Dị Giới Ràng Buộc

Chương 10: Qua ải..



“Ngon quá!” Húp nốt ngụm cháo cuối cùng trong chén, Mạc U thỏa mãn nằm xuống giường, híp mắt cảm khái. Chiếc giường gỗ rộng rãi này mới được đóng xong hôm qua, người đóng nó tất nhiên không phải là y.

Sau ngày hôm đó, tuy không ai nói ra nhưng trong lòng Mạc U biết có gìđóđã thay đổi. Từ hôm đóđến nay đã ba ngày, cuộc sống sinh hoạt của y đều do Sở Thần lo liệu. Y không nhắc tới việc rời đi, hắn cũng tự nhiên ở lại. Từ việc ăn uống đến việc ngủ nghê người nọđều dùng phương thức báđạo áp chế y nghe theo, những khi y phản kháng thì lại dùng mấy trò khiến người ta đỏ mặt, thật sự là vô cùng vô cùng đáng ghét. Hừm, nể mặt nồi cháo nấm thơm lừng y không so đo với hắn nữa. Cùng là cháo không hiểu sao dưới bàn tay của người nọ lại trở nên ngon đến vậy chứ? Mạc U tò mòđảo mắt nhìn chằm chằm cái người đang bận rộn hầm canh đằng kia. Một nam nhân nấu ăn giỏi như vậy thật hiếm nha!

“Ăn xong rồi thìđi dạo vài vòng cho tiêu đi, canh hầm xong ta sẽ gọi ngươi.” Liếc mắt nhìn vật nhỏ no nêđang ưỡn cái bụng tròn vo, ý cười trong mắt Sở Thần càng trở nên nồng đậm. Đêm hôm đó tuy y không trả lời hắn nhưng đã bắt đầu đón nhận sự quan tâm của hắn.

Trong lòng Sở Thần âm thầm cảm tạ Dương Phong, nhờ cậu ta nhõng nhẽo năn nỉ hắn đi học nấu ăn cùng cậu ta mà khả năng nấu nướng của hắn mới tốt như vậy. Không biết Dương Phong đã cưa đổ anh chàng đầu bếp kia chưa nữa. Lắc lắc đầu, Sở Thần cười nhạt một tiếng, những chuyện về bên kia không còn liên quan gìđến hắn nữa, hiện tại việc hắn nên quan tâm phải là vỗ béo cho vật nhỏ của hắn. Mỗi lần nhìn thân thểốm yếu của y là hắn lại khó chịu. Mới đầu hắn nghĩ y chỉ mười lăm tuổi là cùng, còn nghĩ mình yêu phải trẻ vị thành niên, nhưng khi nghe y nói mình đã mười bảy, Sở Thần lại đau lòng. Có lẽ hắn nên làm thêm vài món ngon…

“Ta ra ngoài một chút.”

Yên lặng nhìn bóng lưng thon dài của Sở Thần khuất dần, trong lòng Mạc U cảm thấy vô cùng rối rắm. Người này cóđôi chút quái dị nhưng không thể phủ nhận một điều là hắn rất dịu dàng. Hóa ra cảm giác được người ta quan tâm săn sóc là thế này, đã quá lâu y dường nhưđã quên mất cảm giác đó là như thế nào rồi. Nhận sự quan tâm của Sở Thần y biết là không nên nhưng lại không kiềm được mà sa vào. Bỗng dưng y lại nhớđến lời mẫu thân y đã căn dặn trước khi lâm chung

Y nhớ rất rõ nhưng không thể tự kiềm chếđược bản thân mà chìm sâu vào sựôn nhu của người nọ. Y biết như vậy là không nên nhưng y vẫn không tài nào điều khiển được trái tim mình. Sự xuất hiện của người nọ như khơi gợi lên khát vọng được yêu thương đã chôn sâu dưới đáy lòng y bao lâu nay, khiến y có chút tham luyến. Y không thể xác định rõ tâm tưngười nọ, càng không dám tin là những gì trước mắt là sự thật. Ba ngày qua là khoảng thời gian hạnh phúc nhất từ trước đến nay của y. Hạnh phúc đến nỗi Mạc U ngỡ rằng nó chỉ là một giấc mộng thoáng qua mà thôi. Mỗi đêm giật mình tỉnh giấc thấy mình đang nằm trong lòng người nọ, y vừa cảm thấy ấm áp vừa có chút lo sợ. Quả nhiên y bắt đầu trở nên tham lam rồi nha! Mạc U ảo não thở dài một hơi… Ai….

Trong đầu bất giác lại hiện lên câu hỏi quen thuộc mà mỗi ngày Sở Thần đều hỏi y.

“Mạc U!!!!!!” Tiếng kêu quen thuộc ngoài hang đáđã  cắt ngang mớ suy nghĩ hỗn độn của Mạc U, y vội bật dậy chạy ra ngoài.

“Lạc Ô, Điền Ưu, hai người ghé chơi à? Vào nhà ngồi, ở ngoài nắng lắm!” Vừa chào hỏi, Mạc U vừa chạy đến kéo tay Lạc Ô vào trong hang.

“Ngươi không sao thì tốt rồi, ta có chuyện muốn hỏi…Ơ cái này là?!” Nhìn bày trí trong hang, Lạc Ô ngạc nhiên, hắn nhớ rõ nơi này hồi trước rất đơn sơ, còn hiện tại thì…Điền Ưu cũng khá kinh ngạc, trước mắt gã là một bộ bàn ghế gỗ và một chiếc giường lớn, đặc biệt là chúng có màu đen mun, loại gỗ này một lần gã săn thúở mé sâu trong rừng từng thấy qua, nhưng nó rất cứng và to cao nên gã không cách nào đốn ngãđược, không ngờ lại gặp nóởđây. Không biết Mạc U làm cách nào mà cóđược, Điền Ưu có chút tò mò, bỗng nhiên trong đầu gã hiện lên hình ảnh người nam nhân tóc xám hôm trước nhìn thấy ở chợ.

“Sao vậy?!” Mạc U nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của phu phu trước mắt, vô cùng khó hiểu.

“Không, không có gì, Mạc U ngồi đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Phục hồi tinh thần lại, Lạc Ô vào thẳng vấn đề chính.

Mấy hôm trước hắn đi thăm bàở thôn bên cạnh, lúc về thì nghe Điền Ưu kể lại chuyện gặp Mạc U cùng với một nam nhân lạ mặt ở chợ phiên. Hắn nghe xong thì cực kỳ nghi hoặc, hắn quen Mạc U đã nhiều năm, biết rõ y không hề có giao thiệp với bất cứ ai trừ hắn vàĐiền Ưu, kể cả người Mạc gia cũng không. Vậy thìởđâu lại lòi ra một nam nhân?

“Lạc Ô, có chuyện gìà?” Thấy biểu tình trên mặt Lạc Ô là lạ, vẻ mặt Mạc U càng thêm mờ mịt.

“Ta nghe nói dạo gần đây ngươi có kết giao với một nam nhân lạ mặt. Thật không?”

“Hả?!” Mạc U ngẩn người ra. Sao… sao Lạc Ô lại biết về…

“Phiên chợ mấy hôm trước Điền Ưu nhìn thấy… Hắn ta là ai vậy?” Quan sát thấy nét lúng túng trên mặt Mạc U, xem ra là thật rồi. Lạc Ô nhịn không được cảm thấy hơi lo, bao lâu nay hắn xem Mạc U nhưđệđệ của mình nên không muốn y phải chịu bất cứ thương tổn nào hết.

“Ưm… chuyện là…” y thật sự không biết nên nói sao với Lạc Ô nữa, thân phận của Sở Thần rất khó giải thích…

“Rất khó nói?” Nhìn y luống ca luống cuống hết cả lên, hiểu rõ tính tình Mạc U, Lạc Ô cũng không ép y phải kể rõ ra “Vậy nghe ta hỏi nếu đúng thì gật đầu, được chứ?”

Gật đầu.

“Ngươi mới quen hắn ta?” Trước đó ghé thăm, hắn vẫn không hề thấy tên kia.

Gật đầu rồi lại lắc đầu. Y mới quen Sở Thần mấy ngày nay nhưng y đã sống chung với cẩu đầu hơn một tháng rồi nha!

“Hắn ta sống ởđây?”

Khẽ liếc nhìn Lạc Ô một cái, Mạc U chầm chậm gật gật đầu.

Lạc Ôđen mặt, ráng nhịn cơn bạo tác xuống,hỏi tiếp “Vật dụng trong nhà là hắn ta làm cho ngươi?”

Mạc U rất nhanh gật đầu.

Lúc này sắc mặt Lạc Ô mới buông lỏng một chút. Đang định tiếp tục hỏi thì nghe thấy một giọng nam phát ra ở sau lưng

“Ngốc, nhà chúng ta có khách à?”

Lạc Ô nghe thấy liền quay đầu lại, Điền Ưu cũng thế, vừa nhìn thấy Sở Thần, Điền Ưu đã nhận ra chính là hắn ta, cái người ở chợ… Lạc Ô thì ngẩn cả người, nam nhân này thật dễ nhìn, có thể nói là anh tuấn nhất từ trước đến nay mà hắn từng gặp, tất nhiên là trừĐiền nhà hắn rồi.

Trong lúc hai phu phu nhà kia quan sát Sở Thần, Mạc U ngồi bên đãđỏ bừng cả mặt, cái gì mà‘nhà chúng ta’ chứ? Trong lòng lại nhịn không được màân ẩn nở nụ cười. Không đểýđến những ánh mắt dò xét đang bắn về phía mình, Sở Thần xách một xâu cá thong thả bước vào góc bếp, kiểm tra nồi gà hầm nấm xong thì bước đến ngồi xuống bên cạnh Mạc U. Thấy mặt y đỏ hồng thì nhíu mày, vươn tay nâng cằm y lên, áp trán mình vào, cảm thấy không nóng, lại nhìn sắc đỏ kia càng đậm màu thì khẽ nhếch môi.

Ngồi đối diện, Lạc Ô trợn mắt nhìn động tác thân mật của hai người, đến khi Điền Ưu vỗ nhẹ mới hoàn hồn, điều chỉnh lại tâm tình, hắn gượng cười:

“Xin chào, lần đầu gặp, ta là bạn tốt của Mạc U, Lạc Ô, còn đây là phu quân của ta, Điền Ưu. Ngươi là…”

“Chào, ta là Sở Thần, là…” quay sang nhìn Mạc U một cái, thấy y trừng mình, hắn cười khẽ một tiếng mới nói tiếp “là nô lệ của Mạc U.” Nói xong còn mờám nháy mắt một cái với Lạc Ô.

Quả nhiên ngay sau đó, Sở Thần nghe được tiếng hít vào của ba người. Ý cười trong mắt càng đậm hơn.

Mặt Mạc U đỏđến lợi hại, lắp ba lắp bắp “Ngươi… ngươi… nói bậy, ta… ta…” càng nói càng cuống, cuối cùng chỉ biết ủy khuất trừng Sở Thần.

“Ta được ngươi nhặt được, không phải nô lệ thì là gì? Chẳng lẽ phải là…” Sở Thần cười tà, nghiêng người cúi đầu ở bên tai Mạc U thì thầm hai chữ“Phu quân.”

Nghe thấy hai chữ kia, mặt Mạc U nóng phừng như muốn bốc cháy vậy, vội đẩy Sở Thần ra

“Ta… ta đi làm cá.” Nói xong vội vã xách cá chạy ra khỏi hang.

Vợ chồng Lạc Ô bị bỏ quên một bên, nhìn một màn tán tỉnh trước mắt, sững sờ.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Cóýđồ gì với Mạc U?” Lạc Ô cau mày, hỏi thẳng.

Nhìn nam tử diễm lệđối diện, thấy được hắn ta thật lòng quan tâm đến Mạc U, Sở Thần cũng ôn hòa đáp lại: “Ta từ một nơi rất xa đến, được Mạc U nhặt vềđây.”

“Ta sẽ không thương tổn đến y.” Chốt lại bằng một câu đơn giản, Sở Thần im lặng mặc Lạc Ôđánh giá mình.

Lạc Ô nhìn thẳng vào mắt Sở Thần, trong đôi ngươi bạc giờ phút này là sự nghiêm túc, không chút bỡn cợt. Lại nhớ tới phản ứng lúc nãy của Mạc U, Lạc Ô thở dài một hơi

“Nếu ngươi ức hiếp y, chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Chúng ta chính là hắn vàĐiền Ưu.

Gật đầu, Sở Thần biết hắn xem như là tạm qua ải nhà vợ. Sực nhớ tới điều gì, hắn nhìn Lạc Ô: “Có thể kể cho ta nghe chuyện về Mạc U, được không?”

Hơi bất ngờ trước câu hỏi của Sở Thần, nét mặt Lạc Ô tối đi, nhẹ nhàng kể ra:

“Ta quen Mạc U là vào năm năm trước…”

.

.

Khi Mạc U làm cá xong quay trở lại hang đá thì thấy cơm canh đãđược dọn ra bàn. Lạc Ô thấy y vào thì nhanh nhảu kêu réo:

“Nhanh lên nào, ba chúng ta chỉ chờ mỗi ngươi.”

“Ngốc, ngẩn ngơ gì nữa, ngươi không đói à?” Sở Thần mỉm cười, cầm lấy xâu cá trên tay Mạc U, kéo y ngồi xuống bàn còn mình thìđi cất cá. Sau đó mọi người bắt đầu dùng bữa.

“Ngươi nấu ăn ngon thật đấy Sở Thần.” Húp một ngụm canh gà, Lạc Ô cảm thán. Điền Ưu bên cạnh cũng gật đầu đồng tình.

“Ha ha, không cần khách khí, hôm nào ta làm một bữa tiệc lớn, mời các ngươi qua chơi.”Đầu sói nào đó mặt dày tự nhiên xem mình là chủ.

“Được thôi, vậy bọn ta cũng không khách sáo, ngươi cũng nên thường xuyên đưa Mạc U đến nhà bọn ta chơi.”

“Được.” Sở Thần đáp ứng, tay vẫn đều đặn gắp thịt, múc canh cho vật nhỏ kế bên.

Từng hành động Lạc Ôđều thu vào mắt, trong lòng cũng an tâm hơn, chuyên chú dùng bữa.

Mạc U ngốc lăng ra, sao y chỉ mới đi một chút mà không khí lại khác hẳn thế này?!? Múc một muỗng canh, máy móc cho vào miệng, Mạc U khó hiểu nhìn Lạc Ô, chỉ thấy hắn ta cười cười đầy bí hiểm.

Kết thúc bữa trưa tràn ngập hiếu kỳ, Mạc U và Sở Thần ra tiễn phu phu Lạc Ô. Trước khi đi, Lạc Ô bí mật kéo y sang một bên nói nhỏ với y: “Ngươi nhặt được một tên không tồi, thấy hắn quan tâm ngươi như vậy ta cũng yên lòng, thử chấp nhận hắn xem sao?”

Nói xong hai người ân ân ái ái kéo nhau ra về, để lại Mạc U ửng mặt đứng nhìn theo.

******