Di Thu

Chương 27



CHƯƠNG 27

Như nước triều dâng, từng cơn, từng cơn cuộn trào, tướng quân thân thể kích động. Thu Nhi bỗng nhiên chuyển động tác, đình chỉ phun ra nuốt vào, ngược lại dùng đầu lưỡi vờn liếm trên linh khẩu tướng quân. Tướng quân thân mình nhuyễn xuống, tiếng rên rỉ thỏa mãn bất giác bật khỏi miệng. Hắn không muốn mình chóng vánh phát tiết dục vọng sắp phun trào, thế nhưng nghĩ lại cảm giác này cũng cực kì thoải mái. Lực đạo Thu Nhi giống như êm đềm mưa phủ, dịu dàng mà bao dung lấy hắn, làm cho hắn có cảm giác dục tiên dục tử, hai chân cách đất mà lâng lâng phiêu bồng.

Triền miên lâu dài dễ khiến người ta tâm sinh thèm khát, tướng quân đang phiêu dạt giữa không trung đã dần cảm thấy thiếu vắng chút lửa tình, hắn muốn kịch liệt hơn nữa.

Tướng quân đem Thu Nhi kéo ngồi trên người mình, thân thủ cầm “bảo bối” trong lòng bàn tay, chuẩn bị xuyên thấu một nhát liền xong chuyện.

Đây là lần đầu tiên tướng quân cùng một nam nhân làm loại chuyện này, “bảo bối” hắn nên đi vào nơi nào, chính hắn cũng không quá rõ ràng. Hắn đành phải trước nâng thân thể Thu Nhi lên, sau đó bài khai hai cánh mông, tìm được một cửa vào duy nhất. Nhắm được mục tiêu, tướng quân thân mình căng cứng, thắt lưng nhất cử, chuẩn xác đem “bảo bối” chính mình chen vào.

Tiểu huyệt Thu Nhi đạn đạn hoạt hoạt, có cảm giác như ăn bánh đúc đậu*. Ban đầu hắn nghĩ lối vào kia quá nhỏ, tiến vào sẽ không thực thuận lợi, ai ngờ tiểu huyệt Thu Nhi thế nhưng một ngụm nuốt toàn bộ “bảo bối” nhà hắn, còn bày ra dáng dấp nhiệt liệt hoan nghênh! Tướng quân hưng phấn lên, đỡ lấy thắt lưng Thu Nhi, ngay tại dũng đạo nhiệt tình kia mà bắt đầu hoạt động.

Thu Nhi phản ứng thực trực tiếp, ngay sau khi hắn đi vào liền nhuyễn thanh rên rỉ, khi thì trầm ngân, khi thì dồn dập, kia tiếng kêu tựa như đớn đau, tựa như thỏa mãn, xoáy loạn trong tâm tướng quân.

Tốc độ như vậy đã dần không đủ thỏa mãn nhiệt tình đang tăng vọt của hắn. Tướng quân trước tiên lui đi ra, rồi mới ngồi xuống quỳ gối trên giường. Thu Nhi cũng nhanh hiểu ý, liền xoay mình đứng lên, ghé hạ trên giường nghênh đón tướng quân.

Vị trí như vậy cực kì thích hợp tướng quân phát động mãnh liệt công kích, một hồi kịch liệt trừu sáp, dòng nhiệt dịch đục ngầu cuối cùng phun trào.  Tướng quân thoải mái thở hắt, từ trong cơ thể Thu Nhi lui ra, đỡ người đối diện ngồi xuống. Thu Nhi đầu đầy mồ hôi, oa ở trong lòng tướng quân thở dốc.

Nhiệt khí thổi tới trước ngực tướng quân dường như có tác dụng thúc tình. Lần này đến phiên tướng quân chủ động hôn Thu Nhi, hỏi hắn có nguyện ý hay không lại làm một lần nữa. Đối với loại sự tình này Thu Nhi bị dạy dỗ đến không còn thói quen cự tuyệt, tự nhiên liền đáp ứng. Thân mình Thu Nhi có chút yếu, tướng quân cũng nhận ra. Tướng quân trêu đùa phân thân Thu Nhi, đè thấp thanh âm nói: “Ngươi mệt? Thế nhưng còn một lần nữa. Ngươi yên tâm, lần này ta sẽ ôn nhu chút.”

Tướng quân quả nhiên nói được thì làm được, lúc này vô luận là động tác hay là tốc độ đều so với lần trước nhu hòa hơn rất nhiều. Thu Nhi từ nhỏ đến lớn trải qua chuyện này nhiều không đếm xuể, thế nhưng ôn hòa như vậy có thể nói là vô cùng hiếm, cứ thế tới thời điểm chấm dứt hắn còn có một ít chưa hết hưởng thụ.

Sau khi sự tình chấm dứt, tướng quân đỡ Thu Nhi nằm xuống trên giường. Hắn nhớ rõ Yến thái y từng nói qua, thân thể Thu Nhi đã trải qua cải tạo, chính vì thế sờ lên cảm giác khác nam nhân rất nhiều. Mới vừa rồi hắn vẫn mải mê làm tình, đến bây giờ mới nhớ ra chưa âu yếm thân thể Thu Nhi.

Thân thể Thu Nhi không giống nữ nhân nhuyễn như sợi bông, cũng không giống nam nhân thô kệch cứng rắn, một chút cũng không đáng yêu. Loại cảm giác này rất kì lạ, tướng quân cũng không nói rõ ràng được, dù sao chính là làm cho người ta thực thoải mái. Nếu như miễn cưỡng phải hình dung, vậy có thể nói là giống như ăn mì sợi, là loại cảm giác được ăn thứ mì sợi cực phẩm.

Tướng quân giống như đứa nhỏ, tò mò sờ soạng khắp người Thu Nhi, chờ hắn ngoạn chán đến buồn ngủ, liền mơ mơ màng màng đối Thu Nhi nói: “Di Thu, lần này ngươi theo ta xuất quân biểu hiện rất tốt, sau khi trở về ta muốn hảo hảo thưởng cho ngươi! Thưởng thật lớn!”.

Tướng quân nói xong lời này liền ngủ, Thu Nhi mất ngủ đã thành thói quen, hắn tựa vào trong lòng tướng quân loạn nghĩ, chẳng biết tướng quân muốn thưởng hắn cái gì? Chính hắn lại muốn tướng quân thưởng cho cái gì? Hoan Nhi! Bắt đầu từ lúc hắn xuất cung, điều mong muốn nhất chính là đứa nhỏ!.

Thu Nhi quay đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của tướng quân, trong lòng tính toán liệu có thể khiến người kia giúp hắn mang đứa nhỏ thoát ra ngoài cung hay không! Thu Nhi hiểu đây không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng nếu chính mình cố gắng một chút, khiến cho tướng quân mê luyến, nói không chừng tướng quân thân mang quyền cao chức trọng có thể giúp hắn đem đứa nhỏ trộm ra khỏi cung!.

.

.