, anh... anh... muốn làm gì? Anh...

Anh kéocô vào lòng, mùi rượu nồng mạnh cộng với mùi nước hoa đàn ông xộc vào mũi khiếncô chóng hết cả mặt. Trong một thoáng trái tim cô như ngừng đập, sau đó lạivùng vẫy như con ngựa đứt dây cương. Cô luống cuống đẩy anh ra, thậm chí cònđịnh cho anh một cái tát. Nhưng không kịp nữa rồi, họ đã ôm nhau trước mặt rấtnhiều người. Giống như vừa đột ngột tỉnh lại, cô quay người bỏ chạy.

Cái ômbất ngờ giống như trong một bộ phim tình cảm lãng mạn này khiến cô giận dữ đếnmức không thể thốt nên lời. Đông Tam chạy ào ra ngoài vẫy một chiếc taxi rồinhanh chóng sập cửa lại trước khi anh lao đến. Chuông điện thoại đổ dồn, côliếc nhìn vào màn hình hiển thị rồi nhanh tay tắt máy luôn. Đông Tam ôm lấykhuôn mặt đang nóng bừng của mình, hoảng sợ nghĩ thầm, thế giới này điên hết cảrồi hay sao?

Mãi vềsau, Đông Tam mới biết, tối đó cô đã để lỡ mất cuộc gặp với một người đặc biệt,Đỗ Hiểu Âu. Cô gái với trí nhớ dừng lại mãi mãi ở tuổi mười sáu như một đóa hoaanh túc làm mê đắm không biết bao nhiêu gã đàn ông và cũng là nguyên nhân khiếnrất nhiều mối tình đi vào đoạn kết bởi vì đơn giản không ai có thể chiến đấuvới một người con gái trong sáng thuần khiết như thế. Đỗ Hiểu Âu chính là côgái có mái tóc ngắn với nụ cười ngọt ngào xuất hiện trong danh sách chat củaChu Nam và trong bức ảnh của Lâm Phong.

Cườngđộ công việc tăng cao khiến cho sức khỏe Chu Nam giảm đi thấy rõ, vẻ mệt mỏihiển hiện trên khuôn mặt hốc hác của anh. Đông Tam sợ với tình hình này anh sẽốm mất nên đã đặt chỗ ở sân tennis để anh luyện tập cho khỏe người. Hồi học đạihọc, Chu Nam đã từng thi đấu tennis ở cấp thành phố nhưng về sau khi đi làm thìkhông còn thời gian để ra sân nữa. Nghe Đông Tam thông báo về kế hoạch luyện tập,dù rất bận rộn nhưng anh vẫn hào hứng tham gia.

ĐôngTam chỉ là tay đánh nghiệp dư, tập cả tiếng đồng hồ mà vẫn không sao nắm đượckĩ thuật phát bóng đơn giản nhất. Thêm vào đó, cô lại thuộc kiểu cả thèm chóngchán, tập chưa được hai mươi phút, cô liền vứt luôn vợt, chạy ra khỏi sân tìmnước uống, để mặc Chu Nam tự tìm người đánh cùng. Dù không còn trẻ trung nhưngày nào, nhưng với phong thái mạnh mẽ rất đàn ông, Chu Nam nhanh chóng thu hútđược sự chú ý của những cô gái trong sân. Đông Tam vừa rời sân chưa được mấyphút thì đã có một cô gái xinh đẹp trông dáng rất thể thao ra thế chỗ cho cô.Cô gái ấy không chỉ xinh đẹp mà đánh bóng cũng rất khá, gặp được đối thủ xừngtầm từng cú phát bóng của Chu Nam cũng mỗi lúc một thêm hào hứng và đầy sức mạnh.

ĐôngTam ban đầu còn ra vẻ vô tư lự nhưng về sau cô càng nhìn càng thấy không vui.Ánh sáng lấp lánh trong mắt Chu Nam như đang giễu cợt tâm trí cô. Cô cầm vợt đidọc đường biên, trong thoáng chốc cảm giác hụt hẫng cô đơn vô cùng. Chợt nghĩđến cái ôm bất ngờ của Chu Cẩm Thời, cô bực mình quăng vợt quay người đi rangoài sân bóng.

Làn mưaphùn bên ngoài phả hơi mát lạnh vào mặt cô, cả người phút chốc cũng trở nên ẩmướt. Cô đi được một lát thì thấy Chu Nam ôm túi vợt chạy theo, kéo tay cô lạitủm tỉm hỏi:

- Saothế? Sao tự dưng em lại chạy ra ngoài này?

ĐôngTam im lặng không đáp, ánh mắt vẫn bướng bỉnh hướng về dãy phố xa xa.

- À...ghen rồi phải không? - Chu Nam khẽ giơ tay bóp mũi cô, vô tư nhoẻn miệng cườiđể lộ làm răng trắng tinh - Được rồi, nàng Hoạn Thư này, chúng mình về nhà tắmrửa rồi đi ngủ thôi.

ĐôngTam há miệng định phản phảo nhưng bao nhiêu điều muốn nói cứ nghẹn lại ở cổkhông nói ra được. Cô muốn kể cho anh những nỗi phiền muộn của mình, muốn tìmlời an ủi nơi anh, nhưng lại không biết nên mở đầu thế nào. Tình yêu của cô vàChu Nam không phải như thế này. Tại sao lúc nào cô cũng phải chờ anh nói chuyệnvới mình, tại sao lúc nào cô cũng lặng lẽ chấp nhận sự lạnh nhạt của anh. Tại saogiờ đây mỗi lời cô nói đều kèm theo sự ấm ức, tức giận không ngừng vùng vẫytrong đó. Đông Tam nghiêng đầu nhìn mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh, không nhịnđược mỉa mai một câu:

- Thếnào, kỹ thuật của cô nàng đó không tồi phải không?

Chu Namnhe răng cười khi nghe giọng điệu ghen tuông quen thuộc của cô:

- Làmsao so được với em, kĩ thuật đánh bóng của bà xã đại nhân xuất quỷ nhập thần,ai mà theo kịp được chứ?

ThẩmĐông Tam bật cười, cô nhéo tay anh một cái rồi dẩu môi hoạnh họe:

- Thuộcbài quá nhỉ, chắc lúc trước đi học hay bị chép phạt đây mà.

- Quênđi nhé, em đừng có mà đố kị với con người tài hoa như anh. - Chu Nam bước lênkhoác lấy vai cô - Đi thôi, chúng mình về nhé.

Có vẻnhư tâm trạng của anh đang rất tốt, những lời bông đùa vui vẻ khiến cô dần quênđi những chuyện phiền não. Họ sánh vai đi bộ về nhà, hai cái bóng một thấp mộtcao trải dài trên mặt đất, nương tựa vào nhau, trông rất gần gũi.

Sươngmù bao phủ khắp nơi, những đám mây dầy đặc cuồn cuộn che kín cả bầu trời tốiđen như mực. Về đến gần nhà, bỗng nhiên Chu Nam đứng lại, dưới ánh vàng mờ ảocủa dãy đèn đường cũ kĩ, anh âu yếm nhìn sâu vào mắt cô:

- TamTam, về nhà với anh nhé.

ĐôngTam cũng dừng lại, nhìn anh chăm chăm như dò hỏi rồi bật cười trả lời:

- Mệtquá rồi à, thôi lên nhà đi.

Chu Namkhẽ lắc đầu, anh dịu dàng giải thích:

- Vềnhà anh ở Thượng Hải, nhà của bố mẹ anh. Đợi hết tháng này anh xin nghỉ mấy ngàyrồi chúng mình cùng về có được không?

ĐôngTam há hốc miệng như không tin vào tai mình:

- Gặpbố mẹ anh?

- Mẹanh thì em gặp rồi nhưng bố anh thì chưa. Lần này về, chúng mình cũng quyếtđịnh luôn việc kết hôn nhé. - Chu Nam cười rạng rỡ - Cuối năm chúng mình cướiđược không?

Lời cầuhôn đến quá đột ngột khiến Đông Tam không khỏi kinh ngạc tột độ, cô giơ tay bịtmiệng, tim đập thình thịch và miệng thì không nói được câu nào. Cô nhớ đêm đầutiên mà họ chính thức yêu nhau, trời cũng đầy mây như thế này. Anh lặng thinhbước rồi đột nhiên quay đầu lại, mặt đỏ bừng ngượng ngùng nói “Tam Tam, em làbạn gái anh nhé?”. Trong phút này đây, cô đã mềm lòng. Cô vứt bỏ tất cả nhữngđiều không cam tâm, những nỗi niềm day dứt lại sau lưng, lấy tất cả sức bìnhsinh ra để trả lời câu hỏi mà cô chờ đợi bao lâu nay:

- Anhđang cầu hôn em đấy à? Cầu hôn gì mà nhẫn hay hoa hồng đều không có, đây là màncầu hôn keo kiệt nhất mà em từng biết đấy. Ngay cả ông trời cũng không thèmgiúp anh. Nếu em cũng từ chối anh thì đêm nay đúng là một đêm thê thảm trongđời anh. Được rồi, Chu Nam, em đồng ý.

Rất lâusau này, cô vẫn không quên được khoảnh khắc đó, đôi mắt Chu Nam sáng rực lênnhư hai vì sao trên đỉnh Anpơ lộng gió, vui sướng đến mức khiến cô bật cườihạnh phúc. Cô tin tưởng nhìn sâu vào mắt anh, gật đầu đồng ý. Ai cũng biết, côchờ ngày này từ lâu lắm rồi, vậy là từ nay cô đã có thể kết thúc chuỗi ngàytrằn trọc không ngủ vì lo lắng. Cuối cùng cuộc đời cũng mỉm cười với cô.

Chu Nammuốn sắm cho Đông Tam một bộ quần áo mới, cô từ chối đây đẩy nhưng cuối cùngvẫn không thể ngăn được niềm hứng khởi bất ngờ của anh. Không còn cách nàokhác, cô đành hẹn anh ở trung tâm thương mại Trung Hữu sau giờ làm việc.

Lúc ChuNam đến nơi thì đã hơn tám giờ tối, nhưng trung tâm thương mại vẫn đông nghịtngười. Chu Nam rõ ràng rất hào hứng, kéo cô đi hết hàng này đến hàng khác. Đếnshop nước hoa Channel, anh dừng lại ngắm nghía các loại chai lọ đủ màu sắc vớivẻ thích thú hiện rõ trên mặt. Cô nhân viên bán hàng xuất hiện rất đúng lúc,nền nã hỏi họ có cần tư vấn không. Chu Nam xua xua tay, với lấy lọ nước hoa cóhình dáng bông hồng quyến rũ gần đấy xịt thử vào người Đông Tam, lim dim mắtthưởng thức hương thơm ngọt ngào trong giây lát rồi quay sang bảo cô nhân viênbán hàng gói lại. Đông Tam vừa nhìn bảng giá liền lập tức kéo tay Chu Nam, thấpgiọng thì thào:

- Đắtquá anh à. Mà em cũng không hay bôi bôi xịt xịt gì, dùng mấy loại cao cấp thếnày...

- Nướchoa nói lên phong cách của phụ nữ. Bất cứ người phụ nữ nào cũng nên có một loạinước hoa của riêng mình. - Chu Nam ngọt nhạt thuyết phục cô - Tại anh khôngquan tâm nhiều đến em. Tam Tam, từ hôm nay, anh sẽ dành cho em những thứ tốtnhất.

Mắt ĐôngTam nhòe đi trong làn nước mắt mặn chát, cô nhìn lảng ra chỗ khác cố giữ khôngcho nước mắt rơi rồi mỉm cười, không ngăn cản anh nữa.

Sau đó,anh và cô vòng đến khu thời trang, anh tự tay chọn cho cô một bộ váy liền màuđen với những đường cắt cúp khéo léo tôn lên làn da trắng mịm của cô. Chu Namvô cùng hài lòng, anh nhanh chóng rút ví trả tiền mà không hề lăn tăn.

Cảmgiác mãn nguyện của Đông Tam chỉ duy trì được một ngày. Trưa hôm sau, anh gọiđiện bảo cô, tối nay có buổi họp lớp, anh muốn cô chuẩn bị kĩ càng, hết giờ làmanh sẽ về đón cô đi luôn. Buổi họp mặt này là do Lô Lợi Lợi đứng ra tổ chức vớilý do để bạn bè lâu ngày không gặp được tụ tập với nhau, phần khác cũng là đểtuyên bố chuyện mình chính thức về nước.

Cô khônglạ với cảnh rượu chè be bét của đám thanh niên nhà giàu, nhưng đó không phải làlí do khiến Đông Tam phải cau mày. Cô bực bội vì hóa ra Chu Nam chưng diện chocô là để cô không làm anh mất mặt trong buổi họp mặt. Càng bực hơn nữa là việcanh nhanh chóng nhận lời mời của Lợi Lợi, mà không thèm hỏi ý kiến của cô, đốimặt với bao nhiêu người biết rõ quá khứ của họ, cô làm sao mà chịu được? Nhưngnếu cô không đi thì chẳng phải là tự tay tạo điều kiện cho mối quan hệ nhậpnhằng giữa anh và cô ta hay sao? Nghĩ đến đây, Đông Tam bặm môi lấy bộ váy mớimua vận vào người, vừa tô son điểm phấn vừa tức tối nguyền rủa. Từ trước đếnnay cô chỉ biết lao vào chiến đấu, chứ nhất định không chịu lùi bước.

Lúc sắpđi, bầu trời vốn đã sầm sì dậy sấm, tiếng ầm ì từ xa vọng lại, thỉnh thoảng còncó vài ánh chớp sáng lòa quét qua bầu trời đen kịt. Xem ra trời sắp đổ mưa đếnnơi. Thời gian không còn nhiều, Chu Nam vừa gọi điện hẹn lại cô trước cổngkhách sạn, anh còn dặn cô gọi taxi đi cho kịp giờ. Vào cái thời tiết này, aicũng muốn nhanh nhanh chóng chóng đi về trước khi cơn mưa ập đến nên muốn gọitaxi cũng khó. Nhìn những tầng mây dày đặc đang đổ dồn ngày càng nhiều, ĐôngTam quyết định bước nhanh đến bến xe bus, theo dòng người chen chúc lên xe.

Vừa ngồivào chỗ được mấy phút thì quả nhiên bên ngoài những giọt mưa lộp độp rơi cànglúc càng mau trên nóc xe. Vài người ghé mặt sát vào cửa sổ xe rồi kêu to: “Mưađá!” Cả xe đột nhiên náo loạn hết cả lên, ai cũng nhốn nháo thò đầu nhìn rangoài. Đông Tam thở phào, nếu lúc nãy mà cô không lên được xe thì chắc giờ nàyđã bị mưa đá làm cho bầm dập rồi. Đang là giờ tan tầm, người trên xe cứ chenchúc xô đẩy nhau, một gã lùn tịt, lông mày sâu róm cứ ngả vào người cô. Thấyhắn cũng không có hành động gì quá trớn, Đông Tam chỉ khẽ cau mày, cố dịch sátsang một bên. Loại tiểu nhân như thế này, cô không bao giờ dây dưa vào. Khôngphải vì sợ mà vì thấy không đáng thôi.

Mưa đếnnhanh mà tạnh cũng nhanh, ban nãy hãy còn tối sầm, mười mấy phút sau đã trờiquang mây tạnh. Đông Tam nhớ lời Chu Nam dặn, xuống xe ở bến kế tiếp rồi vẫytaxi đến khách sạn.

Lúc đếnnơi, Chu Nam đang đứng ở bậc thềm đọc tin nhắn. Đông Tam vừa trải qua kiếp nạnđi xe bus trên đôi giày mười phân cao nghễu nghện, vội sải chân đến vịn cánhtay anh, nhăn nhó. Chu Nam ngẩng lên nhìn cô, cười gian xảo:

- Em à,anh có thể xin ít lửa không?

- Tôicó bạn tra rồi, - Thẩm Đông Tam âu yếm dựa vào người anh - nhưng hôm nay anh ấykhông có nhà.

- Rấtvinh hạnh được gặp em. - Chu Nam đỡ cô đứng thẳng dậy rồi khoác tay cô đi vàotrong. Họ phải đi qua một đoạn hành lang khá dài mới đến được nơi tổ chức buổitiệc, tấm thảm đỏ dày mịn khiến từng bước chân của hai người mềm lún xuống. ChuNam dịu dàng nắm tay cô, giống như kết thúc có hậu của hoàng tử và công chúakhi họ cùng nhau sống một cuộc đời hạnh phúc. Đột nhiên, Chu Nam thì thầm bêntai cô:

- Cóphải chúng ta không nên đến không?

Nhưngcánh cửa đã mở ra, những tiếng ồn ào náo nhiệt bên trong thoáng chốc im bặt.Đông Tam ngẩng cao đầu, nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng trắng sáng.

Cô biếtlúc này là giây phút thay đổi cuộc đời của cô bé Lọ Lem

Lợi Lợivồn vã chạy ra đón trên môi vẫn là nụ cười thân thiết như ngày nào:

- Mauvào đi, chỉ còn thiếu hai người và Phương Dịch Uy thôi.

Cô vàChu Nam vẫn nắm chặt tay nhau, chậm rãi bước đến giữa phòng, Chu Nam trịnhtrọng giới thiệu với mọi người:

- Đâylà vợ chưa cưới của tôi, Thẩm Đông Tam.

Căn phòngđang im lặng đột nhiên òa lên những tiếng chúc mừng và hỏi han tới tấp. ĐôngTam thẳng lưng, mỉm cười đón nhận sự nồng nhiệt của mọi người. Cô hiểu, dù hômnay có là bữa tiệc Hồng Môn, cô cũng không được phép sơ suất. Cho dù là hangcọp ổ rồng, Thẩm Đông Tam này cũng sẽ là bất chấp tất cả để xông vào, huống chiđây chỉ là một buổi họp mặt bạn bè, có gì to tát đâu.

Chu Namdắt cô đi tìm chỗ ngồi, nói chuyện với mọi người. Hình như họ đều có vẻ nétránh cô, chỉ nói chuyện xã giao bình thường cũng phải dừng lại nhìn nhau đầyẩn ý. Đông Tam lặng lẽ ngồi, thỉnh thoảng mỉm cười ra ý mình vẫn đang nghe chămchú mấy câu chuyện nhạt toẹt của họ. Làm sao bạn bè của Lợi Lợi lại chào đón côchứ? Có lẽ trong danh sách mời của Lợi Lợi vốn không có cô, việc đưa cô đi cùngchỉ là ý tưởng nhất thời của Chu Nam mà thôi. Mà có lẽ hôm nay cũng chẳng phảihọp mặt bạn bè gì hết, mà là đại hội động viên do Lợi Lợi lao tâm khổ tứ vạchra, chắc là để nhờ đám bạn khuyên giải Chu Nam, lãng tử quay đầu không bao giờlà muộn, hơn nữa Lợi Lợi lại là một tiểu thư sắc nước hương trời, gia thế thuộchàng có máu mặt, ít nhất cũng khiến anh đỡ mất hai mươi năm phấn đấu, như thếcó gì không tốt nào?

Sự xuấthiện của cô đã làm đảo lộn mọi kế hoạch của bọn họ, thế là bao nhiêu trò khíchbác đành phải dẹp bỏ, thành ra không khí buổi tiệc mỗi lúc càng thêm gượng gạo,khách sáo.

Lô LợiLợi cố ý lảng ra góc xa họ nhất, ẩn mình trong khói thuốc mù mịt. Dù vậy, ĐôngTam vẫn nhận ra cô ta đang âm thầm quan sát mình. Nhất cử nhất động, từng ánhmắt từng nụ cười của cô đều không lọt qua nổi mắt cô ta.

Lời quatiếng lại một hồi toàn những chuyện khách sáo và trống rỗng, thì Phương Dịch Uymới xuất hiện. Trong phút cánh cửa bị kéo ra và gã đàn ông lùn tịt bước vào, ĐôngTam không khỏi kinh ngạc. Đó chẳng phải là gã đàn ông trên xe bus sao?

Rõ ràngcũng như cô, gã cũng chẳng được mọi người chào mừng cho lắm. Khi gã bước vào,trừ nhân vật chính của bữa tiệc là Lô Lợi Lợi ra, những người khác chỉ gật đầuchào hờ hững. Phương Dịch Uy vẫn cười nói như không, lúc nhìn thấy Chu Nam, mắtgã bất giác lóe sáng.

Cả đoànngười ầm ĩ vào phòng ăn bên cạnh, mười mấy người ngồi chen chúc xung quanh bànăn. Mọi người rõ là cố ý đùa giỡn khi đẩy Lợi Lợi ra ngồi bên trái Chu Nam,Đông Tam không tiện tỏ thái độ nên đành phải ngồi xuống bên cạnh Chu Nam. Côthậm chí còn mỉm cười với Lợi Lợi.

Rượu vàthức ăn đã được đưa lên đầy đủ, Lô Lợi Lợi cầm lấy ly rượu trước mặt, duyêndáng đứng dậy:

- Hômnay cảm ơn mọi người đã đến tham dự tiệc sinh nhật hai mươi lăm tuổi của tôi.Đây là bữa tiệc sinh nhật vui nhất trong vài năm lại đây, tôi xin được cạn lytrước, cảm ơn mọi người.

ĐôngTam đờ người ra. Đây không phải là cuộc họp mặt bạn học cũ? Đây là tiệc sinhnhật của Lợi Lợi? Bao công sức trang điểm đẹp đẽ, háo hức chạy đến, vẫn cứtưởng sẽ là câu chuyện cổ tích cô bé Lọ Lem biến thành công chúa, nhưng khôngngờ lại tự biến mình thành con thiên nga đen sì. Cô liếc nhìn Chu Nam, anh đangmải nghiêng đầu lắng nghe bài phát biểu của Lợi Lợi.

Tất cảmọi người đều đang nhìn anh và Lợi Lợi.

Cóngười chắc thấy vở kịch chưa đủ kịch tính liền la lên:

- NàyLợi Lợi, trước đây cậu có khách sáo như thế đâu. Này, hay là cậu và Chu Namcùng uống li rượu giao bôi đi.

Mặt LợiLợi phút chốc đỏ bừng, cô ta trừng mắt nhìn người vừa phát ngôn bừa bãi, ra sứcthanh minh:

- Đừngcó ăn nói linh tinh, muốn uống thì tôi uống với cậu.

Cả đámngười cười ha hả. Thẩm Đông Tam thả lỏng bàn tay đang nắm chặt dưới bàn. Cô khẽliếc nhìn anh chàng thanh niên vừa nói: mái tóc cắt cua đơn giản, đeo kínhtrắng trông rất thư sinh đang cợt nhả cười cười nói nói với mấy cô bạn bêncạnh. Anh ta với lấy cốc rượu trên bàn rồi đứng lên, tiến đến gần Lợi Lợi ngoắctay uống rượu giao bôi. Ở phía dưới, những tiếng huýt sáo ầm ĩ vang lên.

ĐôngTam khẽ liếc Chu Nam. Lúc này, cô không thể không chú ý đến phản ứng của ChuNam. Anh cúi đầu, chân mày cau lại, rõ ràng là đang bối rối trước cảnh tượngchướng tai gai mắt trên.

Xaolòng chăng? Họ chắc chắn đã từng cùng nhau đón những bữa tiệc sinh nhật như thếnày. Cô tiểu thư Lợi Lợi không tổ chức dạ tiệc mà chỉ mời bạn bè đi ăn đồ TứXuyên ắt là có nguyên do của nó, cách tổ chức bình dân này chắc chắn là cáchChu Nam tổ chức sinh nhật cho cô ta trước đây. Lúc đó hẳn anh phong độ đầymình, kể cả lúc có người trêu đùa, anh cũng vui vẻ đứng dậy như anh chàng lúcnãy.

Rõràng, tình tiết này đã tác động đến anh, khiến anh hồi tưởng lại những chuyệncũ trước đây, tình cảm khó mà che giấu được.

ĐôngTam biết, kí ức có sức mạnh to lớn. Càng đè nén lại càng không được, thậm chíđiều đó còn làm cho nó lớn mạnh hơn. Cách duy nhất để dập tắt mọi việc là đâmthủng lớp bong bóng ảo vọng đó đi. Nhưng cô chỉ có gậy sắt chứ không có kimthêu hoa.

Cô đặttay lên tay trái của Chu Nam, tựa vào người anh, nét cười mơ màng ẩn hiện trênkhuôn mặt. Cô ghé sát bên tai anh, thì thầm:

- Haingười đã ngủ với nhau chưa?

Chu Namsững người rồi quay phắt lại nhìn cô. Đông Tam mỉm cười duyên dáng, nhìn sâuvào mắt anh:

- Cô ấynói với em, ngày thứ hai sau khi về Bắc Kinh đã lên giường với anh.

Hơi thởChu Nam trở nên gấp gáp, nặng nề. Cô có thể nhận thấy những cảm xúc phức tạpđan xen trong mắt anh. Anh nhìn cô, mấp máy miệng định nói gì đó nhưng rồi lạithôi. Cô cười nhẹ nhàng, quyết định ra đòn cuối cùng:

- Anhxem, sao anh cứ nhớ mãi loại đàn bà tùy tiện lên giường với đàn ông như thế?

Chu Nambóp chặt tay cô, những ngón tay mảnh dẻ oằn mình trong cú siết. Cơn đau dội vàotâm trí khiến cô choáng váng, nhưng Đông Tam vẫn bặm môi ghìm tiếng kêu tronghọng.

Buổitiệc diễn ra rất vui vẻ, trừ ba người họ. Chu Nam hầu như không đụng đũa, cònLô Lợi Lợi thì lấy tư cách chủ nhân bữa tiệc, ra sức tiếp đồ ăn cho anh. ĐôngTam vẫn giữ nụ cười thường trực trên môi, điềm nhiên đỡ hộ cho Chu Nam, sau đóvui vẻ nói với Lô Lợi Lợi đang ngồi cách đó không xa:

- Dạonày dạ dày của anh ấy không được tốt, bác sĩ khuyên không nên dùng đồ cay nónghay uống rượu. Ý tốt của cô Lô, tôi xin thay mặt anh ấy cảm ơn cô.

Rõ ràngLợi Lợi vẫn chưa quên cái tát của cô hôm đó. Mặt cô ta đờ ra, lạnh lùng nhìnĐông Tam rồi khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Caotrào của bữa tiệc hôm đó lên đến đỉnh điểm khi cánh cửa phòng ăn bật mở, mộtchiếc bánh gato hai tầng từ từ được đẩy vào. Chiếc bánh được phủ một lớp sôcôlasữa trắng tinh cùng với hai mươi lăm ngọn nến tỏa sáng rực rỡ. Thẩm Đông Tamchưa bao giờ nhìn thấy chiếc bánh ga tô nào lớn đến như vậy. Cô lặng lẽ nhìnLợi Lợi đang vui vẻ đứng lên, thích thú đón nhận món quà bất ngờ, khuôn mặtxinh đẹp rạng ngời trong ánh nến. Có lẽ cô ta là công chúa thực sự chăng?

Một côgái muốn gì được nấy, một cô gái được hết thảy mọi người yêu thương, chiềuchuộng. Còn cô thì lại chưa bao giờ cảm nhận được điều đó trong đời.

Đèn vụttắt, tất cả mọi người quây xung quanh Lợi Lợi hát bài hát chúc mừng sinh nhật.Trong ánh nến lung linh, vẻ đẹp tuyệt mĩ của Lợi Lợi dường như càng được tôđiểm thêm. Đúng là một nàng công chúa nghiêng nước nghiêng thành.

Hátxong là đến màn cầu ước may mắn. Lợi Lợi nhắm mắt, hàng mi dài rợp ngả bóngxuống khuông mặt rạng rỡ, đôi môi xinh đẹp như hé cười, khuôn mặt tràn đầy hyvọng trong ánh nến lung linh. Sau đó cô ta mở mắt, liếc nhanh về phía Chu Nam.

- Mauthổi nến đi...

Nhữngngười bạn hò hét thúc giục xung quanh, nhưng Lợi Lợi vẫn chưa có ý kết thúc ảovọng của mình. Cô ta cúi người xuống, môi khẽ chúm lại, rồi đột nhiên ngẩng đầulên, quét ánh mắt dịu dàng như nhung một lượt, hạ giọng nói:

- Hainăm trước ở nước ngoài, một mình thổi nến, một mình ăn bánh gato, sinh nhật mànước mắt cứ rơi. Lúc đó tôi đã tự hứa với mình, khi nào về nước nhất định sẽkhông thổi nến sinh nhật một mình nữa. Vậy có ai muốn thổi cùng tôi không?

Mọingười bắt đầu nhao nhao lên, nhưng không một ai bước ra. Tất cả ánh mắt khônghẹn mà gặp đều hướng về phía Chu Nam. Trong ánh nến huyền ảo, Chu Nam vẫn lạnhlùng im lặng.

- Tínhcho tôi một suất nhé. - Phương Dịch Uy rẽ đám đông bước ra, khoanh tay đứngcạnh Lô Lợi Lợi cười.

- Cảtôi nữa. - Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn vui vẻ tiến lên, nhìn Lợi Lợi đầy vẻđồng tình, sau đó trừng mắt với Chu Nam.

Rõ ràngĐông Tam vừa nhận thấy Chu Nam đang đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm. Anh căngthẳng vậy sao?

Thêmbốn năm người bạn quây bên cạnh, Lợi Lợi nhìn mọi người, cười rất ngọt ngào:

- Cảmơn các bạn, các bạn đúng là bạn tốt của tôi. Nào, chúng ta cùng thổi nến.

Một hơidài, những ngọn nến nhảy múa một lát rồi tắt lịm.

Bốn bềphút chốc chìm trong bóng tối khiến mọi người nhốn nháo mất một lát. Đột nhiênnhững tiếng kêu của các cô gái và hơi thở của các chàng trai đan xen vào nhau.Chu Nam ban nãy còn nắm tay Đông Tam, sau một cái đẩy nhẹ cũng buông ra.

Côhoảng sợ, vội kéo anh lại, nhưng trong bóng tối mờ mịt cô nắm phải một bàn taykhác, béo ục nhờn mỡ. Cô lập tức buông tay ra, nhưng không ngờ bàn tay thô lậuđó lại té nước theo mưa, sờ soạng người cô.

Cô vừaxấu hổ vừa tức giận, nắm lấy cánh tay đó cắn một cái thật mạnh. Trong bóng tốicó tiếng người kêu lên khe khẽ.

Đèn đómnhanh chóng bật sáng, mọi người đều nhốn nháo cả lên. Các nam thanh nữ tú aicũng quần áo xộc xệch, hơi thở gấp gáp và tránh nhìn vào mắt nhau. Chỉ có cô,Thẩm Đông Tam là trừng mắt lên nhìn gã đàn ông lùn tịt bên cạnh, sau đó đôi mắttìm kiếm Chu Nam trong đám đông.

Khôngcó anh. Không thấy anh ở đâu cả.

Cóngười định thần lại, thảng thốt kêu lên một tiếng:

- Ấy,còn Lợi Lợi? Sao không thấy Lợi Lợi?

ThẩmĐông Tam cảm thấy như từng cơn từng cơn chóng mặt đang ùa tới xây xẩm cả mặtmày. Cô không thể tin bạn trai của mình lại cùng người yêu cũ chơi trò Romeo vàJuliet ngay trước mặt mình.

ĐôngTam như phát điên, lao ra cửa, tấm thảm dày nhấn chìm tiếng bước chân gấp gápcủa cô. Hành lang vắng tanh, ngay cả bóng dáng một nhân viên phục vụ cũng khôngthấy. Tất cả các cánh cửa đều bị khóa, có thể ở đằng sau một cánh cửa nào đó,hai người họ đang tận hưởng cảm giác đê mê mà cơn khoái cảm mang lại. Họ vụngtrộm ngay trước mắt mọi người, cái cảm giác phấn khích và bốc đồng này có phảiđã làm cho đầu óc họ mê muội đi?

Cô sẽkhông bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra.

Cô laođến căn phòng gần nhất, ra sức đập cửa. Tóc tai rối tung, bước chân loạngchoàng, tiếng gào thét đau đớn lanh lảnh vang lên khắp dãy hành lang:

- ChuNam! Lợi Lợi! Các người cút ra đây cho tôi! Cút ra đây! Chu Nam! Anh nói anhmuốn lấy em, anh không thể đối xử với em như thế này được.

Đámngười trong phòng đều đứng sững, im lặng nhìn sự cuồng nộ của cô. Bao nhiêu hậnthù trong lòng giờ phơi bày ra hết trước những cặp mắt lãnh đạm của người đời.

Trongcon mắt vô cảm và có phần độc ác của nhiều người, cô như một chú hề tự chuốcnhục vào thân. Tất nhiên họ sẽ xem đấy là quả báo cho những việc cô đã làmtrước đây. Cô không cầu xin họ tha thứ. Nhưng sao trái tim cô lại đau đớn bấtlực như vậy? Cảm giác đột nhiên như bị xé ra làm trăm mảnh, rồi sau cùng chỉcòn lại sự trống rỗng xâm chiếm lấy cơ thể lạnh giá. Có cái gì đó cứ nghẹn lạiở cổ cô, muốn khóc mà không khóc được. Mắt cô đỏ ngầu, ánh mắt tối sầm xuốngnom có vẻ đáng sợ. Ở đầu bên kia dãy hành lang, cô dần dần trấn tĩnh lại, quayvề phòng lấy túi xách của mình. Tất cả mọi người đều im lặng nhường lối cho cô.Cô nhìn đám đồng phạm của Lô Lợi Lợi, đột nhiên bật cười chua chát:

- Cácngười đều là những kẻ đê tiện!

Cô xáchtúi rời khỏi khách sạn. Gió đêm ẩm ướt, bầu trời trong đến độ dường như trướcđó chưa từng có cơn mưa nào ghé qua.

Ở mộtđầu ngõ cách đó không xa, thấp thoáng hai bóng người một cao một thấp đanggiằng co với nhau. Người có thân hình bé nhỏ không ngừng lao vào lòng người cóthân hình cao to, nhưng hết lần này đến lần khác bị đẩy ra. Giọng Chu Nam vọngđến đầy khổ sở:

- Chúngta không thể như thế này được, Lợi Lợi, em đừng như vậy.

Khuônmặt kiều diễm của Lợi Lợi nhuốm đầy màu sắc bi thương:

- Ngaycả ôm em một lần cũng không được sao?

Lợi Lợinắm lấy tay Chu Nam, run run khẩn cầu:

- Hãyđi với em, sang Mỹ với em đi anh. Em sẽ sinh cho anh những đứa con xinh đẹp. Emsẽ làm tất cả vì anh.

Chu Namnhìn cô buồn rầu, một lát sau, anh chầm chậm lắc đầu:

- Emđừng nói gì nữa, chuyện đó không thể được. Như thế là quá tàn nhẫn với Tam Tam.Ngoài anh ra, cô ấy chẳng có gì cả.

- Vìnhà em có tiền nên anh mới bỏ rơi em sao?

-Không, đó là vì cô quá đê tiện.

Haingười lập tức quay đầu lại nhìn, Đông Tam đang đứng chôn chân cách họ không xa.Trong khi cả hai còn đang bối rối không biết làm thế nào thì Đông Tam đã kịpgiáng cho Lợi Lợi một cái bạt tai như trời giáng.

- Tôiđã nói rồi, nếu cô còn dám quấy rầy bạn trai tôi, tôi sẽ không tha cho cô.

- TamTam! - Chu Nam theo phản xạ đẩy cô ra và kéo Lô Lợi Lợi ra sau lưng mình.

- Anhđang nói rõ mọi chuyện với cô ấy, sao em... lại có thể đánh người vô lí nhưthế?

ĐôngTam trân trối nhìn Chu Nam. Anh chưa bao giờ lo lắng cho cô như vậy, anh cũngkhông hề đứng ra che chắn cho cô bao giờ. Chu Nam dường như cũng chợt nhận rađược điều đó, anh thở dài, bước một bước về phía cô. Đông Tam loạng choạng lùilại mấy bước, cô chỉ tay vào mặt anh, giọng run run:

- Anhđừng qua đây!

- TamTam, lại đây, đừng giận anh nữa. - Dưới ánh đèn đường vàng vọt, mờ ảo, cô khôngnhìn rõ nét mặt anh, nhưng Đông Tam bướng bỉnh lắc đầu:

- Đâylà lần thứ mấy anh bỏ tôi chạy theo đứa con gái khác? Anh đẩy tôi ra vì sợ tôilàm tổn thương cô ta phải không? Tôi không thể lúc nào cũng tha thứ mãi cho anhđược. Anh phải hiểu, một khi tôi đã hận anh rồi thì không bao giờ tôi quay lạinữa.

Lợi Lợinén khóc, rụt vai lại, nghẹn ngào sau lưng Chu Nam:

- Nhữngđiều cô đã làm với tôi, tôi không cần cô phải xin lỗi, tôi chỉ muốn lấy lạingười đàn ông của mình, cứ cho là tôi có lỗi với cô đi, Tam Tam, cô không thểcho anh ấy những gì anh ấy muốn...

- Câmmồm! - Đông Tam đột nhiên quát to, tiếng khóc lập tức ngưng bặt. Cô cười nhạtvới cô gái đang nhòe nhoẹt nước mắt trước mặt mình - Xin lỗi là từ mà tôi ghétnhất trên đời này. Các người nợ tôi những gì, tôi sẽ đòi lại hết. Chúng ta đếnđây là chấm dứt, vĩnh biệt.

Câucuối cùng, cô rành rọt ném từng chữ vào mặt Chu Nam. Chỉ có mấy từ mà như đauđớn rút gan rút ruột, nói xong, cả người Đông Tam mềm nhũn không còn chút sứclực nào. Nhưng làm thế nào được? Thế giới này chỉ có một mình cô chiến đấu đếncùng. Cho dù trời nghiêng đất lở, cho dù thời thế thay đổi, cô cũng phải ngẩngcao đầu người đi tiếp. Cô không nhìn họ, chầm chậm quay người bỏ đi, nhưng chỉđược một lát thì đột nhiên chân mềm nhũn ra, cô ngã quỵ xuống nền đất.

Chu Namvội vã chạy đến đỡ lấy thân hình yếu ớt của Đông Tam. Cô không còn đủ sức đểđẩy anh ra nữa. Ánh trăng đêm hè trong sáng là vậy, sao cô lại cảm thấy quá đỗituyệt vọng? Đôi mắt Chu Nam lấp lánh ánh nước, anh ôm chặt lấy cô, giọng nóiđầy đau khổ:

- Choanh thêm một cơ hội nữa được không? Về nhà với anh, ngoan, về nhà với anh nhé.

Cô cắnchặt môi, cố không để rơi nước mắt. Cô không biết mình còn có thể tha thứ choanh thêm lần nữa hay không?