Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 49



Nước biển im lặng cắn nuốt cơ thể Sophie, chậm chậm chìm xuống lòng biển sâu, một mái tóc rực đỏ dần dần hiện ra.

Cách Lỗ Khắc biết quái nhân này chưa chết, bởi vì linh hồn cậu ta vẫn còn trong cơ thể, giống như đang ngủ nhưng Cách Lỗ Khắc biết nó không phải giấc ngủ bình thường, là yên giấc ngàn thu. Cách Lỗ Khắc hiện thân, mạnh mẽ bơi trong nước tới bên cạnh Sophie. Cơ thể Sophie chìm xuống nước nằm trên một tảng đá ngầm, hai mắt nhắm chặt, sợi tóc khẽ phiêu đãng theo dòng nước.

Cơ thể này không thể sử dùng được nữa, Cách Lỗ Khắc quyết định một khi đã như vậy thì cứ tiếp thu linh hồn của cậu. Cách Lỗ Khắc thích nhất là sưu tập những linh hồn xinh đẹp, đây là sở thích quái ác của hắn. Đầu ngón tay đặt lên trán Sophie, một khối cầu ánh sáng chậm rãi ngưng tụ theo động tác của Cách Lợi Khắc bắt đầu chui ra, thu vào trong vỏ sò trước ngực.

Còn thân thể? Cách Lỗ Khắc cười cười, mang về nghiên cứu! Đồ tốt như vậy để đây rất đáng tiếc. Thô lỗ nhấc lên cơ thể Sophie, thân ảnh Cách Lỗ Khắc nhanh chóng biến mất.

Sophie cảm thấy mình tiến vào một không gian rất nhỏ hẹp màu trắng, cậu liều mạng dãy dụa nhưng không có cách nào thoát khỏi.

“Đừng lộn xộn.”

Một giọng nói truyền tới, Sophie hoảng sợ! Ai đang nói chuyện? Đúng rồi, sao cậu lại ở cái nơi kỳ lạ này?

“Ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ thả ngươi vào cái chai xinh đẹp nhất.”

Âm thanh kia lại tiếp tục truyền tới, thả vào cái chai xinh đẹp nhất? Sophie không hiểu người này đang nói cái gì, cậu bây giờ vẫn chưa biết mình đã bị Cách Lỗ Khắc tàn ác thu giữ.

Cách Lỗ Khắc mang Sophie về chỗ ở của mình trong không gian dị giới, nhân ngư chỉ sống một mình, mà hắn còn là tế ti người nắm giữ sinh mệnh, sống ở khu vực trung ương của hải dương chi tâm. Ánh sáng cầu vồng 7 màu rực rỡ lóe sáng trong nước, mơ hồ có thể nhìn thấy cửa huyệt động sâu thẳm. Cách Lỗ Khắc đem linh hồn này thả vào một cái chai lưu ly đẹp nhất, đặt lên vị trí cao nhất trên kệ, có thể nhìn thấy trên kệ có rất nhiều chai, bên trong là đủ thứ màu sắc đang phát sáng.

“Ngươi xem, kia là một cái linh hồn màu đỏ, rất thú vị đi, này đại diện nó rất hay đố kỵ, tính tình không tốt.” Cách Lỗ Khách cầm một cái chai nói.

“Này là màu đen, thuyết minh nó đã bị tà ác xâm nhập không thể cứu được.”

“Còn này, là linh hồn hồng nhạt, chứng minh nó rất nhân ái, đặc biệt thiện lương.” Cách Lỗ Khắc vô cùng tự hào giới thiệu bộ sưu tập của mình. Bởi vì hắn nắm giữ sức mạnh sinh mệnh đặc thù của nhân ngư nên có thể nhìn xuyên qua kết giới, nhìn thấu những chuyện tình của nhân gian. Có đôi lúc sẽ có một vài thú nhân và nhân loại bơi ngang, hắn thấy linh hồn thú vị sẽ trực tiếp giết người kia để thu lấy linh hồn.

Sophie nghe thấy vô cùng mờ mịt, người này là ai? Cái gì mà linh hồn với không linh hồn. Là một người theo chủ nghĩa duy vật, Sophie đối với chuyện linh hồn tới nay luôn bán tín bán nghi.

“Linh hồn của ngươi là màu trắng, này nói lên ngươi cơ bản không hề có cảm xúc, không có cảm giác, nhân sinh trống rỗng. Vừa không có tà ác cũng không có nhân ái. Linh hồn như vậy ta chưa từng thấy qua, ngươi là người đầu tiên vì thế ta để ngươi vào cái chai đẹp nhất, thế nào? Vui vẻ đi!” Cách Lỗ Khắc chỉ có 100 tuổi, dựa theo niên kỉ của nhân loại mà nói hắn chỉ mới là một nam hài 7, 8 tuổi. Nhân ngư không có khái niệm đúng và sai, chỉ dựa theo hỉ nộ của mình mà làm việc, đối với hắn mà nói việc giết người cướp linh hồn chỉ là một trò chơi.

Vui vẻ? Này có cái gì vui chứ! Cậu bị nhốt a! Sophie muốn nói nhưng lại không nói được, luồng sáng không ngừng loạn quấy gấp đến mức suýt làm cái chai rơi xuống.

“Ngươi muốn làm gì?” Cách Lỗ Khắc nhìn Sophie lộn xộn, đột nhiên nhớ lại mục đích của Sophie liền giận tới tái mặt.

“Ta biết ngươi muốn tìm nhân ngư giới, sinh vật tham lam các ngươi lại muốn làm gì?” Nhân ngư rất chán ghét đám sinh vật ngoại giới tới quấy rầy bọn họ.

Cho dù hỏi, cậu hiện tại cũng không nói được a! Sophie thực cấp bách, người này dường như biết chuyện về nhân ngư, cậu rất nôn nóng muốn xác định điểm này.

“Ngươi ngoan một chút được không?” Cách Lỗ Khắc không nhiên nhẫn thả lại cái chai lên kệ.

“Ta phải đi, nếu ngươi còn lộn xộn làm chai rơi xuống làm hồn phách phi tán ta cũng mặc kệ.” Cách Lỗ Khắc cảnh cáo nói, hắn còn phải đi tuần tra kết giới, không rảnh bồi linh hồn này nháo loạn. Về phần cơ thể kỳ quái này, Cách Lỗ Khắc nhìn thoáng qua cơ thể tê liệt của Sophie, có thể tháo ra từ từ ngoạn! Cách Lỗ Khắc đặt cơ thể sắt thép kia lên một tảng đá sau đó ra ngoài tuần tra.

Sophie không nghe thấy âm thanh của người kia nữa, thế giới chỉ còn lại một mảnh tuyết trắng, vô cùng yên tĩnh. Liên tục tự hỏi rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Không phải cậu đã tiến vào trạng thái hôn mê sao? Sao lại còn cảm giác……………chính là cậu cảm thấy trống rỗng, giống như bị bao quanh bởi một phiến lá mỏng manh, thậm chí không thể cảm nhận được tay chân, chỉ có thể không ngừng nhúc nhích.

Mỗi ngày Cách Lỗ Khắc sẽ đi tuần tra, sau đó trở về sẽ cũng trò chuyện với Sophie, đương nhiên chỉ là hắn đơn phương. Sophie lẳng lặng nghe, những chuyện Cách Lỗ Khắc nói thực nhàm chán, trên cơ bản chỉ là hôm nay hắn gặp người nào, giết ai, cướp linh hồn của ai…………..có lẽ vì Cách Lỗ Khắc chưa bao giờ nói tới, có lẽ Sophie giống như một người mù không thể nhìn thấy gì, tóm lại, Sophie đến giờ vẫn không biết mình đã tiến vào không gian nhân ngư mình luôn mơ ước, tình cảnh này thực vô cùng bi thương……………..

“Ngươi có muốn nói chuyện không?” Một ngày trở về, Cách Lỗ Khắc có lẽ chán ghét việc lầm bầm một mình cư nhiên lại nói thế với linh hồn Sophie.

Sophie cấp bách va chạm vào cái chai, cậu muốn nhìn thấy, cậu muốn nói chuyện! Trong thế giới trắng xóa này, cậu hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian, không biết đã trải qua bao lâu rồi.

“Ta cảm thấy ngươi là một cái linh hồn không tồi, ta có thể cho ngươi nói chuyện, bất quá ngươi phải ngoan.” Cách Lỗ Khắc tin tưởng linh hồn Sophie, linh hồn không biết gạt người, linh hồn Sophie không hề có dục vọng gì, sạch sẽ không hề có chút uy hiếp.

Sophie cũng hiểu được tính tình của người này, chỉ cần cậu im lặng kỳ thật cũng dễ dàng qua mặt được. Cách Lỗ Khắc dùng thủy tinh nặn thành một thân thể nho nhỏ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay sau đó thả linh hồn Sophie vào.

“Ngươi bây giờ có thể nói chuyện.”

Sophie mở to mắt, đây là một thế giới màu lam, bốn phía là nước, trước mắt là một sinh vật rực rỡ lấp lánh vô cùng. Gương mặt dị thường anh tuấn, làn da non mềm nhẵn nhụi, trên thế giới có người đẹp như vậy sao! Chính là………..này có chút quá lớn đi…………hay nên nói là, kỳ thật mình quá nhỏ? Nhìn kỹ cơ thể mình, không, này không gọi là cơ thể, nó giống như một lọ thủy tinh trong suốt, chỉ lớn bằng một bàn tay. Nhìn kỹ người nọ hai bên tai có vây, ánh mắt và tóc đều là màu đỏ, nửa thân trên là người, nửa dưới lại là một cái đuôi cá rực đỏ! Là nhân ngư!

Sophie lắp bắp kinh hãi, trong nháy mắt không biết nên phản ứng thế nào. Cậu tìm kiếm lâu như vậy, nhưng trong tình huống này lại gặp được. Người chủ ác liệt của cậu lại là nhân ngư!

“Ta gọi là Cách Lỗ Khắc, ngươi tên gì?” Cách Lỗ Khắc đặt người nọ lên lòng bàn tay hỏi.

“Sophie…………..” Sophie trả lời, âm thanh không khác gì con muỗi.

“Sophie, về sau ngươi theo ta nói chuyện tốt lắm.” Cách Lỗ Khắc không phải vì nghĩ tới đối phương, nhân ngư không có tốt như nàng tiên cá, hắn để Sophie nói chuyện chỉ vì đột nhiên cảm thấy nhàm chán mà thôi.

“Cơ thể của ngươi làm bằng thủy tinh, cẩn thận ngã sẽ bị vỡ, ta lại phải giúp ngươi tu sửa.” Cách Lỗ Khắc nói.

Sophie bất đắc dĩ gật gật đầu, người trước mặt dung mạo rất đẹp nhưng cậu không quên người này đã từng nói cho cậu nghe vô số lần, hôm nay hắn đã giết ai, cầm linh hồn của ai! Đây là một sinh vật tàn ác như đại ma đầu………..nhân ngư, chính là sinh vật như vậy sao?

Sophie đột nhiên cảm thấy tuy là cậu đã tới điểm kết thúc nhưng lại phát hiện ra nó lại chính là điểm bắt đầu. Nếu cậu nói với nhân ngư này mình muốn một cơ thể có huyết nhục, nhân ngư này đại khái sẽ bóp nát mình đi………….. Sophie sẽ buông tay sao? Sao có thể chứ! Chỉ cần cậu còn tồn tại sẽ không từ bỏ mục tiêu của mình!

Có lẽ cần nghĩ ra một kế hoạch lâu dài, cậu có thể chậm rãi lấy được tình cảm của nhân ngư, sau đó mới nghĩ tới chuyện tiếp theo. Gia Á và Bàng Đốn còn đang chờ cậu trở về……………..