Đế Trường Trạch

Chương 30



Theo trẫm xuất chinh, bình định Tùy quốc!

Ngày hôm sau, khi tia nắng ban mai bắt đầu chiếu rọi đại địa thì Khương Trạch ở trong một nụ hôn ôn nhu của Khương Tố bị đánh thức dậy.

Đêm hôm trước hồ đồ xung động, Khương Trạch chỉ cảm thấy hưng phấn đến căn bản ngủ không yên giấc, đợi đến khi chân chính nghỉ ngơi hai ba canh giờ tỉnh lại, y chỉ thấy toàn thân giống như năm đó trải qua một ngày một đêm tác chiến liên tục không ăn không uống, vừa mệt mỏi lại trì độn. Khương Trạch lười biếng duỗi người, sau đó xoa xoa ánh mắt nhập nhèm của mình để Khương Tố giúp đỡ thay quần áo, đội mũ miện. Cho đến khi Trương Di dâng thuốc muối dương chi để xúc miệng thì mới chính thức tỉnh táo lại.

Chờ đến khi rửa mặt hoàn tất, bị Khương Tố lôi kéo đến Sơ Nguyên điện lâm triều thì Khương Trạch cũng đã khôi phục lại sức sống trước kia. Tuy rằng trên eo vẫn có chút cảm giác quái dị, thế nhưng cũng không phải không thể nhẫn nhịn —— bất quá y vì sao phải muốn nhẫn nhịn nha? Nếu không biểu lộ ra thì làm sao đổi được sự thương tiếc của người bên cạnh chứ?

Vị đế vương năm đó trên chiến trường vô cùng lãnh đạm, cho dù lần thê thảm nhất bị chủ tướng của quân địch dùng tên bắn vào vai trái, suýt nữa phế đi một cánh tay vẫn mặt không đổi sắc, vào lúc này lại hơi hơi nhăn mày, dùng tư thái thoạt nhìn như thế kỳ thực hơi lộ ra yếu đuối chậm rãi ngồi xuống.

Cuối cùng còn giả vờ trầm trọng, thêm một hơi thở như sâu như cạn.

Y rốt cuộc cũng thành công đưa đến sự chú ý của Khương Tố.

Dùng dư quang liếc đến hàng mày hơi nhíu lại của đối phương, Khương Trạch liền vui vẻ trưng ra bộ mặt nghiêm túc, chăm chú xử lý chuyện triều chính.

So với trước đây lúc xử lý triều chính luôn lấy ‘nghe theo Tả tướng’, ‘Hữu tướng thi hành’, ‘Thái úy nói đúng’ làm những câu trả lời vạn năng thường dùng, hiện tại Khương Tố đứng bên cạnh, lần đầu đảm nhiệm vị trí phụ trợ Khương Trạch xử lý quốc sự đều trả lời mỗi vị quan lại rành mạch rõ ràng, nơi nơi chỉ trúng chổ yếu hại, chỉ đợi sau khi mọi người hạ triều bổ sung một chút là được. Một vòng trôi qua, thời gian lâm triều cư nhiên còn kết thúc sớm hơn Khương Trạch dự tính một ít!

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu tạo thành tình huống này chính là, trước kia mỗi lần Khương Trạch đề ra quyết định thì Tả Hữu nhị tướng đều phải xông ra cải nhau một trận. Mà Khương Trạch phần lớn thời gian lại dùng tâm tư đang nhìn xiếc khỉ mà xem hai người cãi nhau một trận cực kỳ thống khoái, sau đó thuận miệng chi trì quan điểm của một bên, làm cho hai người không những không cảm thấy được vui vẻ thắng lợi, trái lại càng cảm thấy bực mình sốt ruột.

Ngày hôm nay, sau khi hạ triều, bách quan đều lệ nóng doạn tròng.

—— thưòng ngày đại điện tràn ngập thanh âm cãi nhau, toàn bộ triều thần bối rối rốt cuộc nên ủng hộ người nào là cái quỷ gì đây? Phải giống như hôm nay mới chính là tiết tấu thượng triều cần có nha!

Sau khi bãi triều, Khương Tố lại cùng Khương Trạch hưởng dụng bữa sáng, hắn ôm người vào trong ngực, dùng lực đạo nhẹ nhàng vừa phải chậm rãi giúp y xoa nhẹ phần eo. Chờ đến khi người nọ híp lại cặp mắt đào hoa, thư thư phục phục hưởng thụ một phen, thậm chí còn biểu thị “Đã rất tốt rồi, nếu có thể đến thêm lần nữa thì càng hoàn hảo”. Khóe mắt Khương Tố co quắp vươn tay cầm lên một quyển công văn, bắt đầu phê duyệt tấu chương.

Hắn rõ ràng nghe được thanh âm thở dài cực kỳ khoa trương của người bên cạnh.

Khương Tố hơi cong khóe môi, nhẹ nhàng búng vào chóp mũi của y một cái, sau đó thu liễm tâm thần đặt vào chính sự.

Lúc Trương Di vào cửa trùng hợp nhìn thấy một màn như vậy, chẳng biết vì sao có loại ảo giác hai mắt đều mù rồi.

Lúc này, các thương đội mang theo giấy gai đi bán ở những quốc gia khác còn đang trên đường trở về, thế nhưng Khương Trạch đã thu được tin tức bọn họ gởi về, sỹ tộc đại phu ở các quốc gia đều đối với giấy gai yêu thích không buôn, hơn mười xe giấy gai của thương đội chỉ cần mở ra liền rất nhanh bán hết, căn bản cung không đủ cầu. Các thương nhân nghe được tin tức liền lập tức hành động, tấp nập dò hỏi đoàn xe phương pháp luyện chế, thậm chí còn hỏi phối phương. Sau khi biết được chỉ cần có thể xuất ra mười dật hoàng kim liền có thể mua được phối phương thì bọn họ đều biểu thị muốn độc quyền mua hết, một lần ra giá ba trăm dật!

Giá cả hiện tại, một dật hoàng kim có thể đổi lấy một trăm hai mươi thạch hạt kê, cái giá này đối với tiểu thương gia mà nói đã có thể xem như khoản lớn. Thế nhưng đối lập với khả năng mang về tài phú cực lớn của giấy gai, toàn bộ các thương nhân có thể chi trả đều đỏ mắt điên cuồng mà mua vào.

Cùng với thương nhân các nước giống như nhặt được chí bảo mà gấp rút cầm phối phương trở lại thực nghiệm thì ngược lại, những người trong thương đội Khương quốc hầu như đầy mặt hồng quang đại thịnh, tinh thần chấn hưng. Mọi người đều biết, hiện nay tài phú đại thể đều tập trung trong tay hoàng thất, tam công cửu khanh, sỹ phu đại tộc, thương nhân thế gia. Một đám tiểu thương sau khi tính toán xong lợi nhuận cuối cùng, mỗi chi thương đội có hơn mười xe giấy gai, thu vào ít nhất ba mươi lăm dật hoàng kim, tiền bán phối phương chí ít cũng đến hơn một trăm mười lượng!

Mọi người nhìn thấy hoàng kim sáng loáng như vậy hầu như đều trợn mắt há mồm! Trên thực tế, cho dù là thương nhân thành công như Diệp gia hầu như cũng chưa từng làm được mối làm ăn đắt đỏ như vậy, lúc này hắn cũng giống như đám thương nhân kia, hận không thể bật người bay về Khương quốc, lần nữa chở theo mấy trăm xe giấu gai đến các quốc gia để bán! Thế nhưng vừa nghĩ đến mỗi nước có ít nhất mười nhà thương nhân đã mua phối phương bắt đầu làm ra giấy gai thì nhất thời đau lòng không ngớt.

Sớm biết như vậy, chết sống cũng phải để Khương Tố cho bọn họ chở thêm vài xe —— Không, chí ít cũng phải mười xe!

Nghe được tin tức mọi người thắng lợi trở về, Khương Trạch và Khương Tố tự nhiên thập phần sung sướng. Khấu trừ tiền công cho các thương đội, nếu như đem tất cả tiền lời đều dùng cho quân đội, lúc này chỉ dựa vào một lần mậu dịch như vậy đã đủ cho mười vạn quân đội Khương quốc chi dùng trong nửa năm. Về phần buôn bán phối phương, Khương Trạch và Khương Tố trước đây đã đạt thành ý kiến thống nhất.

Công nghệ chế tạo giấy gai cũng không phải quá khó khăn phiền phức, sau khi thương đội trở về vài tháng nói không chừng sẽ có công tượng của các quốc gia khám phá ra huyền bí trong đó, theo sau phỏng chế. Như vậy không nói đến tình cảnh giấy gai giá cao của bọn họ lâm vào xấu hổ, ngay cả việc giữ kín phối phương cũng không có chút ý nghĩa nào, không bằng thừa dịp hiện tại kiếm lớn một khoản.

Từ lúc công tượng của các quốc gia bắt đầu thực nghiệm, sau đó đại quy mô sản xuất rồi mới đưa ra thị trường, theo tính toán của Khương Trạch ít nhất cũng phải mất thời gian hai tháng. Mà hai tháng sau, loại giấy cỏ mới Khương quốc đưa ra thị trường sợ rằng cũng đang trên đường vận chuyển đến các nước, lúc đó đối lập với giấy gai giá cao không hạ, loại giấy cỏ giả cả tương đồng lại càng thêm trắng noãn mịn mượt này e rằng sẽ có sức cạnh tranh mạnh hơn một ít.

Ngoại trừ thứ đó, thuộc hạ của Khương Tố cũng đã mang cái thứ gọi là khoai từ kia từ Giang Đông về, đồng thời được sự căn dặn mà đi khắp nơi vơ vét thực vật đặc hữu, mang về Khương quốc từ từ bồi dưỡng nghiên cứu.

Mà thuộc hạ của Khương Trạch cũng dùng không ít dê bò đi Tây Vực trao đổi một lượng lớn mầm mống cây bông cùng thổ nhưỡng cần thiết. Dùng danh nghĩa Gia Cát Du tùy ý tìm cái cớ giao cho Đại ty nông, còn đặc biệt phổ cập một ít thổ nhưỡng và khí hậu đặc thù của Tấy Vực, sau đó liền để cho bọn họ lăn qua lăn lại đi.

Tháng bảy sao đại hỏa hạ xuống1.

Đối lập với cuộc sống của bách tính Khương quốc càng lúc càng ổn định dư dả bách tính Tùy quốc vào lúc này khổ không thể tả, đại thể giống như đang sống trong dầu sôi lửa bỏng.

Tám tháng trước, Cơ Minh trải qua cửu tử nhất sinh rốt cuộc trốn khỏi sự truy sát của Cơ Ngọc, thành công hội họp với ngoại tổ phụ. Ngoại tổ phụ của Cơ Minh họ Kỳ ở biên cương căn cơ sâu đậm, thậm chí còn âm thầm bồi dưỡng được hơn ngàn thiết kỵ, không thể chế phục! Cơ Ngọc vừa sợ vừa giận, không để ý bách quan khuyên ngăn giam lỏng người Kỳ gia, hạ mệnh Kỳ lão nhập kinh kiến giá.

Như vậy chẳng khác gì Cơ Ngọc đang từ xa chiêu hàng Kỳ lão: Lòng không thần phục của ngươi từ lâu trẫm đã nhìn thấu! Nếu không muốn trẫm tru cửu tộc nhà ngươi mau nhanh chóng cút về đây lấy chết tạ tội!

Thế nhưng cái uy hiếp này lại không có tác dụng gì.

Mười ngày sau, người của Kỳ gia cũng với bộ hạ trong kinh nội ứng ngoại hợp chạy khỏi kinh đô, mà ngoại tổ phụ của Cơ Minh cũng chém giết đốc quân biên cương, nâng cờ tạo phản. Không đầy hai tháng, chiến hỏa một đường chạy về phía bắc tràn qua năm quận, hai quân rốt cuộc trực tiếp xung đột vũ trang.

Cùng lúc đó, thám tử ba nước Tề Sở Hàn đều mang về một tin giống nhau như đúc: Sở Hàn liên thủ, cùng với Tề quốc và tộc Hung Nô bắt đầu va chạm!

Khương Trạch:”…”

Tình thế thiên hạ phân năm đã duy trì gần được trăm năm, Sở quốc ngàng lúc càng kiệt sức, cho đến năm mươi năm trước rốt cục không thể dốc sức ngăn được thịnh thế của bốn nước còn lại. Cho đến hôm nay, Tề Khương Hàn Tùy đều quật khởi khắc chế lẫn nhau, không dám khinh địch loạn động, trong tình thế đó, Thiên tử nước Sở Mỵ Cận kế vị, rốt cuộc có thể củng cố lại chính quyền, Sở quốc lần nữa bắt đầu ổn định cường thịnh.

Chỉ là trên thực tế, kiếp trước nếu không có Khương Trạch ngang trời xuất thế, người chân chính đoạt được thiên hạ cũng sẽ không thể nào là Mỵ Cận.

Bởi vì lúc Khương Trạch đăng cơ thì Mỵ Cận đã gần bốn mươi, so với một kẻ kỳ lạ như Khương Trạch thì bất đồng, tinh lực của hắn đã từ từ suy giảm, sợ rằng đã không đủ tâm sức chinh chiến thiên hạ. Đám hài tử của hắn lại quá mức non nớt, trong tình thế thiên hạ đại loạn chẳng khác nào dê non tươi mới ngon miệng, không hề có sức chống cự.

Lúc đó, Khương Trạch vì chịu sự bức bách của ba nước Sở Tề Hàn, bị vây ở phía tây Trung Nguyên không thể chuyển động, y thẳng thắng sửa lại kế hoạch thành nghỉ ngơi nuôi quân, đồng thời tìm cơ hội phân rã liên minh tam quốc. Sau đó, y thật sự đợi được một cái cơ hội, đầu tiên là dùng việc nhỏ khiến Tề Sở bất hòa, sau đó lại mượn sức tộc Hung Nô đánh vỡ sự cân đối vi diệu kia, tiếp đó Tề quốc dã tâm bừng bừng liền chặn ngang một cước, Sở quốc hoàn toàn bị tiêu diệt.

Từ đó liên minh còn danh chẳng còn thực.

Sau khi chiếm đoạt Sở quốc, dã tâm cùng sự ngạo mạn của Tông Chính Việt đã mất khả năng khống chế, hắn không đem tầm nhìn cực hạn thả vào thế cục Trung Nguyên, cũng không lần nữa làm ra uy hiếp với Khương Trạch mà là cùng tộc Hung Nô chia cắt thành trì. Hắn cơ hồ dùng công phu sư tử ngoạm yêu cầu bảy thành trì của Sở quốc.

Đương nhiên, hai phía lại lần nữa đàm phán không thành.

Tông Chính Việt liền cổ động Hàn quốc liên hợp đẩy lùi tộc Hung Nô, thậm chí còn thân chinh sát phạt. Cho đến phút cuối khi bị Khương Trạch giết chết, trên mặt Tông Chính Việt cũng không có một chút ý hối tiếc nào.

Hiện tại, Khương Trạch rốt cục có thể xác định hai người kia đều đã trở về. Mặc kệ người có ý đồ khơi mào tranh đấu giữa y cùng Khương Tố đến tột cùng là ai, nói chung Mỵ Cận ước chừng là muốn liên hợp cùng Hàn quốc, nỗ lực trong thời gian ngắn nhất chiếm đoạt Tùy quốc, sau đó xua quân tây hạ, báo mối thù đuổi hổ nuốt sói2 kiếp trước với Khương Trạch. Chỉ tiếc, bất ngờ chính là, địch nhân của hắn cũng trong thời khắc đó ôm lấy mục đích đồng dạng.

Hừ! Đây thật sự là trò hay khó có mà!

Bởi vậy, nhân cơ hội ngàn năm có một này, vô luận Khương quốc xuất chinh Tùy quốc hay hỗn chiến cùng các nước còn lại đều có thể thu về đầy đủ lợi ích. Hiện tại không ít quan viên đứng ra khuyên nhũ Khương Trạch phát binh đánh Hàn, cùng Tề quốc liên thủ chiếm đoạt Hàn quốc, sau đó lại cùng nhau tiêu diệt Sở quốc mạnh nhất hiện nay, cuối cùng mới quay đầu đối phó Tùy quốc cũng là kịp lúc.

Chỉ có Thái úy cùng một ít người cho rằng hiện tại tình thế các nước hỗn loạn, Khương quốc mạo muội nhảy vào tham gia chỉ sợ cũng không mò được chỗ tốt nào.

Vì vậy cảnh tượng đã một tháng không thấy lần nữa tái diễn, thậm chí ngay cả võ tướng trước giờ vẫn một mực ung dung đều theo đó ầm ỹ lên.

Khương Tố không nói gì, chỉ lẳng lặng ngưng mắt nhìn Khương Trạch.

Rất hiển nhiên, hắn đã quyết định

Khương Trạch hơi giơ tay lên.

Là Thiên tử, mặc kệ Khương Trạch trong mắt bá quan là hình tượng vô tài vô đức, không đủ sáng suốt thì sức bức bách cũng đủ lớn. Sau khi y phong Khương Tố làm vương thì đại thể mỗi khi xuất hiện trong triều chỉ là lắng nghe chứ không nói lời nào, thế nhưng cũng chưa từng giảm bớt nửa phầm kính sợ trong lòng mọi người với y. Vì vậy giờ khắc này, Khương Trạch chỉ chậm rãi khoát tay liền giống như có một chú ngữ vô hình nào đó bóp chặt yết hầu của văn võ toàn triều, khiến cho cả đại điện đột nhiên chìm trong an tĩnh.

Khương Trạch chậm rãi đứng dậy.

“Hai mươi năm qua, Tùy quốc tùy ý ngạo nghễ, bắt cướp bách tính biên cương của chúng ta, không để cho chúng ta có một sớm chiều yên ổn. Hôm nay chính là thời gian chúng ta đòi lại công đạo.”

Y nói đến đây hai mắt chợt ngưng thần.

Cả sảnh đường lặng ngắt như tờ.

Mọi người thậm chí đều vô thức nín thở, duy chỉ mở to đôi mắt gần như ngẩn ngơ ngưng thần nhìn thiếu niên Thiên tử trước mắt.

Thái úy kỳ thực sai rồi.

Khương Trạch cũng không phải một thanh lợi kiếm. So với một thanh kiếm không hề có tư tưởng, y càng giống một người cầm kiếm.

Mũi kiếm chỉ đường, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Khương Trạch chậm rãi lộ ra một nụ cười.

Dung mạo của y vốn là cực mỹ, lúc này y hơi nâng cằm lộ ra biểu cảm có chút khinh miệt, mỉm cười thị huyết, càng khiến cho gương mặt kia trở nên diễm lệ vạn phần!

“Chư khanh nghe lệnh.”

Khương Trạch chậm rãi mở miệng. Trong nhất thời, chỉ có âm thanh trầm thấp êm ái của y vang vọng khắp thiên địa.

“Hãy theo trẫm! Xuất chinh —— bình. định. Tùy. quốc!”

———————–

1/ Tháng bảy sao đại hỏa hạ xuống: Trích câu đầu tiên trong tác phẩm Thât nguyệt của Khổng tử, trích từ kinh thi. Đây giống như một bài đồng dao miêu tả công việc nhà nông trong tháng bảy, vì vậy câu này chỉ đơn thuần là chỉ thời điểm trong năm, không mang ý nghĩa đặc biệt gì. Các bạn có thể tham khảo thêm bài thơ Thất Nguyệt tại đây

2/ Đuổi hổ nuốt sói: Gần giống trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, thế nhưng ý nghĩa của câu này lại nằm ở chủ vị là đối tượng bị hổ sói ngắm trúng, sau đó lại dụ hai bên tranh chấp mà thoát hiểm, thậm chí chiếm được lợi ích lớn. Còn trai cò tranh nhau thì ngư ông mang vị thế của kẻ ngoài cuộc nhiều hơn.