Đi Về Phía Không Anh

Chương 12



Trongtháng Chín, chuyện khiến Đông Tam kinh ngạc nhất là việc Lâm Phong giới thiệubạn gái.

Hôm đóLâm Phong nói sẽ thông báo cho cô một tin vui bất ngờ. Lâm Phong luôn như vậy,chuyện gì cũng có thể quên ngay trong chốc lát, lần gặp sau lại như chưa từngcó chuyện gì xảy ra. Cậu không nhắc đến, cô tất nhiên cũng không muốn hỏi.

Khi côđến chỗ hẹn, trong ánh đèn mờ ảo, Lâm Phong nháy mắt cười với cô. Đôi mắt côgái ngồi cạnh cậu rất sáng, khuôn mặt ngây thơ rạng rỡ hạnh phúc.

Côkhông biết nên phản ứng thế nào. May có Lâm Phong giúp cô giải vây. Cậu choàngtay ôm lấy đôi vai bé nhỏ của cô gái, giới thiệu:

- Đâylà bạn gái của tớ, Đỗ Hiểu Âu. Hai người đã gặp nhau rồi đấy.

Tấtnhiên là họ đã từng gặp nhau. Đông Tam biết, chuyện này nếu kể ra thì còn dàihơn cả sông Nhã Lỗ Tạng Bố[1]. Cô cố gắng che giấu sự kinh ngạc đanghiện rõ trên mặt, đưa tay ra bắt:

- ChàoHiểu Âu, tôi là Thẩm Đông Tam.

[1]Con sông lớn nhất trong bốn lưu vực sông ở khu tự trị Thanh Tạng, Trung Quốc.

Cô chỉlà Thẩm Đông Tam mà thôi. Cô không phải là đức mẹ Maria, không phải là Zorro,thậm chí không phải là bạn thanh mai trúc mã của Lâm Phong. Cô không có tư cáchđể hỏi mọi chuyện rốt cuộc là sao. Lâm Phong đưa Đỗ Hiểu Âu đến gặp riêng cô đãlà một sự hậu đãi với cô rồi.

Trongvòng tay Lâm Phong, Đỗ Hiểu Âu cười rạng rỡ, đôi môi hờn dỗi của cô cong lêndịu ngọt:

- ChịTam Tam, hôm nay trông chị xinh quá.

Đứa trẻnào biết nói ngọt cũng được người khác yêu quý. Đông Tam chỉ cười. Từng nàytuổi rồi mà còn được khen xinh, cô đã nghe đủ rồi.

- HiểuÂu, kể cho chị nghe chuyện của hai người đi.

LâmPhong ngồi bên cạnh lên tiếng với vẻ bất mãn:

- Tớcũng có thể kể được mà, sao cậu không hỏi tớ?

- Đànông kể chuyện thiếu tinh tế. – Đông Tam cười nhìn cậu. – Tớ thích nghe chuyệnlãng mạn cơ.

Hai máĐỗ Hiểu Âu đỏ bừng, ngượng ngùng lén nhìn Lâm Phong. Ánh đèn vàng như càng làmtăng thêm vẻ xinh đẹp, thuần khiết của Hiểu Âu. Cô bé ngọt ngào trả lời:

- Banđầu anh ấy cứ đứng trước cửa nhà em, chuyện này mãi về sau em mới biết. Một hômcó hai tên lưu manh chặn đường trêu ghẹo em, anh ấy liền xông ra cứu em nên bịthương. Em kể chuyện này với bố em, thế là bố em nhận anh ấy vào công ty, lạicòn để anh ấy làm vệ sĩ riêng cho em. Sau đó nữa, chúng em…

Sau đóthì hai người tình chàng ý thiếp, lâu ngày nảy sinh tình cảm chứ còn gì nữa.Nhưng chuyện này mô típ cũng cũ quá. Mặt Đỗ Hiểu Âu thì đỏ bừng còn Lâm Phongthì hai mắt rực sáng, đầy hoang dã.

ĐôngTam cúi đầu nhấp một ngụm trà, rồi ngẩng lên mỉm cười:

-Chuyện của hai bạn lãng mạn quá, chúc hai người trọn đời bên nhau.

Có ailà không mong tình yêu của mình kéo dài mãi mãi đâu cơ chứ? Nghe cô nói vậy,đôi mắt bồ câu của Hiểu Âu sáng rỡ đầy cảm kích. Nhưng khi cô cáo lỗi vào nhàvệ sinh rửa tay, Lâm Phong cũng đứng lên tìm cớ đi cùng. Ở đó, cô được nghe mộtchuyện hoàn toàn khác.

Điếuthuốc của Lâm Phong lập lòe trong bóng tối, mãi một lúc lâu sau, cậu mới nói:

- Chắccậu đang cười thầm loại người như tớ làm gì mà có tình cảm sâu sắc như thế phảikhông? Có một lần tớ tình cờ nhìn thấy Chu Nam đưa cô ấy về nhà. Biệt thự nhàcô ấy vừa rộng lớn vừa sang trọng, tớ nhìn là đã thấy thích rồi. Thế nên tớ mớivạch ra màn kịch để tiếp cận với cô ấy, dù sao những chuyện như thế tớ cũng quárành. Cô gái này quá dễ bị mắc lừa. Cậu biết tuổi thật của cô ấy là bao nhiêukhông? Hai mươi mốt tuổi đấy. Ban đầu tớ tưởng cô ấy chỉ làm bộ ngây thơ trongsáng, nhưng về sau mới biết, năm năm về trước cô ấy gặp một tai nạn nghiêmtrọng khiến cho trí nhớ chỉ dừng lại ở tuổi mười sáu. Bạn đã xem qua bộ phim Mốitình đầu thứ năm mươi chưa? Tớ nghĩ đến bộ phim ấy, rồinhận ra đây chính là cơ hội tốt để tớ đổi đời.

- LâmPhong. – Cô thực sự không mong muốn những gì cô nghe là sự thật – Cậu có yêu côấy không?

LâmPhong im lặng nhìn cô một lát, rồi trả lời:

- Cô ấytin vào những chuyện tình cảm lãng mạn, chung thủy suốt đời. Với tớ, thế là đủrồi.

Cảmgiác không thể tha thứ cho bản thân mình đè nặng lên Đông Tam. Cô luôn nghĩ LâmPhong trở nên chua chát như thế này hoàn toàn là do lỗi của cô. Cô chau mày hỏicậu:

- Thếcòn Lô Lợi Lợi, cậu tính thế nào?

- Tớ vàcô ta chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Bây giờ có thể ai đi đườngnấy được rồi, sao lại không vui vẻ mà chia tay chứ?

- LâmPhong, cậu vốn…

LâmPhong ngắt lời cô không chút khách sáo:

- Bạnđừng tưởng là mình quá quan trọng. Việc tớ làm chẳng liên quan gì đến bạn hết.Bây giờ tớ sống vì bản thân tớ. Người không sống vì mình thì trời tru đất diệt,cuối cùng thì tớ đã hiểu câu nói đó là như thế nào rồi. Bao nhiêu năm nay giờtớ mới biết, trước kia tớ sống thật vô nghĩa.

Côkhông thể tin được. Dù cậu có bất cần ném điếu thuốc xuống đất rồi di di ngótgiày lên. Tất cả đều là để nói với cô một điều rằng, không ai mãi mãi hi sinhvì một người nào đó.

- Chỗbạn bè, tớ muốn nói với cậu một câu, cậu và Chu Nam sẽ chẳng đi đến đâu đâu. Đãbao nhiêu năm rồi, cậu vẫn như xưa, chẳng khá hơn chút nào. – Cậu nói xong câunày, vỗ nhẹ lên vai cô rồi đi ra. Lối đi tối hẹp sặc mùi thuốc lá quyện cùngmùi nước hoa đàn ông.

Cô đứngở đó thêm một lát nữa rồi ra. Là Lâm Phong thay đổi, hay do cô không theo kịpthời đại?

Trênđường về, cô nhận được tin nhắn của Lâm Phong: Bạnbiết nhà cô ấy có bao nhiêu tiền không? Chiếc xe thể thao mà tớ đang lái làhiệu Bentley trị giá bốn triệu tệ. Cô gái này đúng là quý nhân của tớ, yên tâm,tớ sẽ đối tốt với cô ấy.

Đây làcuộc sống mà Lâm Phong lựa chọn. Cậu đã vì một người con gái mà hi sinh cảtương lai mình. Nhưng đổi lại cậu chẳng nhận được gì cả. Sự hối hận đã khiếncậu hoàn toàn thay đổi, sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để có được ánh hào quangcủa cuộc sống. Cậu bé năm nào cùng cô đứng ăn mì bên vệ đường đã không còn nữa.

LâmPhong nói, người ta không vì mình thì trời tru đất diệt. Câu nói này đã chạmđến nỗi đau của cô. Trước đây cô cũng từng nghĩ như vậy, để rồi sau này, chínhcô lại tự mình đánh mất phương hướng. Cô xóa tin nhắn, dựa đầu vào thành ghế xebus. Những cơn gió lạnh theo cánh cửa khép hờ thốc vào trong xe.

Về đếnnhà, Chu Nam đã ngồi trước máy tính làm việc. Thời gian này anh hơi bận, haingười cũng việc ai nấy làm, ít khi nói chuyện với nhau.

Cô tiếnđến cạnh anh, ngồi tựa dưới chân anh, hệt như một chú mèo nhỏ lười biếng. ChuNam kéo đứng lên, nhìn cô như hết cách:

- Emsao thế?

Cô dụidụi đầu vào lòng anh, mắt nhắm nghiền tận hưởng những phút giây dịu ngọt:

- Lúcnào anh có thời gian? Em muốn kể cho anh nghe chuyện giữa em và Lâm Phong.

Chu Namôm Tam Đông vào lòng, lơ đễnh hôn lên trán cô:

- Anhgiận quá thì nói vậy thôi, em tưởng thật hay sao? Em là người thế nào anh cònkhông hiểu hay sao? Nào đi rửa mặt đi, hôm nay chúng mình ngủ sớm.

Cô tắmrửa xong xuôi thì đã mười giờ rưỡi. Chu Nam vẫn đang lạch cạch gõ bàn phím. Côbiết ý tắt đèn, trèo lên giường nằm. Đang mơ mơ màng màng, bỗng có bàn tay ấmáp vòng qua eo cô, mùi hương cơ thể của Chu Nam nồng nàn bên cánh mũi cô. Cô cốgắng mở mắt, nhưng bóng tối đen kịt, chẳng nhìn thấy điều gì cả.

Mãi đếngiờ Chu Nam mới nhận ra Đông Tam mất máy tính.

Hôm đócô nhận được điện thoại của giáo sư Lý, yêu cầu cô lên mạng để nhận một file dữliệu quan trọng. Cô vứt điện thoại xuống giường rồi chạy một mạch ra quáninternet. Lúc cô về, Chu Nam hỏi ra mới biết hồi tháng năm nhà họ bị trộm. Anhlập tức ý thức được sơ suất của mình, đây là lỗi mà chỉ có những người đàn ôngkhông biết quan tâm đến bạn gái mới phạm phải. Anh vội kéo Đông Tam đi mua máytính nhưng cô sống chết không chịu. Bất đắc dĩ, anh đành đưa máy tính cho ĐôngTam dùng, còn mình thì mua chiếc IBM mới.

Có máytính riêng nhưng Đông Tam vẫn vô cùng khổ sở. Giáo sư Lý ngày càng mất kiênnhẫn với cô, cử luôn Chu Cẩm Thời hướng dẫn luận án cho cô, hạn nộp là mộttuần.

ĐôngTam nhăn nhó khổ sở suy đi tính lại mãi, cuối cùng mới quyết định gọi điện choChu Cẩm Thời, hẹn ba giờ chiều gặp nhau ở quán cà phê gần nhà anh.

Lúc côđến quán, Chu Cẩm Thời đã ở đó đợi cô. Anh ngồi trên chiếc sofa bọc da màucafé, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, nắng đã nhạt màu, xuyên qua tắmrèm mỏng, rọi lên khắp người anh thành một vầng sáng mờ ảo.

Cô hítmột hơi thật sâu, lấy hết can đảm tiến về phía chiếc bàn anh ngồi. Chu Cẩm Thờigiật mình, quay đầu nhìn đăm đắm vào đôi mắt đen của cô bạn. Thẩm Đông Tamtrong phút chốc như một đứa trẻ bị bắt quả tang, mặt đỏ bừng nói không nên lời.

Chu CẩmThời vui vẻ đứng lên kéo ghế giúp cô, đợi cô ngồi xuống rồi mới quay về chỗngồi. Phong thái tự nhiên của anh giống như một quý ông lịch duyệt, nhưng côkhông tiện nói những lời đường đột ngốc nghếch đó trước mặt anh.

Chu CẩmThời thì ngược lại, anh vui vẻ đi thẳng vào vấn đề để tránh cho cô bạn nhữngphút bối rối bất thường:

- Cómang tài liệu đến không?

Cô gậtđầu, nhanh chóng mở máy tính ra tìm tài liệu. Lúc cô loay hoay tìm ổ điện đểcắm sạc, Chu Cẩm Thời cúi xuống giúp, thì vô tình chạm phải tay cô. Như vừa bịđiện giật, Đông Tam vội vã rụt tay lại. Chu Cẩm Thời ngạc nhiên hỏi cô:

- Saothế?

Cô lắcđầu, thầm rủa mình thật đúng là đồ chết nhát. Sao tự dưng lại bối rối thế nàychứ? Rõ ràng là chuyện chẳng có gì cả cơ mà.

Chu CẩmThời thấy cô lúng túng thì cũng không gặng hỏi thêm, chỉ gật đầu ngồi xuống đốidiện cô. Nhưng có mỗi một cái máy tính trên bàn, xoay đi xoay lại một lúc thìthấy rõ phiền. Chu Cẩm Thời chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh cô có ý hỏi, sau đóchuyển sang đó ngồi. Tiếp đó, anh bắt đầu bài thuyết giảng của mình:

- Saocô thật thà thế nhỉ? Luận án cao học vốn chả có gì ghê gớm cả. Hơn nữa đây lạicòn là chuyên ngành xã hội, không phải tiến hành thực nghiệm như những ngành tựnhiên ứng dụng khác, chỉ cần nghĩ bừa ra một đề tài gì đó, nêu quan điểm, rồilên mạng tìm tại liệu chứng minh là được rồi. Thế cô định làm gì nào?

ĐôngTam ngại ngùng đưa ra ý tưởng luận án, giọng cô mỗi lúc mỗi bé trước cái nhíumày của Chu Cẩm Thời. Khi cô trình bày xong ý tưởng của mình, Chu Cẩm Thời lậptức tiếp lời, giọng đầy bực bội:

- Tôithật không hiểu, một thằng lười như tôi mà vẫn khiến ông già ấy nhiệt tình quantâm, còn cô chăm chỉ là thế mà sào vẫn bị ông ấy mắng là sao? Cô cứ làm theolời tôi, chắc chắn bốc thuốc đúng bệnh. Đúng rồi, cô có đưa cho ông ấy… cái nàychứ! – Chu Cẩm Thời vê vê ngón tay làm động tác đếm tiền, thấy Thẩm Đông Tamvẫn tròn mắt nhìn mình, anh liền thở dài và quyết định nói thẳng – Đưa phong bìấy mà! Tôi có đi học được mấy bữa đâu, nhưng cứ lễ tết thì hoàn thành rất tốt“nghĩa vụ”. Chẳng lẽ hai năm hướng dẫn cô vất vả như thế mà cô không có tí chútlòng thành sao? Như thế chẳng phải là rất không công bằng sao?

Côkhông có tiền để đưa thầy, đó là sự thật. Chu Nam cũng từng hỏi, nhưng cô đềubảo thầy Lý rất liêm khiết, có khi đưa phong bì đến thầy còn mắng cho ấy chứ.Tất nhiên đây chỉ là thiển ý cá nhân của cô thôi. Đông Tam im lặng một lát rồiđột nhiên nói:

- Tôiđã đến gặp Đỗ Hiểu Hồng.

Trongnhất thời, Chu Cẩm Thời ngớ người ra không hiểu vì sao cô lại nhắc đến chuyệnấy giữa lúc này. Cô cười gượng gạo, mặt cúi xuống nhìn không chớp mắt bàn tayđang mân mê dưới bàn.

- Cô ấynói, chuyện tôi có chút khó khăn. Sau đó, cô ấy không liên lạc với tôi nữa.

Nói rađược chuyện này, cô cũng đỡ ngượng ngùng đi phần nào.

- Tôikhông có tiền. Bố tôi ốm, tôi còn không có tiền chữa bệnh cho ông. Thế mà ôngcòn gửi cho tôi hai vạn tệ dành dụm cả đời. Tôi cảm giác mình thật vô dụng. Gầnba mươi tuổi rồi mà vẫn còn phải sống dựa vào người khác. Anh biết không, từhồi học phổ thông, tôi đã có thể tự xoay xở kiếm tiền nuôi thân đấy. Thời kỳ đómới huy hoàng làm sao. Cả huyện không ai là không biết tôi. Nhưng chẳng hiểusao khi lên đại học, tôi lại sống như một con mọt vô danh tiểu tốt. Anh thấy cókỳ lạ không? Tôi cũng đã thử làm lá ngọc cành vàng chỉ ăn với học trong hainăm, nhưng giờ thì tôi không chịu nổi nữa rồi. Tôi muốn thôi học để đi làm,điều đó có phải là rất điên rồ không?

Chu CẩmThời ngồi bên cạnh, im lặng nghe cô nói. Vẫn biết đôi lúc mệt mỏi quá, người tacó thể kể lể những vất vả của đời mình cho bất kỳ ai, nhưng còn người nghe thìsao? Có thể nghe xong rồi cho qua sao?

Thựcra, anh định nói, cuộc sống của cô vốn không thể coi là lá ngọc cành vàng, cũngkhông phải là con mọt vô danh tiểu tốt. Có cô tiểu thư lá ngọc cành vàng nàogầy gộc như cô không? Cô tình nguyện dựa vào người đàn ông đó, để rồi khôngmàng đến mọi điều xung quanh.

Cô làngười bướng bỉnh, chỉ thích làm theo ý mình. Những lời hôm nay, chắc chắn côkhông có ai để tâm sự nên mới nói cho một người xa lạ như anh nghe.

- Trướcđây tôi có rất nhiều hoài bão. Tôi muốn mở một cô nhi viện, thu nhận hết tất cảnhững đứa trẻ mồ côi mẹ trên đời. Anh biết câu thơ của Đỗ Phủ chứ? “Ướcđược nhà rộng muôn ngàn gian. Khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan. Riêng lềuta nát, chịu chết rét cũng được;”[1]. Khibiết được hai câu thơ này, tôi đã rất vui. Sau đó, tôi lên đại học. Anh có biếtkhi mới nhập học tôi đã hết hồn hết vía như thế nào không? Tất cả học phí củatôi đều là tiền trợ cấp, bố tôi không cho tôi lấy một đồng sinh hoạt phí. Thếnên, tôi chỉ còn cách phải đi làm thêm kiếm tiền. Bốn năm đại học, chưa bao giờtôi dám bỏ tiền ra mua một bộ quần áo đắt tiền để mặc. Một lần nhận được tiềnhọc bổng, cầm bốn nghìn tệ trong tay mà suýt chút nữa tôi đã chảy nước mắt trênbục lĩnh thưởng. Trường tôi, anh cũng biết đấy, không thiếu gì con gái xinh,thế nên ngày nào cũng có một dãy dài ô tô đưa đón. Trong mắt tôi, họ như ở mộtthế giới khác. Tôi không ngưỡng mộ họ, nhưng tôi hận bản thân mình. Tôi biếtnếu cứ như thế này, cả đời tôi sẽ chẳng thể nào mở nổi cô nhi viện. Bốn nghìntệ đó, tôi để lại một nửa làm sinh hoạt phí, còn một nửa, tôi đi Tây Tạng mộtchuyến. Sau khi về, tôi quyết tâm thay đổi.

[1]Hai câu thơ Mao ốc vi thu phong sở phá của Đỗ Phủ do Khương Hữu Dụng dịch.

-Chuyện sau này còn dài. – Cô lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh. – Xin lỗi,khiến anh phải chê cười rồi.

Chu CẩmThời cố gắng kìm nén mong muốn được ôm lấy bờ vai nhỏ bé của cô. Cách cô chẳngbao xa, thế mà duy nhất anh làm được là lắng nghe quá khứ vất vả và ngắm nhìnnhững giọt nước mắt của cô. Anh hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười hỏi:

- Thếbây giờ cô có còn muốn lập cô nhi viện nữa không?

Cô lắcđầu, đôi mắt đỏ hoe hướng ra ngoài cửa sổ, buồn bã trả lời:

- Từlâu đã không còn muốn nữa. Ngay đến bản thân mình tôi còn không nuôi nổi. Ngườinhư tôi vốn không thể chăm sóc cho người khác.

Chu CẩmThời thở dài, bâng quơ nói:

- Chỉtiếc là gặp nhau quá muộn. Nếu như tôi gặp cô sớm, nói không chừng tôi sẽ giúpcô thực hiện ước mơ.

Cô bậtcười, đôi mắt sưng húp vì khóc nheo lại thành hai vệt cong cong.

- Hồiấy tôi quê lắm. Nếu anh gặp tôi, chắc chắn sẽ nghĩ, ở đâu ra con bé nhà quê thếkia?

Trướcmắt anh chỉ có nụ cười của cô. Rạng rỡ và thoải mái. Cô không hẳn là xinh,nhưng sự thoải mái tự nhiên ấy lại khiến trái tim anh trong một thoáng trở nênloạn nhịp.

Trênđường về nhà, cô tựa vào cửa sở xe ngủ ngon lành. Bắc Kinh lúc xế chiều, đườngsá tắc nghẽn. Anh lái xe chầm chậm, trong xe phảng phất mùi thơm nhè nhẹ tỏa ratừ người cô, cảm giác thật yên lành.

Khi đếnnơi, cô vẫn chưa dậy. Anh đỗ xe lại dưới bóng cây bên đường, cúi xuống giúp côtháo dây an toàn. Cô bỗng cựa quậy, lúc ngẩng lên, mặt anh thoáng chốc nóngbừng. Đôi mắt đen láy của Đông Tam đang chăm chú nhìn anh.

Cổ họnganh se lại: Chưa bao giờ anh gần cô đến thế.

Haingười im lặng nhìn nhau. Cảm giác này giống như hai con thú gặp nhau trên thảonguyên hoang vắng, chúng thăm dò, đánh giá, sau đó im lặng nhìn nhau, suy tính,tiến lên và lùi xuống, ai sẽ là người đầu tiên đây?

Là ĐôngTam. Cô cụp mắt, né đầu tránh đi.

Khoảngcách gần gũi giúp anh cảm nhận rõ mùi hương của làn môi cô. Cảm giác này rõràng đến mức khiến anh không sao quên được.

Sau khichào nhau, anh lái xe quay về, có đôi chút xao xuyến trong tim. Anh cố hìnhdung lại những gì vừa xảy ra. Nếu anh cúi xuống hôn cô thì sẽ thế nào? Cô cócho anh một cái tát rồi bỏ đi không? Hay cô sẽ mềm lòng, từ bỏ Chu Nam để đếnbên anh? Đến tận khi đặt mình lên giường anh vẫn mải miết nghĩ đến vấn đề này.Anh hơi hối hận, sớm biết thế này, cứ hôn bừa cho xong. Đằng nào cũng hoặc chếthoặc sống, phải hành động thì mới biết được.

Anh tátvào mặt mình một cái. Sao lúc cần thì lại sợ hãi rụt đầu rụt cổ như thế chứ?Dựa vào dự đoán của anh về Đông Tam, cơ hội như thế này sẽ không bao giờ cónữa.

Trừphi, chính cô cho anh cơ hội.

Mấyngày sau, cơ hội đã đến.

Đỗ HiểuÂu gọi điện cho anh nói muốn giới thiệu anh với bạn trai của cô. Anh vừa đếnnơi thì chết lặng khi nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Lâm Phong.

Anhkhông nhớ mình đã ăn xong cơm đó như thế nào, chỉ nhớ mình phóng như điên vềnhà, nằm trên giường suy nghĩ mãi rồi đột nhiên bật dậy, chân tay luống cuốngtìm điện thoại, không nghĩ gì thêm nữa, bấm số gọi cho cô.

Điệnthoại đang đổ chuông, anh có hối hận thì cũng đã muộn. Anh đang làm gì thế này?Trách móc cô ư? Đông Tam đâu phải là mẹ của Lâm Phong, cô không có trách nhiệmphải giải thích cho anh những việc anh ta làm. Cho nên khi Đông Tam nghe điệnthoại, anh ấp úng mãi mới nói được bốn chữ:

- LâmPhong anh ta…

- LâmPhong làm sao?

Nghegiọng cô sốt ruột, anh thấy hơi bực mình. Cái tay Lâm Phong này có gì tốt mà côcứ rối lên như vậy?

- Anhta không sao. Là em gái tôi, Hiểu Âu bỗng dưng trở thành bạn gái của anh ta.Tôi không hiểu tình hình lắm, nên muốn hỏi cô thôi.

- À. –Đông Tam nhanh chóng bình tĩnh lại, từ tốn trả lời anh. – Thực ra tôi cũngkhông rõ lắm. Anh cứ hỏi thẳng người trong cuộc đi vậy.

- HiểuÂu là con bé ngốc, hỏi nó cũng chẳng có tác dụng gì. Tôi nghĩ cô vốn thân thiếtvới Lâm Phong… Chắc cô cũng biết, Hiểu Âu rất ngây thơ, ai cũng có thể lừa nó,nên từ nhỏ tôi luôn lo nó sẽ bị người khác lừa gạt…

ĐôngTam cười nhạt, ngắt lời anh:

- Tôikhông phải là Lâm Phong, nếu anh ta định lừa gạt cô em Hiểu Âu ngây thơ của anhthì tôi cũng không gánh được trách nhiệm đó. Tôi thấy anh nên đi tìm Lâm Phongmà hỏi cho rõ, nếu đúng cậu ta có ý định khốn khiếp đó, anh cứ giết cậu ta đi.

Chu CẩmThời tức ói máu. Bình thường mình chẳng phải rất biết cách ăn nói hay sao? Saochỉ vì một phút căng thẳng mà lại hồ đồ như thế này? Anh vội vàng giải thích:

- Khôngphải, không phải. Tôi không có ý đó, cô đừng hiểu lầm. Tại tôi lo quá nên mớihồ đồ thế này, cô đừng để ý, cô em gái của tôi…

ĐôngTam im lặng một lát, hạ giọng hỏi lại Chu Cẩm Thời:

- Cô ấylà em ruột của anh?

- Gầngần như thế, cùng mẹ. Nó còn có một người chị gái, Đỗ Hiểu Hồng, cô đã gặp rồiđấy

Lần nàythì đến lượt Đông Tam ngạc nhiên:

- Trướcđây chưa nghe anh nhắc đến chuyện này bao giờ. – Cô khẽ cắn môi. – Được rồi,tôi sẽ kể cho anh nghe chuyện tôi quen Lâm Phong thế nào.

Khi anhvội vã bước vào quán cà phê thì Đông Tam đã ngồi đợi sẵn. Chu Cẩm Thời vừa ngồixuống ghế đã rối rít xin lỗi cô vì sự lỗ mãng của mình, thấy Đông Tam không cóvẻ giận dỗi gì anh mới yên tâm lắng nghe câu chuyện của cô.

Anhthích nghe cô trải lòng như vậy, dường như qua từng câu chuyện anh có thể từngbước từng bước tiến vào thế giới bí ẩn của cô.

- Câuchuyện này tôi chưa từng kể cho bất cứ ai nghe. Thực ra là cũng có lúc định kể,nhưng… - Thẩm Đông Tam ngừng lại, ánh mắt cô đượm buồn. Cô chưa khi nào giốngnhư bây giờ, dốc bầu tâm sự với một người đàn ông xa lạ. Cô đã giấu kín mọichuyện trong lòng quá lâu rồi. Cô vốn tưởng mình đã quên từ lâu, nhưng thực ranăm tháng chỉ càng khiến cho câu chuyện thêm phần sắc nét.

- Nămấy, tôi quen Lâm Phong khi mới học phổ thông.

Nhữngnăm tháng nổi loạn bắt nguồn từ cuộc gặp gỡ định mệnh của họ.

Khi lêncấp ba, Đông Tam là một cô gái vô cùng ngỗ ngược. Cô tiếp tục đi học, chẳng quachỉ là muốn chống đối ông bố gia trưởng mà thôi.

Cô đếntrường mà không có một đồng trong túi, suốt ngày xoay xở hết cách này đến cáchkhác để cái dạ dày trống rỗng của mình được no bụng. Nhà nghèo, muốn lấy trộmđồ đem đi bán cũng chẳng có gì mà lấy. Thế nên mỗi khi tan học, cô lại đi lụcthùng rác, nhặt vỏ chai giấy báo đem bán kiếm tiền. Cứ như thế, ngày nhiều thìđược vài tệ ngày ít thì được dăm hào, đủ để sống qua ngày. Hôm nào may mắn thìthêm ít tiền lẻ. Đó là những thu hoạch bất ngờ của cô.

Nhữngngày tự lực cánh sinh của cô kết thúc vào tháng Mười Một của năm lớp 10. Hôm ấycô bị đám lưu manh chặn đường đánh cho một trận, cướp sạch chỗ tiền lẻ mà khónhọc lắm cô mới kiếm được. Làm sao có thể nhẫn nhịn nhìn kẻ khác hớt tay trêncủa mình cơ chứ? Cô ghi nhớ khuôn mặt của bọn chúng, ngày thứ ba mang theo mộtcon dao đã mài sắc đợi ở đầu trường, vừa nhìn thấy đám lưu manh liền lao vàovung dao chém lia lịa. Có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy đứa con gái nào dữ dằn như vậy,nên đám lưu manh đã bỏ chạy tán loạn. Có một tên bị cô chém trúng người, trướckhi chạy còn quay lại nhìn cô lần nữa đầy dữ dằn, ghi nhớ khuôn mặt ngạo nghễcủa cô lúc ấy.

Sauchuyện đó, tên tuổi cô vang khắp hang cùng ngõ hẻm của cái thị trấn bé như cáimắt muỗi. Cứ mỗi lần Đông Tam đến trường, lại có một đám tụm năm tụm bảy xúmxít trước cửa lớp để nhìn mặt cô. Ngăn bàn học của cô từ hôm đó ngày nào cũngđược nhét đầy đồ ăn, và đôi khi, có cả tiền.

Cuộcsống của Đông Tam dường như trong phút chốc thay đổi hẳn. Cô không còn phải đinhặt rác nữa, chỉ cần đứng ở cổng trường một lúc là sẽ có kẻ đến cống nạp. Cũngvì thế mà dưới trướng của cô, số lượng đệ tử được thu nạp ngày càng nhiều. LâmPhong khi đó vẫn chưa là gì để lọt vào mắt cô.

Thực raĐông Tam không phải là một đứa con gái lưu manh. Cô ghê gớm là vì cuộc sống cónhững chuyện dồn cô đến đường cùng. Sự thay đổi ở cô suy cho cùng cũng là dohoàn cảnh sống.

Bướcngoặt của câu chuyện xảy ra khi trận tuyết đầu mùa năm ấy rơi. Hôm đó giờ tựhọc kết thúc khá muộn, khi Đông Tam rời trường thì trời đã tối mịt. Cô không hềngờ rằng, bọn lưu manh đã chờ đợi cơ hội này từ lâu. Cô đi về ký túc mà khôngmảy may đề phòng, đi qua đoạn đường tối bị cây cối rậm rạp che khuất, cô dừnglại. Trước mặt cô là đống xe đạp xếp chồng lên nhau. Phía sau bỗng vang lêntiếng cười ha hả, “mày huy hoàng quá nhỉ, thoắt cái đã trèo lên được lưng voi.”Cô giật mình quay lại nhìn, hóa ra là một đứa con gái trong trường, tóc nhuộmvàng, mũi đục khuyên lủng lẳng, kẻ mắt đen sì, cứ như thể sợ người ta khôngnhận ra mình là dân anh chị. Đằng sau lưng cô ta là đám tay chân lâu nhâu đủcác hạng người. Dưới chân tuyết ánh màu sáng bạc, trên đầu vầng trăng treo trêncao. Mọi thứ im lìm như trong một bộ phim câm. Cô hoảng hốt khi thấy đám lưumanh quây lại quanh mình, mỗi lúc một gần… Đứa con gái vừa ra hiệu, một cáichân bàn đập thẳng vào lưng cô. Đông Tam không kịp đề phòng, ngã chúi mặt xuốngđường. Những bông tuyết bị hất tung lên, xộc hẳn vào mũi vào mặt cô. Đau, đaukhông thở được. Đám tay chân xung quanh không ngờ cô bại trận nhanh như vậy,chúng đưa mắt nhìn nhau rồi tiến lại gần hơn. Cô bò dậy một cách khó nhọc, khắpngười toàn là tuyết.

Cô liếcnhìn đứa con gái, liếm mép gằn giọng nói cứng “người không phạm ta thì ta khôngphạm người, mày sẽ phải hối hận.”

Thực rakhông tình huống này thì bất kì lời hăm dọa nào cũng là vô nghĩa. Khi bị kẻkhác uy hiếp, cho dù bạn có nói mình là nữ hoàng Elizabeth, hay cố ra vẻ bạnquân tử không chấp bọn tiểu nhân, thì cũng đều vô nghĩa. Đứa con gái mắt đen sìcười nhạt một tiếng, xoay xoay con dao trong tay. Ánh sáng bạc lóe lên trongđêm tối, trông vô cùng lạnh lùng.

Hôm đóĐông Tam bị đánh một trận tơi bời. Trong thâm tâm cô không thể ngờ mình lại cóngày rơi vào thảm cảnh như thế. Cho dù cô bất ngờ lao đến cắn xé khuôn mặt đứacon gái, nhưng điều đó cũng không thể giải được nỗi nhục ngày hôm ấy.

LúcĐông Tam lao đến quyết sống mái với đứa con gái hung bạo đó, con dao trong taycô ta suýt chút nữa thọc thẳng vào bụng cô. Đúng lúc cô đang vô cùng tuyệt vọngchống đỡ những cú đấm cú đá dội thẳng vào mặt vào ngực vào bụng… thì bỗng cómột bóng người nhỏ bé lao ra kèm theo một tiếng quát dừng tay đanh gọn. Đám lưumanh ngẩn người ra, chớp lấy thời cơ, người ấy kéo cô quay đầu bỏ chạy.

Họ giẫmlên lớp tuyết trắng xốp mềm, chạy về phía quả núi sau trường. Bốn bề tối om,gió bấc lạnh lùng thốc vào khoảng ngực đau tức của cô từng hồi buốt giá. Cô hámiệng thở hồng hộc, tim nhói đau dưới lồng ngực thâm tím, hai cẳng chân run bầnbật muốn ngã khụy, toàn thân như bị rút cạn không còn chút sức lực nào cả. Phíasau họ là những dấu chân lộn xộn phủ đầy trên lớp tuyết trắng xốp.

Haingười ngã nhào xuống mặt tuyết dày trên sườn núi, thở dốc, ngoài tiếng thở củahọ ra bốn bề yên tĩnh như một đêm thanh trên cao nguyên, chỉ có vầng trăng vẫntỏa thứ ánh sáng bàng bạc lên khắp nơi và gió bấc lạnh lẽo rít lên từng hồi.

Sự đauđớn kéo cô về với thực tại, quay người lại, bên cạnh cô là một đôi mắt đen sángrực trong bóng tối. Cậu thiếu niên bật cười, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô làmnhững vụn tuyết đọng trên mi nhanh chóng tan chảy. “Tiểu Tam sao lại bị đánhthế?”

Chàngtrai này không xông vào đánh nhau với đám lưu manh, mà lại kéo cô chạy trốn.Câu đầu tiên mà cậu nói với cô lại chẳng có ý nghĩa gì. Thế nên dù sau này cônhớ rất rõ ngày hôm đó, nhưng lại không nhớ được họ trở nên thân thiết từ lúcnào.

Chàngtrai phủi những bông tuyết bám trên người rồi đứng bật dậy, đưa tay kéo cô dậy,“tớ là Lâm Phong, sau này tớ sẽ bảo vệ cậu.”

Dùtrong đêm tối nhập nhoạng, đôi mắt sưng vù bầm tím của cô vẫn hướng về nụ cườiquá đỗi rạng rỡ, thuần khiết như tuyết trắng ấy.

Cô chưabao giờ nói với Lâm Phong, đêm ấy khi cậu kéo cô chạy, cô cứ ngỡ mình đang nằmmơ. Tuyết đêm đó, vì quá yên tĩnh nên đã trở thành chuyện cổ tích của cô, làgiấc mơ tuổi trẻ của riêng cô.

Cô vàLâm Phong càng ngày càng thân thiết, đến mức cô tưởng rằng, trái tim gai góccủa cô đã trở nên dịu dàng từ khi Lâm Phong xuất hiện. Một hôm, Lâm Phong dẫnmột cô gái có khuôn mặt ửng hồng như quả táo chín đến nói với cô, “giới thiệuvới cậu, đây là vợ chưa cưới của tớ, được đính ước từ khi còn trong bụng mẹ cơ,khà khà.”

Cô cămghét cái giọng cười vô lo vô nghĩ đó. Khi ấy đang là giữa mùa xuân rực rỡ, vậymà mọi thứ trở nên nhạt nhòa dần trong làn nước ứ đầy trong đôi mắt đen. Quảcầu thủy tinh của cô đã vỡ nát.

Hômsau, cô quay lại với con người cũ, trước mấy trăm người bình thản rạch mặt đứacon gái đầu gấu kia. Kể từ đó, tên tuổi cô nổi như cồn với vô số kẻ quy thuận.Cô trở thành chị cả thật sự của trường trung học, sau lưng lúc nào cũng có mộtđám đệ tử đi cùng. Cái đêm thảm bại của cô, chỉ có Lâm Phong biết, nhưng mọichuyện cũng chỉ dừng lại ở đấy mà thôi.

Chẳngmấy chốc cô trở thành bá vương trong trường, ngay cả thầy cô giáo cũng phải nểsợ vài phần. Cô đi trong sân trường như một vị vua đi tuần trong vương quốc củamình. Tất cả mọi người đều tranh nhau hỏi han cô, đối với cô vô cùng lễ phép.Lâm Phong vẫn đối tốt với cô, nhưng cậu tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện đócả. Cô thừa nhận, trên thế giới này, người thật sự đối tốt với cô, trừ LâmPhong ra, chắc chẳng thể có được người thứ hai. Nhưng, thế thì sao chứ?

Còn cóthể thế nào chứ? Cô không thể quay lại những ngày tháng bình yên làm một cô gáixanh xao có nụ cười bình thản, nhưng ánh mắt thì luôn nhìn về một phía xa xôinào đó.

Cứ nhưthế từ biệt.

Có một câu,nói như thế nào nhỉ? Hoa không thể tươi mãi. Những người mà ngày xưa cô đã đắctội, cuối cùng cũng đã liên kết lại với nhau, trong khi cô chỉ có một mình.

Đó làmùa xuân năm lớp 11 ở trường cấp ba.

Có thểnói tất cả những vụ đánh nhau của bọn thiếu niên đều bắt nguồn từ sự bồng bột,nông nổi. Anh đã xem Vụ thảm sát ở phố Cổ Lĩnhchưa?Chỉ vì cái đầu nóng nảy mà đôi khi chúng ta phạm phải sai lầm chết người.

Cô đãgần quên khuôn mặt của tên lưu manh đó. Có một thời gian cô tự nhủ mình phảiluôn cảnh giác với kẻ thù, nhưng không ngờ mới chỉ có mấy năm, cô đã quên hếtcả người lẫn việc.

Trậnchiến khốc liệt đó, cô đã quên mất bên nào đã ra tay trước, và vì sao Lâm Phonglại biết mà dẫn người đến cứu cô đang bị dồn vào chân tường. Cậu lại kéo côchạy, giống như đêm tuyết rơi họ gặp nhau, cắm đầu cắm cổ chạy trong tiếng giórít vù vù bên tai. Ngõ ngách trong cái thị trấn nhỏ này rất rắc rối, cô chỉbiết nắm chặt lấy Lâm Phong, điên cuồng chạy trong khắp các ngõ ngách, khôngkhí ngập tràn mùi hoa mào gà, một mùi tanh xộc thẳng vào cánh mũi.

Khi tênma ám đó xuất hiện, cô đã mệt đến độ không thở ra hơi. Sao hắn có thể biếthướng họ chạy chứ? Như một con sói đói hắn lao nhanh về phía họ. Anh đã xem bộphim Tôi là truyền kỳ bao giờchưa? Tôi vẫn còn nhớ trong phim có một con chó vô cùng hung tợn, chỉ cần thấynạn nhân xuất hiện là lao đến ghìm chặt xuống đất, khi nó ghé cái mồm đầy răngvào cổ họng thì chỉ trong tích tắc anh sẽ chết ngay tại trận, hoặc biến thànhmột con quái vật y như nó. Khi khoảnh khắc Đông Tam bị tên lưu manh lao đến, côđã tin chắc mình sẽ bị hắn cắn đứt cổ họng. Không hiểu sao lúc ấy, một ngườithư sinh như Lâm Phong lại có đủ sức lực tóm chặt cổ hắn kéo ra. Hắn ngã phịchxuống đất, mặt biến dạng vì đau đớn. Không ai kịp nhìn rõ con dao cô luôn giắtbên mình đã gây họa như thế nào, chỉ biết nó đang cắm thẳng vào người tên lưumanh.

Nói đếnđây, Đông Tam khẽ cau mày, quay đầu lại nhìn Chu Cẩm Thời với vẻ nghi hoặc rồitrầm ngâm nói:

- Anhbiết vì sao không? Thật kỳ lạ, lúc ấy tôi đang nằm sóng soài trên đất, bị hắnbóp cổ nửa sống nửa chết. Vậy mà… nhưng con dao đó rõ ràng đã đâm vào người hắnta… chảy bao nhiêu là máu… - Giọng cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì im lặng.Cô không muốn kể tiếp. Chẳng có ý nghĩa gì nữa cả. Cô chỉ có thể thỏa mãn trítò mò của Chu Cẩm Thời về Lâm Phong ở đây mà thôi. Cần gì phải nhắc lại nhữngcâu chuyện xưa cũ nữa chứ, nói với người chẳng có liên quan để làm gì? Tất cảnhững chuyện đó, cô biết, Lâm Phong biết, thế là đủ rồi.

Cô mệtmỏi nhắm mắt lại, khuôn miệng mệt mỏi vẫn đều đều kể tiếp:

- Sauđó, Lâm Phong đứng ra gánh toàn bộ trách nhiệm. Còn tên lưu manh thì phải sốngthực vật, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Trước khi tốt nghiệp tôi có lén đến thăm cậuấy. Nhưng về sau… tôi không gặp cậu ấy nữa. Lâm Phong… giờ cậu ấy được ra rồi.Thật là tốt.

Chu CẩmThời trầm ngâm nghe cô kể chuyện. Nét mặt anh chợt cau lại như đang có điềukhúc mắc trong lòng:

- LâmPhong…

- Cậuấy là một người tốt. – Cô bật cười – Chắc anh muốn biết, vì sao tay cậu ấy lạimất hai ngón phải không? Chuyện ấy tôi không thể kể cho anh, tôi chỉ muốn nóicậu ấy là một người tốt. Em gái anh ở bên cậu ấy, anh có thể yên tâm.

- Chẳngphải cô nói, có một cô gái được đính ước với cậu ta khi còn trong bụng mẹ…

- Tanlâu rồi. – Cô nhìn anh với chút mỉa mai – Nếu vị hôn phu của em gái anh giếtngười phải vào tù thì anh có để cho cô ấy chờ đợi cậu ta không? Thế nên, saunày chỉ có thể là em gái anh có lỗi với cậu ấy, cậu ấy vốn là người trắng tay,lấy gì mà để có lỗi với cô em gái xinh đẹp kiều diễm của anh chứ?

Chu CẩmThời lặng nhìn khuôn mặt u uất của cô, bóng tối đã phủ kín gương mặt nhuốm đầymệt mỏi. Câu chuyện về một Đông Tam và một Lâm Phong trong quá khứ thật khiếncon người ta phải cúi đầu suy nghĩ. Rõ ràng Đông Tam cần phải kể chuyện này chomột ai đó.

Anh chỉkhông ngờ, tuổi thanh xuân của cô lại chìm ngập trong đau đớn và khổ cực nhưvậy. Thời kỳ nổi loạn của anh chỉ dừng lại ở việc tụ tập chơi bời, trốn trongnhà vệ sinh hút thuốc, trêu ghẹo các cô nữ sinh, còn cô thì đã phải cầm dao đểbảo vệ chính mình. Thế mới biết cô đã thay đổi rồi. Có thể Đông Tam không muốnnhắc đến quá khứ đau thương đó nữa nhưng số phận con người là vậy, dù muốn haykhông vẫn phải nhìn lại để vững vàng bước tiếp. Cô đã từng ngẩng cao đầu màsống, cô đã từng là nữ hoàng của đám choai choai. Vậy mà bây giờ, cô đã trởthành một con mèo nuôi trong nhà, lười biếng, cô độc, phải dựa dẫm vào ngườikhác mới có thể sống sót. Có thể trải qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời, cô đãnhận ra mình thật nhỏ bé, và đáng lẽ ra mình nên sống một cuộc đời khác, bìnhdị nhưng êm đềm. Cô không ngờ sự yếu mềm đã khiến cô không thể quay lại với conngười cứng cỏi trước kia, vòng xoáy của cuộc sống hiện tại đã nhấn chìm ThẩmĐông Tam.

Khônghiểu sao, anh bỗng thấy thương xót cho Đông Tam. Nếu họ gặp nhau sớm một chút,thì có lẽ cô sẽ trở thành một người con gái theo đúng nghĩa.

Trênđường về, cô rút một điếu thuốc ra hút rồi rít một hơi thật sâu, sau đó chầmchậm phả ra những vòng tròn bằng khói, khói trắng tan rất mau trong không khí.Cô nhìn anh cười:

- Thuốcngon.

Bao lâunay, anh không biết cô biết hút thuốc. Nhưng giờ thì điều đó không có gì là lạ.Cô đã kể hết cho anh nghe những câu chuyện trong quá khứ, và sau đó, chính côcũng đã được giải thoát.

Thựcra, nỗi đau sâu thẳm của cô chính là hai ngón tay đã bị chặt của Lâm Phong. KhiLâm Phong ra tòa, cô ngồi thất thần ở nhà, nên không cảm nhận được sự đau đớncủa cậu. Nhưng khi Lâm Phong nghiến răng chặt đứt ngón tay, cô chỉ biết giươngmắt đứng nhìn. Cho đến bây giờ, những giấc mơ về buổi chiều đó vẫn đeo đuổi côhằng đêm, chỗ nào cũng loang loáng ánh sáng của chiếc rìu.

LâmPhong đâu chỉ là chàng hoàng tử trong tưởng tượng của cô. Cậu là chúa cứu thếcủa cô. Không có cậu, thì giờ cô đang ở đâu? Có lẽ đã chết rũ ở xó xỉnh nào đórồi. Thẩm Đông Tam của ngày xưa đã chết rồi, chết trong cái tuổi thanh xuânbồng bột ấy.

Nhưngkhi cậu ấy trở nên trơ lì như bây giờ, cô lại im lặng, ngay cả việc khuyên giảicũng không đủ tự tin mà nói. Cô chỉ có thể giương mắt nhìn cậu “đổi đời” nhưlời cậu nói.

Bênngoài cửa sổ là thành phố Bắc Kinh rực sáng ánh đèn. Cô ngồi lặng ngắm nhìnnhững tòa cao ốc lấp lánh ánh đèn đang lướt qua. Khi còn trẻ, họ đều mong muốnđược đến một nơi xa xôi, được khẳng định mình trong ánh đèn đô thị. Họ đều đãtừng quá tự cao tự đại.