Đế Trường Trạch

Chương 48



Trước lúc hạ màn (hạ)

Theo luật lệ từ cổ chí kim, sau khi Thiên tử băng hà tự nhiên là do Thái tử kế vị, chỉ là nếu Thái tử còn nhỏ tuổi có thể ủy thác trưởng bối trực hệ như tổ mẫu, mẫu thân buông rèm chấp chính, phụ trợ quyết định. Thế nhưng nếu ngay cả một thân nhân trực hệ cũng không có, như vậy liền do chi thứ phụ trợ xử lý triều đình. Nhưng nếu giống như Khương Hy vậy, trực hệ đều vong, ngay cả hai vị tiểu thúc cũng bất quá không hơn mười tuổi, liền do tam công đại quyền nhiếp chính.

Đương triều đối với chức trách của Ngự sử đại phu đã giảm thiểu đi không ít, mà quyền lực tương đương đều giao về tay Tả Thừa tướng. Mà tam công của Khương quốc hiện nay chính là Thái úy, tả hữu Thừa tướng, nói cách khác, chỉ cần Khương Hy kế vị, thế thì mấy năm cho đến lúc bé thành niên, quốc sự Khương quốc đều sẽ do ba người này chưởng quản.

Chỉ là ba người cũng không phải không phân rõ quyền thế, làm thầy dạy của Thiên tử như Thái úy cùng với Hữu tướng vốn là tổ phụ của Tịnh Kiên Vương, hiển nhiên hai người này sẽ chiếm được quyền lực lớn hơn Tả tướng. Bởi vậy, sau khi giải quyết Thiên tử và Tịnh Kiên Vương, việc khó khăn tiếp theo Tả tướng cần lo lắng chính là làm thế nào mới giải quyết được hai lão bất tử kia.

Hữu tướng hôm nay đã đến tuổi nhi nhĩ thuân, nghe nói Thiên tử cùng Tịnh Kiên Vương đều bị hành thích vong thân xong liền lâm bệnh nặng, có lẽ cũng không còn được bao lâu. Tả tướng đại diện văn võ cả triều, mời vị ngự y mà sinh tiền Thiên tử nể trọng nhất đến chẩn trị cho Hữu tướng. Đồng dạng, chính hắn cũng dẫn theo một đám quan lại hàng ngũ chỉnh tề đi vào phủ đệ Hữu tướng.

Lý ngự y nghe nói Khương Trạch và Khương Tố đã gặp nạn, kỳ thực đáy lòng không quá tin tưởng. Dù sao loại người như Khương Trạch ở trong lòng lão là sự tồn tại quá mức thần kỳ, đừng nói lão không cho rằng Khương Trạch có khả năng sẽ bị những tên thích khách không biết từ đâu mọc ra kia giết chết, cho dù Khương Trạch thật sự đã băng hà, Lý ngự y cũng cho rằng sau một khắc y sẽ lập tức khởi tử hồi sinh chỉ vào mặt đám người truyền tin từ chiến trường về quát một câu “Đem đám người yêu ngôn hoặc chúng này lôi ra chém”. Vì vậy, nói tóm lại, lão vẫn coi như tương đương bình tĩnh.

Bất quá còn hơn bình tĩnh, Lý ngự y vốn là người thông minh, vừa thấy nét mặt của Tả tướng mặc dù tràn đầy lo lắng thế nhưng trong đáy mắt lại là một mảnh lạnh lẽo, trong lòng cũng là có chút minh bạch thế cục hiện giờ.

Lúc một đám người theo đuôi Tả tướng làm trò đến phủ đệ Hữu tướng nghe Lý ngự y chuẩn bệnh cho lão, chỉ thấy Lý ngự y một bên vỗ về chòm râu bạc trắng, một bên thở dài. Lý ngự y lại thay Hữu tướng châm cứu một phen, cuối cùng mới ảo não lên tiếng “Hữu tướng lần này đã chịu đả kích quá lớn, nếu thật sự có bất trắc gì chỉ có thể hy vọng các vị nén bi thương. Tại hạ y thuật không tinh, không thể làm gì khác, xin các vị hãy tìm một đại phu khác cao minh hơn”, những loại lời nói công thức như vậy.

Về phần những đại phu trước kia bị gọi đến chuẩn bệnh thay Hữu tướng, lúc thấy thủ tịch ngự y đương thời đã nói như vậy, tự nhiên đều đồng loạt tỏ vẻ y thuật của mình không đủ.

… Tuy rằng trước kia chúng đại phu cảm thấy Hữu tướng cũng không phải quá nguy kịch, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng… đừng để phải chịu kích thích lần nữa thì hoàn toàn có thể khỏi hẳn.

Lúc Tả tướng nghe Lý ngự y nói vậy, gương mặt nhất tời lộ ra biểu tình rầu rỉ, trong lòng hắn vốn còn đối với căn bệnh của Hữu tướng bán tín bán nghi nên lại lập tức tỏ vẻ quan tâm, gọi đại phu trong phủ của mình đến chẩn đoán lần nữa. Thế nhưng nghe những đại phu trong phủ đều nhất loạt biểu thị mạch đập của Hữu tướng thật sự rất kỳ quái, có thể không còn sống được bao lâu, bọn họ cũng là bó tay hết cách, Tả tướng rốt cục cũng yên tâm.

Hắn sau khi theo công thức tỏ ra cảm khái một phen liền xoay lưng quay về triều xử lý chính vụ, bỗng nhiên lại giống như nhớ ra điều gì đó mở lời mời các gia quyến họ Lạc ra tiền sảnh —— nghe nói Hữu tướng phu nhân sau khi nhìn thấy Hữu tướng ngã quỵ thì thân thể cũng không tốt lắm, dù sao ngự y cũng đã đến đây, nếu còn có người bi ai quá độ cũng có thể trị liệu đúng lúc.

Gia quyến Lạc gia, ngoại trừ lão phu nhân vẫn bị bệnh nặng thì tất cả đều rất nhanh đi đến đại sảnh. Bao gồm cả Lạc Dục Lam vừa về nhà thăm tổ phụ cũng ôm theo hài tử vừa mới sinh được mấy tháng ra ngoài.

Tả tướng nhìn một vòng quanh mình, sau đó ánh mắt dừng lại trên người tiểu hài tử được ôm trong lòng cháu dâu trưởng Lạc gia.

Hắn nhìn hồi lâu, sau đó nhếch mắt lộ ra nụ cười hiền lành: “Lạc thiếu phu nhân đã vất vả rồi, bổn tướng nhìn một chút cư nhiên lại cảm thấy nét mặt của vị tiểu công tử này với Thái tử có chút tương tự.”

Khương Hy trước giờ vẫn được nuôi trong hậu cung, ngoại trừ khi đầy tháng được ôm ra ngoài cho bá quan gặp gỡ một lần, thế nhưng cũng là được nhũ mẫu gắt gao ôm trong lòng, không thể nhìn rõ dung mạo. Thời gian trôi qua đã lâu, Tả tướng cũng chỉ có thể nhớ mang máng, cùng với ấn tượng cơ bản là mặc dù Khương Hy là nhi tử của Khương Trạch, thế nhưng ngũ quan lại càng giống Khương Tố hơn một chút.

Hiện tại việc Thái tử mất tích vẫn chưa tuyên dương ra ngoài, nếu như có thể tìm được Thái tử trong phủ Hữu tướng, chẳng lẽ còn không phải là một việc cực tốt?

Trưởng tôn Lạc gia tức thì hơi biến sắc, mà thần thái trên mặt thê tử của y cũng đồng dạng có chút cứng ngắc như vậy. Chỉ là nàng rất nhanh liền phản ứng kịp, rũ mi mỉm cười: “Là thần tử lại có dung mạo tương tự Thái tử, đứa bé này đúng là có đại phúc khí mà.”

Khương Hy giống với Khương Tố, mà Khương Tố vốn lại là nhi tử của Khương Phong và tiểu thư Lạc thị, như vậy tôn tử Lạc gia có nét tương tự với Khương Hy tựa hồ cũng không phải là chuyện gì quá mức kỳ quái.

Chỉ là ý nghĩ nọ vừa dạo qua đầu Tả tướng một vòng thì Lý ngự y đã đến trước mặt đứa bé kia, không chút kinh hãi quan sát tiểu hài tử kia trong chốc lát, sau đó ở lúc tiểu hài tử suýt nữa thì nhào vào lòng mình thì xoay người đối mặt với Tả tướng, trong cung kính lại còn mang theo một tia xu nịnh: “Thừa tướng nói không sai, tiểu công tử quả nhiên thoạt nhìn có chút tương tự với Thái tử. Bất quá, Thái tử tự nhiên càng tuấn tú hơn một chút.”

Lý ngự y mặc dù nói như vậy, thế nhưng trái tim cư nhiên đã chìm đến đáy vực: Lão đương nhiên nhận ra tiểu hài tử được cháu dâu trưởng Lạc gia ôm trong lòng đúng là Thái tử!

—— hữu tướng bệnh nặng, thái tử xuất hiện ở nơi đây, mà cháu dâu trưởng của Lạc gia lại lên tiếng phủ nhận thân phận của hài tử… Lẽ nào Khương Trạch và Khương Tố đã thực sự xảy ra chuyện?

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Lý ngự y bắt đầu run rẩy, thế nhưng lão vẫn cực lực khắc chế chính mình: Thái tử hiện tại đang ở trong phủ đệ Hữu tướng, tình trạng hiện nay của Hữu tướng vẫn còn hoàn hảo, thế nên cho dù xảy ra chuyện bết bát nhất… Cũng coi như vẫn còn một đường sinh cơ!

Sau khi chuyển chuyển một vòng trong phủ Hữu tướng, bởi vì phải đề phòng người khác lên án cùng với còn phải tranh thủ nhân lực đi tìm tiểu Thái tử, Tả tướng vẫn không lưu lại quá nhiều người giám thị ở đây. Ngoại trừ vài tên thám tử cũng chỉ có Lý ngự y cùng với một gã đại phu trong phủ hắn được để lại.

Hắn cũng không biết sau khi mình vừa rời đi, gia quyến Lạc gia đều trở về phòng, trưởng tôn Lạc gia cùng với thê tử vào phòng liền nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tiên sinh, tiên sinh còn ở đây chứ?”

Trương Di bước ra từ bóng tối, tiếp nhận Khương Hy từ tay bọn họ, lời ít ý nhiều nói: “Tại hạ đã thu được tin tức mới do bệ hạ và Tịnh Kiên Vương truyền tới. Bọn họ cảm thấy trong kinh thành có người mưu đồ tạo phản, vậy nên liền tương kế tựu kế.”

“Có thật không!”

Thấy trên mặt hai người lộ nét vui mừng, Trương Di gật đầu: “Lúc Hữu tướng vừa tỉnh lại đã biết được tin này, bất quá vì phối hợp với bệ hạ nên mới giả vờ bệnh nặng, dụ phản tặc lộ ra sơ hở. Tối đa qua bảy ngày nữa, bệ hạ cùng Tịnh Kiên Vương liền có thể quay về hoàng cung chủ trì đại cục.”

“Bất quá trong thời gian này tại hạ còn có chuyện quan trọng, Thái tử chỉ có thể nhờ vào hai vị… Xin hai vị dốc lòng chăm sóc.”

Tin tức Thái tử thất tung so với việc Thiên tử cùng Tịnh Kiên Vương song song bị hành thích bỏ mình thì không khiến cho triều đình gợn lên một chút bọt nước nào. Trên thực tế sau khi thu được tin tức Thiên tử băng hà, Hữu tướng lại bi thương quá mức mà sinh bệnh thì Tả tướng liền lợi dụng sự thật đó mà cấp tốc nắm giữ triều chính, phong tỏa toàn bộ hoàng cung, giấu diếm tin tức Thái tử mất tích. Đáng tiếc suốt mấy ngày sau, cho dù Tả tướng âm thầm đem toàn bộ đô thành đào lên ba thước cũng không tìm được một chút tung tích nào của tiểu Thái tử.

Nếu không tìm được cũng không cần tìm nữa, dù sao Khương Trạch và Khương Tố đều đã chết hết, Tả tướng liền thẳng thắng đưa tiểu hài tử nhà mình niên kỷ xấp xỉ đưa vào hoàng cung, chỉ cần nhũ nương trước giờ vẫn chăm sóc Thái tử và thái y đều xác nhận đứa trẻ đó là Thái tử, thì đó —— sẽ chính là Thái tử!

Nhưng liền vào lúc này, từ tiền tuyến liền truyền tới một tin tức có chút không quá lý tưởng: Thái úy Viên Tú đã tránh khỏi sự ám sát mà hắn an bày, nhiều nhất chỉ năm ngày sau liền có thể hộ tống di thể của Khương Trạch và Khương Tố về đến kinh đô.

Theo tin tức thám tử hồi báo, mấy hôm nay Hữu tướng vẫn chưa hề tỉnh lại, thậm chí có khả năng bị trúng gió dẫn đến tê liệt, vì vậy Tả tướng cũng không tiếp tục đặt nhiều tâm tư trên người lão. Thế nên khi bất chợt nghe đến tin tức của Thái úy thì không khỏi giận dữ.

Nếu Thái úy bình yên trở lại kinh thành, ngoại trừ việc phải phân quyền, lão rất có thể nhìn thấu hài tử trong cung kia không phải tiểu Thái tử. Mặc dù việc này đã là chết không đối chứng, chỉ cần một chi quân đội trong tay Thái úy cũng đã đủ khiến Tả tướng khẩn trương một phen.

Trừ phi có thể liên hợp quan viên cả triều tạo áp lực bức bách Thái úy giao ra hổ phù. Đến lúc đó, Viên Tú không còn hổ phù cũng chẳng có lực uy hiếp gì nữa.

Cho nên, ngoại trừ lập tức phái thích khách tiếp tục mai phục trên lộ trình hồi kinh của Thái úy, Tả tướng còn phải lập tức thu mua những quan lại bên cạnh.

……….

Tháng giêng, tân xuân sắp đến.

Vào đêm.

Hiện tại chỉ cách thời điểm Thái úy về triều không quá hai ngày. Hai ngày sau, nếu Viên Tú vẫn tay nắm binh quyền như trước, như vậy cục diện hắn thật vất vả mới bày ra sẽ bị lão bất tử kia chiếm trọn, đến lúc đó Viên Tú nghiễm nhiên sẽ trở thành Nhiếp Chính vương danh phù kỳ thực của Khương quốc.

Tả tướng liền mở tiệc trong phủ chiêu đãi đủ loại quan lại, bao quát cả trưởng tử của Hữu tướng.

So với Hữu tướng, vị trưởng tử này tài trí tương đối bình thường, Hữu tướng đã bệnh nặng nhiều ngày, hắn liền đem tư chất ăn chơi trác táng diễn dịch đến cực hạn, thậm chí trong cơn hoảng loạn còn mơ hồ quy phục dưới trướng Tả tướng.

Vây cánh Tả tướng hiện tại như rắn mất đầu, thế nhưng lão đã xây dựng thế lực trong triều nhiều năm như vậy, rốt cục cũng không thể khinh thường. Bởi vậy, mục đích chủ yếu tối nay chính là phải hàng phục trưởng tử của Hữu tướng, khiến cho bây cánh của lão hoàn toàn quy phục, đồng thời đạt được sự chi trì của bè phái trung lập.

Đến khi rượu quá ba tuần, Tả tướng thấy thần sắc mọi người ở đây cũng vì men rượu mà buông lỏng không ít, liền nhân cơ hội thở dài nói: “Tình thế hiện tại vô cùng bấp bênh, mấy hôm nay các vị ra sức ổn định triều đình cũng là vô cùng cực khổ.”

Mọi người nghe vậy tự nhiên đều xua tay bảo rằng mình không cực khổ. Hôm nay di thể Thiên tử chưa được mang về kinh đô, Hữu tướng lại bệnh nặng, Thái úy còn đang bôn ba đường dài, như vậy mục đích buổi tiệc hôm nay của Tả tướng… người có tâm đều có thể hiểu được.

Chỉ là cho đến hiện tại, bọn họ còn có thể làm như thế nào đây? Nếu không dự tiệc, sợ rằng sau này trong triều liền không còn vị trí nhỏ nhoi nào cho bọn họ nữa.

Tả tướng nghe được câu trả lời của mọi người thì cực kỳ hài lòng, lại tiếp tục nói thêm vài lời: “Chư vị cũng biết, di thể của bệ hạ đã về gần đến kinh đô. Đến lúc đó chúng ta còn phải an bày quốc tang, sợ rằng sẽ bận rộn đến chân không chạm đất đi.”

Tiếp theo mọi người đều tỏ thái độ, vì nước kính dâng là trách nhiệm phải có, tràng diện cực kỳ hài hòa.

Tả tướng lại nói: “Theo bổn tướng tính toán, đến lúc đó sợ rằng chí ít phải bận rộn suốt nửa tháng. Mà nước một ngày không thể không vua, bổn tướng nghĩ, sợ rằng trước tiên phải nâng đỡ Thái tử đăng cơ đã.”

Một nửa số người nghe vậy liền gật đầu, còn lại thì ánh mắt đều trở nên căng thẳng —— vở kịch tối nay vai tuồng rất nặng, rốt cục cũng tới!

Đợi thấy một nửa số người đều nghiêm mặt, Tả tướng mới chậm rãi nói “Tân quân tuổi nhỏ, tự nhiên cần cúng ta dốc lòng phụ tá. Đáng tiếc hôm nay Hữu tướng bệnh nặng, tại hạ giữa lúc nguy nan mạo muội đứng ra gánh vác, hy vọng quật khởi văn quan trong triều.”

Mọi người nghe vậy lại khen vài câu, tiếp đó Tả tướng lại nói: “Chư vị không biết có từng nghĩ đến vấn đề này chưa?”

“Thừa tướng mời nói.”

“Thái úy còn có hai ngày này nữa đã về triều, ngài là người đứng đầu võ quan, còn nắm giữ phân nửa hổ phù, mà một nửa còn lại hẳn vẫn được Thiên tử nắm ở trong tay.” Hắn dừng lại một phen tỏ ra ý vị thâm trường, chậm rãi nói, “Đến lúc đó, thế cục cân đối của đại thần văn võ, chỉ sợ cũng phải bị đánh vỡ rồi.”

Thiên tử tuổi nhỏ, nửa mảnh hổ phù hoàn toàn cần hai Thừa tướng cùng Thái úy quyết định chi trì mới có thể vận dụng. Hắn tiếp tục nói: “Huống chi thái tử tuổi nhỏ, mà từ trước đến giờ nếu để võ quan nắm giữ quân đội, chỉ sợ lâu ngày sẽ sinh dị tâm, làm việc bất lợi với bệ hạ.”

Từ xưa đến nay, những kẻ làm quan không một ai không màng quyền thế. Mà trong triều đình văn võ hai ban lại phân biệt rạch ròi, một bên chủ quản chiến sự, một bên chủ quản triều chính, nếu can thiệp lẫn nhau tất nhiên sẽ xảy ra vấn đề lớn. Đối với văn quan mà nói, vấn đề lớn nhất đương nhiên chính là Thái úy rất có thể vươn tay dài đến những thứ trong túi bọn họ, mà không phải bọn họ đưa tay sang lấy trộm của đối phương.

Tả tướng sâu sắc am hiểu chiều hướng tâm tư này, cũng có lòng tin rất lớn có thể thuyết phục mọi người: “Vì vậy bổn tướng cùng Lạc đại nhân trưởng tử Hữu tướng nghĩ, nhất định phải do chúng ta bảo tồn hổ phù mới có thể an ổn triều chính.”

Buổi nói chuyện này kết thúc, có một vài quan viên đã đứng dậy tỏ thái độ nguyện ý chi trì Tả tướng. Trừ bọn họ ra, còn có ba vị quan viên tuổi tác đã hơn năm mươi biểu thị có lòng không có sức, mong muốn Tả tướng cho phép bọn họ cáo lão hồi hương.

Trừ những người đó, phần nhiều đều còn lắc lư bất định.

Tả tướng tự nhiên xem thấu sự bất an giấu dưới vẻ trầm mặc của mọi người, liền sai mọi người rót rượu thêm, thở dài nói: “Nếu chư vị đã có nhiều sầu lo như vậy, bổn tướng cũng không miễn cưỡng.”

“Đại môn liền ở đằng kia, chư vị chỉ cần uống xong chén rượu cuối cùng này liền có thể quay về —— bổn tướng tuyệt không ngăn trở.”

Gia Cát Du đem rượu trong chén hất xuống mặt đất, đứng dậy tiêu sái mỉm cười: “Giỏi cho kế dục gia chi tội.”

Hắn thấy mọi người đã đưa mắt chú ý về phía mình liền thản nhiên nói: “Tả tướng cho rằng Thái úy sẽ sinh dị tâm, hạ quan làm thế nào có thể tin tưởng, nếu đem binh quyền giao cho Tả tướng người sẽ không sinh ra dị tâm đâu?”

Tả tướng đã sớm có chuẩn bị: “Binh quyền dĩ nhiên không phải giao cho ta, ta cho rằng nên để bá quan đề cử ra ba người, quyết định hướng đi về sau của quân đội.”

Gia Cát Du nghe vậy, không chút nào né tránh ánh mắt bén nhọn của Tả tướng, trái lại còn rành rọt nói: “Văn quan bức bách Thái úy chuyển giao binh quyền, đánh vỡ tổ chế, đây chính là mưu nghịch nha.”

Tả tướng cao giọng cười to, đến khi dừng lại mới xoay đầu đối diện với Gia Cát Du chậm rãi nói: “Mở miệng ngậm miệng liền nói bổn tướng mưu nghịch? Giỏi cho một kẻ tiểu nhân đảo ngược thị phi, phỉ báng triều thần.” Lời của lão vừa dứt, đại môn bỗng nhiên ‘phanh’ một tiếng đóng lại, còn bị cài then thật chặt.

“Giỏi!” Gia Cát Du thấy thế, cũng vỗ tay mỉm cười, “Giỏi cho câu tùy ý quay về, giỏi cho lời tuyệt không ngăn trở!”

Trong sảnh đường thoáng cái một mảnh tĩnh mịch.

Trong nhất thời, chỉ có ánh lửa lẳng lặng thiêu đốt, ánh đèn leo lét cũng như thuận theo ánh tâm tình kinh nghi bất định của mọi người mà trở nên chập chờn khó đoán.

Tả tướng chậm rãi đứng dậy.

Hắn chăm chú nhìn Gia Cát Du, ánh mắt như độc xá bức bách: “Chư vị nếu muốn rời đi, chỉ cần cho bổn tướng một phần mặt mũi, uống xong chén rượu từ giã này là được. Nhưng Gia Cát đại nhân đã phỉ báng bổn tướng, thật sự là không thể đơn giản rời đi.”

Không thèm nhìn đám người đã sinh lòng thoái nhượng, thần sắc buông lỏng, Gia Cát Du vẫn mỉm cười như trước: “Uống chén rượu này, bọn họ là đi ra ngoài hay được nằm khiêng ra ngoài?”

Tả tướng chắp tay: “Vậy liền phải xem vận mạng của chư vị có bao lớn.”

Có vài người đang nâng chén rượu muốn uống nhất thời sắc mặt đại biến vội vã đặt xuống, có chút không thể ngờ ngưng mắt nhìn Tả tướng. Chỉ thấy người nọ chậm rãi nói: “Chư vị, bổn tướng rất có kiên trì —— các ngươi còn có thời gian một chung trà để cân nhắc, đến tột cùng là lưu lại hay rời đi.”

Tiếng nói của hắn vừa hạ xuống, giữa đại sảnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm cười nhạo: “Một chung trà nhỏ đã coi như rất có kiên trì? A, đây cũng coi như một kiểu soán quyền ta chưa từng được nghe đến, thật sự khiến trẫm mở rộng tầm mắt.”