Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 4: Mang thai



Edit: Emily Ton.

Thân thể ta không ngừng run rẩy, mở to hai mắt, muốn cầu cứu, nhưng trong cổ họng lại không thể phát ra một chút âm thanh.

Ba! Mẹ! Cứu ta!

Không phải người ta thường nói, con cái và cha mẹ sẽ có cảm ứng tâm linh hay sao? Chỉ cần một người trong số họ tới gõ cửa phòng, ta sẽ được cứu thoát!

Nhưng vì sao, bọn họ không ai tới đây một lúc?

"Nghe lời, đừng lộn xộn."

Tiếng nói của hắn vốn mềm mại bỗng trở nên âm trầm lạnh băng, hắn chậm rãi di chuyển bàn tay về phía bụng nhỏ của ta, cuối cùng dán ở trên bụng nhỏ của ta.

Bàn tay của hắn đã di động dưới lớp quần áo của ta lâu như vậy, vẫn còn rất lạnh lẽo. Ta có thể cảm giác lòng bàn tay hắn không ngừng tản ra hơi thở lạnh băng, nhưng bụng ta lại không có chút cảm giác không khoẻ, mà ta có thể cảm giác được, những khí lạnh đó giống như đã bị bụng ta hoàn toàn hấp thu hết.

Hắn quay người lại, điều này khiến ta hoàn toàn có thể thấy rõ con quỷ phía sau lưng mình có bộ dáng thế nào.

Hai năm trước vào đêm đó, chính là con quỷ trước mắt này, đã cướp mất đêm đầu tiên của ta sao?

"Hoa Nhi, bảo vệ tốt tiểu gia hỏa trong bụng, nếu như hắn có sơ xuất gì, ngươi sẽ phải chịu đựng cùng với nó."

Tiểu gia hỏa nào? Tiểu gia hỏa trong bụng ta?

Ta lập tức nghĩ tới, đã một năm nay ngày lễ của ta không hề tới. Vừa nghe hắn nói xong, trên thân thể ta lông tơ đều dựng đứng cả lên.

Chẳng lẽ, ta đã mang thai loại sắc quỷ này sao?

Người kết hợp với quỷ đã đủ quá phận, nói ra ngoài người nào sẽ tin? Hiện tại lại nói cho ta biết rằng, trong bụng ta đang mang quỷ thai.

Trách không được, một năm qua ngày lễ không tới, ta đi bệnh viện kiểm tra siêu âm B và phụ khoa, đều không tra ra được vấn đề nằm ở đâu. Cuối cùng, bác sĩ khuyên ta nên thay đổi cách làm việc, nghỉ ngơi cùng với chế độ ăn uống. Ngay cả Trung y, cũng đều vô dụng.

Không ngờ, là do ta đã mang thai.

Ta trăm triệu không nghĩ tới, ngay một đêm đầu tiên, mình đã trúng độc đắc. Nghĩ đến trong bụng có một tiểu quỷ, trong lòng ta trở nên lạnh lẽo, có chút buồn nôn, hai chân gần như run rẩy, ngồi quỳ ở trên mặt đất.

"Nhớ kỹ, đừng tới nơi có âm khí nặng, đặc biệt là ngôi làng đó."

Hắn rốt cuộc buông ta ra, ta há miệng thở dốc, phát hiện bản thân mình đã có thể nói chuyện.

Tuy nhiên, đang lúc ta muốn mở miệng hỏi hắn, vì sao ta không thể quay lại ngôi làng ấy, hắn đã biến mất.

Ta ôm bụng, ngồi xuống dưới đất, nghĩ đến sắc quỷ vừa rồi, cùng với những lời hắn vừa nói với ta. Ta tự nhủ với mình, phải bảo vệ tốt hài tử trong bụng, bảo vệ bản thân mình.

Không biết vì sao, rõ ràng sợ hãi như vậy, ghê tởm mình mang thai quỷ hài tử như vậy, nhưng lúc ta nhìn mặt nạ kia, cùng với đôi mắt hẹp dài sâu thẳm từ sau tấm mặt nạ, ta lại không có một chút chán ghét nào cả.

Nghĩ đến vừa rồi mình thiếu chút nữa đã bị sắc quỷ cưỡng ép lần nữa, ta lại run lên ba cái.

"Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên. Ta giật mình, lập tức sửa sang lại quần áo của mình đã bị sắc quỷ làm cho biến dạng, hoảng loạn đứng lên từ trên mặt đất. Tiếng của mẹ ta đã truyền tới từ ngoài cửa.

"Tiểu Hoa, mẹ có thể vào không?"

Ta cưỡng ép sự kích động của mình, vội vàng trả lời: "Không...... không có việc gì......"

Mẹ ta cảm thấy có điều kỳ lạ, mẹ không hỏi có việc gì hay không, vì thế đã khơi dậy sự nghi ngờ của mẹ, lập tức đẩy cửa bước vào.

Ta đứng ở cạnh cửa trong bộ dáng co quắp, bàn tay bất giác vuốt ve bụng nhỏ của mình.

"Mẹ chỉ muốn vào nhìn xem, Tiểu Hoa con có khỏe hay không?"

"A, con không sao."

Ta vội vẫy vẫy tay, tươi cười với mẹ một cái: "Con không sao, mẹ."

Mẹ ta bán tín bán nghi nhìn vào mắt ta, nhưng mẹ vẫn tiếp tục đưa ra câu hỏi, dịu giọng nói với ta: "Tiểu Hoa, mẹ và ba vừa mới bàn bạc qua, chuyện về tiệm cà phê bên kia, con đừng tới làm nữa."

"Vừa lúc, nhân dịp kỳ nghỉ, con hãy nghỉ ngơi thật tốt, đi ra ngoài du lịch một chuyến."

Ta gật gật đầu, nghe theo lời mẹ nói. Đúng lúc ta cho rằng, mẹ nói xong sẽ phải rời đi, nhưng mẹ lại tạm dừng một hồi lâu, có chút chần chờ, mắt nhìn vào trên cổ tay ta, không biết từ khi nào đã mang vào vòng ngọc màu đỏ. Sắc mặt mẹ trở nên nhợt nhạt.

Mẹ lấy lại bình tĩnh, giống như đã hạ quyết tâm, nói với ta: "Chúng ta định sẽ về quê một chuyến, cần phải hỏi lão vu bà một chút, để xem bà ấy có biện pháp nào giúp con thoát khỏi tình cảnh khó khăn này hay không."

Ta vừa nghe xong, trái tim đột nhiên bỏ lỡ một nhịp, lời nói bên tai của sắc quỷ không ngừng xoay quanh trong đầu.

Đừng tới ngôi làng, âm khí nặng.

Hắn nói âm khí nặng, khẳng định là trong thôn không có nhiều đồ vật không sạch sẽ. Mặc dù ta đã trải qua với sắc quỷ mang mặt nạ, nhưng ta không muốn nhìn thấy ba mẹ ta cũng bị cuốn vào.

Rõ ràng Quỷ môn là có thật, ngay cả sắc quỷ cũng nói bên kia không thể tới, sao có thể để ba mẹ ta trở về?

Ta vội vàng kêu lên: "Mẹ, ba mẹ đừng quay về."

Ba đang ngồi uống trà ở phòng khách, nghe tiếng nên đi tới: "Có chuyện gì vậy?"

"Ba, mẹ, đừng quay lại ngôi làng đó nữa."

"Vì sao?"

Hai vợ chồng già kỳ quái hỏi, ta do dự hồi lâu, chung quy vẫn mở miệng nói.

"Cho dù có hỏi lão vu bà, đáp án đều cũng  giống nhau."