Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh

Chương 20: Cuộc gặp gỡ tình cờ ởquán cà phê (1)



Tô NhấtMinh từ bệnh viện lái xe về nhà, tâm trạng vui như tết. Vừa về đến nhà anh pháthiện chị giúp việc vàng đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chồng chị ta xuất viện, màchị ta lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với tiền Tô Nhất Minh cho, chẳng thèm để ýnhững lời an ủi của Tô Nhất Minh đã vội vã trở lại làm việc.

Buổichiều Tô Nhất Minh gọi cho Trình Vũ Phi mấy cuộc điện thoại, muốn mời cô rangoài ăn cơm nhưng cô không bắt máy, điều này làm anh cảm thấy ít nhiều có chútthất bại. Nhưng anh vẫn tự an ủi mình, bác sĩ Trình cổ hủ chắc cần thời gian đểtiếp nhận tình yêu bỗng dưng ập đến của mình. Hơn nữa mấy ngày nay còn có haiphiên đấu thầu, anh cần phải chuẩn bị những bước cuối cùng.

Tô NhấtMinh soi gương thấy mình đẹp trai lên rất nhiều, quầng thâm trên mắt đã mờ dần,nhưng người khác vẫn có thể nhìn thấy, chắc chắn sẽ mất mặt một chút. Tô NhấtMinh là người rất trọng thể diện. Nhưng là một thương nhân, Tô Nhất Minh cảmthấy sĩ diện của thương nhân cũng chẳng hơn gì cặp mông của gái đứng đường làmấy, đều là vì tiền cả. Cho nên vì lợi nhuận cho năm sau, anh quyết định sẽtham dự đấu thầu với bộ mặt gấu trúc này. Công tác chuẩn bị đã xong cần đầu tưthì cũng đã đầu tư rồi, thành bại quuyết định ở lần đầu tư này.

*

* *

Thươngvụ thứ nhất thành công ngoài mong đợi, nghe nói mấy ngày trước đối thủ truyềnkỳ Mã Dế Nhũi đã bỏ lỡ một cuộc đàm phán quan trọng có hẹn trước với một kháchhàng, tuy còn có đối thủ khác nhưng ở vùng Hoa Đông này, hai người họ có thểnói thực lực hơn những người khác một bậc. Thắng đượcphi vụ này, Tô Nhất Minhlấy làm đắc ý, mặc dù đối tác có ngâyngười ra một chút khi nhìn thấy bên mắt gấu trúc của anh, nhưng đã lăn lộn rấtlâu trên thương trưòng, anh cứ vờ như không phát hiện ra điều đó.

Thượngvụ thứ hai cũng ký kết một cách thuận lợi, nghe nói Mã Dế Nhũi cũng chưa trởvề, điều này khiến Tô Nhất Minh cảm thấy kỳ lạ. Theo tính cách của lão Mã chodù có bị què chân cũng không từ bỏ. Liên tục bỏ qua hai thương vụ làm ăn lớn làđiều không bình thường chút nào. Anh thậm chí nghi ngờ không biết lão Mã có còntrên đời không nữa? Thương vụ này đối thủ cạnh tranh có mạnh hơn một chút,nhưng may mà anh đã có sự chuẩn bị chu đáo từ trước, đối tác cũng là chỗ quenbiết vì vậy hơi có chút vất vả, mấy ngày sau hợp đồng cũng được ký kết.

Về đếnnhà anh hỏi thăm người ta mới biết được thì ra thời gian này tâm trạng của anhkhông được tốt lắm nên hầu như ngăn cách với thế giới bên ngoài, anh không biếtrằng tin tức nỏng hổi gần đây nhất là tuyết rơi dày đặc kèm theo mưa đã ở vùngHoa Nam, giao thông bị tê liệt, các phương tiện thông tin liên lạc bị giánđoạn, rất nhiều người bị mắc kẹt ở thànhphố G, không thể về nhà đón tết. Mã Đức Thuận gặp phải cơn bão tuyết trăm nămcó một, chắc chắn cũng đang mắc kẹt ở thành phố G. Nghe xong tin này, Tô NhấtMinh trầm ngâm soi mình truớc gương hồi lâu, đạo lý Tái ông mất ngựa chưa chắclà hoạ, mặc dù anh đã biết từ rất lâu nhưng chưa bao gìơ khắc cốt ghi tâm nhưlần này. Nghĩ đến đó, Tô Nhất Minh tự thưởng cho mình một ly rượu, vừa chúcmừng vừa chia buồn với lão Mã.

Tô NhấtMinh không hề biết rằng lúc này đây đối thủ truyền kiếp Mã Tứ Thuận đang buồnrầu như đưa đám vì bị mất một khoản lớn nhân dân tệ. Anh ta là người không baogiờ chịu thất bại. Máy bay hoãn cất cánh anh ta chạy ngay đến ga tàu hoả, khôngngờ ở đây người đông như nêm, ở đây còn khủng khiếp tàn tạ hơn cả ở sân bay,sau đó anh ta gọi điện khắp nơi xem có thể ngồi xe đường dài hay không? Anh tađịnh thoát khỏi thành phố G trước đã rồi đổi đi máy bay sau, nhưng vẫn chẳngnhận được tin tức khả quan nào. Thế là anh ta nhờ mấy người đi nghe ngóng tintức, ở đâu giao thông phục hồi anh ta đều nắm được trước tiên.

Đángtiếc trời không chiều lòng người, anh ta bị mắc kẹt ở đó bảy ngày trời, bỏ lỡbuổi đàm phán với đối tác. Bảy ngày ba thương vụ. Anh ta mất ba thương vụ lớnvào tay kẻ khác, trong đó có hai cái bị Tô Nhất Minh nẫng mất. Anh ta nguyềnrủa không thương tiếc những đối thủ đã cướp mất hợp đồng của mình bằng nhữnglời nguyền độc ác nhất. Nguyền rủa nhiều lần mà anh ta chẳng cảm thấy mối hậntrong lòng mình được giải toả tí nào, đành nuốt giận ngước mắt lên hỏi ôngtrời.

Bầutrời phương Nam lúc nào cũng trong xanh vậy mà lúc này đây lại lộ bộ mặt u ámnhư của người chết. Gió phương Bắc thổi đến từng cụm mây vàng, nhân tiện thổibay mái tóc điểm bạc của Mã Tứ Thuận, khiến cho lão Mã vừa qua tứ tuần đã tràodâng một niềm bi thiết. Mã Tứ Thuận càng nghĩ càng đau lòng, Tứ Thuận, TứThuận, chả nhẽ chỉ thuận lợi đến năm 40 tuổi thôi sao? Mã Tứ Thuận ruột gan bờibời cảm thấy cha mẹ đặt nhầm tên cho mình rồi, nên đặt tên là Mã Thất Thuận, MãBát Thuận mới phải, hay triệt để đặt tên là Mã Bách Thụân có phải hay không.

Tô NhấtMinh từ tốn nhấp một ngụm rượu, lác qua lắc lại ly rượu một cách tao nhã, bỗngnhớ đến Trình Vũ Phi. Thành công của anh hôm nay cũng là nhờ cô ấy. Bởi thế anhgọi cô nhưng cô không bắt máy.

Gượngcười đau khổ, anh nhắn một cái tin: Người tính không bằng trời tính. Vì bịthương ở mắt không đi được thành phố G, mất một thương vụ làm ăn, không ngờtrong hoạ có phúc thoát khỏi trận tuyết ở phương Nam, kiếm được thêm hai thươngvụ làm ăn nữa.

TrìnhVũ Phi hồi âm rất nhanh: Hoạ phúc khôn lường.

Tô NhấtMinh vừa vui vừa ngạc nhiên, tìm trong điện thoại mặt cười đã lông nheo gửi đi.

TrìnhVũ Phi lại trả lời: Mắt giám đốc Tô vẫn chưa khỏi à? Sao bên mắt trái không mở.

Tô NhấtMinh ngây người ra, xem lại biểu tượng mà mình vừa gửi đi,quả thật nhắm bên mắt trái, bỗng cảm thấy vui vui cười toe toét nhắn tiếp congkèm theo biểu tượng lè lưỡi nghịch ngợm: Nước trong tất không có cá, làm lãnhđạo phải mắt nhắm mắt mở thôi.

TrìnhVũ Phi không chậm trễ phản ứng: Sâu sắc, nhưng sao lưỡi lại to thế kia?

Tô NhấtMinh đáp: Có phải là do trúng độc của ai đó không nhỉ? Hôm nay hình như tôi đãnếm phải…phân.

TrìnhVũ Phi vội vàng né tránh: Cạo đầu lúc nào thế?

Tô NhấtMinh nhìn biểu tượng đầu tròn tròn không có một cọc tóc bỗng bất giác bật cười:Vừa nãy. Cạo đầu lập lời thề quyết tán tỉnh cho được bác sĩ nhân dân.

Phíabên kia không có tín hiệu hồi âm, Tô Nhất Minh đợi một lát, thu hồi nụ cười gọisang, không ai bắt máy. Bỗng cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, trái timđang phơi phới bỗng roi xuống vực thẳm.

Cô ấycố tình không nghe điện thoại. Có thể trò chuyện, có thể nói đùa nhưng khôngthể đề cập đến tình cảm nam nữ. Ý của cô ấy đã quá rõ ràng, cô ấy chẳng có tìnhcảm gì với mình cả.

Tô NhấtMinh bỗng thấy nhói trong tim, uống liền mấy ngụm rượu, ho sặc sụa. Hình như đãrất lâu rồi, anh chưa từng bị người phụ nữ nào cự tuyệt, phụ nữ muốn lấy lònganh hiều vô số. Quanh anh lúc nào cũng tràn ngập hoa thơm cỏ lạ. Tuy cũng cảnhgiác trước những ý đồ của họ nhưng anh cũng cảm thấy khoái trá, lúc nào cũngtít mắt nên không phân biệt được bắc nam đông tây.

CònTrình Vũ Phi theo đánh giá của bản thân, tướng mạo thanh thoát, dáng người thonthả, có cá tính những tuổi hơi nhiều. Phụ nữ sắp tuổi băm giống như một đoá hoahồng sắp nở hết chỉ chốc lát thôi sẽ tàn úa. Những phụ nữ như vậy chẳng có tưcách kén cá chọn canh. Có một đại gia giàu chủ động theo đuổi mà còn làm kiêuphủi tay từ chối. Điều này làm Tô Nhất Minh cảm thấy bẽ mặt, tựa như dùng hếtsức để đánh một trận mà cuối cùng lủi thủi về tay không, thật quá êchề.

Tô NhấtMinh ngồi thừ ra trên giường rất lâu, bỗng định thần lại. Vớ vẩn! Sao càng làmcàng mất mặt thế nhỉ! Chỉ vì một cô gái mà làm ầm ĩ lên như vậy có đáng không?Chắc chắn vì gần đây nhốt mình ở nhà lâu quá, âm dương mất cân bằng rồi! Phảinhanh tìm một người phụ nữ để lấy lại sức lực mới được. Đang suy nghĩ vẫn vơthì Lục Dã Bình gọi đến. Lục Dã Bình đoán vết thương của Tô Nhất Minh đã lành,chắc có thể gặp bộ ngực cỡ D rồi nhưng lại chưa thấy phản ứng tích cực nào từTô Nhất Minh nên cứ trù trừ, lòng như lửa đốt bèn gọi điện nhắc khéo.

Tô NhấtMinh phấn chấn lên nhiều liền hẹn gặp người đẹp ở một quán cà phê vô cùng lãngmạn, tuy lúc ngủ dậy anh có chút ân hận, lúc trước uống hơi nhiều nên đầu óchơi choáng váng, ảnh hưởng đến tài ba hoa chích choè nên cảm thấy thời điểm nàythật không thích hợp để hẹn người đẹp.

*

* *

Trời âmu, tuy chỉ mới buổi chiều nhưng có cảm giác như nhập nhoạng tối, lại thêm ánhđèn leo lét trong quán cà phê khiến bầu không khí có gì đó mờ ám, bí ẩn. Tiếnghát vọng lại có lúc có lúc không, giống như một cánh bướm yếu ớt đang bay chậpchờn trong quán, điểm lên trán mỗi người cảm giácngưa ngứa rồi lại bay như trốn chạy đi nơi khác.

Tô NhấtMinh ôm đầu chóng mặt, uống một ngụm cà phê, nhìn đồnghồ. Mặc dù anh đã nói khéo Lục Dã Bình đừng xuất hiện nhưng hắn ta lại nóichiều nay rỗi, cũng muốn đến cho vui còn thề thốt với Tô Nhất Minh “…Lúc nàocậu muốn tôi biến, chỉ cần ra hiệu là tôi biến ngay”.

Cô gáivừa bước vào, mắt Tô Nhất Minh đã sáng lên: tướng mạo bắt mắt, thân hình bốclửa, trang điểm hợp thời trang, nhất là khi co ta cởi áo khoác ngoài để lộ bầungực căng tròn phập phồng sau làn áo bó sát, khiến bất cứ người đàn ông nàonhìn thấy cũng chẳng thể ngồi yên.

Họ củacô gái cũng là họ của người đẹp: Tần. Cô Tần sôi nổi, phóng khoáng, ăn nói lạinhã nhặn có duyên, cứ như thế một câu anh một câu em mà trở nên thân thiết. TôNhất Minh rất hài lòng, xem ra người đẹp giỏi giang vẫn còn đầy đấy, thò tay ralà nắm được cả nắm, chẳng phải sống chết trèo lên cái cây già cỗi ở bệnh việnlàm gì. Nghĩ đến đây tim anh bỗng nhói lên một cái nhưng nhanh chóng cười đáplễ với cô Tần.

Tiếc làphụ nữ giỏi giang nhiều phụ nữ thô thiển cũng chẳng ít. Cô Tần dù sao cũng cònrất trẻ, chưa biết kiềm chế, muốn đánh nhanh thắng nhanh. Giới thiệu một chútvề gia cảnh thân thế, cô ta nhanh chóng chuyển sang đề tài tài sản của Tô NhấtMinh.

“Emnghe giáo sư Lục nói công ty của anh ở trung tâm thành phố?”

Tô NhấtMinh trong lòng cảnh giác nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi: “Ở cao ốc P.”

“Ồ!Tiền thuê phòng trong toà nhà đó rất đắt đúng không?”

“Khôngđắt lắm…tiền thuê một tầng lầu không quá ba triệu một năm.”

“Ồ!Giáo sư Lục còn nói anh có…mấy xưởng sản xuất ở khu tam giác Trường Giang đúngkhông?”

Tô NhấtMinh ậm ừ một tiếng, mắt liếc Lục Dã Bình sắc như dao, tên này bán mình như bánmột con heo béo núc ních đây mà! Toàn bộ tàisản của mình hắn ta đều báo hết cho cô Tần rồi, cô gái này có lợi gì cho hắn tachứ?

Nghĩnhư vậy trong lòng Tô Nhất Minh cảm thấy không vui. Anh hào phóng với phụ nữnhưng đồng thời cũng có những giới hạn với họ. Anh tình nguyện vung tiền vì họ,tình nguyện để cho họ xài tiền của anh nhưngvới điều kiện là họ không chỉ yêu tiền của anh. Sức công phá của tiền thật quálớn, bất cứ thứ gì cho dù có trong sáng đẹp đẽ đến đâu chỉ cần vướng vào tiềnđều thay mùi đổi vị.

Cũng vìtiền mà hôn nhân là thứ anh vô cùng khao khát nhưng cũng vô cùng sợ hãi. Hay làký hợp đồng tiền hôn nhân, nhưng lại thể hiện anh chẳng có thành ý, còn khôngthì đến lúc ly hôn lại phải chia nửa tài sản của mình đó là việc anh cảm thấyrất đau đầu, một mặt là tiền mình kiếm được không dễ chút nào, mặt khác lạiphải chịu ấm ức không hề thấy thích thú. Có lẽ đây cũng là một trong những lýdo Tô Nhất Minh cứ trù trừ chuyện hôn nhân còn về tình cảm, anh cũng không quánhập tâm cũng chẳng dám qúa nhập tâm.

Tô NhấtMinh có người bạn thân là luật sư, chuyên thụ lý các đơn ly hôn phân chia tàisản. Tô Nhất Minh đã từng đến văn phòng anh ta ngồi nửa buổi chứng kiến từnglượt từng lượt người đến nhờ tư vấn pháp luật, đông vô kể. Tô Nhất Minh nhìnthấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp, trong sáng trong lòng bỗng dậy một nỗithương cảm, còn trẻ như vậy đã bị đàn ông bỏ.

Ai ngờcậu bạn thân cười nhạt một tiếng “Đâu có! Cô ta chưa kết hôn, vừa câuđược một anh xã rùa vàng, muốn đến hỏi xem làm thế nào, sau khi ly hôn có đượcchia nhiều hơn hay không?”

Tô NhấtMinh cảm thấy theo bản năng cậu bạn đang nói dối. Không ngờ luật sư nhà ta nổixung lên, lập tức ôm đống hồ sơ mà mình từng thụ lý đưa cho Tô Nhất Minh xemtất cả đều là phụ nữ cậy nhờ sự giúp đỡ của mình để hưởng khối tài sản nhiềunhất có thể từ những “con cừu béo ngậy”. Cậu ta gọi những người đàn ông nhiềutiền lắm của là những “con cừu béo ngậy”, chắc mình cũng chẳng thoát khỏi cáidanh xưng ấy. Quá ngán ngẩm khi nghe những chuyện như vậy, Tô Nhất Minh kiếm cớđánh bài chuồn.

Trongcái thế giới quý tộc của Tô Nhất Minh cũng có rất nhiều bằng chứng hùng hồn nhưthế, bởi vậy Tô Nhất Minh luôn luôn cảnh giác với những loại phụ nữ kết hôn cómục đích rõ ràng, nhất là những người quan tâm đến tài sản của mình. Tuy nhiênthật ra anh cũng biết, trong đó có một số người tốt bị mình nghĩ oan. Đối vớinhững cô gái đoan chính, yêu là để tiến tới hôn nhân, kết hôn thì phải biết rõgia cảnh. Nhưng anh không thể thuyết phục bản thân rằng bọn họ muốn kết hônkhông phải vì tiền của mình.

Thế làTô Nhất Minh mỉm cười, “Mong tiểu thư Tần yên tâm. Công ty chúng tôi tuy chỉ làdoanh nghiệp tư nhân sinh sau đẻ muộn nhưng mấy năm nay phát triển rất tốt.Công tác quản lý vừa hợp lòng người vừa khoa học, cán bộ quản lý chỗ tôi đaphần đều có học vị thạc sĩ trở lên, không ít người từng đi du học. Công ty rấtxem trọng năng lực chứ không phải dựa vào các mối quan hệ hay những thứ khác.Nghe nói Tần tiểu thư có kinh nghiệm ở nước ngoài, không biết đối với sự pháttriển của công ty có cao kiến gì chăng?”

Lục DãBình đắc ý cười lớn “Đúng đó, đúng đó. Tôi cố tình tìm cho cậu cô gái từng họcở nước ngoài để tìm được tiếng nói chung với cậu đấy…”

Tô NhấtMinh chẳng thèm để ý đến anh ta tiếp tục cười có ý đồ với cô Tần “Tần tiểu thư,tôi muốn nghe cao kiến của cô”

Cô Tầncó chút ngạc nhiên, đi xem mắt hay đi thi vậy nhỉ? Chẳng lẽ sau này muốn cùngmình quản lý công ty? Viễn cảnh này hơi khủng khiếp nhưng không phải là khôngcó sức mê hoặc, cô vắt óc suy nghĩ hồi lâu rồi từ tốn nói ra suy nghĩ của mình.Cô đúng là người đã từng học ở nước ngoài về, tiếp thu nhữngquan điểm mới mẻ nói có đầu có cuối, rất logic, khuyết điểm duy nhất của cô cólẽ chỉ là thiếu kinh nghiệm mà thôi. Tuy nhiên nếu cô thật sự câu được một anhxã rùa vàng thì cũng chẳng cần gì đến kinh nghiệm.

Tô NhấtMinh mỉm cười nghe cô nói xong, gật gù “Rất tốt, Tần tiểu thư…vị trí HR trongcông ty tôi chưa có người ngồi đã mấy tháng nay rồi, chứng tỏ công ty tôi tuyểnchọn rất khắt khe, hiếm có một người có đủ điều kiện như cô, lại do Dã Bìnhgiới thiệu, lại có cùng tiếng nói chung với tôi. Thế này nhé, ngày mai côđến bộ phận nhân sự làm việc nhé.”

Khôngcần cô Tần kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng “phì” một cái, cả ngụm cà phê từmiệng Lục Dã Bình phun ra văng tung toé lên mặt, tóc Tô Nhất Minh bắn lên cảchiếc áo sơ mi màu trắng thẳng thớm và cả chiếc cà vạt màu xanh của anh.

Tô NhấtMinh vẫn giữ vẻ bình thản, lấy khăn từ tốn lau mặt rồi như một quý ông, quaysang nhỏ nhẹ “Dã Bình?”