Dị Thế Lưu Đày

Chương 26: Người anh em, sao mà có tinh thần dữ vậy?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

chapter content



“Ở thế giới cũ, muốn trải nghiệm thế nào là sinh hoạt nơi hoang dã thì phải trả tiền, còn ở đây, vừa bước ra khỏi cửa thì chính là nơi hoang dã rồi.”Đây là lần đầu tiên Nghiêm Mặc rời khỏi bộ lạc, cũng là lần đầu tiên hắn chính thức ‘tham quan’ thế giới này.

Ngày đầu tiên tỉnh lại không tính, lúc đó hắn vừa biết tình trạng thân thể mình liền cố gắng bò đến bên đầm cỏ, chỉ như vậy mà đã hao hết toàn bộ sức lực của hắn, nào có thời gian rảnh rỗi mà đi quan sát chung quanh.

Quay đầu nhìn lại nơi bộ lạc tọa lạc, quả nhiên là một gò núi nhỏ trước thoải sau dốc, núi không cao, chừng một trăm mét là cùng.

Dưới chân núi có một mảnh đất trống, không ít nô lệ đang làm việc, hoặc là mài đá, hoặc là gọt giáo, còn có phân chia xương thú.

Đám nô lệ đó đều là đàn ông, tuổi chừng ba mươi đến năm mươi tuổi, đương nhiên, phỏng đoán này cũng không chuẩn xác.

Vẻ mặt đám nô lệ rất lười nhác, mỗi người làm việc cứ chầm chậm, cũng không có ai trông coi bọn họ.

Cạnh mảnh đất trống còn có một cái hố to nửa thiên nhiên nửa nhân tạo, miệng hố bị một tảng đá lớn chặn lại, bên trong có không ít động vật ăn cỏ còn sống.

Nghiêm Mặc chọt chọt Nguyên Chiến đang bế mình, nhỏ giọng hỏi: “Lúc trời mưa to, thú nuôi bên trong phải làm sao? Không chết đuối hả?”

“Mùa hè không nuôi thú.”

“Anh nói mùa hè nơi này mưa rất lớn, những mùa khác mưa ít?”

“Ừm.”

Nghiêm Mặc chú ý thấy có người nhìn mình, liền nghiêng đầu xem, là một tên nô lệ cũng được mang theo đi cùng, nô lệ của Băng.

Hắn mới nhớ ra vì sao cái tên này trông quen quen rồi, hắn đã từng diễn trò, sau khi tỉnh lại liền hỏi thăm Thảo Đinh chuyện tên nô lệ rình coi, Thảo Đinh nói với hắn, tên nô lệ kia là Dương Thiệt, là nô lệ của Băng – chiến sĩ cấp ba, bởi vì nó đắc tội với chủ nhân cô và Đại Sơn, cuối cùng vẫn bị giết chết.

Thảo Đinh còn dặn hắn đừng nói chuyện này với người khác, biết trong lòng là được rồi.

Không biết vị Băng đại nhân này sau khi trở về không tìm thấy nô lệ của mình sẽ nghĩ như thế nào đây? Cho là Dương Thiệt bỏ trốn, hay là nghĩ nó đắc tội với người khác nên bị người ta giết chết, hoặc cho rằng hắn bị tên nô lệ  nào đó trộm giết rồi mang đi làm thịt ăn?

Nghe nói chiến sĩ cấp ba có thể có được hai tên nô lệ, vậy tên nô lệ này là tên còn lại của Băng sao?

Tên nô lệ đó cũng nhìn trộm hắn, ánh mắt kia tựa hồ đang cảm thấy kỳ quái vì sao chủ nhân hắn lại muốn bế hắn đi, mà không phải túm lấy chân hắn kéo đi xềnh xệch.

Nghiêm Mặc không thèm quan tâm đến đôi chủ tớ này, cũng không đáp lại ánh mắt tên kia, bây giờ bọn họ vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi bộ lạc.

Lại đi tới phía trước, khi thấy được một dãy tường đá cao cao, bức tường này không kín kẽ, nhưng khoảng cách giữa mỗi tảng đá cũng không quá lớn, chỗ rộng nhất chỉ rộng bằng một bàn tay. Nhìn chân tảng đá cắm sâu trong nền đất, còn có cả cỏ mọc quanh đó, chứng tỏ những tảng đá này đã tồn tại ở đây rất lâu, chưa từng có ai di dời.

Trên đầu tảng đá có chiến sĩ đang ngồi xổm hoặc đang đứng, có lẽ là thủ vệ.

Nghiêm Mặc đoán bức tường đá này chắc là cửa ra vào của bộ lạc, nhưng cửa ở đây không mang ý nghĩa bình thường, khi hai bên nó không có tường vây, thì những tảng đá này tồn tại là để nói cho người khác biết, khu vực phía sau đã là địa bàn có người chiếm.

Quả nhiên, Liệp không dẫn bọn họ đi thẳng đến tường đá, mà là vòng sang bên trái nó, hai bên sườn dãy đá có một con đường đất để người thường xuyên ra vào.

Các chiến sĩ trên đầu dãy tường đá đã sớm nhìn thấy bọn họ, chờ khi bọn họ đến gần, toàn bộ đều đứng lên, dùng nắm đấm đấm ngực chào hỏi.

Đám người Liệp tạm dừng bước, nhưng bởi vì hành lý trên tay khá nhiều, nên không đáp lễ lại.

Tâm tình Nghiêm Mặc mới đầu còn xem như nhẹ nhàng, nhưng khi được Nguyên Chiến bế ra con đường đất ở bên sườn dãy tường đá, vừa xoay đầu liền đối diện với thế giới dã man và tàn khốc.

Tức khắc, cả người hắn cứng lại.

Ngay bên cạnh hắn, dưới chân dãy tường đá chồng chất đầu lâu thành một ngọn núi nhỏ! Bên cạnh đống đầu lâu còn có bốn thanh giáo dựng thẳng trên mặt đất, mỗi thanh đều xiên một thi thể!

Đống đầu lâu kia ít nhất cũng có hơn một ngàn người! Bốn cái thây khô vẫn còn da và tóc, gương mặt khô quắt nhăn nhó khiến người ta vẫn có thể nhìn ra trước khi chết người này đã phải chịu đau đớn kinh khủng như thế nào.

Nghiêm Mặc có một loại cảm giác, bốn thi thể này rất có thể bị đâm xuyên lúc còn sống, sau đó bị cắm ở đây chậm rãi phơi khô.

Không trực tiếp đối mặt với cảnh tượng này, tuyệt đối không ai có thể cảm nhận được tâm tình của hắn.

Có lẽ Nghiêm Mặc hắn ở một phương diện nào đó thật sự rất khốn nạn, nhưng chung quy hắn vẫn không phải người đến từ thời đại chiến tranh hỗn loạn, hắn chỉ là một kẻ sinh ra trong những năm hòa bình, lớn lên là một bác sĩ giàu có, cho dù hắn quen nhìn cảnh sống chết, cho dù hắn có thể vừa giải phẫu xác chết vừa ăn thịt kho tàu, nhưng cũng không có nghĩa hắn có thể nhìn thấy một ngọn núi chồng chất đầu lâu và tử thi mà vẫn bình tĩnh như thường được.

Những cái đầu và thây khô này là của ai? Là địch nhân xâm phạm? Đặt ở đây để uy hiếp và dọa dẫm kẻ ngoại lai?

Có lẽ người khác không nhìn ra, nhưng Nghiêm Mặc chỉ dựa vào màu sắc đầu lâu và mức độ thối rữa là có thể biết những cái đầu này xuất hiện chưa được bao lâu, có lẽ chỉ mới mấy năm gần đây xảy ra chiến tranh quy mô lớn liền tích lũy mà thành. Đồng thời hắn còn chú ý tới, đống sọ này đa số là không hoàn chỉnh, trên đỉnh đầu có dấu vết bị đập bể hoặc bị chọc thủng rõ ràng, đáng sợ nhất là trên một ít xương mặt và xương sọ còn có thể nhìn thấy vết gặm cắn.

Là dã thú hay là……? Nghiêm Mặc không dám nghĩ tiếp nữa, cũng không muốn quan sát nữa.

Còn về phần bốn cái thây khô, nhiều lắm cũng chỉ xuất hiện trong vòng một năm gần đây.

Lúc này, Nguyên Chiến đột nhiên ác ý mà thì thầm bên tai hắn: “Biết đống sọ và thi thể đó từ đâu ra không? Bọn họ đều là chiến sĩ của bộ lạc khác, mùa đông không có thức ăn liền chạy đến tấn công bộ lạc tụi tao, muốn cướp đoạt thức ăn, muốn săn bắt tụi tao, nhưng cuối cùng bị tụi tao giết chết rồi róc thịt ăn! Mày phải ngoan ngoãn một chút, nếu không tao sẽ ăn mày đấy.”

Cái tên này! Mấy tuổi rồi? Chơi trò uy hiếp con nít không thấy ấu trĩ hả? Nghiêm Mặc bị Nguyên Chiến cắt ngang dòng suy nghĩ, liền dời tâm tư đi, không nghĩ về chuyện thế giới này có bao nhiêu đáng sợ nữa, dù đáng sợ, hắn cũng đã đến, còn có thể làm sao đây? Chết cũng đâu trở về được!

Liệp và đám người Nguyên Chiến đi ra sau tường đá chừng trăm bước chân liền dừng lại, xoay người, đứng hồi lâu, bọn họ không nhìn đống sọ người, mà chỉ nhìn về phía bộ lạc nằm khuất sau tường đá.

Nghiêm Mặc không nhìn đống xương sọ nữa, hai mắt đảo qua đám người Đại Sơn và Đại Điêu.

Vẻ mặt những người này đều thật phức tạp.

Trong đội ngũ ai cũng biết chuyến đi này là đi trên đường chết, mỗi người đều chuẩn bị tốt tâm lý mình sẽ mất mạng, bao gồm cả Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc không biết mình có chết hay không, nhưng chuyến đi này chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, sinh tồn nơi dã ngoại không phải chuyện dễ dàng, ngay cả bộ đội đặc chủng được huấn luyện hằng năm, trên người còn mang theo đủ loại thiết bị hiện đại để sinh tồn, mà còn chưa chắc có thể sống sót trên mọi địa hình, trong mọi thời tiết.

Huống chi thế giới này còn nguyên sơ hơn thế giới cũ không biết bao nhiêu lần, có mãnh thú, có trùng độc, cây độc và người nguyên thủy ăn thịt người!

Ở thế giới cũ, muốn trải nghiệm thế nào là sinh hoạt nơi hoang dã thì phải trả tiền, còn ở đây, vừa bước ra khỏi cửa thì chính là nơi hoang dã rồi. Không, nếu luận về văn hóa, vật chất và trình độ đạo đức, thì ngay cả dân địa phương cũng là hoang dã rồi!

Hắn khá tò mò đám người Liệp suy nghĩ như thế nào, vì sao lại nguyện ý đi cùng Nguyên Chiến? Thậm chí Liệp còn mang cả gia đình đi theo, anh ta dẫn em mình – Mãnh và nữ nô duy nhất của bọn họ.

Nếu nói Liệp và Mãnh là người tộc Tức Nhưỡng, không thể không đi theo Nguyên Chiến. Vậy Sơn và Điêu thì sao? Còn có tên Băng bị tù trưởng cưỡng ép nhét vào đội ngũ ‘hẳn phải chết’ này, trong lòng hắn suy nghĩ cái gì?

“Hiện tại chúng ta cần quyết định nên đi hướng nào.” Săn nhìn về phía Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến còn chưa kịp nói, Băng đã mở miệng giành trước: “Tư tế đại nhân đã nói cho chúng ta biết nên đi hướng nào. Phía bắc đổ tuyết lớn, không thể đi. Phía tây có lửa lớn, cũng không thể đi. Chỉ có phía đông và nam, nhưng dưới chân núi thần Haza phía nam có tộc người Sơn Nghĩ xuất hiện, tất cả mọi người đều biết tộc Sơn Nghĩ cực kỳ đông, hiện tại chúng ta không biết bọn họ đã chiếm lĩnh mảnh đất dưới chân núi thần Haza chưa hay chỉ là đi ngang qua săn bắt, nếu là cái trước, thì chúng ta không thể đến đó, lũ người Sơn Nghĩ lùn tịt đó đáng ghét y như lũ kiến, mỗi lần xông lên là xông cả bầy!”

Khuyết Nha gật đầu, đồng ý nhìn Băng: “Thần vọng của tư tế đại nhân chưa khi nào sai, hiện giờ ba hướng bắc, tây, nam đều không thể đi, chỉ có hướng đông, mà lúc thần vọng tư tế đại nhân lại nói Thổ Long và Diêu Bằng đang đọ sức, bộ lạc Bạch Ưng đang chờ đợi, tuy lão không nói nơi đó cách chúng bao xa, nhưng tôi nghĩ chờ khi chúng ta tới đó, trận chiến hẳn là đã kết thúc, bộ lạc Bạch Ưng nhặt được những gì còn dư lại hẳn cũng sẽ rời đi. Cho nên phía đông là an toàn nhất.”

Nguyên Chiến nhìn Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc cũng đang do dự, hắn căn bản không biết nên đi hướng nào tìm muối. Hắn chỉ có thể suy đoán từ thường thức, tìm muối đương nhiên là phải tìm biển, hơn nữa thức ăn trong biển phong phú, ở cái thời đại nhân khẩu còn không nhiều bằng khủng long, thức ăn trong biển có thể nói là dư dả, chỉ cần ở gần biển, thức ăn ven biển để nuôi sống một bộ lạc cũng chẳng thành vấn đề.

Nhưng biển nằm ở đâu? Trong ký ức cậu thiếu niên, người nơi này ngay cả ‘biển’ là gì còn không biết, vậy bọn họ hẳn là ở sâu trong đại lục, muốn ra tới biển tất nhiên là phải bôn ba một quảng đường dài.

Nghiêm Mặc không biết địa hình đại lục của tinh cầu này, đương nhiên không thể biết từ bộ lạc Nguyên Tế đi hướng nào mới có thể đến biển nhanh nhất.

Có trời mới biết tinh cầu này có bao nhiêu đại lục, đại lục này lớn cỡ nào, chỉnh thể hay bị chia cách, lưu vực biển rộng bao nhiêu. Nếu hắn chọn sai hướng, xui xẻo thì thậm chí có thể phải băng qua toàn bộ đại lục, nói vậy, bọn họ còn không bằng tìm một nơi có núi có nước, tài nguyên phong phú dồi dào cho rồi.

Vì thế, lúc trước Nghiêm Mặc mới chọn phía nam.

Phía nam bởi vì thời tiết, động thực vật và nguồn nước đều được đảm bảo, nếu xuôi về hướng nam, thậm chí không cần lo lắng khắc nghiệt mùa đông. Tuy rằng nguy hiểm có thể chạm trán sẽ nhiều, nhưng đối với một bác sĩ mà nói, phía nam cũng là kho thảo dược phong phú bất tận, thức ăn có thể tìm được cũng càng nhiều.

Nếu không tìm được bờ biển, vậy không bằng đi phía nam. Nếu có thể ở phía nam gặp được biển, vậy càng tốt. Nếu không gặp biển, thì so với phía bắc có nhiều cơ hội sinh tồn hơn. Đây là suy nghĩ căn bản của Nghiêm Mặc.

Còn về phần phía nam nơi này có đáng sợ như rừng rậm nhiệt đới hay không, hắn tạm thời không suy xét nhiều đến vậy.

“Trước cứ đi phía nam đi.” Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc không tỏ vẻ gì, cho rằng hắn lo nơi này cách bộ lạc không xa, không muốn để lộ thân phận ngay lúc này, lập tức hạ quyết định nói.

“Vì sao đi phía nam? Tư tế đại nhân đã nhắc nhở phía đông mới là lựa chọn tốt nhất.” Băng lập tức phản bác.

“Tư tế đại nhân cũng không nói có thể tìm được muối ở phía đông.” Nguyên Chiến lạnh giọng trả lời.

“Vậy đi phía nam là có thể tìm được à?” Không biết Nguyên Băng có thật sự không phục quyết định võ đoán của Nguyên Chiến, hay chỉ cần hễ là ý kiến của Nguyên Chiến thì hắn đều muốn phản đối.

Mắt thấy Băng sắp sửa xông lên quyết đấu với Chiến, Liệp liền dộng thanh giáo xuống đất, giận dữ nói: “Đi!” Nói rồi liền bước đi về phía nam.

Liệp vừa đi, Khuyết Nha cũng không do dự, lập tức đi theo, những người khác càng không cần phải nói, Băng đứng nghệch mặt ra, cuối cùng vẫn đuổi theo mọi người.

Dần dần không còn thấy bóng dáng bộ lạc phía sau nữa.

Cảnh sắc chung quanh cũng càng ngày càng hoang vu, lúc đi qua một bãi cỏ đã bán sa mạc hóa liền đến được một con sông nhỏ, đám người Nguyên Chiến lại lần nữa dừng chân.

Nghiêm Mặc hoài nghi còn sông này chính là con sông mà lần trước hắn ở sau núi thấy được.

Con sông chảy đi rất xa, quanh co khúc khuỷu nhìn không thấy đầu cũng không thấy cuối. Nhưng lượng nước sông lại không nhiều lắm, chẳng những hẹp mà còn nông. Nhìn lòng sông có thể thấy rõ dấu vết bị rửa trôi, chứng tỏ đây từng là một con sông lớn.

“Đây là một trong hai nguồn nước lớn nhất của bộ lạc, nghe nói bộ lạc Nguyên Tế khi vừa mới thành lập chỗ định cư, con sông này rất rộng, cũng rất sâu, nhưng sau lại càng lúc càng ít, có một ngày nó đột nhiên biến mất, một chút nước cũng không tìm thấy, tư tế đại nhân nói đợt trao đổi nô lệ vừa rồi khi băng qua sông đã đắc tội với thần sông, liền mang toàn bộ nô lệ vừa mới trao đổi trong đợt đó đưa tới bờ sông giết chết, máu loãng chảy vào đáy sông khô cạn, thịt băm thành từng miếng và xương cốt cũng chôn vào đáy sông làm bùn.”

Thật đúng là…… dã man quá mức, đồng thời Nghiêm Mặc cũng càng cảm giác được sức ảnh hưởng đáng sợ của tư tế nơi này.

Nguyên Chiến còn trầm giọng tiếp tục hù dọa cậu nô lệ nhỏ nhà mình: “Mấy ngày sau, nước sông lại lần nữa xuất hiện, từ đây về sau, tư tế đại nhân không cho phép nô lệ trong bộ lạc tới nơi này lấy nước nữa, càng không cho phép bọn họ tiếp xúc với nước sông. Nhưng cho dù là vậy, nước sông vẫn cạn dần. Chỉ có mùa đông mới không thiếu nước, bởi vì có tuyết.”

Nghiêm Mặc rất muốn nói với Nguyên Chiến, đây không phải thần sông giận dữ gì đâu, mà là đường sông thay đổi tự nhiên, phía dưới mảnh thảo nguyên này hẳn là có mạch nước ngầm phức tạp. Đôi khi một con sông đang chảy xuôi ngàn vạn năm đột nhiên biến mất, chính là bởi vì chuyển xuống mạch nước ngầm, gặp phải tình huống này anh cũng không có biện pháp nào đâu, chỉ có thể đợi chúng nó tự xuất hiện lần nữa, mà có xuất hiện lại lần nữa, thì cũng sẽ tiếp tục biến mất.

Nhưng hắn không hiểu biết nhiều về mạng lưới sông ngòi và địa lý nơi này, nếu Nguyên Chiến hỏi như thế nào mới có thể làm nước sông xuất hiện và khôi phục lượng nước ban đầu, mà hắn chắc chắn là làm không được rồi, đến lúc đó tên chủ nhân nhà hắn trăm phần trăm sẽ khinh bỉ hắn, một khi đã vậy, còn không bằng hắn chẳng nói gì hết, cứ vờ như mình tin vào thần sông đi.

“Vậy chị Thảo Đinh lấy nước từ nguồn nước khác sao? Ở đâu vậy?”

“Ở cái đầm cỏ sau núi, gần nơi đó, ngày thường mọi người đều đi nơi đó lấy nước, có điều nước ở đó rất kỳ cục, có khi sẽ đột nhiên vẩn đục, cần phải dùng đất thần của tư tế đại nhân lọc sạch mới có thể uống.”

“Anh uống nước lọc rồi?” Nghiêm Mặc nghĩ xem có hiện tượng tự nhiên nào khiến nước đột nhiên vẩn đục hay không, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có vài khả năng, hắn tạm thời không rõ tình huống của bộ lạc Nguyên Tế là thuộc trường hợp nào.

“Chưa được uống bao giờ. Đất thần không có nhiều, tư tế đại nhân sẽ không dùng bậy bạ. Mày đừng có xuống nước, ngồi ở đây chờ tao.” Nguyên Chiến buông Nghiêm Mặc ra, thả cuốn da lông vĩ đại khiêng trên vai xuống đất.

Các chiến sĩ cũng vậy, đều mau chóng thả hành lý xuống, bảo nô lệ ngồi tại chỗ đợi, bọn họ cùng chạy xuống sông. Từ bộ lạc đến bờ sông là khu vực tương đối an toàn, từ con sông này đi về phía trước thì khác.

Vốn dĩ chỉ là hoạt động uống nước, tắm rửa thường lệ mỗi khi chiến sĩ rời xa bộ lạc, nhưng Băng lại nhạy bén phát hiện vẻ mặt của đám người Đại Sơn lại có chút hưng phấn cùng nóng lòng rất rõ ràng.

Nghiêm Mặc nhìn con sông trước mắt, hắn thật cùng mấy chiến sĩ nhảy xuống sông ngâm cho đã!

Dù mỗi ngày hắn trộm lấy chút nước quý giá lau mình, nhưng bởi vì không dám làm quá công khai, cho tới hôm nay, mớ hờm cáu bẩn dày cui trên người hắn cũng đủ để nặn ra một chén chè trôi nước rồi. Mà người nguyên thủy thì chẳng quan tâm, có dơ cách mấy cũng có thể nằm xuống ngủ, nhưng với một người hiện đại, cứ cho là tên đó có sở thích trẻ con biến thái, thấy hắn dơ như vầy, chỉ sợ chưa kịp nổi lên ý xấu thì đã mất hết khẩu vị rồi.

Đám người Nguyên Chiến buông hành lý, cởi váy da nhảy xuống sông, nhiệt độ hạ thấp lúc này đối với bọn họ không đáng để nói.

Các chiến sĩ trẻ tuổi cười lớn, nhảy tới nhảy lui trong lòng sông không sâu mấy.

Đám nô lệ chỉ có thể hâm mộ nhìn, ai nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, liền sôi nổi mở hành lý ra bắt đầu sửa sang lại lần nữa.

Nguyên Chiến đứng trong sông, bảo Nghiêm Mặc lấy cái gáo gỗ trong hành lý ném cho hắn.

Chụp được gáo gỗ, Nguyên Chiến múc đầy gáo nước, đi lên bờ.

“Cho mày, uống nước đi.” Gáo gỗ đưa tới trước mặt hắn.

Đây là bảo tôi uống nước tắm của anh đấy hả? Cũng may con sông này không phải sông chết, nước sông chảy. Nghiêm Mặc làm như không thấy ‘người anh em’ của đối phương bởi vì nước lạnh kích thích mà lên tinh thần, tuy rằng tầm mắt ở đúng độ cao. Hắn nhận lấy gáo nước, thấy chất nước cũng trong, lại nhìn các chiến sĩ khác trực tiếp chôn đầu vào trong nước mà uống, liền nâng gáo lên chậm rãi uống.

Các chiến sĩ khác cũng có người kêu nô lệ ném gáo nước cho mình, rồi cũng múc đầy một gáo mang lên đưa cho nộ lệ của mình uống.

Nghiêm Mặc nghĩ thầm, nếu không phải quá gấp thì hắn sẽ bất chấp dù có thế nào cũng phải làm ra đồ đựng nước. Trên đường không có thức ăn, tạm thời không sao, nhưng không có nước, đó mới là bi kịch kinh khủng nhất. Có điều thấy Nguyên Chiến có vẻ không quá lo lắng về vấn đề nước non, vậy là trong phạm vi trăm dặm quanh đây, việc tìm kiếm nguồn nước đối với các chiến sĩ thường xuyên ra ngoài đi săn hẳn là không quá khó khăn.

“Chân mày còn cần mấy ngày mới lành lại? Cho tao xem miệng vết thương coi sao.” Nguyên Chiến nói rồi liền tháo tấm ván gỗ trên chân cậu nô lệ nhà mình.

Nghiêm Mặc vội vàng ngăn lại, thấp giọng nói: “Đừng xem ở chỗ này, nhiều người quá, tôi, tôi đã tốt lên rồi.”

Nguyên Chiến lập tức dừng tay, không chỉ thế, hắn còn ngồi xổm xuống cột chặt lại cọng dây thừng buộc tấm ván vừa bị mình tháo ra.

“Mày tốt bụng với nô lệ của mình quá nhỉ, thằng nhóc què này lên giường chơi thích không?” Băng đi tới, vừa buộc váy da vừa mỉa mai hỏi.

Nguyên Chiến vỗ vỗ cái chân lành lặn của Nghiêm Mặc, đứng dậy khom lưng cầm lấy chiến váy lớn nhất trong đống da lông, chậm rãi mặc vào.

Băng còn chưa chịu buông tha, tiếp tục khiêu khích: “Ê, Chiến, mang theo nó chỉ tổ kéo chân sau chúng ta, tao thấy hay là nhân lúc có nước có muối, làm thịt nó ướp muối đi, thịt có thể cho mày giữ hết!”

Nguyên Chiến cười lạnh không đáp.

Liệp nhíu mày, quát khẽ: “Băng, đừng có gây sự nữa.”

“…. Được thôi.” Băng nghe thấy Liệp lên tiếng, lập tức bớt ra vẻ.

Nói thật, hắn cũng không dám đắc tội với một chiến sĩ đã thăng lên cấp ba từ lâu, trong bộ lạc Liệp rất có uy vọng, hơn nữa hắn chỉ ghét Chiến, chứ không ghét mọi người trong tộc Tức Nhưỡng. Mặt khác, hắn cũng không phải đồ ngu, trong đoàn người chỉ có mình hắn là người tộc Hắc Nguyên, lại còn có hơn nửa đồng bạn không vừa mắt nhau, chỉ có thành thật nghe mệnh lệnh của Liệp thì mới sống lâu được.

Hắn biết hắn có thể xem là bị lão tư tế vứt bỏ, khi lão tư tế cứ nhất quyết phải bắt Chiến ra ngoài tìm muối vào mùa đông. Tù trưởng phái hắn đi theo, đại khái cũng là vì cảnh cáo lão tư tế. Tuy rằng theo cách nói của tù trường là, mặc kệ có thể tìm được mỏ muối mới hay không, thì nhiệm vụ này không thể chỉ giao cho người tộc Tức Nhưỡng và Phi Sa, Nguyên Băng hắn với tư cách là thủ lĩnh đời thứ ba thì cần phải có công trạng, nếu không những chiến sĩ khác, bao gồm cả người tộc Hắc Nguyên cũng sẽ không phục hắn.

Thấy Băng thành thật lại, thái độ của Liệp cũng hòa hoãn hơn, anh dừng một chút, sau đó nói rõ: “Cậu nhóc đó là người tộc Diêm Sơn, chúng ta có thể tìm được muối hay không còn phải dựa vào nó, ai chết cũng được nhưng nó thì không thể chết.”

Băng giật mình: “Tên nô lệ đó là người tộc Diêm Sơn?”

“Đúng vậy, hơn nữa nó còn vô tình nghe thấy tư tế tộc bọn nó từng nói tới chuyện mỏ muối.”

“Cái gì?! Thật sự? Vậy nó biết ở đâu có mỏ muối mới sao? Việc này vì sao không báo cho tù trưởng và tư tế đại nhân?” Hai mắt Băng sáng rực, vội vàng truy vấn.

Liệp không trả lời ngay.

Lúc này các chiến sĩ đều đã lên bờ, Băng liền ngây ra, khi hắn nhìn thấy đám người Nguyên Điêu ngồi xổm trước đống bao da thú to đùng, gấp không chờ nổi mà tìm kiếm thứ gì đó, hắn liền giận dữ.

Bọn người kia làm sao thế? Chuyện quan trọng như vậy, vì sao không có ai quan tâm? Chẳng lẽ bọn họ không nghe thấy hắn và Liệp đang nói cái gì sao? Hay là bọn họ đã sớm biết thân phận tên nô lệ này? Mà bọn họ rốt cuộc đang tìm cái gì trong đống da thú kia?