Đêm Đỗ Kinh

Chương 11



Đỗ Lượng Dạ không đi bảo hộ Phạm đại nhân tuần thành mà đi thẳng về nhà ngủ.

Thứ nhất, nàng thấy trong người khó chịu, đầu choáng váng nóng rực; thứ hai, nàng biết căn nguyên bên trong của vị Phạm đại nhân này, vả lại hộ vệ cũng rất nhiều, hơn mười đội, nàng thật sự không muốn sắm vai kẻ ngu ngốc nữa. Hiện giờ, trong lòng nàng ngược lại hy vọng có sự gây rối nào đó, hay nhất là có người đi ám sát vi Phạm đại nhân này, để xem ông ta lộ mặt thật như thế nào?

Trong lòng nàng căm giận cười lạnh một tiếng, nhắm mắt ngủ.

Cảm giác ngủ được một giấc rất sâu, đến khi nha hoàn lên lầu đẩy cửa bước vào mới làm nàng giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra thấy mặt trời đã chiếu qua tấm màn lụa mỏng, đoán chừng đã là buổi trưa, trong lòng nàng thầm kinh ngạc, lúc này mà bản thân nàng còn ngủ được ư?

Nha hoàn cầm cơm nước kèm một nước gừng nóng bước đến, nàng nhận lấy bát nước gừng uống, rồi lại gục xuống giường. Nha hoàn sợ nàng ngủ tiếp, vội kêu lên: “Tiểu thư, tiểu thư, ăn chút đi.”

Nàng vùi mặt vào trong chăn gấm, mơ mơ màng màng đáp lại, nàng không cảm thấy đói, chỉ thấy trên người rất nóng, hai bên thái dương đau nhức không gì sánh được, nàng đưa tay xoa vào thấy gân xanh nổi lên, đầu đau như muốn vỡ ra, nàng dùng chăn chùm lấy mình đến ngẹt thở, chợt có người nhẹ nhàng kéo ống tay áo nàng.

“Không muốn ăn thì thôi đi.”

Nàng ngẩng đầu lên thở nhẹ ra, lập tức ngửi thấy một mùi hương thơm quen thuộc, lạnh đến thấu xương, xông thẳng vào nội tâm, trong lòng nàng biết là Vô Song đã tới nhưng lười đón tiếp hắn, liền xoay người lại nằm lên nệm gấm, nghiêng đầu mềm nhũn hỏi: “Ngươi tới làm gì?”

Vô Song nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: “Biết ngươi khó chịu thì đến thăm…hình như ngươi không chút cảm động?”

Hắn nói xong trèo lên giường, đưa tay vén sợi tóc rối tung của nàng, chạm vào làn da sau tai nàng, hắn giật mình: “Hả, nóng thế này ư?” Rồi đưa tay chạm vào mặt nàng.

Đỗ Lương Dạ tránh tay hắn, xoay người lại lườm hắn một cái, sẵng giọng: “Đừng nghịch nữa.”

Vô Song ngẩn ra, trợn tròn mắt nhìn nàng mãnh liệt chăm chú: gương mặt nhỏ nhắn do sốt cao mà đỏ bừng, trên trán rịn ra mồ hôi lấm tấm, đôi đồng tử trong trẻo đã bớt đi sự lạnh lùng, lại hiện ra một đôi mắt phượng vô cùng quyến rũ động lòng người như hai giọt nước trong suốt. Dung mạo nhan sắc của nàng nhìn thật rõ ràng, lông mày đen dày, làn da trắng mịn, đôi môi mọng đỏ, ướt át. Vô Song luôn luôn biết nàng đẹp, nhưng lại không biết nàng lại đẹp đến vậy, hắn bật thốt lên: “Ngươi quả nhiên thật là dịu dàng, thật xinh đẹp…”

Đỗ Lương Dạ nghe vậy hừ một tiếng, Vô Song liền thức thời ngậm miệng lại.

Đỗ Lương Dạ nhắm mắt lại, yếu ớt hỏi: “Ngươi là muốn nói ta thiếu dịu dàng, nhìn không đẹp phải không?”

Bởi vì sốt cao nên giọng nói của nàng vô cùng khàn khàn trầm trầm, âm thanh cũng đặc biệt nghe êm tai. Vô Song biết nàng quá rõ, cũng từng lĩnh hội việc nàng khóc lóc om sòm mắng chửi người khác rất tàn nhẫn, duy nhất là chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nàng dịu dàng mảnh mai như này, bộ dạng yếu đuối thật càng nhìn càng say mê, hắn liền chậm rãi nói: “Là ta nói ngày hôm nay ngươi vô cùng dịu dàng, vô cùng xinh đẹp.”

Đỗ Lương Dạ nhếch mép cười, hừ nói: “Ta khát nước, lấy nước cho ta.”

Vô Song lập tức làm theo, rót một ly nước đưa qua, nhìn nàng uống xong, hỏi: “Có muốn nữa không?”

Đỗ lương Dạ lắc đầu.

Vô Song cầm lại chiếc chén đặt xuống, nha hoàn lại bưng điểm tâm tới, cầu khẩn: “tiểu thư, ăn một chút nhé.”

Đỗ Lương Dạ ôm lấy chiếc chăn gấm xoay người vào trong, nói: “Không ăn.”

Lần thứ hai Vô Song lại lên giường, nhẹ nhàng ở phía sau khuyên bảo, Đỗ Lương Dạ biết hắn có tài ăn nói, có thể thao thao bất tuyệt sánh với nước sông Trường Giang chảy, vội vã cắt ngang lời hắn: “Ta đau đầu muốn nằm thêm một lúc, ngày mai ngươi đến, được không?”

Vô Song lập tức nổi giận, mắt trợn ngược tràn ngập oán khí nhìn nàng.

Đây là mẹo cũ của hắn!

Đỗ Lương Dạ nhắm mắt lại không thèm để ý tới, một lúc lâu sau không thấy hắn có động tĩnh gì, rốt cuộc nàng không nén nổi hiếu kỳ mở mắt ra nhìn, đã thấy hắn lẳng lặng nằm bên cạnh, mái tóc dài chảy xuống trước ngực, hai mắt sáng rực như hạt châu nhìn nàng chăm chú, dáng dấp cực kỳ ngoan ngoãn động lòng người.

Lòng nàng lại mềm nhũn, nhớ tới vị thiếu niên mười bốn tuổi năm nào đã phải hao tổn tâm cơ thay đổi đa dạng để lấy lòng nàng như nào. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, về phương diện khác, hắn lại tận lực hết sức kiên nhẫn để đi điều tra nàng. Ha hả, ai dám nói hắn thuần khiết lương thiện sao? Vậy thì hắn sẽ không phải là Các chủ của Thiên hạ vô song các rồi.

Thủ đoạn của hắn so với nàng, tuyệt đối hơn chứ không kém.

Nàng sớm đã biết, không nên trêu chọc người thiếu niên này, không những không được trêu trọc, hơn nữa không thể trêu vào. Hắn có một gương mặt tuấn tú mang một vẻ thần bí, là mê hoặc thế nhân, cám dỗ người khác bị mắc lừa.

Vô Song như cảm ứng được tâm tư của nàng, lại tươi cười rạng rỡ như mùa xuân.

Tâm Đỗ Lương Dạ lại càng mềm yếu.

Hắn thật đúng là có bản lĩnh làm điên đảo chúng sinh, nàng biết rõ là dáng vẻ tươi cười của hắn có độc mà vẫn vui vẻ cam chịu, thật chẳng khác gì yêu nghiệt, trên đời không thể tìm được người thứ hai. Thực sự là yêu nghiệt tai họa cho nhân gian mà.

“Lương Dạ.”

“Ừm.”

“Nếu có một ngày, ta làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng…”

“Hử?”

“Ta so với ngươi còn kém xa.”

“Được.”

Hai người cùng nằm trên giường, nhìn nhau, bỗng nhiên cùng cười phá lên.

“Đầu còn đau không?”

“Còn.”

“Ta giúp ngươi xoa bóp.”

Hắn dùng ngón tay day lên huyệt thái dương của nàng, lực không nặng cũng không nhẹ, cơn đau quả nhiên là giảm bớt đi rất nhiều.

Nàng khẽ cười nói: “Haizz, xem ra thật ra là ta có lỗi…”

Vô Song bất mãn chép miệng: “Lẽ nào bình thường ta đối với ngươi không tốt ư?”

Nàng định nói, ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân, nha hoàn đẩy cửa vào, nhìn thấy hai người nằm trên giường thì kêu lên, che mặt rồi lao điên cuồng xuống lầu, ngược lại hai người trên giường ngơ ngác, quay sang nhìn nhau một lúc, rồi lại phá lên cười.

Khoảng chứng qua buổi trưa, mặt trời đã ngả dần về phía Tây, ánh nắng xuyên qua song cửa bằng giấy có bức tranh thủ mặc vẽ hoa mẫu, thẩm thấu tới sàn nhà rồi biến mất, sức nóng cũng giảm đi nhiều, Đỗ Lương Dạ nâng chăn lên, nói: ‘Được rồi, ta thật sự muốn ngủ một lúc, ngươi về trước đi, ngay mai trở lại…”

“Ngày mai?” Hình như hắn có chút châm biếm cười, “chuyện ngày mai ai mà biết được chứ? Ta không đi đâu, nhỡ ngươi xảy ra chuyện gì…thừa dịp hôm nay ta rảnh rỗi ở lại đây chăm sóc ngươi được không?” Nói xong lại dính sát vào.

“Được được!” Đỗ Lương Dạ bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi nằm im, không được ầm ĩ.”

Nàng nói xong xoay người lại nặng nề ngủ. Vô Song cũng bị lây sự mệt mỏi của nàng, hắn ngáp một cái, vô thức liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi cũng xoay người vào trong, nhắm mắt ngủ.

Bên ngoài, nha hoàn cuối cùng không nén nổi sự hiếu kỳ đã quay lại.

Cô ta suy nghĩ: người kia là nam hay là nữ vậy?Namnhân thì không thể đẹp như vậy, còn nếu là nữ nhân, y phục sao giống nam nhân quá. Nghĩ đến y phục, cô ta bỗng nhớ bóng người sáng nay. Vì vậy vội ghé mặt qua song cửa sổ nhìn vào, tỉ mỉ quan sát người bên trong, y phục của người kia xác thực là sáng sớm nay đã nhìn thấy – vô cùng đẹp đẽ khiến người khác nhìn một lần là không thể quên được.

Cô ta lại suy nghĩ: Người này có quan hệ gì với tiểu thư? Nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra liền đi xuống lầu, tâm tâm niệm niệm hy vọng đối phương là một nam nhân, ít nhất như vậy thì thời gian tới bản thân mình cũng có chỗ trông cậy. nhưng chiếu theo dụng mạo của người đó, rất nguy hiểm. Cô ta chưa từng gặp một nam nhân mỹ lệ như vậy, hầu như tiểu thư còn không thể sánh bằng.

Bát nước gừng bắt đầu có tác dụng, Đỗ Lương Dạ vừa tỉnh dậy thấy toàn thân nhẹ nhõm rất nhiều. Vô Song đã không còn nằm bên nữa, chỉ có trên gối còn lưu lại vài bông hoa mai, ánh tà dương bên ngoài cửa sổ chiếu vào, ở góc lầu phía tây là một cây bạch quả bị ánh nắng chiếu qua song cửa sổ giống như một bức tranh.

Nàng kinh ngạc bần thần một lúc rồi mới đứng lên đi tắm rửa.

Tắm rửa xong, thay một bộ kiểu nam trường bào có thêu hoa hồng, từ đầu gối trở xuống thêu bốn đóa hoa sen, cánh hoa trắng hồng, màu sắc rất tự nhiên, mỗi bước đi vạt áo cũng đung đưa theo. Nha hoàn xưa nay không thích nàng mặc trang phục nam nhưng cũng phải hai mắt nhìn đăm đăm. Lúc này lại thấy nàng đi tới trước gương đồng dùng bút vẽ hai hàng lông mày đen đậm thanh tú làm cô ta kinh ngạc cười, nghĩ thầm: hôm nay là ngày gì mà tiểu thư lại trang điểm? không phải là sốt cao đến hồ đồ chứ?

Nhưng không biết vì nguyên do gì, tay nàng rất run rẩy, vẽ thế nào cũng không được. Nha hoàn chỉ nói là nàng chưa học nghề thạo, muốn giúp nàng, cô ta quan sát ngũ quan của nàng một lúc, rồi than thở: “Kỳ thực tiểu thư không cần vẽ làm gì, như vậy là rất đẹp rồi, dù có đen nữa cũng không đẹp đâu.”

Đỗ Lương Dạ nghe vậy dừng bút, đưa mắt nhìn mình trong gương. Quả thực, da trắng mắt đen, môi đỏ tươi tắn, nhan sắc rõ ràng là thuần khiết, thật là không cần tô vẽ. Nàng ném chiếc bút trong tay xuống, đứng lên nói: “Ngươi nói rất đúng, mang kiếm lại đây cho ta.”

“Hả?”

“Ta muốn ra ngoài.”

“Nhưng, tóc tiểu thư…”

“Tóc không cần phải búi nữa.”

Nha hoàn xoay người gỡ bảo kiếm trên vách tường xuống dâng bằng hai tay đưa cho nàng, nàng nhanh chóng chộp lấy bảo kiếm, theo thói quen nàng thường làm thế, nha hoàn tự giác trốn ra sau. Đỗ Lương Dạ nhìn cô ta cười, bỗng nhiên than thở: “Theo một người như ta đây, thật sự là sai lầm của ngươi.”

Nha hoàn nghe vậy không khỏi càng hoảng sợ, định biện bạch vài câu, đã thấy nàng đi ra khỏi cửa phòng, một màu đỏ thắm tiêu sái từ lan can xoay người xuống lầu, tư thái mềm mại nổi bật, bông hoa hồng trên trường bào xao động, quả nhiên là phong lưu phóng khoáng.

Đây là một buổi hoàng hôn nặng nề nhất của cuối mùa thu.

Đỗ Lương Dạ vừa bước chậm rãi ở trong hẻm nhỏ, vừa ngâm:

“Xa vời kim chưởng lộ thành sương

Vân tùy nhạn tự trường

Lục bôi hồng tay áo cân nặng dương

Nhân tình tự cố hương…”

Khóe miệng của nàng nhếch lên một nụ cười buồn, chậm rãi xòe bàn tay ra, những bông hoa cúc từ khe hở của bàn tay rơi xuống, mùi hương trên tay thơm ngát quẩn quanh. Sau đó, nàng xoay người đi vào một tiểu lâu có bức tường màu trắng ngói xanh.

Trong tiểu lâu rất an tĩnh, là chạng vạng cuối mùa thu lại càng đặc biệt an tĩnh.

Trong cơ thể Đỗ Lương Dạ có một cảm giác quen thuộc nảy sinh. Nàng cầm kiếm đi thẳng vào tiểu lâu, trong phòng khá tối, ánh tà dương mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào, ánh sáng mở tối làm mắt thường không nhìn rõ những bóng người ngồi trong đó. Trong không khí có một làn hương thơm nhẹ nhàng, một mùi hương đặc thù có công hiệu an thần tĩnh tâm.

Đỗ Lương Dạ rất quen thuộc với mùi hương này.

Nàng đi theo cầu thang lên lầu, bước đi mềm mại mà cẩn trọng, càng lên cao ánh sáng càng rõ, ánh nắng vàng chiều tà hôn lên môi, lên tóc nàng, lên mặt mũi, cổ, sau lưng áo, cho đến khi cả người nàng đứng ở trong ánh tà dương.

Sau đó, hai chân nàng như bị đóng đinh đứng im không nhúc nhích.

Hành lang phía Tây có một người nằm trên chiếc tràng kỷ, người đó mặc trường bào màu bạc, ánh tà dương tỏa xuống người đó làm trên người ông ta tỏa ra một màu vàng nhàn nhạt, khiến cho thoạt nhìn ông ta giống như thần làm tâm kẻ khác nảy sinh sự kính sợ.

Mặt ông ta hướng về chiều dương, tư thái biếng nhác như đang ngủ. Nhưng, Đỗ Lương Dạ biết ông ta không có – cho dù ông ta có thực sự ngủ, cũng tuyệt đối tỉnh táo và khôn khéo hơn so với nhiều người.

Xung quanh rất tĩnh lặng, mặt trời chiều rất đẹp, gió thu nhẹ nhàng.

Trên trán Đỗ Lương Dạ đã thấy lấm tấm mồ hôi.

Lúc này, người ở trên ghế mới nói.

Ngữ điệu của ông ta thong thả, trầm thấp, tiếng nói của chút khàn khàn, bộ dạng như vừa tỉnh giấc.

“Bọn họ nói, ngày hôm nay Phạm học sĩ tuần thành cũng không thấy ngươi đi cùng, ta đoán rằng, ngươi đã biết…”

Đỗ Lương Dạ bỗng nhiên quỳ xuống, cao giọng nói: “Ngài không nên làm vậy! Chuyến này hiểm ác đáng sợ dị thường, nhỡ…”

“Có thể có gì chứ? Chuyện hung hiểm, ta thấy nhiều lắm rồi! Các ngươi đang tính toán cái gì?” Ông ta cắt ngang lời nàng, “ta gần đây thực sự là nghe đủ những lời lải nhải này rồi, sao ngay cả ngươi cũng bắt đầu dong dài vậy? Được rồi…đứng lên đi.” Nói đến đây, giọng điệu ông ta đã ôn hòa hơn một chút.

Đỗ Lương Dạ lên tiếng trả lời rồi đứng lên.

“Ngươi tới rất đúng lúc, với ta qua ngày trùng cửu này, ta lại cảm thấy rất tịch mịch..” Ông ta vừa nói vừa đứng lên, vóc người cao lớn ngoài dự đoán mọi người, uy vũ cao ngất, đó là khí lực cường kiện do những năm tháng rèn luyện trên ngựa chiến, chỉ là…so với ngày xưa gầy hơn? Đỗ Lương Dạ âm thầm nhớ lại.

Ông ta không quay đầu lại mà dựa vào lan can đứng, lẳng lặng nhìn xa xa hướng về hoàng hôn mênh mông bao phủ toàn bộ thành Lạc Dương

Đỗ Lương Dạ nhìn bóng lưng ông ta, trong đáy mắt nàng dâng lên một sự bi ai lẫn tuyệt vọng – đây là một cơ hội, một cơ hội tuyệt vời, từ nay về sau sẽ không còn cơ hội nào tốt hơn như này nữa. Nhưng, nàng chỉ có thể lẳng lặng đứng im, kiếm cầm chặt trong tay.

Nàng không dám! Nàng sợ!

Có thể nàng không biết rốt cuộc nàng sợ cái gì, rõ ràng là ngay gần – nhưng nàng lại không tự chủ được cứ nhìn chăm chú vào sau lưng ông ta.

Lúc này, ông ta bỗng nhiên nói: “Qua đây, đến đứng đây mà xem.”

Đỗ Lương Dạ lên tiếng trả lời rồi chậm rãi bước đến ra ngoài hành lang, chỉ thấy ánh tà dương xa vời đỏ như máu, lấy Hội xuân lâu làm trung tâm ở trong thành Tây người người đông nghịt đi lại, nhà cửa san sát nối tiếp nhau hoàn toàn bị ráng đỏ bao trùm như chụp xuống, bao quanh chiếu rọi nhuộm xuống sông Lạc Hà, sóng nước mênh mông sóng sánh. Bầu trời trên đỉnh đầu lại vô cùng trong trẻo, ngay cả một đám mây cũng không có, sạch sẽ vô cùng như được nước gột rửa.

Trong ngực nàng nảy sinh một cảm giác quỷ dị.

“Ngươi giờ đã biết, vì sao ta lại muốn điều ngươi tới Lạc Dương rồi phải không?”

“Đã biết.”

“Ngươi biết nên làm thế nào rồi phải không?”

“Biết.’ Ông ta không thích người khác do dự, vì vậy, giọng điệu nàng kiên định trả lời ông ta.

“Ngươi cam tâm?”

Đỗ Lương Dạ trầm mặc một chút, rồi mới nói: “Ngài đã từng dạy ta, trên đời này, có những việc không thể có kết quả. Ta, ta quả thực không cam lòng, nhưng, ta không còn cách nào khác.”

Ông ta gật đầu, nói: “Đây là lời nói thật.”

Đỗ Lương Dạ bỗng nhiên vô cùng uất ức mà trước nay chưa từng có, một sự tuyệt vọng và không cam lòng hơn bao giờ hết, nước mắt nóng hổi ràn rụạ từng giọt rơi xuống.

Rốt cuộc ông ta xoay người lại, vô cùng thương hại nhìn nàng.

Trên gương mặt của ông ta hé ra sự phong trần phong sương nhưng vẫn không mất đi nét anh tuấn, mặc dù là mỉm cười cũng sẽ tạo ra cảm giác cương nghị lạnh lùng, giống như một thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén tuyệt luân, cứng rắn mạnh mẽ, ngay cả treo ở trên vác tường cũng không khỏi hàng đêm tự ngân vang.

“Dạ nhi, ngươi đừng khóc, ta biết ngươi rất đau đớn, nhưng ta không còn cách nào khác…” Âm thanh của ông ta bỗng nhiên tràn đầy sự cay đắng, trong ánh mắt sắc bén như chim ưng ánh lên biểu hiện phức tạp không nói nên lời, “có đôi khi, nhân sinh là bất đắc dĩ như vậy, đó không phải là do vận khí hay khiếm khuyết gì khác, có một thứ đồ vật, khoảng cách giữa ngươi và nó không xa, thoạt nhìn có thể chạm vào được, nhưng người không thể chiếm được… Ngươi có thể có cách nào chứ?”

Trong giọng nói và gương mặt của ông ta toát lên sự tịch liêu cùng với sự thống khổ bất đắc dĩ.

Đỗ Lương Dạ ngừng khóc.

Nàng biết, theo như lời ông ta nói thì ‘nó’ đó là đại diện cho cái gì.

Nó đại diện cho địa vị thống trị tối cao của quốc gia. Ông ta nam chính bắc chiến nhiều, trải qua thiên tân vạn khổ, hai tay sắp chạm được vào giang sơn, nhưng lại chắp tay dâng cho người khác. Ông ta cách đế vị không xa, nhưng chỉ có thể ở ngay bên cạnh mở to mắt trừng trừng nhìn thứ đáng nhẽ phải thuộc về mình!

Nàng không chiếm được Mộ Dung Thu Thủy, còn ông ta không chiếm được đế vị. Hai sự việc này ở một mức độ nào đó cũng không khác gì nhau, đều là một loại cầu mà không được vô cùng thống khổ. Điều khác nhau chính là, sự thống khổ của ông ta càng sâu, thì cũng càng buồn tuyệt vọng hơn.