Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh

Chương 34: Sống trong căn hộ cao cấp thật bất tiện (3)



Tô NhấtMinh lại một lần nữa nóng ruột ném điện thoại xuống đất, suýt phát điên. Khôngcó người nghe máy, Trình Vũ Phi đã biến mất hai tiếng rồi. Hôm qua cô trực đêm,hôm nay nghỉ ở nhà. Tô Nhất Minh đã gọi điện hẹn cô đến nhà hàng gần công tydùng bữa trưa.

Anh đếnnơi trước giờ hẹn, gọi món móng lợn giòn cay, cá nướng cay mà cô thích nhất,nhưng thức ăn đã dọn đầy bàn mà cô vẫn chưa đến. Tô Nhất Minh gọi cho cô khôngbiết bao nhiêu lần mà chẳng ai nhấc máy. Anh gọi đến bệnh viện cũng không biếtbao nhiêu lần nhưng chẳng thu được gì ngoài việc chắc chắn Trình Vũ Phi đã rờikhỏi bệnh viện.

Bây giờcả khoa cấp cứu đều đã biết bác sĩ Trình kính mến của họ mất tích hai giờ lẻtám phút. Nhưng không ai tin đó là thật, bọn họ đều hi hi ha ha đoán mò bác sĩTrình có thể đi đâu, mua sắm, làm đẹp, thậm chí có người còn nói chắc như đinhđóng cột với Tô Nhất Minh là nhìn thấy Trình Vũ Phi bước lên chiếc xe BMW củamột anh chàng đẹp trai nào đó để Tô Nhất Minh giữ cô chặt hơn, nếu không TrìnhVũ Phi sẽ bị một trăm lẻ tám kẻ theo đuổi cô cướp mất.

Tô NhấtMinh tức lồng lộn, cảm thấy bọn bác sĩ chỉ là những gã đồ tể mặt mày hung tợnném đá giấu tay, chẳng có chút nào là hình tượng thiên sứ cứu người cả. Anh rầurĩ cúp điện thoại, lòng như lửa đốt. Anh tin bác sĩ Trình bảo bối của anh chắcchắn đã xảy ra chuyện. Trước đó trong điện thoại rõ ràng còn nói với anh sẽ đếnngay, từ bệnh viện đến đây cũng chỉ khoảng mười mấy phút đi xe, có thể nào cũngchẳng thể lâu hơn hai tiếng đồng hồ như thế.

Tô NhấtMinh lục tung điện thoại tìm số của một người bạn làm bên cục an ninh quốc gia,muối mặt gọi cho anh ta. Người bạn đó không cười nhạo anh, trái lại còn rấtnghiêm túc thông báo cho anh biết gần đây tình hình trị an ở khắp nơi rất rốiren, cướp của giết người, bắt cóc, cưỡng hiếp… Tô Nhất Minh đưa tay lên ngựctrái giữ trái tim đang đập loạn xạ vì lo sợ, tự trấn an mình rằng giữa thanhthiên bạch nhật thế này, nơi đây trị an tốt, bác sĩ Trình của anh không gây thùchuốc oán với ai, ăn mặc giản dị, trên người cũng chẳng đeo đồ trang sức, chắcchắn không thể nào vướng vào những vụ án li kì đó, đề nghị anh bạn vẫn cứ tìmgiúp xem hai giờ đồng hồ trở lại đây có vụ tai nạn giao thông nào không.

Anh bạnlại đùa dai, dọa Tô Nhất Minh một trận nữa, mãi đến khi Tô Nhất Minh nghiêmgiọng mới biết Tô Nhất Minh không đùa. Gã này tuy tâm địa độc ác nhưng làm việclại rất có hiệu quả, chẳng mấy chốc đã báo cáo cho Tô Nhất Minh biết tất cả cáctai nạn lớn nhỏ toàn thành phố trong ba tiếng trở lại đây. Chỉ có một vụ ởngoại thành mà người bị thương tuổi tác và ngoại hình gần giống với Trình VũPhi. Tô Nhất Minh nát óc vẫn suy nghĩ không ra Trình Vũ Phi ra ngoại thành làmgì, nhưng anh quả thật không đợi được nữa, quyết định đến đó. Đúng lúc này,điện thoại của quản lý chung cư gọiđến.

TrìnhVũ Phi đã bị nhốt trong nhà tắm hai tiếng đồng hồ. Ra khỏi bệnh viện cô khôngmuốn đi gặp Tô Nhất Minh với thân thể đầy mùi bệnh viện nên về nhà tắm rửa. Lúcvào nhà tắm cô cẩn thận khóa mấy lần cửa để chắc chắn cửa đã được đóng. Cô cảmthấy ổ khóa này có chút vấn đề, mấy lần cô chắc chắn là đã khóa, nhưng đang tắmgiữa chừng lại phát hiện Tô Nhất Minh đứng tựa cửa với ánh mắt nham hiểm và nụcười nhăn nhở. Tuy cô biết rõ là mọi ngóc ngách trên da thịt cô đều bị gã háosắc đó nhìn thấy thậm chí sờ nắn rồi, nhưng nghĩ đến những tư thế kì quặc tronglúc tắm như kì lưng, kì tai bị người khác săm soi, cô thấy không thoải mái chútnào.

Lầnnày cô tắm rất thoải mái, không bị làm phiền bởi bất kì thứ gì. Chỉ là khi côướt nhẹp định mở cửa bước ra ngoài thì phát hiện không mở được cửa. Trình VũPhi cố thử đi thử lại mấy lần cho đến khi biết chắc nó đã hỏng rồi. Cô địnhchịu trận trong đó để đợi Tô Nhất Minh hoặc chị giúp việc vàng đến, nhưng rồicô nhanh chóng nghe được tiếng điện thoại của mình vang lên hết lần này đến lầnkhác, nghĩ đến buổi hẹn ăn trưa với Tô Nhất Minh, cô biết anh đang nhất địnhđang sốt ruột phát điên.

Thờitiết tháng tư tuy đã ấm áp hơn nhưng chỉ với chiếc áo ngủ mỏng tanh trên người,chốc lát cô thấy toàn thân lạnh cóng.

TrìnhVũ Phi bắt đầu sốt ruột, lại thêm mấy lần cố gắng mở cửa thất bại, cô bèn cầucứu đến sức mạnh. Lục tung cả nhà tắm mới tìm được cây lau nhà và đồ cọ chùinhà tắm bằng nhựa, cô trợn mắt mím chặt môi tìm cách phá ổ khóa. Tiếng độngphát ra rất to nhưng cũng chẳng ích gì, chẳng mấy chốc đồ cọ rửa toilet nứttoác. Ổ khóa tuy rất mỏng nhưng lại rất chắc, cô vật lộn tóat mồ hôi một lúclâu mới lung lay được một chút.

TrìnhVũ Phi lại cẩn thận mở cửa sổ, nhưng không dám nhìn ra ngoài, nhắm tịt mắt hétlớn. Cô ngại hét “cứu tôi với” bởi cảm thấy tính mạng mình đâu có bị đe dọa, côchỉ hét yếu ớt vài tiếng “có người không?”. Ở tầng áp mái âm thanh vang vôcùng, vì thế âm thanh yếu ớt của cô nhanh chóng vang xa. Trình Vũ Phi ủ rũ vìchẳng có tác dụng, đành quay đầu vào lủi thủi tiếp tục phá khóa.

Điệnthoại của cô ngoài phòng khách lại vang lên hết lần này đến lần khác, tiếng pháổ khóa nhà tắm chốc chốc lại vang lên đáp lại, mãi đến khi nghe thấy tiếng TôNhất Minh hoảng hốt bên ngoài, “Cưng ơi! Cưng không sao chứ?”

Khuchung cư mà Tô Nhất Minh ở có không ít người nước ngoài, tầng dưới có một hộ.Trình Vũ Phi ở tầng trên tạo ra vô số âm thanh bất thường khiến hộ tầng dưới vôcùng cảnh giác, người hàng xóm nhiệt tình này nhanh chóng đi báo cho quản lýtòa nhà biết. Quản lý tòa nhà gọi cảnh sát đồng thời báo cho Tô Nhất Minh vộivàng quay về, mang theo hai cảnh sát lao vào nhà.

Vừa vàođến nhà anh phát hiện ra điện thoại của Trình Vũ Phi để trên sô-pha, nhà tắmvang lên tiếng phá khóa, trong đầu anh lập tức lờ mờ hiểu ra bảo bối Trình VũPhi của anh tự khóa nhốt mình trong phòng tắm. Anh thở dài, nở một nụ cười méoxệch nói với cảnh sát là vợ mình bị nhốt trong nhà tắm, không có chuyện gì lớncả. Để họ tin, anh lập tức đến trước cửa nhà tắm, hỏi Trình Vũ Phi đã xảy rachuyện gì.

Anh quảnhiên nghe thấy bác sĩ cưng của anh nghẹn ngào nói ổ khóa bị hư, lúc nãy khóa khôngđược, bây giờ thì lại mở không ra. Cho nên…cô bị xui xẻo nhốt lại.

Tô NhấtMinh nhe răng cười với hai vị cảnh sát rồi quay lại bằng giọng nhỏ nhẹ nói vớivào nhà tắm, “Vũ Phi. Em đúng là tồ quá đi, khóa cao cấp mở không ra đâu. Khóakhông bị hỏng, nó chỉ là được khóa nhiều lớp thôi, em có nhìn thấy phía dưới cómột cái nút nhô ra không? Bên cạnh có viết LOCK/UNLOCK, chỉ cần ấn vào là cóthể đóng mở cửa dễ dàng. Em chắc chắn là không cẩn thận ấn vào cái nút ấy rồi.Em ấn một lần nữa, sẽ nghe thấy tách một cái, vậy là cửa mở rồi.”

Trongbệnh viện của Trình Vũ Phi có rất nhiều thiết bị đóng mở bằng cách ấn nút,không ngờ ổ khóa chết tiệt ở nhà Tô Nhất Minh cũng dùng cách này. Cô tức giậnkhi tìm thấy cái nút đóng mở đó, sờ vào quả nhiên nghe tách một cái, nhưng vẫnkhông mở được cửa. Trình Vũ Phi lập tức cảm thấy lấy lại được chút thể diện,“Nhất Minh, anh xem cái ổ khóa này hỏng thật rồi, không phải em tồ.”

Tô NhấtMinh trong bụng nghĩ ổ khóa lẽ ra không hỏng, nhưng bây giờ bị Vũ Phi phá hỏngrồi. Cái ổ khóa đó anh lắp đặt là vì muốn tiện cho mình giở trò lưu manh. Kháphức tạp, tới mấy lớp khóa, nhưng chỉ khóa một lớp thì bên ngoài có thể mở radễ dàng, hoàn toàn là để anh thỏa mãn tính háo sắc của mình. Anh thích len lénquan sát phụ nữ khi tắm. Không biết bao nhiêu lần anh đã vô cùng thỏa mãn khiquan sát Trình Vũ Phi làm vô số tư thế kì quặc chỉ vì muốn kỳ cọ những nơi đặcthù trên cơ thể.

Có mộtlần anh nhìn thấy cô viết tên anh lên tấm kính mờ hơi nước, viết Tô Nhất Minhxong xóa đi, lại viết thêm một lần nữa rồi lại xóa đi…Lần đó anh cầm lòng khôngđặng, xông vào phòng tắm cười toe toét, “Anh nhìn thấy em xóa tên em mấy lần,cho nên…anh cũng muốn xóa em.”

Cô kinhngạc nhưng lại kêu lên thất thanh, thẹn thùng như làm chuyện xấu bị bắt quảtang.

Thật ratrong nhà tắm anh có lắp đặt điện thoại, đặt ở trên kệ bên cạnh bàn soi gương,có chút khuất. Trước đây cũng có lần một cô bồ của anh cũng bị nhốt bên trong,nhưng cô ta thông minh tìm được cơ quan bí mật này, biết gọi điện thoại kêucứu. Anh thật không ngờ là nàng bác sĩ cưng của anh nhìn thông minh lanh lợinhư thế mà lại có một lựa chọn vô cùng ngốc nghếch là phá ổ khóa yêu quýcủa anh.

Anhquay lại phía hai vị cảnh sát nhe răng cười lần nữa, rồi nói vọngvào trong, “Không cưng à. Cảnh sát đang ở đây, đợi một lát anh nhờ họ xem xemcó cách nào mở khóa không.”

TrìnhVũ Phi kinh ngạc, “Chuyện này mà cũng kinh động đến các chú cảnh sát ư? NhấtMinh…em…trên người em…chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng thôi…”

“…” TôNhất Minh tưởng tượng da thịt cô lấp ló sau lần áo mỏng, mỉm cười nham hiểm mờihai viên cảnh sát ra về, rồi hít mấy hơi thật sâu nói thật to vào bên trong,“Vũ Phi, anh sẽ cứu em ra. Em đứng tránh ra, anh phá cửa đây! Cẩn thận kẻo mảnhkính vỡ văng vào người.”

Tô NhấtMinh xoa xoa bắp tay rồi dộng mạnh vào cửa, vừa chửi thầm trong bụng. Đúng làcăn hộ cao cấp, cửa nẻo thiết kế vô cùng chắc chắn. Anh thượng cẳng chân mấylần, cửa chỉ động đậy một chút rồi vẫn trơ trơ. Tô Nhất Minh nhớ ra lúc trướcnhìn thấy trên mạng một đôi giày bốt quân đội, nghe nói đi nó có thể đạp tungcửa, anh vô cùng hối hận vì lúc đó khôngmua một đôi. Cứ thế, Tô Nhất Minh dùng hết tay chân, dùng cả người tông vào đọsức dẻo dai với cánh cửa.

KhiTrình Vũ Phi đếm đến lần thứ mười bảy, cánh cử cuối cùng cũng bật tung ra. TôNhất Minh thở hồng hộc, mặt mày xây xẩm chạy vào, lấy tấm khăn mỏng, quấn quanhthân thể đang run lên cầm cập của Trình Vũ Phi, ôm lấy cô vỗ về rồi bế lêngiường, kết thúc vở tuồng anh hùng cứu mỹ nhân, mặc dù cả anh hùng lẫn mỹ nhânđều có chút uất ức.

Tô NhấtMinh đắp chăn cho Trình Vũ Phi, tiện thể cởi luôn quần áo của cả hai, ôm lấycô. Nàng bác sĩ tội nghiệp vẫn run lập cập, toàn thân nổi da gà. Tô Nhất Minhquay người nằm đè lên người cô, từ từ hôn cô.

“Ngốcạ, sao lại lạnh đến thế này chứ? Trong nhà tắm có điện thoại, sao không biết màgọi cho anh chứ?”

“Có ư?Sao em…em không nhìn thấy?”

“Trêncái kệ bên cạnh bàn soi gương đó, có chút khuất. Em không biết ư?”

“Khuất?Không phải chỉ là cái máy điện thoại sao, đáng bao nhiêu tiền chứ, giấu kĩ nhưthế làm gì?”

“…” TôNhất Minh nghĩ đó không phải là để bố cục tổng thể cho đẹp sao? Anh thật bó tayvới nàng bác sĩ ngốc này, rồi đưa tay sờ khắp người cô.

“Anh…làmgì vậy?” Trình Vũ Phi rõ ràng vẫn chưa quen ban ngày ban mặt có những hành độngthân mật thái quá như vậy với người khác, nên khó chịu né tránh.

“Trướclạ sau quen mà. Em lạnh cóng rồi…Anh muốn ủ ấm cho em.” Tô Nhất Minh nói tokhông biết mắc cỡ.

“Vậyanh đè lên người em làm gì? Em mệt muốn đứt hơi rồi!”

“Thếnày gọi là ủ ấm. Em có biết từ ủ ấm từ đâu mà có không? Hồi xưa người ta ấy màrất mê tín, bị cảm lạnh mà cứ nghĩ bị ma nhập vào người, nên mới tìm mấy ngườicó dương khí mạnh nằm đè lên ủ cho người bị cảm lạnh, thì có thể ép quỷ rangoài. Đó gọi là ủ ấm…Anh lo cho em vừa nãy bị hù dọa nên mới ủ ấm cho em, emxem anh này, dương khí sung mãn…ủ ấm có lợi lắm đấy.”

“Cóchuyện đó sao? Trong sách nói thế à?”

“Có,có, có! Nhưng không phải sách nói mà là anh nói…”

“…”Trình Vũ Phi dở khóc dở cười, “Em chỉ là lạnh cóng thôi, không bị chếp khiếp,anh xuống được rồi đấy.”

Tô NhấtMinh cười giảo hoạt, lật người lại, để cô nằm trên, anh nằm dưới nhưng vẫn ômchặt lấy cô không muốn buông ra, thì thào vào tai cô: “Vậy đổi lại em đè anhđấy. Anh vừa nãy bị dọa đến chếtkhiếp…” rồi thêm mắm dặm muối kể cho Trình Vũ Phi nghe những việc mình gặp phảilúc nãy. Cuối cùng tủi thân nói với cô: “Em xem, đồng nghiệp của em đều là hạngngười gì vậy? Toàn hiếp đáp anh…Em phải dỗ dành anh mới được…”

TrìnhVũ Phi la lên sợ hãi: “Anh gọi điện đến khoa em hả? Tiêu rồi! Lần này tất cảmọi người đều biết, ngày mai chắc chắn sẽ tra hỏi em cho xem! Em phải nói thếnào đây? Không thể nói em bị nhốt trong nhà tắm được…Như thế chắc phải độn thổmà trốn thôi…”

Tô NhấtMinh thấy cô bác sĩ này thật là chẳng biết hưởng thụ gì cả, đường đường một đạimỹ nam trênngười không một mảnh vải che thân ôm cô, thì thầm với cô biết baolời có cánh, cô lại đi lo lắng chuyện vặt vãnh vớ vẩn đó. Anh hứ một tiếng,ngón tay miết trên da thịt cô đầy thèm muốn, rồi lại thì thào vào tai cô, “Bácsĩ ơi, anh thật sự bị dọa chết khiếp rồi, em có nghe thấy tim anh đang đập thìnhthịch không…”

TrìnhVũ Phi cúi đầu, áp sát tai vào ngực trái Tô Nhất Minh, chăm chú lắng nghe quansát, sau đó bắt mạch cho anh, nói nghiêm túc, “Ừm. Đúng là đập nhanh, hình nhưlà sốt rồi thì phải…Sợ quá đúng không? Không sao đâu. Lát nữa đến bệnh việnuống thuốc an thần là hết ngay.”

Tô NhấtMinh lại bị cái sự không biết hưởng thụ của Trình Vũ Phi đánh một cú nốc ao,hoàn toàn tuyệt vọng nhắm mắt lại, giơ hai tay lên kêu trời.

Một cáigì đó mềm mềm ướt ướt giống như con giun bò khắp cơ thể anh, bắt đầu từ vai, từtừ từng chút một xuống đến bụng dưới.

“Em…làmgì vậy?” Tô Nhất Minh không chịu nổi, giọng khàn đục.

“Xớiđất…trồng cây.” Trình Vũ Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy bỗng trở nên mêhoặc, giọng nói run run gợi tình.

“Em…khôngphải…ngốc thật.” Tô Nhất Minh mỉm cười, xem ra nàng bác sĩ của anh không phảilà không hiểu phong tình.

TrìnhVũ Phi tỉnh rụi, giơ ra một ngón tay dí dí vào người anh, tóm cái gì đó trongtay, giọng chắc nịch, “Đúng là xới đất mà. Tô Nhất Minh, anh không tắm mấy ngàyrồi? Người sao toàn ghét thế chứ…hưm…hưm…”

“…” TôNhất Minh thề trong cuộc đời anh chưa từng gặp người phụ nữ nào gan như thế,trong thời khắc hồn xiêu phách lạc này mà còn nói được những lời như vậy! Anhtức tối lật người lại đè lên cô, khóa cái miệng ăn mắm ăn muối của cô lại…

Saucuộc mây mưa.

TrìnhVũ Phi luồn tay vào tóc Tô Nhất Minh, nhẹ nhàng vuốt ve đầu anh, Tô Nhất Minhnhư một chú heo nhỏ hạnh phúc vì được ăn no nê, lười biếng không nhúc nhích.

“VũPhi…Em vừa nãy cố ý…cố ý kích thích anh.”

“Ừ. Emcố ý báo thù. Ai bảo anh phá khóa làm em mất mặt đến vậy, mất mặt trước anh đãrồi, quản lý chung cư biết thì thôi, anh còn gọi cho bao nhiêu đồng nghiệp củaem. Nghĩ đến ngày mai phải đối mặt với hàng tá câuhỏi tò mò là em phát rầu.”

“Khôngsao đâu. Thì em cứ nói có hẹn với một anh chàng đẹp trai lái xe BMW.” Lời nóicủa Tô Nhất Minh có chút ghen tuông. Không có lửa làm sao có khói. Anh nghi ngờkhông phải đồng nghiệp của cô không phải vô cớ mà nói ra những lời mờ ám nhưthế.

“Ý hay.Nhưng…người đó là ai cơ chứ? Ừm, nghĩ ra rồi, em có một bệnh nhân lái BMW…”

“TrìnhVũ Phi, em lại cố ý kích thích anh rồi đấy!” Tô Nhất Minh nghiến răng ken két,chồm sang cô, thô bạo khóa miệng cô lại.