Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 12: Lãnh chủ võ trang tự vệ



Tống Mặc và các địa tinh trốn trong đường hầm cả một đêm.

Hôm sau, khi y ra khỏi đường hầm, đón y, là gương mặt xanh mét của lão John.

Tống Mặc nhặt một miếng bản cửa vỡ nát, nhìn vách tường bị tàn phá không chịu nổi phủ đầy vết mũi tên, khóc không ra nước mắt. Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn lên một đống vụn gỗ và cát bụi, cảnh tượng này, nhìn sao cũng thấy thảm thương.

Tống Mặc phát thệ, sớm muộn cũng có một ngày y phập phập ba tên khốn đó! Không, chỉ như vậy không thể giải mối hận trong lòng y, y phải dùng đại bác nổ chúng thành cám, một chút bã cũng không chừa!

Nhưng, hiện tại điều đó không quan trọng, vấn đề hiện hữu lão quản gia John bày ra, mới chân chính khiến Tống Mặc đau đầu.

“Lãnh chủ đại nhân, nếu ngài còn muốn duy trì thể diện quý tộc, thì phải lập tức tiến hành tu sửa phủ lãnh chủ.”

Tu sửa? Hiện tại y đã ra thế này rồi, dùng trùng kiến thì thích hợp hơn đi?

“Cho dù ngài không chút để tâm tới thể diện của quý tộc, nhưng nhà cũng phải sửa. Ngài không muốn nửa đêm xà nhà sụp xuống hay nóc nhà đột ngột sập xuống đè chứ?”

Không muốn! Nhưng trùng kiến căn nhà to như thế, cần dùng bao nhiêu kim tệ?

“Lãnh chủ đại nhân?”

“Quản gia, ông thử nói xem nếu làm như ông nói thì cần bao nhiêu kim tệ?”

Quản gia nhìn Tống Mặc, nói ra một con số. Tống Mặc nhìn quản gia, lập tức lệ rơi đầy mặt.

“Quản gia, nhất định phải nhiều tiền như thế sao?” Mauser 98 của y, pháo cối 82 của y, Maxim của y, …

“Nguyên liệu lại thêm phí nhân lực, tính vậy đã là giá gốc rồi.”

Phí nhân lực?

Tống Mặc ghé vào tai quản gia, mu bàn tay che miệng, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói: “Tài chính của phủ lãnh chủ khẩn trương thế nào ông không phải không biết. Lại nói, có sẵn nhân công xây dựng miễn phí sao không dùng, làm gì phải tốn tiền?”

“Ngài là nói?”

Tống Mặc chỉ chỉ mấy địa tinh bên cạnh, nháy mắt với quản gia, quản gia sờ cằm, tựa hồ đang ước lượng tính khả thi.

“Không cần do dự, ta từng thấy thành đất các địa tinh này xây dựng, chỉ cần làm theo quy cách cũ rồi khuếch đại diện tích, ngoài ra lại tu sửa tường ngoài phủ lãnh chủ một chút, ít nhất có thể tiết kiệm một phần ba kim tệ. Hơn nữa, tuyệt đối sẽ không kém hơn phủ lãnh chủ ban đầu.”

“Ngài xác định?”

“Đương nhiên.”

Cho dù không xác định cũng phải xác định! Nếu không, tiểu kim khố của y sẽ lập tức thấy đáy.

Cuối cùng, lão John vẫn khuất phục dưới dụ hoặc của ‘tiết kiệm tiền’ và ‘miễn phí’. Nhà địa tinh tạo ra chỉ cần ở được, lại có thể tiết kiệm kim tệ, lão John sẽ không còn dị nghị gì.

Lãnh chủ tới nay chưa hôn, vì tương lai của gia tộc Grilan, lão quản gia John phải tính toán kỹ lưỡng.

“À mà, lãnh chủ đại nhân, tối qua sau khi ngài về, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn cô nương đi cùng ngài nữa, không gặp chuyện gì chứ?”

Lão John đã hỏi mấy lần, Tống Mặc vẫn dè dặt. Y nên nói sao? Nói với quản gia em gái y mang về tối qua đột nhiên biến thành một nam nhân, còn xém chút đem y xx? Giữa chừng hai tinh linh chạy tới đánh nhau với ẻm, khi đánh quên dọn dẹp hiện trường, y chỉ có thể cùng địa tinh trốn vào đường hầm?

Vì mặt mũi của mình, Tống Mặc quyết định nuốt chuyện này vào bụng, đánh chết cũng không nói!

Các địa tinh không kháng nghị gì khi Tống Mặc yêu cầu chúng giúp tu sửa phủ lãnh chủ, không tiền công không phải vấn đề lớn. Chúng sớm đã muốn biểu hiện trước mặt Tống Mặc, đây đúng là cơ hội. Mấy lão địa tinh thương lượng một chút, nhất trí cho rằng thành đất đơn giản không phù hợp với thân phận của Tống Mặc, nếu đã muốn tạo, tại sao không tạo tốt hơn nữa?

“Đại nhân, nếu ngài cho phép, chúng tôi sẽ xây dựng một tòa thành trì ngầm dưới đất theo tỷ lệ của nơi này ngay dưới phủ lãnh chủ của ngài, chứ không chỉ là thành đất đơn giản.”

Tống Mặc vừa nghe hình dung của lão địa tinh, vừa vẽ ra tòa thành ngầm trong lời địa tinh. Tư liệu trong đầu y không chỉ là bày trí, vẽ hình vũ khí mấy ngày mấy đêm cũng không phải vẽ không.

Các lão địa tinh nhìn hình vẽ dần hình thành dưới ngòi bút của Tống Mặc, đều vô cùng kinh ngạc. Hình vẽ xây dựng các địa tinh sử dụng luôn rất đơn giản thô thiển, chưa từng có địa tinh nào vẽ hình thành lũy và nhà ở được như vậy. Từ hình vẽ, có thể thấy kết cấu lập thể của tòa nhà. Không chỉ địa tinh, cho dù là chu nho được xem như thông minh nhất cả đại lục cũng không làm được. (*Chu nho: một dạng người lùn. Chu nho là dạng người bị đột biến gen nên ra người lùn. Người lùn: là hình tượng nhân vật tồn tại trong truyện cổ tích)

Những thứ này trong mắt Tống Mặc chỉ có thể tính là vẽ tàm tạm, trong mắt địa tinh, thì là bảo bối lớn lao.

Tống Mặc giao giấy đã vẽ xong cho địa tinh, “Ta chỉ có thể làm được như vậy.”

Lão địa tinh nâng tờ giấy, như nâng châu bảo, “Đại nhân, ta biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng giấy vẽ này của ngài, có thể cho chúng tôi vẽ phỏng theo một phần không?”

Tống Mặc đang lau tay, bút lông ngỗng tệ ở chỗ này, mực đen rất dễ làm bẩn ngón tay, nghe lão địa tinh nói thế, cũng không quay đầu, trực tiếp bảo: “Ngươi muốn thì trực tiếp lấy luôn đi.”

“Thật sao?”

“Thật.” Tống Mặc đặt khăn tay qua một bên, nhìn dáng vẻ kích động của các địa tinh, có hơi khó hiểu, không phải chỉ là mấy tờ giấy vẽ sao, đáng kích động vậy à?

“Đại nhân, chúng tôi xin thề, chúng tôi vĩnh viễn trung thành với ngài!”

Các địa tinh lại kích động, Tống Mặc ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, được rồi, sau khi trải qua đả kích của em gái kia, hiện tại y nhìn những địa tinh da xanh này, cũng không còn ngứa mắt nữa.

Lẽ nào, chịu đả kích một lần, thì ngay cả thẩm mỹ quan cũng thay đổi sao?

Các địa tinh nâng giấy vẽ vui sướng đi, chiều hôm đó, đã bắt đầu bận rộn. Năm mươi hai địa tinh phân công rõ ràng, mấy lão địa tinh phụ trách đo đạc và tính toán, các địa tinh trẻ tuổi khỏe mạnh phụ trách đào và xây dựng tường đất, những địa tinh khác thì vận chuyển đất đã đào ra ngoài, chỉ một buổi chiều, công trình đào bới bắt đầu từ dưới phủ lãnh chủ đã hoàn thành một phần ba, tin rằng không tới nửa tháng, phần dưới đất phủ lãnh chủ sẽ bị các địa tinh đào rỗng.

Lão quản gia John có hơi lo lắng, vạn nhất mấy con này đào sâu quá, khiến kiến trúc chính của phủ lãnh chủ cũng sụp xuống thì sao? Đến lúc đó đừng nói xây nhà, mà là dỡ nhà rồi.

“Không cần lo lắng.” Tống Mặc cười an ủi lão John: “Những địa tinh này, thông minh lắm.”

Lão quản gia John nghe Tống Mặc nói vậy, thầm phỉ nhổ, nếu thông minh, sao lại bị lãnh chủ đại nhân ngài túm gọn?

Giao công việc trùng kiến phủ lãnh chủ cho địa tinh, lãm John giám sát, Tống Mặc có chuyện quan trọng hơn phải làm. Cuộc gặp gỡ với kỵ binh tuần tra biên cảnh của vương quốc Obi, khiến y sinh ra cảm giác nguy cơ. Y biết nỏ tiễn liên phát đối với thế giới lấy vũ khí lạnh làm chủ này hấp dẫn lớn cỡ nào. Nếu muốn bảo toàn bản thân, thì phải nhanh chóng tăng cao thực lực.

Vũ khí nóng vẫn không chế tạo được, Tống Mặc chỉ có thể động não trên vũ khí lạnh hiện có.

Tống Mặc yêu cầu ba người Ed nhanh chóng chế tạo nỏ tiễn, sau khi biết Hassan có thể chế tạo ống trục, một máy bắn đá đơn giản nhưng thực dụng nhanh chóng được chế tạo. Khác với máy bắn đá truyền thống, máy bắn đá này sau khi cải tạo, có thể bắn đạn rỗng có chứa hỏa dược và đá vụn. Lực sát thương trực tiếp hơn mấy chục bậc. Tống Mặc chỉ đưa ra tất cả nguyên liệu cần để chế tạo hỏa dược đen, ngay cả ví dụ cũng không nói, một thợ rèn học việc của Hassan đã đặt thành phẩm trước mặt y. Hơn nữa không phải là hỏa dược đen nguyên thủy nhất, mà là hỏa được không khói tiến bộ hơn một bước.

“Nếu lãnh chủ đại nhân không nói sai tên nguyên liệu, thì không cần tốn nhiều thời gian như thế.” Nam hài tử xem ra chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, cả mặt đầy tàn nhang, lắc đầu cự tuyệt kim tệ được thưởng, chỉ cầm bắp Tống Mặc đưa cắn ăn: “Ngài còn nhớ con cá lớn mà Susan bắt được không? Chính là dùng thứ này để nổ. Muốn bắt được cá lớn, không nghĩ biện pháp là không được. Chỉ là nguyên liệu có thể tìm được trong lãnh địa quá ít, lãnh chủ đại nhân nếu muốn nhiều hơn, thì tìm người lùn mua khoáng thạch.”

Được rồi, Tống Mặc buột phải thừa nhận, vì lấp đầy bụng, cách gì con người ta cũng có thể nghĩ ra.

Có hỏa dược rồi, tâm tư của Tống Mặc lại linh hoạt trở lại. Nhốt mình trong phòng cả buổi chiều, ngay cả cơm tối cũng không ăn, vừa mở cửa đã lao khỏi phủ lãnh chủ, chạy thẳng tới xưởng của đám thợ rèn Ed.

Ba người Ed không hiểu lãnh chủ đại nhân làm cái cục sắt dính cán gỗ này để làm gì, nhưng nếu lãnh chủ bảo làm, thì cứ làm, ít nhất vẫn dễ hơn Hassan chế tạo trục quay nhiều.

Sau khi thành phẩm ra đời, Tống Mặc lập tức kéo ba người Ed, dẫn theo mấy tùy tùng, rời khỏi xưởng, hưng phấn bừng bừng đi thử nghiệm uy lực của vũ khí mới. Mấy phút sau, một tiếng nổ ầm, tùy tùng ném ra quả lựu đạn đầu tiên đờ người, nhìn tay mình, vẻ mặt như gặp quỷ. Tống Mặc đi tới cạnh lỗ đạn do lựu đạn tạo ra, không khỏi chống nạnh ngửa đầu nhìn trời cười ba tiếng, ai nói không có pháo thì không thể nổ chết người?!

Hiện tại y có lựu đạn, bất kể ngươi là tinh linh hay gì, dám chọc ông, nổ đùng đùng!

Khi Tống Mặc khua chiêng gõ trống gia tăng võ trang tự vệ, tổng đốc Panvi của hành tỉnh tây bắc vương quốc Obi ký một mệnh lệnh, hôm đó, có một đội tuần tra năm mươi khinh kỵ binh, vượt qua biên giới của Obi và Angris, mục tiêu trực chỉ Grilan.

Panvi quyết tâm, nhất định phải làm rõ nỏ tiễn liên phát trong miệng Gilles Nath là sao. Nếu có thể hiến vũ khí này cho quốc vương, khẳng định sẽ đạt được vinh quang càng lớn và địa vị càng cao.

Mà Grilan, đã cho hắn cơ hội này.

Còn về lão quốc vương Julien của Angris, vừa bị vương quốc Chisa đánh cho không còn hơi sức, đã không được Panvi đặt vào mắt.