Đêm Đầu Tiên

Chương 2



Tôi đã tiến đến rất gần nơi xảy ra tai nạn, nơi mà những tên sát thủ đã đẩy chúng tôi xuống khe núi, và đôi tay tôi run lên.

Lẽ ra anh nên để hắn vượt qua cho xong

Mồ hôi túa ra trên trán tôi

Chậm lại, Adrian, em xin đấy

Mắt tôi cay buốt

Anh không thể lái chậm được, hắn đang theo sát chúng ta!

Em đã cài dây an toàn chưa?

Em đã trả lời câu hỏi đó bằng một cái gật đầu. Cú va chạm đầu tiên xảy ra đúng như chúng tôi tiên liệu. Tôi nhận thấy các ngón tay của em bấu chặt lấy dây an toàn đến mức chúng trắng bệt ra. Chúng tôi đã nhận bao nhiêu cú va chạm trước khi những bánh xe húc thằng vào lang cang và lao xuống vực thẳm?

Tôi đã ôm hôn em khi nước sông Hoàng Hà nhấn chìm chúng tôi, và trao em hơi thời cuối cùng của mình, tôi ở lại bên em cho đến tận khoảng khắc cuối cùng, tình yêu của đời tôi.

Chiếc xe lại rung lên vào mỗi lần tôi cố kiểm soát những cử chỉ lo lắng ở mình và giữ nó đi đúng hướng. Tôi đã vượt qua ngã ba, nơi có một con đường nhỏ dẫn đến ngôi chùa chưa? Kể từ khi rời khỏi Trung Quốc, nơi này luôn chiếm đóng trong mọi suy nghĩ của tôi. Vị sư, người mà tôi gặp là người quen duy nhất của tại quốc gia xa lạ này. Còn có thể là ai ngoài ông ta cho tôi một chỉ dẫn để tìm thấy em, cho tôi một chút thông tin để giữ vững hy vọng mỏng manh trong mình rằng em vẫn còn sống? Một bức ảnh chụp em với một vết sẹo dài trên trán, nó không nhiều, mảnh giấy nhỏ mà tôi lấy ra khỏi túi áo khoác để nhìn ngắm hàng trăm lần trong ngày. Tôi nhận ra lối vào nằm bên phải mình. Tôi phanh lại quá muộn, chiếc xe trường đi và tôi phải lùi nó lại.

Cả bốn bánh xe đều ngập trong bùn. Trời đã mưa cả đêm qua. Tôi chấp nhận để nó lại trên con đường nhựa dưới những tán cây trong khu rừng và đi bộ. Nếu như trí nhớ còn nguyên vẹn, tôi sẽ phải băng qua một con suối, leo lên quả đồi thứ hai, và rồi phần mái của ngôi chùa xuất hiện trước mắt.

Tôi mất khoảng một giờ để đi đến đó, vào mùa này, mực nước dâng lên cao và băng qua không phải là một điều dễ dàng. Những hòn đá lớn, hình tròn nằm sát mặt nước, bề mặt trơn trượt. Nếu mà em nhìn thấy tôi cố giữ thăng bằng trong tư thế buồn cười như vậy em chắc sẽ cười nhạo tôi mất

Ý nghĩ đó mang lại cho tôi lòng can đảm đề tiếp tục.

Đất sét dính như keo dưới chân, nó khiến tôi trượt về phía trước. Thật là một nổ lực phi thường để giữ thăng bằng. Ứơc nhẹp, đầy bùn đất, tôi nhận thấy sự xuất hiện của vài người hành khất và tự hỏi phải chăng ngôi chùa đã sai ba vị thầy tu ra đón mình?

Không hề hé miệng một lời, họ yêu cầu tôi đi theo. Chúng tôi đi đến cửa ngôi chùa, và một trong số họ dẫn tôi đến một căn phòng nhỏ. Nó trong giống như căn phòng mà chúng tôi từng ở. Ông ta mời tôi ngồi xuống, rót đầy bát nước, quỳ xuống trước mặt và giúp tôi rửa tay, chân và mặt. Rồi ông đưa cho tôi một chiếc quần vải lanh, một chiếc áo sạch sẽ và rời khỏi phòng, tôi không hề nhìn thấy ông thêm lần nào nữa trong suốt phần còn lại của buổi chiều.

Lác sau, một thầy tu mang đến một thứ gì đó cho tôi, nó trãi rộng trên sàn nhà và tôi biết rằng nói vẫn sẽ được để lại phòng tôi đến tối nay.

Hoàng hôn, những tia nắng cuối ngày dần biến mất sau đường chân trời xa thẫm. tôi cuối cùng cũng đối mặt với cuộc trò chuyện này.

-Tôi không biết điều gì đã mang cậu đến đây, nhưng trừ phi cậu nói với tôi rằng có ý đi tu,bằng không tôi sẽ rất vui lòng cho cậu lưu lại đây đến ngày mai, chúng tôi đã có quá đủ rắc rối vì cậu.

-Ông có nghe tin tức gì về Keira không? Người phụ nữ đi cùng tôi, ông có điều tra lại không? Tôi hỏi đầy lo lắng.

-Tôi rất lấy làm tiếc về việc đã xảy ra với hai vị. Nhưng nếu một ai đó nói với cậu rằng bạn của cậu vẫn còn sống sao tai nạn thì đó chỉ là một lời nói dối. Tôi không yêu cầu được biết về tất cả mọi chuyện xảy ra trong khu vực này, nhưng tôi tin rằng, nếu có điều gì xảy ra, tôi sẽ biết.

-Đó không phải là một tai nạn! Ông đã nói rằng đức tin của ông không cho phép tính đồ nói dối, vậy, tôi lập lại câu hỏi của tôi, ông có chắc rằng Keira đã chết?

-Không cần phải nói điều đó tại nơi đây, nó không ảnh hưởng đến tôi hay những người theo đạo khác. Tôi không chắc chắn, làm sao tôi có thể đây? Dòng sông không trả lại cơ thể của cô ấy, đó là tất cả những gì tôi biết. Với tốc độ của dòng chảy hiện tại và độ sâu của lòng sông, điều đó thật không mấy ngạc nhiên. Tôi xin lỗi, thật đau đớn khi phải nghe những điều như thế, nhưng là vì cậu đã hỏi tôi.

-Và cái xe cũng được tìm thấy tại đó chứ?

-Nếu câu hỏi của cậu thật sự là vấn đề cậu quan tâm, tôi khuyên cậu nên đến hỏi nhà chức trách, dù, tôi sẽ kịch liệt phản đối việc đó.

-Tại sao?

-Tôi đã nói với cậu là chúng tôi đang có vài vấn đề, nhưng dường như điều đó không hề khiến cậu bận tâm.

-Rắc rối gì?

-Cậu có tin rằng tai nạn của cậu vẫn chưa có kết quả? Cảnh sát đang tiến hành một cuộc điều tra đặc biệt. Sự mất tích của một du khách nước ngoài trên lãnh thổ Trung Quốc không phải là một vấn đề tầm thường. Và, các nhà chức trách thì không có thiện cảm lắm với ngôi chùa của chúng tôi, chúng tôi đã phải chịu đựng một cuộc viến thăm khá khó chịu. Các thầy tu nơi đây bị thẩm vấn bằng quyền lực, chúng tôi nhận ra rằng cậu đã lưu lại tại nơi này và chúng tôi không được phép nói dối. Cậu sẽ thấy rằng các tính đồ của chúng tôi không có tầm nhìn tốt, cậu đã trở lại.

-Keira vẫn còn sống, ông phải tin điều đó và giúp tôi.

-Đó là tiếng nói vang lên từ trái tim của cậu, tôi hiểu cậu cần phải bám lấy niềm hy vọng này, nhưng, cậu cần phải từ bỏ nó để đối mặt với thực tế, nổi đau đang tồn tại trong cậu sẽ giết chết cậu từ bên trong. Nếu bạn cuả cậu vẫn còn sống, cô ấy rồi sẽ xuất hiện lại ở đâu đó, và chúng tôi sẽ được thông báo. Không có thứ gì bị che dấu trong ngọn núi này. Đáng tiếc, tôi lo ngại rằng dòng sông không phải là một người quản ngục, tôi thật sự lấy làm tiếc và đồng cảm với nổi đau của cậu. Tôi hiểu vì sao cậu lại thực hiện chuyến đi này và thật sự lấy làm xấu hỏi khi phải là người đưa ra lý do khiến cậu quay về. Thật khó khăn khi phải cử hành một đám tang mà không có thi thể, không một nơi để linh cửu nương náu. Nhưng linh hồn của cô ấy sẽ luôn luôn ở bên cạnh cậu, miễn là cậu vẫn còn yêu quý cô.

-Xin thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi không tin vào Chúa hay bất kỳ nơi nào khác tốt hơn ở đây.

-Đó là quyền của cậu, nhưng đối với một người đàn ông không hề có ánh sáng soi đường, cậu vẫn thường tìm đến những tu viện.

-Nếu Chúa của các người tồn tại, sẽ không có bất kỳ việc gì trong những việc này xảy ra.

-Nếu cậu chịu nghe lời tôi khuyên đừng đến núi Hua Shan, cậu đã có thể tránh được thảm kịch cậu phải đối diện hôm nay, vì cậu không đến đây để tu, chẳng có lý do gì để giữ cậu ở lại. Hãy thư giãn và ở lại đêm nay, tôi sẽ không làm tổn hại gì đến cậu, đó không phải là quyền của tôi, nhưng tôi sẽ rất biết ơn nếu cậu không lợi dụng sự hiếu khách của chúng tôi.

-Nếu cô ấy còn sống, cô ấy có thể đi đâu?

-Về nhà!

Rồi vị thầy tu đi mất.

Tôi dành hầu hết thời gian vào ban đêm để mở to mắt tìm kiếm một giải pháp. Bức ảnh này không thể nói dối. Trong suốt chuyến bay kéo dài mười giờ từ Athens đến Bắc Kinh tôi đã ngắm nhìn nó, và giờ đây tôi cũng làm như thế dưới ánh nến. Vết sẹo trên trán em là bắng chứng không thể chối cãi được. Không thể ngủ được, tôi lặng lẽ đứng dậy,đẩy tấm gỗ được dán bắng giấy được dùng làm cửa. Ánh nến leo lét dẫn đường cho tôi, tôi đi ngang hành lang, băng qua một căn phòng nơi có sáu vị sư đang ngủ. Một trong số đó dường như cảm nhận được sự xuất hiện của tôi bởi vì ông trở mình trên giường và thở một hơi sâu, may mắn thay, ông không tỉnh dậy. Tôi tiếp tục nhón chân đi trên hành lang dẫn vào sân của ngôi chùa, mặt trăng hôm nay đã được hai phần ba của hình tròn, có một chổ khá tốt ở trung tâm của lối đi, tôi ngồi xuống đó.

Tiếng động làm tôi nhảy dựng, một bàn tay nhanh chóng bịt miệng tôi, khiến tôi ngạc thở. Tôi nhận ra đó chính là vị tu sĩ, tôi ra dấu và yêu cầu ông đi theo. Chúng tôi rời khỏi ngôi chùa, đi bộ qua cánh đồng, đến chổ cây dương liễu, nơi mà cuối cùng chúng tôi cũng đối mặt với nhau.

Tôi đưa cho ông tấm ảnh chụp Keira.

-Đến khi nào cậu mới hiểu rằng cậu đang đặt tất cả chúng ta vào vòng nguy hiểm và cậu là kẻ đầu tiên? Cậu cần phải đi, cậu đã gây ra quá đủ nguy hiểm rồi.

-Nguy hiểm gì?

-Cậu không nói rằng tai nạn của cậu chỉ có một lần? Sao cậu lại muốn dẫn tôi ra khỏi ngôi chùa? Tôi không tin vào bất cứ ai. Những kẻ tấn công cậu có thể sẽ làm điều đó một lần nữa nếu cậu cho chúng cơ hội. Cậu không kính đáo, và tôi e ngại rằng sự xuất hiện của cậu trong khu vực này đã được xác định, họa có một phép màu thì điều đó mới không xảy ra. Nó sẽ tiếp tục như thể miễn là cậu đi lên một chiếc máy bay và quay trở lại Bắc Kinh.

-Tôi sẽ không đi đâu hết cho đến khi tìm được Keira.

-Lẽ ra trước đó cậu nên bảo vệ cô ta, giờ thì quá muộn mất rồi. Tôi không biết điều cậu và bạn cậu đang khám phá là gì, và tôi cũng không muốn biết, nhưng một lần nữa, tôi cầu xin cậu, mau đi đi.

-Hãy cho tôi một gợi ý, dù nhỏ nhoi thế nào, một đầu mối để lần theo và tôi hứa sẽ rời đi lúc rạng đông.

Vị tu sĩ nhìn chằm chằm vào tôi, không nói một lời, rồi ông ta quay lại, hướng về ngôi chùa, tôi đi theo. Tôi trở lại trong sân, tĩnh lặng, và về phòng mình.

Gần như là một ngày thật dài, sự chênh lệch múi giờ và chuyến đi là nguyên do khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Phải đến gần trưa khi vị thầy tu già mang vào phòng tôi một bát cơm cùng nước uống, được đặt trên cái bàn gỗ.

-Nếu cậu bắt gặp tôi đang cố phục vụ cậu bữa ăn sáng trên giường cậu sẽ buộc tội tôi biến nơi này thành chổ cầu nguyện trong phòng khách mất, ông nói, mỉm cười. Đó là những gì cậu phải ăn trước khi lên đường, cũng như cậu sẽ đi vào ngày hôm nay, đúng không?

Tôi gật đầu, không cần phải kiên trì, tôi sẽ chẳng nhận được chút gì từ ông.

-Vậy, chào mừng đã trở lại, vị thầy tu nói trước khi rời bước.

Bằng cách nâng bát súp lên, tôi phát hiện một tờ giấy được gắp lại. Theo bản năng, tôi cho nó vào lòng bàn tay và lặng lẽ bỏ và túi. Tôi ăn, mặc quần áo. Tôi không thể chờ hơn được nữa để đọc những gì vị thầy tu viết, nhưng có hai môn đệ đang chờ tôi bên ngoài cánh cửa gỗ.

Họ rời đi, đưa cho tôi một bưu kiện đóng gói trong giấy màu nâu gắn với một chuỗi hạt là từ cây gai dầu. Một khi đã yên vị sau tay lái tôi hy vọng các nhà sư đã đi xa để mở tở giấy và đọc những gì được viết cho tôi.

Nếu cậu quyết định không làm theo những khuyên bảo của tôi, hãy biết rằng vừa có một tu sĩ trẻ được nhận vào tu viện Gath vài tuần ngay sau tai nạn của cậu. Nó có lẽ không liên quan đến câu hỏi của cậu, nhưng đây là trường hợp hiếm hoi mà tu viện này chào đón một môn đệ mới. Tôi nghe nói rằng người đó không có vẻ là tự nguyện xuất gia. Không ai có thể nói cho tôi biết đó là người nào.Nhưng nếu cậu cứ bướng bỉnh quyết định theo đuổi cuộc điều tra phi lý này. Hãy lái xe về Thành Đô. Tiếp đó, tôi khuyên cậu nên bỏ xe của mình. Khu vực cậu sắp đến đây vô cùng nghèo nàn và chiếc xe 4×4 sẽ thu hút những sự chú ý mà cậu không hề muốn. Tại Thành Đô, hãy mặc quần áo tôi đã đưa cho cậu, nó sẽ giúp cậu đễ dàng hòa trộn giữa những người ở thung lũng. Hãy liên lạc với Mt Yala. Tôi chỉ có thể khuyên cậu rằng người ta không cho phép người ngoại quốc được vào chùa Gath, nhưng biết đâu, cậu lại may mắn.

Hãy bảo trọng, cậu không có một mình. Sau cùng, đốt mảnh giấy đi.

Tám trăm dặm từ đây đi đến thành Đô và tôi có chín giờ để đến được đó.

Lời nhắn của vị thầy tu không mang lại cho tôi nhiều hy vọng, ông có thể viết nó với mục đích duy nhất là khiến tôi bỏ đi, nhưng tôi không nghĩ có khả năng tồi tệ như vậy. Đã bao nhiêu lần trên đường đến Thành Đô tôi đặt ra một câu hỏi…

Phía bên trái của tôi, những ngọn núi phủ cái bóng xám to lớn đáng sợ của mình lên thung lũng xám xịt và đầy bụi bẩn. Con đường cắt ngang qua vùng đồng bằng theo hướng từ đông sang tây. Phía trước mặt tôi, những cái ống khói của hai bếp lò hiện lên sừng sững trên nền thiên nhiên.

Liuzhizhen mở ra trước mắt, bầu trời xám xịt phủ lên trên các cánh đồng, những khu vực khai thác mỏ, một cảnh quan tràn ngập nổi buồn vô hạn, cảnh tượng của những nhà máy cũ bị bỏ hoang.

Trời đang mưa, cái cần gạt đang cố gắng gạt những dòng nước mưa bò trên kính xe, đường trơn. Khi tôi lái xe, những người lưu thông trên đường nhìn tôi đầy lạ lùng, không có nhiều khách du lịch đi qua khu vực này.

Hai trăm dặm đã được bỏ lại phía sau lưng, tôi vẫn còn phải lái xe thêm sáu tiếng nữa. Tôi sẽ gọi cho Walter, bảo hắn tham gia cùng, sự cô đơn đang từng bước đánh gục tôi và tôi không thể chịu hơn được nữa. Tôi đã đánh mất tính ích kỷ của tuổi trẻ trong vùng nước âm u của sông Hoàng Hà. Khi nhìn vào trong gương, tôi thấy gương mặt mình thay đổi. Walter sẽ nói rằng đó là dấu hiệu của sự mệt mỏi, nhưng tôi biết rằng có những thứ đã qua sẽ không thể nào quay trở lại. Tôi muốn được quen biết Keira sớm hơn chứ không phải tốn bao nhiêu năm trời mà tin rằng hạnh phúc chính là những thành công tôi đã đạt được. Hạnh phúc khiêm tốn hơn nhiều, và nó là một điều gì đó khác.

Phần cuối cùng của thung lũng hiện lên trước mắt tôi chắn ngang dãi núi. Một bản báo hiệu viết bằng tiếng Trung cho biết đường đến Thành Đô vẫn còn 660 dặm nữa. Một đường hầm, con đường cao tốc xuyên vào lòng núi, tôi không thể nghe từ radio bất kỳ điều gì, tôi không thể chịu đựng nổi những giai điệu nhạc pop của châu Á. Cây cầu nhìn ra hẻm núi sâu nối tiếp hai trăm dặm tiếp theo. Tôi dừng lại tại một trạm xăng ở Quảng Nguyên.

Cà phê không quá dỡ.

Một hộp bánh quy nằm kế bên tôi và tôi tiếp tục lên đường.

Khi cho xe chạy vào một thung lũng hẹp, tôi nhìn thấy vài ngôi làng nhỏ. Mất hai mươi giờ để đến được Miên Dương, một thành phố của khoa học và công nghệ cao, hiện đại và thật đầy ấn tượng. Bên bờ sông đầy những tòa nhà cao tầng được xây từ thép và kính. Màn đêm đã buông xuống và sự mệt mỏi trĩu nặng trong tôi. Tôi cần phải dừng lại để ngủ, lấy sức. Tôi nghiên cứu bản đồ, một khi đã đến Thành Đô, đi xe buýt đến được tu viện Gath cũng mất vài giờ. Ngay cả với những ý tưởng tuyệt vời nhất cũng không thể thực hiện được trong tối nay.

Tôi tìm một khách sạn, xuống xe và đi bộ dọc theo bờ sông đã được xây lang cang chắn. Mưa đã tạnh, vài nhà hàng phục vụ thức ăn trên con đường ngập nước và được thắp sáng bằng đèn khí đốt.

Thức ăn ở đây quá nhiều dầu mỡ so với khẩu vị của tôi. Trong tầm nhìn, một chiếc máy bay cất cánh kèm theo tiếng động điếc tai, rồi nó bay vút lên hướng về bầu trời phía nam. Đây có lẽ là chuyến bay cuối cùng trong ngày. Những hành khách ngồi ở đâu phía sau những khung cửa sổ được chiếu sáng? Luân Đôn và cả Hydra đều quá xa vời. Cảm giác cô đơn dâng lên tràn ngập trong tôi. Nếu Keira còn sống, tại sao mọi việc lại im lặng đến vậy? Vì sao không hề có dấu hiệu nào mách bảo cho tôi rằng em vẫn sống? phải chăng điều đó đã thật sự xảy ra và em đã biến mất? có lẽ các nhà sư đã đúng, tôi thật điên rồ khi đang cố bám víu vào hy vọng giả tưởng này. Sự mất ngủ làm trầm trọng thêm nổ cô đơn, và bóng tối của đêm dài đã chiến thắng. Mồ hôi túa ra đầy lòng bàn tay, hơi lạnh xâm nhập toàn bộ cơ thể tôi. Tôi rùng mình, cảm thấy nóng, rồi lạnh. Người phục vụ đi đến chổ tôi và hỏi tôi có cần giúp đỡ gì không. Tôi phải trả lời anh ta nhưng không sao thốt lên dù chỉ một từ. Tôi tiếp tục lau cổ bằng khăn ăn, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, giọng nói của người phục vụ ngày càng xa. Ánh sáng từ mái nhà hàng trờ nên trong suốt, mọi thứ xoay vòng trong tôi, và tôi không thể cảm nhận được gì nữa.

Sự mệt mỏi được tích tụ trong một ngày đang tăng lên, tôi nghe thấy tiếng nói, hai hoặc ba người? Tôi đang nói một ngôn ngữ mà không ai hiểu ở đây. Một chiếc khăn ướt được đặt lên mặt, và tôi mở mắt. Một người phụ nữ lớn tuổi với gương mặt sắc sảo. Bà lau má tôi và tôi hiểu rằng những điều khủng khiếp nhất đã qua. Chiếc khăn làm ẩm môi tôi và tôi đoán bà đang thì thầm những lời trấn an.

Tôi thấy ngứa ran, máu lại đang chảy trong tĩnh mạch. Cảm thấy khó chịu, có lẽ do những mệt mỏi tích tụ hay do cơn đau âm ỉ vì tôi đã ăn những thứ không hợp, tôi quá mệt mỏi để suy nghĩ về điều đó. Tôi đang nằm trên chiếc ghế sô pha bằng bông được bọc vải nhung tại căn phòng phía sau nhà hàng, một người đàn ông giúp bà chăm sóc tôi, là chồng của bà, ông cười, những nếp nhăn trên gương mặt làm ông trông có vẻ già hơn.

Tôi cố gắng trò chuyện với họ, tôi muốn cảm ơn họ.

Người đàn ông đưa chiếc cốc đến ngang miệng tôi và tôi phải vận dụng hết sức lực của mình để uống nó. Thuốc rất đắng, nhưng y học Trung Hoa vốn có những đặc tính không ngờ, nên tôi vẫn tiếp tục uống.

Cặp vợ chồng người Trung Quốc khá giống hai người mà tôi và Keira đã gặp trong vườn Jingsan, trông họ giống như hai cặp song sinh và ấn tượng này khiến tôi yên lòng.

Mắt tôi díp lại, và tôi cảm nhận được giấc ngủ đang đến rất gần.

Đi ngủ và hôi phục lại sức lực là những gì tốt nhất tôi có thể làm trong khi chờ đợi.