Dị Giới Ràng Buộc

Chương 24: Tin vui



Thời gian vùn vụt như tên bay, một tháng trôi qua một cách nhanh chóng. Giữa cánh đồng hoa A La rực rỡ sắc màu, một thiếu niên ngồi đó, khoác trên người bộ y phục màu trắng làm nổi bật làn da trắng ngần và mái tóc dài đen mượt của y. Trên má trái thiếu niên có một vết sẹo dài khiến cho khuôn mặt thanh tú trở nên khó xem, duy ánh mắt cực thu hút người khác, ánh mắt to tròn trong trẻo đen lay láy mang theo sự tinh thuần của một đứa trẻ con. Hiện tại đôi mắt đáng yêu ấy đang vô cùng âu sầu.

Mạc U nhìn cánh tay trái trắng noãn, lại thở dài, không linh nghiệm nha!!!

Đã hơn một tháng rồi mà y vẫn chưa có dấu hiệu mang thai. Như y biết, người mang thai thì trên cánh tay sẽ nổi lên một cái bớt màu đỏ, nữ tay phải còn á chủng là tay trái. Rõ ràng y đã làm đúng theo những gì Lạc Ô chỉ dẫn nha, hay làđã sai sót gìđó?

Bất giác nhớ tới bảy ngày bảy đêm điên cuồng kia, hai má Mạc U lập tức đỏ bừng. Sở Thần bình thường ôn nhu lãnh đạm là thế, nhưng khi động tình liền thay đổi hoàn toàn, báđạo, cuồng dã. Xoa nhẹ hông, Mạc U mắng khẽ một tiếng: “Bại hoại.” Ngay lập tức cả người bị bế bổng lên. Mạc U nghe cái tên bại hoại trong miệng mình bật cười:

“Mắng ai bại hoại vậy bảo bối?” Sở Thần vừa đi săn vềđã thấy vật nhỏ của mình ngẩn người ngồi bệt ngoài sân. Bất đắc dĩ bế y vào nhà.

Bĩu môi, Mạc U há miệng cắn mạnh vào cổ hắn, nhưng khi nhìn thấy dấu răng tức khắc liền đau lòng liếm nhẹ lên.

“Thần.”

“Ừ?”

“Chào mừng ngươi đã về, phu quân.” Hôn nhẹ lên môi hắn một chút, Mạc U nhìn vào đôi mắt bạc, mỉm cười.

Môi nhếch lên một độ cong, Sở Thần bế Mạc U vào nhà, ngồi xuống ghếđể y ngồi trên đùi mình, siết eo y ôm vào lòng. Cảm giác có người ở nhà chờ mình về thật tuyệt.

“Thần.”

“Ta đây, bảo bối ngươi sao vậy?” Sở Thần lo lắng sờ sờ trán y, thấy không nóng thì an tâm. Nhíu nhíu mày nhìn vật nhỏủ rũ trong lòng, truy hỏi “Rốt cuộc là chuyện gì? Có ai ức hiếp ngươi sao bảo bối, ngoan, nói vi phu nghe.”

Trong lòng ấm áp, nụ cười bên môi Mạc U càng thêm ngọt ngào. Từ hôm lễ hội đến nay, có rất ít người sinh sự với y, hầu như là không có, trừ vài thiếu nữ thầm thích Sở Thần. Bọn họ gặp y thì lớn giọng nói bóng nói gió nhưng Mạc U căn bản không quan tâm tới. Bởi y tin Sở Thần nha, cho dù bọn họ có nói gìđi chăng nữa cũng không thể thay đổi sự thật: Sở Thần là của Mạc U y.

Thấy y im lặng không nói gì, chân mày Sở Thần cau càng chặt, bỗng có một bàn tay chai sần nhẹ nhàng vuốt ve lên.

“Đừng cau, ta không sao thật đó, chỉ là…. đã hơn một tháng rồi.” Nói tới đây, đôi mắt đen tròn lại rủ xuống.

Ban đầu, Sở Thần vẫn chưa hiểu là sao, cẩn thận ngẫm lại, hắn phì cười. Nhéo nhéo cằm y một chút, Sở Thần cười nói:

“Hay là chúng ta lại bảy ngày bảy đêm một lần nữa, chắc tại chưa làm đủđó thôi.” Nói rồi còn ngắt mông y ám chỉ.

Khẽ trừng hắn, Mạc U nhéo mạnh tay Sở Thần một cái như trả thù.

“Bảo bối, nghe đây, chuyện con cái phải tùy duyên, ngươi không nên vì vậy mà buồn rầu hại sức khỏe. Ngươi không thấy Lạc Ô phải mất hai năm mới có, huống chi chúng ta chỉ mới kết hôn gần nửa năm.”

Nói rõ ràng với Mạc U, Sở Thần không muốn y ngày nào cũng kiểm tra cánh tay rồi lại ủ rũ thở dài. Bộ dạng sầu lo ấy không thích hợp với y. Mạc U của hắn là một thiếu niên kiên cường, cho dù nhịn đói mấy ngày ròng nhưng vẫn có thể cười thật tươi. Và hắn chỉ mong y mãi mãi vui cười như vậy.

Nghe những lời Sở Thần nói, biết hắn lo lắng cho mình, dưới đáy lòng Mạc U chậm rãi dâng lên làn nước ấm, nở nụ cười mà Sở Thần thích nhất, Mạc U xảống tay áo xuống, nói:

“Ta đã biết. Thần, chúng ta đi ăn cơm thôi, ta có làm món cá nướng mà ngươi thích.”

“Chút nữa rồi ăn…” Cúi đầu ngậm lấy cái miệng ngọt ngào của y, Sở Thần tận hưởng chút an ủi cho sự lo lắng của mình.

.

.

.

“Ngươi lừa ta!”Ủy khuất trừng Lạc Ô, Mạc U đẩy cái hộp gỗ trả lại hắn.

Lạc Ô mở hộp ra nhìn thấy trống rỗng liền biết chuyện gìđã xảy ra. Nhìn bộ dạng ai oán của y, hắn nhịn cười một cách cực khổ. Cuối cùng nhịn không được nữa, cười lớn lên

“Ha ha ha… khụ khụ…”

Rót một ly nước uống nhuận khí, Lạc Ô vuốt ngực, phản bác: “Ta có gạt ngươi hồi nào chưa? Chắc tại các ngươi làm chưa đủ nên mới vậy.” Nói đến câu cuối còn mờám nháy mắt với y một cái.

Mạc U đỏ bừng mặt, trừng hắn một cái, không thèm nói nữa. Như vậy mà còn chưa đủ, nếu đủ chắc y toi mạng dưới thân Sở Thần rồi nha!!!!

.

.

.

Sau trận hoan ái, Sở Thần ôm Mạc U vào bồn tắm giúp y tắm rửa. Mạc U do mệt quáđã ngất đi. Dùng khăn tỉ mỉ lau từng tấc trên thân thể dẻo dai đầy dụ hoặc này, ngực hắn bỗng hơi nhoi nhói, nghi hoặc nhưng ngay sau đó sự chúý của Sở Thần đã bị một thứ hấp dẫn. Đó là—

Đắp chăn thật kín người Mạc U, Sở Thần vẫn chưa thể giảm đi sự kích động trong lòng. Ngồi nhìn gương mặt say ngủ của vật nhỏ, Sở Thần khom người thành kính hôn lên trán y. Mạc U — bảo bối của hắn, thế giới của hắn.

========

Mấy tháng nay, Mạc U cảm thấy trong người vô cùng khác lạ. Lúc nào cũng cảm thấy uể oải, không muốn ngủ nhưng mí mắt cứ sụp xuống. Ăn uống cũng không thấy ngon miệng, ngay cả món canh gà hầm nấm mà y thích nhất cũng không muốn ăn, Mạc U cũng cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị. Thứ duy nhất hợp khẩu vị chính là thứ này – quả Sơn Ri. Bốc một quả cho vào miệng, vị chua chát tan ra, Mạc U hạnh phúc híp mắt lại, ngon thật nha!

Chống cằm nhìn ra ngoài trời đã tối đen như mực, Mạc U có chút lo lắng. Dạo gần đây lượng công việc của Sở Thần tăng lên,  thường hay đi sớm về trễ. Nhiều khi hắn về y đã ngủ quên, sáng y dậy thì hắn lại đi từ sớm, nếu không nhờ hơi ấm lưu lại bên cạnh cùng những món ăn hợp vịđược nấu sẵn để trên bàn, chắc y không biết hắn đã từng vềđây mất.

Khi Sở Thần về tới nhà, đập vào mắt hắn là hình ảnh quen thuộc. Mạc U ngủ gục trên bàn, đèn thắp sáng chờ hắn trở về. Nhẹ nhàng ôm y về phòng, yêu thương hôn lên môi y một chút. Sở Thần biết hai tuần nay đã vắng vẻ bảo bối nhà hắn, nhưng hắn phải làm việc chăm chỉđể còn chào đón thành viên mới của gia đình nữa chứ, áp má lên bụng Mạc U, đưa tay chạm vào vị trí trước ngực, Sở Thần mỉm cười.

Đúng vậy, Mạc U đã mang thai con của hắn hơn hai tháng rồi. Trước đây chưa bao giờ Sở Thần nghĩ mình sẽ có con. Ám ảnh kiếp trước khiến hắn không thích phụ nữ, lại thêm phần cơ thểđột biến gen của hắn, Sở Thần không muốn đời sau của mình sinh ra bị thiên hạ kinh tởm. Nhưng từ khi có Mạc U, Sở Thần lại chờ mong kết tinh tình yêu của hai người bọn họ. Hắn biết bởi vìđối phương là Mạc U, người chưa bao giờ ghê sợ một con quái vật là hắn, người dù hay mắng hắn bại hoại, thích cắn hắn nhưng luôn nhu thuận chiều theo bất cứđòi hỏi vô lý của hắn, người mà khi nhìn thấy hắn ra tay chém giết không e ngại máu tanh chỉ lo lắng cho sự an toàn của hắn, người luôn muốn vì hắn mà sinh một đứa nhỏ, cho nên chỉ cần là thuộc về y, hắn đều yêu thích. Về phần đứa nhỏ sinh ra có phải là một quái vật giống cha nó hay không thì hiện tại hắn không quan tâm. Vì hắn tin cho dù là vậy Mạc U cũng sẽ yêu thương nó hết mực.

Còn vì sao không nói cho y biết… Sở Thần nhéo nhéo mũi y, thấy người kia chau mặt vô thức nghiêng đầu trốn đi thì cười cười — cứđể vật nhỏ ngu ngốc này tự mình nhận ra đi.

Sở Thần từng hỏi HổĐầu về chuyện dấu hiệu nhận biết có thai thìđược giải thích rằng bên vai sẽ hiện lên một cái bớt màu đỏ sẫm, nhạt màu dần cho đến khi sinh xong sẽ biến mất. Nữ nhân là vai trái, á chủng là vai phải.

Vậy nên mỗi ngày thấy Mạc U kiểm tra tay trái, hắn chỉ cười thầm chứ không vạch trần, hắn sẽ cho y một bất ngờ thú vị.

Sở Thần không hề có chút kinh nghiệm gì về chuyện thai nhi nên thường hay đến hỏi thăm vợ chồng HổĐầu, đến nay cũng hiểu biết sơ sơ.

Nếu không phải vìđơn đặt hàng lớn, hắn đã dành thời gian ở bên cạnh y giai đoạn này. Chỉ cần vài ngày nữa, số thù lao đợt này đủ tiền sữa cho con rồi.

.

.

.

Cho gà và cá ăn xong, Mạc U mệt mỏi quay về nhà, Sở Thần dặn y mỗi ngày đều phải đi một vòng ra sau.

Nhìn xuống cái bụng mình, Mạc U nhéo nhéo, sao cứ thấy nó mập ra nhỉ? Chẳng lẽ…

Oaa chẳng lẽ y đang béo lên sao? Vậy nên Sở Thần mới bắt y đi cho bớt mập? Không được, y phải cố gắng nhiều hơn.

Kết quả khi Sở Thần kết thúc công việc vội vã chạy về nhà sớm liền bắt gặp vật nhỏ của hắn đang điên cuồng chạy bộ qua lại, dọa hắn xanh cả mặt. Vội vàng lao tới bế bổng y lên, đặt Mạc U ngồi lên ghế, Sở Thần đặt tay lên bụng y kiểm tra, cảm thấy không có gì lạ mới an tâm, nhúng khăn ấm lau mồ hôi cho y, mặt Sở Thần tối sầm, không nói một lời.

Mạc U chưa kịp vui mừng chào đón hắn thìđã bị cơn giận của hắn làm cho hốt hoảng, y thật sự không biết mình đã làm gì sai nha! Uất ức, buồn bực chiếm cứ trong lòng suốt những ngày qua hóa thành nước mắt đua nhau tràn ra khóe mắt. Y liều mạng đưa tay dụi mắt, ngăn chúng đừng rơi xuống nữa nhưng cuối cùng lại bật khóc nức nở.

“Oaaa… ngươi chán ghét ta… Oaa…..”

“Bảo bối, ngoan, không khóc, ta không có chán ghét ngươi, ta yêu ngươi mà.” Thấy y khóc tức tưởi, Sở Thần luống cuống ôm y vào lòng, vừa hôn vừa dịu dàng dỗ dành. Sao hắn lại quên mất giai đoạn này y rất dễ xúc động cơ chứ.

“Ngươi rõ ràng giận ta…. hức… ta không làm gì hết mà… Oaaa…” siết chặt áo Sở Thần, Mạc U thút thít chỉ trích, sau cùng lại khóc lớn lên.

Biết mình làm y tủi thân, lại thấy y cứ khóc mãi, Sở Thần dứt khoát hôn lên cái miệng hờn dỗi kia, dùng nụ hôn của mình xoa dịu cảm xúc của y. Mạc U lúc đầu đẩy hắn ra, nhưng sau đó lại nhiệt tình đáp trả hắn. Hai tuần không chạm vào nhau, lửa nóng hừng hực dâng trào, môi lưỡi quấn lấy nhau, triền miên không rời.

Dứt môi ra khỏi môi Mạc U, Sở Thần nhìn người đang thút thít thở dốc trước ngực, Sở Thần lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Mạc U, ôn nhu nói: “Ta sai rồi, ta không nên như vậy, bảo bối đừng giận, tại ta lo lắng cho đứa nhỏ thôi, không phải ta đã dặn ngươi không được chạy nhảy sao?”

Mạc U ngồi im trong lòng hắn, nghe hắn nói vậy thì sững sờ. Sở Thần vừa nói gì nha, y không nghe lầm đó chứ–‘đứa nhỏ’????

*******