Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 45



Gia Á hiện tại đang trong thời gian ‘ở cử’, tựa vào trên giường ôm cục cưng im lặng dị thường, cầm một cái muỗng nhỏ đút cục cưng uống nước trái cây. Tắc Vạn làm bộ mặt vô cùng nghiêm túc đứng một bên, còn Lạc Khả là bộ dạng giương cung bạt kiếm.

“Các người đi ta không cản, nhưng thần tử phải lưu lại!” Lạc Khả nói.

“Không có khả năng! Nó là con ta!” Tắc Vạn cười nhạo một tiếng, đây là đạo lý gì cơ chứ, dựa vào cái gì bắt con y ở lại bộ lạc Tát Đức!

Cứ như vậy đoạn đối thoại không có kết quả lại tiếp tục, Gia Á giống như căn bản không hề nghe thấy, bình thản chăm sóc cho tiểu bánh bao ăn, trong lòng thì bạo phát tình cảm mẫu tử, hắn cảm thấy cục cưng của mình là đứa nhỏ tuyệt vời nhất thiên hạ, lúc mới sinh ra làn da nhăn nhúm lại đỏ ửng, hiện tại đã căn ra mịn màng trong suốt, trên trán còn có ấn ký nhìn qua hệt như tiểu thiên sứ.

Ánh mắt cục cưng giống hệt như hắn, đen láy, hiện tại đang lóng lánh nhìn hắn làm Gia Á cảm nhận được vui sướng của người làm ‘cha’. Gia Á thực thích đứa nhỏ, trước kia đã thường xuyên đùa giỡn với những đứa nhỏ, nhưng không thể so sánh với bây giờ, trong ngực là đứa con mình trăm cay nghìn đắng sinh ra.

“Gia Á, thần tử phải ở cùng một chỗ với thần tộc, ngươi không thể mang người đi.” Lạc Khả nói với Gia Á.

Gia Á ngẩng đầu nhìn Lạc Khả.

“Cái gì kêu không thể? Cục cưng là đứa con của ta, ta sinh ra.” Gia Á không khỏi bật cười, đám người này bị tổ huấn gây sức ép đến phát điên rồi.

“Lạc Khả, hiện tại vấn đề RWAR cũng đã có biện pháp xử lý, về sau cục cưng nhất định phải theo ta, không có khả năng nó ở bộ lạc Tát Đức cả đời.” Gia Á bình tĩnh trình bày sự thật.

“Thần tộc của các ngươi nếu nhất định phải đi theo thần tử, vậy liền theo ta cùng nhau rời khỏi Dạ Chi vực.” Gia Á ra điều kiện, để cục cưng lại là điều không thể, những người này nếu nguyện ý đi theo thì có thể, không muốn thì khỏi bàn nữa.

“Không được! Dạ Chi vực là thánh thổ, là nơi duy nhất trên đại lục Thụy Bá có thánh tuyền, rời khỏi đây, bộ lạc Thụy Bá không thể tiếp tục sinh sản.” Lạc Khả nói, phương thức sinh sản của bọn họ và người thường bất đồng, bọn họ phải dựa vào thánh tuyền.

“Lạc Khả, các ngươi vẫn ở Dạ Chi vực cho tới nay, vẫn duy trì phương thức sinh sản gắng bó với huyết mạch thần tộc của thủy nhân loại, không phải vì lí do tìm kiếm tân thần tử sao! Chính là tình huống hiện tại không giống như vậy, ta không phải là người của thần tộc, Tắc Vạn cũng không phải, cái này thuyết minh thần tử không chỉ xuất hiện trong thần tộc, cho dù thông qua kết hợp mà các ngươi nói là ‘tội ác’, cũng có thể sinh ra tân thần tử. Các người rời khỏi nơi này thì có sao?” Gia Á biết tộc nhân của bộ lạc Tát Đức vẫn thờ phụng thủy thần, cho rằng Thiết Lợi Á kết hợp với lỗ đạt là tội ác, vì thế mới bị trừng phạt, làm đại lục Thụy Bá suốt mấy trăm năm qua không có thần tử tái sinh. Trong lòng bọn họ rất khinh thường hành vi kết hợp của lỗ đạt và khảm đặc, cho rằng nó là dơ bẩn.

Bọn họ không phải không thể ra khỏi Dạ Chi vực, mà là chính họ không muốn, bởi vì thế giới bên ngoài đã bị khảm đặc và lỗ đạt chiếm lĩnh, đối với bên ngoài bọn họ chính là ngoại tộc.

“Tóm lại, không có khả năng ta để cục cưng lại, các ngươi có muốn cùng đi hay không, tự bàn bạc lại đi.” Gia Á hạ tối hậu thư, tuy ngôn ngữ không có gì quá khích nhưng thái độ lại vô cùng cứng rắn. Điều này chứng tỏ Gia Á ôm ý tưởng cá chết lưới rách mới nói như vậy.

Lạc Khả trầm mặc, trung tâm của bộ lạc Tát Đức là thần tử, trước kia là Thiết Lợi Á say ngủ, hiện tại là đứa nhỏ của Gia Á. Bọn họ cần có một cột trụ tinh thần mới có thể tiếp tục tồn tại. Nếu Gia Á mang thần tử đi thì thần tộc còn ý nghĩa gì nữa? Chính là nếu đi theo Gia Á, bọn họ phải đối mặt với phương thức kết hợp tội ác kia mà hoàn toàn không có chút kiến thức gì, sự tình gì có thể phát sinh cũng không thể đoán trước được.

Thân là tộc trưởng, gánh nặng Lạc Khả gánh trên vai nặng nề hơn người bình thường, cậu phải suy nghĩ cho tương lai của thần tộc. Nếu Gia Á muốn mang thần tử đi bọn họ muốn ngăn cũng có tâm mà vô lực. Không nói tới những lỗ đạt có khả năng hóa thân thành cự thú, bản thân Gia Á đã có năng lực khống chế kim loại cũng đủ chống cự, còn có người thiết kỳ quái Sophie không bị ảnh hưởng bởi không gian sương mù, nếu thật sự đánh nhau, bộ lạc Tát Đức sẽ không thu được lợi ích gì. Dù sao tộc nhân của bộ lạc Tát Đức trừ bỏ năng lực thần triệu, cũng không còn khả năng công kích nào.

“Lạc Khả, chúng ta coi như cũng thân thiết, đề nghị của ta nên hảo hảo suy nghĩ một chút. Không phải Dạ Chi vực không tốt, mà chính là chúng ta có nhà của mình. Hơn nữa các ngươi cũng không nhất định phải ở đây, thế giới bên ngoài tuy có nhiều nguy hiểm hơn nhưng so với nơi này lại càng to lớn tự do hơn. Các ngươi thật sự cam tâm sống ở một nơi vĩnh viễn chỉ có đêm tối sao!” Gia Á biết Lạc Khả đang rất mâu thuẫn, bộ lạc Tát Đức đã trụ ở Dạ Chi vực mấy trăm năm, trong này không có cự thú, càng không có dã thú biết công kích, trong rừng rậm chỉ có đám thỏ linh tinh, luôn hòa bình chung sống với nhân loại. Nhưng bên ngoài không giống như vậy, nguy hiểm ở khắp nơi. Tộc nhân của bộ lạc Tát Đức so với khảm đặc bình thường cũng không mạnh mẽ hơn bao nhiêu, vấn đề chính là làm thế nào để sinh tồn và sinh sản thế nào, đây chính là vấn đề.

Lạc Khả nghe hắn nói có chút chấn động, thế giới rộng lớn tự do, cậu tới giờ chưa hề nghĩ tới, cũng không dám nghĩ………………

“Gia Á, ngươi cho ta một thời gian, ta cần suy nghĩ một chút.” Thái độ Lạc Khả có chút không kiên định, cậu cần trưng cầu ý kiến các vị trưởng lão, đồng thời cậu cũng cần sắp xếp lại mớ suy nghĩ của mình.

Nhìn thân ảnh Lạc Khả rời đi, Gia Á trừng mắt liếc Tắc Vạn.

Bạn đang

“Ngu ngốc, nói suốt một giờ với Lạc Khả cũng không bằng ta nói mấy câu.” Gia Á hừ hừ nói, Tắc Vạn gieo mầm mống vào bụng hắn, hắn bây giờ còn chưa tính sổ! Tuy nhiên mầm móng này cũng không tồi, cục cưng thật sự rất đáng yêu.

“Đúng rồi! Tắc Vạn, cục cưng vẫn chưa có tên.” Gia Á đột nhiên nhớ tới chuyện này.

Tắc Vạn tươi cười ôm lấy Gia Á, còn nói y ngốc, Gia Á làm mụ mụ cũng thông minh chút nào đâu, bây giờ mới nhớ tới chuyện đặt tên cho đứa con.

Cục cưng tên là gì mới tốt? Gia Á đối với chuyện đặt tên cho cục cưng mà có chút buồn bực, hắn không giỏi chuyện này.

Tắc Vạn nói ra vài cái tên, đều bị Gia Á bác bỏ.

“Lam Kì?”

“Rất yếu đuối!”

“Jeff?”

“Tầm thường quá!”

“Lai Gia?”

“Không đủ uy phong!”

“Sophie…………..”

“Đó là tên em trai!”

“Không, ý ta là để Sophie nghĩ đi………………….” Tắc Vạn hết cách liền đem gánh nặng đẩy ra ngoài.

Về phần tên cục cưng, mọi người ra rất nhiều ý tưởng, trải qua công đoạn sàn lọc dài đằng đẵng rốt cục chọn được. Hải Ân Tư, theo ngôn ngữ của đại lục Thụy Bá chính là tân sinh và sức mạnh. Gia Á thực hài lòng, tên này do Sophie đặt, dễ nghe lại uy phong.

Lạc Khả cùng các trưởng lão thương nghị thật lâu, cuối cùng vẫn không có kết quả. Kỳ thật bản thân Lạc Khả ngoại trừ sự sợ hãi còn có một chút tò mò, theo lời của Gia Á cậu nghĩ tới một thế giới bao la rộng lớn, trong lòng cậu có một ngọn lửa chậm rãi bùng cháy.

Bộ lạc Tát Đức đời đời canh giữ mảnh đất này, mấy trăm năm qua không biết bên ngoài đã thay đổi thành bộ dáng gì nữa? Bọn họ không có chút kiến thức nào. Lạc Khả vốn nghĩ cuộc đời mình sẽ giống như tộc trưởng tiền nhiệm, bình thản vô vị, nhưng hiện tại vận mệnh cho họ một sự lựa chọn, Lạc Khả còn rất trẻ, không khỏi có chút khát vọng với sự lựa chọn này.

Các trưởng lão thì vô cùng phản đối dẫn bộ lạc ra ngoại giới, nếu rời khỏi Dạ Chi vực, thần tộc không thể tiếp tục duy trì phương thức sinh sản truyền thống. Bọn họ chỉ còn hai lựa chọn, giống như khảm đặc bình thường kết hợp với lỗ đạt hoặc là diệt vong.

Cuối cùng, Lạc Khả quyết định cho mỗi người trong bộ lạc tự quyết định. Đi theo thần tử rời khỏi Dạ Chi vực, hoặc lưu lại……………… bộ lạc Tát Đức vì tin tức này mà rơi vào khiếp sợ và trầm mặc.