Dị Giới Dược Sư

Quyển 2 - Chương 29: Đất bùn



Lăng Đế Tư tức giận nói:

- Không đi thì chẳng lẽ ngươi muốn ở lại đây suốt đời hay sao?

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì vội vàng lấy những mảnh y phục đã bị Lăng Đế Tư xé rách mà mặc vào người, miễn cưỡng cũng có thể che đậy cơ thể nhưng trông rất buồn cười, tất nhiên lại càng làm cho Lăng Đế Tư chán ghét hắn hơn.

Dọc đường đi, khi bắt gặp những con Tuyết Phách Tinh đi lại trên đồng tuyết, Lăng Đế Tư đều ra tay sát hại chúng để trút giận, nhưng cũng vì đó mà nàng mới phát hiện ra linh lực của mình đã trở về cảnh giới hoàng hỏa (lửa vàng), thậm chí còn chỉ là trung cấp và còn thua cả lúc trước nữa. Sau khi trải qua Linh lực phụng hiến, đáng lý ra linh nữ chỉ có thể mất đi phần linh lực đã bị phong ấn từ nhỏ mà mình không thể sử dụng được mới phải, nhưng bây giờ thì Lăng Đế Tư thật không hiểu nổi tại sao trước đây không lâu lực lượng của mình đã chập chững bước vào cảnh giới lam hỏa, vậy mà hiện nay đã giảm đi rất nhiều, thật là càng nghĩ càng thấy tức mà.

Xuân dược, với tố chất mãnh liệt đặc biệt của nó, ngoài chức năng kích thích tình dục ra thì còn có thể trong một thời gian ngắn mà kích phát tiềm năng của con người. Tại Thần Phong đại lục, sự kích phát tiềm năng con người chỉ xảy ra sau lần đầu giao hợp, do đó, linh lực của Lăng Đế Tư chợt tăng mạnh, đột biến cảnh giới hoàng hỏa, nhưng tất nhiên nó chỉ có thể xảy ra trong một thời gian rất ngắn, sau khi hiệu lực qua đi thì sẽ bị trở lại như cũ, còn bị tổn thương nguyên khí nữa. Điều này cần phải có một thời gian để phục hồi, tuy nhiên, Lăng Đế Tư vốn không tài nào hiểu được cái đạo lý đó.

Suốt dọc đường Lăng Đế Tư chỉ cắn chặt răng mà không nói lời nào, rõ ràng là nàng không hề có hảo cảm với nam nhân đáng ghét kia, thậm chí lại còn ghét cay ghét đắng nữa, nhưng nàng lại không thể không bảo vệ hắn. Tâm tình đó của nàng quả thật là khó chịu đựng được, nhưng tâm tình của Mộ Dung Thiên lại không giống thế. Giờ đây hắn đang rất hưng phấn vì đã có thể hội được lực lượng do sự thu hoạch bất ngờ mang đến: thân nhẹ như yến, nhảy cao hơn bình thường gấp bội, phản ứng cũng linh mẫn hơn, mỗi lần vung quyền thì đều phát ra tiếng gió vù vù, thậm chí còn có thể thổi bạt ngọn cỏ ở ngoài hai thước, quả thật không khác nào như đã trở thành cao thủ võ lâm trong các tiểu thuyết võ hiệp vậy. Do hắn đánh lộn từ nhỏ đến lớn nên hiểu rất rõ quyền lực của mình, và khi nó được tăng cường nhiều ít ra sao cũng đều nắm rõ cả. Lực lượng mới này có một cảm giác rất kỳ diệu khiến cho Mộ Dung Thiên mê mãi đắm mình trong đó. Hắn không ngừng tung mình nhảy đi từng bước xuống núi, thỉnh thoảng còn vung tay đánh ra mấy quyền mà không biết mệt là gì. Thế nhưng ở trong mắt của Lăng Đế Tư, hắn trông không khác một con khỉ là bao.

Mãi đến tối thì hai người mới trở lại Cách Lâm trấn, điều đó không phải vì lộ trình từ Kinh Lôi sơn mạch đến cái tiểu trấn này quá xa, đó chẳng qua là vì Lăng Đế Tư không muốn mang Mộ Dung Thiên đi lại ngay giữa ban ngày ban mặt để gây sự chú ý của mọi người. Nàng không dám nghĩ tới việc khi người ta biết trượng phu của mình lại là một kẻ như thế thì họ sẽ nghĩ gì. Quan hệ hôn nhân ở Thần Phong đại lục rất trọng yếu, và cũng bởi chịu ảnh hưởng của nền văn hóa đó quá nặng mà Lăng Đế Tư không thể ruồng bỏ Mộ Dung Thiên cho dù có hay không có trãi qua "Linh lực phụng hiến", nhưng cả ngày nay, nàng chưa hề tươi cười với hắn chút nào.

Ở tại đại lục này, địa vị của nữ nhân còn thấp hơn cả nam nhân, đặc biệt là những nữ tử đã làm vợ người ta. Thường ngày họ chỉ có thể toàn tâm trợ giúp cho trượng phu chứ không thể tự có chủ kiến. Nhưng hiện nay đối với cặp tân lang tân giai nhân Lăng Đế Tư và Mộ Dung Thiên thì lại hoàn toàn trái ngược. Tuy nhiên, toàn thể Thần Phong đại lục cũng không hề đánh giá thấp một nữ tử có Chiến Đấu Chức Nghiệp như Lăng Đế Tư, chỉ tiếc cho nàng phải chịu khuất thân đi gả cho một kẻ có hạ tầng chức nghiệp như Mộ Dung Thiên. Vả lại nàng có bối cảnh gia tộc hiển hách, xinh đẹp tuyệt luân, tố chất hiếm thấy, và là một thiên tài có võ công cao cường. Do đó không thể vơ đũa cả nắm mà nói trường hợp của nàng giống với những người khác. Vô luận Lăng Đế Tư khoa tay múa chân giận dữ thế nào, hay là để lộ tính khí khó chịu đến thế nào, Mộ Dung Thiên nhất nhất đều im lặng nhẫn nhịn. Hắn làm vậy không phải là vì nàng có gia thế hiển hách hay là địa vị cao tột gì, bởi lẽ ngay cả khi còn ở địa cầu, với quyền tự do ngôn luận thì đối với bất cứ một vị nguyên thủ quốc gia hay hội đoàn nào, hắn cũng không sợ chửi mắng cho một phen. Chẳng qua hắn không tỏ thái độ với nàng là vì chính bản thân hắn cảm thấy mình quả thật đã có lỗi với nàng, vì vậy nên mới cố gắng nhẫn nhịn mà thôi.

Lăng Đế Tư lén lén lút lút lựa những đoạn đường thưa thớt bóng người qua lại mà đi, bởi vì nàng không muốn người khác thấy mình và Mộ Dung Thiên đi chung với nhau. Nàng muốn lợi dụng bóng đêm để tìm một lữ quán nhỏ có ít người trọ để trú chân, đành rằng mấy ngày qua, nàng vẫn trọ tại khách điếm cao cấp dành cho các dũng sĩ ở trấn trên, tuy nhiên, nơi đó quá náo nhiệt. Hiện nay, nàng chỉ muốn tránh mặt đám đông mà thôi. Nàng thầm tự nghĩ giờ đây đã thất thân cho tên gia hỏa kia thì tương lai của nàng hẳn sẽ rất là thảm hại.

Phu thê vốn phải nên ngủ cùng phòng, nếu không thì sẽ gợi lên những lời dị nghị cho rằng họ chỉ là tình nhân. Dù không muốn, nhưng Lăng Đế Tư vẫn phải mướn một phòng, tuy quan hệ giữa nàng và hắn đã là một sự thật hiển nhiên, nhưng sâu trong lòng nàng vẫn không hề thừa nhận hắn, bởi lẽ nếu nàng miễn cưỡng tiếp nhận mối hôn nhân này thì điều đó thật là quá tồi tệ. Trong lúc Lăng Đế Tư dừng chân trả tiền trọ, ánh mắt săm *** của nữ tiếp viên khiến nàng xấu hổ muốn chết. Bởi lẽ một nữ đạo tặc cùng với một nam tử tầm thường cùng nhau đến trọ lữ quán đã là một việc khiến người ta phải kinh ngạc rồi, mà điều lại càng lạ hơn nữa chính là việc phái nữ lại là người phải trả tiền trọ, quả thật là khiến người khác tò mò.

Sau khi dùng xong bữa cơm do phục vụ viên đưa lên, Mộ Dung Thiên đi thẳng đến cạnh giường rồi ném mình xuống đó. Hai ngày nay đã phát sinh ra nhiều việc quá sức tưởng tượng. Đầu tiên là gặp trận bão tuyết rồi bị nguy khốn trên đỉnh núi của dãy Kinh Lôi sơn mạch, sau đó thì chiếm được mỹ nữ diễm lệ Lăng Đế Tư, và lại còn vô tình thu được lực lượng kỳ diệu của linh thể, quả đúng là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, một bước lên mây. Những việc đó đều là những việc mà không phải chỉ cần ngồi ước là có được, vậy mà không ngờ tất cả đều xảy ra với hắn. Nếu nói hắn không có một điểm đắc ý nào thì hẳn là nói dối, đừng nói là Mộ Dung Thiên, cho dù bất cứ là nam nhân bình thường nào cũng sẽ không ngoại lệ. Dù cho bây giờ Lăng Đế Tư vẫn rất chán ghét hắn, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày nàng tiếp nhận hắn. Xem ra, hắn nhất định phải cố nhẫn nại mới được. Phàm những mỹ nữ được nhiều người ái mộ đều có ngạo khí cả, điều đó không kỳ quái chút nào. Mộ Dung Thiên thầm nghĩ như thế.

"Két!" Cánh cửa được đẩy ra. Hì, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã tới. Lăng Đến Tư đến gần hắn và ném một bộ đồ cho hắn, rồi nói:

- Thay!

Thái độ của nàng không tốt chút nào, nhưng Mộ Dung Thiên cũng không chống đối, hắn thản nhiên đi vào phòng tắm để thay. Bộ y phục này được làm bằng tơ lụa, tuy có hơi rộng, nhưng khi mặc lên người thì cũng có chút phong vị của bậc công tử gia. Chỉ tiếc là Mộ Dung Thiên cảm thấy không quen, hắn nhận thấy nó không được thoải mái bằng bộ y phục bằng vải thô của Tư Ân lúc trước.

Khi thấy Mộ Dung Thiên mặc đồ mới tiến ra, Lăng Đế Tư chợt cảm thấy một luồng khí lạnh dấy lên trong lòng, rốt cuộc thì nàng cũng hiểu được cái đạo lý gọi là "Lạn nê thủy chung phù bất thượng tường" (đất bùn không làm thành tường được).

Những ai thuộc Chiến Đấu chức nghiệp giả không phải lúc nào cũng mặc chiến y trên người, hiển nhiên bọn họ thỉnh thoảng cũng thay y phục thường để đi lại. Vì vậy mà Lăng Đế Tư những tưởng là có thể dùng y phục sang trọng của giới quý tộc mà các thanh niên rất yêu thích để biến Mộ Dung Thiên thành vàng thau lẫn lộn với họ, chỉ cần lắc mình một cái thì sẽ có chút bộ dạng cao sang, có như vậy thì mới không làm mất mặt của mình. Song, bây giờ thì nàng cơ hồ đã tuyệt vọng, y phục vẫn chỉ là y phục, chỉ tiếc là đã sai người rồi. Điều quan trọng nhất mà Mộ Dung Thiên không có chính là khí chất.

Vốn một thân trôi nổi thăng trầm từ nhỏ, Mộ Dung Thiên thường qua lại ở những nơi toàn hạng lưu manh, nên hắn không thể nào thích hợp được những phong cách tiêu sái, ưu nhã, thân sĩ.....vv....đủ các loại khí chất ưu tú của đám thiếu gia quý tộc được giáo dưỡng kỹ lưỡng từ nhỏ. Nhìn Mộ Dung Thiên lúng túng trong bộ y phục mới, thỉnh thoảng lại còn gãi đầu gãi tai, toàn tạo ra những động tác khiến cho tâm can của Lăng Đế Tư bị trầm hẳn xuống. Một kẻ hèn mọn thì bất luận có như thế nào cũng vẫn mãi là hèn mọn, hắn sẽ không vì việc thay đổi y phục bên ngoài mà bỗng chốc trở nên cao nhã, xem ra nàng đã suy nghĩ quá viễn vông rồi, nhưng chẳng lẽ sau này phải thật sự sống chung với tên gia hỏa đáng ghét này hay sao? Lăng Đế Tư đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình đã trôi dạt đến bên bờ vực thẳm rồi.

Mộ Dung Thiên giơ cao hai tay khua khua trên đầu, đồng thời một chân cũng giơ lên đạp một cái, rồi hỏi:

- Ta phải mặc bộ đồ này thật ư?

Bộ dáng của tên lưu manh đáng ghét này quả đã khiến cho Lăng Đế Tư gần như hết chịu đựng được nữa, nàng lạnh nhạt nói:

- Tùy ngươi.

Khẽ dừng lại một chút, rồi nàng hỏi tiếp:

- Bao nhiêu tuổi rồi?

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì hơi sững người trong chốc lát, nhưng sau đó thì hắn hiểu ra là nàng đang hỏi tuổi của mình, vì vậy đáp ngay:

- Mười ba tuổi rưỡi.

Hắn hoán đổi thời gian của địa cầu sang đơn vị thời gian của Thần Phong thì quả thật năm nay hắn chỉ có bấy nhiêu tuổi.

- Thân nhân?

- Không có!

Trong lúc Mộ Dung Thiên hồi đáp, từ tận sâu trong đáy lòng của hắn chợt có niềm bi ai trổi dậy.

- Chức nghiệp là gì?

Mộ Dung Thiên thoáng suy nghĩ một lát rồi nói:

- Còn chưa có.

Lăng Đế Tư ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi còn chưa có chức nghiệp ư?

Vốn dĩ Mộ Dung Thiên muốn đến thành thị để được nhận chứng chức nghiệp Dược Sư, nhưng hắn cảm thấy khẩu khí của nàng trong lúc này chẳng khác nào là đang thẩm vấn kẻ tội phạm mắc tội cưỡng gian hơn mười bà già, như một kẻ gây tội ác tầy trời vậy. Do đó hắn không hài lòng chút nào, chỉ tức giận đáp:

- Phải!