Đi Thuê Nhà Trọ Gặp Phải Một Yêu Tinh Khiếm Thao (Nhật Tô Phòng Đích Khiếm Thao Yêu Tinh)

Chương 13: Nam nhân các nhà gặp gỡ



Ngày hôm sau, Tuyệt Dạ đang ôm nam nhân của mình ngủ say thì bị một trận tiếng chuông dồn dập đánh thức, không tình nguyện vuốt di động.

“Ân ” Tiêu Hàn khó chịu xoay người lại. Tuyệt Dạ sợ làm ầm ĩ đến hắn, nhanh chóng nhỏ giọng tiếp.

“Uy, ta là nam nhân của Nghiêm Tố, y bị bệnh, xin nghỉ phép.” Nói xong, đầu bên kia điện thoại vô cùng lo lắng treo máy.

“Ai a…” Tiêu Hàn nheo mắt lại, mơ mơ màng màng khó chịu hỏi.

“Nam nhân của Nghiêm Tố nói y bị bệnh, xin nghỉ phép.”

“Nha.” Nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, “Gì?? Tố Tố có nam nhân sao???”



Một tuần sau, Nghiêm Tố rốt cục có thể xuống giường đi làm, cả Tuyệt Thế tràn ngập hơi thở khả nghi. Thư kí Lộ Lâm Lâm đi đôi guốc 8cm dẫn đầu, đem Nghiêm Tố chặn ở nhà vệ sinh nam.

Nghiêm Tố không hiểu ra làm sao, như thế nào y mới một tuần không đi làm đã bị toàn thể nữ nhân viên hợp lại tấn công rồi?

“Cái kia… Các vị tỷ tỷ, có chuyện gì hảo hảo nói, đừng chắn ta a.” Nghiêm Tố dùng khuôn mặt băng sơn không có tác dụng, đành bất đắc dĩ nhìn lên lối đi đã bị vây chặt.

“Nghiêm Tố, ngươi cũng biết sai?’ Lộ Lâm Lâm giống như nữ vương giậm guốc, một bước chặn lại đường đi của y hỏi, còn kém không cầm cái roi vụt vụt thị uy.

“Lộ tỷ, ngươi phải nói xem ta sai cái gì đã chứ?” Nghiêm Tố khó xử.

“Thân là “No.14 Nam nhân được nữ nhân S thị muốn gả cho nhất”, ngươi thế nhưng dám gạt hết nữ đồng nghiệp bọn ta.”

“Ta, ta giấu diếm cái gì?’ Nghiêm Tố khó khăn biện hộ.

“Hừ, Tuyệt tổng đều đã nói cho bọn ta biết.” Nhìn vẻ mặt buồn bực của Nghiêm Tố, Lộ Lâm Lâm rốt cuộc quyết định buông tha y, “Ngươi có phải hay không… GAY? Hả?”

Nghiêm Tố vẻ mặt bất khả tư nghị mở to hai mắt, nhìn tổng tài đứng phía xa nhún vai buông tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, lại chỉ chỉ văn phòng chủ tịch, Nghiêm Tố lập tức hiểu được, quan tổng tài chính là bị nam nhân của mình uy hiếp mới không thể không nói.

“GAY thì GAY nha, chúng ta sẽ không kì thị. Mỗi lần tiểu Triệu đến phỏng vấn, bọn ta đều đem ngươi tính vào danh sách “Nam nhân muốn được gả nhất”, bây giờ thì hay rồi, bảng đề cử thiếu mất một người.” Không khí mới vừa rồi còn nổi giận đùng đùng, nháy mắt đã biến thành than thở.

Tuyệt Dạ tiến lên xua tan đám người, đối Nghiêm Tố nhận lỗi: “Tiểu Nghiêm a, tính tình của chị dâu cậu cậu biết rồi, tôi không dám kháng chỉ. Cho nên, ủy khuất cậu.” Tuyệt Dạ vẻ mặt nghiêm túc, vỗ vỗ vai Nghiêm Tố, trở về hồi báo tình hình chiến đấu.

“Nga, đúng rồi, Tiểu Hàn nói, thứ bảy này mang nam nhân của cậu tới The Dark Night họp mặt.” Nhìn thấy Nghiêm Tố muốn cự tuyệt, Tuyệt Dạ nhanh chóng nói: “Lão Hoắc, lão La cũng tới, đừng câu nệ quá.” Nếu cậu không đi tiểu Hàn sẽ giết tôi, những lời này Tuyệt đại tổng tài cũng chỉ dám nói trong lòng.



Cuối cùng đã tới thứ bảy, Phan Lâm kích động đến một đêm ngủ không ngon, trong mộng mơ thấy hai người họ kết hôn, tiểu yêu tinh mặc bikini nửa trong suốt, trên đầu đội khăn voan hồng, phía sau lưng còn có hai cái cánh trong suốt, chuẩn bị dưới sự chứng kiến của bạn bè thân thích chuồn đi.

Chính mình khó thở, đưa tay túm hai cái cánh kéo lại. Tiểu yêu tinh không có cánh, phía sau lưng chỉ để lại vết sẹo máu chảy đầm đìa, khóc rống lên. Nhưng mình không thèm để ý, đem người đặt dưới thân làm một trận. Sau đó, Phan Lâm không có tiền đồ tỉnh dậy lại phát hiện: bệnh di tinh.

Nhìn yêu tinh trong mộng chau mày, hôn lên đôi môi nhợt nhạt kia: Yêu tinh, đừng bỏ rơi ta.

……

Từ đáy lòng Nghiêm Tố cũng không muốn mọi người trong hội biết sự tồn tại của Phan Lâm, mặc dù vừa lòng về hắn, nhưng thiên tính không câu nệ, Nghiêm Tố đối với việc mình có hay không theo người này cả đời vẫn tràn ngập nghi hoặc. Vốn là người không hề biết tiết tháo, không có một người tình cố định, hiện tại đột nhiên xuất hiện người yêu, làm Nghiêm Tố quen thói ăn chơi rất bất an.

Cuối tuần trong The Dark Night một mảnh ầm ĩ, La Tư Dật đã sớm để lại một phòng trống, làm chủ nhà chờ bọn hắn.

“Ca, chị dâu.” Nhìn thấy phu phu Tuyệt Dạ tiến vào, La Tư Dật chủ động đứng dậy nghênh đón, hắn đối với ca ca gần tuổi mình nhất này sùng bái đến cực điểm.

“Ừ.” Tiêu Hàn đã cùng hắn ăn tết, lại là em trai của người mình yêu, từng oán hận theo thời gian cũng tan thành mây khói, thoải mái cùng La nhị chào hỏi.

“Lão Đại ” Dương Húc thấy Tiêu Hàn đến, hai tay hai chân quấn quýt lấy không cho y đi, đối nam nhân của y coi như không nhìn thấy.

Tiêu Hàn biết tiểu đệ này thích kề cận mình, tận lực thỏa mãn cho cậu ta y như con bạch tuộc móc trên người mình.

“Nam nhân nhà Tố Tố trông thế nào, đã ai gặp qua chưa?” Tiêu Hàn đối với chuyện bát quái cũng bắt đầu có hứng thú.

“Cậu ta chẳng phải nhất quyết phiến lá không dính thân sao? Mấy hôm trước nghe ngươi nói cậu ta quyết định tới đây, làm ta sợ đến nhảy dựng.” Hoắc Văn Khiêm túm người yêu lại, đưa cho hắn ly nước trái cây.

“Có thể đem yêu tinh kia thu phục tuyệt đối là một nam nhân dũng mãnh, đợi người đến cần phải hảo hảo đòi mấy chiêu Hàng Thê Đại Pháp.”

“Tuyệt Dạ, anh là ngứa mông rồi phải không?” Tiêu Hàn cưỡi trên người Tuyệt Dạ, túm lấy cà vạt giáo huấn gã.

Tất cả mọi người đối với việc đôi phu phu lớn tuổi nhất lại dở hơi này trình diễn cảnh ân ái đã hoàn toàn miễn dịch.

“Ta nghe Phan tử nói, hắn đã tìm được một cái yêu tinh, gần nhất cuộc sống đang rất ngọt ngào.” Hoắc Văn Khiêm cùng với Phan Lâm trong một lần tập dượt trong quân đội thì quen nhau, thành bằng hữu, hai người sau khi giải ngũ tiếp tục bảo trì quan hệ hữu nghị cách mạng thuần khiết.

“Kháo… Không thể nào…”

Đang nói, chỉ thấy Nghiêm Tố yêu tinh kia mặc cái quần màu đen bó sát người, áo cổ chữ V màu xám nhạt, cà vạt đốm lỗi thời, vẻ mặt nặng nề dẫn Nhị Cẩu nhà y vào cửa. (“Nhị Cẩu” này là đúng theo nguyên tác, ta cũng không hiểu ra sao luôn, chắc là ý bảo anh Lâm là trung khuyển công _ _)

“Phan Lâm…”

“Tiêu Hàn?” Hai người không hẹn mà cùng kêu lên tên đối phương, tiến lên ôm nhau.

“Ta kháo, thật là ngươi, Văn Khiêm mới vừa rồi còn nói người tìm được một cái yêu tinh, thế giới thực mẹ nó nhỏ.” Tiêu Hàn vẻ mặt kinh ngạc.

“Đây là.. Phan Lâm… Nam nhân… ta.” Nghiêm Tố nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn, nhìn nam nhân y như con gấu nhà mình.

“Đều biết, Phan Lâm là chiến hữu của ta. Thật không nghĩ tới hai người lại cùng nhau!” Hoắc Văn Khiêm ôm tiểu nhân nhi nhà mình.

“Nếu đều đã biết nhau thì cũng đừng nhiều lời nữa, uống!” La Tư Dật đi đầu, một đám nam nhân bắt đầu một đêm cuồng hoan.

Dưới ánh đèn hôn ám, Phan Lâm uống nhiều, bắt đầu lớn giọng đối mọi người truyền thụ Hàng Thê Đại Pháp. “Cứ đè y ra, thao chết y, không quan tâm y cao hứng hay khó sống, nam nhân mà Thỏa mãn y, y sẽ cùng ngươi cả đời.”

Chung quanh một mảnh phụ họa.

“Nhưng ngươi phải đối tốt với y, xem y như tổ tông mà cung phụng, y nói một ngươi không được nói hai, y bảo gì ngươi làm nấy.”

“Phan tử, ngươi là thê nô!” Hoắc Văn Khiêm khinh thường chế nhạo hắn.

“Đừng chỉ biết nói người, chính ngươi còn không phải đem Dương Húc cưng chiều lên tận trời đấy sao?” Phan Lâm không quan tâm, bắt đầu bóc mẽ Văn Khiêm.

“Một lần sinh nhật Dương Húc, vì muốn làm người ta kinh hỉ, ngươi nói là đi công tác, chạy tới chỗ lão tử ở một đêm, lúc ngủ nói mớ đều là “Chồng sai lầm rồi, chồng quỳ ngay”, “Cấp lão tử thao” linh tinh, sau lại dám nói “Cho ngươi thao ta cũng được”, lúc ấy lão tử liền phát hỏa, mẹ nó, không phải thê nô công thì là gì?” Phan Lâm say khướt nói lung tung một trận.

Dương Húc chỉ uống nước trái cây, cúi người ghé vào cạnh bên tai nam nhân nhà mình nhỏ giọng nói: “Đêm nay trở về ngươi phải nhường ta làm.” Khiến Hoắc Văn Khiêm khổ không thể tả.

Càng về sau buổi tụ họp càng giống đại hội buôn chuyện, mọi nhà đều đem chuyện riêng tư nhà mình kể ra. Nghiêm Tố lúc bắt đầu còn làm bộ, sau khi uống vào, xả cà vạt xuống, trực tiếp cầm lão nhị của Phan Lâm đút vào miệng liếm.

Cũng biết yêu tinh kia không biết tiết tháo, cũng không còn để ý, nhường hai người đi lên lầu dập hỏa, mấy người còn lại cũng tự dẫn người nhà mình đi.

“Ca,” còn lại La Tư Dật một mình ngồi trong phòng uống rượu giải sầu, vẻ mặt mất mát, nhìn Tuyệt Dạ chuẩn bị đứng dậy rời đi nói, “Tháng sau La thị kỉ niệm ba mươi năm thành lập, không thể thiếu tụ họp, anh giúp em nói cho tiểu Vũ một tiếng.”