Đế Vương Họa Mi

Chương 10: Sơn vũ dục lai phong mãn lâu



Tối hôm đó, ánh trăng tròn vành vạnh chiếu sáng cổng hoàng thành, vạn vật chìm trong tĩnh lặng.

Bên ngoài Càn Thanh Cung, ba vị thống lĩnh cấm vệ quân, cẩm y vệ, nội thị vệ cùng thuộc hạ đang quỳ rạp trên mặt đất.

Đông Noãn Các bên trong Càn Thành Cung,các đại thần dập đầu xuống thảm, Phó Diêu quỳ phía trước, không ai dámthở mạnh, chỉ duy nhất hai vị vương gia vẫn đứng đó.

Thánh Cảnh Đế ngồi trên bệ rồng, ánh mắtlạnh lùng nhìn về phía các đại thần, lửa giận càng lúc càng bốc lên cao, cơ hồ sắp bùng nổ. Không khí trong phòng sôi sùng sục tựa nham thạchđang phun trào. Cao Viễn đứng im lặng, trong lòng thở dài cảm thán.Không ngờ quý phi xuất cung lần này lại phát sinh chuyện! Quý phi gặpnạn, may mắn nhờ khối ngọc bội trước ngực đỡ hộ một đao, bằng không đãnguy cấp đến tính mạng. Thiên tử nổi giận, thi thể ngàn dặm, máu đổkhắp nơi, quả thật đáng sợ! Lý gia có tội ắc sẽ phải báo ứng, chỉ làhình phạt “ngũ mã phanh thây” cũng không tránh khỏi quá mức tàn nhẫn.

Tùng xẻo, chém nửa người, ngũ mã phanhthây, từ lúc khai quốc đến nay Thái Tổ Hoàng Đế đã hạ chỉ phế bỏ vì hình phạt này quá mức tàn nhẫn. Tiên Đế có tấm lòng nhân từ độ lượng, dù làtội phạm “mãi quốc cầu vinh” cũng không dùng qua ba loại hình pháp này.Nhưng hôm nay Thánh Cảnh Đế long nhan phẫn nộ, muốn trực tiếp dùng ngũmã phanh thây để xử trí phụ tử Lý thị, các đại thần vô cùng hoảng sợ khi nghe được tin tức, bọn họ đồng loạt tiến cung dâng tấu chương, ngay cảhai vị Vương gia cũng bị kinh động. Mặc cho các đại thần nói khàn cảgiọng, Thánh Cảnh Đế vẫn nghiêm mặt lạnh lùng không hé nửa lời, cũngkhông tức giận, thái độ này càng khiến các thần tử vốn đã sợ càng thêmsợ, bọn họ quỳ rạp không dám động đậy.

“Hoàng huynh, thần đệ cũng cho rằng hìnhpháp ngũ mã phanh thây quá mức tàn nhẫn, người của Lý gia đều đã bị hạngục, thỉnh hoàng huynh lưu cho bọn họ một cái chết toàn thây!”, ngườivừa mở miệng là Minh Vương. Minh Vương mặc dù giết địch vô số trên chiến trường nhưng lại là một người nhân hậu. Nhìn các đại thần bị dọa đếnthất hồn lạc phách, lại thấy Hoàng Đế lại không khai mở kim khẩu, MinhVương liền lên tiếng khuyên giải. Trong hai vị hoàng đệ của mình, ThánhCảnh Đế nhận thấy hắn là người giống với phụ hoàng nhất. Kỳ Vương thìngược lại, hắn cực kỳ giống hoàng huynh của mình, diện mạo như ngọcnhưng tâm ngoan thủ lạt, chỉ là thời điểm hắn nghe Minh Vương mở miệngcầu tình cũng góp lời tán đồng, bảo rằng hình phạt này quả thật quá mứctàn khốc. Tuy nhiên, thẳng thắn mà nói, hắn có thể lý giải được tâm tình của Hoàng Đế. Nếu đổi lại là Thanh Quân gặp phải sự tình như thế, hắncũng tuyệt đối không nương tay, nhưng hoàng đệ đã mở miệng cầu tình, hắn cũng nên giúp một tay a!

“Các ngươi cũng nghĩ như vậy?”, hai vịvương gia đã lên tiếng, Thánh Cảnh Đế không thể mãi im lặng, các đạithần thở nhẹ một hơi.

“Khởi tấu bệ hạ, nữ quan của quý phi nương nương có lời muốn tâu!”, nội thị quỳ xuống hồi bẩm.

“Mau truyền!”, lúc này tâm Hoàng Đế đậpnhanh hơn bình thường. Vết thương trên ngực Tranh không sâu nhưng lạimất quá nhiều máu, lúc trở về đến hậu cung đã lâm vào hôn mê, hiện tạiđang tịnh dưỡng tại Tây Noãn Các trong Càn Thanh Cung. Thái y đã nói vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, khi ấy hắn mới yên tâm đến ĐôngNoãn Các triệu kiến các đại thần.

“Bệ hạ thánh an”, Tình Sương nhẹ nhàngtiến vào, phong thái ung dung không vì sự tồn tại của các đại thần trong điện mà có chút bối rối.

“Bình thân! Quý phi thế nào?”, Thánh Cảnh Đế vội vàng hỏi.

“Hồi bẩm bệ hạ, nương nương đã tỉnh lại,tinh thần rất tốt, không có nguy hiểm gì. Thái y cũng nói nương nươngkhông có vấn đề, chỉ cần tịnh dưỡng là được. Chỉ là…nương nương có lờiphân phó nô tì chuyển đến bệ hạ”

“Nói”, Hoàng Đế thở dài nhẹ nhõm, cảm xúc cũng dịu xuống rất nhiều.

“Nương nương nói, “nghiêm hình tuấn pháp, chích thị vi quân chi thuật; Nhân chi nhất tự, tài thị vi quân chi đạo” (严刑峻法,只是为君之术;仁之一字,才是为君之道- nghiêm hình chấp pháp, chính là cách làm vua; một chữ “nhân”, chính là đạo làm vua). Nay bệ hạ xử phạt, đừng vì trong lúc tức giận mà lạm hình”, Tình Sương từ tốn nói xong liền cáo lui.

Thánh Cảnh Đế trầm tư nửa ngày mới nói, “Đã vậy, truyền chỉ, phụ tử Lý gia không cần ngũ mã phân thây”

Các đại thần dập đầu tạ ân, bọn họ vừakinh ngạc lực ảnh hưởng của quý phi vừa âm thầm cảm thán, không ngờ mộtnữ tử lại nói được những lời như vậy.

“Các khanh lui xuống! Trẫm đến chỗ quýphi”, mọi người cung tiễn ngự giá đến Tây Noãn Các. Cao Viễn cùng TìnhSương vội vàng theo sau.

Bên trong Tây Noãn Các, không khí dườngnhư đã bình thường trở lại, chỉ khi nhìn đến thái độ của các nữ quan nội thị mới thấy được sự khẩn trương ở nơi này. Quý phi xảy ra chuyện, long nhan giận dữ, có lẽ mọi người sẽ không bao giờ quên được thảm trạngngày hôm đó, lúc quý phi hôn mê bất tỉnh hồi cung, thần sắc của bệ hạtại thời điểm đó quả thật rất đáng sợ. Thái y cùng nội thị đứng bênngoài nhìn thấy ngự giá liền vội vàng quỳ xuống hành lễ. Thánh Cảnh Đếcước bộ nhẹ nhàng đi vào nội điện Tây Noãn Các, Tình Sương Tình Tuyếtcùng sáu nữ quan hành lễ, hắn phất tay cho các nàng lui xuống. Rèm mỏngmàu hoàng kim nhẹ nhàng lay động, thân ảnh mỹ nhân thấp thoáng bên trong long sàn. Hoàng Đế nhẹ vén rèm tiến vào, Tranh lẳng lặng nằm trêngiường kim ngọc thất bảo, an tĩnh chìm vào giấc ngủ say. Mái tóc dàitung xõa trên gối, trên người chỉ mặc tiểu y màu vàng ẩn hiện vết thương trên ngực, đau đớn tràn ngập trong ánh mắt của hắn.

Hoàng Đế ngồi cạnh giường, hắn cúi ngườinhẹ nhàng hôn lên mi mắt và hai má của nàng. Giây phút này nhìn nàngbình yên trong giấc ngủ, hắn mới nhận ra tất cả không phải là cơn ácmộng, “nàng an toàn”, không có việc gì. Hôm nay, nàng toàn thân đẫm máuđược đưa về hoàng cung, Thánh Cảnh Đế hoảng loạn đến điên cuồng. Lửagiận ngập trời khiến toàn bộ hộ vệ của nàng sợ hãi quỳ gối bên ngoài Càn Thanh Cung. Chỉ đến khi thái y tới, bảo rằng nàng mất máu nhiều nhưngkhông nguy hiểm đến tính mạng, lúc ấy hắn mới bình tĩnh trở lại. Tênthích khách suýt trốn thóat nhưng bị Tình Sương Tình Tuyết cùng Phó Diêu bao vây tóm được, hắn đã hạ lệnh cho cẩm y vệ tra tấn thích khách. Hắnhận, thật sự muốn lập tức xé xác tên thích khách mới hả cơn giận. Bọn họ dùng nhiều hình thức tra tấn tàn khốc ngoan độc mới tra được kẻ chủ mưu là Lý gia. Ngay lập tức, Lý mỹ nhân được ban ba thước bạch lăng, cửutộc Lý gia bị hạ ngục. Hoàng Đế cúi đầu nhìn Tranh, hắn cẩn thận đểkhông chạm vào người nàng, tâm trí trầm lắng trong làn u hương. Không ai nhận ra, ngày hôm nay mặc dù thoạt nhìn hắn rất trấn tĩnh, nhưng bàntay bên dưới ống tay áo đang cố gắng kìm nén run rẩy. Nhìn nàng nằm đóbất tỉnh, không chút động đậy, vốn tưởng rằng bản thân trải qua nhiềumưa gió như vậy, trên đời này hẳn không còn điều gì có thể khiến hắn sợhãi, nhưng hôm nay hắn quả thật rất sợ, tựa như một mảnh tâm của mình bị ai đó cắt ra ngoài. Hắn vô cùng hối hận, hắn không nên vì Lý mỹ nhân có nét tương tự Tranh liền nạp nàng làm tần phi, nếu không thì Tranh sẽkhông gặp phải tình cảnh này.

Tranh nhắm mắt nhưng không ngủ. Từ lúctỉnh lại, nhìn thấy xung quanh náo lọan, lòng của nàng cũng loạn khôngkém. “Người tính không bằng trời tính”, kế hoạch hoàn hảo như thế, nànglàm sao nghĩ đến chuyện có thích khách a, toàn bộ kế họach đều tan thành mây khói. Vốn nàng định tạo tình huống thích khách giả, nào ngờ “lộnggiả thành thật”, chính nàng bị thương nằm ở nơi này, không lẽ phật tổmuốn trừng phạt sự vô tình của nàng, nên mới làm cho nàng chịu đau khổthế này? Tranh cười chua xót, nàng nửa tỉnh nửa mê được đưa về cung,trong mơ hồ nàng vẫn nghe được thanh âm giận dữ của Thánh Cảnh Đế, cảmgiác được hai cánh tay run rẩy của hắn khi ôm nàng vào lòng. Vừa mớitỉnh lại, nghe tin hắn dùng hình pháp ngũ mã phân thây trừng phạt kẻ chủ mưu, nàng vội vàng phân phó Tình Sương đi cầu tình. Nói không cảm độnglà gạt người, chỉ là, nếu không làm như vậy thì làm sao nàng có thể trốn thoát? Thật sự là tiến thối lưỡng nan a!

“Tỉnh?”, Thánh Cảnh Đế khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy mi mắt Tranh khẽ rung động, hô hấp có chút không đúng liền mở miệng ôn nhu hỏi.

Tranh từ từ mở mắt liền nhìn thấy mạn rèm thêu long phượng trên đỉnh đầu. Hoàng Đế vươn người đứng dậy rồi kéo áo khoác lên người Tranh. Nhẹ nhàng cởi bỏ tiểu y, nhìn thấy vết thươngcòn vương máu, hắn khẽ tiếp tục vuốt tay, trong ánh mắt không che dấuđược sự đau lòng cùng thống khổ. Tranh chớp mắt cúi đầu xuống, nàngkhông dám nhìn vào ánh mắt của hắn.

“Đau?”, Thánh Cảnh Đế nhẹ nhàng hỏi, Tranh ngẫm nghĩ một chút rồi thành thật gật đầu. Rất đau a!

“Thật xin lỗi”, lần đầu tiên Hoàng Đế hạthấp thân phận cao quý. Tranh vô cùng chấn động nhưng vẫn không nói lờinào, nàng chỉ chăm chú nhìn hắn, “Là trẫm sai, trẫm không bảo hộ đượcngươi”, Thánh Cảnh Đế vùi mặt vào mái tóc của Tranh, hắn không muốn nàng nhìn thấy giây phút yếu đuối của hắn.

“Ai cũng không sai, là ta sai”, Tranhthấp giọng thì thào, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi. Là vì bị thươngsao? Ngay cả lòng nàng cũng mềm lại.

***

“Hoàng huynh không đến Tây Noãn Cácsao?”, theo nội thị tiến đến Đông Noãn Các, Kỳ Vương nhìn thấy ThánhCảnh Đế ngồi sau ngự án phê duyệt tấu chương liền nhướng mày trêu ghẹo.Từ lúc quý phi bị thương tới nay, Thánh Cảnh Đế liền chuyển tất cả tấuchương đến Tây Noãn Các phê duyệt, trừ những lúc thượng triều hoặc triệu kiến đại thần, hắn không rời quý phi nửa bước.

“Người nhà của nàng tiến cung thỉnh an,đang trò chuyện ở Tây Noãn Các”, Thánh Cảnh Đế liếc mắt nhìn hoàng đệ,Cao Viễn mang ghế đến cho Kỳ Vươn an tọa.

“Hoàng huynh, thần đệ thỉnh chỉ đến Thanh Hải”, Kỳ Vương nghiêm túc nói.

“Tại sao? Là vì thiên tai ở Xuân Giang?”, Hoàng Đế ngự bút trong tay. Tuy chỉ mới đầu hạ, mưa không nhiều, từ đầu năm đến nay lượng nước cũng không quá lớn nhưng hàng năm tại Xuân Giang luôn xảy ra thiên tai. Thanh Hải nằm ở hạ nguồn, Xuân Giang lại giápranh với bờ biển, là nơi hàng năm chịu tổn thất lớn nhất.

“Năm trước Thanh Hải xảy ra thiên tai,nhiều phần tử nổi loạn thừa dịp này tiến hành giết người cướp của, thầnđệ sợ năm nay lại có loại sự kiện này phát sinh, người chịu khổ cũng làlão bá tánh, thần đệ không thể trơ mắt ngồi nhìn. Hơn nữa, cử thần đệđến đó, hoàng huynh cũng có thể yên tâm phần nào”, Kỳ Vương biết họathủy ở Xuân Giang là đại sự, không thể không thận trọng xử lý.

“Cũng đúng, đám tham quan ô lại ở nơi đóvơ vét của dân, có ngươi đi trẫm cũng yên tâm. Tiết Độ Sứ ở Thanh Hảituy là quan thanh liêm nhưng chưa chắc có năng lực quản được đám thamquan này”, Hoàng Đế trầm tư một chút, “Nhưng chuyến đi này ngươi cũngphải đặc biệt chú ý hộ vệ an toàn, mang hộ vệ quân của ngươi theo, còncó cẩm y vệ nữa! Cần phải bình an trở về cho trẫm!”

“Tuân chỉ!”, Kỳ Vương lớn tiếng đáp ứng.Từ khi quý phi gặp chuyện, hoàng huynh cực kỳ quan tâm đến an nguy củabọn hắn, “Lại nói, hoàng huynh, lần này thần đệ phụng chỉ tra xét vụ ánhành thích quý phi, tuy phạm nhân đã đền tội nhưng vẫn còn vài nghi điểm không thể lý giải được”

“Nói”, sắc mặt Hoàng Đế lập tức biến đổi, sau khi cơn chấn động ngày hôm đó qua đi, hắn cũng từng phân tích quanghi điểm này, còn nghĩ bản thân quá đa nghi.

“Đầu tiên, thích khách là người của Lýgia, rất nhiều người trong cấm vệ quân là huynh đệ sinh tử với hắn mớicó thể để hắn trà trộn vào. Chỉ là…Lý gia phái người này đến mai phụcbên ngoài biệt viện của hoàng tẩu, nhưng nữ quan phụng chỉ trấn thủtrong thiên điện lại truy hô thích khách, về điểm này…thần đệ cảm thấycó chút khả nghi. Thứ hai, các nữ quan ở lại trong viện đều bị hôn mê,duy chỉ hoàng tẩu không sao. Nếu thích khách gây nên, trong phòng ắt hẳn phải lưu lại dấu vết. Nhưng khi hoàng tẩu xảy ra chuyện, thích kháchthực sự không có mặt trong phòng, vậy thì tại sao những nữ quan lại bịhôn mê, hơn nữa, tại sao lại hôn mê mà không phải là giết người diệtkhẩu? Thứ ba, cũng là điều thần đệ băn khoăn nhất, chuỗi ngọc bội ngănmột đao của thích khách được hoàng tẩu đeo trên ngực. Theo thần đệ điềutra, ngọc bội kia không phải là cực phẩm trân quý, cũng không phải là kỷ vật yêu thích của hoàng tẩu. Quý phi dâng hương, tại sao lại mang theongọc bội trong người? Nếu là như vậy…chỉ có thể nói…có thể nói…”, KỳVương ngập ngừng một chút.

“Cho nên?”, Thánh Cảnh Đế trầm giọng hỏi.

“Thứ lỗi thần đệ lớn mật nói thẳng, cókhả năng hoàng tẩu muốn thừa dịp này đào tẩu nhưng trùng hợp bị thíchkhách tấn công. Vì tình huống có biến nên kế hoạch kia mới không thànhcông. Chỉ có thể giải thích như vậy mới thông suốt”, Kỳ Vương cũng trầmgiọng đáp lời. Trong lúc nhất thời, Đông Noãn Các chìm trong yên lặng.

***

“Thế nào?”, lệnh cho sáu nữ quan lui rangoài, chỉ để lại Tình Sương Tình Tuyết, tất cả mọi người không câu nệlễ tiết, bọn họ đồng loạt ngồi xuống giường trò chuyện với Tranh.

“Không sao, ta đã có thể xuống giường đilại, chỉ là Tình Sương Tình Tuyết lo lắng quá mức, không cho ta cử độnga!”, gặp được tỉ muội Liễu gia đến viếng thăm, Tranh vô cùng cao hứng.

“Cô nương! Người đừng đỗ lỗi cho chúngta, đây là chỉ ý của bệ hạ, tại sao lại là lỗi của chúng ta được?”, Tình Tuyết mở miệng phản bác.

“Được rồi! Được rồi! Là ta sai!”, Tranhlãng tránh, mỗi khi nhắc tới Thánh Cảnh Đế, trong mắt nàng lại phảngphất một tia u buồn.

Trường Trữ thu hết mọi phản ứng của Tranh vào mắt. Ba tháng nay, mọi người đều bàn tán quý phi đắc sủng, Liễu gia hẳn phải “một nhà làm quan, cả họ được nhờ”, nhưng toàn gia Liễu phủlàm sao còn lòng dạ nghĩ đến việc này, bọn họ chỉ canh cánh trong lòngkhông biết Tranh sống trong cung ra sao. Bệ hạ sủng ái, có thể bảo hộnàng không thể thương tổn nhưng các nàng rất hiểu tính cách của Tranh,cuộc sống nơi đây là thứ Tranh không hề mong muốn.

“Tranh Nhi, trong lòng ngươi muốn thế nào?”, Trường Trữ không buông tha.

Tranh rùng mình, “Cho dù ta muốn thế nào, cũng có được gì đâu”. Kế hoạch lần này thất bại, không biết bao giờ mới được ra khỏi cung, “Trường Trữ, nói thật ra…cho đến giờ ta vẫn muốnthoát khỏi nơi này…chỉ là, hắn đối với ta trọng tình trọng nghĩa, conngười không phải cỏ cây…thật làm khó ta mà…!”

Trường Trữ im lặng, nàng nhìn thấy bộdáng này của Tranh liền biết trong lòng tranh đang đau khổ day dứt. Tựcổ chí kim, tình cảm là vấn đề khó phân giải nhất, người ngoài cuộc làmsao có thể giúp được. Chuyện đã như thế, chi bằng cho nàng thời giannghĩ thông suốt, ai…con người dù thông minh đến mấy, vướng phải cảnh ngộ này thì…muốn trốn không thoát a!

***

Rèm giường lay động, Thánh Cảnh Đế ômchặt mỹ nhân trong lòng nhưng ánh mắt hoàn toàn trống rỗng. Những lời Kỳ Vương nói sáng nay vẫn còn văng vẳng trong đầu hắn…đào tẩu? Hắn mộtlòng một dạ đối đãi với nàng như vậy, nàng có thể tuyệt tình thế sao?Thống khổ cùng ưu thương không che giấu mình trong đáy mắt Hoàng Đế. Sau khi vụ án xảy ra, hắn bình tâm lại liền nhận ra vấn đề có điểm khảnghi, chỉ là hắn không ngờ vấn đề lại liên quan đến nàng, hay nói chínhhắn không dám nhìn thẳng vào sự thật. Từng lời nói của Kỳ Vương tựa nhưthanh chủy thủ bén nhọn đâm sâu vào tim hắn. Nàng là cánh chim trên thảo nguyên, không phải hoàng yến tại Giang Nam. Đôi cánh ấy đang ở tìm kiếm cơ hội vẫy vùng tung bay trên bầu trời bao la. Thánh Cảnh Đế siết chặtvòng tay ôm Tranh vào ngực, trong giấc ngủ, nàng bất an thốt lên vàithanh âm mơ hồ. Kỳ Vương đã xuất phát đến Thanh Hải, hắn lại càng xiếtchặt hộ vệ xung quanh nàng. Vô luận như thế nào cũng không để nàng rờixa hắn! Dù phải hủy đôi cánh kia, hắn cũng phải lưu nàng lại nơi này!

Tranh nép người trong lồng ngực hắn, cảm thấy tư thế không mấy thoải mái, nàng xoay người mơ màng hỏi, “Tại sao còn chưa ngủ?”

Hắn vội vàng nói, “Trẫm đang nghĩ đến vấn đề lũ lụt ở Xuân Giang, hôm nay Tiểu Ngũ thỉnh chỉ xuất phát đến ThanhHải, trẫm có chút lo lắng”

“Lũ lụt ở Xuân Giang?”, Tranh tỉnh ngủ, nàng ngồi dậy, “Ta có việc muốn nói với bệ hạ”

“Lũ lụt ở Xuân Giang chủ yếu là vì nướctừ thượng nguồn chảy quá mạnh, lại nói trung du địa hình thấp, hạ ducũng có vấn đề”, Tranh kéo tay Thánh Cảnh Đế đi vào thư phòng, nơi đâycó một bức họa đồ địa hình ở Xuân Giang, “Nước chảy quá mạnh sẽ cuốntrôi hệ thống đê đều ở trung du, đến hạ du lại càng không cứu vãn được.Mực nước càng dâng cao, dù tường đê đắp cao nhưng cũng sẽ vỡ, như vậymới gây nên tổn thất to lớn ở Thanh Hải. Do đó, muốn ngăn chặn lũ lụt ởXuân Giang, thượng du có thể trực tiếp cho qua, quan trọng nhất là vùngtrung du. Nếu không có biện pháp, chưa nói đến hạ du, địa hình ở trungdu sớm muộn cũng bị hủy mất. Vấn đề này lẽ ra nên giải quyết sớm mớiđúng, tại sao lại để đến ngày hôm nay?”

“Trẫm cũng biết vậy, mỗi năm các triềuthần vẫn nhắc đến vấn đề này. Chỉ là, địa hình ở trung du vốn dĩ đất đai không tốt, không có biện pháp! Vậy nên chỉ có thể làm giảm lực chảy ởthượng du, xây đập chắn đê ở hạ du, còn tại vùng trung du quả thật thúcthủ vô sách!”, Thánh Cảnh Đế nhíu mày, tay phải đập mạnh lên ngự án.

“Ai nói không có biện pháp?”, Tranh vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hoàng Đế.

“Chẳng lẽ…ngươi có cách?”, Thánh Cảnh Đếnhìn thần thái đáng yêu của Tranh, tựa như trên Bác Nhã Lâu, thật hiếmkhi có cơ hội hưởng thụ cảm giác này từ khi nàng tiến cung.

“Trồng cây. Trồng loại đại thụ, rễ cây sẽ bám sâu xuống dưới và giữ đất, do đó chúng ta có thể khống chế đất đai ở trung du không bị nước cuốn đi. Huống chi, địa hình ở trung du so vớihoàng thổ cao nguyên tốt hơn nhiều, biện pháp này là thích hợp nhất”,Tranh nhìn kỹ bản đồ, nghĩ đến khi lũ lụt ở Xuân Giang được giải quyết,chính là tạo phúc cho bá tánh a, nàng không khỏi không cao hứng cực kỳ.

“Giữ đất? Hoàng thổ cao nguyên?”, ThánhCảnh Đế nghe được vài từ xa lạ nên buộc miệng hỏi lại. Tranh cả kinhbiết mình lỡ lời, nàng đành giải thích qua loa một lần. Thánh CảnhĐế cũng không hỏi nhiều, chỉ là trong lòng âm thầm nhớ kỹ.

“Bất quá…năm nay chắc không kịp rồi,Thanh Hải ắt sẽ có loạn dân, chúng ta có thể nhân cơ hội này để thực thi kế hoạch”, ánh mắt Tranh sáng ngời.

“Kế hoạch?”, Hoàng Đế vội vàng hỏi.

“Ta nghĩ, đối với thiên tai ở Xuân Giang, triều đình nhất định phát cứu trợ lương thực, đúng không? Đám tham quan ô lại sẽ nhân cơ hội này để vơ vét của công làm của riêng. Một khi đãnhư vậy, năm nay cứ để loạn dân ở Thanh Hải vận chuyển đại thụ đi! Chống lũ là một công trình lớn cần rất nhiều nhân lực, nếu để dân chúng làmviệc này, lại chi trả tiền công cho bọn họ, theo đó công tác chuẩn bịcũng có thể đảm bảo, chẳng phải lưỡng toàn kì mĩ, đôi bên cùng có lợisao? Mặt khác, triều đình có thể phòng ngừa tham quan vơ vét lương thựca!”, Tranh càng nói càng là hưng phấn, Thánh Cảnh Đế nghe đến đây thìtrong đầu cực kỳ tỉnh táo, vấn đề khó khăn bấy lâu nay nhưng hiện tại đã có thể giải quyết, từ nay dân chúng sẽ không còn nơm nớp lo sợ lũ lụt ở Xuân Giang. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi ôm lấy Tranh xoay một vòngthật cao hứng.

Tranh hoảng hốt, nàng chưa bao giờ thấyhắn có hành động quá kích như vậy, đáng thương cho Tranh bị hắn xoay một vòng đến choáng váng, vết thương trước ngực khẽ đau đớn, nàng vội giãydụa nhảy xuống. Thánh Cảnh Đế vội vàng ôm nàng trở về tẩm phòng, cẩnthận đặt nàng trên giường.

“Ngươi ngủ đi, trẫm muốn triệu các đạithần tiến cung thương nghị việc này”, nói chưa dứt lời, hắn lập tứckhoác thêm ngoại bào đi ra ngoài, Tranh chậm rãi khép hai mắt, đã khôngthể báo đáp tình cảm, nếu nàng có khả năng giúp hắn giải quyết khó khăncũng là tốt a!

***

Bình địa nhất thanh lôi, chấn kinh triều dã. (Đất bằng dậy sóng)

Ngay giữa đêm khuya, Thánh Cảnh Đế triệukiến các đại thần tiến cung, đề xuất phương pháp ngăn chặn lũ lụt ở Xuân Giang. Quần thần tập trung tại Đông Noãn Các nghị luận đến sáng, saucùng đều nhất trí đây là phương pháp tối ưu nhất. Trong lòng mọi ngườiđang hào hứng tán thưởng Hoàng Đế anh tài ngất trời, lời chưa kịp thốtra lại bị một câu của Thánh Cảnh Đế làm cho ngơ ngẩn, “Đây là ý kiến của quý phi”. Không ai có thể ngờ, một nữ tử nhốt mình trong chốn thâm cung lại tài hoa đến thế, càng không nghĩ đến Hoàng Đế rộng lượng dung túnghậu cung tham gia chính sự. Thánh Cảnh Đế trị quốc anh minh, các đạithần thật tâm nể phục. Lại nói, sự việc liên quan đến quý phi nhưng đãđược Hoàng Đế chấp nhận, một số đại thần có tư tưởng bảo thủ cũng khôngdám phàn nàn hay chỉ trích gì. Công đức quý phi lan truyền khắp kinhthành, dân chúng ca tụng, người người tán thưởng. Quý phi thật xứng vớicâu khen tặng của Thánh Cảnh Đế tại chiếu sắc phong quý phi, “Tú chung hoa phiệt, tĩnh túc quỳnh chương, trinh viện cùng hiếu, đức chiêu khuê nghi”. Những lời này rơi vào tai Tranh khiến nàng dở khóc dở cười! KỳVương cùng vài vị đại thần có kinh nghiệm lĩnh chỉ xuất phát đến ThanhHải nhanh chóng ngăn chặn tai ương. Mùa hè cũng đã đến, nàng hy vọng cóthể ngăn chặn thiên tai tạo nhiều ấm no cho bá tánh.

Trong lúc các đại thần thực sự cao hứngvì giải quyết được thiên tai ở Xuân Giang thì Thánh Cảnh Đế lại túc trực ở Chiêu Dương Điện giằng co với “công thần” không rời nửa bước.

“Đến đây, để trẫm bôi thuốc cho nàng”,Thánh Cảnh Đế một tay cầm chén thuốc, một tay ôm Tranh vào lòng dỗ dành. Sáu nữ quan cùng Tình Sương Tình Tuyết đứng ngoài điện che miệng cườithầm.

“Không được! Không được!”, Tranh gắt gaokéo chặt vạt áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, có chết cũng không thể đểhắn bôi thuốc a! Vài hôm nay thời tiết nóng bức, vết thương cũng dầnbình phục nên nàng đã trở về Chiêu Dương Điện. Chẳng phải bình thườnghắn đều ở Càn Thanh Cung sao? Như thế nào mà hôm nay lại có hứng thúchạy tới Chiêu Dương Điện quấy phá nàng?

“Ngoan đi, nghe lời ta!”, Thánh Cảnh Đếkiên nhẫn dỗ dành. Hôm nay sau khi thái y đến chẩn mạch đã trở về CànThanh Cung hồi báo về tình hình vết thương của nàng, tiến trình hồi phục khá tốt, mỗi ngày chỉ cần bôi thuốc thì vết sẹo sẽ dần dần biến mất,không có gì đáng ngại. Chỉ nghe đến đây, hắn quá mức phấn chấn liền vộivã bãi triều chạy đến Chiêu Dương Điện. Tối hôm qua, thời tiết nóng bức, nàng ngủ không ngon giấc nên chuyển người liên tục trong lòng hắn,khiến hắn đã nóng lại càng nóng hơn. Nhưng nghĩ đến vết thương của nàng, hắn đành phải nhẫn nhịn. Hôm nay hắn đến Chiêu Dương Điện đúng lúc Trầm thượng cung mang chén thuốc đến bôi cho nàng, hắn mừng còn hơn ngườinhặt được trân bảo a! Nào ngờ tiểu nha đầu này dù chết cũng không đồng ý để hắn chạm vào, nhìn thấy tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này, hắnvừa tức giận lại càng buồn cười.

“Không được!”, Tranh lại một lần nữa kiên quyết cự tuyệt. Từ lúc nàng bị thương, hắn chưa chạm qua người nàng,mỗi đêm chỉ ôm nàng ngủ. Hôm nay hắn đột nhiên chạy đến đây, nói là muốn bôi thuốc cho nàng, nhìn vào mắt hắn, nàng làm sao lại không biết hắnmuốn gì! Rõ ràng trời vẫn chưa tối a, hắn có phải là con người haykhông?

“Tranh Nhi! Tranh Nhi!…”, Thánh Cảnh Đế khàn giọng dỗ dành.

“Không được! Không được! Nhất định không được!”, Tranh liều mạng lắc đầu, tay giữ chặt vạt áo.

Thánh Cảnh Đế nheo mắt rồi vươn tay nhấnmột cái, Tranh thở nhẹ một tiếng, thân thể mềm nhũn ngã vào lòng hắn,nàng giương hai mắt trừng trừng nhìn hắn, vừa thẹn vừa tức. Thánh CảnhĐế tươi cười đắc ý, đêm tân hôn nàng cũng hành động như vậy, ai…hắn cũng không nên quên “thủ đoạn” này a!

Cởi bỏ vạt áo ngoài rồi đến trung y…tiểuy…nhìn thấy vết sẹo vẫn còn ửng hồng trước ngực nàng, Thánh Cảnh Đế lặng yên không nói, hắn đưa tay bôi thuốc, cẩn thận chạm vào vết thương,động tác vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng.

Thánh Cảnh Đế nhìn Tranh mặt mũi đỏ bừng, bộ dáng vừa trừng vừa liếc khiến hắn không khỏi muốn bật cười thật lớn. Da thịt trước ngực nõn nà như ngọc, hắn cơ hồ muốn bốc hỏa mà cúi đầuhôn lên.

“Ngươi không phải quân tử…”, Tranh nghiến răng giận dỗi, thanh âm lại bị hắn nuốt vào miệng. Hoàng Đế xoay ngườiôm Tranh đặt dưới thân, hương thơm trên người nàng phảng phất nhè nhẹ,chuyện gì đến cũng đến…

Bên ngoài điện, các nữ quan cười thầm,lại nhớ đến những lần trước, nhóm người bất giác đứng tránh xa cửa điện. Từ Chiêu Dương Điện nhìn lại, phong cảnh bờ hồ vô cùng mỹ lệ!

Thuỷ động mãn trì phi ngọc thuý,

Phong bi nhất phiến lục phiên yêu.

(水动满池绯玉翠,风摆一片绿翻腰)

Quả nhiên…

Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích,

Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.

(接天莲叶无穷碧,映日荷花别样红)

***

Mới đó hạ đã sang, Hoàng Đế cùng các đạithần trong triều đặc biệt trông chờ mùa mưa đến. Xử lý thủy họa ở XuânGiang, đây là bước đầu tiên, nếu năm nay phương pháp của Tranh thànhcông, vùng trung du sẽ trồng nhiều cây lớn, như vậy thiên tai nhiều nămnay sẽ không còn nguy hại đến bá tánh. Từ nay về sau dân chúng ở lưu vực Xuân Giang không còn sợ lũ lụt dâng cao, hàng năm đế quốc cũng có giảmbớt khoản lương thực cứu trợ, quả thật tốt đẹp trọn vẹn! Trong triều,mọi người vừa hưng phấn lại vừa lo lắng, không biết khảo nghiệm có thành công hay không, hy vọng nó có hiệu quả nhưng lại sợ thất vọng một lầnnữa. Chỉ là…người đưa ra chủ ý lại “bình chân như vại”, không một tia lo lắng.

Chân tình của Thánh Cảnh Đế lại là sự dày vò, thống khổ của nàng. Hoàng Đế suốt đêm xử lý chính sự tại Càn ThanhCung, tuy vậy, mỗi buổi sáng trước khi thượng triều hắn vẫn đều đặn đếnChiêu Dương Điện xem nàng ngủ có ngon giấc hay không, khi ấy mới an tâmvào triều. Từ lúc nàng tiến cung đến nay, hắn chưa từng lâm hạnh vị tầnphi nào khác, nàng biết rất rõ, tiếng oán than trách móc đã sớm nổi lêntrong chốn hậu cung. Tuy đến hiện tại Thái Hậu vẫn im lặng không nói gìnhưng lời đồn trong cung rơi vào tai nàng rất rõ ràng. Bọn họ nói nànglà hồ ly tinh mị thuật khiến Hoàng Thượng mê đắm thành bộ dạng như thế.Nàng thực sự “dở khóc dở cười”, trong lòng lại cười chua xót. Một namnhân vĩ đại như vậy, đối với nàng bằng cả tấm chân tình, bảo sao nàngkhông cảm động? Tại thế giới này, một nam nhân có quyền tam thê tứthiếp, hắn tuy là đế vương nhưng một mực kiên tâm đối với nàng, dù nànglà gỗ đá cũng không thể không mềm lòng a! Tranh suy nghĩ liên hồi, trong lòng không ngừng day dút. Nàng chỉ mong hắn đối xử với nàng tệ mộtchút, biết đâu nàng lại thanh thản hơn. Chỉ là, hắn vẫn bao dung, vẫnnâng niu nàng như tiểu hài tử, xem nàng như bảo bối mà ôm vào ngực dỗdành. Hắn càng làm như vậy, nàng lại càng thống khổ.

Cuối cùng, trận mưa đầu mùa mà mọi ngườimong đợi cũng đến. Buổi tối hôm đó khí trời rất nóng bức, vài tia chớpxé ngang bầu trời. Thánh Cảnh Đế mang Tranh đến Càn Thanh Cung, hắn ômnàng đứng trước cửa sổ nhìn những giọt mưa đầu tiên rơi xuống.

“Rốt cuộc cũng đã mưa…!”, Hoàng Đế thởdài một hơi, hết thảy đều đã chuẩn bị xong, bây giờ chỉ còn chờ xemthiên mệnh. nhân sự nghe thiên mệnh”. Tranh thật sự cảm động, hắn là một Hoàng Đế tốt, yêu dân như con, xử lý anh minh, đối với một nam nhân như vậy, nếu nàng sinh ra là nữ nhân ở triều đại này, nhất định cũng sẽtoàn tâm toàn ý mà yêu thương hắn, mang hạnh phúc đến cho hắn? Nhưngthiên gia lại sắp đặt một người vô tình như nàng gặp gỡ hắn…Tranh đaulòng đến rơi lệ, nàng vùi mặt sâu vào lòng hắn, cố gắng không cho hắnthấy mình rơi nước mắt.

“Làm sao vậy? Lạnh?”, Thánh Cảnh Đế ômnàng trở về Tây Noãn Các, cởi tú hài rồi đặt nàng nằm lên giường, hắnnhẹ nhàng phủ thêm áo ấm, cẩn thận không để nàng đau. Tranh cảm thấymình sắp không thở nổi, xiết chặt mép chăn, nàng vùi mặt vào trong chănđể hắn không nhìn thấy sắc mặt của mình.

“Không thoải mái sao? Trẫm tuyên thái yđến xem!”, Hoàng Đế vội vàng hướng ra ngoài hô gọi người, Tranh đưa tayngăn hắn lại, Hoàng Đế quay đầu nhìn liền thấy mỹ nhân trên giường nhưng không thấy dung nhan, chỉ là tiếng nức nở lại vang lên không ngừng.

“Đừng khóc, đừng khóc…ngoan…”, Thánh Cảnh Đế ôm Tranh vào lòng rồi nhẹ nhàng dỗ dành. Làm sao hắn lại không biếtnàng đang giãy dụa cùng thống khổ. Xưa nay hắn chưa từng cảm giác thấtbại như lần này, nàng không chủ động nói, hắn cũng không thể hỏi. Chỉ là nhìn nàng rơi nước mắt, trong lòng hắn phảng phất có bi thương, cóthống khổ. Hắn chỉ có thể dỗ dành nàng, yêu thương nàng, hắn chỉ muốnđem nàng nâng niu trong tay, ôm trong lòng để ngày ngày được nhìn thấynàng. Hắn kiên nhẫn chờ…chờ đến một ngày “mây tan trời sáng”

Cơn mưa kéo dài liên tục ba ngày mới dầndần tạnh hẳn. Từ Thanh Hải, Kỳ Vương hồi báo, thiên tai đã được ngănchặn kịp thời, kế sách lấy sức dân cứu tế vô cùng thuận lợi. Nhận đượctin báo, triều đình bá quan văn võ rất đỗi hân hoan, Thánh Cảnh Đế vuivẻ ra mặt, Tranh nghe được tin cũng thật cao hứng, tâm tình dày vò mấyhôm nay cũng vơi bớt đôi chút.

Mùa hè cứ như vậy trôi qua, thấm thoáttrung thu sắp đến, theo lệ thường của hoàng gia, Hoàng Thượng muốn tổchức gia yến tại Đại Minh Cung, chọn ngày tốt họp mặt đoàn viên, cáttường như ý. Năm nay có thể ngăn chặn lũ lụt ở Xuân Giang thành công,đây cũng xem như tiệc mừng a! Thánh Cảnh Đế hạ chỉ, gia yến sẽ cử hànhlong trọng tại Đại Minh Cung. Từ giữa tháng trước, công tác chuẩn bị đãbắt đầu, trong cung vốn dĩ im ắng khác thường bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Tết Trung thu là tết đoàn viên, quãngthời gian Tranh còn lưu trú tại Thụy Sĩ, cứ đến dịp trung thu là tất cảmọi người sẽ quây quần cùng nhau. Có bánh trung thu, hoa quả, và một đám người tập trung tại hoa viên ngắm trăng, nói nói cười cười, vô cùng vui vẻ. Lúc ấy trăm ngàn lần nàng không nghĩ đến bản thân mình sẽ không bao giờ hưởng được một lễ trung thu như thế mà lưu lạc đến nơi này. Cànggần đến trung thu, Tranh càng nghĩ càng não lòng, tâm tư âm trầm hẳn đi, mỗi ngày nàng đều ngồi trong thư phòng đọc sách luyện chữ, im lặng hơntrước rất nhiều. Tình Sương Tình Tuyết biết trong lòng cô nương sầu não, lại càng cẩn thận hầu hạ. Thánh Cảnh Đế dĩ nhiên cũng cảm giác đượcđiều này, vốn dĩ ôn nhu lại càng ôn nhu hơn. Cả Chiêu Dương Điện cảmnhận được trong lòng chủ nhân không vui, không khí náo nhiệt bên ngoàicũng không lấn át được không khí thâm trầm trong điện.

Tranh làm sao không biết, nàng sợ tâmtrạng của mình không tốt làm ảnh hưởng đến mọi người nên cố gắng vui vẻtrở lại. Sáu nữ quan nhìn quý phi nở nụ cười mới cảm thấy thoải mái mộtchút, chỉ là Tình Sương Tình Tuyết cùng Thánh Cảnh Đế càng nhìn càngthấy đau lòng.

Tiết Trung thu cuối cùng cũng đến, hoàngcung từ trong ra ngoài giăng đèn kết hoa, trên mặt mỗi người đầy nét hân hoan. Các đại thần bãi triều từ sớm, dựa theo lễ tiết tại đế quốc, mệnh phụ phu nhân, công chúa, quận chúa, quận quân, bất kỳ gia quyến của đại thần đều phải vào cung thỉnh an Thái Hậu, Hoàng Hậu. Theo thông lệ, nếu là Hoàng Hậu, các phu nhân sẽ đến Trưởng Khánh Cung bái kiến, nhưngtrung thu năm nay, một đạo ân chiếu ban ra lại khiến mọi người khiếp sợ. Hoàng Đế hạ chỉ, các mệnh phụ phu nhân, công chúa, quận chúa sau khiđến Trưởng Khánh Cung thỉnh an Thái Hậu sẽ đến Chiêu Dương Điện bái kiến quý phi, tạ ơn quý phi hiến kế sách ngăn chặn “Xuân Giang Thủy Họa”. Cả hoàng cung đều biết Thánh Cảnh Đế đối quý phi có nhiều ân sủng, nhưnglúc này mới thực sự khiếp sợ. Từ đó suy ra, một khi quý phi sinh hoàngtự, nàng nhất định sẽ thống lĩnh lục cung. Nhóm tần phi ở hậu cung sở dĩ im hơi lặng tiếng là vì bọn họ chờ đợi có một ngày quý phi sẽ thấtsủng, các nàng lại có được sự sủng ái của Hoàng Đế, thời điểm nghe đượctin tức này, bọn họ tựa như bị một chậu nước lạnh hất vào mặt. Nhưng hôm nay là tiết trung thu, buổi tối gia yến tổ chức ở Đại Minh Cung, cóđược cơ hội nhìn thấy hoàng thượng, không ai lại bỏ qua được.

“Các ngươi ở đây làm gì? Mới sáng sớm,các ngươi không ở trong cung đợi, lại chạy tới chỗ ai gia làm gì?”, Tiết Thái Hậu vịn tay Lưu thượng cung chậm rãi đi tới, mái tóc vương trênvai cho thấy nàng chỉ vừa mới thức dậy. Nhóm tần phi còn quỳ trên thảm,Đức phi phẩm vị cao nhất im lặng đứng bên cạnh, vẻ mặt xấu hổ.

“Khởi bẩm mẫu hậu, các tỷ muội nói là cóviệc muốn tâu cùng người, sáng hôm nay thần thiếp đến thỉnh an mẫu hậu”, Đức phi giải thích.

“Đứng lên đi! Hôm nay là ngày tốt lại quỳ hết trong này, để người khác thấy được sẽ nói ai gia thế nào đây! Látnữa các mệnh phụ đến đây thỉnh an, để các nàng bắt gặp thì còn ra thểthống gì!”, Tiết Thái Hậu từ tốn ngồi xuống ghế rồi miễn cưỡng nói vàilời.

“Thỉnh mẫu hậu làm chủ cho thần thiếp!”,nhóm tần phi vẫn không đứng lên, bọn họ dập đầu đồng loạt nói một câu,duy chỉ có Đức phi im lặng đứng một bên.

“Làm chủ cái gì? Các ngươi đều sống ởthâm cung hậu viện, đều là người của hoàng gia, ai dám khi dễ cácngươi?”, Tiết Thái Hậu hấp háy ánh mắt, những tần phi này cũng thật sựlà…ngày càng không được a!

“Khởi bẩm mẫu hậu, không phải chúng thầnthiếp đố kị, thật sự từ lúc quý phi nương nương tiến cung đến nay, chúng thần thiếp chưa được gặp qua bệ hạ. Bệ hạ sủng ái phi tần nào, chúngthần thiếp tự biết không có tư cách hỏi đến, nhưng chuyên sủng thật sựkhông phải là chuyện may mắn! Cầu mẫu hậu lấy thân phận “quốc mẫu tônsư” khuyên can bệ hạ!”, nhóm tần phi cúi đầu cầu xin.

“Ai gia từng nói với các ngươi thế nào?Mấy tháng nay, ai gia xem ra bệ hạ chẳng qua chỉ thích điều mới mẻ, sủng quý phi, chuyện chẳng có gì quan trọng cả. Nhưng hôm nay nếu các ngươinói như vậy, để ta suy nghĩ một chút. Các ngươi đều đứng lên đi, hôm nay thừa dịp gia yến, ai gia sẽ nói với bệ hạ một tiếng. Đều là đã lớn cảrồi, ở trong này nhốn nháo thế này còn ra thể thống gì nữa! Các ngươihãy nhìn Đức Phi, cũng nên học hỏi nàng a!”, Tiết Thái Hậu từ tốn nângtách trà lên miệng. Cử chỉ nhìn điềm đạm trấn tĩnh nhưng chỉ có nàng mới rõ, tình hình không khả quan. Thánh Cảnh Đế đã đăng cơ nhiều năm nhưngchưa lập Hoàng Hậu, Thái Hậu lại không nhúng tay việc này, bởi vì chỉcần một ngày chưa sắc lập Hoàng Hậu thì người đứng đầu hậu cung chính là nàng. Hiện tại quý phi tiềm ẩn nguy cơ uy hiếp địa vị của nàng. Gia yến hôm nay phải cho quý phi hiểu được, nàng mới là chủ nhân ở hậu cung,mới là nữ nhân quyền lực tối cao tại đế quốc này! Chẳng qua, nàng nênuyển chuyển một chút, nếu để bệ hạ biết được, Thái Hậu cũng sợ hãi a!

“Tạ mẫu hậu ân điển!”, nhóm tần phi khấutạ một hồi mới đứng dậy, Đức Phi từ đầu đến giờ vẫn xem như ngoại nhânkhông hề lên tiếng. Tiết Thái Hậu xem ra thật hài lòng, âm thầm gật đầu. Trong các tần phi, không người nào rộng lượng như nàng, không tranhkhông nháo, cũng khó trách nhiều tần phi như vậy, bệ hạ cũng chỉ cho một mình nàng sinh hạ hoàng tử. Chỉ tiếc đó lại là một đôi song sinh, songsinh là điềm xấu, không thể kế thừa ngôi vị Hoàng Đế. Bất quá tương laibọn họ cũng là vương gia, hậu vận của Đức phi coi như an tâm.

“Các ngươi đều lui hết đi! Gia yến tốinay, ai gia không muốn người nào muốn vắng mặt!”, Tiết Thái Hậu bắt đầutrang điểm, các mệnh phu sắp đến thỉnh an, không thể đơn giản thế nàyđược.

“Tuân lệnh!”, nhóm tần phi nhanh miệngđáp ứng. Được Thái Hậu hứa hẹn, mỗi người trong bọn họ đều cảm thấy phấn khởi vô cùng, trong đầu chỉ bận rộn xem tối nay nên ăn mặc thế nào đểbệ hạ chỉ nhìn đến duy nhất mình mà thôi.

***

“Tình Sương, ta phải mặc cái này sao?”,Tranh hãi hùng nhìn trang phục dự gia yến, nhớ lại ngày đó tiến cung bịmười hai lớp quần áo bao phủ, nàng không khỏi bước lui về sau, dự địnhsẽ chạy trốn.

“Cô nương yên tâm, hôm nay người chỉ cầnmặc trang phục này rồi ngồi một chỗ là xong, sẽ không mệt chút nào!”,Tình Sương Tình Tuyết biết nàng cực kỳ sợ những trang phục rườm rà thếnày nên lên tiếng an ủi.

“Không mặc không được sao?”, Tranh giương mắt đáng thương nhìn hai nàng, hy vọng có thể tránh được một kiếp nạn.

“Không mặc cái gì?”, Thánh Cảnh Đế vẫncòn mặc triều phục trên người tiến vào, sau khi hắn bãi triều liền đithẳng đến Chiêu Dương Điện.

“Bệ hạ thánh an!”, Tình Sương Tình Tuyết khom người thỉnh an. Thánh Cảnh Đế quanh một lượt liền hiểu được phần nào.

“Có thể không mặc cái này được không?”,Tranh tóm tay áo Thánh Cảnh Đế lôi kéo một hồi, đôi mắt cầu cứu nhìnhắn. Hiện tại chỉ cần không cho nàng mặc trang phục này, thế nào cũngđược.

Thánh Cảnh Đế nhìn gương mặt nhỏ nhắn lộvẻ bộ dáng đáng thương, trong lòng yêu thương tràn ngập nhưng nghi chếkhông thể bỏ qua, “Hôm nay các phu nhân đến thỉnh an ngươi, triều phụcnày không thể không mặc. Chỉ một chút thôi, gia yến đêm nay có thể không cần mặc”

“Vậy sao…”, Tranh thất vọng cúi đầu, trốn không được rồi.

“Ngoan, cố chịu một chút, triều phục củaHoàng Hậu đến mười sáu lớp a!”, Thánh Cảnh Đế ôm Tranh vào lòng rồi hôn lên hai má nàng trìu mến dỗ dành.

Tranh ánh mắt buồn bã, nàng nhẹ nhàng tránh người sang một bên, “Ta đi thay trang phục đây”

“Truyền chỉ, lễ thỉnh an hôm nay chỉ cầnchuẩn bị đơn giản, vết thương của quý phi vừa hồi phục, không thể cốsức”, Thánh Cảnh Đế vừa trở về Càn Thanh Cung liền phân phó Cao Viễntruyền chỉ, “Gia yến tối nay, phân phó người bên cạnh quý phi cẩn trọnglàm việc”. Cao Viễn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy sắc mặt Hoàng Đế u ám,hắn vội vã cúi đầu, “Tuân chỉ”

Đại Minh Cung ngày thường im lặng, hômnay lại trang hoàng rực rỡ vô cùng. Tần phi tại các cung đã đến từ sớm,đèn lồng khắp nơi, các cung nữ tấp nập ra vào, âm thanh hoan hỉ, cácgiáo phường biểu diễn tuồng hoặc thổi tiêu, gảy đàn, nhân lúc thánh giáchưa tới, bọn họ chỉ biểu diễn những tiết mục đơn giản. Tần phi tại cáccung không cần nói đến, yến tiệc hoàng thất, tại kinh thành có Kỳ Vương, Minh Vương cùng Trưởng Công Chúa đều đến. Mai Anh ngồi bên phải TrưởngCông Chúa, Đức phi cũng mang theo hai vị hoàng tử song sinh ngồi dướiTrưởng Công Chúa một bậc. Các tần phi tâm tư hứng khởi, phục trang diễmlệ, xinh đẹp tuyệt luân, chỉ mong hoàng thượng liếc mắt nhìn mình.

Lại nói đến các tần phi đây đều từ cácđại gia tộc tiến cung, hiếm khi được về nhà. Nhân dịp hôm nay, các nàngcó thể gặp lại thân nhân. Nói đến Chiêu Dương Điện, các nàng vô cùng hâm mộ dung mạo của quý phi. Triều phục của quý phi được dệt bằng tơ vàngóng ả, phía trên nạm trân châu Nam Hải. Hoàng Thượng vì sợ quý phikhông chịu được nhiệt nên hạ chỉ dùng loại tơ lụa thượng hạng, triềuphục dày mười hai tầng họa long phụng cùng cảnh sơn thủy vô cùng sốngđộng. Nhóm tần phi nghe được những lời này liền vội vã khoác lên ngườibộ xiêm y lộng lẫy nhất mà mình có, nhất định đêm nay phải cho quý phikhông ngóc đầu dậy nổi mới thôi. Nhìn về phía chính điện, nơi ấy đã thấy thấp thoáng bóng dáng nội thị và nữ quan tiến đến.

“Chiêu Dương Điện quý phi giá lâm!”,ngoài điện vang lên âm thanh của nội thị, trong điện mọi người đồng loạt đứng lên nghênh đón.

“Nương nương vạn phúc”, bình thân ngồixuống, lúc này mọi người mới ngẩng đầu nhìn về phía trước. Đêm nay, quýphi vận trang phục thanh tú, thân áo rải rác đính vài đóa lan tao nhã.Mái tóc cài đơn giản một chiếc trâm ngọc, bên hông bắt chéo dải lụa đính hai đóa đinh hương cùng hai viên minh châu. Nhóm tần phi “vui mừng hơnnhặt được vàng”! Quý phi a quý phi! Trang phục của ngươi cũng thườngthôi, ai nha, thật…hết hồn mà! Lúc này, Kỳ Vương thì thào vào tai MinhVương bên cạnh, hắn cười nói, “Hoàng huynh thật sủng ái quý phi nha, quả nhiên dụng tâm khổ cực! Bộ trang phục này dùng giá nào cũng không muađược, mấy khối trân bảo cất giữ trong quốc khố nhiều năm như vậy lại lấy ra đính lên trang phục cho quý phi”

Kỳ quái! Hắn “độc diễn độc thoại” mãi màchẳng thấy ai đáp lời, quay đầu nhìn lại liền thấy hoàng đệ yêu quý củamình đang nhìn chăm chú vào nữ tử mặc mặc cung trang màu tím đứng sauquý phi. Hắn kinh ngạc cực độ, Tiểu Thất a Tiểu Thất! Người trong kinhthành tặng ngươi biệt hiệu “Bất Động Minh Vương”, nam nhân không trêuhoa ghẹo liễu, không tình cảm phong lưu, quanh năm chỉ biết luyện binhcùng trấn quân, tập võ đọc sách, chẳng lẽ nói hôm nay hắn cũng “tìnhxuân lay động”? Đang lan man suy nghĩ, bỗng nội thị hô vang một tiếng,“Bệ hạ giá lâm! Thái Hậu giá lâm!”

“Bệ hạ vạn tuế! Mẫu hậu thiên tuế!”, mọingười nhìn thấy Hoàng Đế cùng Thái Hậu tiến đến liền rời ghế hành lễ.Trong lòng Tranh thật sự bất an, mỗi lần đối mặt với “ba ngàn giai lệ”chốn hậu cung cùng Thái hậu, nàng luôn hoảng sợ không thôi.

“Các khanh bình thân!”, quân thần theophẩm vị lần lượt ngồi xuống. Yến tiệc hoàng gia không giống các yến tiệc bình thường, không khí tưng bừng náo nhiệt, các ca khúc hân hỉ nhất đều được biểu diễn. Một bầu không khí vui vẻ tràn ngập, Tiết Thái Hậu cũngkhông tỏ vẻ uy nghiêm như thường ngày, nàng hòa nhã từ ái hỏi thăm sứckhỏe của Tranh thế nào. Đợi khi Tranh cung kính đáp lời, Thái Hậu thoáng yên lòng chuyên tâm thưởng thức gia yến. Từ ngai vị nhìn lên, nhữngthân hình uyển chuyển trong điệu múa như tiên giáng trần, thân như dương liễu, vận trang phục tựa một đóa hoa sen. Trong khung cảnh rộn ràng, mỹ nhân như hoa, Thánh Cảnh Đế có lòng dạ chiêm ngưỡng sao? Trong mắt hắn, hôm nay Tranh Nhi mặc bộ trang phục do hắn ban tặng, dung mạo nàng cựckỳ thanh lệ, vậy nên giờ phút này tâm hồn hắn đang lâng lâng vui sướnga! Lại nói, bộ xiêm y kia là hắn phân phó hạ nhân dựa theo trang phụcđêm đó tại Lê Tuyết Uyển. Nhìn bộ dáng xem ca múa hào hứng của nàng, hắn hạ chỉ ban thưởng đoàn vũ công biểu diễn.

Tiết Thái Hậu quan sát sắc mặt Thánh Cảnh Đế, biết đêm nay tâm tình bệ hạ rất cao hứng, rượu quá tam tuần, saumột hồi đắn đo lựa lời, rốt cuộc nàng cũng mở miệng nói, “Bệ hạ, từ khiquý phi tiến cung cũng đã năm tháng. Bệ hạ yêu thương tân thê tử nhưngcũng không nên lãnh đạm với các tần phi khác. Ân trên mưa móc phải trảiđều, đó là ân đức của bệ hạ, có như vậy hậu cung mới trên dưới hòa thuận a!”

Thánh Cảnh Đế vốn đang tươi cười nhìnTranh, lại nghe Thái hậu như thế nói, nụ cười ngưng lại trên mặt, ánhmắt sắc bén lợi hại, “Có ai than vãn điều gì với mẫu hậu sao? Quấy nhiễu thanh tịnh của mẫu hậu, trẫm sẽ nghiêm trị không tha”, lời nói uynghiêm, ánh mắt từ từ đảo qua các tần phi, mọi người được một trận“không rét mà run”, cả bọn cúi đầu im lặng.

“Không phải như thế, tuy bệ hạ chuyênsủng quý phi nhưng chỉ cần bệ hạ thích, ai gia cũng không nhiều lời”,Tiết Thái Hậu thông minh chuyển đề tài, “Nhưng ai gia xem…quý phi đãtiến cung được một thời gian cũng dài, ngày ngày hầu hạ bên cạnh bệ hạ,vậy mà đến tận bây giờ vẫn không có động tĩnh gì? Hiện tại bệ hạ lại chỉ có đại công chúa cùng hai vị hoàng tử song sinh, nếu quý phi có thểsinh cho bệ hạ vài Hoàng Tử, ai gia thật sự cao hứng a!”

“Quý phi sức khỏe không tốt, trẫm đã phân phó thái y kê thuốc cho nàng điều dưỡng, không phiền mẫu hậu phí tâm”

Thánh Cảnh Đế lạnh nhạt lên tiếng. Từ dạo triệu thái y đến Chiêu Dương Điện xem mạch cũng được một thời gian rồi. Sáu nữ quan mỗi ngày đều đặn cho nàng uống thuốc, chính hắn cũng thừadịp nàng ngủ say bắt mạch, thân mình cũng tốt lên rất nhiều. Hắn sẽnhanh có hài tử thôi.

“Thật sao? Quý phi sức khỏe không tốt? Ai gia chưa bao giờ nghe nói qua?”, Tiết Thái Hậu không dễ dàng buông thađề tài này. Tranh lẳng lặng ngồi nghe, tâm tình lại ngổn ngang trăm mối. Làm Hoàng Đế quả nhiên không dễ dàng gì, muốn cùng ai “đồng giường cộng chẩm” cũng phải theo ý kiến của người khác sao? Chẳng qua, hắn nên đốixử với nàng lạnh nhạt một chút, nàng xứng đáng như vậy. Có thế, mỗi ngày nàng sẽ không phải thống khổ giãy dụa, chịu đựng dày vò. Tranh cúi đầuâm thầm thở dài, “Hoàng Tử?”. Mỗi ngày nàng đều uống chén thuốc kia,hoài thai mới lạ.

“Mẫu hậu, người luôn ở trong thâm cung,hơn nữa, đây cũng không phải chuyện quan trọng gì, không biết cũng là dĩ nhiên thôi. Quý phi sức khỏe không tốt, thời gian vừa rồi lại bịthương, huống chi bệ hạ cùng quý phi đều là tuổi trẻ thanh xuân, sẽnhanh chóng có tin vui thôi!”, Trưởng Công Chúa uyển chuyển giải vây cho hoàng đệ . Tiết Thái Hậu liếc thấy sắc mặt Hoàng Đế không mấy vui vẻliền kết thúc câu chuyện, “Vậy ai gia chờ mong ôm tôn tử a!”

Trong điện, yến tiệc vẫn tiếp tục, Tranhnào có tâm trạng để thưởng thức. Thái Hậu quá chăm chút đến nàng, thậtmệt a! Vài hôm nay nàng đã cố gắng chịu đựng, cảm giác bản thân sắp sửakhông chịu đựng nổi bầu không khí này.

Suy nghĩ của Thánh Cảnh Đế đã rõ ràng,chỉ cần làm nàng mang thai, hắn sẽ có thể chế ngự mẫu hậu cùng đám nữnhân tại hậu cung này. Quan trọng hơn, hắn có thể lưu nàng lại bên mình. Thời gian này, Tranh dày vò cùng day dứt, hắn hiểu, hắn thấy. Một khiTranh có Hoàng Tử, lợi thế của nàng sẽ càng vững chắc. Đợi qua vài ngàynữa, hắn sẽ triệu thái y hỏi lại vấn đề này.

Trời vào thu, thời tiết cũng mát mẻ hơn,chỉ là giờ phút này không khí trong thái y viện cực kỳ khẩn trương.Hoàng Y Chính đầu đầy mồ hôi nghe nội thị tuyên đọc chiếu “trách vấn”của Thánh Cảnh Đế. Vừa qua mùa hè, Hoàng Đế đã đưa quý phi nương nươngtrở về Thừa Kiền Cung. Quý phi tiến cung đã sáu tháng, nhưng Thừa KiềnCung lại không có tin vui truyền ra. Theo các nội thị nói, quý phi mỗingày đều nghe theo thái y dặn dò dùng thuốc đúng hạn, lại nói thangthuốc kia là do chính hắn tự tay kê, nói vậy…sai sót ở chỗ nào a? Đây đã là chiếu trách tội thứ hai rồi, Hoàng Y Chính không còn lòng dạ nàoquan tâm đến mọi người vẫn đang bàn tàn ngoài kia, hắn nhanh chóng trởlại thư phòng nhìn phương thuốc. Dược a dược a…rốt cuộc sai ở đâu? Cólẽ, biết đâu không phải do hắn? Chuyện con cái nối dõi, cũng là do thiên ý a, có cặp vợ chồng đều khỏe mạnh nhưng cả đời cũng không có hài tử.Chẳng qua, để cho chắc chắn hơn, hắn phải dọ hỏi mới biết được. Hoàng YChính mang phương thuốc nhét vào trong tay áo, vội vàng rời khỏi thái yviện, cách hoàng cung không xa, dược đường Đông Thị đang mở cửa.

Đông thị dược đường, mọi người trong kinh thành đều biết rõ, là do một vị thần y đức cao vọng trọng mở ra. Lãonhân tinh thông “nhân tâm nhân thuật”, cả đời không biết đã cứu sống bao nhiêu người bệnh, chuẩn đóan bao nhiêu bệnh hiểm nghèo. Hoàng Y Chínhcầm chặt phương thuốc trong tay tiến thẳng đến dược đường, gặp lão nhânđứng sau quấy thuốc, liền vội vàng đưa ra. Có cho vàng hắn cũng khôngdám nói là bệnh chứng của hoàng gia, chỉ nói trong lúc vô tình gặp được, thỉnh lão sư phụ chỉ giáo. Lão nhân xem xong không nhịn được bật cườito, “Sanh Ma cùng Mật Ngạnh Thảo để chung, cho dù ngươi là tống tử nương nương cũng đừng mong có thai!”. Hoàng Y Chính nghe xong liền đứngkhông vững, hắn vốn là một người có suy nghĩ đơn thuần, làm sao có thểnghĩ đến…quý phi a quý phi…Nếu quý phi mang thai thì chuyện phong hậu là điều hiển nhiên, sao lại không cần long thai? Xiết chặt phương thuốctrong tay, hắn quay trở về Càn Thanh Cung, “Thần…thái y viện thỉnh gặpbệ hạ!”

Lại một hồi mưa to gió lớn sắp đến đây!