Dị Giới Dược Sư

Quyển 19 - Chương 427: Toái không



Trong nháy mắt, bốn năm đã trôi qua. Chiến hỏa ở hai bờ nam bắc của đại lục vẫn diễn ra đều đều. Cuộc diện vẫn như cũ, điều thay đổi duy nhất chỉ là con người mà thôi. Có rất nhiều người đã chết ở trên sa trường, và cũng có rất nhiều người đã trưởng thành ngay trên chiến trường. Người trước ngã xuống thì người sau lại đứng lên, vv....

Rốt cuộc chỉ có những lúc trước và sau khi ma thú bạo động thì song phương mới tạm đình chiến. Hầu như điều đó đã trở thành một quy tắc rồi vậy.

Tuy rằng nhân loại bị chia thành hai cổ thế lực, nhưng dù sao thì họ vẫn là nhân loại. Nếu nhìn từ góc độ của sinh vật, ma thú mới là kẻ địch chung của họ mà thôi.

Ba năm một lần sẽ có ma thú bạo động, mà giờ đây đã lại sắp đến kỳ, nên chiến cuộc tạm thời đình chỉ.

Trong những năm trước, thông thường thì những ngày trước khi xảy ra bạo động đều khiến người ta thấp thỏm lo âu, nhưng giờ đây thì hoàn toàn trái lại. So với cuộc nội chiến của nhân loại, có nhiều người còn cảm thấy ma thú bạo động lại đáng yêu hơn nữa, bởi vì nó có thể khiến cho nhân loại tạm thời ngừng việc chém giết lẫn nhau, tuy chỉ là tạm thời, nhưng thời gian yên bình tạm thời đó còn khiến người ta vui vẻ hơn cả những ngày hội, và thậm chí họ còn chúc mừng nữa. Điều này đối với những kẻ cầm quyền thì đúng là mỉa mai hết sức.

Tát La, Long đảo, Long phủ. Nơi đây là một địa phương mang nhiều màu sắc truyền kỳ và vĩ đại. Từ xưa tới nay, không biết địa phương này đã sản xuất bao nhiêu tuyệt thế cường giả rồi.

Sau khi Tát La quy phục phe Đông Nam, họ cũng không dám khinh thị địa phương này. Nó vẫn là địa bàn của Long tộc, là mảnh đất tượng trưng cho Tát La.

Hiện nay đang là giữa trưa, địa điểm là hậu viện của Long phủ.

Tại đây có một thác nước cao cả trăm trượng. Nước trong thác được chảy từ chín tầng trời xuống, nên sức nước rất mạnh, chấn động vang dội.

Thế nhưng nơi làm cho người ta chú ý không phải là cái thác lớn đó, mà là cái hồ sâu ở dưới chân thác. Tên nó là Long đàm, là nơi tiềm tu của các đời chủ nhân của Long tộc, quả thật cao thâm khó lường.

Trong phạm vi quanh Long đàm có rất nhiều dũng sĩ Long tộc tuần tra thường xuyên suốt hai mươi bốn tiếng, sự canh phòng nghiêm mật đến nỗi gần như biến thái vậy.

Ầm, ầm!

Theo tiếng nổ vang rền, toàn thể hậu viện của Long phủ bị chấn động kịch liệt. Trong khi các dũng sĩ Long tộc còn đang ngơ ngác, thì đột nhiên có một con thủy long khổng lồ phá đàm bay ra. Nó vượt dòng nước xiết mà chia đôi thác nước lớn.

Thế rồi có một bóng người cao lớn chậm rãi bước ra từ trong đám bụi nước đầy trời, toàn thân ông ta đều toát ra một loại bá khí áp đảo chúng nhân.

Khắp thiên hạ chỉ có một người là có được cái loại bá khí kinh người đó, y chính là Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ. Từ lúc xuất đạo cho đến nay, ông ta vẫn luôn là một vị tuyệt thế cường giả vô địch thiên hạ.

Các dũng sĩ Long tộc mừng rỡ kêu lên:

- Tộc chủ!

Từ sau chiến dịch dùng Thiên Ma hào để triệu hoán bầy ma thú đông nghịt và đánh bại đại quân Tây Bắc trong tuyệt cảnh, Mạch Khắc Tắc Nhĩ liền tiến vào tiềm tu tại Long đàm suốt mấy năm nay.

Từ đôi mắt của Mạch Khắc Tắc Nhĩ bắn tinh quang ra bốn phía, ông ta đảo mắt nhìn quanh các dũng sĩ Long tộc một lượt, toàn thân toát ra một loại khí thế áp đảo khiến người ta phải nghẹt thở. Huyết dịch của mọi người hầu như đều bị ngưng kết lại, thở không ra hơi, dù chỉ một tí lực lượng cũng không thể vận khởi nổi, vì thế mà ai nấy cũng không khỏi kinh sợ vô cùng.

Phải biết rằng những dũng sĩ ở đây đều là những người có tu vi cực cao của Long tộc, nên mới được phái tới đây trấn thủ một nơi trọng địa thế này, trong đó bao gồm cả "Mê chi nữ thích khách" Nhận Vụ nữa. Thế nhưng chỉ với một ánh mắt đó thôi mà các tinh anh của Long tộc, kể cả Nhận Vụ, cũng đều cảm thấy không thể chống lại lực lượng đó được. Quả thật là quá đáng sợ!

Đám dũng sĩ vừa kính vừa sợ, đồng thời cũng cực kỳ mừng rỡ, bởi vì Long vương từ trong đầm tiến ra thì có nghĩa là ông ta đã khôi phục lại lực lượng, thậm chí còn có vẻ như đã cao hơn trước một bậc rồi vậy.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ không nói gì, mà lại chuyển ánh mắt về hướng xa xa.

Các dũng sĩ cũng nhìn theo hướng ánh mắt của ông ta, nhưng chỉ thấy một mảnh giấy nhỏ đang nhẹ nhàng bay tới.

Mọi người đều thấy kinh ngạc, vì dưới sự phòng vệ nghiêm ngặt như vậy, cả một con ruồi cũng không thể bay tới gần Long đàm, vậy mà lại có một mảnh giấy xuất hiện tại đây mà không ai phát hiện được.

Cuối cùng thì mảnh giấy kia cũng bay đến trước mặt Mạch Khắc Tắc Nhĩ, không một ai biết được nội dung ở trên mảnh giấy đó viết những gì, nhưng mọi người đều thấy thần sắc của Long vương bỗng nhiên trở nên ngưng trọng hẳn lên.

Xem ra Long vương đã sớm biết đến sự tồn tại của mảnh giấy đó, thậm chí lúc vừa mới xuất quan thì ông ta đã phát hiện ra nó rồi. Rốt cuộc trên mảnh giấy đó có mang tin tức trọng yếu gì đây?

- Lão đầu tử!

Khắp thiên hạ, người xưng hô như vậy với Long vương thì chỉ có một mà thôi. Lúc này Mâu Cơ vừa lên tiếng thì đã chạy đến trước mặt Long vương rồi.

Sau khi biết được tin Mạch Khắc Tắc Nhĩ xuất quan, nàng chạy đến đây trước tiên. Mấy năm qua nàng vẫn rất lo lắng, nay vừa nhìn thấy phụ thân thì không khỏi vui mừng hớn hở và kêu lên:

- Lão đầu tử, rốt cuộc người cũng xuất quan rồi!

Theo sau nàng là Băng sơn mỹ nữ, người trước kia vẫn như thủy hỏa bất dung với nàng, nhưng giờ đây thì cả hai lại thân thiết không rời. Tân Địch Á lên tiếng:

- Chúc mừng Long vương!

Nhìn thấy ái nữ và người bằng hữu tốt của nàng, Long vương liền cảm thấy nhẹ nhõm và mỉm cười trìu mến, nói:

- Mâu Cơ, Tân Địch Á, hai con về trước đi. Ta còn có chuyện phải đi làm.

- Úy!

Mâu Cơ nghe vậy thì giật mình kinh ngạc.

Phụ thân và mình đã có mấy năm không gặp mặt rồi, vậy thì còn chuyện gì quan trọng hơn cả việc phụ tử gặp nhau nữa chứ?

Từ trên khuôn mặt của phụ thân, nàng nhìn ra được nét ngưng trọng, hưng phấn, khát vọng, cuồng nhiệt, vv....những loại tâm tình mà nàng chưa từng thấy qua ở vị phụ thân luôn luôn trầm tĩnh này.

Long vương không đợi cho nàng có thời gian hỏi tiếp, mà ông ta chỉ khẽ động thân rồi biến mất thân ảnh trong chốc lát, đồng thời chỉ lưu lại mảnh giấy nhỏ đang rơi là đà xuống đất.

Mâu Cơ hiếu kỳ nhìn kỹ, chỉ thấy mảnh giấy đó trống trơn và không có lấy một chữ viết nào!

oooOooo

Ở phía tây Long đảo chừng hơn hai ngàn dặm có một hải vực nước chảy xiết, trong vòng phương viên một trăm công lý không hề có thuyền bè nào dám qua lại.

Ở bên trong hải vực, nơi nào cũng có vũng nước xoáy với tốc độ rất nhanh, nó được xưng là vũng xoáy Tử Vong của các vũng nước xoáy. Vũng xoáy Tử Vong này có hấp lực rất kinh người, mạnh đến nỗi có thể nuốt trôi cả một hòn đảo nhỏ dễ dàng như chơi.

Từ xưa đến nay, đây là một trong những địa phương nguy hiểm nhất ở trên biển, vì vậy mà hải vực này lại được xưng là Tử hải.

Đừng tưởng rằng với cái tên Tử hải thì nơi đây không có sinh vật tồn tại, trái lại, nó còn có rất nhiều sinh vật sinh sống tại đây nữa, nhưng chúng nó đều là những loại rất đáng sợ; ngoài số lượng lớn các loại ma thú cấp A ra, thỉnh thoảng cũng có các loại hung thú và quỷ thú vẫn thường lui tới, do đó mà nó cũng trở thành cấm địa của nhân loại.

Thế nhưng hôm nay lại có nhân loại xuất hiện tại Tử hải này, mà lại còn có mặt ở ngay vùng trung tâm và nguy hiểm nhất của Tử hải nữa, chẳng những vậy mà còn có tới hai người.

Hai người đó đang đứng ở trung tâm của một vũng nước xoáy thật lớn. Nơi đó chính là vũng xoáy Tử Vong, nước chảy rất xiết, nhưng hai người lại đứng ở trên đó như đứng trên đất bằng vậy, chẳng hề lắc lư rung động tí nào.

Tại lúc này đây, các giống ma thú nổi tiếng hung tàn ở đây lại không hề dám đến gần, bởi vì từ trên thân của một trong hai người kia đang tỏa ra một loại khí phách không gì sánh bằng. Dưới sức áp lực của cổ khí tức ghê gớm đó, bọn chúng chẳng dám làm bậy.

Người có khí thế chấn nhiếp đám ma thú kia chính là Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ.

Là bá chủ của hải dương, Long vương có hiểu biết khá nhiều với uy lực của đại dương mênh mông, nhưng hắc y nhân che kín mặt kia cũng bình tĩnh đến kinh người. Hắn không có chút khí thế nào của một vị cường giả, nên lại càng khiến người ta ngạc nhiên hơn.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ chậm rãi nói:

- Căn cứ theo ước định, ta đã tới, và cũng đã mang theo vật mà ngươi cần!

Sau khi xuất quan, việc đầu tiên mà ông ta quan tâm đến không phải là ái nữ Mâu Cơ, mà là chạy tới đây để phó ước. Rốt cuộc buổi ước hội này quan trọng tới mức nào chứ? Và mảnh giấy kia đã truyền đạt tin tức về cuộc ước hội bằng cách nào mà chỉ có hai người biết được mà thôi?

- Tốt lắm!

Hắc y nhân mở miệng đáp lại. Thanh âm của hắn trầm thấp, tựa như không có một chút cảm tình nào của nhân loại, mà cũng không nghe ra được tuổi tác, chỉ biết đó là một nam tử.

- Tuy nhiên, có thể lấy được nó từ tay ta hay không thì còn phải xem vào bản lãnh của ngươi nữa! Nói thật chứ, ta rất hy vọng ngươi có được cái bản lãnh đó. Nào đến đây, hãy đánh một trận thật oanh liệt với ta nào. Đây chính là trận đấu mà ta mong mỏi nhất từ bấy lâu nay!

Trong mắt Long vương ánh lên vài tia khát vọng. Khi người ta đứng ở trên đỉnh cao của võ học thì họ sẽ cảm thấy rất cô độc. "Đối thủ khó kiếm, độc cô cầu bại", đó là một loại tịch mịch mà người thường rất khó hiểu được, nhưng rốt cuộc ngày hôm ông ta cũng có được một đối thủ xứng tay rất hiếm hoi này.

Trong hàng ngũ thánh cấp cường giả, chỉ có mấy người là có thể khiến cho Long vương coi trọng mà thôi, tỷ như mấy người cỡ Bái Yết La vậy.

Chẳng lẽ người trước mặt đây là một trong đám người như Bái Yết La hay sao?

Đối diện với Long vương đang ngập tràn chiến ý, thanh âm của hắc y nhân vẫn bình thản như thường:

- Yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho các hạ thất vọng!

- Tốt, chúng ta lập tức bắt đầu thôi!

Mạch Khắc Tắc Nhĩ nói xong thì dường như không thể chờ đợi được nữa, toàn thân ông ta phát ra khí thế hừng hực như sóng lớn tuôn trào vậy.

Trong nhất thời, bao nhiêu sóng to gió lớn quanh vùng Tử hải đều lắng xuống, dòng nước đang chảy xiết của vũng xoáy Tử Vong cũng ngừng chuyển động. Hơn một ngàn vạn năm qua, Tử hải chưa bao giờ bình tĩnh như vậy, thế mà vào thời khắc này thì nó lại hiện ra sự ôn thuận rất kỳ dị.

Bởi vì lệ khí của vùng hải vực này đã bị khí thế cường hãn của Long vương hoàn toàn áp chế!

Long vương chậm rãi nói:

- Vùng này đã trở thành lĩnh vực của ta!

Ngoài thần cấp cường giả ở trong truyền thuyết ra, kỳ thật thì ở trên thánh cấp cường giả còn tồn tại một loại cường giả khác còn mạnh hơn họ nữa, đó là lĩnh vực cường giả.

Chỉ vì số lượng thánh cấp cường giả vốn đã rất ít rồi, nên lĩnh vực cường giả lại càng hiếm hoi hơn nữa. Nhìn chung trên lịch sử nhân loại thì cũng không có đến vài người, do đó mà cái danh từ này rất xa lạ với đa số mọi người, chỉ có những cao thủ tuyệt đỉnh thì mới biết được, và nó cũng là tầng cấp rất nhiều người ước ao đạt tới được.

Tầng cấp lĩnh vực này hoàn toàn khác hẳn với Băng Hỏa và Quang Ám lĩnh vực. Loại lĩnh vực này nằm trong khái niệm toàn diện, hoặc giả có thể nói lưỡng cực lĩnh vực tuy có tính chất đặc biệt, nhưng chúng chỉ là lớp vỏ bên ngoài của loại lĩnh vực chân chính này mà thôi.

Nghe nói, trong lúc lĩnh vực cường giả tỷ đấu thì hoàn toàn thoát ly khỏi lực lượng đơn thuần, mà lực lượng của họ hầu như đã đạt đến mức vô cùng vô tận. Nếu chỉ dùng lực lượng để chọi nhau thì kết quả sau cùng thông thường sẽ là bất phân thắng bại. Do đó mà họ càng phải chú trọng vào "lĩnh vực", một loại lực lượng rất huyền ảo. Trong lúc tỷ đấu, lĩnh vực cường giả sẽ chú trọng vào việc xây dựng "lĩnh vực" của mình, chứ không phải là gặp chiêu nào phá chiêu đó. Khi "lĩnh vực" của một bên áp đảo được "lĩnh vực" của bên kia, vậy thì tốc độ thu hoạch lực lượng của kẻ thắng sẽ tăng thật nhanh, như cá gặp nước vậy, còn đối phương thì sẽ bị suy giảm dần cho tới khi tiêu mất mới thôi.

Thân thể của Mạch Khắc Tắc Nhĩ tựa như đã phóng lớn lên gấp trăm ngàn lần, nhìn giống như một pho tượng của Cự Linh thần vậy. Trên thực tế, đó chỉ là ảo giác do lĩnh vực áp đảo tạo ra cho đối phương mà thôi.

Tuy chiếm được tiên cơ, nhưng trong mắt của Long vương không hề lộ ra nét vui mừng, bởi vì với thân phận của Mạch Khắc Tắc Nhĩ, việc ông ta phải ra tay trước để chiếm lấy tiên cơ lại nói lên một vấn đề khác, đó là ông ta không hề nắm chắc phần thắng chút nào!

Cho dù có nắm được một phần thắng, Long vương chắc chắn cũng sẽ không hành động mất phong độ như vậy.

Khi lĩnh vực cường giả xây dựng lĩnh vực của mình, người đó có thể tùy tiện lập ra quy luật. Trong khu vực lĩnh vực đó, dù là một cái bọt biển, một hạt bụi, hay một luồng gió nhẹ cũng đều không thể thoát khỏi sự khống chế của người đó. Chỉ cần là một sinh vật đang ở trong lĩnh vực của mình, vậy thì người đó sẽ nắm giữ quyền sinh sát tất cả mọi thứ ở trong tay.

Sự thật đã chứng minh ông ta sai rồi. Quả thật lĩnh vực của ông ta đã khống chế toàn bộ mặt biển, nhưng vấn đề ở đây là ông ta không cảm ứng được người kia!

Rõ ràng hắc y nhân kia đang ở ngay trước mắt, nhưng Long vương lại không cảm ứng được sự tồn tại của hắn, lực lượng của hắn, thân thể của hắn, và tất cả những gì ở trên người hắn. Ngoài sự giả tưởng của thị giác ra, phảng phất như thân ảnh của hắn chỉ là ảo ảnh thôi vậy.

Căn bản là hắc y nhân kia không hề nằm trong lĩnh vực của Long vương, nên ông ta không thể khống chế được hắn.

Nhưng toàn bộ hải vực này đã bị lĩnh vực của mình chiếm giữ cả, vậy hắc y nhân kia có thể trốn đi đâu được chứ?

Không gian!

Mạch Khắc Tắc Nhĩ lập tức tìm ra được câu trả lời. Đối phương nhất định đã rời khỏi không gian này và ẩn thân tại một không gian song song với nó, vì vậy nên mới có thể thoát ra khỏi phạm vi khống chế của lĩnh vực.

Đối với một người đang ở tại một không gian khác, ai có thể đả thương hắn được đây?

Nhưng Mạch Khắc Tắc Nhĩ cũng không thể xem là người, bởi vì ông ta đã như phân nửa thần rồi.

Trong tiếng quát vang rền, Tử hải một lần nữa khôi phục lại sự hung hãn của mình, sóng to gió dữ liền nổi lên ầm ầm như trước, dòng nước xoáy cũng bắt đầu chảy xiết lại như cũ.

Bởi vì lúc này Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã thả đi lĩnh vực của mình, tất cả đều quay trở về trong người ông ta. Vì không còn lĩnh vực áp chế nữa, nên Tử hải mới trở lại sự hung hãn của mình là vậy.

Mà lúc này, sau khi thu về lĩnh vực thì Mạch Khắc Tắc Nhĩ lại có được lực lượng vô cùng vô tận, toàn thân ông ta giống như một kho đạn khổng lồ vậy.

Long vương cử tay phải lên, rồi đấm mạnh về phía đối phương, mang theo lực lượng mạnh đến nỗi không thể tưởng tượng được.

Nếu như là lĩnh vực và tất cả lực lượng nằm ở trong lĩnh vực của Long vương đều tập trung ở trên nắm tay của ông ta, vậy thì uy lực của nắm tay đó tuyệt đối có thể mạnh ngang với một trái bom nguyên tử vậy!

Lực lượng vẫn không ngừng tuôn ra, nắm tay của Mạch Khắc Tắc Nhĩ đột nhiên biến mất và không thấy đâu nữa, mà tại nơi nắm tay của ông ta đi qua đã thấy xuất hiện một cái lỗ đen!

- Nguyên tử bạo liệt quyền!

Long vương chậm rãi thốt ra cái tên của chiêu thức này, sau đó liền phi thân về hướng hắc y nhân, còn nắm tay của ông ta thì kéo theo một rãnh đen thật dài.

Cái rãnh đen kia đi qua tới đâu thì ở trong không gian nơi đó cũng mất đi hết tất cả hình ảnh của nó.

Chiêu này cũng tương tự như Hủy Diệt kiếm của An Tác Ni Á khi chém rách không gian vậy, Long vương đã trực tiếp xé rách không gian, nơi nào mà Nguyên tử bạo liệt quyền đi qua thì không gian ở nơi đó chỉ lưu lại một cái rãnh đen và biến thành hư vô tuyệt đối.

Khi không gian bị xé rách thì nó cần phải bổ sung vào chỗ bị rách đó, mà lực lượng cần phải bổ sung lại rất mạnh, do đó mà số lượng ma thú đông nghịt ở đây, kể cả quỷ thú và hung thú đều bị hút hết vào cái rãnh đen kia. Bọn chúng vừa không ngừng gào rú kinh sợ vừa bị hút bay vào cái không gian không biết tên kia.

Nguyên tử bạo liệt quyền có lực lượng khủng khiếp đến nỗi có thể hủy diệt cả không gian như thế, vậy thì chỉ sợ người đang ẩn thân ở một không gian song song với nơi này cũng bị phá nát thành tro bụi quá.

Cuộc đấu siêu cấp này đã hoàn toàn thoát khỏi khái niệm võ đạo của đại lục, có lẽ ngay cả lĩnh vực cũng không thể sánh bằng nữa!

Phụp!

Một tiếng động nhỏ vang lên, nắm tay của Mạch Khắc Tắc Nhĩ liền lộ ra nguyên hình, và đã bị một bàn tay khác nắm lại.

Một chiêu khoáng cổ tuyệt kim lại bị kết thúc với một phương thức khó có thể tưởng tượng như thế.

Bàn tay khác của hắc y nhân đang dừng lại ở trên trán của Mạch Khắc Tắc Nhĩ.

Tình cảnh đó kéo dài gần một phút sau thì Mạch Khắc Tắc Nhĩ mới thở dài, nói:

- Ta bại rồi!

Sau đó, ông ta lấy ra một vật ở trong túi và ném qua cho đối phương:

- Theo ước định, vật này thuộc về ngươi.

Hắc y nhân tiếp lấy vật kia rồi thốt:

- Đa tạ!

Nói xong, hắn cũng không nói thêm gì nữa mà lập tức quay người bỏ đi.

- Vô luận thế nào, chỉ có người như ngươi mới xứng là hảo nữ tế của ta!

Lời nói đó của Long vương khiến cho hắc y nhân từ nãy tới giờ vẫn cực kỳ bình tĩnh trong suốt thời gian tỷ đấu, vậy mà giờ đây thì hắn lại chấn động toàn thân, đồng thời cũng dừng chân lại.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ cũng không buồn vì sự thất bại lần đầu tiên trong đời, mà trái lại, ông ta còn mỉm cười đầy thỏa mãn, rồi nói tiếp:

- Ta phải đa tạ ngươi vì đã giúp cho ta bước lên được con đường của thần cấp cao thủ! Hãy dùng phương thức của ngươi mà đi làm những chuyện mình muốn làm!

- Đa tạ!

Hắc y nhân chỉ thốt ra hai tiếng, sau đó không lưu lại nữa, mà thân ảnh lại tiêu thất ở giữa đại dương mênh mông. Còn Long vương cũng lắc mình biến mất, chỉ để lại cái rãnh đen kia vẫn không ngừng nuốt lấy đám hung thú để bổ sung vào không gian....