Đế Trường Trạch

Chương 50: Phiên ngoại 1



Vài chuyện trong lúc Khương Hy trưởng thành

Từ lúc Khương Hy bắt đầu hiểu chuyện liền biết mình đặc biệt hơn so với những đứa trẻ khác.

Đầu tiên, bé là Thái tử Khương quốc.

Thái tử là cái gì chứ?

Một trong những lão sư của bé, Gia Cát Du tiên sinh đã từng giảng như thế này: Thời kỳ Thương Chu, con trưởng của Thiên tử cùng chư hầu thì gọi là Thái tử. Thế nhưng bắt đầu từ tiền triều, chỉ có người được chọn để kế thừa ngôi vị hoàng đế mới được xưng là Thái tử, địa vị cực gần Thiên tử. Như vậy cũng là nói, ở Khương quốc, người chính là kẻ dưới một người trên vạn người!

Khương Hy vừa vỡ lòng học lịch sử cái hiểu cái không, lộ ra một bộ biểu tình ‘Mặc dù không hiểu nhưng có thể cảm nhận’.

Còn nữa, bé có hai người ‘phụ thân’ nhưng lại không có mẫu thân.

Lúc Khương Hy còn bé, phần lớn thời gian đều là nhũ nương trông coi, sau khi bé ngừng sữa mẹ đổi thành ăn canh trứng, cháo sữa này nọ mới được Khương Trạch và Khương Tố mang về tự mình nuôi nấng.

Khi đó Khương Hy đã học bò xong, thế nhưng không hiểu tại sao bé lại thường xuyên tình nguyện ngồi một mình dưới đất chảy nước bọt cắn ngón tay cũng lười bò tới bò lui chơi đùa. Khương Tố liền sai người làm ra một ít bánh giòn mài răng thơm mùi trứng sữa, đầu tiên cho hài tử ăn một thanh, chờ đến khi bé có vẻ yêu thích thì bước ra xa một chút cầm bánh dụ dỗ, đến lúc bé lắc lư bò qua thì lại cho thêm một thanh. (Mèo: cái này sao giống dụ cún hoặc mèo quá vậy. Bòn bon nhà mình, mình cũng dùng cách này suốt)

So với Khương Tố kiên trì giáo dục, Khương Trạch thật sự quá mức không đủ kiên nhẫn, vì vậy chỉ cần thấy hài tử tình nguyện ngồi yên chứ không chịu tiến lên phía trước, Khương Trạch liền thẳng thắn quẳng bánh mài răng sang một bên, bắt đầu vui vẻ đùa giỡn nựng nịu tiểu hài tử.

—— đây là hài tử của y nha, béo béo tròn tròn, vuốt ve trong lòng xúc cảm thật tốt mà.

Đợi đến khi Khương Tố trở về, nhìn thấy tiểu hài tử nhà mình đang dốc lòng giáo dục Tiểu Viên cũng rất là vui mừng, nhưng mà đến khi nhận ra Tiểu Viên đang ngồi bệch dưới đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vẻ mặt cũng là muốn khóc không khóc được. Hắn bất đắc dĩ gõ trán Khương Trạch một cái, vòng tay ôm người vào lòng.

So với nữ hài tử, nam hài đại thể trưởng thành chậm, mười lăm mười sáu tháng mới bắt đầu học nói, đi đứng cũng là chập chững cất bước. Nhưng đến tận khi Khương Hy mười tám tháng vẫn không nghe bé gọi ai, cũng không chịu tập tễnh đi lại chỉ tình nguyện bò trên mặt đất. Vì vậy cung nhân bắt đầu xì xào thảo luận, có lẽ vị tiểu Thái tử lai lịch bất minh này có một chút kém trí.

Bất hạnh là, lời đồn này lại vọng vào trong tay Khương Tố, hắn lập tức đem ngọn nguồn dập tắt, còn trừng phạt không ít người tham dự trong đó, vì vậy trong cung đã không còn ai có can đảm nói thị phi về hài tử này.

Cho đến khi trở lại tẩm cung, nhìn thấy hài tử mập mạp đang ngồi dưới đất gào khóc, lại nhìn Khương Trạch vẻ mặt vô tội ngồi bên cạnh, hắn vốn đang muốn hỏi có chuyện gì xảy ra liền nhìn thấy tiểu hài tử chưa bao giờ tình nguyện bước đi hay mở miệng gọi người lại mếu máo, dùng ngữ điệu kỳ quái gọi một tiếng “Phụ vương”, sau đó nhanh chóng quơ quơ hai chân ngắn ngủn nghiêng ngã chạy vào trong ngực hắn.

Hai người bọn họ nuôi tiểu hài tử này cũng là phí tâm tổn sức.

Đến tận lúc này, cũng không biết vì sao Khương Hy lại rốt cục thông suốt, bắt đầu mở miệng học nói, học đi. Chỉ là vừa học thì phát âm không rõ, căn bản người nghe không phân rõ là đang gọi ai, sau đó lại đổi gọi phụ hoàng nhà bé là “Cha”, phụ vương đổi thành “Phụ thân” .

Cho đến tận khi bé tròn năm tuổi, tư duy bắt đầu rõ ràng mới khôi phục cách gọi “Phụ hoàng” và “Phụ vương” trước mặt mọi người, mà danh xưng kia đại để vẫn trở thành thói quen đến mãi tận sau này.

Lớn hơn chút nữa, Khương Hy rốt cục biết được bé cũng không phải không có mẫu thân.

Đó là đại yến mừng năm mới, Khương Trạch lệnh chúng thần mang theo đích trưởng tử tuổi tác thích hợp mang vào cung chơi đùa cùng Khương Hy, lúc đó bé con mới lần đầu tiên biết được tiểu hài tử nhà khác kỳ thật còn có huynh đệ tỷ muội cùng chơi đùa, một chút cũng không thấy cô đơn.

Vì vậy, ngay lúc đó bé liền đưa ra kháng nghị với phụ thân nhà mình —— bé cũng muốn một đệ đệ, hoặc một muội muội cũng được!

Khương Tố nghe vậy liền xoa xoa đầu bé, sau đó khom lưng nhẹ nhàng ôm bé lên.

Khương Hy ngoan ngoãn để bị ôm, thân thể nho nhỏ vùi trong ***g ngực dày rộng của Khương Tố, vượt qua hành lang quanh co thật dài trong hoàng cung..

Bé nghe được thanh âm ôn hòa trầm thấp của phụ thân nhà mình “Hy nhi còn nhỏ, có thể vẫn không biết, cha tại sao lại là mẫu thân của Hy nhi.”

Khương Hy không phải quá rõ ràng, vì vậy bé mở to đôi mắt nhìn Khương Tố.

Khương Tố chậm rãi nói: “Hy nhi là do cha hoài thai hơn chín tháng mới sinh ra. Thế nhưng sinh hài tử cũng không phải việc đơn giản, trái lại còn cực kỳ nguy hiểm —— năm đó khi cha sinh Hy nhi chỉ kém một chút đã… chết rồi.”

Khương Hy mở to cặp mắt đào hoa: “Chết?!”

Bé đã không phải tiểu hài tử hai ba tuổi, sẽ không giống như năm đó ôm chặt xác của bằng hữu miêu cẩu đã dần lạnh như băng, truy hỏi người lớn vì sao bọn họ không đứng dậy chơi đùa cùng bé nữa. Bé mơ hồ biết được, tử vong, đại khái là đi đến một thế giới mà bé không nhìn thấy được nữa.

Khương Hy nhất thời sợ hãi, bé vòng lấy cổ phụ thân nhà mình hoảng hốt nói: “Hy nhi không muốn cha chết, không để cho cha chết!”

“Hy nhi đừng sợ ” Khương Tố lại bước qua một ngã quẹo, thấp giọng an ủi, “Cha sẽ không chết.”

Năm đó, hắn chẳng qua tuổi trẻ khí thịnh, một mực tin tưởng Khương Trạch có thể hóa hiểm thành lành, cho dù nghe được Lý ngự y nói ‘cửu tử nhất sinh’ cũng cơ hồ không nghĩ đến kết quả xấu nhất. Cho đến khi Khương Trạch lâm bồn, trong lòng Khương Tố mới bắt đầu dấy lên hối hận cùng sợ hãi vô hạn.

Hắn thiếu chút nữa đã đánh mất Khương Trạch, sau này tuyệt đối không thể chấp nhận tình cảnh này nữa.

Vì thế, hắn từng gạt Khương Trạch đi tìm Lý ngự y, hỏi xem có cách nào dứt khoát từ bỏ năng lực này của Khương Trạch hay không, đương nhiên tiền đề là phải tuyệt đối an toàn. Lý ngự y sau khi hồi phục từ trong kinh hãi liền biểu thị không có phương pháp nào hoàn toàn từ bỏ, chỉ có thể dùng thuốc để ức chế. Loại thuốc này đối với thân thể nam tử cũng không gây tổn hại, mỗi đầu tháng dùng một chén, có thể bảo chứng tháng đó hoàn toàn vô sự.

Những năm gần đây, trừ lúc xuất chinh ở bên ngoài, phàm là yên tĩnh ở lại trong cung, hắn nhất định định kỳ theo dõi Khương Trạch uống thuốc.

Cho dù mấy năm nay y thuật của Lý ngự y càng lúc càng thâm sâu, thậm chí ba nắm trước lão còn biểu thị vết thương trên bụng Khương Trạch đã hoàn toàn khép lại, thân thể đã hồi phục đến thời kỳ đỉnh phong, có thể nói là so với ban đầu càng thêm khỏe mạnh. Khương Tố thủy chung vẫn là không dám mạo hiểm.

Khương Trạch đối với việc này tự nhiên lòng mang nghi ngờ, y vẫn rất muốn lần nữa sinh được một tiểu hài tử khuôn mặt giống Khương Tố, còn lại đều giống y, thế nhưng mấy năm nay lại không từng hoài thai. Tuy rằng y đã lệnh cho Lý ngự y luân phiên chẩn mạch cho mình cùng Khương Tố, thế nhưng chẳng nhìn ra bất kỳ đầu mối nào.

Cũng có thể là do chưa đến lúc.

Khương Tố có lẽ đang nhớ đến dáng dấp vui vẻ cùng với khi hơn dỗi của Khương Trạch, nhẹ nhàng mỉm cười.

Hắn nhẹ nhàng nói bên tai Khương Hy, “Hy nhi, con có thể không rõ, thế nhưng phải nhớ kỹ, có thể sinh con ra đời là một chuyện phi thường không dễ dàng. Vô luận tương lại Hy nhi quyết định thú nữ nhân hay cùng nam nhân trải qua một đời, đều phải nhớ kỹ làm chuẩn bị vẹn toàn.”

Khương Hy ngẩn ngơ, bé dường như không rõ vì sao rõ ràng đang muốn đệ đệ hay muội muội lại bất ngờ chuyển đến việc của mình.

Khương Tố nói đến đây đã nhìn thấy tẩm cung ấm áp gần trong gang tấc, hắn rũ mi nói với tiểu hài tử trong lòng kết luận cuối cùng: “Ngoan, sau này không được nói những lời đó trước mặt cha ngươi.”

Khương Hy liền tựa vào vai Khương Tố gật gật cái đầu nhỏ.

… Những đạo lý này bé đều nghe hiểu, thế nhưng vì sao lại cảm thấy mình đang bị lừa gạt thế này?

……………..

Lại một năm nữa trôi qua, lúc Khương Tố cùng Viên Tú lĩnh binh xuất chinh Hung Nô, thì ngoại công của nhị hoàng tử Cơ Ngọc trước đây, Diêu Hy mưu phản. Đại binh kéo đến dưới chân thành.

Đương nhiên, Khương Trạch đối với việc này đã sớm có chuẩn bị, bất quá là bắt ba ba trong hũ mà thôi.

Hai quân giao chiến bất quá vài canh giờ đã phân thắng bại. Khương Trạch mặc trường bào huyền sách đem Khương Hy khóa lại trong áo khoác ôm vào lòng, để bé cùng y đứng trên trường thành quan sát binh mã giao chiến bên dưới. Đợi đến khi Diêu Hy bị bắt giết, mà tất cả quân phản loạn đều đầu hàng, Khương Trạch mới hỏi bé một câu: “Tiểu Viên sợ sao?”

Lúc này Khương Hy mới tròn bảy tuổi, chính là lúc ngịch ngợm phá phách, chỉ có một mình cũng có thể đem toàn bộ hoàng cung khuấy đến gà bay chó sủa, thậm chí so với năm đó lúc Khương Trạch còn nhỏ càng kiêu ngạo thêm vài phần. Cái gì Trương Di, cái gì Gia Cát Du, cái gì Lý ngự y đều căn bản không quản được bé, cũng chỉ có khi đứng trước mặt Khương Trạch và Khương Tố bé mới chịu thu liễm tính tình, chăm chú đọc sách luyện võ.

Bé đối với Khương Tố chính là thoải mái kính yêu, nhưng đối với Khương Trạch lại là trong kính yêu mang theo nể trọng —— cũng có thể có quan hệ rất lớn với việc mỗi lần bé học xong một thứ gì đó đều bị đả kích “Phụ hoàng học nhanh hơn con”.

Chỉ tiếc Khương Trạch, Khương Tố đều quá bận, mỗi ngày chỉ có thể dùng tối đa một canh giờ để giáo dục bé, nếu không hẳn là các vị lão sư tình nguyện từ quan cũng không muốn nghe Thái tử chất vấn “Mười vạn câu hỏi vì sao” .

Khương Hy núp ở trong lòng Khương Trạch, đem mặt chôn ở trong hõm vai so với Khương Tố thì chật hẹp hơn nhiều, một lát len len lén dùng dư quang liếc về phía chiến trường sát phạt huyết tinh bênh dưới, lại rất nhanh chóng đem mặt chôn trở lại.

Nghe thấy câu hỏi như vậy của Khương Trạch, Khương Hy đầu tiên là gật đầu, sau đó lại chậm rãi lắc đầu.

Khương Trạch vuốt đầu của bé, nở nụ cười.

Huyết thống của Khương Hy là kế thừa trọn vẹn sự thong dong của Khương Tố và điên cuồng của Khương Trạch, dù cho vẫn còn nhỏ tuổi cũng phải khiến bé nhìn thẳng vào máu tươi cùng tử vong.

Vì vậy, đêm đó, Khương Trạch liền nhìn thấy tiểu hài tử ôm theo gối đầu chân trần đứng trước cửa, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn ướt sũng chăm chú nhìn mình.

Có chút kỹ năng, quả nhiên là bẩm sinh đã có, đồng thời vô sự tự thông.

Khương Trạch giống như đã dự liệu được phản ứng lúc này của Khương Hy, cực kỳ bình tĩnh ôm lấy bé đặt lên giường.

Từ lúc Khương Hy bốn tuổi, vì muốn cho bé học được tự lập, đến buổi tối bé đều được an bày đến phòng ngủ sát vách nghỉ ngơi. Ban đầu bé phi thường không quen việc không có hai vị phụ thân bên cạnh, trắng đêm khó ngủ, thậm chí có khi thật vất vả mới ngủ được, đến nửa đêm tỉnh lại cũng nhất định chạy về bên cạnh cha và phụ thân.

Đến nay đã qua ba năm, bé cũng đã quen với việc này, thậm chí còn rất hưởng thụ sự an tĩnh đó. Chỉ là đêm nay, hiển nhiên đã bị cảnh tượng ban ngày kích thích, Khương Hy rốt rục vẫn chạy đến trước giường của cha, tìm kiếm sự chở che.

Khương Trạch nghiêng người nằm trên giường, dùng tay chống đầu, một mái tóc dài như mực rũ xuống, đuôi mắt của y hơi xếch lên, hoàn toàn chính là tao nhã khuynh thành, phong lưu vô song.

Khương Hy chỉ cảm thấy cha mình rất đẹp, lại không biết là đẹp như thế nào, bé kéo kéo ống tay áo của y: “Cha, hôm nay kẻ mưu phản kia đã chết sao?”

Khương Trạch dùng tay nhéo nhéo gương mặt tròn vo của bé, trong lòng cảm khái gương mặt này đã không còn mềm mại như khi còn bé, nghĩ đến chừng hai năm nửa vẻ tròn trịa thiên chân này sẽ hoàn toàn tiêu thất, trong lòng thập phần tiếc nuối: “Đúng nha, từ xưa đến giờ mưu phản chính là trọng tội, đáng chết vạn lần.”

Khương Hy có chút chần chờ, nhẹ nhàng hỏi, “… Sau này, mọi người đều phải chết sao?” Phải chết, chính là biến mất.

Khương Trạch nói: “Chờ khi chúng ta chết đi, con cũng đã trưởng thành.”

Khương Hy phồng má lên, kiên định nói: “Hy nhi sẽ không trưởng thành!”

Bé cố chấp nhìn Khương Trạch.

Tính cách của bé có chút giống y, thế nhưng lại không quyết tuyệt bằng y. Khương Trạch có thể lý giải tâm tình này, chỉ cười cười, vươn tay nhéo gò má của bé: “Bây giờ nói như vậy vẫn là hơi sớm, bản thân con phải nhớ kỹ, chừng hai năm nữa lại nói với cha không muốn trưởng thành.”

Khương Trạch nói xong liền giúp tiểu hài tử đắp chăn: “Trời cũng khuya rồi, ngủ đi.”

Ngoại điện ánh trăng như nước, không gian dịu dàng yên tĩnh.