Đế Yến

Quyển 1 - Chương 13: Thần tích



Dịch giả: Xin cái tên&quyle019

Trong một lát đó mà số nhẫn giả đã chết hơn phân nửa.

Liên nỗ!

Trong rừng rậm lại có không biết bao nhiêu nỗ thủ mai phục, cái bọn họ dùng chính là loại liên nỗ được Gia Cát Lượng đời Tam quốc hoàn thiện và do Lý Tĩnh thời Tùy Đường phát dương quang đại!

Từ trước đến nay liên nỗ luôn là bí mật trọng yếu của quân doanh triềuđình, trải qua triều đại thay đổi, mấy lần thất truyền, cuối cùng vẫn được tìm lại kết hợp với thế trận của tiền nhân trí tuệ vô song.

Thời đại triều Nguyên khi xưa, bọn người Thiết Mộc Chân, Hốt Tất Liệt dựa vào thiết kỵ để tung hoành thiên hạ, năm đó liên nỗ tạo thành sát thương lớn cho quân Nguyên khiến bọn họ căm thù đến tận xương tủy, bởi vậy mà phương pháp chế tạo liên nỗ lại thất truyền lần nữa. Nhưng giang sơn thay đổi lại có người tài được sinh ra, Từ Đạt nổi danh nhất triều đại nhà Minh cũng tìm ra phương pháp chế tạo liên nỗ, đối kháng với triều Nguyên, cộng với văn thao võ lược cộng lại thêm liên nỗ hỗ trợ mà nhiều lần đánh bại nhà Nguyên, giúp cho Chu Nguyên Chương lậpnên giang sơn Đại Minh.

Chu Nguyên Chương cảm thấy liên nỗ có lực sát thương cực lớn, sau khi lập quốc, liền giữ kín bí mật phương pháp chế tạo liên nỗ không tiết lộ ra ngoài. Đến tận lúc sự nghiệp thành công, vì muốn chuẩn bị chinh phạt phương bắc, lúc này mới lại bắt đầu cho phát triển liên nỗ, phân chia liên nỗ cho ngũ quân phủ Đô đốc điều hành. Quân doanh dưới trướng phủ Đô đốc thống lĩnh được gọi là cơ doanh, đến nay vẫn tòn tại một cách thần bí.

Thủ đô có ca dao lưu truyền: “Cẩm Y vô tình, ngũ quân lạnh lùng, tamthiên Thần Cơ, quỷ thần cũng kinh!”

Câu ca dao này nói rất đúng về bốn lực lượng quân sự lớn của nhà Minh làm cho lòng người cảm thấy lạnh băng —— Cẩm Y, Ngũ quân, tam thiên và Thần Cơ.

Cẩm Y vô tình đương nhiên là nói tác phong làm việc tâm ngoan thủ lạt của Cẩm Y Vệ, lục thân không nhận, mà ngũ quân lạnh lùng, tất nhiên là nói mấy lần ngũ quân chinh phạt phương bắc, trường thương đại đao chia cắt, thiết phong vô tình, thật ra là ám chỉ liên nỗ của ngũ quân cơ doanh.

Tàng Địa Cửu Thiên một lòng muốn dựa vào bổn sự của mình để khai lậpmột phương trời mới, bời vậy y đã tìm hiểu sâu sắc văn hóa trung nguyên, chuyện triều đại cũ cũng biết rõ ràng.

Y ở trên không trung liếc qua liền nhận ra thứ làm tổn thương vô số thủ hạ của y chính là liên nỗ, việc xưa thoáng qua trong đầu y như điện xẹt. Lúc này y cũng biết rõ ngay, chỉ bằng một Bộ đầu Chiết Giang thì không thể dùng được liên nỗ trong cơ doanh ngũ quân.

Có thể điều động được thế lực cơ doanh ngũ quân, tuyệt đối không phải là người bình thường!

Phủ Đô đốc phái người ngũ quân đến đây ư? Đây vốn chính là một cáibẫy, dụ dỗ bọn chúng lao đầu vào bẫy sao?

Đây vốn là việc nhẫn giả dụ Thu Trường Phong ra để giết chết rồi đoạt lại “Nhật Nguyệt ca”, là tình thế bắt buộc của Tàng Địa Cửu Thiên, không hiểu sao bọn chúng đột nhiên từ thợ săn lại biến thành con mồi?

Tàng Địa Cửu Thiên ở trên không, mà mục tiêu của liên nỗ lại là những người dưới đất, vì thế mà y có thể tránh thoát một kiếp.

Cho dù là nhẫn giả thần bí quỷ dị, mỗi loại kỹ nghệ Sơn Lâm Phong Hỏa đều phát huy tới đỉnh phong, ai cũng có thuật độc đáo của mình, nhưngdưới làn tên của liên nỗ, gió lạnh lãnh khốc, thì bọn họ cũng chỉ như cây hoa anh đào mềm mại yếu ớt bị thổi tan hoang mà thôi.

Tàng Địa Cửu Thiên thấy bọn thủ hạ bị xử hơn nửa chỉ trong chốc lát, tâm thần y cũng lạnh lại. Vỗ tay áo trên không trung, Tàng Địa Cửu Thiên xoay người một cái liền bay ra ngoài mấy trượng, vừa rơi xuống mặt đất một cái, đã lẫn vào trong bóng tối, y liền biến mất không thấy đâu nữa.

Tâm thần những nhẫn giả kia cũng đã nguội lạnh, không đợi Tàng Địa Cửu Thiên ra lệnh, bọn họ đã xoay người chạy trối chết. Cho dù liên nỗđã bắn xong, vẫn có một đám cung tiễn thủ đột nhiên xuất hiện, một chầu loạn xạ những mũi tên dài, không ít nhẫn giả đã phải lưu lại.

Đám nhẫn giả còn lại lướt đi như gió, có người chạy như chuột, có người lại như tắc kè hoa đột nhiên không thấy đâu, cả người đã nhập vào bụi cỏ xanh trong bóng tối.

Chỉ thấy gió thổi lay động ngọn cỏ, sóng cỏ như sông, dập dờn, cũng không phân biệt là cỏ động hay người động, nhưng vừa rồi còn có thể nhìn thấy nhẫn giả, bây giờ đột nhiên không thấy nữa.

Trong rừng rậm, đảo qua cũng biết sự quỷ dị của nhẫn giả, không dámchậm trễ, cũng không dồn sức đuổi giặc cùng đường, chỉ thấy một đội ngũ lao ra, rút đao tiến lên phía trước. Cung tiễn thủ thì đi đằng sau, bọn họ nhìn chằm chằm một lúc, người cầm nỗ thì trên nỗ có tên, cộng thêm cả cung tiễn thủ đi bên cạnh.

Từ trong rừng rậm có mấy trăm người đi ra, từng bước tiến tới phía trước theo hình quạt, nhưng trước khi đến sông Tần Hoài, thì ngoại trừ một vài thi thể cũng không thấy nhẫn giả nào xuất hiện nữa.

Người cầm đầu đám người kia, tay gã nắm chuôi đao, mắt sáng như đuốc, sắc bén như sắt thép, nhìn lại thì đúng là Vệ Thiết Y của ngũ quân phủĐô đốc. Thấy đám nhẫn giả bỏ chạy, mặt Vệ Thiết Y giãn ra một chút, y hét lên một tiếng, mọi người liền chậm rãi lui trở về chỗ rừng rậm.

Chỗ rừng rậm có tiếng bước chân vang lên, một người có giọng the thé chợt nói: “Thiết Vệ Y, ngươi đã giết hết những người kia sao?”

Vệ Thiết Y thi lễ bẩm báo: “Công chúa, đã giết ba mươi mốt nhẫn giả, bắt sống ba gã. Tàng Địa Cửu Thiên dẫn được vài người chạy trốn.”

Người vừa đến chính là công chúa Vân Mộng, nghe thấy vậy cô dậm chân bảo: “Ngươi là đồ vô dụng, có Diệp tỷ tỷ giúp đỡ mà vẫn để cho Tàng Địa Cửu Thiên chạy thoát.”Mặt Vệ Thiết Y hơi đỏ lên như sắt nung, Diệp Vũ Hà thấy thế liền nói: “Công chúa, nhẫn giả quỷ dị, cho dù là Hải Chư vệ do Chỉ huy sứ điều binh cũng rất khó đuổi bắt được. Lần này người liên thủ với Vệ Thiên Hộ, có thể một lần bắt giết được những người này cũng đã là cực kỳ khó khăn rồi.”

Thần sắc công chúa Vân Mộng tự đắc, rốt cục cô cười nói: “Không sai. Đám tặc kia thực cho rằng có thể khi dễ bổn công chúa sao? Sớm muộn bổn công chúa cũng sẽ dạy dỗ bọn họ, lần này đến để xem bọn chúng còn dám hung hăng càn quấy nữa hay không. Chúng ta lập công lớn, nhất định Phụ Hoàng sẽ rất vui.”Thì ra là cô và Diệp Vũ Hà đến sông Tần Hoài này để truy tung nhẫn giả mất tích, Diệp Vũ Hà lại phát hiện có không ít nhẫn giả đang tụ tập trên sông liền lấy làm kỳ lạ. Tập Lan Đình, Vân Mộng thấy thế liền mời Vệ Thiết Y điều động liên nỗ doanh đến đây giúp đỡ, tạm thời mai phục trong rừng rậm cạnh bờ sông.

Diệp Vũ Hà tình cờ phát hiện Thu Trường Phong đi trên thuyền hoa, lại thấy nhẫn giả đang tập trung về phía thuyền hoa. Ngay lập tức nàng lặn xuống nước tiếp cận thuyền hoa, cứu Thu Trường Phong ra, sau đó tương kế tựu kế, dẫn dụ bọn người Tàng Địa Cửu Thiên đến gần rừng rậm.Vệ Thiết Y thấy thế, đương nhiên không chịu bỏ qua cơ hội này, liền mang liên nỗ ra bắn chết hơn phân nửa số nhẫn giả.

Chuyện này nói ra cũng có bảy phần là thực lực còn lại ba phần là vận khí, nhưng dù sao đánh trọng thương nhẫn giả cũng là sự thật, cũng đáng để công chúa Vân Mộng tự ngạo.

Nhìn Thu Trường Phong nằm trên mặt đất, vẫn là bộ dạng hôn mê bất tỉnh, công chúa Vân Mộng hận đến mức nghiến răng, vừa xuất một cú đá vừa bảo: “Ngươi mà cũng có ngày hôm nay sao?”

Công chúa Vân Mộng thấy Thu Trường Phong thì liền lộ ra vẻ mặt chánghét, một mặt là bởi vì Cẩm Y Vệ trợ giúp nhị ca Hán Vương mà ghét, một mặt khác là do mấy ngày nay Thu Trường Phong luôn theo sát bên người cô như âm hồn bất tán. Dường như hắn muốn lấy lại “Nhật Nguyệt ca”, làm hại cô không có đêm nào ngủ ngon giấc.

Diệp Vũ Hà lơ đãng đứng bên cạnh Thu Trường Phong, nàng thấp giọng nói: “Công chúa, hắn bị trúng độc.” Mặc dù nhìn Cẩm Y Vệ chướng mắt, nhưng cuối cùng nàng cảm thấy Thu Trường Phong khác với những Cẩm Y Vệ khác, cũng không muốn để lúc hắn hôn mê bất tỉnh lại bị người khác nhục mạ.Nàng cũng không biết, lúc nàng đứng ngăn cản trước người Thu Trường Phong, sắc mặt hắn vốn đã tái nhợt, đột nhiên lại trở nên nhu hòa một chút —— nhu hòa giống như ánh trăng ôn nhu, không ai để ý việc này.

Một đá của công chúa Vân Mộng còn chưa đến nơi, nghe thấy thế cô liền kêu lên: “Không phải là hắn rất có tài sao, tại sao lại trúng độc được? Tốt lắm, tốt nhất là hắn bị phát độc mà mất mạng, cũng có thể coi như xong hết mọi chuyện.”

Một người ở xa xa cười bảo: “Công chúa sai rồi, Thu Trường Phong vẫn chưa thể chết.” Người nọ từ xa đi tới, thần sắc nho nhã, đây đúng là thủhạ của Dương Sĩ Kỳ, gã là thần mưu Tập Lan Đình.

Công chúa Vân Mộng Thấy vậy tức giận nói: “Ai ngăn cản đều phải chết, tại sao hắn không chết được? Khuya hôm nay hắn đi xuống thuyền hoa, lại bận rộn ở trên thuyền hoa này, đúng là đồ xấu xa.” Cô chỉ biết lúc trước Thu Trường Phong lên thuyền hoa của Mị Nương, rồi lại đi sang thuyền hoa của Vân Cầm Nhi, cô không chỉ cảm thấy Thu Trường Phong đáng ghét, hơn nữa còn phong lưu, dù nhìn như nào thì Thu Trường Phong cũng không thuận mắt cô.

Thật ra trong lòng cô còn có một ý niệm cổ quái nữa. Lúc trước, khi ởkhách điếm, cô dùng mọi cách lấy sắc đẹp để câu dẫn Thu Trường Phong, Thu Trường Phong nhìn thấy cũng chỉ có hơi động tâm một chút, phản ứng như thế thấp hơn hoàn toàn với tưởng tượng của công chúa Vân Mộng. Vốn cô tưởng rằng Thu Trường Phong sẽ động tâm thích thú, nhưng sự việc hôm nay đã làm sụp đổ giả thiết của cô. Trong lòng càng khó tránh khỏi suy nghĩ tức giận, chẳng lẽ ta đường đường là một công chúa, mà lại kém xa ca kỹ Tần Hoài sao?

Tập Lan Đình nhắc nhở cô ta: “Không phải công chúa vẫn muốn áp bức Cẩm Y Vệ sao? Hôm nay người áp bức Thu Trường Phong, lại đánh bại đám nhẫn giả, nếu đưa Thu Trường Phong đưa cho Thượng Sư, ngườithấy Thượng Sư sẽ nghĩ như thế nào?”

Công chúa Vân Mộng tỉnh lại, cuối cùng cũng buông tha cho suy nghĩ cổ quái trong đầu, cô vỗ tay cười nói: “Nhất định Thượng Sư sẽ cho rằng Cẩm Y Vệ đều là một đám bất lực, đến lúc đó, chắc chắn khuôn mặt Kỷ Cương sẽ không còn rạng rỡ nữa.”

Tim công chúa Vân Mộng đập thình thịch, nàng lơ đãng chạm vào chỗ bộ ngực cao ngất, cảm giác thô ráp của cuốn sách, nàng hỏi: “Nhưng Thượng Sư khi nào mới đến? Ta thực sự không đợi được nữa.”

Tập Lan Đình cười nói: “Nếu không phải như thế, Thượng Sư sẽ còn nghĩrằng công chúa khoan hồng độ lượng, hơn nữa còn có năng lực phi phàm. Từ đó, nếu công chúa cầu xin Thượng Sư việc gì, chắc chắn Thượng Sư sẽ cân nhắc đấy.”

Bỗng nhiên Vân Mộng Công Chúa nhảy dựng lên, hô lớn: "Sự tình khẩn cấp, sao lại còn phải chờ đến ngày mai. Thu Trường Phong trúng độc, chậm trễ một lát cũng không được, chúng ta phải nhanh chóng đưa Thu Trường Phong đi gặp Thượng Sư ."

Kỳ thật cô cũng không để chuyện cứu Thu Trường Phong ở trong lòng, thầm nghĩ đây chỉ là lấy cớ để được gặp Thượng Sư mà thôi. Thấy DiệpVũ Hà đỡ Thu Trường Phong lên, nàng nhịn không được kêu lên: "Diệp tỷ tỷ, đừng vội, chờ ta đá hắn một cước cho đỡ bực đã rồi hãy làm sau."

Mọi người mỉm cười, đi về phía ngõ hẻm Ô Y.

Ngõ Ô Y là một khu tụ tập những người phong lưu. Phong lưu ở đây không giống như cảnh tượng ngàn vàng ở trên sông Tần Hoài dùng tiền đổi một tiếng cười, không biết rõ buồn vui, cô đơn, giống như đại giang luôn chảy về phía đông, biến mất nơi chân trời!

Ngõ Ô Y quả thật rất phong lưu.Nhớ năm xưa ngõ Ô Y là nơi đóng quân cấm vệ nước Đông Ngô thời Tam Quốc, bởi vì cấm vệ quân thường mặc quân phục màu đen, thế nên đặt tên là Ô Y. Ngõ Ô Y đã tồn tại từ rất lâu, nhưng chính thức được mọi người nhớ danh là do những người thuộc danh gia vọng tộc ở Đông Tấn mà đại biểu là Vương Đạo, Tạ An, họ được phái đóng giữ nơi này.

Khai Quốc công thần Đông Tấn Vương Đạo, trận chiến Phì Thủy Tạ An.

Nhân kiệt khiến mảnh đất linh thiêng, người người biến ngõ hẻm này trở thành chỗ phong lưu.

Vương Hi Chi, Vương Hiến Chi vẩy mực, thơ tình Tạ Linh Vận. . .Mọi việc như thế, cũng đủ để cho Đại Văn Hào Lý Bạch khi tới đây, cũng nhịn không được phải cảm khái rằng : Cung Ngô cỏ lấp dấu hài Mũ xiêm triều tấn nay vùi cỏ hoang …

Ngõ Ô Y càng hào nhoáng hơn chính là do những ánh hào quang của các vị nhân sĩ cũng có tính cách phong lưu, thoát tục chiếu rọi khắp nơi, còn để cho ngõ Ô Y chính thức trở thành bất hủ thì phải nhờ Lưu Vũ Tích đề tặng bài thơ « ngõ hẻm Ô Y » .Bên cầu Chu Tước cỏ hoa, Ô Y đầu ngõ, bóng tà tịch dương Én xưa nhà Tạ, nhà Vương Lạc loài đến chốn tầm thường dân gia.

Ô Y ngõ hẻm trải qua việc hưng suy của sáu triều, đến Đời Đường bị bỏ hoang phế, ngay cả loài yến ngày xưa chỉ chọn nơi cao quý để làm tổ giờ đây nhà dân thường chúng cũng đến để cư ngụ. Đến sau này, Thái Tổ Chu Nguyên Chương định đô ở Nam Kinh, mặc dù biến sông Tần Hoài phồn hoa hơn trước kia, nhưng ngõ Ô Y vẫn bị lụi tàn dần theo năm tháng.Chỗ kia là đường tắt trông rất đơn sơ, trông cổ xưa yên bình, mặc dù giống như nó đang lẳng lặng kể lại phong quang đã lưu danh thiên cổ cho mọi người nghe, nhưng lại có mấy phần tịch mịch, đơn côi. Nhớ đến chốn này chắc chỉ có Diêu Nghiễm Hiếu.

Diêu Nghiễm Hiếu ở Bắc Kinh trụ trì ở Khánh Thọ tự, sau đến Nam Kinh, mặc dù có thể nhập cung nghỉ ngơi nhưng lão lại chọn ngõ Ô Y này.

Không có ai biết vì sao lão chọn nơi này, không người nào dám đi suy đoán vì sao lão lại như vậy, nhưng lúc mọi người khởi hành ở trên cầu Chu Tước, nghĩ đến cỏ dại mọc cao quá đầu gối ở bên cạnh chiếc cầu,chẳng biết tại sao, lại nhìn thoáng qua cái ngõ nhỏ u tĩnh ở phía trước, trong nội tâm bất chợt dâng lên nỗi ưu tư .

Vân Mộng Công Chúa không có chút gì gọi là ưu tư, có lẽ cô ta đang nghĩ, "Cái tên Thượng Sư này cũng thật sự kỳ quái, ta kỳ thật không muốn gặp lão, cảm thấy lão giống như không phải người, ừm... trông giống một u linh thì đúng hơn. Nhưng Thái Tử đại ca ca nếu muốn thuận lợi đăng cơ, nhất định phải lôi kéo vị Thượng Sư này mới được..." Nghĩ tới đây, cô nhẹ nhàng mà thở dài một cái.

Mọi người đi xuống cầu Chu Tước, đến trước ngõ Ô Y, có binh vệ tiến lêncản trở và tra hỏi, có Diêu Nghiễm Hiếu ở đây, thậm chí không cần phải nói, ngũ quân Đô Đốc Phủ sẽ phái người thủ vệ tại đây.

Chỗ này có lẽ còn có dân chúng bình thường ở lại, nhưng không có người tầm thường, nếu như không được binh vệ cho phép, tuyệt đối không thể bước vào ngõ Ô Y nửa bước.

Binh vệ đang canh giữ ngõ thấy Vân Mộng Công Chúa đến đây, không dám ngăn trở, vội dẫn đám người Vân Mộng Công Chúa tới vào sâu trong ngõ rồi dừng lại phía trước một cái sân.

Không gian trong ngõ nhỏ chỉ là một màu đen kịt, có một loại khí tứctạo ra áp lực nói không nên lời. Tại đây không có chim yến, trước đây vào thời hai nhà Vương, Tạ còn đang thịnh, hẳn chim yến cũng không dám bay đến nơi đây.

Mọi người nhìn qua hàng rào, chỉ thấy được bên trong chỉ có bóng tối đặc quánh, trong màn đêm đó leo lắt một ngọn đèn dầu đang cháy. Mặc dù trong bóng đêm, ngọn đèn có vẻ làm người ta có cảm giác chói mắt, nhưng lại có chút mê ly, làm tâm thức mọi người cảm nhận được nỗi hiu quạnh của sự cô đơn.

Vân Mộng Công Chúa trong lòng thầm nhũ, "Cái tên Hòa Thượng Đạo Sĩđáng chết này, Phụ Hoàng muốn cho lão tu hành ở tòa phủ lớn, Phủ Đệ đẹp đẽ phù hoa, nhưng lão chưa bao giờ đồng ý, sao lại thích ở những âm u đáng sợ này cơ chứ?"

Binh vệ thận trọng gõ cửa, không bao lâu, cửa viện mở ra, một vị Tiểu Hòa Thượng đi tới, bẩm: "Công Chúa mới đến."

Ánh mắt Tập Lan Đình chớp động, đột nhiên hỏi: "Tiểu Sư phụ, Thượng Sư còn chưa nghỉ ngơi sao?" Y nhận biết hòa thượng kia vốn là khánh thọ tự Hòa Thượng Ngộ Tính, lúc trước Khánh Thọ tự phát sinh án mạng, Ngộ Tâm phục thị Diêu Nghiễm Hiếu bị chết, có lẽ vị hòa thượng Ngộ Tính nàylà người phát hiện đầu tiên.

Ngộ Tính chắp tay trước ngực nói: "Thượng Sư gần đây đang thiếu ngủ." Hắn chỉ nói một câu như vậy, liền xoay người dẫn mọi người đi vào. Vào trong phòng, mọi người thấy bốn vách tường đơn sơ, chỉ có một cái bàn gỗ trên đó đặt một ngọn đèn dầu, Diêu Nghiễm Hiếu mặc một bộ y phục màu đen ngồi ở trên bồ đoàn, trầm mặc, đơn côi giống như trước kia.

Nghe thấy tiếng bước chân, Diêu Nghiễm Hiếu chậm rãi mở đôi mắt ra, con ngươi trong hai tròng mắt, đã có chút mờ đục.

So với lúc ông ta đang ở tại Khánh Thọ tự, dường như càng thêm già nua.Tập Lan Đình bước lên trước, giải thích: "Thượng Sư, bây giờ vốn đã là ban đêm, Công Chúa cũng không muốn quấy rầy Thượng Sư an giấc, nhưng Thu Trường Phong bị trúng độc hiện giờ đang còn hôn mê bất tỉnh, Công Chúa lo lắng cho sự an nguy của Thu Thiên Hộ, biết rõ Thượng Sư có biện pháp để giải độc, bởi vậy mới mạo muội đến đây. . ." Y chỉ sợ tính tình của Công Chúa, nói không nên câu lọt tai, vì thế nên mới tranh nói trước, nêu rõ nguyên do.

Với lý do này Tập Lan Đình rất yên tâm. Trong lòng y, kỳ thật cảm thấy Diêu Nghiễm Hiếu có thể giải độc. Trước kia khi Diêu Nghiễm Hiếu còn đi theo Chu Lệ, lão tu hành cả tăng lẫn đạo, thậm chí thông hiểu y thuật,xem bói, muốn giải độc cho Thu Trường Phong, cũng không phải là việc khó. Huống chi, y đã từng nghe Diệp Vũ Hà nói, Tàng Cửu Thiên chỉ muốn bắt giữ Thu Trường Phong mà thôi, nên y chắc chắn chỉ dùng thuốc mê, chứ không phải là độc dược trí mạng.

Diêu Nghiễm Hiếu liếc nhìn Thu Trường Phong đang hôn mê, gật đầu nói: "Ta biết rồi. Để Thu Trường Phong ở lại, còn các ngươi về đi."

Mọi người đều sững sờ, không dự đoán được kết quả này.

Tập Lan Đình cười khổ, Vân Mộng Công Chúa lại kềm nén không được, bước lên phía trước nói: "Hòa Thượng Đạo Sĩ, ngươi bảo Thu TrườngPhong lấy « Nhật Nguyệt ca », nhưng hắn đã đánh mất, ta may mắn tìm về được đấy."

Trên đường lúc đi đến, cô đã lấy « Nhật Nguyệt ca » từ trong ngực ra giấu vào trong bụng, thời khắc này cô bất chấp tất cả, móc ra quyển sách kia, thần sắc có chút đắc ý.

Diêu Nghiễm Hiếu giống như bị ba chữ "Nhật Nguyệt ca" làm cho bừng tỉnh, ánh mắt đục ngầu nhìn phía Vân Mộng, sau một lúc lâu, mới nhìn vào quyển sách kia, không biết trải qua bao nhiêu vất vả đau khổ, quyển sách “Nhật Nguyệt ca” này mới đến đây.Mọi người nhịn không được trong lòng trở nên khẩn trương tâm thần thì bất định, muốn xem Diêu Nghiễm Hiếu có phản ứng như thế nào.

Diêu Nghiễm Hiếu đã từng sai rất nhiều người đi lấy quyển « Nhật Nguyệt ca » này, cho dù là người mù cũng biết trong đó nhất định có điều gì đó không đơn giản. Hôm nay « Nhật Nguyệt ca » đến bên người Diêu Nghiễm Hiếu, Diêu Nghiễm Hiếu cuối cùng sẽ nói ra đáp án kinh thiên gì đây?

Diêu Nghiễm Hiếu cũng không nói gì, lão chỉ nhìn quyển « Nhật Nguyệt ca » kia, khóe miệng hé một nụ cười.Nhưng nụ cười kia, tuyệt không phải vui sướng, thưởng thức vật quý giá, ở bên trong nụ cười kia, xen lẫn vào đó là sự mỉa mai, thậm chí còn có một chút ác độc, dữ tợn.

Vân Mộng Công Chúa trông thấy dáng vẻ tươi cười của Diêu Nghiễm Hiếu, chỉ cảm thấy quanh thân giống như đều có kiến bò, miệng quát to một tiếng, đột nhiên tay run lên, sách lại rớt xuống.

Diệp Vũ Hà hơi kinh ngạc, phất tay bắt được « Nhật Nguyệt ca » .

Trong phòng yên lặng, yên lặng ngay cả tiếng tim đập như trống trong ngực, tiếng nhịp hô hấp đều nghe được. Cho dù Tập Lan Đình nhìn thấyDiêu Nghiễm Hiếu đang cười tươi, cũng nhịn không được nữa thầm kinh hãi, không biết tại sao Diêu Nghiễm Hiếu lại có biểu lộ như vậy?

Chỉ thấy Diêu Nghiễm Hiếu rốt cục không cười nữa, giọng nói đã trở lại âm lãnh, chậm rãi bảo: "Không tệ, đúng là quyển sách này, để xuống đi. Các ngươi. . . Lui ra."

Vân Mộng Công Chúa vừa sợ vừa giận, trong lòng cô vốn đang tràn đầy sự hoan hỉ, thậm chí đã tính toán tới chuyên sau khi Thượng Sư nhận được « Nhật Nguyệt ca », sẽ vô cùng vui mừng, đồng ý giúp cô làm vài chuyện, làm gì ngờ được Diêu Nghiễm Hiếu thể hiện thái độ như thế này.Chẳng lẽ là, cô trải qua bao nhiêu vất vả, hao hết tâm tư, thậm chí đã trải qua nguy hiểm sinh tử, để đổi lấy kết quả này?

Vân Mộng Công Chúa đang định quát hỏi, Tập Lan Đình cuống quít giật ống tay áo của cô, thì thầm khuyên can: "Công Chúa, Thượng Sư mệt mỏi, chúng ta đi thôi." Y bỗng dưng cảm giác có cái gì không đúng, chỉ sợ chọc giận Thượng Sư, lại biến khéo hóa thành vụng.

Vân Mộng Công Chúa biết rõ tính cách của Tập Lan Đình, thấy y như thế, chỉ sợ là có vấn đề gì, chỉ có thể nói: "Thượng Sư, cái kia. . . Ta đi." Cô ủy khuất cáo lui, vốn tưởng rằng Diêu Nghiễm Hiếu sẽ an ủi hai câu, khôngngờ Diêu Nghiễm Hiếu hai mắt nhắm nghiền, không nói thêm gì nữa.

Vân Mộng Công Chúa nhịn không được dậm chân, trong chớp mắt đã rời đi.

Diệp Vũ Hà buông « Nhật Nguyệt ca » xuống, đi theo Vân Mộng Công Chúa rời đi, rồi khẽ quay đầu lại nhìn một cái. Nhìn ánh sáng phát ra từ cây đèn dầu, không biết do hoa mắt hay là vì cái gì, cô cảm giác được Thu Trường Phong nằm tại đó, tựa hồ nhíu mày. . .

Đêm lạnh như nước, tàn nguyệt ngưng bạch. Gió thổi trên cây ngô đồng, những tiếng loạt xoạt vang lên, ở bên trong phòng càng tĩnh lặng hơn.Ánh đèn dầu lúc sáng lúc tối, chiếu lên trên mặt Diêu Nghiễm Hiếu, có vẻ âm tình bất định. Lão vẫn duy trì cái trạng thái ngây ngô, nhìn qua ngọn đèn dầu, tinh thần phảng phất như màn đêm ngoài kia, mặc kệ đèn, đến chuyện binh loạn Tử Yên nhiều năm trước. . .

Đèn dầu bỗng nổ một tiếng, một đóa hoa lửa phát ra giữa màn đêm yên tĩnh, giống như một ngọn sao băng phóng qua bầu trời, thoáng qua tức thì rồi lại tắy.

Diêu Nghiễm Hiếu trong mắt tựa hồ cũng sáng lên, đột nhiên nói: "Bọn họ đều không rõ, ngươi hiểu chưa?"Những lời này hắn hỏi thật kỳ quái, bọn người Vân Mộng Công Chúa sớm đã rời đi, trong phòng trừ hắn ra, chỉ có Thu Trường Phong đang hôn mê chưa tỉnh, lão nói những lời này, để cho ai nghe cơ chứ?

"Thượng Sư, Ty Chức hiểu một chút, nhưng có rất nhiều điều không hiểu." Một người trả lời, trước sau bình tĩnh như một. Không có người thứ ba ở đây, bằng không thì cũng sẽ bị câu trả lời bất thình lình dọa cho hoảng sợ.

Người trả lời đúng là Thu Trường Phong!

Thu Trường Phong ngồi dậy, vẻ mặt xám xanh biến mất không thấy gìnữa, mà chuyển biến thành màu tái nhợt, dưới ngọn đèn lờ mờ, cũng có vẻ sáng tối bất định.

Hắn vậy mà đã tỉnh lại.

Diêu Nghiễm Hiếu căn bản không có động thủ trị liệu hắn, hắn trúng thuốc mê lợi hại Đông Doanh Nhẫn Giả, làm sao có thể đột nhiên tỉnh lại?

Diêu Nghiễm Hiếu nghe Thu Trường Phong trả lời, không có nửa phần ngoài ý muốn, chỉ là nhìn qua cây đèn dầu nói: "Hỏa hoàng, phong nhứ, Mộc Khiếu, đất điêu vốn cũng không phải là bốn loại độc vật thông thường có thể luyện chế ra độc dược. Nhưng thế gian vạn vật kỳ diệu,bốn loại bột phấn này nếu tùy ý đem hai ba trộn lẫn với nhau, đều có thể tạo thành một loại độc dược có dược tính khó hiểu, nếu trộn lẫn với nước, độc tính càng mạnh. Nhưng bốn loại bột phấn được trộn lẫn với Thượng Thủy Lưu, thì lại trở thành không có độc."

Lão rất ít nói, lúc này bỗng dưng nhiều lời như vậy, giống như đối với Thu Trường Phong có chút ngoại lệ. Lão nói ra những cái này cũng chẳng có gì lạ, bởi vì trước khi Diêu Nghiễm Hiếu làm hòa thượng hắn vốn là một Đạo Sĩ, lão khi chính thức trở thành Hòa Thượng, cũng không phải nghiên cứu Phật Giáo Kinh Điển, nhưng lại tìm hiểu Huyền Học số tử vi, Ngũ Hành Thuật Số.Chẳng những Vân Mộng Công Chúa cảm thấy Diêu Nghiễm Hiếu là Quái Nhân, thế nhân làm sao không cho là như vậy?

Thu Trường Phong cười cười, "Thượng Sư quả nhiên kiến văn quảng bác, bốn loại bột phấn phối hợp cùng một chỗ, diệu dụng rất nhiều, vốn là Chính Nhất Phái Thiên Sư Luyện Chế Phù Lục trong lúc vô tình đã phát hiện bí mật. Về sau bị người ta ăn cắp, tại núi Câu Lậu thành lập Đào Hoa giáo chuyên gây ra sóng gió, đặt tên cho phương pháp dùng độc này là Ngũ Độc lưu, làm hại không ít dân chúng. Tuy nhiên về sau Đào Hoa giáo bị Triều Đình tiêu diệt, người cầm đầu chạy trốn tới Hải Ngoại, bởi vậy phương pháp này rơi vào tay Đông Doanh, Đông Doanh Nhẫn Giả đemNgũ Độc lưu hành chi thuật dung hợp với Nhẫn Thuật tạo thành một loại độc thuật, đó là chuyện trong truyền thuyết, trong mắt người ngoài thoạt nhìn rất là quỷ dị."

Diêu Nghiễm Hiếu nhìn qua cây đèn nói: "Ngươi đối với thuật này rõ như lòng bàn tay, đương nhiên phá giải cũng không khó, đã như vầy, vì sao phải giả bộ như bị trúng độc?" Lão mặc dù đang hỏi, nhưng đối với đáp án cũng không thèm để ý.

Thu Trường Phong chậm rãi nói: "Thật sự trúng độc thì không ổn chút, nhưng giả bộ như trúng độc lại có rất nhiều chỗ tốt."Diêu Nghiễm Hiếu thở dài, cũng không hỏi có chỗ tốt gì, chỉ là nói: "Ta không có nhìn lầm ngươi, ngươi cũng không phụ sự phó thác của ta. Sau khi ngươi từ phủ Thuận Thiên xuất phát, trên đường đi đến đây đã xảy ra điều gì?"

Lão lại hỏi những câu kỳ quái, Thu Trường Phong lại không kinh ngạc chút nào, bởi vì nhiệm vụ hắn đi Thanh Điền căn bản vốn cũng không phải là lấy « Nhật Nguyệt ca » .

Kỷ Cương không biết, Vân Mộng Công Chúa cũng đã nghĩ lầm rồi, Mạnh Hiền không rõ ràng lắm, Diệp Vũ Hà đương nhiên cũng không ngờ được.Ngoại trừ Diêu Nghiễm Hiếu và Thu Trường Phong, tất cả mọi người không nghĩ tới qua, ban đầu ở Khánh Thọ tự trong Linh Tháp, Diêu Nghiễm Hiếu cùng Thu Trường Phong ngồi đối diện năm canh giờ, chỉ nói ba câu nói.

Ở Thanh Điền có một lời đồn, trong tay thư đồng Lưu Liễn có bản « Nhật Nguyệt ca » , vốn là do Lưu Bá Ôn viết, dự ngôn của ông ấy về sự phát triển của giang sơn Đại Minh.

Mấy tháng trước ở Phổ Đà Sơn xảy ra án mạng liên tiếp, Quan Hải Chỉ Huy Sứ Kiều Vũ Dương cũng chết trong đó, Kiều Vũ Dương trước khichết, có lưu lại hai câu nói, "Rồng cuối cùng cũng phải trở lại biển lớn, mười vạn ma quân máu chảy không ngừng", hai câu này là ở trong « Nhật Nguyệt ca » viết ra.

Ngươi đi Thanh Điền nhìn xem « Nhật Nguyệt ca » còn ở trong tay Lưu Thái Tức hay không, sau đó đến Nam Kinh tụ hợp cùng ta, rồi đem chuyện trên đường liên quan đến « Nhật Nguyệt ca » nói cho ta nghe.

Trong năm canh giờ, Diêu Nghiễm Hiếu đối với Thu Trường Phong nói hết thảy.

Diêu Nghiễm Hiếu chỉ muốn Thu Trường Phong nhìn xem « Nhật Nguyệtca » phải chăng vẫn còn ở trong tay Lưu Thái Tức chứ không nghĩ gì khác. Bởi vậy Thu Trường Phong sau khi nghe nói « Nhật Nguyệt ca » bị mất trộm, cũng không thèm để ý. Hắn biết rõ người trộm sách là Diệp Vũ Hà, là vì Vân Mộng Công Chúa mà đi trộm, nhưng hắn không có vạch trần.

Lúc trước Thu Trường Phong chỉ hỏi Diêu Nghiễm Hiếu một câu, "có muốn đoạt lại « Nhật Nguyệt ca » không?" khi đó Thu Trường Phong há chỉ muốn hỏi một câu đã dừng lại sao, hắn có quá nhiều vấn đề muốn hỏi.

Thật sự trong « Nhật Nguyệt ca » có những loại chuyện giống nhưchuyện thần thoại vậy sao? Bản « Nhật Nguyệt ca » của Lưu Bá Ôn , vì sao trước kia cho tới bây giờ không có ai biết?

Án mạng Phổ Đà và « Nhật Nguyệt ca » có quan hệ gì?

"Rồng cuối cùng cũng phải trở lại biển lớn, mười vạn ma quân máu chảy không ngừng" rốt cuộc là có ý gì?

Diêu Nghiễm Hiếu hiển nhiên đã biết muốn lấy « Nhật Nguyệt ca » sẽ có khó khăn trắc trở, Diêu Nghiễm Hiếu phái Thu Trường Phong đi mục đích thực sự là gì?Rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng một vấn đề Diêu Nghiễm Hiếu cũng không trả lời, vì vậy Thu Trường Phong liền tới Thanh Điền.

Đoạn đường này đi tới đi lui, từ phủ Thuận Thiên đến Thanh Điền, từ Thanh Điền đến Ứng Thiên Phủ Nam Kinh, Thu Trường Phong hiểu rất nhiều sự tình, nhưng sự tình không rõ còn nhiều hơn.

Trầm ngâm một lát, Thu Trường Phong mới nói: "Ty chức nghe theo sự phân phó của ngài, dẫn hai người Mạnh Hiền, Diêu Tam Tư từ phủ Thuận Thiên xuất phát thẳng về phía nam, một đường đến Thanh Điền. Sau khi đến Phân Thủy Phủ Hàng Châu, ty chức mới nói cho hai người Mạnh Hiềnmục đích chuyến đi này, sau khi đến Thanh Điền, mới tìm Lý Tri huyện hạ lệnh tìm kiếm Lưu Thái Tức, ty chức không để cho tiết lộ chút phong thanh nào."

Thu Trường Phong như có điều suy nghĩ nhìn về phía Diêu Nghiễm Hiếu, chỉ thấy Diêu Nghiễm Hiếuvẫn chăm chú quan sát ngọn đèn, không biết có nghe hắn nói hay không. Ngụ ý của Thu Trường Phong chính là, "Ta không có tiết lộ một chút tin tức nào, nhưng không biết làm sao những Nhẫn Giả kia biết được chuyện này mà đến đoạt « Nhật Nguyệt ca » ?"

Diêu Nghiễm Hiếu không nói, Thu Trường Phong cũng không nói rõ. VânMộng Công Chúa cho rằng Diêu Nghiễm Hiếu gần đất xa trời, rất là hồ đồ, Thu Trường Phong lại biết, Diêu Nghiễm Hiếu tinh tường hơn ai khác.

"Sau khi điều tra, tại hạ phát hiện ở Thanh Điền có một vụ án oan, hỏi thăm vài câu. Người chết trong vụ án kia gọi là Lưu lão thành, có con trai gọi là Lưu Năng..." Hắn nói qua một lượt vụ án kia, dừng lại trong chốc lát, Thu Trường Phong lại nói: "Ty chức làm như không biết rõ tình hình, không muốn nhúng tay vào, nhưng biết rõ Lưu Năng bị oan uổng, lại không thể mặc kệ."

Thu Trường Phong cũng không phải là là hạng người thích nói nhảm,đương nhiên sẽ không nới đến chuyện xuôi nam, nhưng vụ án của Lưu lão thành cũng không phải là việc bình thường, có chút quan hệ cùng với « Nhật Nguyệt ca », nếu đã như vậy, hắn cứ kể thôi.

Ngọn đèn sáng ngời, trong con ngươi Diêu Nghiễm Hiếu cũng lóe lên một chút hào quang, đột nhiên hỏi: "Vì cái gì không thể không quản?" ngay cả khi « Nhật Nguyệt ca » được đặt lên bàn, lão căn bản cũng không thèm liếc một cái, nhưng việc này củaThu Trường Phong giống như lão có chút hứng thú.

Nếu Vân Mộng Công Chúa vẫn còn ở tại đây, chỉ sợ muốn mắng hai ngườikia đều không bình thường.

Thu Trường Phong ngẩng đầu nói: "Ty Chức thân là Cẩm Y Vệ, thân phụ là kỳ ký của Thánh Thượng nên không dám lơ là. Lúc Thái Tổ thiết lập nhất vệ Cẩm Y, nhưng ít nhiều thì Cẩm Y Vệ bấy giờ có chút... lạm sát, trái pháp luật. . ."

Thu Trường Phong nói được như vậy đã là khách khí lắm rồi, kỳ thật bấy giờ Cẩm Y Vệ đâu chỉ là lạm sát, trái pháp luật, quả thực có thể nói là giết người như ngóe.

Hơn mười vạn quan viên triều đình và những người dân bị liên đới ởtrong mấy vụ đại án thời Hồng Vũ, đều bị Cẩm Y Vệ xử lý bằng cực hình...

Sau một lúc lâu, Thu Trường Phong mới nói: "Sau này lúc về già Thái Tổ mới hối hận, đã ra lệnh huỷ bỏ Cẩm Y Vệ. Lần này Thánh Thượng thiết lập lại cấm vệ quân, có hai dụng ý, một là muốn đền bù tội lỗi năm xưa của Thái Tổ... Thứ hai là muốn nói cho người trong thiên hạ, 'Kẻ làm xe lo người ngồi xe không sang quý, kẻ làm tên sợ tên không có sức sát thương. Như vậy há chẳng phải là lo sợ thái quá? Nếu cứ làm tốt công việc của mình sao còn phải sợ gièm pha!' Cẩm Y hay Ma Y cũng lắm chỉ là cái tên gọi mà thôi, mục đích lập ra lần này Cẩm Y vệ thực sự là duy trìkỷ cương của Đại Minh, mà không phải để làm loạn cương thường của Đại Minh. Đã như vậy, Ty Chức nhìn thấy oan án sẽ không bỏ qua, nhất định phải để ý tới, làm cho sự thật phơi ra ánh sáng mới không phụ lại dụng tâm thành lập lại Cẩm Y Vệ của Thánh Thượng."

Trong đôi mắt lờ mờ của Diêu Nghiễm Hiếu đột nhiên xuất hiện một tia kích động, lẩm bẩm nói: "Hay lắm, ngươi nói tiếp."

Thu Trường Phong nói: "Ty Chức vốn tưởng rằng bản án của Lưu lão không liên quan tới « Nhật Nguyệt ca » , không ngờ lúc tìm được Lưu Thái Tức, mới phát hiện lão đã bị người ta đâm chết, « Nhật Nguyệt ca »cũng bị người đó đoạt đi, nhưng lưu lại manh mối liên quan tới Vương Thúy Liên... Ty Chức cảm giác sự tình có chút kỳ quặc, liền đi tới chỗ ở của Vương Thúy Liên, không ngờ thậm chí có Nhẫn Giả đã đến đây, cướp Công Chúa đi. . ."

Hắn lại bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra ở cái miếu đổ nát kia, những chuyện này cho dù kể lại, đều có chút kinh tâm động phách, lớp lớp âm mưu quỷ dị.

Diêu Nghiễm Hiếu vẫn nghe, nhưng đã khôi phục dáng vẻ đờ đẫn như ban đầu, giống như đối với mấy sự tình quỷ dị này, căn bản không để tronglòng.

Thu Trường Phong càng thêm kỳ quái, cảm giác phản ứng của Diêu Nghiễm Hiếu vượt quá lẽ thường. Dựa theo lẽ thường, Diêu Nghiễm Hiếu vốn phải giật mình kinh ngạc, truy hỏi đến tột cùng, nhưng hãy nhìn biểu hiện của Diêu Nghiễm Hiếu, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của lão, không có chút nào sợ hãi.

Sau khi Thu Trường Phong tường thuật hết mọi việc, lúc này mới hoang mang nói: "Rất hiển nhiên, tên Quỷ mặt người trong lúc nói chuyện cũng đã nói ra điều kiện, dùng công chúa và « Nhật Nguyệt ca » để traođổi, nhưng mà tàng địa cửu hãm và tên Quỷ mặt người trao đổi là cái gì? Nhưng để cho Quỷ mặt người phải hao hết tâm tư bắt cóc Công Chúa, mà lại đối xử với Công Chúa khá tử tế, chắc hẳn có dụng ý trong đó, thật sự khiến cho Ty Chức nghĩ mãi mà không rõ. Mà quyển « Nhật Nguyệt ca » kia, đến tột cùng là viết cái gì, lại làm kinh động những Nhẫn Giả này đến đấy để giết người đoạt sách, cũng là sự tình làm Ty Chức hoang mang mãi."

Đang khi nói chuyện, ánh mắt Thu Trường Phong nhìn đến quyển « Nhật Nguyệt ca », trong nội tâm tràn đầy nghi hoặc.Diêu Nghiễm Hiếu đột nhiên hỏi: "Dựa theo những gì ngươi kể, quyển « Nhật Nguyệt ca » đã từng đến tay ngươi, nhưng ngươi chưa từng giở xem sao?" Thấy Thu Trường Phong gật gật đầu, Diêu Nghiễm Hiếu chậm rãi hỏi, "Vì sao lại không đọc?"

Thu Trường Phong trầm mặc hồi lâu mới nói: "Ty Chức không dám xem."

Điều này thật sự là câu trả lời kỳ quái, sách chính là sách, có cái gì mà không dám nhìn? Chẳng lẽ mở sách này ra xem, sẽ có tai họa động trời xảy ra, bởi vậy hắn không dám nhìn? Nhưng làm sao hắn lại biết có tai họa?Diêu Nghiễm Hiếu lại không chút kinh ngạc, tựa hồ đã biết trước câu trả lời rồi, "Ta không muốn xem quyển « Nhật Nguyệt ca », bởi vì hơn hai mươi năm trước, ta đã từng xem qua. Nhưng cho tới bây giờ, ta lại không muốn nhìn, thầm nghĩ ngươi nên xem nó, bởi vì ta cảm thấy... Chỉ có ngươi... Mới có thể tìm được đáp án trong đó."

Đây là sự mong đợi, cũng là mệnh lệnh.

Nhưng cho tới bây giờ Diêu Nghiễm Hiếu và Thu Trường Phong cùng lắm chỉ có duyên hai lần gặp mặt, tại sao lãocoi trọng Thu Trường Phong như thế?Thu Trường Phong hơi chấn động, ánh mắt rốt cục nhìn kỹ quyển sách đang nằm trên bàn.

Hơn hai mươi năm trước Diêu Nghiễm Hiếu đã từng xem qua « Nhật Nguyệt ca », vì sao lão còn muốn hắn xem? Trong sách rốt cuộc có huyền cơ gì?

Nếu như « Nhật Nguyệt ca » đã tồn tại từ nhiều năm trước, vì sao cho tới bây giờ mới gợn sóng?

Thần sắc của Thu Trường Phong có vẻ hơi chần chờ, rốt cục vẫn nhịn không được bèn vươn tay ra, tiến dần về phía ngọn đèn dầu—— lẳng lặngđặt lên quyển sách kia.

Đó là « Nhật Nguyệt ca » , trong đó Lưu Bá Ôn đã ghi lại những dự ngôn của mình về sự phát triển của Đại Minh.

Quyển sách này vừa xuất hiện, liền dẫn phát ra vô số bí ẩn, làm dậy lên gió tanh mưa máu, quyển sách này đã không còn ly kỳ như trong truyền thuyết nữa, thần dị, nhưng dự ngôn ở đời sau?

Ngọn đèn dầu mờ nhạt, chiếu vào cái bàn bị tàn phá, lại tràn lên trên sách một cách quỷ dị, phát ra hào quang nhàn nhạt, giống như thần tích. Hoặc là, cái kia vốn chính là do thần làm ra!Nếu không phải thần, sao có thể dự ngôn chuyện của đời sau?

Lưu Bá Ôn có thể ư?

Thu Trường Phong thở nhẹ một hơi, rốt cục lật trang sách kia ra, lúc mới nhìn, trong mắt hắn tràn đầy sự khó hiểu, đầy sự hoang mang, chỉ sau một lát mà hắn lại toát mồ hôi hột, trong mắt hiện ra sự sợ hãi, thậm chí tay đang nắm trang sách có chút run rẩy.

Hắn vốn là người cực kỳ tỉnh táo, trấn định, cho dù đối phó với những đối thủ khó khăn nhất, mặt cũng không đổi sắc. Nhưng khi hắn đọc quyển sách kia, sắc mặt lại như chứng kiến mười vạn Ma Quân đang vung đaochém giết, máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng.

Trong sách rốt cuộc ghi lại những cái gì, mà khiến cho người như Thu Trường Phong cũng phải thay đổi sắc mặt?