Đi Về Phía Không Anh

Chương 5



Nhữngđiều vụn vặt của cuộc sống sẽ khiến bạn dần dần cảm thấy tuyệt vọng, lòng kiên nhẫnmất đi, tình yêu cũng mất đi. Ban đầu, Đông Tam tưởng rằng có một người có thểcùng cô ngắm mặt trời lặn, cùng cô đi dạo phố ngắm lá rơi là điều tuyệt vờikhông gì hơn được nữa. Nhưng sau này cô mới nhận ra rằng, cuộc sống hiện thựckhông chỉ có mặt trời lặn và lá vàng rơi. Những chuyện dưa cà mắm muối hàngngày, những mâu thuẫn vặt vãnh cứ thế dần dần hình thành rào cản trong tìnhyêu.

Cô vàChu Nam như hai con nhím đang cố giành lấy chút hơi ấm của nhau. Thương tíchchồng chất, nhưng nhất định không bỏ cuộc.

Chuyệnlàm thêm ở quán cà phê, Đông Tam không nói với Chu Nam. Anh luôn phản đối côlàm những việc linh tinh như vậy. Nhưng Đông Tam cần tiền, cần nhiều hơn sốtiền mà Chu Nam giao cho cô hàng tháng, cần một số tiền của riêng mình để cóthể tự do chi tiêu.

HàCương thường không hay xuất hiện ở quán, hoặc cũng có thể anh ở đó, nhưng côkhông nhìn thấy. Mỗi ngày cô làm ba bốn tiếng ở đây, công việc là bưng trà rótnước trong bộ đồng phục màu đỏ gạch và chiếc mũ lưỡi trai sùm sụp chỉ hở ra haicon mắt. Đa phần khách hàng không để ý đến nhân viên ở đây, bộ đồng phục tốimàu khiến họ không hứng thú gì. Nhưng đúng là oan gia ngõ hẹp, Đông Tam lạichạm trán Lợi Lợi ở đúng cái quán cà phê hẻo lánh này.

Về sau,khi nghe cô kể lại, Trình Nhược San đã vô cùng kinh ngạc hỏi làm sao cô lạikhông biết quanh đó là khu nhà giàu nức tiếng, lúc đó Đông Tam mới giật mìnhnhận ra, thì ra không phải là số mệnh an bài mà là cô tiểu thư nhà giàu Lợi Lợivốn sống ở gần đấy.

Hôm đó,Lô Lợi Lợi cùng Chu Cẩm Thời bước vào quán như một đôi tiên đồng ngọc nữ, thuhút biết bao cặp mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh. Vừa thoáng thấy bóngdáng hai người họ, Đông Tam vội sụp chiếc mũ lưỡi trai xuống thật thấp. NhưngLợi Lợi đã kịp kêu lên đầy thảng thốt:

- TamTam! Có phải là Tam Tam không?

Mặt côđỏ bừng lên. Đây không phải là sự nhục nhã khi bị bắt gặp mà chỉ là cô chưa baogiờ nghĩ mình sẽ gặp lại kẻ thù trong hoàn cảnh này.

Cô épmình hít một hơi rồi thẳng lưng tiến đến bàn họ, cô nở một nụ cười xã giao:

- Xinchào, hai vị muốn dùng gì?

- TamTam, - Lợi Lợi đưa tay ra định kéo cô ngồi cùng - sao cô lại ở đây?

Cô nhẹnhàng tránh người khỏi cánh tay trắng nõn nà ấy, cúi người xuống chỉ vào quyểnthực đơn:

- Gầnđây cửa hàng chúng tôi mới cho ra lò một loại bánh kem mới, hương vị rất đặcbiệt, hai vị có muốn nếm thử không ạ?

Lô LợiLợi rõ ràng là không có ý định buông tha, đứng chặn trước mặt cô:

- TamTam, đừng giả vờ không quen biết chúng tôi. Cô làm thêm ở đây sao? Chu Nam cóbiết không?

Rầm!Đông Tam đập mạnh quyển thực đơn đang ôm trong lòng xuống bàn. Vành mũ che quánửa mặt nên hai người họ không sao nhận rõ thái độ của cô. Giọng nói của cô vẫnđều đều như cũ:

- Tôicòn có việc chưa làm xong, hai vị cứ thoải mái lựa chọn, tôi sẽ quay lại sau.

Cô quayngười đi, nhưng đời nào Lợi Lợi lại để cô đi dễ dàng như vậy. Cô ta liên mồmgọi “Tam Tam”, khiến cho mọi người xung quanh đều phải quay ra nhìn.

Chu CẩmThời thấy tình thế ngày càng xấu đi nên quyết định kéo Lô Lợi Lợi ngồi xuốngbên mình.

- LợiLợi, em hãy tự trọng chút đi.

Mặt LợiLợi thoắt đỏ thoắt trắng, cô ta khẽ liếc nhìn xung quanh rồi tức tối quay vềchỗ ngồi. Chu Cẩm Thời cầm quyển thực đơn trên bàn lên đưa cho Đông Tam rồi dịugiọng lên tiếng giảng hòa:

- Xinlỗi, phiền cô cho chúng tôi hai tách cà phê, một suất bánh kem. Cảm ơn.

ĐôngTam gật đầu, cứng nhắc trả lời như một con rô bốt:

- Xinđợi một lát.

Chu CẩmThời nhân cơ hội khẽ mỉm cười, nháy mắt với cô:

- Phụcvụ ở đây tốt thật.

KhiĐông Tam bưng cà phê và bánh kem đến bàn, Lợi Lợi đã quay trở lại với phong tháian nhàn của một tiểu thư đài các và đang ra sức mỉm cười làm duyên làm dáng.Chu Cẩm Thời thì say sưa nói gì đó với cô ta, vừa nhìn thấy cô đến liền lập tứcim bặt.

Cô cẩnthận đặt cà phê và bánh xuống, sau đó máy móc lên tiếng:

- Mờiquý khách thưởng thức.

Lợi Lợikhẽ nhếch mép khiêu chiến:

- TamTam, Chu Nam có biết chuyện cô làm thêm ở đây không? Cô giấu anh ấy phảikhông?... Có phải cô cần tiền không? Có khó khăn gì thì cứ nói với tôi một câu.Những chuyện khác tôi chưa chắc đã giúp được, nhưng vấn đề tiền nong thì chắcchắn là okie. Chu Nam cũng thật là... đáng lẽ ra anh ấy không nên bỏ mặc cô nhưvậy, lần sau gặp anh ấy tôi sẽ nói giúp cô...

ĐôngTam hít một hơi thật sâu. Từ lúc nào mà cô ta tự cho mình cái quyền nói giúp côvới Chu Nam? Đúng là miệng nam mô bụng bồ dao găm, càng nói ngọt bao nhiêu thìdã tâm càng thâm độc bấy nhiêu. Cô liếc sang Chu Cẩm Thời, vừa đúng lúc gã cũngquay sang nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt nhưng nét mặt thì vẫn không hề thayđổi.

Cô bỗngthấy buồn cười thay cho cái màn hài kịch rẻ tiền của Lợi Lợi, hóa ra cô ta nôngcạn hơn cô tưởng:

- Cảmơn cô Lô đã quan tâm, tôi không muốn sử dụng những đồng tiền có nguồn gốc khôngrõ ràng. Còn về bạn trai tôi, tôi không muốn người khác đi ba hoa với anh ấy.

Lợi Lợidường như không để tâm đến miệng lưỡi sắc bén như dao của cô, cô ta nhìn ĐôngTam không chớp mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Lẽnào hai năm qua anh ấy lừa tôi? Tam Tam, có vẻ như hai người không thật sự hạnhphúc.

- Chúngtôi có hạnh phúc hay không, không liên quan gì đến cô cả. Cô Lô, xin đừng quênthân phận của mình.

Mặt LợiLợi lập tức đỏ bừng lên. Việc Thẩm Đông Tam dừng lại quá lâu ở bàn này đã thuhút không ít những ánh mắt về phía họ. Lợi Lợi lóng ngóng nâng tách cà phê lênnhấp một ngụm. Một lát sau, cô ta quay về với thái độ điềm tĩnh ban đầu:

- Đượcrồi, ở đây không còn việc gì nữa, cô có thể đi được rồi đấy.

ĐôngTam không thèm lưu tâm đến cô tình địch kiêu căng, tò mò hướng mắt về phía ChuCẩm Thời. Gã công tử từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, thản nhiên để co em họthanh mai trúc mã của mình bị một cô gái khác sỉ nhục mà mặt không đổi sắc. Côthấy hơi khó hiểu, gã đàn ông này quá bạc tình hay là quá thông minh? Thấy ĐôngTam cứ chiếu tướng mãi không thôi, Chu Cẩm Thời mỉm cười gượng gạo:

- Haylà cô ngồi xuống cùng uống một tách cà phê với chúng tôi?

ĐôngTam lịch sự từ chối, vừa quay người định bỏ đi thì Lô Lợi Lợi đột nhiên kêu lênthất thanh, kèm theo đó là tiếng ly tách rơi loảng xoảng. Cô quay đầu lại, vừakịp nhìn thấy tách cà phê đổ tràn trên mặt bàn, nhuộm đen cả chiếc khăn trảibàn trắng muốt.

- Nàycô phục vụ, mau qua đây lau đi! - Lô Lợi Lợi không hề có chút luống cuống, ngạomạn lên tiếng. Tất cả mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung vào Đông Tam, chờđợi. Trò này thì cô đã quá quen rồi, chẳng phải mấy hôm trước cô vừa cố ý dâybẩn chiếc váy đắt tiền của Lô Lợi Lợi sao? Thấy cô đứng im không phản ứng gì,Lô Lợi Lợi bắt đầu nổi cáu:

- Cònđứng đó làm gì! Mau lại đây đi!

Cáigiọng bề trên này mới đúng là hình ảnh của cô tiểu thư con nhà giàu mà cô luônmặc định trong đầu. Một Lô Lợi Lợi hòa nhã, cởi mở đến mức như vị cứu thế sẵnsàng hi sinh mọi thứ cho cô, rồi sẽ đến lúc phải lòi đuôi cáo, cô tin là vậy.Cho nên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô chỉ nhướng mày nhìn Lợi Lợi mộtthoáng rồi bước lại, nhanh tay nhấc tách cà phê lên, dùng khăn ăn thấm nước càphê chảy tràn, rồi cuộn tấm khăn trải bàn lại.

- Côlàm cái quái gì vậy! Cà phê dây sang quần áo của tôi rồi. Váy tôi đắt thế nàocô biết không? Lương hai tháng làm việc của cô cũng không đền được đâu!

Hóa rachiếc khăn trải bàn trong tay cô bị nghiêng nên cà phê chảy xuống đúng người côta. Lợi Lợi tức giận đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng bừng, rõ ràng cô ta cũng khôngquen tỏ thái độ trước mặt nhiều người.

Đangloay hoay giúp thu dọn bãi chiến trường, Chu Cẩm Thời vội ngăn cô ta lại:

- Quáđáng rồi đấy Lợi Lợi, chỉ là một chiếc váy thôi mà. Đợi lát nữa anh sẽ mua đềncho em mười bộ. Mau xin lỗi Tam Tam đi!

Lợi Lợiđẩy tay anh ra, buông một câu ráo hoảnh:

- Cô takhông đáng!

Câu nóicuối cùng của Lợi Lợi như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của cô. Côđã phải chịu uốn mình như con tép để cố gắng bươn chải vậy mà cô ta còn khôngchịu buông tha cho cô. Chưa bao giờ cô oán trách mình đã sinh ra trong nghèokhó. Từ nhỏ đến lớn, cô phải vất vả kiếm sống nhưng luôn cố gắng để không bịngười khác khinh nhờn, bởi người mẹ đáng thương của cô trước khi nhắm mắt chỉkịp nhắn nhủ có một câu: người ta có thể nghèo túng, nhưng không thể không cólòng tự trọng. Bây giờ bà đã sang thế giới khác, có lẽ giờ này đang cúi đầunhìn cô, khuôn mặt ngập tràn yêu thương. Cô không bao giờ chấp nhặt những lờimai mỉa của người khác, nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy lòng tự trọng của mìnhbị tổn thương ghê gớm.

Cô đứngthẳng người lên, mặc cho những cái nhìn của mọi người đang tập trung về phíamình, ném thẳng chiếc khăn ăn đẫm cà phê vào người Lợi Lợi đang ngẩng cao đầu,mặt đỏ phừng phừng. Và trong lúc cô ta kinh ngạc đến mức chưa kịp có phản ứnggì, thì Đông Tam đã kịp bồi thêm một cái tát thật mạnh.

Trongbầu không khí im phăng phắc, âm thanh mà cái tát tạo ra càng đanh gọn hơn, làmkinh động đến cả những giọt nắng hè, khiến chúng nhảy nhót không ngừng. Lạnhlùng nhìn “thành quả” đỏ chót của mình trên má Lợi Lợi, Đông Tam bỏ chiếc mũtrên đầu xuống, để lộ đôi mắt đen láy đầy căm phẫn:

- Đâylà đòn cảnh cáo cho việc không biết điều của cô. Nếu còn để tôi biết cô vẫn bámlấy bạn trai tôi, thì kết cục của cô sẽ thảm hơn thế này một trăm lần.

Tất cảmọi ngời đều sững sờ trước cảnh tượng ngoạn mục vừa xong. Chu Cẩm Thời nheo mắtnhìn Đông Tam, cô đứng đó đầy kiêu hãnh, ánh mắt lóe lên những tia nhìn sắclạnh. Anh không hề nghi ngờ tính chân thực trong câu nói của cô. Cô gái này quảlà hung dữ như hổ, không nương tay trước bất cứ ai.

Lợi Lợiôm chặt bên má, hai mắt mở to rưng rưng nước, đôi môi xinh xắn run rẩy khôngngừng. Hà Cương lúc này mới bước lại, hắng giọng:

- ThẩmĐông Tam, mau xin lỗi khách đi.

Lợi Lợivô cùng xấu hổ. Chiếc váy hàng hiệu trắng tinh giờ đã loang đầy cà phê, má vẫncòn bỏng rát cái tát ban nãy của Đông Tam. Chưa bao giờ cô bị sỉ nhục đến nhưvậy.

- Côdám đánh tôi? Cô lấy tư cách gì mà đánh tôi? Ngày trước khi cô cướp Chu Nam từtrong tay tôi, tôi cũng không hề nói một câu xúc phạm đến cô, tôi còn chúc phúccho các người. Giờ quay về đây, chuyện cô ghen tuông vô cớ thế nào, không biếtđiều thế nào tôi đều biết, nhưng tôi vẫn nghe lời Chu Nam luôn nhường nhịncô... cô có tư cách gì mà dám đánh tôi?

- Tôikhông biết điều? - Đông Tam cười nhạt - Cô đừng có ngu như thế. Vô duyên vô cớchạy đến tự chuốc nhục vào người, cô còn định trách ai chứ?

Lợi Lợinhìn cô trừng trừng, trong mắt cuồn cuộn nỗi oán hận chỉ có ở đàn bà:

- Được,là tôi tự chuốc nhục vào mình. Vậy để tôi nói cho cô biết, người đàn ông của côvà cũng là bạn trai cũ của tôi, Chu Nam, chính anh ta đã cầu xin tôi quay lại,chúng tôi còn lên giường với nhau nữa, cô có muốn xem đoạn băng ấy không? Cô cóbiết cô ích kỷ, phiền toái như thế nào không? Cô chỉ là đồ giẻ rách của anh ấy!

Chu CẩmThời kịp thời giữ được cánh tay đang vung lên của Đông Tam, cổ tay cô bị gãghìm chặt:

- Đủrồi, Tam Tam, sao cô có thể tự ý đánh người khác như thế?

Mặt côtrắng bệch, đôi mắt tối sầm:

- Đêtiện thì phải đánh! Anh bỏ ra!

Khuônmặt hung dữ của cô khiến Chu Cẩm Thời cũng cảm thấy sợ. Anh vội nói:

- Côkhông sợ... không sợ Chu Nam biết hay sao?

Nóixong, gã lập tức cảm thấy hối hận. Đông Tam khựng người lại, nỗi đau đớn hiệnrõ trong đôi mắt cô. Gã chưa kịp định thần lại thì Đông Tam bất ngờ cắn mạnhvào tay gã. Chu Cẩm Thời vội rụt tay lại, Đông Tam chỉ chờ có thế vùng mạnh ranhư một cánh diều đứt dây nhẹ bỗng bay lên.

Cô “ừ”một tiếng rất trầm, rồi không nói thêm gì nữa, lặng lẽ bỏ đi. Mọi người xungquanh đều tản ra nhường lối cho cô.

Chu CẩmThời thấy hối hận cùng cực. Gã nhìn cô đầy bất lực:

- Xinlỗi, Tam Tam. Không phải tôi cố ý.

ĐôngTam lẳng lặng đi đến trước mặt Hà Cương lúc này vẫn đang đứng dựa vào tườngquan sát mọi việc.

- Xinthanh toán tiền lương tháng này cho tôi, cảm ơn.

Đànhphải có lỗi với Trình Nhược San vậy. Làm thế nào được? Cả thế giới này đều đangđối đầu với cô. Khi cô quay người đi, Lợi Lợi ban nãy còn khóc lóc ầm ĩ độtnhiên gằn giọng miệt thị cô.

- Côtưởng cô ghê gớm lắm sao? Cô chỉ là hạng đàn bà ích kỷ, xấu xí, khiến ngườikhác thấy ghê tởm mà thôi.

Rất lâusau Đông Tam mới quay lại nhìn Lợi Lợi, rành rọt rít từng chữ qua kẽ răng:

- Tôisẽ ghi nhớ từng câu từng chữ cô đã nói hôm nay. Nhắc cho cô nhớ, đừng có giởtrò với tôi, cô không đùa với tôi được đâu.

Cô đứngđó, dưới ánh mặt trời chói chang, lạnh lùng nhìn hai người họ cách đó không xa.

- Từbây giờ trở đi tôi không còn nợ gì cô nữa, Lô Lợi Lợi.

Tiềnquyết toán nghỉ việc chỉ vỏn vẹn có một nghìn hai trăm tệ.

Nhậntiền xong, cô đi thẳng đến bưu điện gửi một nghìn tệ về quê rồi gọi điện thôngbáo cho Mãn Hạ.

- Emgửi một nghìn tệ về, chị dẫn ông ấy đi khám bệnh đi, đừng mua rượu cho ông ấynữa. Cẩn thận không ông ấy chết trên bàn rượu đấy.

Mãn Hạngạc nhiên hỏi lại:

- Mấyhôm trước chẳng phải em đã gửi năm nghìn tệ về rồi hay sao? Em ba, bố cứ đòivậy thôi chứ nhà cũng không quá thiếu tiền đâu. Em ở đó còn phải đi học,đừng... em cứ lo cho bản thân đi đã.

- Nămnghìn tệ? Lúc nào vậy chị?

- Emquên rồi à? Cách đây không lâu lắm, chắc chỉ tầm một tháng thôi? Hay là ôngấy... - Giọng Mãn Hạ nhỏ dần, Đông Tam biết, câu trả lời của chị cũng giống nhưmình. Cô giận điên người, ông ta chẳng thèm đếm xỉa đến lời cảnh cáo của mìnhsao?

- Tiềnđó đâu rồi? Ông ta tiêu hết rồi sao?

- Emba, thực ra bố không phải như em nghĩ đâu, thực ra ông ấy...

- Đượcrồi, nếu ông ta không muốn em chết đói ở Bắc Kinh, nếu sau này ông ta còn muốnem phụng dưỡng đưa ma thì đừng bao giờ gọi điện cho Chu Nam đòi tiền nữa. Nếucòn để em biết...

Cô cóthể làm gì? Cắt đứt quan hệ cha con? Mười năm trước cô đã từng cắt đứt, nhưngvới một người cha trơ tráo như thế, những lời dọa dẫm của cô chỉ như trò đùa màthôi.

Việcđến nước này, cô mới nhận ra sự bất lực của cuộc sống. Cô có thể làm gì? Từchối sự giúp đỡ của Chu Nam? Ra đứng đường? Hay thôi học đi làm? Nhưng đangtrong giai đoạn khủng hoảng tài chính như hiện nay, tìm một công việc còn khókhăn hơn gấp mấy lần việc cô sống dựa dẫm vào Chu Nam.

Đứnggiữa đại sảnh bưu điện rộng thênh thang với biết bao người đi đi lại lại xungquanh, cô bặm môi nhớ lại những lời ban nãy của Lô Lợi Lợi. Cảm giác bị sỉ nhụcsiết lấy tim cô. Cô phải đối mặt thế nào với Chu Nam đây? Người đàn ông mà côluôn tôn thờ, chỉ trong phút chốc đã đang tâm hủy hoại cả thế giới của cô.

Điệnthoại cô réo inh ỏi. Trong cơn nôn nao chóng mặt, cô mơ hồ nhìn vào dãy chữ sốxa lạ đang nhấp nháy trên màn hình. Vừa ấn nút nhận cuộc gọi, đầu dây bên kiađã vang lên tiếng cười đùng đục:

- TiểuTam, bạn biết tôi nhìn thấy gì không? Tôi tưởng rằng bạn đang rất hạnh phúc,không ngờ bạn còn đáng thương hơn cả tôi...

- LâmPhong...

Côthảng thốt gọi tên cậu nhưng đầu dây bên kia đã dập máy. Liền ngay sau đó làmột tin nhắn được gửi đến. Đông Tam run run mở tin nhắn ra xem, trong phútchốc, trời đất như sụp đổ dưới chân cô.

Trênmàn hình điện thoại là ảnh một cô gái xinh xắn có mái tóc ngắn đang kiễng chânhôn lên má bạn trai cô, Chu Nam. Cô nhận ra khuôn mặt của cô gái này, cô gái cóavatar trong hộp thư chat của Chu Nam.

Tráitim cô cuối cùng không thể chịu đựng thêm nữa, thoáng chốc vỡ tan thành muônmảnh. Nếu cô có thể chết được thì tốt biết bao, không còn phải vùng vẫy, khôngcòn phải nhẫn nhịn, không còn phải nghi ngờ. Nhưng sau những cơn quay cuồng, côvẫn đang hít thở, vẫn cảm thấy rõ ràng tim mình đang đau đớn thế nào.

Cô ngồinghỉ trên chiếc ghế băng đặt sát tường ở bưu điện hơn nửa tiếng đồng hồ mớibình tĩnh trở lại. Điện thoại trong tay hết mở ra rồi đóng lại, rất lâu sau, cômới hạ quyết tâm gọi cho Chu Nam. Chuông đổ một hồi mới thấy Chu Nam nghe máy:

- Gìthế Tam Tam?

Giọngnói của anh vẫn bình thản và tự chủ như thường. Nếu không có tấm ảnh Lâm Phonggửi, chắc chắn cô sẽ không bao giờ nghi ngờ lòng chung thủy của anh. Một ngườiđàn ông lịch lãm như vậy làm sao có thể phản bội cô? Sống mũi cay xè làm giọngcô nghèn nghẹn.

- Tốinay chúng mình đi ăn anh nhé? Em biết có một quán chuyên nấu món Hồ Nam, chúngmình vừa ăn vừa nói chuyện luôn.

Phíabên kia, Chu Nam im lặng một lát, giọng nói trầm xuống tỏ ý xin lỗi:

- Tốinay anh có chút việc, có thể...

- Anhlúc nào cũng có việc. Chúng ta đã rất lâu rồi không trò chuyện với nhau. Ngàynào anh cũng bận rộn với công việc, về nhà thì chỉ ngủ, một ngày không nói quámười câu với em... Chu Nam, chúng ta không phải người xa lạ, chúng ta cần cóthời gian bên nhau, anh hiểu không?

- Anhhiểu, anh hiểu mà. - Đông Tam có thể mường tựa ra khuôn mặt anh lúc này, ômtrán bóp đầu như mọi lần - Xin lỗi Tam Tam, gần đây công việc hơi bận, anh sẽgiải quyết nhanh thôi. Qua tháng này, chúng mình sẽ đi du lịch như anh đã hứanhé, thế được không?

Cô cảmgiác tất cả những đau khổ, uất hận như nghẹn lại nơi đáy họng, nếu không phảivì cô cố bịt chặt miệng thì không biết sẽ có chuyện gì vượt ra khỏi tầm kiểmsoát của cô. Chợt cô nghe thấy tiếng mình vang lên ráo hoảnh:

- Vậythôi, anh làm việc đi.

Cô lạnhlùng dập máy. Cô muốn gào lên với anh, ngày nào anh cũng làm việc mười bốntiếng đồng hồ ở công ty, anh không có thời gian để nói chuyện với tôi nhưngthừa thời gian để tán tỉnh đồng nghiệp nữ à? Nói ra được đã tốt, đằng này...

Trướcđây cô luôn cho rằng công việc của dân công nghệ đúng là vất vả vô cùng, thậmchí có lúc vì thương anh, cô còn lọ mọ lên mạng tìm học những món ăn bồi bổ cơthể cho những người thường xuyên tiếp xúc với máy tính. Sau này cô mới hiểu, đóchỉ là cái mẽ ngoài đẹp đẽ của bọn họ mà thôi.

Cô mởtin nhắn ra nhìn lại lần cuối cùng như muốn khắc cốt ghi tâm vẻ ngọt ngào dịudàng của cô gái kia, sau đó bấm nút xóa. Vừa bước ra khỏi sảnh bưu điện, cáinắng như thiêu như đốt chọc thẳng vào mắt khiến cô xây xẩm mặt mày, chực đổnhào xuống đường. Thọc tay vào túi áo, cô cúi đầu bước những bước vô định màkhông hề có ý niệm mình đang đi về đâu, thỉnh thoảng lại có người va vào ngườilàm cô loạng choạng suýt ngã. Đi được hồi lâu thì cô chợt nhìn thấy Chu CẩmThời đang đứng bên đường, nhíu mày nhìn cô. Chẳng hiểu sao lúc ấy bao nhiêu mệtmỏi, đau đớn, hận thù dồn nén trong lòng cùng lúc rùng rùng kéo đến, quật ngãchút sức lực cuối cùng của cô. Trước khi khụy xuống, Đông Tam còn kịp thấy ChuCẩm Thời hốt hoảng chạy đến bên cạnh, cánh tay trái gã vẫn còn hằn rõ vết răngcủa cô. Đột nhiên cô không còn thấy ghét gã, hận gã nữa, chỉ cảm thấy một sựđau khổ vô biên đang từ từ nhấn chìm cô.

Chu CẩmThời không bao giờ quên vẻ ngượng ngùng của Thẩm Đông Tam khi lần đầu tiên anhgặp cô. Trong bữa tiệc thượng lưu ngày đó, vốn sẵn chán ghét những gương mặtxinh đẹp vô hồn của các tiểu thư con nhà giàu nên anh nhanh chóng trốn ra sauvườn thơ thẩn đi dạo. Đang lơ đãng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, bỗng đôi mắtanh dừng lại ở một cô gái chẳng có gì ăn nhập với khung cảnh buổi tiệc: mặc mộtbộ váy trắng, chân đi đôi giày cao gót nhưng lại không hề ngại ngần ngồi bệtxuống giữa một đám trẻ con, dạy chúng chơi trò đập tay. Những tiểu công tử tiểucông chúa hàng ngày bướng bỉnh là thế, vậy mà lại răm rắp nghe lời cô, hào hứngchơi đùa với nhau. Chu Cẩm Thời cứ đứng lặng ngắm cho đến khi đám phu nhân mệnhphụ hoảng hốt chạy đến tìm con, cho đến khi cô lúng túng một mình đối diện vớinhững lời mắng mỏ vô duyên vô cớ của họ, khuôn mặt dần trở nên lạnh lùng và đầycảnh giác. Cô gái đó không phải là một người yếu đuối, cô biết phải làm thế nàođể tự bảo vệ mình.

Khi anhđang định bước ra giải vây cho cô thì Chu Nam đột ngốt xuất hiện. Những chuyệnxảy ra sau đó anh cũng không còn nhớ rõ, nhưng anh không ngờ rằng mình vẫn luônghi nhớ hình ảnh lấp lánh của cô gái trong ánh chiều tà dịu dàng thơ mộng, đẹpđến mức khiến người ta không thể nào rời mắt. Anh càng không ngờ rằng, sự chậmchân của mình đã làm lỡ mất cả cuộc đời của hai người.

Lần thứhai gặp lại cô là tại tiệc sinh nhật của Lô Lợi Lợi. Lợi Lợi là em họ anh, vốncũng không thân thiết với nhau cho lắm nhưng dù sao cũng có quan hệ ruột rà máumủ cho nên nghĩ đi nghĩ lại một hồi, rốt cuộc anh vẫn lái chiếc xe thể thao yêuthích của mình đến buổi tiệc. Trong khi đám bạn nhà giàu của Lợi Lợi gào thét,nhảy múa điên loạn thì Chu Nam cứ lầm lì ngồi im một góc. Chu Cẩm Thời không lạgì Chu Nam, là một thanh niên tuấn tú, tài giỏi, Chu Nam đã sớm lọt vào mắtxanh của Chủ tịch Lô, anh ta lại còn là bạn trai của Lô Lợi Lợi - cô nàng thừakế duy nhất của nhà họ Lô, tương lai của anh chàng này quả thực là vô cùng xánlạn.

Dù cólà thần tiên anh cũng không thể ngờ, buổi tiệc sinh nhật hôm ấy lại đặt dấuchấm hết cho mối tình tiên đồng ngọc nữ của cô em họ xinh đẹp, và đem lại mốisầu tương tư cho anh chàng lãng tử Chu Cẩm Thời.

Bữatiệc đang diễn ra vui vẻ thì cửa phòng bật mở. Một cô gái nhỏ nhắn bước vào,quần bò áo phông, tóc đuôi ngựa buộc vểnh lên để lộ khuôn mặt sáng sủa dễ nhìn.Cô gái này bình thường đến mức chẳng có ai để ý đến sự xuất hiện của cô, trừanh. Chuyện xảy ra đã lâu, nhiều lúc anh tự hỏi làm sao mà giữa đám người đôngđúc ầm ĩ hôm ấy, chỉ mình anh nhận ra sự hiện diện của cô. Đây là số mệnhchăng?

Rấtnhanh, cô đã tìm thấy một góc khuất và ngồi xuống, cầm một cốc nước lọc trongtay thờ ơ nhìn đám đông đang nhảy múa điên cuồng hỗn loạn.

Anhnhìn cô không rời mắt, lâu đến mức ngay chính anh cũng cảm thấy kỳ lạ. Mấy côgái xinh đẹp vây quanh anh nhảy nhót lả lơi, nhưng ánh mắt anh vẫn bướng bỉnhhướng về góc khuất cho đến khi cô đứng dậy, tiến đến trước mặt Lợi Lợi. Trongthoáng chốc, cô như trở thành một người khác, một cô gái với nụ cười dịu dàng,ngọt ngào như cô láng giềng thân thiết.

Lúc nàyChu Cẩm Thời đột nhiên nhận ra, cô em họ cành vàng lá ngọc chỉ quen sống trongnhung lụa của mình vốn không phải là đối thủ của cô gái kì lạ này. Nếu, anh nóilà nếu, nếu cô gái này định ăn thịt cô em họ thì ngay cả xương cốt cô ấy cũngsẽ không chừa lại.

Về sauanh giả như vô tình hỏi thăm Lợi Lợi về cô, nhưng Lợi Lợi, không thể nhớ ra anhđang nói về ai. Cũng phải thôi, một cô gái bình thường như cô thì làm sao cóthể là nguy cơ rình rập với cô em họ kiêu kì ấy chứ? Việc gì Lợi Lợi lại phảitốn công tốn sức để tâm đến một cô gái quê mùa quá đỗi bình thường như cô?

Chu CẩmThời liền nuốt mọi nghi ngờ vào bụng, làm như thể mình nhớ nhầm sang một aikhác. Nhưng anh chợt hoang mang nhớ đến khuôn mặt hoảng hốt của Chu Nam khi anhta trông thấy cô. Đó rõ ràng là sự sợ hãi của một con mèo ăn vụng cá bị pháthiện ra chân tướng sự việc.

Sau đómọi việc đúng như anh dự đoán, chuyện nghiệt ngã cuối cùng cũng xảy ra.

Thếgiới của người có tiền luôn là những tin đồn và rất nhiều chuyện thị phi.Khoảng thời gian khi Lợi Lợi mới chia tay Chu Nam, ở mọi cuộc tụ tập của giớithượng lưu đều không thấy bóng dáng cô. Sau đó không lâu lại có tin cô đã ranước ngoài. Bữa tiệc hôm đó, như thường lệ, anh lùi vào trong góc phòng tìmkiếm chút thoải mái cho riêng mình thì chợt nghe thấy hai quý bà ngày thườngđược tiếng là đoan trang nhã nhặn đang thì thầm to nhỏ về vụ xì căng đan tìnhái mới nhất trong giới thượng lưu.

“Chậcchậc, đúng là đáng thương, bị một con nhỏ vô danh tiểu tốt cướp mất người yêu,ba năm công sức phút chốc đều đổ xuống sông xuống biển. Đời con gái có được mấycái ba năm? Nghe nói bên nhà họ đã tính chuyện cưới xin rồi, váy cưới cũng đặttừ bên nước ngoài rồi”.

Ngườiđàn bà bên cạnh khịt mũi phụ họa với một giọng ác ý rõ rệt, giống như đang nóivề căn bệnh truyền nhiễm quái ác nào đó.

“Ối chàchà, có phải là đứa con gái lần trước gặp ở ngoài vườn không? Vừa nhìn đã biếtngay là con nhà khố rách áo ôm, cái nét cáo già xảo quyệt trên mặt không lẫn vàođâu được. Ây da, bà nói đúng đấy, chỉ có loại người không có tiền, túng quá hóaliều mới có thể làm được những chuyện như vậy thôi...”.

Anh mânmê ly rượu trong tay lùi hẳn vào phòng nghỉ nhằm tránh sự hiện diện thô lỗ củamình làm ảnh hưởng đến danh tiếng hiền thục của hai quý bà. Có phải khi tất cảmọi người đang bàn tán xôn xao về cô thì cô vẫn thản nhiên như thường, khôngbuồn nhướng mắt lên?

Lần đầutiên đến gặp thầy hướng dẫn, cô ngồi cắm cúi ghi chép gì đó, thấy anh đi vàochỉ liếc nhìn thờ ơ. Anh chỉ nhớ trong một thoáng đó, tim mình đập thình thịchkhông ngừng. Rõ ràng cô chẳng hề có ấn tượng gì về anh, sau khi thầy hướng dẫngiới thiệu xong cũng chỉ mỉm cười lịch sự, coi như đã hoàn tất màn chào hỏi.Anh có thể nhận ra sự xa cách trong ánh mắt cô, đó là sự cảnh giác cao độ đốivới kẻ địch.

Anhphải tốn rất nhiều công sức mới giữ được khoảng cách với cô. Giống như một consói đang tiếp cận con mồi, bước chân thật nhẹ, hơi thở thật khẽ. Anh không muốnlàm phiền cô, nhưng như một con dê đã có chủ luôn đề phòng mọi hành động củaanh, những khi bắt buộc phải đối diện với anh, cô đều như đang lâm trận với kẻthù không đội trời chung, nếu không lạnh lùng lãnh đạm thì cũng quay đầu bỏchạy. Thế cho nên hơn một năm nay, số lần họ tiếp xúc với nhau không nhiều.

Chu CẩmThời cau mày nhìn Đông Tam đang chìm vào giấc ngủ trên giường. Mặt cô hơi xanhxao, mái tóc đen buông xõa trên chiếc gối ố vàng, yếu ớt đến mức khiến người taphải động lòng thương.

Đúngvậy, đàn ông có ai lại không thương người con gái yếu đuối? Còn cô, lúc nàocũng thích ngẩng cao đầu, bất cần với mọi chuyện. Một cô gái mạnh mẽ bướng bỉnhnhư bậy, vì sao trước mặt người đàn ông của mình cũng chỉ như con hổ giấy màthôi?

Bác sĩchẩn đoán cô vì lo lắng mệt mỏi quá độ nên ảnh hưởng đến tim, thêm vào đó lạibị say nắng kèm suy nhược lâu ngày nên mới ngã quỵ như vậy. Đó là lần đầu tiênanh nhìn thấy nụ cười yếu ớt tràn đầy đau khổ cô độc của cô, giống như bông hoamỏng manh đang chầm chậm nở giữa trời giông bão. Trước khi rời đi, anh đặt vàotay cô một tấm danh thiếp.

Ánh đènneon hắt lên thứ ánh sáng buồn bã làm căn phòng càng thêm ảm đạm. Đông Tam runrẩy rót nước bằng cánh tay trái xanh xao đang cắm kim truyền dịch, kết quả làchiếc cốc bằng thép không gỉ rơi xuống nền xi măng, phát ra tiếng kêu chói tai.Ông chồng của người phụ nữ nằm giường bên liền bước lại nhặt cốc lên, rót hộ cômột cốc nước. Ông có vẻ rất hiền lành, không hề nói gì cả. Còn bà vợ không nhịnđược liền quay lại hỏi Đông Tam:

- Côgái, cô không có người nhà à? Ốm đau mà lại nằm viện một mình sao?

Cô cầmcốc nước đang bốc khói, hơi lúng túng trước lời hỏi thăm chân tình đó, cuốicùng chỉ biết khẽ mỉm cười với người chồng. Nhưng người vợ thì quyết khôngthôi, nếu không phải bị chồng giữ lại thì chắc bà sẽ ngồi bật dậy để nói nhữnglời gan ruột với cô:

- Côgái, cô đến Bắc Kinh học à? Bị bệnh gì vậy? Có việc gì thì cứ thoải mái nhờchồng tôi giúp, ông ấy vừa mới mất việc nên cũng đang rảnh rang không có việcgì làm. Con gái một mình ở xa cũng vất vả lắm.

- Khôngphải đâu ạ. - Cô lên tiếng, nhưng nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo.Không phải cái gì? Không phải một mình ư? Nhưng làm sao có thể giải thích cáisự thật rằng cô đang nằm viện một mình? Càng nói càng loạn, tốt nhất là cứ imlặng không nhắc đến là xong.

- Côgái, cô đừng khách sáo với chúng tôi, đều là người ốm đau bệnh tật, sẵn cóchồng tôi ở đây thì tiện giúp gì thì giúp thôi. Cô cứ yên tâm dưỡng bệnh nhé.

Đúnglúc đó, Chu Nam và Lợi Lợi bước vào. Hai người họ cùng xuất hiện trước cửaphòng bệnh làm nụ cười của Đông Tam phút chốc như đông cứng lại trong khôngkhí.

Lợi Lợimặc chiếc váy hai dây màu vàng nhạt làm nổi bật làn da trắng nõn, mịn màng.Nhìn cô yêu kiều đi bên cạnh Chu Nam, trông vẫn xứng đôi như năm nào.

ĐôngTam giữ chặt chiếc cốc trong tay, hơi ấm từ chiếc cốc đã từ từ đánh thức bảnnăng sống trong cơ thể lạnh giá của cô. Chu Nam ngồi xuống cạnh cô, lo lắng đặttay lên trán cô:

- TamTam, em không sao chứ?

ĐôngTam hít một hơi thật sâu. Cô không ngờ anh có thể hỏi cô một cách nhạt nhẽo nhưvậy, cũng không ngờ anh lại dẫn bạn gái cũ đến như chưa từng có chuyện gì xảyra, xuất hiện không chút ngại ngùng trong phòng bệnh của cô. Cô chậm rãi cúiđầu uống thêm một ngụm nữa, nước hơi nóng, sau đó lạnh lùng hỏi anh:

- Saocô ta lại ở đây?

Lợi Lợicó vẻ khó chịu. Hình như cô ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ lơ đãngnghiêng đầu nhìn sang hướng khác.

- À,xem ra cô đến không phải để thăm tôi. - Cô bình thản quay lại nhìn Chu Nam, imlặng khoảng hai giây rồi bật cười khô khan.

- Vậythì anh đến đây làm gì?

Chu Namcúi mặt né tránh ánh nhìn sắc lạnh của Đông Tam. Một lúc lâu sau, anh mới kéotay cô lại, giữ chặt như thể sợ cô giật ra:

- Đừnggiận nữa mà, anh vừa biết tin là đến đây ngay. Anh... Tam Tam, sau này anh sẽ ởcạnh em nhiều hơn, đừng giận anh nữa được không?

- Vậythì bảo cô ta cút đi.

Lợi Lợitái mặt vì sượng sùng. Cô chưa từng gặp phải sự xua đuổi thẳng thừng như thế,cũng chưa từng gặp phải một thái độ thù địch ghê gớm như thế. Nhưng lòng kiêuhãnh không cho phép cô đôi co với một người đanh đá như Đông Tam. Cô vờ nhưkhông nghe thấy gì, khẽ đặt tay lên vai Chu Nam, nói:

- Vậyem về trước đây.

Chu Namvẫn ngồi im tại chỗ, đưa mắt ra hiệu cho cô tạm thời lánh đi.

- Ừ,vậy anh không tiễn em nhé.

Lúc anhngoảnh đầu lại, Đông Tam liền cười khẩy hỏi:

- Bácsĩ bảo sao rồi?

Nụ cườimỉa mai của Đông Tam tắt ngấm trên môi:

- Anhkhông định giải thích gì sao?

Chu Namúp mặt vào hai tay, giọng anh trở nên nặng nề, mệt mỏi:

- Anhnợ cô ấy.

Nợ côta cái gì? Một lời hứa sẽ thiên trường địa cửu ư? Hay một giấc mơ gương vỡ lạilành? Đông Tam nhìn trừng trừng vào người đàn ông đang ngồi trên giường, giọnglạc hẳn đi:

- Thìra không phải chỉ mình tôi là kẻ thứ ba.

Đây làquả báo dành cho cô ư? Khi quyến rũ Chu Nam về bên mình, cô chưa từng nghĩ đếnthiên đường hay địa ngục. Cô chỉ biết người đàn ông này là người rất tốt và côphải giữ chặt lấy anh ta. Cô đã đạt được những gì mình muốn nhưng hóa ra mọiviệc không đơn giản như cô nghĩ, thì ra họ chưa từng vung kiếm dứt tình, thì rahọ vẫn còn tình cảm với nhau, cho dù có thể tình cảm đó rất mỏng manh.

Sự đaukhổ bất chợt dồn ứ, trái tim phút chốc như đóng băng. Cô mím chặt môi, kéo chăntrùm qua đầu. Hai ngày sau đó, Đông Tam không hề nói với Chu Nam một câu.

Có lúccô từng nghĩ, vì sao mình lại yêu Chu Nam? Anh không có địa vị cũng không giàusang gì cho cam, tướng mạo chỉ ở mức dễ nhìn, tính cách cũng không lấy gì làmnổi bật, lại còn có một bà mẹ ghê gớm, ngoa ngoắt. Nhiều lúc cô cũng đã có ýđịnh chia tay, nhưng duyên phận quả là thứ không thể phân định rõ ràng. Nếu bạntình cờ gặp một ai đó thì đấy là do số phận đã an bài, nhưng nếu duyên phận đưabạn đến với anh ta, thì coi như cuộc đời bạn không bao giờ còn được yên thânnữa. Có khi anh ta không phải là người bạn yêu nhất, cũng không phải là ngườibạn muốn có nhất, nhưng số phận là vậy, muốn tránh cũng không tránh được. Nhưngtất cả mọi suy nghĩ cũng chỉ dừng ở đây, như một dấu chấm lửng lơ giữa trangsách...

Tronglúc Đông Tam mặt nặng mày nhẹ thì Chu Nam cũng lầm lũi cúi đầu đi đi lại lạitrong phòng mà không hề lên tiếng. Đến để chăm sóc Đông Tam nhưng anh vẫn tranhthủ mang một ít giấy tờ đến bệnh viện làm việc. Có lúc cô xoay người đờ đẫnnhìn từng giọt nước rơi tí tách trong bình truyền, còn anh ngồi bên cạnh mải mêghi ghi chép chép, mười đầu ngón tay xương xương gõ bàn phím càng lúc càngnhanh hơn. Người đàn ông ngày xưa thích kể cho cô nghe những câu chuyện cườingốc nghếch, thích gối đầu lên cặp đùi mềm mại của cô, sao nói biến mất là biếnmất ngay được?

Đanglúc phải gấp rút hoàn thành công việc thì Đông Tam lại đau ốm nằm viện, baonhiêu chuyện dồn dập kéo đến làm Chu Nam phải xoay như chong chóng. Trưa nàoanh cũng tranh thủ tạt vào bệnh viện mua cơm cho Đông Tam nhưng cô vẫn chưanguôi cơn tức, nhất định không chịu ăn đồ anh mua. Chu Nam cũng mặc kệ, bê hộpcơm ăn thật nhanh, sau đó lầm lũi gọt hoa quả đặt sẵn trên đầu giường rồi nhẹnhàng nhờ ông “hàng xóm” để ý hộ khi nào hết thuốc trong bình truyền thì gọi ytá đến giúp... Làm hết những việc linh tinh đó xong, anh xách túi rác đem đivứt rồi về công ty làm việc. Thời gian nghỉ trưa không nhiều, cả đi lẫn về chỉnội trong khoảng bốn mươi phút.

Buổitối Chu Nam không ở lại bệnh viện, nhưng ngày nào anh cũng ở lại với cô đếnmười một giờ mới về. Theo như những gì cô biết, thì dù có về nhà anh vẫn tiếptục làm việc khuya. Gặp phải lúc công việc bận rộn, có khi anh còn phải thứctrắng mấy đêm liền mới xong. Cho nên mới qua hai ngày nằm viện, Đông Tam đãthấy xót anh.

Buổitối ngày thứ ba, Chu Nam đến bệnh viện như thường lệ, sau khi giúp cô lau rửasạch sẽ xong, anh ngồi xuống ghế mở máy tính ra làm việc, nhưng chỉ được mộtlúc thì cơn buồn ngủ ập tới, Chu Nam mệt mỏi tựa vào thành giường chợp mắt mộtlúc.

ĐôngTam nằm mãi cũng chán, cô lén quay sang nhìn anh. Nhìn thấy dáng ngủ co ro củaChu Nam lúc này, cô thấy tim mình như chùng xuống, trong giây lát bao oán hậncũng tiêu tan. Sắc mặt anh trắng bệch, mắt lộ rõ quầng thâm, nhìn là biết mấyngày nay anh ngủ chẳng được bao nhiêu, mẹ anh mà thấy cảnh này chắc bà sẽ khôngtiếc lời nguyền rủa cô mất. Chu Nam cựa mình tỉnh giấc. Đôi mắt anh mơ màngnhìn cô, sau đó nở một nụ cười dịu dàng, ấm áp như an ủi như vỗ về. Đông Tam đỏbừng mặt, vội vàng ngoảnh đầu đi chỗ khác.

Haingười vẫn bướng bỉnh không ai nói ai câu nào. Đến gần mười giờ, Chu Nam nhậnđược một cú điện thoại, giọng điệu có vẻ gấp gáp, một lát sau, quả nhiên anhvội vàng thu dọn giấy tờ định về. Đông Tam đang nằm trên giường liền ngồi dậytheo, cuốn tạp chí bên tay rơi bịch xuống đất.

Bướcchân dợm bước của Chu Nam ngập ngừng hồi lâu, anh quay đầu nhìn cô, chần chừmột lát, cuối cùng nói:

- Anhra ngoài một lát, sẽ về ngay thôi. Cần gì em cứ bấm chuông... có chuyện gì thìgọi ngay cho anh.

- Anhđi gặp ai?

Chu Namim lặng một hồi lâu rồi quyết định nói thật:

- LợiLợi.

- Ồ! -Cô cười khẩy - Hay quá nhỉ, đêm hôm khuya khoắt gái chưa chồng trai chưa vợ hẹnhò nhau cơ đấy, đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, mà coi chừng bén rồicũng nên.

Chu Namcau mày, có vẻ rất khó xử:

-...Anh sẽ về ngay. Để anh đi xem có chuyện gì rồi sẽ về ngay, được không em?

- Khôngđược, nhất định không được. - Đông Tam quyết định dồn anh đến cùng - Chu Nam,anh không được làm tổn thương em một lần nữa.

Chu Namthở dài. Hình như anh thật sự cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

- TamTam, tình hình của Lợi Lợi rất căng thẳng... Anh chỉ đi nửa tiếng thôi. Em chờanh.

Anhquay đầu gấp gáp chạy vụt đi. Trong khoảnh khắc anh bước ra khỏi cửa, nước mắtcô cứ thế tuôn rơi. Cô giấu mặt vào lòng bàn tay, không muốn để cặp vợ chồnggiường bên nhìn thấy mình đang khóc. Mà có thể họ cũng chẳng hơi đâu mà tọcmạch vào chuyện của cô.

Khi ChuNam tìm thấy cô thì đã là hai giờ sáng. Anh vừa đẩy cửa bước vào nhà thì nhìnthấy cô đang ngồi thu lu trên sofa, bên cạnh là chiếc vali to tướng. Căn phòngrất sạch sẽ. Không có cô ở nhà, quả nhiên anh vẫn quét dọn nhà cửa cẩn thận. Ởvới nhau hai năm trời, anh vẫn không hề ỷ lại cô, cho dù cô đã cố sống cố chếthọc nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, nhưng chẳng phải anh hoàn toàn không cần đến côsao? Tất cả những bận rộn thường ngày đều chỉ là cảnh tượng giả dối mà anh tạora giúp cô thôi.

Anhtiến lại gần cô, cả người mang theo sự mát lạnh của đêm tối. Anh lo lắng nắmlấy cô:

- Saoem lại về nhà một mình thế này?

Côngước đôi mắt đen láy lên nhìn anh:

- Emđợi anh về.

- Theoanh quay lại bệnh viện ngay. - Anh cương quyết kéo cô dậy - Em chỉ giỏi gâychuyện thôi, ai cho em về nhà một mình?

Cô dồntất cả sức lực vào đôi tay yếu ớt níu anh lại:

- Emkhỏi lâu rồi. Cảm nắng thì cần gì phải nằm viện? Đấy chỉ là khổ nhục kế của emthôi. Chu Nam, em muốn níu kéo anh mà.

Chu Namquay lại nhìn cô, thấy vẻ mặt cô rất nghiêm túc cũng không tiện nói gì nữa,đành xoay người lại ôm cô vào lòng.

- Đừnggây chuyện nữa, ốm thì phải nằm viện, đấy là điều đương nhiên. Do anh ngàythường chưa quan tâm nhiều đến em, sau này anh sẽ cố gắng dành nhiều thời giancho em, giờ theo anh quay lại bệnh viện đi.

Cô vừalắc đầu vừa lùi lại. Nhìn quanh phòng một lượt, miệng cô thoáng mỉm cười:

- Khôngcó em anh vẫn lo liệu mọi việc ổn thỏa nhỉ, vậy sau này em đi rồi cũng khôngcần phải lo cho anh nữa.

Chu Nambước đến, ghìm mạnh cánh tay cô, mắng:

- Emnói linh tinh gì thế! Cái gì mà đi với không đi, ngoan ngoãn theo anh quay lạibệnh viện mau.

Côkhông để ý đến cánh tay đang bị anh giữ chặt đến đau điếng, vẫn nhìn anh mỉmcười vô thức:

- Emluôn biết chính em đã làm liên lụy đến anh. Em vừa ngoan cố vừa vô dụng, chẳnggiúp gì được cho anh cả. Em đã chuẩn bị tinh thần từ lâu. Có thể được ở bênanh... cho dù chỉ là một ngày, em cũng đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi...

Chu Nambất ngờ áp miệng vào môi cô như muốn chôn vùi những lời nói quái gở vừa thốt lên.Nụ hôn mạnh mẽ mơn trớn thùy tai mịn như nhung của cô. Hơi thở dồn dập và vòngtay siết chặt của anh khiến cơ thể cô như tê dại.

- TamTam, Tam Tam, từ sau anh sẽ không quay lưng đi như thế nữa... Anh sẽ không gặpcô ấy nữa, anh sẽ dành nhiều thời gian ở bên em. Đừng nói ra đi, đừng nói ra đidễ dàng như thế, đừng rời xa anh...

Giọnganh nhỏ dần, và sau cùng biến thành tiếng thì thầm bên tai cô. Khi đẩy anh ra,nước mắt cô giàn giụa, giọng nói run rẩy tới mức không gì ngăn lại được:

- Chúngta... là vì em yêu anh, em không muốn xa anh, nhưng em không thể... không thểlàm hỏng tương lai của anh, cô ta nói đúng, em không thể làm hỏng tiền đồ củaanh...

Chu Namcúi xuống hôn tới tấp lên khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt của cô, khe khẽ dỗdành:

- Cô béngốc, đừng nghĩ lung tung nữa. Nuôi em có gì mà vất vả. Em bé xíu thế này, yếuđuối thế này làm sao có thể làm hỏng tiền đồ anh được?

ĐôngTam không kìm được òa khóc nức nở, vừa khóc vừa cố gắng đẩy anh ra:

- Buôngem ra, hãy để em đi, em không thích hợp với anh... mẹ anh không thích em, nhữngngười xung quanh anh không thích em, sớm muộn, sớm muộn gì anh cũng sẽ chánghét em... đàn ông đều như vậy, em biết, đàn ông đều sẽ như vậy...

Cô kéovali đi ra cửa, Chu Nam vội lao lên, giằng lấy ném mạnh xuống sàn. Anh bế xốccô lên, đôi bàn tay ngày thường dịu dàng là thế mà lúc này trở nên vô cùng mạnhmẽ, giữ chặt lấy thân hình bé nhỏ của cô ném lên giường. Chiếc đệm Simmons hơirung lên khi đỡ lấy người cô, rồi nhanh chóng trở lại trạng thái như lúc đầu.Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng cả thân hình to lớn của anh đã đè lên người khiến côkhông thể cử động được. Từng mảng quần áo rơi xuống sàn, trong tiếng xé vảisoàn soạt. Khi lướt đến miệng cô, nụ hôn của Chu Nam bỗng dưng trở nên vô cùngdịu dàng:

- TamTam, anh phải ở bên em đến hết cuộc đời này. Em sẽ thế nào nếu rời xa anh?

Tiếngkhóc của cô dần dần nhỏ lại, nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên má. Nụ hôn của anhtrên da thịt cô và hơi thở của hai người trở nên gấp gáp...

Khôngai muốn nhắc đến sự tổn thương.

Lùi đểtiến, đó luôn là chiêu thức hiệu nghiệm.

Họ đãtrải qua một đêm thật tuyệt vời. Nhưng mỗi khi nằm trên giường, những hình ảnhđó lại dội vào đầu Đông Tam, khiến cho cô đau đáu không yên.

Hai tấmvé xe phim.

Nhữngcâu nói của Lô Lợi Lợi.

Bức ảnhLâm Phong gửi cho cô.

Đúngrồi, còn Lâm Phong. Sao cậu ấy lại quen Chu Nam? Cô đột nhiên trở nên tỉnh táolạ thường, trong bóng tối dịu êm mà lòng như có lửa đốt. Từ đầu đến cuối, tấtcả đều là một âm mưu, một âm mưu to lớn.