Đế Trường Trạch

Chương 8
















Khương Tố không để ý tới y mà trực tiếp mở băng gạc ra, cẩn cẩn dực dực lau khô lòng bàn tay nhỏ bé đó.

Đạo vết thương hầu như vắt ngang toàn bộ bàn tay kia đã bắt đầu khép lại, nhưng không biết Khương Trạch đã làm cái gì cư nhiên lại vỡ ra, ngay cả phần thịt màu hồng sậm cũng bị lộ ra ngoài.

Khương Tố gắt gao nhíu mi.

Khương Trạch ở bên cạnh không ngừng than nhẹ “đau” “đừng mà” “nhẹ chút”, nỗ lực dùng các loại từ ngữ khiến Khương Tố dậy lên têm tình thương tiếc, sau đó lại chiếm được hai chữ cực kỳ cường ngạnh từ đối phương: “Câm miệng!”

Vì vậy cô vợ trẻ Khương Trạch liền ngậm miệng, cuộn mình thành một đoàn yên lặng núp bên cạnh Khương Tố..

Từ nhỏ đến lớn, kế hoạch hoàn mỹ nhất mà y sử dụng với người này chính là giả đáng thương, hoàn mỹ đến mức Khương Tố biết mình tuyệt đối không nên nuông chiều sai lầm của y, thế nhưng vẫn chung quy không nhịn được mà bao dung, bỏ qua quyết tâm giáo dục y.

Thế nhưng lần này, một mình xuất cung, còn không mang theo thị vệ, đem chính mình đặt vào nơi nguy hiểm, còn khiến vết thương rách ra… Khương Tố như thế nào cũng vô pháp lại dung túng y.

Vì vậy Khương Tố khép mắt tựa vào vách mã xa hồi lâu không lên tiếng.

Đợi đến khi hai người trở lại trong cung thì sắc trời đã trễ, Khương Tố nắm lấy cổ tay của Khương Trạch không nói gì đi ở phía trước, Khương Trạch chỉ cúi đầu lẽo đẽo bước sau hắn.

Trầm mặc bao phủ bọn họ.

Khương Trạch gần như cũng bị loại trầm mặc quỷ dị này làm cho hít thở không thông, y gắt gao nhìn vào Khương Tố đang đi phía trước chỉ lưu lại một bóng lưng rộng lớn kia, kiệt lực điều chỉnh nét mặt đã gần như vặn vẹo của mình.

Có lẽ hôm nay đã nhìn thấy Diệp Nam Bùi, cũng có lẽ là vì thái độ xa cách của Khương Tố đã triệt để khơi dậy sự bạo ngược mà y vùi lấp trong lòng đã lâu —— Khương Trạch nỗ lực bắt lấy trường kiếm bên hông, đến khi chụp vào khoảng không mới lần nữa ý thức được mình đã trọng sinh.

Khương Trạch hít sâu một hơi khí lạnh cố bình tĩnh lại.

“Ca ca không muốn biết vì sao đệ xuất cung sao…” Khương Tố nghe được giọng nói khàn khàn rầu rĩ của đệ đệ, “Đệ đi xem phủ đệ của ca ca.”

Khương Tố dừng bước.

Hắn quay đầu lại liền thấy đôi mắt đỏ bừng của Khương Trạch.

“… Qua hai tháng nữa, đợi sau tết là ca ca đã phải dọn ra ngoài rồi… cũng rất nhanh mà.”



Đêm nay, ngự y có trách nhiệm trực ban họ Lý, y thuật cực cao, lão xem xét bàn tay phải của quốc quân lại giúp y bắt mạch, sau đó rơi vào trầm tư.

Khương Trạch cũng gần như dùng ánh mắt thấp thỏm nhìn chằm chằm ngự y, lo lắng hỏi: “Tay phải của ta lúc nào mới khôi phục?”

Lý ngự y liền phục hồi tinh thần đoạn kéo kéo tay áo, nâng tay lên, vuốt vuốt chòm râu dài của mình: “Bệ hạ không cần quá mức lo lắng, chỉ cần dựa theo biện pháp của thần tịnh dưỡng, rất nhanh sẽ khỏi hẳn.”

“Thật vậy chăng?” Trong thanh âm của Khương Trạch có một chút mừng rỡ, “Vết thương thật sự không sâu? Chỉ cần không bị nứt ra nữa có phải vết thương của trẫm rất nhanh sẽ khôi phục không??” Thế nhưng tuyệt đối tương phản với ngữ điệu vui vẻ kia, đồng tử tối tăm sâu không thấy đáy của quốc quân còn lộ ra một tia hàn ý, phảng phất chỉ cần Lý ngự y gật đầu một cái, lão liền không thể nào bước khỏi cửa cung được nữa.

Lý ngự y : “…”

Lão đã sống đến tuổi này, ngày ngày lăn lộn sinh tồn trong chốn ăn thịt người như hoàng cung thì năng lực lý giải của lão cũng tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Huống chi vết thương này, nếu nói không cẩn thận bị mảnh sứ cắt trúng còn không bằng nói có người cố tình cắt vào, vì vậy thái y vẫn duy trì trạng thái thong dong vuốt râu lại rất thức thời nói: “Đúng vậy, vết thương này tuy có sâu thế nhưng chỉ cần bệ hạ bảo trì trạng thái tự nhiên lúc ngủ, đừng để va chạm cũng không để gặp nước, mỗi ngày đổi thuốc, sau một tháng là có thể khỏi hẳn.”

Lão nói đến đây thì hơi dừng một chút, sau đó giọng điệu hơi chuyển trầm trọng nói, “Nhưng nếu bệ hạ lại cố gắng cử động bàn tay không cẩn thận khiến vết thương nứt ra, sau này nhẹ thì không thể linh hoạt vận dụng ngón tay, nặng thì huyết mạch trong lòng bàn tay đứt đoạn, có thể xem như tàn phế.”

Khương Trạch hít sâu một hơi. Hắn hoảng loạn kéo kéo tay áo của Khương Tố, hơi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của mình lên, có chút không biết làm sao ngưng mắt nhìn đối phương.

Lông mi Khương Tố có chút rung động.

Một lát sau, hắn nhàn nhạt liếc nhìn Lý ngự y, sắc mặt trầm trầm, sau đó mới nhẹ nhàng xoa tóc Khương Trạch.

Đợi đổi thuốc xong, Lý ngự y lại căn dặn thêm vài việc cần chú ý rồi mới từ trong ánh mắt lạnh như băng của Khương Tố mà khom người cáo lui.

Khương Tố đã từng tỉ mỉ quan sát qua vết thương trên tay Khương Trạch, mặc dù biết những lời ngự y nói tám phần là giả, thực tế cũng không nghiêm trọng như vậy, thế nhưng cũng không dự định vạch trần Lý ngự y, trái lại còn nhàn nhạt nói với Khương Trạch: “Đã nghe rõ chưa, nếu còn lộn xộn nữa tay phải của đệ liền phế đi, không cho phép hồ nháo.”

Khương Trạch giống như gà con mổ thóc mà điên cuồng gật đầu.

Y nhình biểu tình đã giãn ra của Khương Tố, trong lòng chợt buông lỏng, lập tức khôi phục lại bộ dáng không tim không phổi lúc trước, thản nhiên tự đắc ngồi lắc lắc chân trên giường: “Ca ca, ta muốn đi tắm.”

“Không được!” Bàn tay đang cởi áo khoác của Khương Tố cũng không dừng lại chút nào, giọng nói mang theo ý tứ cự tuyệt kiên quyết, “Tay đệ không thể chạm nước. “

Khương Trạch nở nụ cười, hai chân đong đưa càng nhanh hơn: “Ca ca giúp ta đi.”

Khương Tố vứt sang một ánh mắt ý tứ bất minh: “Sắc trời đã tối, hôm nay không thích hợp tắm rửa.”

Khương Trạch thở dài một hơi.

Y nhìn Khương Tố đã cởi áo khoác, bất chợt nghĩ tới, liền dùng bàn tay chà chà phần quai hàm: “Nhưng là hôm nay bị tên kia đụng một cái, cảm thấy có chút bẩn đâu…”

Đêm đã vào sâu.

Cả bầu trởi bông tuyết lượn lờ rơi xuống, nhẹ nhàng phủ đầu mặt đất, tất cả mọi nơi ánh mắt có thể nhìn tới đều chỉ thấy một màu trắng thuần.

Khương Tố đứng ở bên cạnh ngự trì1 nhàn nhạt nhìn Khương Trạch. Hơi nước dày đặt bốc lên khiến cho đôi mắt lãnh đạm của hắn tựa hồ cũng nhiều thêm một phần hàm xúc mịt mờ ấm áp: “Tắm thôi.”

Khương Trạch trong thoáng chốc ngưng thần ngắm nhìn người bên cạnh, sau đó ở trong sự chờ đợi trầm mặc của Khương Tố, chậm rãi dang hai tay ra.

Y chợt nhớ tới, rất nhiều năm về trước, y vẫn luôn làm bộ e ngại tắm rửa, y vờ như cái lần rơi xuống nước kia đã để lại trong lòng mình nỗi hoảng sợ không thể xóa nhòa. Vì thế, mỗi lần muốn tắm rửa đều gắt gao ôm lấy Khương Tố như nắm lấy lục bình cứu mạng.

Thật là một thói quen khả ái biết bao, Khương Trạch nở nụ cười. Mãi đến sau này, ngay cả Khương Phong và tiên hoàng hậu đều cảm thấy hai người bọn họ thân thiết có chút quá phận thì Khương Trạch mới dừng lại.

Thế nhưng hiện tại bọn họ đều đã chết, vô luận Như phu nhân cũng tốt, tiên hoàng hậu cũng tốt mà Khương Phong cũng được. Còn phải cảm tạ một đoạn hồi thần của Khương Phong trước khi chết đó, chỉ một chốc như vậy cũng đã mài đi đại bộ phận tôn kính cùng nhụ mộ2 mà Khương Tố đối với lão, khiến cho hắn không còn để tâm lo lắng đến cảm nghĩ của bọn họ nữa.

Khương Tố lẳng lặng nhìn người bên cạnh một lát.

Hắn phảng phất cũng muốn tận hưởng sự hoang đường vô tri của độ tuổi này —— Hay là đã từ lâu rồi, bắt đầu ngay từ lúc hắn đứng ở vị thế “không còn là huynh đệ” để nhìn người kia, ngay cả bản thân hắn cũng không phân rõ đến tột cùng là hắn đang nuôi đệ đệ hay là đang nỗ lực chăm sóc tình nhân mà mình yêu mến nhất.

Khương Tố cảm giác trong lòng mình run rẩy.

Hắn nói với Khương Trạch: “Tay đệ không thể chạm nước chứ không phải không thể tự cởi xiêm ý.”

Khương Trạch liền thu lại tiếu ý trong mắt, y vô thức dùng tay trái nhéo nhéo cổ tay phải, trên mặt lộ ra biểu tình chần chờ: “Vậy… chỉ là vừa rồi Lý ngự y đã nói, nếu cố gắng sử dụng ngón tay vết thương sẽ có thể vỡ ra… người cũng nói không nên cử động nhiều…”

Một bàn tay liền vươn đến chạm vào vạt áo của Khương Trạch.

Bàn tay này hiển nhiên là của một người quanh năm cầm kiếm, ngón tay thon dài hữu lực, phía bụng ngón còn có không ít vết chai. Bàn tay kia chỉ hơi chạm vào vạt áo của Khương Trạch đã giống như bóp chặt yết hầu của y, khiến y căng thẳng đến nín thở.

Năm đó khi Khương Trạch thống nhất năm nước bất quá vừa mới ba mươi, đương trong giai đoạn phong hoa tuyệt đại, có không ít người trong hậu cung năm nước nỗ lực bò lên giường của y, dùng thiên hình vạn trạng đủ loại thủ đoạn. Y nhìn thấy nhiều nhất chính là một đám nam nữ chờ trên con đường mà y nhất định phải đi qua, bày ra tư thế đối hoa đối nguyệt ngâm thơ tấu nhạc, hoặc là phiền muộn ngậm ngùi rơi lệ… thậm chí còn có kẻ lớn mật ở trước mặt y bày ra màn kịch cởi xiêm y tắm rửa, sau đó y liền một kiếm kết liễu người nọ.

Y từng đối với những thủ đoạn không thú vị này chẳng thèm để ý, cho rằng trong lịch sử sở dĩ có thể tồn tại loại nữ nhân gây họa như Đắc Kỷ, Bao Tự chủ yếu là vì những nam nhân nọ đều quá ngu xuẩn. Y chưa bây giờ nghĩ đến, một ngày nào đó bản thân mình cũng sẽ dùng đến loại thủ đoạn này để câu dẫn một người, đồng thời còn mong rằng người kia nên ngu xuẩn một chút, ngoan ngoãn một chút, tiếp thu sự câu dẫn của y.

Lông mi của Khương Trạch nhẹ nhàng run rẩy.

Y vô thức dùng tay trái của mình khoát lên lưng Khương Tố, lại khó thể kiềm chế mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, y biết dung mạo của mình có bao nhiêu xuất sắc, cũng biết Khương Tố hẳn là thích mình. Y chậm rãi ngước mắt, từng chút từng chút dò xét biểu tình trên gương mặt Khương Tố.

Thế nhưng Khương Trạch cũng không nín thở được bao lâu.

Một tay Khương Tố cầm lấy cổ tay phải của y, một tay ôm ngang eo, mạnh mẽ nhấc y lên ném vào ngự trì. Vì vậy Khương Trạch bị sặc một hơi, ho đến kinh thiên động địa.

Mà Khương Tố chỉ lẳng lặng ngồi trên bờ ao, chăm chú nhìn y.

Hắn bình tĩnh nhìn Khương Trạch giãy dụa trong ngự trì, sở dĩ Khương Tố có thể tuyệt đối không lo lắng Khương Trạch sẽ bị chết đuối bởi vì tay phải của y vẫn đang được hắn vững vàng nắm chặt. Khương Tố nhìn gương mặt tinh xảo bởi vì ho khan mà đỏ lên của người nọ, lại nhìn cái cổ thon thả ửng hồng, còn thấy xương quai xanh xinh đẹp…

Hắn không dám tiếp tục nhìn xuống nữa.

Chỉ nhàn nhạt dừng lại ở đôi mắt của Khương Trạch, dùng thanh âm gần như đã đánh mất bình tĩnh, nói: “Tắm đi.”

Đáng tiếc lúc này Khương Trạch thật vất vả mới ổn định được trạng thái không thể cảm nhận được xung động đối phương đang giấu dưới mặt nạ, trái lại vẫn đang hoài nghi có phải mình đã dùng nhầm tinh túy trong kỹ thuật câu dẫn này.

Thực sự là gánh nặng đường dài mà… sau khi Khương Trạch tắm rửa xong liền bị Khương Tố nhấc lên, trong lúc y đang buồn ngủ làm ổ trong ***g ngực vững chãi của Khương Tố để đối phương lau tóc cho mình thì cũng miên man suy nghĩ, nếu không thì đi tìm một người chuyên nghiệp để học tập loại kỹ thuật này đi? (Méo: Cái thể loại này có tính là ngây thơ dụ thụ không? Mà cái thuộc tính mâu thuẫn gì thế kia?)

————————————-

1/ Ngự trì: Trì là cái ao, chắc là hồ tắm của hoàng cung, nối với mạch suối nước nóng hoặc dùng cách đặc biệt gì đó để giữ nóng, đại loại vậy đi. Chỉ là để hồ tắm nghe nó hơi là lạ, vì vậy mình giữ nguyên từ này.

2/ Nhụ mộ: từ dùng để diễn tả tình cảm quấn quýt ỷ lại của con cái đối với cha mẹ.



Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười