Đế Yến

Quyển 1 - Chương 18: Long nhan



Dịch giả: atomx91&holobaymau

Thì ra tất cả mọi chuyện đều do Hán Vương gây ra.

Tại sao Hán Vương phải làm như vậy? Bởi nếu những chuyện này cho Thái tử gây ra thì y quá ngu rồi, còn nếu do Hán Vương gây ra thì chỉ có thể khen tuyệt.Ninh Vương ủng hộ Hán Vương, Hán Vương tự mình tới chúc thọ Ninh Vương đồng thời phái người trà trộn vào gánh hát Thái tử mời tới hòng ám sát Ninh Vương, sau đó lại bảo vệ Ninh Vương khỏi nguy hiểm.

Dù không có Thu Trường Phong ở đó, chỉ với năng lực của Nhị thập tứ tiết cũng có thể bảo vệ Ninh Vương bình an vô sự, thậm chí nhẹ nhàng là đằng khác.

Nhưng tại sao Thu Phân cũng phải tấn công thích khách, giết người. Đạo lý cực kỳ đơn giản, diễn trò phải diễn tới cùng, từ đó sẽ không ai hoài nghi việc này có quan hệ với Hán Vương.Giết vài người với Hán Vương không phải chuyện khó. Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, Hán Vương muốn thành đại sự thì hi sinh mấy tên thích khách có đáng gì?

Hán Vương có chứng cớ ngoại phạm, đổ tội cho Thái tử. Thích khách trốn thoát, cố ý đặt manh mối vào chỗ an cư của Thái tử. Khi Hán Vương chất vấn Thái tử sẽ dễ dàng tìm được bùa yểm trong thư phòng.

Thiên Sách Vệ của Hán Vương có thể phá thư phòng của Thái tử tới long trời lở đất thì chôn một con rối vào đó từ trước cũng là chuyện dễ dàng.

Với Hán Vương mà nói con rối bị yểm bùa đó có gây ảnh hưởng haykhông thì không rõ nhưng nếu có thể trừ bỏ Thái tử thì sự hi sinh đó không đáng kể.

Chỉ cần Chu Lệ biết chuyện này, sự nhân hậu của Thái tử càng làm Chu Lệ chướng mắt. Thái tử vô năng, mập mạp, đi lại còn không xong, chỉ có ưu điểm nhân hậu nhưng nếu ngay cả ấn tượng về sự nhân hậu đó mất đi thì ngôi vị Thái tử sẽ lung lay dữ dội.

Chu Lệ vì thế mà phế Thái tử, lập Hán Vương cũng không phải chuyện không thể được.

Tất cả các khâu đều nhịp nhàng ăn khớp, từ việc chúc thọ Ninh Vươngtrở đi, chặt chẽ kín đáo, không có một sách lược chu đáo, một kế hoạch cẩn mật phi thường thì không thể thực hiện được.

Có thể vu oan giá họa rồi thu lợi từ kế hoạch này chỉ có một người là Hán Vương.

Hán Vương đủ ngoan độc cũng như mưu sâu kế kiểm, y có thể đưa Đệ nhất tài tử Đại Minh Giải Tấn vào chỗ chết thì tính toán kế hoạch xảo diệu này chưa đáng gì.

Những lời này Công chúa Vân Mộng không nói, nàng chỉ nói Hán Vương có thể là kẻ đứng sau màn giật dây mọi chuyện là đủ rồi, đây mới làđiểm mấu chốt. Những người ở đây ai cũng thông minh không kém Công chúa Vân Mộng, lời đã nói rõ thì cũng có thể suy ra những chuyện này, đã thế cần gì phải nhiều lời.

Điện Hoa Cái trang nghiêm trong bóng tối có thể ẩn ước thấy được lưỡi sao sắc bén đang lộ ra.

Chuyện Thái tử và Hán Vương tranh giành tới lúc này, đã muốn phân rõ trắng đen … muốn quyết định ra sao là chuyện của Chu Lệ.

Qua hồi lâu vẫn chỉ là sự im lăng.Chu Lệ nhìn qua vẫn không thay đổi gì, chỉ nói: “Trẫm không hỏi con!” Chu Lệ vẫn chỉ nói với Công chúa Vân Mộng một câu nhưng sự lạnh lùng càng tăng lên.

Trong lòng Thái tử, Dương Sĩ Kỳ, Vân Mộng khẽ trầm xuống. Hán Vương đứng đó cũng đờ đẫn không hiểu chuyện gì. Thái tử người đầy mồ hôi nhưng thấy chuyện đã đến nước này cũng đành cắn răng nói: “Phụ hoàng, hai chuyện hành thích Ninh Vương và yểm bùa quả thực nhi thần không biết. Chân tướng ra sao nhi thần cũng rất khó hiểu.

Rốt cục Thái tử cũng bày tỏ thái độ, y không nhận tội. Nhưng y vẫn làngười rộng lượng, không hùa theo Vân Mộng cho rằng Hán Vương là kẻ chủ trì phía sau.

Cho dù là lúc này y cũng không muốn nói xấu về Hán Vương.

Nhưng y nói hay không cũng không có gì khác.

Vẫn là sự trầm mặc khó hiểu.

Thực sự không ai hiểu sao?

Chu Lệ cuối cùng mở miệng bảo: “Húc nhi, con nói đi.” Ông nói đơn giản,ngắn gọn không tốn chút sức lực nào nhưng muốn trả lời ông không biết phải hao phí bao nhiêu tâm tư.

Hán Vương đứng tại chỗ, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, vừa rồi bị Vân Mộng chỉ trích, có thể nói là trúng tim đen nhưng y cũng không phản bác, như cam chịu chân tướng bị vạch trần. Lúc này nghe Chu Lệ hỏi, Chu Cao Hú lập tức nói:’Phụ hoàng, nhi thần không làm.”

Câu trả lời của Hán Vương cũng rất đơn giản, rõ ràng. Hán Vương quả thực rất giống Chu Lệ. Phụ tử một nhà, uy nghiêm, đơn giản, nghiêm trang nhưng vĩnh viễn không ai có thể đoán được suy nghĩ bên trong.Y phủ nhận mà không giải thích là không thể giải thích hay khinh thường giải thích? Hoặc bởi y hiểu rõ chân tướng vụ việc và giải thích là hai chuyện khác nhau?

Công chúa Vân Mộng khơi mào tranh luận thấy Dương Sĩ Kỳ suy nghĩ gấp gáp đến độ mồ hôi chảy thành dòng cũng bất đắc dĩ nhưng không dám mở miệng nghi ngờ Hán Vương nữa.

Chu Lệ lại nói: “Dương học sĩ, ngươi rất thông minh.”

Thiên tử đột nhiên chuyển đối tượng sang mình khiến Dương Sĩ Kỳ đường đường là Tả xuân phường đại học sỹ cũng mặt vàng như nghệ, runrun đáp lời:’’Bẩm Thánh thượng, thần nô ngu dốt, phụ sự kì vọng của Thánh Thượng.”

Được người khen thông mình, người bình thường nghe được hẳn rất đắc ý nhưng Dương Sĩ Kỳ biết khi Chu Lệ khen một người thông minh chắc chắn không phải chuyện tốt.

Giải Tấn chính vì quá thông minh nên bị Chu Lệ tính kế để cho Kỷ Cương chôn sống trong tuyết mà chết. Biết thế thì Dương Sĩ Kỳ lão sao dám nhận hai chữ thông minh chứ?

Chu Lệ nói lạnh nhạt: “So với ngươi thì Vân Mộng quá ngây thơ…”Ngừng một chút ông lại nói tiếp: “Chuyện phức tạp như thế này với đầu óc của Vân Mộng chắc chắc không liên tưởng việc này có thể liên quan đến Cao Hú. Nó có thể nói được không phải là nhờ sự thông minh ngươi dạy cho nó hay sao?

Một lời xuất ra nhẹ nhàng như giống như sấm sét đánh vào lòng Dương Sĩ Kỳ.

Mồ hôi Dương Sĩ Kỳ chảy ròng ròng, mặt hiện rõ vẻ tuyệt vọng. Công chúa Vân Mộng cũng há hốc mồm, không ngờ rằng Chu Lệ dù ở trong thâm cung cũng biết nhiều chuyện như tận mắt chứng kiến.Thái tử hàm oan quá nặng, Dương Sĩ Kỳ và Công chúa Vân Mộng đương nhiên muốn giải oan cho Thái tử. Song sự tình quá rắc rối phức tạp, Công chúa Vân Mộng nhất thời không thể suy luận được nhưng Dương Sĩ Kỳ nghĩ thông cực nhanh, tìm được mấy điểm đáng ngờ, cho rằng đây là đợt công kích đầu tiên của Hán Vương về phía Thái tử.

Dương Sĩ Kỳ suy nghĩ cẩn thận, biết rõ vấn đề này không đơn giản, lão biết đạo làm quan, những chuyện thế này, thân là thần tử lão không thể nói, nếu không gây lên sự náo loạn thì sẽ có kết cục giống Giải Tấn, nhưng lão cũng không thể trơ mắt nhìn Thái tử gặp chuyện không may. Bởi vậy nhân lúc trên đường vào cung lão đã giải thích cho Công chúaVân Mộng chuyên này. Lão biết nếu Công chúa Vân Mộng nắm được chân tướng nàng sẽ nói với Chu Lệ. Chỉ là lão không ngờ rằng Chu Lệ cơ trí đến mức khám phá việc này đơn giản như vậy.

Đối với Dương Sĩ Kỳ đây không phải chuyện tốt lành gì.

Công chúa Vân Mộng thấy mặt Dương Sĩ Kỳ không còn hột máu nào thì hào khí nổi lên, lập tức nói: “Phụ hoàng, tất cả những điều này do nữ nhi tự mình nghĩ ra, không liên quan tới Dương học sỹ.” Nàng cho rằng mình phải gánh trách nhiệm này, không để cho Dương Sĩ Kỳ dẫm vào vết xe đổ của Giải Tấn.Chu Lệ không nói gì, dường như vẫn ngắm cảnh ngoài điện. Hoàng hôn buông xuống làm trời tối dần, lặng lẽ không để người nào chú ý, đến khi giật mình nhìn ra trời đã tối đen.

Cung đăng ngoài điện đã được thắp lên càng làm tăng vẻ u ám của điện Hoa Cái (Cung đăng: đèn trong cung)

Chu Lệ bỗng nói: “Thu Trường Phong, ngươi thấy chuyện này thế nào?”

Dù là Hán Vương cũng không nhịn được liếc Thu Trường Phong một cái. Bất kỳ ai cũng không nghĩ rằng sự tình vòng vo hồi lâu lại rơi vào đầu Thu Trường Phong.Chu Lệ muốn hỏi ý kiến của Thu Trường Phong?

Chẳng lẽ một tên Cẩm Y Vệ nho nhỏ có thể làm gì đó trong cuộc đấu của Thái tử và Hán Vương sao?

Thái tử vẫn im lặng như bóng đêm từ đầu tới giờ nghe thấy Chu Lệ hỏi lập tức trả lời: “Bẩm Thánh Thượng, thần cảm thấy việc này rất không đơn giản như vậy.”

Mọi người đều giật mình, không hiểu Thu Trường Phong có ý gì? Thu Trường Phong muốn ủng hộ Thái tử hay muốn quay đầu nhập vào phe Hán Vương?Công chúa Vân Mộng giật mình nhưng vẫn mong Thu Trường Phong có thể nghĩ đến giao tình trước kia mà nói điều có lợi cho Thái tử. Nhưng nghĩ kĩ thì trước đó quan hệ hai người mỏng hơn cả giấy đến giờ phút nước sôi lửa bỏng như bây giờ lại càng không đủ.

Chu Lệ ngồi yên, đầu cũng không cử động.

Thu Trường Phong thấy thế nói tiếp: “Mấy tháng trước, ở Phổ Đà phát sinh án mạng, ở vùng duyên hải có tới mười bảy quan viên trong triều bị sát hại, chuyện này kinh động tới triều đình, chuyển giao cho quan địa phương phải phá án theo hạn đề ra.”Mọi người lộ rõ vẻ kỳ quái, hiển nhiên không hiểu tại sao Thu Trường Phong lại nhắc tới chuyện này?

Thánh Thượng để Thu Trường Phong phân tích vụ Ninh Vương gặp chuyện và vụ yểm bùa Thái tử dẫn tới sự tranh giành của Thái tử và Hán Vương mà sao Thu Trường Phong lại lạc đề cả ngàn dặm, đưa ra chuyện án mạng ở Phổ Đà?

Án mạng ở Phổ Đà mặc dù quan trọng, nhưng Thánh Thượng ghét nhất nói nhảm, từng có kẻ trong triều vì nói vấn đề thừa thãi mà bị Thánh Thượng khiển trách. Nhưng lần này Thánh Thượng nghe Thu TrườngPhong nói nhảm lại trầm mặc không phản ứng.

Mọi người đang khó hiểu lại nghe Thu Trường Phong nói tiếp: “Án mạng ở Phổ Đà đã phá nhưng vụ “Nhật Nguyệt Ca” lại rất kì quái. Bởi vậy thần nghe lệnh thượng sư, tới Thanh Điền tìm kiếm “Nhật Nguyệt Ca” nhưng vô tình phát hiện có nhẫn giả Đông Doanh tham gia tranh đoạt “Nhật Nguyệt Ca” đồng thời có thể có quan hệ tới vụ án mạng ở Phổ Đà.”

Ngừng lại chốc lát, Chu Lệ vẫn im lặng, Thu Trường Phong mới nói không nhanh chậm: “Từ Phổ Đà đến Thanh Điền, từ Thanh Điền tới Kim Lăng, chuyện gì cũng có bóng dáng đám Nhẫn Giả đó. Khi thần và thượngsư đàm luận về “Nhật Nguyệt Ca” và án mạng ở Phổ Đà còn phát hiện nếu như “Nhật Nguyệt Ca” nói thật thì ngoài những tên Nhẫn Giả từ bên ngoài tham dự vào còn có một người khác không tránh khỏi liên can!”

Hắn nói tới đây thì im lặng nửa ngày không nói tiếp.

Chu Lệ lạnh nhạt nói:’”Liên quan tới người nào?”

Thu Trường Phong cẩn thận nói: “Thần không dám nói.”

Chu Lệ chậm rãi đáp:’Ngươi cứ nói đi, tất cả những gì ngươi nói hôm nay trẫm đều xá tội!”Mọi người giật mình, không ngờ Chu Lệ lại khoan dung độ lượng với Thu Trường Phong nhứ thế, đã lâu lắm rồi Chu Lệ mới đối đãi với một người như vậy.

Thu Trường Phong không dám chần chừ vội nói:’”Theo thượng sư đoán thì tất cả mọi chuyện có lẽ có quan hệ với Kiến Văn Đế Chu Duẫn Văn. Mọi chuyện xảy ra rất có thể cho Chu Duẫn Văn âm thầm thao túng!”

Công chúa Vân Mộng kinh hô: “Sao có thể như vậy được? Đường huynh quay lại sao?” Giọng nàng đầy vẻ thê lương, kinh hãi, rõ ràng không thể tin được.Không khí trong điện Hoa Cái đang đông cứng dường như sống lại, mấy nhánh cây ngoài điện bị gió lay động, dưới ánh đèn tựa như đang giương nanh múa vuốt đầy quỷ dị.

Chu Duẫn Văn là cháu của Chu Nguyên Chương, chất tử của Chu Lệ và đương nhiên cũng là Đường huynh của Công chúa Vân Mộng!

Nhưng ấn tượng của Công chúa Vân Mộng với vị đường huynh này sót lại rất ít, bởi lúc nhỏ nàng nghe kể khi phụ hoàng đưa binh áp sát thành Nam Kinh thì đường huynh đã bỏ chạy theo đường thủy, không biết tung tích đâu nữa.Nghe Thu Trường Phong nói Thái tử kinh ngạc, Dương Sĩ Kỳ cúi đầu còn Hán Vương nghe được mắt tăng thêm một phần lạnh lẽo nhưng bớt một phần dọa người.

Chu Lệ vốn đang đứng lãnh đạm trước cửa sổ khi nghe thấy tên Chu Duẫn Văn tay áo cũng lau động, không biết do gió thổi hay do lòng không yên.

“Nói tiếp!” Chu Lệ lại nói, lần này giọng nói đã mang theo vài phần ngưng trọng.

Mắt Thu Trường Phong cũng tăng thêm vài phần ngưng trọng, chuyệnnày quả thực rất khó tưởng tượng lại cực kỳ trọng đại, hắn không thể không chau chuốt mỗi từ mỗi câu thật cẩn thận.

Nhìn qua bóng lưng khó dò kia, Thu Trường Phong nói: “Như thượng sư phỏng đoán về “Nhật Nguyệt Ca”, năm xưa Chu Duẫn Văn chạy trốn theo đường biển, lòng đầy căm hận dù đã mười năm trôi qua nhưng hôm nay rất có thể hắn đã mượn sức Nhẫn Giả Đông Doanh hòng tái khởi.” Thu Trường Phong dùng từ cẩn thận, không dám nói Chu Duẫn Văn muốn tranh đoạt ngôi vị đế vương nhưng mọi người cũng hiểu rõ ý của hắn.

Công chúa Vân Mộng càng nghe càng giật mình, nàng không nghĩ rằngviệc Nhẫn Giả làm loạn lại ẩn chứa âm mưu khó lường, đáng sợ như thế.

Chu Lệ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như trước rồi đột nhiên nở nụ cười.

Trong tiếng cười nghe rõ sự mỉa mai, trào phúng cũng như sự tức giận khó có thể che giấu.

“Năm xưa Chu Duẫn Văn còn trẻ, không biết xây dựng giang sơn gian nan, không biết Thái Tổ suy nghĩ vất vả mà nghe lời nịnh thần, giết hại công thần, cốt nhục tương tàn, làm cho dân chúng lầm than, bách tính ai oán. Trẫm bất đắc dĩ không thể ngồi chờ chết mới thuận theo ý trời khởi sự “Tĩnh Nan”, kiểm quân vượt sông xuôi xuống Giang Nam. Dù tính làtrẫm tiến binh vào thành Nam Kinh, cũng chỉ là muốn thanh trừ lũ loạn thần tiểu nhân, trả lại thanh tịnh cho Đại Minh ta, làm sao còn nghĩ tới việc chiếm lấy đế vị của hắn.”

Chu Lệ hiếm khi nào nói từ tốn như vậy nhưng khi ông nói thì không thể ngừng lại. Đơn giản vì những lời này ông đã chôn sâu dưới đáy lòng nhiều năm, nhất thời xúc động không thể trầm mặc được nữa.

Mọi người nghe xong cũng run sợ nhưng không dám nhiều lời.

Chu Lệ hơi chút ngừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng Chu Duẫn Văn lại dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, trẫm đã nhiều lần bày tỏ tâm ý dưới thànhnhưng hắn không dám mở thành gặp trẫm. Khi đó trẫm thuận lòng dân, có trăm vạn hùng binh, nếu muốn công thành thì hắn có thể ngăn cản được sao? Trẫm không công thành chỉ vì không muốn sinh linh đồ thán, trẫm chỉ muốn Chu Duẫn Văn giao loạn thần ra nhưng hắn không nghe trẫm nói mà đốt cung trốn theo đường thủy chẳng cần biết hậu quả ra sao. Bao nhiêu năm tâm huyết của Thái Tổ gần như bị hắn hủy hoại trong chớp mắt! Chu Duẫn Văn trốn mất, nước không thể một ngày không có vua, trẫm bất đắc dĩ tới Thái Miếu tạ tội với Thái Tổ rồi đăng cơ xưng đế.”

Mọi người nghe Thiên Tử kể lại chuyện cũ đều im lặng nhưng không khỏinghĩ thầm tuy Thánh Thượng nói vậy nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, giả sử bọn họ là Chu Duẫn Văn thì cũng không dám ra gặp Chu Lệ.

Chu Lệ lại tiếp: “Mặc dù trẫm đã ngồi trên đế vị được mười năm nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy khó ngủ, cảm thấy xấu hổ với sự giao phó của Thái Tổ. Năm xưa cây vạn tuế ra hoa, khi Thái Tổ sắp băng hà đã triệu trẫm tới trước giường, lệnh cho trẫm đem hết khả năng ra phụ tá Chu Duẫn Văn đồng thời không được sinh lòng phản nghịch, trẫm cảm tạ ơn dưỡng dục của Thái Tổ, không nỡ để Thái Tổ lâm chung mà vẫn còn điều day dứt nên đã đồng ý. Nhưng Chu Duẫn Văn làm thếchẳng những làm Thái Tổ thất vọng mà còn làm trẫm mang tiếng xấu, hổ thẹn với Thái Tổ. Nếu Chu Duẫn Văn có lòng hắn nên đến gặp trẫm. Chỉ cần hắn đến trước mặt trẫm nói một câu trẫm sẽ dâng đế vị cho hắn bằng cả hai tay!”

Sắc mặt mọi người tức thì thay đổi, không ngờ rằng Chu Lệ lại quyết liệt như vậy.

Mặt Thái tử, Hán Vương càng khó coi, hai người đều biết lời Chu Lệ hứa đáng giá ngàn vàng, có thể nói trước mặt nhiều người như vậy thì sẽ không đổi ý. Nhưng nếu Chu Duẫn Văn quay về thì chỗ của Thái tử vàHán Vương sẽ là đâu?

Chu Lệ như muốn thổ lộ hết tâm tư nhiều năm, ông trầm mặc hồi lâu mới nói tiếp: “Nhưng trải qua nhiều năm Chu Duẫn Văn vẫn chỉ là một đứa trẻ con như trước, hắn đường đường chính chính tới đòi đế vị, trẫm sẽ chắp tay dâng tặng nhưng hắn lại vọng tưởng mượn binh từ Đông Doanh, âm thầm giở trò, không để ý tới sự thái bình của dân chúng, đồ thán sinh linh thì trẫm có thể tha cho hắn không? Thu Trường Phong, ngươi nói xem trẫm nóivậy là đúng hay sai?”

Mọi người nghẹn họng nhìn nhau trân trân, không nghĩ Thiên Tử sẽ hỏicâu này.

Chu Lệ hành sự mà còn phải hỏi một Cẩm Y Vệ nhỏ bé là đúng hay sai sao?

Thu Trường Phong lập tức đáp: “Lời Thánh Thượng dụng tâm lương khổ…”

Rốt cục Chu Lệ cũng kiềm nén được cảm xúc, bình tĩnh nói: “Xem ra chỉ có ngươi mới có thể nói rõ ngọn nguồn cho đám ngu ngốc này biết. Ngươi nói cho bọn chúng biết rốt cục thì bọn chúng sai ở đâu!”Thái tử sợ toát mồ hôi, sắc mặt Hán Vương cũng tối sầm, Dương Sĩ Kỳ mặt xám như tro, Công chúa Vân Mộng thì đầy vẻ bất mãn.

Chu Lệ mắng đám ngu ngốc hiển nhiên là mắng bọn họ nhưng bọn họ không dám phản bác cũng không biết mình sai ở đâu.

Thu Trường Phong trầm ngâm, gượng cười nhưng không thể không nói: “Theo Thượng Sư và thần phỏng đoán thì Chu Duẫn Văn đi sâu vào biển, không biết bằng cách nào tìm lợi dụng lực lượng Nhẫn Giả Đông Doanh, vọng tưởng có thể ngóc đầu lại nên trước tiên giết hết thần tử cũ để lập uy, đây là vụ huyết án ở Phổ Đà. Người chết trong vụ án mạng ở Phổ Đàchẳng những là lão thần Đại Minh mà còn là những người trước đây thuần phục Chu Duẫn Văn, bọn họ bị giết vì Chu Duẫn Văn cho rằng trước đây họ đã phản bội hắn.

Mọi người lại biến sắc , quả thực họ không ngờ vụ án mạng ở Phổ Đà chấn động Đại Minh lại vì nguyên nhân này.

Công chúa Vân Mộng nghe được chuyện kinh tâm động phách này thì đôi mắt xinh đẹp không khỏi liếc nhìn nhân vật nhỏ bé mà trước kia nàng chẳng thèm nhìn lấy một cái. Vừa rồi phụ hoàng nói nàng ngây thơ nàng vẫn không phục nhưng giờ nghĩ lại quả thực nàng rất ngây thơ.Chu Lệ “hừ” lạnh, từ chối cho ý kiến.

Thu Trường Phong lại nói: “Nhưng nguyên nhân tại sao bọn chúng lại đến đoạt “Nhật Nguyệt Ca”, cưỡng ép công chúa thì thần cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng rồi mọi chuyện đã rõ ràng, bọn Nhẫn Giả kia bắt đầu chuyển từ tối ra sáng, chỉ sợ thiên hạ Đại Minh không loạn. Sau vụ án mạng ở Phổ Đà bọn chúng thậm chí còn muốn trừ khử Thượng Sư bởi năm xưa Thượng Sư cũng từng trợ giúp Thánh Thượng…”

Diêu Nghiễm Hiếu không chỉ đơn thuần trợ giúp Chu Lệ mà tự mình bày mưu giúp Chu Lệ giành được giang sơn Đại Minh.Người Chu Duẫn Văn hận nhất ngoài Chu Lệ ra thì chính là Diêu Nghiễm Hiếu .

Mọi người nghĩ tới đây lại nhìn điện Hoa Cái âm u, bên ngoài ánh đèn chiếu vào giống như u linh đang nhe răng cười tức thì trong lòng không khỏi phát lạnh.

Hắn lại nói tiếp: “May mà Thượng Sư tránh được kiếp nạn, tặc nhân tấn công nhầm xe của phó quan, giết chết Ngộ Tâm. Thủ pháp tặc nhân giết Ngộ Tâm cực giống thủ pháp Băng Cổ của Nhẫn Giả. Thượng Sư ra vẻ không biết gì nhưng bên trong lại ngầm suy nghĩ, cảm thấy việc này cóliên hệ với Nhẫn Giả Đông Doanh nên đã phái thần xuống phía Nam điều tra âm mưu của tặc nhân.”

Dương Sĩ Kỳ giật mình, nghĩ đến hoàn cảnh lúc trước ở chùa Khánh Thọ, Diêu Nghiễm Hiếu có những cử chỉ cổ quái, nghiêm nghị thì không khỏi bội phục sự sáng suốt của Thu Trường Phong.

Chuyện cũ lâu như vậy mà Thu Trường Phong chưa bao giờ quên.

Chuyện cũ mờ ảo nhưng Thu Trường Phong cẩn thận thăm dò, phân tích đã phát hiện ra một cái lưới lớn- cái lưới do Chu Duẫn Văn giăng ra để báo thù.Lúc đầu nghe tin Chu Duẫn Văn trở lại thì Dương Sĩ Kỳ còn chưa tin nhưng tới giờ lão không thể không tin.

Thu Trường Phong lại nói: “Chu Duẫn Văn ám sát Thượng Sư không thành cũng không ngừng tay mà chuyện mục tiêu lên người Ninh Vương vì Chu Duẫn Văn cũng hận Ninh Vương.

Năm đó Chu Lệ “Tĩnh Nan” thành công chính là nhờ liên thủ với Ninh Vương, mượn tám vạn tinh binh của Ninh Vương để khởi sự, Chu Duẫn Văn đương nhiên hận không thể giết chết Ninh Vương!

Mọi người càng nghe càng kinh hãi chợt Chu Lệ lạnh lùng nói: “Năm đóhắn ngu ngốc muốn chết, mấy năm gần đây hình như càng ngốc hơn, ngốc đến mức cho rằng chỉ vì thế mà trẫm sợ hắn sao?”

Mọi người cuối cùng cũng hiểu được suy đoán của Thu Trường Phong, sắc mặt ai cũng biến đổi.

Chu Duẫn văn đã trở lại? Chu Duẫn văn thật sự đã trở lại!

Đương nhiên Chu Duẫn Văn hận, hắn hận tất cả những người hắn cho rằng đáng hận.

Chu Lệ… Diêu Nghiễm Hiếu … Ninh Vương những thần tử ngày trướcnói muốn thần phục hắn nhưng cuối cùng lại phản bội hắn. Đây là những mục tiêu Chu Duẫn Văn căm hận và muốn báo thù.

Cho nên khi hắn quay lại đã mượn lượng Nhẫn Giả quỷ dị của Đông Doanh, trước tiên giết cựu thần sau đó đến Diêu Nghiễm Hiếu , tiếp theo là ám sát Ninh Vương và một mục tiêu cuối cùng là Thiên Tử Chu Lệ !

Đây quả là suy nghĩ điên cuồng không thể tưởng tượng nổi.

Chu Duẫn Văn điên rồi !

Thu Trường Phong dường như cũng có chút hoảng sợ nhưng vẫn chậm rãinói : ‘’Thánh Thượng có sợ hay không cũng không thể cản được ham muốn báo thù của Chu Duẫn Văn. Hiển nhiên Chu Duẫn Văn biết rõ mâu thuẫn giữa Thái tử và Hán Vương nên hắn tiến hành bước tiếp theo, phái người trà trộn vào thọ yến của Ninh Vương rồi cải trang thành kép hát để ám sát Ninh Vương hòng châm ngòi phá hủy quan hệ giữa Thái tử và Hán Vương.

Chu Lệ bỗng hỏi :’’Muốn hành thích Ninh Vương không nhất định là Chu Duẫn Văn, sao ngươi có thể khẳng định thích khách có quan hệ với Chu Duẫn Văn ?Thu Trường Phong từ tốn : “Thích khách kia hành thích Ninh Vương sử dụng phương pháp Hắc quang của Nhẫn thuật, lúc chạy trốn lại dùng bí thuật bất truyền Thâu Lương mà chỉ có Nhẫn Giả đạt cấp Thượng nhẫn mới có thể dùng. Loại nhẫn thuật này nếu không phải do cao thủ Đông Doanh thì không thể thực hiện được. Mà gần đây Nhẫn Giả Đông Doanh hành sự có dính líu đến Chu Duẫn Văn nên thần mới phán đoán như vậy.’’

Chu Lệ gật đầu cũng không nói.

Thu Trường Phong lại tiếp : “Mà lúc thần truy đuổi thích khách thì phát hiện có vấn đề rất lớn, thích khách bố trí kế hoạch ám sát cực kỳ tinh vicẩn mật nhưng lại chủ quan đến mức dẫn thần tới chỗ Thái tử, hơn nữa còn để lại manh mối là chiếc giày diễn, hiển nhiên đây không phải hắn sơ sẩy mà là hành động đã được tính kế tỉ mỉ! ‘’

Nói tới đây cuối cùng Thu Trường Phong cũng thở phào rồi kết luận : “Bởi vậy thần suy đoán việc Ninh Vương gặp chuyện không may lần này cũng như chuyện yểm bùa chẳng qua chỉ là Chu Duẫn Văn mượn sức Nhẫn Giả hòng một mũi tên trúng ba đích. Kế này thực hiện được chẳng những có thể giết Ninh Vương mà còn châm ngòi quan hệ giữa Thái tử và Ninh Vương, cuối cùng tiến tới đả kích Thánh Thượng. ‘’Mọi người nghe xong, thần sắc trên mặt mỗi người một vẻ, nhưng tất cả đều bội phục vô cùng tài suy đoán của Thu Trường Phong. Xâu chuỗi những vụ án tưởng chừng không có chút liên hệ này lại thì hóa ra đây là âm mưu phục quốc của Chu Duẫn Văn. Mặc dù bọn họ đều tự xưng bản thân là bậc trí nhân, thế mà lại chưa từng nghĩ tới điểm ấy bao giờ.

Thu Trường Phong quả thật không đơn giản. Thượng Sư chọn người này tới xử trí công việc đúng là nhìn xa trông rộng.

Thái tử vừa giật mình vừa xấu hổ, y nhìn về phía Hán Vương ở cách đó không xa rồi nói: “Cao Hú à, đại ca quả thực không lừa đệ mà. Thuốc caokia chỉ sợ đã bị đám người đó cố ý cầm đi rồi. Bọn chúng muốn cho đệ hiểu lầm ta.”

Hán Vương chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, tuyệt không trả lời.

Điện Hoa Cái bỗng trở nên tĩnh lặng, yên tĩnh tới mức chỉ nghe đến những nhịp thở của đám quần thần.

Không biết đã qua bao lâu, Chu Lệ mới nói: “Bây giờ, các khanh còn có ý kiến gì không?”

Đang lúc quần thần không biết tâu gì, Hán Vương đột nhiên tiến lên mộtbước nói: “ Bẩm Phụ Hoàng, Chu Duẫn Văn mượn sức nhẫn giả của Đông Doanh làm loạn, thủ đoạn càng ngày càng ác liệt, tội không thể tha. Nhi thần kính xin Phụ Hoàng cho con dẫn theo một đội tinh binh đi trước vùng duyên hải, trước tiên tiêu diệt lũ giặc Đông Doanh này, sau đó bắt Chu Duẫn Văn trở về chịu tội. “

Hán Vương tiếng như chuông đồng, nói năng khí phách vô cùng. Dương Sĩ Kỳ thấy y như thế, tuy rằng đối với Hán Vương có chút bất mãn, cũng không thể không thán phục Chu Cao Hú hành động quả cảm, cực giống phong cách của Chu Lệ, một lần nữa dễ dàng giành lấy quyền chủ động.Chu Lệ trầm mặc nửa ngày sau, đột nhiên nói: “Con cũng biết mình sai ở đâu sao?”

Hán Vương giật mình một cái, cả người cứng ngắc đứng lặng tại chỗ, một lát sau mới thốt ra: “Nhi thần…không sai!”

Chu Lệ bỗng nhiên xoay người, tức giận nhìn Hán Vương nói: “Ngươi không sai?” Ông vốn vẫn quay lưng về phía quần thần, phong thái uy nghiêm lừng lững, lúc này xoay lại, mọi người mới thấy những nếp nhăn hằn sâu trên trán và khóe mắt.

Chu Lệ đã già mất rồi, năm tháng không buông tha ai cả, cho dù khôngphá hủy được đại chí hùng tâm của ông, nhưng đã lưu lại trên thân xác những dấu ấn vô tình của thời gian.

Năm tháng như thoi đưa, vị Thiên tử đã từng xua binh ác chiến, khí thế ngàn vạn kia nay đã có chút suy giảm, nhưng khi ông lửa giận phun trào, vẫn như trước bễ nghễ bát phương, tựa như rồng ngâm hổ gầm, dù là Hán Vương nhìn thấy ông cũng kinh hồn táng đảm, ngay lập tức quỳ xuống nói: “Nhi thần không biết. Thỉnh Phụ Hoàng chỉ rõ cho nhi thần.”

Chu Lệ nhìn về phía con trai, cười lành lạnh, thanh âm man mác: “Tất cả mọi việc, trừ khi tham dự trong đó, rất khó hiểu rõ ràng hết thảy. Nhưngngươi, thân là Hán Vương, bản thân tự xưng phán đoán sáng suốt, làm sao lại không nhìn ra hai chuyện Ninh Vương bị ám sát và yểm bùa có nghi vấn rất lớn? Ngươi biết rõ đại ca ngươi không thể như vậy làm loại chuyện đó, lại cố tình muốn tin là thật, chẳng phải trong lòng có ý muốn mượn việc này đả kích nó hay sao?”

Khuôn mặt vốn xưa nay trầm lạnh của Hán Vương, lúc này cũng mang phần sợ hãi, trán y toát mồ hôi, đầu cúi gằm xuống đất, lại không dám nói thêm nửa lời.

Chu Lệ tuy già, nhưng đầu óc lại càng thanh tỉnh, gừng càng già càngcay, dễ dàng xem thấu suy nghĩ của y, khiến cho Hán Vương không nhịn được cảm giác lạnh lẽo trong lòng. Hán Vương không dám cãi lại, bởi y biết rõ tính tình của Chu Lệ, không nói còn đỡ, càng nói càng sai chỉ tổ thêm tội.

Thái tử thấy thế, vội vội vàng vàng nói: “ Phụ hoàng, nhị đệ chẳng qua lo lắng sự an nguy của Hoàng thúc nên mới như vậy, còn chuyện yểm bùa vốn phức tạp, ai gặp phải cũng đều không khỏi có lúc mất đi lý trí, phán đoán sai lầm.”

“ Câm miệng!” Chu Lệ gầm lên, mặt rồng giận dữ.Thái tử thân mình run rẩy, ngay lập tức quỳ rạp xuống đất, mấy năm gần đây, Chu Lệ đối xử với y càng ngày càng lãnh đạm, y cũng dần dần thói quen. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên y thấy Chu Lệ đối với y nổi cơn thịnh nộ như thế.

Chu Lệ nói, vẻ mặt nghiêm nghị: “Trẫm giao cho ngươi chức Giám Quốc ở Nam Kinh, tổng lĩnh mọi sự việc tại Nam Kinh, nhưng đến cuối cùng ngươi đều làm cái gì hả? Cả ngày núp trong phòng tránh họa, Ninh Vương gặp chuyện, thư phòng của ngươi bị người động tay động chân cũng không biết tý gì. Một ngày nào đó, ngươi ngu ngu ngốc ngốc bị người ta làm thịt, ngươi mới không u mê, đần độn nữa sao?”Thái tử kinh hãi vô cùng, run giọng đáp: “Nhi thần biết sai rồi. Kính xin Phụ hoàng nghiêm trị.”

Chu Lệ cười lạnh nói: “Ngươi thích chơi chọi dế, trẫm mặc kệ ngươi, nhưng vì thế mà hỏng việc, trẫm không lý nào không để ý. Phủ Ứng Thiên phát sinh chuyện lớn như thế, trẫm tìm ngươi hỏi chuyện thì ngươi lại hoang mang, cái gì cũng không biết lại còn dám nói với trẫm ngươi cùng không rõ sự tình ra sao. Chức Giám Quốc này, ngươi làm không nổi đâu.”

Từ trong lời nói đầy ẩn ý của Chu Lệ, thái tử cảm nhận được ông đangtràn đầy lửa giận, mồ hôi vã ra như tắm, giọt giọt rơi xuống, sợ hãi không dám nhiều lời.

Dương Sĩ Kỳ kiên trì nói: “Tâu Thánh thượng, khi Thái tử làm Giám Quốc luôn luôn cẩn trọng, chịu khó tiếp thu kiến nghị của dân, thân thiết hiền thần, tránh xa kẻ tiểu nhân, chỉ có đôi lúc chơi dế. Chính là sự tình xảy ra quá đột nhiên nên mới…”

Chu Lệ cả giận quát: “Câm mồm!”

Dương sĩ kỳ lập tức im tiếng, câm như hến.Chu Lệ lạnh lùng nhìn qua Dương Sĩ Kỳ: “Trẫm phong ngươi làm Tả Xuân phường Đại học sĩ, đi theo làm việc bên cạnh Thái tử, ý ta muốn ngươi chỉ đạo Thái tử lời ăn tiếng nói, đưa nó đi đúng đường. Ngươi thật không sai, khi có sự cố, ngay lập tức nghĩ tới Hán Vương, xui khiến Vân Mộng chỉ trích Hán Vương, chỉ sợ không khơi mào được huynh đệ phân tranh, trăm phương ngàn kế muốn gia nhập âm mưu của kẻ khác, lại vạch áo cho người xem lưng khiến thiên hạ chê cười, học sĩ như ngươi, là cái loại học sĩ chó má gì hả?”

Dương Sĩ Kỳ đầu đầy mồ hôi, xấu hổ không cất nên lời.Công chúa Vân Mộng thấy thế, hận không thể có kẽ nứt nào mà chui đầu xuống đất cho rồi, nàng chỉ sợ tiếp theo, người bị Chu Lệ chửi mắng chính là mình.

Cũng không tưởng được, Chu Lệ quét mắt đến nàng, chỉ thở dài một hơi. Nhìn lại Thái tử đang phủ phục trên mặt đất, Hán Vương hiện tại thì trong đôi mắt ông tràn ngập cô đơn, thất vọng: “Các ngươi quả thật khiến trẫm quá thất vọng rồi…”

Thái tử, Hán Vương vã mồ hôi hột, tí tách rơi xuống như mưa, không dám nói thêm câu gì, chợt nghe thấy Chu Lệ nói đầy thất lạc: “Cao Sí, con

Tĩnh Nan chi biến: còn gọi là Tĩnh Nan chi dịch, Sau khi dựng nước, Minh Thái Tổ- Chu Nguyên Chương lấy Nam Kinh làm thủ đô, nằm cách miền bắc tương đối xa. Bấy giờ, thế lực tàn dư triều nhà Nguyên ở miền bắc thường xuyên đánh xuống miền nam, uy hiếp đến an ninh biên giới. Minh Thái Tổ đã quyết định áp dụng chế độ chia phong trước đây, đem một số vị trí quan trọng phong cho các chư vương họ Chu. Nhà vua có hai mươi sáu con trai, ngoài Thái tử Chu Tiêu và người con thứ hai mươi sáu đã mất ra, còn lại hai mươi bốn người đều được phong Vương, cộng thêmcòn nhớ không, trước “Tĩnh Nan”* năm đó, trẫm đã mượn binh Ninh Vương, lúc lệnh cho con xem xét gìn giữ phủ Thuận Thiên, là căn cơ cuối cùng, ta đã nói với con những gì?”một người cháu nữa cả thảy là hai mươi nhăm vị Vương. Bấy giờ, các Phiên Vương thời đầu triều nhà Minh có quyền lực rất lớn, bổng lộc mỗi năm trên mười nghìn thạch, họ có thể tự lập Vương phủ, có quân đội chẳng kém gì nhà vua. Năm 1398, Thái tử Chu Tiêu bị bệnh qua đời, con trai là Chu Doãn Văn lấy danh nghĩa là cháu cả đã tự lập làm Hoàng Thái Tôn. Do các Phiên đại vương đều là chú của Chu Doãn Văn, nên họ cơ bản không coi Hoàng Thái Tôn vào đâu. Sau khi Minh Thái Tổ qua đời, Chu Doãn Văn lên nối ngôi, tức Kiến Văn Đế, các Phiên Vương lúc này càng tỏ ra bất mãn hơn. Kiến Văn Đế thấy vậy mới cùng thầy là Hoàng Tử Trình và đại thần Tề Thái thương nghị. TềThái muốn trước tiên hạ thủ Yến Vương Chu Đệ, nhưng Chu Doãn Văn không nghe và cho rằng, trước hết nên diệt trừ các Phiên Vương ở xung quanh Yến Vương, sau đó mới động đến Yến Vương thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Vừa may lúc đó có một người con của Chu Vương tố cáo cha mưu làm phản, hơn nữa còn mật bàn với Yến Vương, Tề Vương và Tương Vương. Kiến Văn Đế liền vin vào cớ này tước binh quyền của Chu Vương và giáng chức xuống làm thường dân, kế đó các Phiên Vương khác đều bị cách chức, số còn lại và tương đối có thế lực chỉ còn mỗi Yến Vương Chu Đệ mà thôi. Trước tình hình này, Yến Vương đương nhiên không chịu bó tay, ông đã bí mật chiêu mộ binh mã để chờ thời cơ. Sau đó, ông sai người tung tinmình bị mắc bệnh động kinh, suốt ngày ăn nói huyên thiên để đánh lạc hướng Kiến Văn Đế. Tuy vậy, Kiến Văn Đế vẫn chuẩn bị phế bỏ tước vị của Yến Vương, nhà vua sai Tạ Quý dẫn quân bao vây Yến vương phủ, nhưng Yến Vương đã biết trước nên tẩu thoát, sau đó dẫn quân trở lại giết chết Tạ Quý, rồi tuyên bố khởi binh. Lịch sử gọi cuộc nội chiến này là "Tĩnh Vương chi biến". Yến Vương là người từng trải trận mạc, quân đội anh dũng thiện chiến, họ đánh xuống miền nam đã nhanh chóng chiếm lĩnh được Cư Dung Quan, Mật Vân, Tuân Hóa v v. Còn phía Kiến Văn Đế tuy chiếm ưu thế về số lượng binh mã, nhưng các danh tướng đều đã bị Minh Thái Tổ thanhtrừng gần hết, các tướng mới thì cơ bản không phải là đối thủ của Yến Vương. Trận chiến giữa hai bên kéo dài trong gần ba năm, Yến Vương thắng nhiều thua ít, sau được tin Thành Nam Kinh đang bị bỏ trống, Yến Vương bèn nhân thời cơ này tập trung lực lượng đánh thẳng sang Nam Kinh, đoàn quân đã nhanh chóng đánh đến bờ sông Trường Giang. Kiến Văn Đế thấy tình hình nguy cấp, liền vội vàng cử người đến xin cầu hòa. Nhưng kế hoãn binh này không thể đánh lừa được Yến Vương, ông chỉ huy quân vượt qua sông Trường Giang vây hãm thành Nam Kinh. Mấy hôm sau, đại tướng giữ thành là Lý Cảnh Long mở cửa thành ra xin đầu hàng.Yến Vương Chu Đệ dẫn quân tiến vào thành, rồi ra lệnh lùng bắt Kiến Văn Đế, có người đến báo là trước khi thành bị phá, trong hoàng cung đã xảy ra một đám cháy lớn, Kiến Văn Đế cùng các hậu phi chắc chắn đã bị lửa thiêu cả rồi. Yến Vương cử người tìm kiếm thì quả nhiên tìm thấy mấy xác chết, nhưng các xác chết đều đã bị cháy xém, cơ bản không thể nào phân biệt được nam hay nữ. Yến Vương đứng trước xác chết khóc to lên rằng: "Cháu ơi, cũng chỉ vì ta muốn giúp cháu diệt trừ gian thần, chứ đâu có mong xảy ra nông nỗi này", khóc xong liền sai người hạ táng cẩn thận. Bấy giờ, mọi người hô vang ủng hộ Yến Vương lên làm vua. Yến Vương lên ngôi đã phế bỏ niên hiệu Kiến Văn, đặt niên hiệu Vĩnh Lạc, qua đó nhằm chứng tỏ mình là người trực tiếp kế thừa ngôi vua Minh

Thái tử vừa kinh vừa sợ cất lời: “Phụ hoàng nói…” Y vắt hết óc suy nghĩ, rốt cuộc đáp: “ Nói phủ Thuận Thiên chính là căn cơ cuối cùng của Phụ hoàng và con cháu sau này, lại dặn hài nhi coi sóc cẩn thận, chớ để mất đi, bằng không chúng ta tất chết mà không có chôn.”

Chu Lệ thở dài nói: “ Không sai, con không cô phụ lòng mong đợi của trẫm, lại mang binh trấn tại đầu thành, ủng hộ sĩ khí binh lính, chịuThái Tổ, và gọi sự kiện này là "Kiến Văn tốn quốc", đây có ngụ ý là Kiến Văn Đế đã tự nguyện nhường ngôi cho mình. Đó chính là Minh Thành Đế, ông vua đời thứ ba triều nhà Minh.thương chịu khó, vững vàng thủ phủ Thuận Thiên suốt chín tháng trời. Mặc dù con đợi được đến khi trẫm quay về nhưng thân thể con vốn suy yếu, hàn khí tích tụ trên chân, khiến cho bây giờ việc đi lại trở nên khó khăn hơn trước nhiều, những việc này, trẫm vĩnh viễn không quên được.”

Trong mắt Thái tử rưng rưng chỉ chực rơi lệ, muốn khóc lại thôi. Trong lòng y kỳ thật cũng từng oán quá, cho là Chu Lệ buông bỏ y, nhưng hôm nay vừa nghe phụ thân nói, y đã sớm lệ nóng lưng tròng, không thể kìm nén cảm xúc của bản thân.

Khuôn mặt Hán Vương có chút khác thường. Chu Lệ quay qua nhìn HánVương nói: “ Cao Hú, năm đó tại Phổ Tử Khẩu, ta trúng phục binh của Thịnh Dung , vốn tưởng bản thân không gặp may, có khi táng thân nơi này, không ngờ con lại dẫn theo hơn một ngàn tinh binh ra sức giết địch đánh tới giải vây cho trẫm. một ngàn binh sĩ con mang chống lại mấy vạn tinh binh của Thịnh Dung, riêng con trúng chín mũi tên, lại vẫn liều chết không lùi, bảo vệ vi phụ chạy đi trước tiên, về sau chỉ còn lại yếu ớt mấy hơi thở, gần như hấp hối … tới nay… Con vẫn phải chịu khổ vì vết thương cũ hành hạ, trẫm kỳ thật luôn nhớ rõ ràng.”

Hán Vương cúi đầu không nói, nhung khuôn mặt vốn luôn âm trầm kia của y, đã thêm vài phần ngơ ngẩn.Chu Lệ lại xoay người nhìn công chúa Vân Mộng nói: “Năm đó Vân Mộng còn nhỏ, nhưng khi trẫm khởi sự lo lắng bồi hồi, ban đêm khó ngủ, Vân Mộng cũng đã hiểu chuyện, tuy nói không làm được gì đỡ đần, lại biết bưng trà đưa nước làm bạn bên trẫm suốt năm canh. Nếu không có mấy chén trà khi xưa ấy, trẫm làm sao có thể vượt qua những năm tháng gian khổ dài đằng đẵng đó chứ.”

Công chúa Vân Mộng không nhịn được mấy hàng châu sa, nghẹn ngào thốt lên: “Phụ hoàng…” Bao nhiêu tâm sự muốn nói, thời khắc này nàng lại không biết nói gì cho phải.Chuyện cũ như khói thoảng bay, nhưng lại khó quên, bọn họ không muốn nghĩ tới chuyện xưa thế mà Chu Lệ lại luôn nhớ rành mạch.

Trong mắt Chu Lệ tràn ngập nỗi cô đơn, qua một hồi lâu ông mới nói: “Lúc đó, chúng ta rất khổ cực, nhưng tâm hồn luôn thoải mái rộng mở, trẫm rất vui vẻ…Trẫm vui vẻ, vì luôn có các con bên cạnh. Trẫm đặt niên hiệu là “Vĩnh Lạc”, dụng ý có rất nhiều, nhưng ý nguyện giản đơn nhất của trẫm, trẫm chỉ hy vọng rằng…các con đã từng làm bạn bên trẫm qua những khoảng thời gian khó khăn nhất…trẫm mong các con mãi mãi vui vẻ.”Tiếng nói của ông bỗng trở nên kích động, kích động khó tả, không còn là bậc cửu ngũ chí tôn cao cao cao tại thượng mà chỉ như một người cha tuổi đã xế chiều, đang cảm khái nhìn những đứa con mình nay đã lớn, không còn bé bỏng như ngày nào.

Hán Vương, Thái tử đều cúi đầu không nói, mặt mày phiền muộn ngẩn ngơ.

Hiện tại bọn họ không còn khổ cực như xưa, nhưng họ cũng không cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Bởi vì hạnh phúc chỉ được cảm nhận từ trái tim, mà không phải do giàu nghèo trói buộc...Nếu trong lòng ngươi cảm thấy vui vẻ, dù là khổ cực, ngươi cũng cảm giác nó ngọt ngào như mật, có thể mỉm cười đối mặt khó khăn. Nhưng nếu trong lòng ngươi đầy oán độc, cho dù cuộc sống có xa hoa thì cũng được gì đâu?

Những lời này, Chu Lệ cũng không nói ra, ông chỉ lướt ánh mắt buồn buồn qua mấy đứa con trai, con gái đang quỳ rạp trên đất, miệng lẩm bà lẩm bẩm: “ Trên đời này vốn không có cơ nghiệp ngàn năm, chỉ có hùng tâm thiên thu. Nước Đại Minh ta bây giờ, nhìn qua thì tưởng như ca múa hưởng thái bình, có biết đâu rằng phía Bắc có Thát Đát, chính là bộ tộc Ngõa Lạt đang nhìn thèm thuồng nơi đó, vùng duyên hải thì lũ giặc ĐôngDoanh dã tâm bừng bừng, giang sơn Đại Minh mới an ổn được mười năm nay, Chu Duẫn Văn lại nhăm nhe ngóc đầu trở lại, kê cao gối ngủ ngay cạnh chúng ta...” Bỗng nhiên giọng ông chuyển thành phẫn nộ: “Thế nhưng các con rốt cuộc đang làm những gì? Các con làm sao lại biến thành bộ dạng như thế! Cường địch ở ngay bên cạnh, các con không thể anh em đồng lòng thì chớ, ngược lại còn gà cùng một mẹ đá nhau sứt đầu mẻ trán, hục hặc chỉ trích lẫn nhau, như thế nào lại không khiến trẫm thất vọng!”

Hán Vương, Thái tử cúi đầu không hé miệng, sắc mặt áy náy.Chu Lệ phẫn nộ xen lẫn thất vọng, ông thở dài một tiếng: “ Thử hỏi như thế, làm sao trẫm có thể yên tâm giao trọng trách tiêu diệt bọn đạo tặc vùng duyên hải cho các con ?” Nói rồi ông đợt nhiên cất cao giọng: “ Truyền Triệu Vương tới gặp ta.”

Mọi người một lần nữa cả kinh, Triệu Vương chính là con trai thứ ba của Chu Lệ, tên là Chu Cao Toại. Cho tới nay, y cứ đần độn an phận ở lại đất phong, cũng không tưởng y đã đến Nam Kinh tự lúc nào.

Thái tử, Hán Vương càng nghĩ càng lo, Phụ Hoàng mắng như tát nước vào mặt chúng ta, phải chăng người đã nản lòng thoái chí, muốn trọng dụngTriệu Vương?

Lúc Triệu Vương tiến vào tiếp kiến, trong điện đã lên đèn.

Đèn cung đình hết chiếc này tới chiếc khác được thắp lên, chiếu sáng điện Hoa Cái, lại không xua được vẻ uể oải trên nét mặt mọi người.

Triệu Vương tiến đến rồi, khuôn mặt y có phần kinh ngạc, rõ ràng là y không biết vì sao trong điện lại có nhiều người như vậy. Thế nên khi nhìn thấy Chu Lệ, trong nháy mắt y quỳ xuống khấu kiến.

Khi mới nhìn qua, Chu Cao Toại nhẹ nhàng nhã nhặn, giống như một thưsinh, cử chỉ đúng mực, bị mỗi người mỗi vẻ nhìn chăm chú, y cũng không hề tỏ ra bất an.

Chu Lệ ngóng nhìn Chu Cao Toại , mở miệng nói: “ Toại Nhi, trẫm có một chuyện muốn con đi làm. Nhìn đi nhìn lại, chỉ có con mới có thể hoàn thành hy vọng của trẫm.”

Thái tử, Hán Vương bất an, Triệu Vương lo sợ nghi hoặc, nhưng y nói ngay lập tức: “Phụ Hoàng như có việc cần nhi thần đi làm, dù phải nhảy vào lửa, nhi thần cũng quyết không chối từ.”

Rốt cục Chu Lệ cũng nở nụ cười khó được, ông gật đầu nói: “Vùng duyênhải hiện nay...đặc biệt là gần sát Phổ Đà có giặc làm loạn ngày đêm, càng lúc càng trở thành mối họa ngầm của Đại Minh ta. Trẫm lệnh cho con mang tinh binh đi tiêu diệt, con liệu mà làm cho tốt.”

Triệu Vương có chút khó hiểu, y len lén nhìn mặt Chu Lệ, hạ giọng nói: “ Nhưng nếu bàn về điều binh khiển tướng, nhi thần không tài nào sánh kịp Nhị ca, càng không nói những năng lực khác, nhi thần cũng không thể nào bằng Đại ca...

Chu Lệ lạnh lùng lên tiếng: “ Ngươi nếu như không muốn đi làm, trẫm cũng không miễn cưỡng ngươi.”Triệu Vương khiếp đảm đưa mắt về phía hai vị huynh trưởng xem thế nào, y thấy hai vị huynh trưởng đều đang chăm chăm nhìn xuống mặt đất, vội vàng nói: “ Nhi thần lĩnh mệnh.”

Chu Lệ gật đầu, sau đó phân phó: “ Đã như thế thì, theo lệ thường trẫm khiến các cao thủ của Cẩm Y Vệ giúp đỡ ngươi giết sạch nghịch đảng. Cao Hú, ngươi giao Thiên Sách vệ cho Cao Toại đi bình loạn.”

Triệu Vương giật thót người một cái, vội hỏi: “ Thế này...thế này... làm sao được ạ?”

Mọi người cũng kinh ngạc không kém, Thiên Sách vệ là một trong nhữngvệ có sức chiến đấu mạnh nhất thuộc bảy mươi hai vệ của Đại Minh, nếu như Chu Lệ làm như vậy, chẳng lẽ là ông bất mãn những việc Hán Vương đã làm, nên muốn tước bỏ binh quyền của y hay sao?

Trong khi tất cả mọi người quay mắt nhìn trộm Hán Vương thì ngược lại, Hán Vương không tỏ thái độ gì ra mặt, y chỉ bình tĩnh nói: "Nhi thần tuân chỉ."

Chu Lệ gật đầu nói: “ Tốt lắm, các ngươi lui ra đi. Riêng Thu Trường Phong lưu lại đây.”

Mọi người đều lui ra rồi, cả tòa điện Hoa Cái đèn đuốc sáng như sao trờixán lạn huy hoàng kia, phút chốc chỉ còn lại Chu Lệ cùng Thu Trường Phong.

Bất kể là ai, đến lúc rời đi đều không khỏi liếc nhìn Thu Trường Phong một cái, ánh mắt không hề giống như trước xem nhẹ hắn, dù là Công chúa Vân Mộng cũng không thể không bội phục Thu Trường Phong.

Những năm gần đây, người có thể cùng Chu Lệ nói chuyện một mình đã ít lại càng ngày càng ít. Thu Trường Phong chỉ là một viên quan ngũ phẩm, mới chỉ lần đầu tiên gặp mặt Chu Lệ , đã khiến Chu Lệ nhìn hắn với con mắt khác, ai có khả năng làm được?Chung quy khó hiểu vẫn chỉ là khó hiểu, kinh ngạc vẫn là kinh ngạc. Lúc mọi người đi hết rồi, có lẽ Thu Trường Phong vẫn chỉ là Thu Trường Phong mà thôi.

Hắn đứng đó, dưới ánh đèn đuốc, không bởi sự huy hoàng của điện Hoa Cái mà trở nên cao lớn hơn, đồng dạng như thế, cho dù hắn đứng trong bóng đêm đen tối, hắn cũng không vì địa vị hèn mọn mà trở nên nhỏ bé.

Rốt cuộc, Chu Lệ ngồi xuống. Ngồi trên long ỷ, có long ỷ làm nền không điểm tô mà lại khiến ông bớt đi mấy phần uy nghiêm của bậc vương giả, nhưng càng chấm thêm vài nét cô đơn lên người ông.Ông không nhìn Thu Trường Phong, mắt chỉ đăm đăm nhìn vào mấy ngọn đèn trong điện Hoa Cái.

Ánh đèn như sao băng, rơi vào trong mắt lão nhân quân lâm thiên hạ kia, tựa như khói lửa chinh chiến năm nào…

Không biết đã qua bao lâu, Chu Lệ mới nói: “Trẫm nghe nói ngươi là người không tệ, ngươi quả nhiên không phải kẻ tầm thường.” Ông không bảo đã nghe ai nói, nhưng mà có thể đứng trước mặt Chu Lệ nói chuyện, lại khiến ông nghe lời thật sự không có mấy người.

Phải chăng người tiến cử Thu Trường Phong diện thánh chính là DiêuNghiễm Hiếu ? Không phải lão cũng mới gặp mặt Thu Trường Phong hai lần hay sao?

Thu Trường Phong dựa vào cái gì có thể được đến sự tín nhiệm của Diêu Nghiễm Hiếu , thậm chí là cả lòng tin của Chu Lệ?

Thu Trường Phong thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, hắn nhẹ giọng đáp đáp lời Chu Lệ: “Thần chỉ hy vọng không làm phụ lòng mong mỏi của Thánh thượng.” Lời hắn nói cũng thật kỳ cục, hắn và Chu Lệ cũng không quá quen thuộc, hắn chỉ là một viên Thiên Hộ* tầm thường, không được tính là cận vệ thân tín của Thiên tử trong số Cẩm YVệ đông đảo kia, làm sao hắn hiểu biết được tâm ý của Chu Lệ?

Dưới ánh đèn lấp loáng, đôi mắt Chu Lệ như có tia sáng lướt qua, chớp nhanh rồi biến mất, ông vẫn như cũ ngắm nhìn ánh đèn đuốc mộng ảo, hoa mỹ ấy hồi lâu, mãi sau mới cười cười cất tiếng: “ Ngươi là kẻ thông minh đích thực. Kẻ ra vẻ thông minh, sẽ không có kết cục tốt. Trẫm thích người thông minh chân chính, cho đến tận lúc này, ngươi đã làm rất khá. Nhiệm vụ kế tiếp của ngươi đâu chỉ nặng ngàn cân, ngươi làm đi thôi.” Ông khoát khoát tay ý bảo hắn lui ra rồi nhắm mắt lại, sắc mặt dù

*Thiên Hộ (thời Nhà Minh): Là một chức quan đứng hàm chánh ngũ phẩm thuộc Võ giai (Quan võ) đứng hàng Công thần (Công thần đứng sau Tôn thất( con cái, họ hàng hoàng thất))trong hệ thống quan lại Trung ương.ít dù nhiều lộ vẻ mệt mỏi.

Ông cũng không nói rõ đó là nhiệm vụ gì, giống như việc lưu lại một mình Thu Trường Phong chỉ để nói chuyện phiếm đôi câu vài lời mà thôi.

Dưới ánh đèn, sắc mặt Thu Trường Phong có chút tái nhợt. Trong con ngươi của hắn, dường như cất giấu quá nhiều bí mật và thắc mắc, nhưng đến cuối cùng, hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng lùi khỏi điện Hoa Cái.

Lúc rời đi, Thu Trường Phong nhịn không được lại hướng mắt nhìn thoáng qua điện Hoa Cái một lần.Chu Lệ ngồi trên long ỷ, hai mắt vẫn đang nhắm chặt, dưới ánh đèn như mộng như ảo, ông ngồi đó, cao cao tại thượng, khiến người ta cảm giác gần như vậy mà lại quá đỗi xa xôi.

Lúc này đêm đã lạnh như nước.

Xa phía chân trời, trăng non đã hiện, cong cong hình cánh cung. Xung quanh trăng là ánh sao lấp la lấp lánh, hàn phong như trường tiễn.