Đế Vương Sủng Thần

Chương 42: Giao phó



Vân Thiển kéo môi cười một cái, giống như hơi thở trầm mặc vừa rồi không phải phát ra từ trên người nàng

“Thái tử Lô Quốc, Thiển chỉ muốn biết rõ, vì sao Ngô đại nhân đột nhiên xuất hiện ở Nhã các, rồi trước khi tới hắn đã từng tiếp xúc qua người nào, rồi thường ngày hắn có đắc tội với ai hay không?...” Vân Thiển liên tiếp đặt ra câu hỏi.

“Vân công tử, vấn đề của Ngô đại nhân thực chất không liên quan đến các vấn đề ngươi hỏi” Tây Lâu mạch nặng nề mở miệng nói.

Nhìn thần sắc lạnh nhạt của Thái tử Lô Quốc, Vân Thiển thực sự hoài nghi Ngô đại nhân đó có phải là người của Lô Quốc bọn họ hay không, nếu phải, vì sao Lô Quốc bọn họ vẫn còn có thể giữ vững bình tĩnh giống như là đang chờ một cái gì đó.

“Thái tử điện hạ, nếu như muốn biết chân tướng sự việc, xin hãy phối hợp với Thiển một chút” Vân Thiển lẳng lặng nhìn hắn, trong lời nói bình tĩnh cơ hồ có chút lạnh lẽo.

Tây Lâu Mạch ngưng mắt nhìn nàng, tựa hồ như hắn muốn từ đôi mắt hắc ngọc kia tìm ra được một chút gì đó.

Bị người nhìn như vậy, Vân Thiển khe khẽ nhíu mày

“Chẳng lẽ ngươi không ý thức được gì sao?” Tây Lâu Mạch đột nhiên mở miệng

Vân Thiển sửng sốt, nàng thật không hiểu ý tứ của hắn. Nhưng có một loại cảm giác bất an nhen nhóm trong lòng nàng.

Nghe được hắn hỏi như vậy, hai người sau lưng nàng rõ ràng cũng đang cứng đờ, kỳ quái nhìn Vân Thiển, cũng không biết là đang nghĩ tới điều gì.

“Người của Lô Quốc chúng ta thiệt mạng, Hoàng thượng của Thánh hoàng triều các ngươi tự nhiên sẽ cho chúng ta câu trả lời thỏa đáng…” Nói đến chỗ này, đôi hắc mâu của Tây Lâu Mạch thâm thúy nheo lại, tựa hồ hắn đang nhìn thấu biểu lộ của nàng sau chiếc mặt nạ kia.

Vân Thiển sắc mặt trầm xuống, ánh mắt nhìn Tây Lâu Mạch thu hồi.

Đúng vậy. Nàng như thế nào lại không nghĩ tới vấn đề này.

Người của Lô Quốc chết tại Nhã các, vì sao Hoàng thượng ngoài giam Cô Độc Úy vào đại lao, thì hoàn toàn không động gì tới nàng. Phát sinh loại chuyện lớn như vậy, vì sao trong ngoài triều đình lại biểu hiện như không hề quan tâm. Sự việc này thật sự quá mức quỷ dị rồi, sự an tĩnh này một chút cũng không phù hợp với thực tế, vậy mà nàng lại không chú ý tới.

Cô Độc Úy, rốt cuộc đã thương lượng gì với Hoàng thượng.

Tây Lâu Mạch thấy nàng dường như đã thông suốt, bên môi càng lộ vẻ vui vẻ.

Nhìn cái cười này, Vân Thiển thế nào lại có cảm giác người này đột nhiên trở nên âm hiểm

Cô Độc Hồng quả nhiên nói không sai, chỉ cần là chuyện liên quan đến người kia, nàng sẽ không chủ động được mà mất đi lý trí cùng sự thanh tĩnh.

“Mặc dù như thế nào, thân là quản sự của Nhã các, ta có nghĩa vụ đem chuyện này làm rõ, nhất định sẽ cho Thái tử điện hạ câu trả lời thỏa đáng” Vân Thiển giương mắt, khẽ nói, ngoài mặt nàng hết sức bình tĩnh, làm cho người khác nhìn không ra được bất kỳ sự bất ổn nào từ nàng.

Điều này làm cho Tây Lâu Mạch hoài nghi trực giác của mình, những điểm vừa rồi hắn nhắc nhở, rốt cuộc nàng có nghe được hay không.

“Vân công tử chẳng lẽ chưa nghe rõ lời mà Bổn cung vừa nói” Tây Lâu Mạch nghiêng đầu, lại một lần hảo ý nhắc nhở nàng, chuyện này nàng không cần nhúng tay vào, đầu mâu của hắn chỉ đến, không phải là Nhã các của nàng, mà là Thánh hoàng triều.

Ba người sau lưng Tây Lâu Mạch bất chợt nhìn nhau, không hiểu sao hôm nay Thái tử lại trở nên tốt bụng như thế. Bình thường lúc nào hắn cũng âm hiểm, vì lợi ích của riêng mình, tuy nói như vậy là đang hình dung Thái tử bọn họ không tốt, nhưng biết bao nhiêu từ như vậy, chung quy chỉ có những từ đó là mô tả đúng hắn nhất.

Vân Thiển nghe vậy chẳng qua cũng chỉ cười cười, cao thâm khó lường nhìn nam nhân đang ngồi ở ghế chủ thượng.

Chính bởi vì như vậy nên nàng mới có dịp thừa cơ hội mà nhúng tay vào, nếu không đem chuyện này mà đè trên người của nàng, thì áp lực đè trên người kia sẽ càng thêm nặng. Mặc dù nàng cũng không biết Cô Độc Úy đã cùng Hoàng thượng thương lượng những chuyện gì, nhưng nàng có thể mơ hồ cảm nhận được, chuyện này có liên quan đến mình. Nếu không, lấy tính tình thường ngày của Hoàng thượng, nàng đã sớm bị bắt lại, chứ không cần thiết phải chờ đến bây giờ.

Bị Vân Thiển nhìn như vậy, sắc mặt Tây Lâu Mạch trầm xuống, hắn dường như cũng đại khái đoán được ý tưởng của Vân Thiển “Ngươi không muốn sống nữa sao…” Hắn lại có chút lo lắng cho thiếu niên ôn hòa đang tươi cười quá đáng ở bên dưới.

“Đa tạ Thái tử điện hạ nhắc nhở, nhưng Thiển hi vọng Thái tử điện hạ có thể cung cấp cho chúng ta một ít tin tức hữu dụng, để cho Nhã các mau sớm tra ra hung thủ” Nàng thản nhiên nói.

“Đừng quên, Cô Độc Hồng bây giờ đã là Thái tử chân chính …” Thân thể Tây Lâu Mạch hướng ghế phía dưới nghiêng xuống, miễn cưỡng nói. Nàng làm như vậy, không thể nghi ngờ là phải đối chọi cùng Cô Độc Hồng. Hắn so với ai khác có thể rõ ràng hơn, Cô Độc Hồng vô cùng muốn Cô Độc Úy chết, đêm qua là minh chứng tốt nhất, mà Vân Thiển làm như vậy chính là giúp đỡ Độc Cô Úy, hành động này, không chọc cho Cô Độc Hồng thẹn quá hóa giận mới là lạ.

“Chuyện này sáng này đã được dán thông cáo trên hoàng bảng, không riêng gì Thánh hoàng triều, sợ rằng các nước khác sớm đã nghe thấy…” Cô Độc Hồng có phải là Thái tử hay không, nàng cũng không quá quan tâm, chỉ cần người kia không bị giam trong đại lao đã là kết quả tốt nhất rồi.

Tây Lâu Mạch thâm thúy nhìn Vân Thiển, mắt hoa đào nheo lại, “Vậy vì sao ngươi…”

Lời còn chưa nói hết, đột nhiên thị vệ thông báo đã vội vã chạy vào.

“Có chuyện gì hoảng hốt như vậy…” bọn họ đang nói chuyện đột nhiên bị người khác cắt đứt, sắc mặt Tây Lâu Mạch hết sức không tốt, hơn nữa người kia lại cố chấp đến mức khiến người khác tức giận, thấy thị vệ vào thông báo đang quỳ gối, hắn thật muốn tiến lên đá cho vài đá để giải tỏa.

“Bẩm Thái tử điện hạ….” có thể nói ra lời này, không cần suy nghĩ cũng biết là người của Tây Lâu Mạch, “Thánh hoàng triều Thái tử mang theo một nhóm người hướng tới bên này…”

Tây Lâu Mạch nghe vậy, lông mày giương lên, theo bản năng nhìn về phía Vân Thiển.

Vân Thiển vui vẻ trên mặt không giảm, chẳng qua là buông ra câu nói không đầu không đuôi “tới thật mau”. Đột nhiên nàng nói ra câu nói với ý châm chọc như vậy, làm Tây Lâu Mạch tinh tế híp mắt

Khi Độc Cô Hồng mang theo đám thị vệ xông vào Dịch cung Lô Quốc, hắc mâu trực tiếp nhìn thẳng vào Vân Thiển.

Doanh Doanh cùng Thanh Y mặt liền biến sắc, lập tức phòng bị nam nhân vừa mới xông vào này, Thanh Y nắm chặt đuôi kiếm.

Cô Độc Hồng lạnh lùng quét mắt về phía hai người sau lưng nàng, ánh mắt cuối cùng vẫn trở lại trên người bạch y thiếu niên

Hồi lâu, Cô Độc Hồng mới hướng đến người đang ngồi trên phía ghế chủ thượng cúi đầu coi như là chào hỏi.

Tây Lâu Mạch híp đôi mắt anh đào, chứa nhiều ý vị “Không biết Thái tử Thánh hoàng triều làm vậy là có ý gì?”

Hàn băng trong đôi mắt đen thâm thúy quét tới, có lẽ bọn họ đều thuộc về loại người hoàng thất cao cao tại thượng, phương thức trao đổi của bọn họ có thể người khác không thể hiểu được

Nhìn hai người này, ánh mắt Vân Thiển trở nên ảm đạm

“Cho Lô quốc câu trả lời thỏa đáng” Cô Độc Hồng mặt biểu lộ vô tình, hắn đột nhiên nói chuyện chính sự làm cho người ta thực không thể không hoài nghi độ xác thực của lời nói này.

Triều đình trong lúc này tới làm việc này, có phải là chuyện kỳ lại hay không…

Nhưng thân là Thái tử một nước, nên Tây Lâu Mạch cũng không biểu hiện, chỉ giả bộ như cái gì cũng không biết “Nga, cho Lô Quốc một giao phó, không biết Thánh hoàng triều Thái tử muốn cho Lô Quốc câu trả lời thỏa đáng như thế nào?”

Tây Lâu Mạch không nghĩ tới, đêm qua bọn họ vừa hợp tác để giết hết người của Cô Độc Úy, thì hôm nay Cô Độc Hồng lại có ngay hành động thực tế. Thế lực trong bóng tối sau lưng Cô Độc Úy đã bị hắn tiêu diệt gọn ghẽ, nhưng Cô Độc Úy vẫn là sống sờ sờ trước mặt hắn, cho nên, lần này hắn tới….

Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về người Vân Thiển, chỉ thấy bạch y thiếu niên lẳng lặng đứng thẳng, tràn đầy sức quyến rũ, trên người hắn như phát ra ánh sáng thần thánh, một loại ánh sáng nhu hòa mà trước giờ người ta chưa từng thấy, như mọi loại ma lực, làm cho mọi người trong phòng cùng một lúc ngừng hô hấp.