Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 36: Tài liệu thần bí



Một đoạn chuyện xưa thời nối khố lại gợi lên chuyện đau lòng cho Lãnh Tiếu Tiếu.

Nửa năm qua, cô cơ hồ cũng không trở lại qua, bởi vì mỗi lần về tới đây, chắc chắn sẽ có chút hồi ức đến nhắc nhở, sự thực cô bị anh ném bỏ!

Nghĩ đến mình nửa năm qua cũng không có trở lại thăm hỏi mẹ Tần thương yêu của cô, một tia đau lòng xông lên đầu, cô lau đi nước mắt trên mặt, tăng nhanh bước chân hướng phiến cửa hồng đi tới.

Cô ấn vang chuông cửa không lâu lắm, đã có người tới mở cửa, nhìn dáng dấp, người mở cửa kia đã đợi lâu.

"Tiếu Tiếu, con trở lại? Mẹ Tần rất nhớ con nha!"

Người mở cửa chính là viện trưởng Tần Tuệ của viện mồ côi.

Bốn mươi ba tuổi, bà xem ra còn rất trẻ, chỉ là hàng năm bà luôn là một bộ xiêm y màu đen, cộng thêm một bộ mắt kính gọng đen, làm cho người ta đầu tiên nhìn đã cảm thấy Lão Khí Hoành Thu (già cỗi).

"Mẹ Tần, mẹ có khỏe không? Bọn nhỏ đều tốt chứ?"

Lãnh Tiếu Tiếu kích động tiến lên ôm lấy bà, hỏi thăm đám tiểu tử nghịch ngợm trong viện mồ côi.

Tần Tuệ thấy mặt Lãnh Tiếu Tiếu tái nhợt bộ dáng tiều tụy, bà đau lòng không thôi, bà khẽ vuốt ve mặt Lãnh Tiếu Tiếu, hốc mắt đã ươn ướt.

"Tốt, tốt lắm! Tất cả mọi người đều khỏe, chính là đều nhớ thương con. Tiếu Tiếu, con lại say xe à? Sắc mặt khó nhìn như vậy, nếu không phải là xảy ra chuyện quan trọng, mẹ Tần cũng sẽ không để cho con thật xa xôi chạy trở về đây."

"Con không có chuyện gì, say xe rồi choáng váng cũng quen rồi ạ!" Lãnh Tiếu Tiếu lộ ra cười nhẹ.

"Mẹ Tần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm mẹ gấp thành ra như vậy?" Cô ôm Tần Tuệ hướng phòng viện trưởng đi tới.

"Một hồi cho con xem vật này!"

Lãnh Tiếu Tiếu vừa nhắc tới chuyện này, trên mặt Tần Tuệ liền lộ ra vẻ mặt bị làm khó, bà phản ứng như vậy khiến Lãnh Tiếu Tiếu có chút kinh ngạc, cảm giác lo lắng trong lòng càng thêm nặng.

Đi tới phòng làm việc của viện trưởng, Tần Tuệ từ trong ngăn kéo lấy ra một phần tài liệu mặt nặng nề đưa cho Lãnh Tiếu Tiếu.

Lãnh Tiếu Tiếu nghi ngờ tài liệu đó, cẩn thận nhìn lại.

Càng nhìn về sau, sắc mặt của cô càng khó nhìn, cuối cùng, bộ mặt cô lo lắng ngẩng đầu lên, "Mẹ Tần, đây là sự thực sao? Vậy sau này, bọn nhỏ làm thế nào?"

"Tiếu Tiếu, bọn họ muốn thu lại mảnh đất này, mẹ Tần cũng không có biện pháp, mẹ. . . . . . Thật ra thì. . . Cái đó. . . . . ." Tần Tuệ lắp ba lắp bắp, hình như câu nói kế tiếp rất khó nói ra.

"Thật ra thì như thế nào? Mẹ Tần, có phải cần con giúp tới nơi nào hay không?"

Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy chuyện này, mình không có cách nào đi giải quyết, bởi vì cô thật sự cũng không có cái năng lực này. Nhưng là, thấy Tần Tuệ mâu thuẫn nhìn mình, muốn nói lại thôi, dường như chuyện này, giống như cùng bản thân có chút quan hệ.

"Tiếu Tiếu à, mẹ Tần cũng là không có cách nào mới tìm con! Phần tài liệu này ngày đó đưa tới, cái người đàn ông đưa tài liệu đó nói, nếu như muốn chuyện này có biến chuyển, liền nhất định phải tìm con, anh ta nói có lẽ chỉ có con mới có biện pháp giải quyết. Nhìn tình huống này, mẹ Tần cũng biết này chuyện nhất định làm khó con, nhưng. . . . . . Mẹ. . . . . . Tiếu Tiếu, con không nên trách mẹ Tần, thật sự là đám đứa bé này. . . . . ."

Lãnh Tiếu Tiếu nghe đến đó, cuối cùng có chút hiểu, cô thật nhanh đem sấp tài liệu lật đến trang cuối cùng.