Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 42: Đêm Thứ Hai 15 Có Người Bạn Trai Nhỏ Tuổi Hơn, Có Vẻ Cũng Rất Tốt.



Mẹ Thư cũng không vào bếp dọn đồ ăn nữa, bà kéo ghế ra nhã nhặn ngồi xuống. “Là thế này phải không? Mẹ già đây chỉ có biết kiểu trang điểm tàn nhang, trang điểm kiểu cam đào gì đó đang thịnh hành hiện giờ, chỗ nào có trang điểm kiểu nước mắt thế, con nhìn con mặt hướng lên trời, trang điểm ở đâu thế! Con còn không nói thật, vừa rồi con với A Tỉ đã làm gì trong phòng! Hai con không phải là?"

Trời ạ, Thư Khuynh Mặc lập tức không nói nên lời, sao cô có thể không biết rằng mẹ cô giống như một thám tử, sao có thể để bà ấy đoán ra được chân tướng thật sự chứ, liệu cô còn muốn sống hay không? Cô đang định chuẩn bị ưỡn mặt giải thích, nhưng lại thấy mình giống như bất lực không nói được cái gì?? Trời ơi, có anh hùng nào giẫm lên bảy tầng mây đến cứu tôi không!

Đúng lúc này, đột nhiên Hoa Tỉ Thần xuất hiện ở trước cửa nhà họ Thư đến giải cứu công chúa đang gặp nạn, chỉ có điều cách thức rất kỳ lạ, anh ta tức giận bất bình kiện cáo: "Dì, dì không biết đâu, chị Mặc đã lớn rồi mà vẫn là một con ma khóc nhè! Rõ ràng lúc đầu còn nghiêm chỉnh dạy con học bài, sau đó bỗng nhiên thay đổi, nước mắt lập tức rơi xuống, con còn tưởng rằng chị ấy bị làm sao, kết quả là chị ấy nói rằng con không có lương tâm, oán giận con rằng con đã đi Mỹ nhiều năm như vậy mà không viết thư cho chị ấy. Hơn nữa lúc trở về cũng không mang quà tặng chị, quả thật là lật mặt còn nhanh hơn lật sách? Con chỉ có thể vội vã chạy về nhà để lấy quà cho chị ấy."

Hoa Tỉ Thần đi tới, đưa hộp quà đã được đóng gói trong tay cho Thư Khuynh Mặc đang giương mắt há hốc mồm, còn cúi người sờ lên đỉnh đầu cô, làm rối tung mái tóc dài của cô, cười nói: "Này, chị A Mặc khóc nhè. Lớn như vậy rồi mà vẫn còn là một con ma khóc nhè, quà cho chị đây, lần này hài lòng rồi chứ!"

Thư Khuynh Mặc nặn ra một nụ cười, cắn răng nghiến lợi nhận món quà, hậm hực nói: "Em trai A Tỉ, chị thấy em có thể không cần phải giải thích câu chuyện tỉ mỉ như vậy, ngoài ra, cái danh xưng con ma khóc nhè cũng không được phép gọi nữa!"

Mẹ Thư lại rất tin tưởng lời giải thích này, bà đứng dậy bắt chuyện chào hỏi với Hoa Tỉ Thần: "Tỉ Thần mau ngồi đi, vừa rồi dì nói sao mà con vội vàng về nhà thế, hóa ra đem quà đến. Dì nói rồi con không cần phải để ý đến chị Mặc hay giở trò của con nữa. Từ nhỏ tới đại học năm nhất không mua gì cho nó là nó sẽ khóc, một giây là có thể giở trò giả khóc, con cần gì mà phải tặng quà đặc biệt cho nó? Còn nữa Khuynh Mặc, Tỉ Thần về nước đã mang bao lớn bao nhỏ quà cáp đến tặng nhà chúng ta rồi, tôm hùm Úc, tổ yến, bào ngư mà con đã ăn mấy ngày nay đều là do gia đình nhà Tỉ Thần đem tặng, sao con lại ầm ĩ phải có quà! Thật là không thể lớn nổi! Không nói thì không có lương tâm, Tỉ Thần, đợi một chút nếm thử tay nghề của dì, để dì vào bếp xem nồi súp đã gần chín chưa?"

“Ai là con ma khóc nhè, em còn dám sờ đầu chị, em?” Thấy mẹ Thư đi vào trong bếp, Thư Khuynh Mặc lập tức thay đổi sắc mặt, hung hăng nhéo vào bàn tay to của ai đó dưới gầm bàn, lại phát hiện đôi bàn tay vốn đang nóng như lửa của anh ấy đã trở nên lạnh buốt. "Này, sao tay em lạnh thế??"

"Không phải ai đó ra lệnh tự dọn dẹp đống lộn xộn sao? Em phải âm thầm lau chùi mặt ghế sô pha, sau đó lặng lẽ về nhà tắm nước đá. Cũng may bây giờ là mùa hè, nếu không mà là mùa đông không chừng emsẽ bị cảm lạnh mất!" Hoa Tỉ Thần bắt lấy bàn tay bé nhỏ của Thư Khuynh Mặc đặt lên lòng bàn tay mình: "Em đứng ở cửa một lúc, còn nghĩ rằng chị sẽ thú nhận mối quan hệ của chúng ta với dì, nhưng khi thấy chị rõ ràng không thừa nhận. Mặc dù chúng ta đang trong mối quan hệ yêu đương ngầm, nhưng em có oan ức đi nữa cũng phải giúp bạn gái của mình giải quyết với mẹ của chúng ta chứ? Em suy nghĩ một chút, vì đòi quà mà khóc lóc là đúng với phong cách hồi nhỏ của chị, nếu mỗi lần chị thích món đồ chơi nào của tôi, chị đều sẽ nhìn tôi rưng rưng nước mắt. Quả nhiên là, lý do này rất tốt."

“Tắm nước đá?” Thư Khuynh Mặc vẫn đang tự hỏi mối liên quan giữa việc dọn dẹp đống hỗn độn với tắm nước đá là gì, sau khi hiểu ra, nghĩ đến thứ gì sau đó trở nên cứng hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ bừng lên, cô thử muốn rút tay lại, nhưng căn bản là không rút được, thấy động tĩnh ở trong phòng bếp, cô không khỏi hạ giọng tức giận nói: "Chị, chị nói có quan hệ ngầm với em khi nào, đừng nói nhảm!"



"Em và Mặc Nhi lúc nào mà không chẳng có quan hệ như thế? Chị Mặc đúng là qua cầu rút ván, tôi không thể làm như vậy được! Chút nữa ăn xong em sẽ hỏi dì xem có đạo lý như vậy không?" Hoa Tỉ Thần nhướng mày ra hiệu với mẹ Thư đang bận rộn trong phòng bếp, cười rất đẹp trai, còn cố ý hướng vào trong phòng bếp nói: "Dì ơi. Con có chuyện muốn nói với dì."

"Suỵt suỵt! Câm miệng, không thể được! Được rồi, được rồi, chúng ta đang trong mối quan hệ yêu ngầm, mối quan hệ yêu ngầm được chưa!" Thư Khuynh Mặc vội vàng che lấy miệng anh ta, van xin, bây giờ Hoa Tỉ Thần mới là học sinh cấp ba, nếu mẹ cô biết rằng cô dính với cậu em trai hàng xóm còn học cấp ba, bà ấy nhất định sẽ giải quyết gia đình cô, nhưng có nhiều bạn trai nhỏ đẹp trai tuấn tú như vậy dường như khó có thể mà không đồng ý được.

“Vậy quyết định rồi, bạn gái, chị có muốn mở quà ra xem thử là món gì không?” Hoa Tỉ Thần quyến luyến không nỡ buông bàn tay bé nhỏ của Thư Khuynh Mặc, ra hiệu cho cô mở quà.

Thư Khuynh Mặc xốc chiếc hộp nhỏ, cảm thấy hơi nặng, mở ra xem, suýt chút nữa thì hoa cả mắt, cô vội vàng che lấy chiếc hộp lại rồi đẩy về lại, bán tín bán nghi nhìn Hoa Tỉ Thần: "Wow! Đẹp quá, đây là vòng tay kim cương, nó bao nhiêu tiền? Chị không thể nhận một món quà đắt tiền như vậy, nhưng nó không phải là hàng giả chứ?"

Hoa Tỉ Thần nhịn không được cười phá lên, anh ta lại đẩy chiếc hộp lại, dùng giọng điệu kiên quyết không được từ chối: "Nhận đi. Đợi đến khi emkhôi phục danh dự, tôi sẽ quang minh chính đại dẫn chị theo. Còn nữa, đây không phải là giả, đây là lúc em mua quà sinh nhật cho mẹ xong, nhìn thoáng qua trong cửa hàng thấy kiểu dáng phiên bản giới hạn, thấy nó rất đẹp, muốn mua nó để tặng cho bạn gái sau này. Suýt chút nữa bỏ quên đóng cả bụi rồi, may là em đã quay lại."

Hoa Tỉ Thần nhìn cô gái mặc váy dài hoạ tiết hoa mẫu đơn màu đỏ chót trước mặt, màu sắc tươi đẹp lộng lẫy làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn như quả đào mận, tươi tắn như hoa xuân, anh ta khẽ mỉm cười, thật may lúc anh về, gặp lại cô lần nữa.

Nụ cười xinh đẹp của Thư Khuynh Mặc vốn không có sức phản kháng cự, cô cũng rất sảng khoái không từ chối nữa, cô mỉm cười, ánh mắt lưu chuyển: “Vậy được, chị sẽ nhận, nhưng đừng tưởng rằng tặng món quà đắt tiền như vậy rồi là xong đâu. Nếu đã trở thành bạn trai của bổn cô nương này, thì phải tặng cho chị tất cả những món quà sinh nhật mà chị đã bỏ lỡ trước đây. Phải là hai mươi món quà! Lúc nhỏ tặng rồi cũng không tính, đó là món quà thanh mai trúc mã. Bây giờ chị muốn quà từ bạn trai của chị!"

Hoa Tỉ Thần gật đầu đồng ý, còn nói thêm: "Được rồi! Có phải là quà giáng Sinh, quà lễ tình nhân, quà ngày lễ tình nhân trắng, quà ngày thiếu nhi, quà Quốc Khánh, quà năm mới... Cũng tặng bù phải không? Không cần phải thay bạn trai tiết kiệm tiền. Em đã đầu tư vào công ty của một người bạn ở Mỹ, mỗi năm đều được chia hoa hồng, có thể đủ khả năng để nuôi một cô bạn gái phá của!"