Dị Tủng

Chương 79: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (40)



Lạc Thiên phát hiện không thấy Lạc Tuyết, nên đi tìm Lạc Tuyết khắp nơi.

Cô vừa chạy vừa khóc trở về.

Lạc Tuyết ôm đầu.

Khóc rống lên.

Xem cô đã làm gì?

Bởi vì không nghe lời ba, nên.....

Lạc Thiên ôm lấy Lạc Tuyết, hỏi cô làm sao vậy.

Ông chưa từng thấy con gái của mình thất thường như thế.

Cô vẫn lắc đầu, cả người run lên.

Môi Lạc Tuyết không ngừng run rẩy.

Qua khoảng 20 phút.

Cảm xúc của Lạc Tuyết mới từ từ dịu lại.

Những mảnh ký ức vụn vỡ được ghép lại.

Trong đầu cô hiện ra Tiểu Vi.

Lạc Thiên dỗ dành Lạc Tuyết: "Tuyết Nhi, nhanh nói cho ba, có chuyện gì?"

Ngón tay nhỏ bé của cô, chỉ về phía biển nói: "Tiểu Vi, cậu ấy chìm xuống biển....."

Lạc Tuyết chưa nói xong, thì cả người đổ ập xuống.

Trong đầu Lạc Tuyết toàn là hình ảnh Tiểu Vi chìm vào biển.

Vẻ mặt cầu cứu của Tiểu Vi thật đau đớn.

Bản thân cô thì bất lực.

Cô gián tiếp hại chết Tiểu Vi.

Cô là một kẻ có tội.

Lạc Tuyết ngủ thiếp đi.

Cô thực sự không muốn tỉnh lại.

Hiện thực thường chẳng giống như mong muốn.

Đến khi Lạc Tuyết tỉnh lại.

Bên tai cô nghe thấy: "Đã tìm thấy xác Tiểu Vi, này......"

Tin tức Tiểu Vi chết truyền khắp làng.

Không ai dám ra biển.

Mẹ của Tiểu Vi phát điên.

Tinh thần không chịu nỗi đả kích lớn.

Con gái do chính mình vất vả nuôi lớn.



Cứ như vậy mà rời bỏ mình.

Trước cửa làng luôn có một người phụ nữ.

Bà ấy luôn hét: "Tiểu Vi, con ở đâu........"

Người dân đi qua chỉ biết lắc đầu.

Tiểu Vi chết, tạo nên chấn thương tâm lý cho Lạc Tuyết.

Cô luôn tự trách bản thân, đó là lỗi của mình.

Rất nhiều lần cô đến mộ của Tiểu Vi, thắp nhang và nói lời xin lỗi.

Năm 16 tuổi.

Lạc Tuyết quyết định rời khỏi Bồng Lai thôn.

Bồng Lai thôn đã thịnh vượng hơn trước.

Người trong làng đã tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Đa số người đều đi ra ngoài để phát triển.

Người trẻ tuổi muốn ra ngoài kiếm sống, học một số nghề.

Lạc Tuyết từng học một trường tư thục trong làng.

Biết một số chữ, nhưng vẫn không đủ.

Lạc Tuyết muốn ra ngoài nhìn.

Thầy trong trường tư thục nói với học sinh rằng, thế giới ở bên ngoài là một bầu trời rất khác.

Bồng Lai thôn vẫn còn là một ngôi làng lạc hậu.

Thế giới bên ngoài sẽ như thế nào đây?

Cô muốn tự ra ngoài kiếm sống, không muốn liên lụy cha mẹ nuôi.

Cha mẹ nuôi đối với cô rất tốt, nhưng cô luôn cảm thấy sẽ mang đến tai họa cho họ.

Từ khi sinh ra tới bây giờ, mỗi ngày nhìn họ vất vả vì cô.

Trong lòng Lạc Tuyết luôn áy náy.

Cô thu dọn hành lý, để lại một lá thư:

Ba, con đi đây.

Khi hai người nhìn thấy lá thư này, con đã đi rất ra.

Không có lý do gì để con bỏ đi, chỉ là con đã lớn rồi.

Con muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Không cần mong nhớ con, con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.

Ký tên: Lạc Tuyết.

Trời vừa sáng, Lạc Tuyết rời khỏi làng.

Nhưng cô phải đi đâu?

Nghe người trong làng nói, ra khỏi Bồng Lai thôn đi lên núi, sẽ đến núi Tiên.

Trên núi Tiên có một Tu Tiên miếu thu nhận đệ tử.

Nhiều người vẫn còn mê tín, tin tưởng có thần tiên tồn tại.

Vì tu tiên, còn có thể bất chấp cả mạng sống của mình.

Cô không có ý muốn, nhưng lại muốn xem thật sự có thần tiên hay không?

Thần tiên hình dáng ra sao?

Là một tiên nữ giáng trần à?

Cô đem theo lòng hiếu kỳ, bước lên con đường dẫn tới Tu Tiên miếu.

Lạc Tuyết nắm chặt hành lý, đi bộ suốt con đường lên núi.

Đường lên núi lầy lội, Lạc Tuyết sơ ý bị té ngã.

Mặt dính đầy bùn, cô lau mặt, tiếp tục đi.

Rất vất vả mới đến được ngôi làng nhỏ dưới chân núi Tiên.

Những đứa trẻ đi ngang qua, đều chỉ vào cô cười.

Lạc Tuyết đi tới sạp bán hàng ở lối vào làng, mượn ông chủ cái gương.

Ông chủ cũng tốt bụng, thấy cô giản dị, mặt dính đầy bùn, còn tưởng là dân chạy nạn.



Cô nhìn vào gương, mới biết nhếch nhác cỡ nào.

Lạc Tuyết nghĩ: nếu ăn mặc thế này đến Tu Tiên miếu, chắc sẽ không được nhận.

Vẫn còn một chút tiết kiệm.

Lạc Tuyết muốn thay quần áo.

Trong làng không thiếu quần áo nam.

Lạc Tuyết dành chút thời gian mua đồ nam từ ông chủ.

Ông chủ nhìn cô nói: "Con gái bây giờ đều thế à, thích mặc đồ nam?"

Cô nghĩ: không muốn thì cũng phải chịu.

Ai cũng nói tu tiên có thật?

Lạc Tuyết tôi muốn nhìn xem, tu tiên là thế nào!

Lạc Tuyết không nói nhiều với ông chủ.

Hỏi đường đến Tu Tiên miếu, Lạc tuyết liền vội vã chạy đến Tu Tiên miếu.

Đi bộ khoảng nửa ngày, Lạc Tuyết đã đến Tu Tiên miếu.

Tu Tiên miếu nằm trên đỉnh núi Tiên.

Cứ như trôi bồng bềnh trong mây, nhưng lại chẳng giống.

Lạc Tuyết có chút hoa mắt.

Đây là thật hay ảo giác?

Lạc Tuyết dụi mắt, ngước nhìn Tu Tiên miếu trên đỉnh núi.

Cô nhìn thấy những người đang xếp hàng phía trước, nói: "Tu tiên khó vậy à....."

Lạc Tuyết nhân lúc xếp hàng, lấy ra tờ giấy, viết vài chữ:

Tu tiên khó! Tu tiên mệt! Tu tiên khổ! Tu tiên còn phải đóng học phí!

Mặc dù là thế, nhưng tôi đã đến rồi!

Cô vò tờ giấy thành một cục, rồi nhét vào trong túi.

Không ngờ cô vừa đến xếp hàng, lại bị té.

Có điều, còn may không ai phát hiện cô là con gái.

Phủi phủi ngực, Lạc Tuyết tự nhủ: "Cũng hên, ngực mình phẳng...."

Ngực phẳng cũng rất tốt, tiết kiệm vải.

Nhìn người phụ nữ đang ghi chép danh sách, thật sự rất lạnh lùng.

Tại sao trong Tu Tiên miếu có phụ nữ?

Giản Bạch là đại sư tỷ trong Tu Tiên miếu.

Ai nói Tu Tiên miếu không nhận phụ nữ, Giản Bạch là một ngoại lệ.

Giản Bạch không giống những cô gái bình thường.

Cô không có cảm giác nóng lạnh với thế gian, bất cứ việc gì chỉ mỉm cười cho qua.

Giản Bạch muốn cả đời ở trong Tu Tiên miếu.

Cô muốn sống một cuộc sống yên tĩnh trong Tu Tiên miếu.

Sau khi nói tên, Lạc Tuyết ngẩng đầu hỏi: "Em có thể vào chưa?"

Giản Bạch nói: "Vào."

Giản Bạch lạnh như một tảng băng, làm Lạc Tuyết thấy vị đại sư tỷ này thật không dễ trêu.

Lạc Tuyết bước vào Tu Tiên miếu, vài đệ tử đón tiếp, đưa cô đến một căn phòng nhỏ nghỉ ngơi trước.

Cô bỏ túi hành lý vào trong tủ.

Nghĩ thầm:

Vòng thi khảo là cái gì?

Mình có thể vượt qua không?

Vị đại sư tỷ kia thật đáng sợ.....

Không nghĩ quá nhiều, Lạc Tuyết quyết định ngủ một giấc.

Điều Lạc Tuyết không thể ngờ, Giản Bạch sau này sẽ là một vết thương trong lòng cô.

Đấu thi khảo rất đơn giản: thí đảm.



Người tu tiên cần phải có can đảm.

Bắt đầu từ việc cơ bản nhất, chế thuốc.

Nội dung vòng đấu này là bắt họ nếm hơn trăm vị thuốc.

Có đắng, ngọt, chua và cay.

Giản Bạch đứng trước mặt họ nói: "Đây là hơn một trăm dược liệu, ai có thể lên nếm thử?"

Có người sợ đó là độc dược, cũng có người lắc đầu không dám lên.

Lạc Tuyết rất dũng cảm, cô không sợ chết.

Cho dù là ăn phải độc, cô sẽ không một chút nhíu mày.

Dù sao cô đã từng trên bờ vực của cái chết.

Không ai dám lên thử.

Lạc Tuyết thứ nhất, không ai thứ hai.

Cô đi đến, nếm qua một chút trong từng lọ.

Thật ra chẳng có độc gì cả, chỉ là xem có dám hay không.

Đến khi Lạc Tuyết thử xong, trở về chỗ bình yên vô sự.

Mọi người đều ngạc nhiên, khi nhìn thấy cô không sao.

Giản Bạch nhìn danh sách, nói với Lạc Tuyết: "Rất tốt, cậu tên Lạc Tuyết phải không? Thông qua."

Khi Lạc Tuyết đi ngang qua, Giản Bạch cười thầm.

Lạc Tuyết, nhóc chính là con gái chứ gì, đừng tưởng giả trai thì chị đây không nhận ra.

Không chút khi ngờ, Lạc Tuyết một mình thông qua vòng thi khảo, những người khác đều bị loại.

Giản Bạch bắt đầu dạy một mình cô.

Môn đầu tiên, chính là điều chế thuốc.

Luyện đan chính là môn bắt buộc của người học tu tiên.

Bất kể là dùng để nâng cao sức khỏe, hay cho người khác dùng.

Cầm một đống sách, Lạc Tuyết bắt đầu gửi mấy cái lọ.

Cô rất nhanh thuộc tất cả tên thuốc.

Vị giác Lạc Tuyết khá tốt, cô có thể đọc rõ từng loại thuốc chỉ mới ngày đầu học tập.

Sư huynh đệ đều nói cô là nhân tài, có hiểu biết mà không cần học.

Lạc Tuyết cười, cô có phải là nhân tài đâu, chỉ là dành thời gian học tập nhiều hơn người khác gấp mấy lần.

Cô thường ngồi một mình bên lò luyện đan, tự bào chế một chút thuốc.

Ở trong sách cổ, Lạc Tuyết nhìn thấy một loại thuốc có tên "Bách Hoa thảo".

Bách hoa thảo? Thật sự thần kỳ vậy sao?

Trong sách cổ ghi chép, xưa nay chưa từng có ai bào chế thành công.