Đêm Đỗ Kinh

Chương 1: Thử nghiệm



Suốt cả mùa thu, Mộ Dung Thu Thủy đều đi dạo loanh quanh đường phố lớn phía Tây gần thành Lạc Dương. Trong hẻm nhỏ đầu đường có một quán mì đêm của lão Trương rất quen thuộc với hắn, trước sau đều gọi Mộ Dung công tử. Mộ Dung Thu Thủy chỉ cười ôn hòa, gọi một bát mỳ, thỉnh thoảng mới ăn một miếng, rồi thỉnh thoảng mới nói chuyện vài câu, hai con mắt nhìn chằm chằm vào Hội Xuân lâu phía đối diện.

Hội xuân lâu là rạp hát nổi tiếng ở thành Lạc Dương nhưng lại không hề có phong thái xa hoa, chỉ là bởi vì danh tiếng Ôn Lương Tương của sân khấu này.

Ba chữ Ôn Lương Tương cùng với Hoa mẫu đơn của Lạc Dương tiếng tăm nổi khắp thiên hạ, có rất nhiều vương tôn công tử cao quý cùng phú thương hiển quý như làn sóng tiến về thành Lạc Dương, không hề ngoại lệ là đều hướng về ba chữ Ôn Lương Tương kia, sau đó tiện đường nghé xem hoa mẫu đơn Lạc Dương một chút – nếu như kịp xem đúng kỳ nở hoa.

Vào ba ngày này cũng là ngày cửu trùng. Đến lúc đó, Ôn Lương Tương sẽ lên biểu diễn ở Hội Xuân Lâu.

Mấy ngày nay, khách điếm bình dân lẫn sang trọng tại thành Lạc Dương đều dọa chết người ta, khách điếm bình thường thì một gian phòng bình thường, nghỉ một đêm cũng đã hơn hai lượng bạc rồi, dù vậy, khách vẫn rất đông, đủ thấy sức hấp dẫn của Ôn Lương Tương .

Trong lúc Mộ Dung Thu Thủy nhìn chằm chằm vào Hội xuân lâu, lão Trương cũng trộm nhìn hắn, lão nhìn theo biểu hiện của Mộ Dung Thu Thủy như là lần đầu tiên thấy một người như này, cực kỳ chăm chú – cái trán đầy đặn, mũi thẳng, gương mặt thể hiện tuổi còn rất trẻ, nhưng trên gương mặt lại có một đôi mắt thâm sâm không tương xứng với gương mặt cùng tuổi tác, giống như vực sâu hàn đàm, trong đầm lạnh xinh đẹp đó toát lên làn sương mờ ảo không để người khác nhìn thấu.

Lão Trương cũng vậy không hề đọc được gì trong mắt Mộ Dung Thu Thủy, nhưng đương nhiên qua sắc vẻ đánh giá trong mắt lão ta toát lên sự ái mộ. Cũng đúng thôi, hành vi của lão ta thực sự quá rõ ràng mà…

Đêm càng muộn, quán cũng vắng dần, ánh trăng từ hướng Tây chiếu xuống Hội xuân lâu dần ngả xuống, chiếu vào con hẻm nhỏ vắng vẻ.

Mộ Dung Thu Thủy ngồi ở chỗ ánh trăng sáng, hắn mặc trang phục bạch y hòa cùng với ánh trăng càng làm nổi bật lên…mái tóc đen mướt phất phơ giữa không trung, nhìn xa xa tạo nên một cảm giác vô cùng quỷ dị.

Lúc này Ôn Lương Tương cũng có cảm giác này.

Nàng thấy tóc dài của Mộ Dung Thu Thủy phất phơ bay trong gió, giống như một thác nước bất ngờ đổ ra, nàng thấy đôi mắt hắn đen sâu mà sáng rực, bất cứ lúc nào cũng có thể đốt cháy cái tẩu trên tay ông lão đang đứng ngay bên cạnh.

Nàng để ý tới Mộ Dung Thu Thủy đã một hai ngày rồi

Hắn trời sinh là một nam tử khiến cho người khác luôn có ấn tượng sâu sắc, trẻ tuổi anh tuấn, dáng vẻ ung dung tạo cảm giác thoải mái. Ôn Lương Tương đã gặp rất nhiều nam nhân, nhưng người có thể để lại ấn tượng sâu sắc với nàng không nhiều. Nàng có chút không hiểu, hắn là môt người như thế, sao cả ngày chẳng có việc gì mà chỉ đi dạo loanh quanh?

Lúc này, nàng vốn phải chuẩn bị để ba ngày sau lên sân khấu biểu diễn, đến lúc đó nàng sẽ diễn vở “Nhân diện đào hoa”, đây là một vở diễn mới, tuy chỉ tập vài lần nhưng mỗi một tình tiết đều tập rất công phu. Nhưng nàng lại si ngốc đứng dưới hành lang yên tĩnh, hướng về hẻm nhỏ dưới ánh trăng ngóng nhìn, tựa hồ nhập thần như diễn kịch.

Nàng mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, khoanh tay đứng ở dưới hàng lang gấp khúc, nửa người phía trên giấu trong bóng tối, nửa người dưới lộ ra dưới ánh trăng, nhìn qua giống như bị ánh trăng cắt thành hai nửa, gió đêm thổi qua, quần áo bay phấp phới cũng tạo nên một cảm giác vô cùng quái dị.

Tỳ nữa Duyệt Ý đứng sau nàng, theo ánh mắt của nàng nhìn vào trong ngõ nhỏ thấy một bạch y nam tử – hàng lông mày đen dày dặn, đôi môi đỏ thắm càng tôn thêm gương mặt trắng nõn tuấn tú. Trong lòng Duyệt Ý vô cùng kinh ngạc: người đó đẹp như vậy, cho dù là Tiêu Thạch Dật…cũng không sánh bằng. Thuở nhỏ Duyệt Ý đã theo Ôn Lương Tương vào nam ra bắc nhiều năm, đã gặp qua không ít người, nhưng cũng không ai giống như vị nam tử này.

Đúng lúc, Ôn Lương Tương nói: ‘Ngươi nghĩ mì của ông lão kia có ngon không?”

Duyệt Ý chẳng hiểu vì sao đột nhiên nàng lại hỏi vậy, mỉm cười nói: “Ta chưa từng tới đó, nhưng nhìn qua hình như cũng không có gì đặc biệt.”

Ôn Lương Tương hơi nhếch khóe miệng lên: “Chúng ta ở Hội Xuân Lâu hơn hai tháng rồi, ông ta vẫn bày quán bán hàng ở đó, mà vị thiếu niên này hầu như buổi tối nào cũng phải đến để ăn một bát mì, ngươi không nghĩ là mỳ đó có gì đặc biệt hay sao? Ha hả…” Tiếng cười của nàng đặc biệt có thâm ý.

Duyệt Ý mặt biến sắc, do dự một lúc mới nói: “Ý của bà chủ là…”

Ôn Lương Tương không nói gì.

Duyệt Ý lại nói: ‘Chẳng lẽ là vì chúng ta mà tới?”

Ôn Lương Tương không khẳng định: “Mọi việc cẩn thận một chút không không sai.”

Duyệt Ý trầm ngâm một chút, bỗng nhiên bật cười: “Không bằng ta đi mua một bát về để bà chủ nếm thử xem nhé?”

Ôn Lương Tương mỉm cười không nói gì, đôi mắt trong trẻo thủy chúng vẫn nhìn chăm chú vào miệng Mộ Dung Thu Thủy.

Mộ Dung Thu Thủy bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ, cảm giác này khiến cho trong cơ thể hắn sản sinh một sự rối loạn rất nhỏ, nhưng hắn không hề cử động, một chút cũng không.

Hắn bất động, nhưng lão Trương đã muốn dọn quán, liền đứng lên bận rộn dọn dẹp.

Đúng lúc này, cửa lớn của Hội xuân lâu bỗng nhiên mở.

Duyệt Ý đi ra, thanh tú đứng ở trước cánh cửa màu đỏ, cất giọng thánh thót: “Này, bà chủ chúng tôi muốn ăn mỳ, còn không?”

Lão Trương nhất thời không kịp phản ứng, một lát thì hiểu ra bà chủ là ý nói đến Ôn Lương Tương, liền bật người đáp liên tục: “Có có, xin cô nương chờ một lát.” Miệng thì nói tay thì làm.

Duyệt Ý chậm rãi đi tới, tay khẽ vuốt bím tóc, mắt khẽ liếc nhìn Mộ Dung Thu Thủy.

Mộ Dung Thu Thủy biết Duyệt Ý đang quan sát mình, trên mặt không lộ thái độ gì, vẫn tỏ ra bình thàn ung dung, hiển nhiên đối với những ánh mắt như vậy đã trở thành thói quen. Đây là một người đã luyện bản lĩnh cho mình, giống như Ôn Lương Tương mỗi ngày trên sân khấu biểu diễn, không sợ người khác nhìn, chỉ sợ không có ai nhìn.

Chỉ trong chốc lát, lão Trương đã làm xong bát mỳ nóng hầm hập, trên mặt sợi mỳ trắng noãn trơn tuột được rắc thêm ít hành băm, một ít dầu mỡ sóng sánh trong nước sôi, dường như chỉ tìm cơ hội để sánh ra ngoài.

Duyệt ý cẩn thận nhận lấy, hai tay bưng bát mỳ xoay người quay về, như sợ nước trong bát mỳ sánh ra ngoài nên đi rất thận trọng.

Đúng lúc này, Mộ Dung Thu Thủy bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Duyệt Ý, nàng cảm nhận được, cũng nghiêng đầu nhìn lại, hắn liền nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi tắn như gió xuân, trăm hoa cùng nở rộ. Duyệt Ý bỗng thấy tim đập mạnh, hai tay khẽ run lên, làn nước nóng hổi lập tức sánh ra ngoài rơi xuống tay nàng làm nàng đau rát, bát mỳ từ trong tay rơi xuống…

Nhưng nàng như không nghe tiếng vỡ vụn đó.

Bát mỳ vững vàng rơi vào tay Mộ Dung Thu Thủy, hắn bưng bát mỳ lên đứng trước Duyệt ý, mỉm cười nhìn nàng, khóe miệng tựa như lộ ra vẻ phong tình động lòng người.

Duyệt Ý bị hắn nhìn, tim đập nhanh như hươu chạy, khép mắt cúi đầu xuống.

Sau đó, Mộ Dung Thu Thủy làm một động tác vô cùng đặc biệt, vô cùng ngả ngớn - hắn cầm bàn tay nàng khẽ hôn vào đó, bàn tay nàng rất đẹp, da thịt trắng nõn hiện lên đường gân xanh lờ mờ, có chút quỷ dị.

Duyệt Ý ngây người, giật mình nhìn lại hắn, khuôn mặt đỏ bừng.

Hành động này không chỉ khiến nàng không ngờ tới, mà cũng khiến hai người khác không ngờ. Hai người kia, một người là lão Trương, một người là Ôn Lương Tương đang đứng trên lầu Hội Xuân lâu. Nhưng Mộ Dung Thu Thủy lại làm thêm một việc rất bình thường, là cầm bát đặt vào trong tay nàng, mỉm cười nói: ‘Cẩn thận nhé.”

Hắn nói xong câu đó thì quay người đi.

Áo choàng bạch y dưới ánh trăng sáng gợn sóng như làn nước. Hắn đi không hề nhanh, nhưng bỗng nhiên trong nháy mắt đã không thấy hình bóng.

Hèm nhỏ vắng vẻ mà kéo dài, trăng sáng di chuyển trong không gian, gió đêm mờ hồ mang đến mùi hương thơm ngát của hoa cúc.

Lão trương nhìn bóng dáng Mộ Dung Thu Thủy biến mất, trong ánh mắt vẩn đục toát lên vẻ kỳ quái khó tin. Lão nghĩ: Vị thiếu niên này bản lĩnh quá, còn hơn cả ta khi đó.

Mộ Dung Thu Thủy ở một khách điếm tốt nhất thành Lạc Dương, căn phòng xa hoa có chút bất hợp lý với bộ quần áo hắn đang mặc, nhưng càng làm tôn thêm khí chất ở trên người hắn, hắn mặc loại trang phục bình thường lại toát lên khí chất vương giả. Loại khí chất này dường như được sinh ra là thế, giơ tay nhấc chân rất hoàn toàn tự nhiên, thong dong ưu nhã.

Lúc này hắn đang ngồi trước cửa sổ lau thanh kiếm.

Đó là một thanh kiếm rất bình thường, dài ba tấc, mũi kiếm đã có chút mòn, thân kiếm bị mẻ vô số, tại thành Lạc Dương tùy tiện tìm một cửa hàng bán kiếm đều sắc bén hơn so với thanh kiếm này. Nhưng hắn lau rất chăm chú, có vẻ như không phải đang lau một thanh kiếm, mà là lau một đoạn thời gian đã đi mất.

Lúc này đang là sáng sớm, thời tiết rất đẹp.

Mộ Dung Thu Thủy mang theo thanh kiếm đi tới đầu đường thành Lạc Dương, bước chân của hắn rất nhàn nhã, thái độ cũng rất ung dung, như là đang đi thăm thú bạn bè.

Hắn đi ngang qua phủ của Đỗ đại nhân thì bị một người xông ra ngăn cản.

Người chặn đường là một thiếu niên mặc trang phục màu sáng, vóc người mảnh khảnh, nhìn có vẻ phong độ lỗi lạc, bởi vì trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành khiến người khác không thể nhìn rõ mặt mũi. Hắn đưa tay ra ngăn Mộ Dung Thu lại, Thủy, cánh tay tròn trịa trắng trẻo như ngọc.

“Đi theo ta.” Hắn nói nhỏ một câu, sau đó xoay người đi vào trong một con đường nhỏ, có vẻ như chắc chắn Mộ Dung Thu Thủy nhất định sẽ đi theo.

Ngõ nhỏ rất chật hẹp, tường được xây bằng gạch đen sì. Cành cây tươi tốt từ trong Đỗ Phủ trồi hẳn ra ngoài, trong ngõ nhỏ lại có rất nhiều khúc quanh, càng đi vào càng âm u chật chội, dường như ánh nắng cũng rất khó chiếu vào được, vắng vẻ đến rùng mình ớn lạnh.

Mộ Dung Thu Thủy vẫn ung dung đi theo, đang đi hắn bỗng đưa tay bẻ một cành hoa quế đưa lên mũi ngửi, khóe miệng khẽ cười rất tươi, nghĩ thầm: nơi này thật sự là thuận lợi để giết người!

Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu hắn thì người đi đằng trước dừng lại. Dáng người mảnh khảnh thẳng tắp, tựa như ẩn chứa một đạo lực nào đó rất mạnh.

Mộ Dung Thu Thủy dựa vào bức tường, tay vẫn đang cầm cành hoa quế thưởng thức, khóe miệng vẫn cười tươi như cũ.

Bỗng nhiên, một mũi kiếm lạnh lẽo bắn tới nhanh như chớp. Mộ Dung Thu Thủy khẽ nghiêng đầu, chỉ nghe “đinh” một tiếng, thanh kiếm đã cắm sâu vào tường cách má trái hắn nửa tấc.

Ngay sau đó, lại có một luồng sáng lạnh lẽo bắn tới, đồng thời ngay cả người cầm kiếm cũng lao tới.

Lúc này đây, Mộ Dung Thu Thủy không tránh.

Nhưng thanh kiếm này vẫn đâm vào bức tường, điểm khác biệt chính là người kia, cả người ép sát vào bên người Mộ Dung Thu Thủy, chiếc chân thon dài quặp lấy thắt lưng Mộ Dung Thu Thủy, cánh tay thì luồn qua cổ hắn, đầu cúi xuống áp vào môi hắn thình lình cắn một cái.

Đôi môi của Mộ Dung Thu Thủy bị người đó cắn, máu khẽ chảy ra, nhưng cặp mắt đen kịt của hắn bỗng nhiên sáng rực, trong người dục hỏa khẽ bốc lên. Mộ Dung Thu Thủy bắt đầu phản kích, nhưng bỗng nhiên người kia dùng tay đánh một bạt tai vào hắn, mũi chân đặt trên vách tường, cả người lập tức xoay lại lùi thoát ra rồi đi vào trong Đỗ phủ.

Mộ Dung Thu Thủy cũng không giận, hắn vẫn còn dựa vào bức tường, vươn ngón cái quét qua môi một chút, ngón giữa thuận thế bỏ vào trong miệng khẽ mút, sau đó nhắm mặt lại cười phá lên, trong điệu cười không giấu nổi sự hưng phấn.

Lúc này, ở đầu bức tường ló ra một cái đầu đối diện với Mộ Dung Thu Thủy mắng một câu: “Khốn kiếp.”

Mộ Dung Thu Thủy cười cười không để tâm, nghiêng đầu nhìn vào trong đầu ngõ.

Trong đầu ngõ có một chiếc kiệu, bên kiệu có một người đứng đó, quần màu xanh nhạt, trên chiếc váy thêu một đại đóa hoa mẫu đơn, một cơn gió khẽ lướt qua, chiếc váy phấp phới bay lên, hoa mẫu đơn diễm lệ cũng phập phồng theo khiến người khác nhìn nảy sinh ảo giác, dường như có thể ngửi được mùi hoa thơm ngát.

Mộ Dung Thu Thủy chỉ liếc mắt nhìn liền say mê.

Đó là một hình ảnh làm người khác điên đảo, ngoại trừ Ôn Lương Tương ra, toàn bộ thành Lạc Dương không tìm được người thứ hai. Trên mặt Ôn Lương Tương dường như cũng hơi giật mình nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, tư thái trở về yểu điệu đi vào Đỗ phủ.

Mộ Dung Thu Thủy một lần nữa nhắm mắt lại, khóe miệng lại nhếch lên khó hiểu.

Bỗng nhiên, bên trong bức tường đối diện vèo một vật bay đập vào cái miệng của hắn, làm nụ cười bên môi hắn dập tắt. Mộ Dung Thu Thủy đưa tay cầm vật đó xem, thì ra là một đóa hoa cúc vàng.

Ngay sau đó, hắn bật cười.

“Nhìn đủ chưa?” Người kia một lần nữa xuất hiện, dưới chiếc mũ rộng vành chỉ lộ ra một chiếc cằm nhỏ, vênh lên rất bướng bỉnh.

“Đủ rồi.” Mộ Dung Thu Thủy nói thật.

“Đẹp không?”

“Toàn bộ thành Lạc Dương chỉ e không tìm ra nữ nhân đẹp như nàng ta…” Mộ Dung Thu Thủy ngừng lại một chút, rồi chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Ngoại trừ Đỗ Lương Dạ – Đỗ tiểu thư.”

Người kia vẫn nghếch cằm lên nhưng thái độ đã nhu hòa hơn, giọng nói thì vẫn ngang ngạnh như trước: “Ngươi cho là ngươi nói như vậy, ta sẽ vui hơn sao?”

Mộ Dung Thu Thủy sửng sốt, hỏi ngược lại: “Lẽ nào ta không nói như vậy thì ngươi vui hơn?”

Đỗ Lương Dạ hừ một tiếng nặng nề, đột nhiên người lộ ra, hai chân bám vào đầu tường, dùng tay túm lấy hắn kéo vào trong hậu viện Đỗ phủ, kéo vào lầu các, đẩy lên giường rồi bắt đầu xé y phục của hắn.

Mộ Dung Thu Thủy khôi hài nói: “Loại việc này, ta thích chủ động hơn…”

Nói còn chưa xong trên mặt đã bị một cái tát.

Lực đánh khá mạnh, Mộ Dung Thu Thủy cảm giác môi mình lại chảy máu. Nét mặt hắn vẫn lộ biểu hiện gì nhưng con mắt thì bỗng đen kịt lại.

Đỗ Lương Dạ lặng im một chút vươn bàn tay trắng trẻo vuốt ve mặt hắn, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Có đau không? Để ta xem…” Nói xong cúi xuống liếm vào môi hắn.

Mộ Dung Thu Thủy vén chiếc mũ rộng vành của nàng ra, khiến cho gương mặt nàng hé lộ.

Đó là một gương mặt vô cùng xinh đẹp diễm lệ, làn da trắng mịn, mắt xanh đen sáng trong trẻo, đôi môi đỏ thắm. Nhưng hắn lại vô cùng thô bạo với nàng không một chút thương tiếc, giống như dã thú như muốn cắn đứt cổ nàng.

Đỗ Lương Dạ khẽ kêu lên.

Cả người Mộ Dung Thu Thủy cứng đờ, hắn như ở trong mộng bừng tỉnh ngẩng đầu lên, định bứt ra. Đỗ Lương Dạ bỗng nhiên quặp chân vào lưng hắn, hắn nhanh như gió điểm huyệt này, đem cặp chân thon dài đặt nằm thẳng lên giường.

Đỗ Lương Dạ kêu lên: “Mộ Dung Thu Thủy, nếu ngươi thật sự là nam nhân thì hãy đem ta…”

Mộ Dung Thu Thủy không để ý tới Đỗ Lương Dạ, hắn kéo chiếc áo che lại cơ thể nàng, đứng lên dịu dàng nói: “Lương Dạ, ngươi đừng giả vờ ngốc nữa, chúng ta không cùng một loại người…”

Vẻ mặt của hắn cực kỳ dịu dàng, so với vẻ thô bạo vừa mới đây như là hai người khác hẳn nhau.

Đỗ Lương Dạ trợn mắt nhìn hắn trừng trừng, tóe lửa.

Mộ Dung Thu Thủy nhặt bông hoa cúc rơi bên giường lên, như tự nói: “Ngươi xem đóa hoa cúc này, không có đất sẽ bị héo rũ, khiến người khác không đành lòng…”

Đỗ Lương Dạ nghiến răng, gầm khẽ: “Ngươi mau cút đi, đừng….để ta thấy ngươi nữa…”

Mộ Dung Thu Thủy mỉm cười hôn nhẹ lên bàn tay trắng trẻo kia, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ bỏ đi.

Mộ Dung Thu Thủy nhảy ra ngoài cửa sổ nhưng không lập tức đi khỏi Đỗ phủ mà như con mèo uyển chuyển đi trên nóc nhà của Đỗ phủ, lười biếng nằm xuống.

Dưới người hắn chính là thư phòng của Đỗ đại nhân.

Trong thư phòng, Đỗ đại nhân và Ôn Lương Tương đang bàn luận về việc biểu diễn vào ngày trùng cửu.

Nói đến buổi biểu diễn này là do Đỗ đại nhân hao tốn tiền để sắp đặt. Ba ngày sau, mọi người có thể tiến vào Hội xuân lâu nghe hí kịch, khẳng định không phú thì quý. “Vở “nhân diện đào hoa” cũng là do Đỗ đại nhân tự mình chọn, đây là vở tân hí, có người nói là đặc biệt mời GiangNamtài tử Mạnh Tử Nhược sáng tác, nói đến một điển tích cũ.

Vở hí kịch này được biên soạn từ một bài thơ Đường. Bài thơ Đường này thiên hạ ai cũng biết, là:

“Khứ niên kim nhật thử môn trung

Nhân diện đào hoa tương ánh hồng

Nhân diện bất tri hà xứ khứ

Đào Hoa y cựu tiếu đông phong.”

Ôn Lương Tương là người nổi tiếng nhất trong mấy năm gần đây, bất cứ nơi nào cũng có người hâm mộ, nhiều đến mức xếp hàng dài, nhưng mà biểu diễn tại nhà phủ đài đại nhân thì không thể đắc tội, huống hồ người gửi lời mời đầu tư về vốn, xem như là cho họ sĩ diện. Duy nhất điều không ngờ chính là, tới gần ngày biểu diễn thì bỗng nhiên đưa ra đề nghị đổi “mẫu đơn đình” thành “nhân diện đào hoa”.

Hai người bàn bạc một chút. Ôn Lương Tương nâng chung trà lên uống một ngụm, nói: “Được rồi, lúc này ngài đã tiêu pha nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn chiêu đãi vị khách quý nào vậy?”

Đỗ đại nhân cười, ý tứ nói: “Một trọng thần trong triều đình, bà chủ Ôn đến lúc đó sẽ biết.”

Ôn Lương Tương định hỏi tiếp, ông ta vội ho một tiếng chuyển hướng câu chuyện: “Bà chủ Ôn thật có mặt mũi, mấy ngày nay toàn bộ khách điếm thành Lạc Dương đều chật ních, nghe nói khách điếm Phượng Phi có một vị khách vô cùng rộng rãi…”

“Hả?” Ôn Lương Tương nhíu mày, hỏi: “Thế nào là rộng rãi?”

“Theo như người làm thuê ở khách điếm Phượng Phi nói lại, người này thường ngày rất trầm mặc ít lời, nói năng thận trọng, ra tay cũng cực kỳ hào phóng, đêm nào cũng phải đổi một cô nương…” Ông ta dừng lại một chút, kích động nói tiếp: “Khách điếm Phượng Phi là nơi nào chứ, đó là hang hút vàng, đừng nói người bình thường không thể kham nổi, ngay cả lão phu đây nếu không phải tiếp đãi viên quan trọng yếu của triều đình, bình thường cũng tuyệt không tới đó. Nhưng người này lại ở đó hai tháng liền, không những thế còn xuất ra ngân phiếu trên một ngàn lượng, ngân phiếu này là thuộc về ngân hiệu Hối phong ở Thái Nguyên…Một người như vậy, theo dự đoán của ngươi, hắn có địa vị như thế nào?”

Ôn Lương Tương hỏi: “Địa vị gì chứ?”

Đỗ đại nhân cười lạnh: “Còn chưa đủ đâu! Lão phu hầu như vận dụng toàn bộ mối quan hệ mà không tra ra được gốc gác người đó. Người này giống như là chui ra từ không khí.” Ông ta vừa nói vừa chăm chú nhìn Ôn Lương Tương, giọng điệu đột nhiên thay đổi than thở: “Nếu không có buổi biểu diễn lần này, ta còn thật không biết thành Lạc Dương lại có một nhân vật như vậy, bà chủ Ôn chưa từng nghe nói ư?”

Ôn Lương Tương lắc đầu, không nói gì.

Bên trong yên ắng.

Mộ Dung Thu Thủy trên nóc nhà khẽ nhếch miệng cười, nụ cười đầy châm chọc.

Một lúc lâu sau, Ôn Lương Tương mới cười nói: “Nếu đại nhân lo lắng, ta có thể thay đại nhân thăm dò tin tức…”

Đỗ đại nhân dường như chỉ chờ những lời này: “Bà chủ Ôn nếu có thể hiểu biết như vậy, thật là tốt quá.”

Ôn Lương Tương khẽ gật đầu, đứng lên nói: “Ta cáo từ, có tin tức gì sẽ trở lại bẩm báo đại nhân.”

Đỗ đại nhân khách khí nói: “Làm phiền bà chủ Ôn.’