Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 14: Ước hẹn mười năm.



Tư Đồ Uyên Thành và Mạc Thiên Cửu bốn mắt nhìn nhau, nửa ngày trầm mặc không nói.

Mạc Thiên Cửu trong lòng sốt ruột, hắn biết hắn đã làm cái gì, chỉ mong cô nương này không biết. Hắn cảm giác được cô nương trước mắt rất nguy hiểm, nguy hiểm còn hơn Hồng Đồ.

Hồng Đồ từ đầu đến cuối đều bị hắn xoáy, hắn có được đủ mọi loại ưu thế nhưng vất vả lắm mới giết được. Cô nương trước mắt hắn hoàn toàn không có cơ hội ra tay.

Hắn khi nhìn vào đôi mắt của nàng, thấy được đại dương trong sáng không một tia bụi bẩn như tiên nữ vô trần. Nhớ đến vừa rồi nhào bánh bao của nàng, tự cảm thấy xấu hổ.

Tư Đồ Uyên Thành linh thức khuếch tán phát hiện kẻ trước mắt chỉ là một phàm nhân, lại thấy trên người hắn máu me. Nàng còn phát hiện huyết trì xác chết chất chồng, Huyết Đồ máu thịt be bét.

Nàng rất nhanh có được kết luận của riêng mình. Thiên Thi Tông bắt tên này, chuẩn bị để luyện thi. Sau trận chiến, tên ma tu trọng thương chết, tên phàm nhân này thoát ra, thấy xác tên ma tu liền băm vằm trút giận. Nàng không cho rằng tên phàm nhân có thể giết tên ma tu khi sống, dù cho tên ma tu chỉ còn một hơi thở, đơn giản vì phàm nhân và tu sĩ cách nhau vạn dặm trường, huống chi đây còn là tu sĩ giả đan.

Nàng mắt vẫn nhìn thẳng hắn nhưng cả động phủ nàng đã rõ trong lòng bàn tay.

“Là ngươi cứu ta?” Tư Đồ Uyên Thành trước tiên mở miệng phá vỡ im lặng.

“Ừm… à… đúng là như vậy, ta thấy ngươi…” Mạc Thiên Cửu ngập ngừng trả lời. Có vẻ như nàng không biết chuyện vừa rồi hoặc là… không để ý. Lý do nào cũng được, đây coi như một khởi đầu tốt.

“Cảm tạ!” Nàng giọng nói êm tai, thành thật.

“Không… không có gì.” hắn bối rối liên tục xua tay.

“Ta phải cảm tạ ngươi. Ngươi muốn cái gì?” nàng rất trực tiếp.

“Không cần… thật sự không cần mà…”

“Không được! ta nhất định phải cảm tạ nếu không ta khó yên lòng, đạo tâm sinh khuyết, sư tôn nói đây là tối kỵ trong tu đạo, nhất định phải để cho đạo tâm thông thấu.” nàng tỏ ra kiên quyết.

Bị ánh mắt nàng chiếu tới hắn không dám nói không.

“Vậy… ta có yêu cầu này… không biết có quá đáng hay không?” Hắn hơi liếc nhìn nàng xem thái độ, thấy được nàng ánh mắt kiên nghị, không phải chuyện đùa, giống như nhất định phải làm.

“Nói!”

“Ở chỗ ta có phong tục nếu như được cứu mạng vậy thì phải… lấy thân báo đáp.” Hắn nói ra lời này có phần trêu đùa có phần thăm dò.

Đây cũng là một phần trong nghệ thuật mua bán, ban đầu nói giá thật cao để đối phương từ từ trả xuống. Khi đến mức giá hợp lý, bên bán thấy có lời, bên mua thấy không bị hố, cả hai vui vẻ giao dịch.

Lấy thân báo đáp? nàng sau một giây ngẩn ngơ, cứ cho rằng hắn sẽ đòi đan dược, công pháp, bảo vật… phàm nhân đều không phải muốn những thứ này sao? nhưng không ngờ tên này lại muốn… lấy nàng.

Nàng lập tức lắc đầu:

“Không được!”

“Thay cái điều kiện.” nàng sau đó cảm thấy áy náy, bổ sung. Nàng kiên quyết đòi trả ơn vậy mà người ta nói ra nàng lại từ chối, xấu hổ a.

Hắn cười, nói đùa chút một chút mà thôi không ngờ nàng nghiêm túc như vậy. Hắn tiếp tục trêu:

“Ơn cứu mạng nha! lấy mạng đền mạng, còn thứ gì có thể quý hơn mạng sống.”

“Cái này… ngươi nói cũng đúng.” nàng có chút bối rối, báo đáp là phải báo đáp nhưng lấy thân báo đáp… quên đi.

Nàng đưa mắt nhìn hắn, chợt chú ý tới huyết sắc ấn trước ngực hắn.

“Ngươi bị trúng huyết chú?”

Huyết chú? không phải chứ, ta có thấy gì đâu.

Mạc Thiên Cửu cúi đầu sờ sờ người, vẫn như trước đó, không cảm thấy bất kỳ thứ gì.

Tư Đồ Uyên Thành thấy vậy chợt hiểu, phàm nhân làm sao có thể thấy được, nàng nâng ngón tay nhẹ điểm không, một luồng linh lực bay ra nhập vào hắn.

Trước ngực hắn hiện lên một cái ấn ký màu đỏ máu. Đây là huyết chú sao? hắn vô cùng ngạc nhiên.
— QUẢNG CÁO —
Event


“Cái này có ảnh hưởng gì không?” hắn tỏ ra lo lắng.

Tư Đồ Uyên Thành lắc đầu cũng gật đầu. Mạc Thiên Cửu nhíu mày, chơi ta sao. Nàng giải thích:

“Chú này sẽ không tổn thương cơ thể, linh hồn ngươi nhưng nó sẽ đánh dấu ngươi. Người của Thiên Thi Tông thấy được sẽ lập tức truy sát. Đây chính là tập sát lệnh của Thiên Thi Tông, không chết không thôi.”

Hắn nghe vậy đã hiểu, đây giống như truy nã quốc tế nhưng thay vì bắt về xét xử thì đây giết tại chỗ. Hắn trong lòng mắng chửi, tên khốn kiếp chết rồi cũng không chịu yên thân.

Mạc Thiên Cửu tỏ ra lo lắng hỏi:

“Vậy có cách nào hóa giải?”

“Có.” nàng khẳng định chắc nịch.

Phù! hắn thở phào, suýt nữa dọa sợ chết ta, thì ra còn có cách giải.

“Cách gì?”

“Ngươi mạnh, mạnh đến mức Thiên Thi Tông sợ ngươi, không dám truy sát ngươi.”

“Thiên Thi Tông mạnh sao?”

“Rất mạnh!”

Mạc Thiên Cửu nhíu mày. Tư Đồ Uyên Thành biết hắn là phàm nhân, không hiểu tu luyện phân chia, nói:

“Ngươi chỉ cần biết tại Thiên Thi Tông những người cùng cảnh giới với tên ma tu kia có một nắm lớn, cảnh giới phía trên cũng có một đống.”

Mạc Thiên Cửu lo lắng, không ngờ tên kia tại Thiên Thi Tông chỉ thuộc dạng tép riu, hắn thế nhưng rất vất vả mới giết được. Cái này làm sao bây giờ?!

“Không đến mức a, theo như ngươi nói tên này cũng chỉ là một trong số rất nhiều đệ tử, không đến mức truy cùng giết tận.”

“Đúng vậy!” Tư Đồ Uyên Thành gật đầu. “Nhưng nếu như ngày nào đó có lão tổ Thiên Thi Tông bay ngang qua, thấy ngươi, một bàn tay chụp chết, ngươi lúc đó cáo trạng với ai. Ngươi trong mắt bọn họ giống như ngọn hải đăng trong đêm vậy.”

Mạc Thiên Cửu sầm mặt, nàng nói đúng, hắn cũng không muốn đánh cược vận khí.

“Còn có cách nào khác không?” hắn tiếp tục hỏi.

“Có.” nàng gật đầu.

Mạc Thiên Cửu ánh mắt tỏa sáng, có sao không nói sớm, dọa ta suýt chết.

“Có người giúp ngươi xóa đi ấn ký.”

Hắn nghe vậy chăm chú nhìn nàng. Người giúp ta không phải là ngươi đi, thì ra nói nhiều như vậy là muốn mạng đổi mạng, không muốn dùng thân báo đáp. Hài… ta đẹp trai như vậy, ngươi còn chê chỗ nào chứ.

Dường như đọc hiểu ý hắn, Tư Đồ Uyên Thành lắc đầu:

“Ta tạm thời không được, tu vi ta còn thấp hơn hắn, trừ phi ta đạt tới Kim Đan.”

“Ngươi bao giờ đạt tới Kim Đan?”

“Nhanh thì mười năm, chậm thì hai mươi năm.”

Nghe vậy, Mạc Thiên Cửu muốn khóc:

“Vậy… ta phải làm sao? ngươi nợ ta một mạng cũng không thể nhìn ta chết a.”

“Hay là ngươi muốn ta chết để khỏi trả nợ? ngươi làm như vậy không thấy áy náy sao? ngươi không sợ đạo tâm có khuyết sao?”

Mặc Thiên Cửu không hiểu cái gì đạo tâm nhưng trước đó nghe cách nàng nói có vẻ rất quan trọng, hắn không muốn chết chỉ có thể dùng cái này ép nàng.
— QUẢNG CÁO —
Event


Tư Đồ Uyên Thành nhíu mày, lời này đã đánh trúng điểm yếu của nàng. Nếu là ma tu đã một tay chụp chết hắn nhưng nàng là chính đạo tu sĩ, không thể làm như vậy.

“Ta không thể xóa bỏ nhưng có thể giúp ngươi phong ấn.”

“Được bao lâu?”

“Đại khái mười năm đi, vừa đủ để ta tấn cấp Kim Đan, sau đó ta sẽ giúp ngươi xóa bỏ hoàn toàn.”

“Mười năm Kim Đan, đây là trường hợp lý tưởng nhất nhưng nếu không thì sao?”

“Cái này… ta lại giúp ngươi phong ấn một lần nữa, nếu không ta nhờ sư tôn.”

Mạc Thiên Cửu lắc đầu, hắn có ý hay hơn:

“Trong vòng mười năm nếu ngươi không thành Kim Đan vậy thì gả cho ta, thế nào?”

Nhờ nàng phong ấn chi bằng lấy luôn nàng, trở thành vợ chồng nàng còn không dốc sức bảo vệ ngươi sao?

Hắn đã nghe nhiều câu chuyện tiên nữ xuống trần gian tắm, bị anh tiều phu giấu mất quần áo khiến nàng không thể trở về, sau đó hai người lên duyên vợ chồng. Hắn cảm thấy mình có thể bắt chước.

Tiên nữ trước mặt thật sự khiến hắn nhịp tim đảo lộn. Hận không thể ngay lập tức cưới nàng.

“Cái này… không được đâu?” Tư Đồ Uyên Thành bối rối.

“Sao lại không được? ngươi tu luyện cũng cần có động lực chi bằng lấy cái này ước hẹn làm động lực.” Mạc Thiên Cửu dụ hoặc.

Tư Đồ Uyên Thành phân vân chần chừ.

Thấy vậy, hắn liền tung ra đòn nốc ao:

“Như vậy đi, trong vòng mười năm nếu như ngươi tấn thăng Kim Đan giải ấn ký cho ta, coi như báo đáp ân tình nhưng nếu ta tự giải được, vậy ngươi phải lấy thân báo đáp.”

“Vậy nếu như ta không tấn thăng Kim Đan, ngươi cũng không tự giải được?” nàng nêu ra một trường hợp khác.

“Vậy cũng sẽ giải trừ giao ước, ngươi ta không liên quan, ta chết cũng không liên quan đến ngươi.” Mạc Thiên Cửu nêu ra điều kiện có lợi cho nàng.

Tư Đồ Uyên Thành chậm một giây suy nghĩ, cảm thấy trường hợp nào hình như mình cũng thắng. Hắn tự giải được huyết chú… khả năng bằng không. Không nói hắn có linh căn tu luyện hay không, cho dù có thì mười năm từ một phàm nhân đạt tới Kim Đan cảnh là không thể nào.

“Được, ta đồng ý.” nàng rất dứt khoát.

“Tốt!” Mạc Thiên Cửu vui vẻ.

Hai bọn họ đập tay coi như đạt thành giao ước.

Tư Đồ Uyên Thành sau đó tiến hành phong ấn lại huyết chú, nửa ngày sau tất cả xong việc, không còn gì lưu luyến, nàng liền trở về báo cáo, lãnh phần thưởng nhiệm vụ.

Nhìn bóng lưng nàng bay lên cao, Mạc Thiên Cửu lớn tiếng:

“Ta vẫn chưa biết tên của nàng?”

“Tư Đồ Uyên Thành, Thiên Thủy Giáo.” nàng không quay đầu, nói vọng lại một câu.

“Còn ta là Mạc Thiên Cửu.” hắn hét lớn nhưng bóng nàng đã xa khuất, không biết nàng có nghe được không.

Hắn thở phào một tiếng, điều kiện đưa ra dường như chỉ có lợi cho nàng nhưng chỉ có như vậy nàng mới chịu đồng ý, nếu không nàng chết không nhận nợ vậy hắn biết làm sao?

Ít nhất hắn vẫn có cơ hội, cảm thấy tên kia thực lực cũng không quá mạnh, mười năm… hắn tự tin làm được.

Chuyện với nàng coi như xong, bây giờ… xem chiến lợi phẩm.

Hắn tại trong động bắt đầu gom đồ. Sách, dao, kéo, khôi lỗi gỗ… hắn gom thành một bao lớn. Hắn không rõ những thứ này giá trị bao nhiêu nhưng nghe Chu Thường nói vật phẩm tu tiên vô cùng quý giá, ngàn vàng khó mua. Bởi vậy hắn vơ hết.
— QUẢNG CÁO —
Event

Trên người của Hồng Đồ hắn lấy được mấy món đồ, hắn đặc biệt chú ý tới chiếc nhẫn. Trước đó thấy được Hồng Đồ chính là từ trong nhẫn này lấy ra quyển sách. Nhưng hắn lật tới lật lui không thấy chiếc nhẫn có gì đặc biệt, được rồi, tạm thời không quan tâm, sau này có thời gian lại nghiên cứu.

Khi đi vào phòng luyện dược, vì là nơi ở tạm nên cũng chỉ có mấy món đồ linh tinh: xác người, lồng thú, mấy cái chai lọ…

Không có gì đáng giá. Hắn quay đầu bỏ đi.

“Khoan đã!” đúng lúc này có tiếng gọi lại.

Mạc Thiên Cửu quay đầu cảnh giác, trên tay cầm một con dao, mắt đảo láo liên tìm chủ nhân tiếng nói.

“Ai?” hắn quát lên.

Sau đó ánh mắt hắn dừng lại tại một cái lồng chim, trước đó thấy con chim nằm im tưởng đã chết, bây giờ nó đứng dậy mới biết vẫn còn sống, cũng là vật sống duy nhất ở đây.

“Là ngươi nói sao?” hắn nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy! chính là bổn đại gia.” con chim ưỡn ngực nói.

Mạc Thiên Cửu tròn mắt, con quạ này… vậy mà biết nói, nếu như ở thế giới trước, hắn đã giật nảy mình, nhưng ở tu tiên thế giới làm quen dần với mấy chuyện này đi là vừa.

“Tiểu tử, gọi ngươi đó, còn không nhanh đến đây.” con quạ cất tiếng gọi.

Mạc Thiên Cửu chậm rãi lại gần, tính cảnh giác vẫn rất cao, không vì nó là một con quạ mà sinh ra lơ là. Thế giới này, một con kiến cũng phải cảnh giác. Hắn tập trung tinh thần, điều động dị năng, sẵn sàng bất cứ lúc nào ra tay.

“Ngươi… là cái gì?” cách mười bước, hắn dừng lại hỏi.

“Ha ha ha… hôm nay là ngày may mắn của ngươi, tu tám kiếp mới được. Bổn tiên chính là vô địch thiên hạ, bao trùm cửu giới, duy ta độc nhất…”

Mạc Thiên Cửu nhìn nó với ánh mắt khinh thường, quay đầu bỏ đi.

“Khoan đã!” con quạ gấp gáp gọi lại.

Hắn dừng bước chân, hỏi:

“Muốn ta cứu ra sao?”

“Ha ha… phàm nhân! bổn tiên cần ngươi cứu sao? ta chính là…” nó lại tiếp tục khoác lác.

Hắn từng bước lùi lại, đã khuất bóng sau vách đá.

“Khoan đã!” con quạ gọi lại gấp.

Hắn nghiêng người thò đầu, nhìn nó bằng nửa con mắt, hỏi:

“Cần ta cứu ra sao?”

“Ha ha… ta…” con quạ còn đang nói thì Mạc Thiên Cửu đã từ từ khuất sau vách đá. “Đừng đừng… được rồi! con người, ngươi đã chiếm được lòng tin của bổn tiên, ta cho phép ngươi đưa ta ra khỏi đây, chăm sóc ta như hoàng đế từ nay cho đến mãi về sau.”

“Lần này là ta đi thật đó.” hắn chỉ chỉ tay ra sau lưng.

Con quạ hất mặt biểu thị không tin, nhưng mà Mạc Thiên Cửu thật sự đi, nghe tiếng bước chân xa dần, nó rối lên:

“Con người đứng lại, khoan đi đã!”

Mạc Thiên Cửu vẫn tiếp tục đi.

“Bổn tiên có trường sinh chi pháp, có vô địch công pháp, có vô thượng bảo vật…”

Mạc Thiên Cửu cười khẩy, lừa ai đây, trò này ta dùng thường xuyên, nếu ngươi lợi hại như vậy đã không bị nhốt ở đây.