Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh

Chương 4: Tình yêu của Tô Nhất Minh



Tô NhấtMinh lại cảm thấy lời nói của bác sĩ Trình thốt ra làm kinh động lòng người.Chợt nhớ đến Lục Dã Bình, anh bỗng ngộ ra một điều. Lần trước Vu Tuy Văn từthành phố B đến, Tô Nhất Minh dẫn anh đến tìm Lục DãBình để lai rai, lúc về Vu TuyVăn nói: "Lão Lục chẳng thay đổi chút nào". Tô Nhất Minh cũng thấynhư vậy, ông bạn già vẫn y như thời đại học, mở miệng là nói lời khónghe, ai cũng dám mắng nhưng nghĩ kỹ thì thấyrất có lý, rất sâu sắc. Tô Nhất Minh trước nay vẫn không hiểu tại sao, bây giờvừa nghe những lời bác sĩ Trình nói bỗng nhiên hiểu ra, lão Lục đúng là từtrước đến nay đều ờ trong trường học, học thạc sĩ rồi đến tiến sĩ, sau đó ờ lạitrường. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến anh ta không hề thay đổi suốt mườimấy năm trời? Hóa ra anh ta suốt ngày ướp mình trong tủ lạnh.

Lần đócòn một việc khiến Tô Nhất Minh rầu rĩ. Hôm đó Tô Nhất Minh hỏi Vu Tuy Văn:"Vậy cậu thấy tớ thế nào? Có thay đổi gì không? Có phải đã có biểu hiệncủa tuổi già rồi không?" Thật ra trong lòng anh muôn biết mình có già đihay không. Anh luôn chú ý tập luyện để duy trì thân thể khỏemạnh, cùng rất chú ý chăm sóc bản thân, có thời gian rảnhrỗi là cùng với chị em đi spa thư giãn. Vu Tuy Văn im lặng không đáp, mãi tớikhi đến khách sạn, mới nhẹ nhàng nói: "Cậu ấyà, thay đổi lớn nhất là chẳng còn tình người nữa rồi..." Lần đó Vu Tuy Vănđã vào khách sạn rất lêu rồi mà Tô Nhất Minhvẫn chưa rời khỏi, thật quá bất ngờ! Nghe như sét đánh giữa trời quang.

Khôngcó tình người... Chẳng trách mình lúc nào cũng thấy có chỗ nào đó không ổn,đúng là sống thiếu chút hơi ấm cùa tình người. Cảngày thác loạn trong cái thế giới đó, lâu dần nhiễm phải rất nhiều thói xấu giảtạo. Bản thân lại chưa có gia đình, tuy bên cạnh không lúc nào thiếu bóng hồngnhưng xét cho cùng anh chẳng đối với ai sâu đậm thành tâm giống như một ngườivợ cả. Vì thế Tô Nhất Minh một lần nữa thương cảm cho mình không có vợ.

Thật raTô Nhất Minh biết yêu lần đầu tiên khi cònở kí túc xá. Học kỳ hai năm thứ nhất, khi các cậu bạn vẫn chỉ biết đánh bài bàytrò với nhau thì anh đã biết để ý đến hoa khôi của khoa, cô ấy học trên anh mộtkhóa, lại còn có bạn trai. Lần đó với sự bồng bột và bị kích động, anh đã liềulĩnh ngỏ lời với cô hoa khôi đó, kết quả là lúc người đẹp vẫn chưa nói câu nàothì anh đã bị người yêu của cô ta dần cho một trận nhừ tử.

Lần đókhi Tô Nhất Minh mặt mày thâm tím về đến kí túc xá, Lục Dã Bình đang nằm ở giườngtrên suy luận về triết học. Cậu ta như ngườikhổng lồ kẻ cả nhìnxuống Tô Nhất Minh, kêu lên một tiếng thất thanh rồi từ trên gìưòng nhảy xuống,nhanh chóng biến thành một người lùn thấp hơn Tô Nhất Minh một cái đầu. Chú lùn Lục nóilớn: “Trời ơi! Ai dám đánh lão tứ củachúng ta ra nông nổi này? Tưởng anh em tasẽ để yên chắc?". Cái giọng oang oang của cậu ta vừa dứt nămanh em trong phòng nhất loạt xông ra cửa, đến ngay cả học trò ngoan của thầycô, tỉ mỉ như phụ nữ Vu TuyVăncũng có mặt. Năm người hùng hùng hổ hổ chạy khắp giảng đường, lục soát từng lớptừng lớp một, cuối cùng cũng tìm ra cái tên lưu manh đang lợi dụng chỗ khôngngười ve vãn hoa khôi của khoa. Năm chàng không nói lời nào, xông vào đánh đấmtúi bụi tên tiểu tử đáng ghét đó.

Mây nămsau, Tô Nhất Minh xem phim của Châu Tinh Trì, xem đến đoạn họ Châu nói phủ đầungười khác: "Một mình thách đấu có nghĩa là một mình mày thách đấu với nămngười chúng tao, còn đánh hội đồng là năm người chúng tao đánh một mìnhmày." Anh chợt nhớ đến cảnh tượng lúc đó, nở nụ cườiđắc ý. Thật ra, kết quả ẩu đả tập thể lần đó vô cùng thảm hại. Bảo vệ trườngđương nhiên không để yên rồi, nhanh chóng kéo đến hiện trường, lôi năm ngườianh em nhốt ở phòng bảo vệ. Mãi đến khi chủ nhiệm khoa đến bảo lãnh, họ mớiđược tha. Trải nghiệm này khiến cho cuộc sống nhàm chán, ảm đạm của bọn họ cómàu sắc rực rỡ hơn.

Cái tayLục Dã Bình tính khí ngạo mạn, đã đắc tội với không ít thầy cô, lần này chẳngngạc nhiên chút nào khi nhận được tờ cảnh cáo từ hội đồng trường. Tờ cảnh cáođó đi theo Lục Dã Bình suốt cho đến khi Tô Nhất Minh chạy vạy khắp nơi, bỏ rấtnhiều công sức rút tờ giấy đó từ trong tập hồ sơ củaLục Dã Bình ra khi cậu ta vừa thi đậu tiến sĩ, và đốt luôn lúc đó.

Songbất ngờ là ở chỗ, sau lần làm anh hùng đó, hoa khôi của khoa lại kết Tô NhấtMinh, cùng anh trải qua cuộc sống sinh viên vừa cô đơn vừa nhiều sắc màu. Cuốicùng, vào năm thứ tư đại học, khi Tô Nhất Minh gặp khó khăn khi tìm việc làm,hoa khôi đã rời bỏ anh, ngã vào vòng tay một người lắm tiền nhiều của. Mối tìnhđầu của Tô Nhất Minh kết thúc như thế đấy.

Anhkhông phải là không hận cái cô hoa khôi đó, nhưng may mà Tô Nhất Minh là ngườibiết nhìn về phía trước, hơn nữa cũng nhờ chuyện đó mà trưởng thành hơn. Ngườiđàn ông đó tuy hình thức không bắt mắt nhưng có tiền, có nhà có một công việcmọi người đều ao ước.

Conngười phải đi lên, nước lại chảy xuống, Tô Nhất Minh nghĩ mình dựa vào cái gìmà không cho hoa khôi xinh đẹp rạng ngời theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn? Dùtrong những ngày bất đắc chí, Tô Nhất Minh cũng tin rằng tiền đồ của mình sẽtươi sáng, tiềm lực mạnh hơn nhiều cái gã ấy.

Thếnhưng, suy cho cùng phụ nữ không giống đàn ông, không có tầm nhìn xa trôngrộng, bởi thế Tô Nhất Minh tha thứ cho cô hoa khôi đó, tiện thể cũng giải thoátcho bản thân. Song mối tình đó cũng dạy Tô Nhất Minh nhiều điều.

Vàonăm thứ tư đại học anh hiểu ra rằng: chỉ có một nhóm anh em biết đánh nhau làchưa đủ, có lòng chân thành và dệt mộng lứa đôi với phụ nữ cũng không đủ. Khôngcó gì nổi trội thì ngay cả người phụ nữ của mình cũng sẽ giữ không nổi.

Năm đóTô Nhất Minh hạ quyết tâm sẽ làm nên nghiệp lớn, từ bỏ ý định tìm việc làm,nghiến răng dùng tài sản tích lũy mấy chục năm của cha mẹ đi du học. Những sựviệc cứ theo đó mà phát triền: vùi đầu học tập, trở về nước, làm nhân sự cấpcao, mở công ty riêng, trở thành đại gia.

Thật rathất tình đối với đàn ông hay phụ nữ đều là một trải nghiệm hết sức đau khổ. TôNhất Minh nhớ đến lời bài hát của Vương Kiệt: "Kể từ bâygiờ sự dịu dàng đang đối mặt với nguy cơ tuyệtchủng, và cuộc đời lại thêm một sát thủ của tình yêu."

Nhưnganh không cho là thế, anh cảm thấy như vậy là người đàn ông nhu nhược, vô tíchsự, kiếm cớ biện hộ cho thứ mìnhkhông giữ được. Anh cảm thấy mình chẳng vì lần thất tình đó mà trở nên thêthảm, chẳng vì một lần ăn phải trái táo chua mà cho rằng tất cả táo trên đờinày đều chua.

Anh vẫncứ là anh, tích cực nghiêm túc đi tìm một nửa còn lại của mình. Nhưng mãi vẫnchưa tìm thấy, đường tình thật quá trắc trở. Mới đầu Tô Nhất Minh còn bị bồ đá mấylần, sau này tình yêu của anh mới đi vào quỹ đạo của nó. Cái gọi là quỹ đạochính là: hòa hợp tình dục - nhạt như nước ốc - không để lại hậu quả.

Sau nàyTô Nhất Minh nhà cao cửa rộng, nhìn lại quá khứ, tổng kết đường tình của mình,anh thấy vẫn chưa định được tiêu chuẩn. Lúc đầu anh đặt ra tiêu chuẩn quá cao,chỉ thích những cô gái xinh đẹp vào loại bậc nhất, nhưng những cô gái này lạithích những món đồ mà lúc đó Tô Nhất Minhkhông có khả năng đáp ứng, nên họ xem thường anh. Sau đó, đến khi anhthành người lắm tiền nhiều của, tiêu chuẩn lại càngcao, anh muốn tìm một cô gái tốt, chí ít là không chỉ chăm chăm nhìn vào vítiền của anh.

Đúng làanh cũng tìm được một vài cô gái tốt, không thích ví tiền của anh, nhưng nhữngcô gái đó khao khát sự hòa hợp về tâm hồn, muốn có một tình yêu lãng mạn. Đángtiếc là lúc đó, khi đã trở thành người có tiền, Tô Nhất Minh bận rộn liên miên,lại không đáp ứng được điều các cô gái mong muốn, vậy là họ vẫn cứ xem thườnganh.

Tìnhyêu của Tô Nhất Minh cứ thế chạy tới chạy lui giữa vạch xuất phát và đích đếntrong cái vòng tròn gồghề ấy. Lúc này anh vừa cắt đứt với cuộc tình đã đến giaiđoạn nhạt đến mức không thể nhạt hơn. Tuy Tô Nhất Minh cũng buồn trước cảnhphòng không gối chiếc của mình, nhưng là một thanh niên thành công trong sựnghiệp, tiêu chuẩn của anh vẫn vô cùng cao. Anh muốn thưởng thức dần dần cảnhsắc của thế gian, nên không hề gấp gáp trong việc tìm vợ, chậm mà chắc vẫn hơn.