Đế Trụ

Chương 97: Xúc tiến dậy thì



Lư Ngọc Châu ngồi ngay ngắn trong đại trướng trung quân của Lưu Lăng, tuy rằng trên mặt vẫn còn đọng nước mắt nhưng tâm tình đã hồi phục rất nhiều. Đủ loại bất an dọc đường đã biến mất trên chín tầng mây ngay thời khắc nhìn thấy Lưu Lăng. Những chuyện trằn trọc suy nghĩ trên đường chỉ sau một câu “Cô chịu uất ức rồi” nhẹ nhàng của Lưu Lăng đã hóa thành hư ảo.

Huân Nhi nhìn tiểu thư nhà mình, lại nhìn Lưu Lăng, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng đã được hạ xuống. Những lo lắng dọc đường của tiểu thư cũng chính là lo lắng của nàng ta, trong lòng của nàng ta, chuyện của tiểu thư còn quan trọng hơn chuyện của mình rất nhiều. Bởi vậy nhìn thấy tiểu thư không bị Lưu Lăng nói lời lạnh nhạt, thì cho dù nàng ta có bị lăng nhục xấu hổ cũng không đáng kể nữa.

Lưu Lăng thấy tâm tình của hai người đều đã bình tĩnh lại, hắn nở một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời với Lư Ngọc Châu. Hắn không phải người của thời đại này cho nên không bị lễ pháp xã hội trói buộc. Đối với việc một cô gái như Lư Ngọc Châu có thể vượt ngàn dặm đến tìm mình, hắn không cảm thấy cô gái này không biết liêm sỉ, mà ngược lại trong lòng hắn thấy tôn kính với cô bé này, còn có thêm mấy phần đau lòng.

– Tới được là tốt rồi, ta vốn đã phái đi mấy chục người tìm các người mà vẫn không có tin tức. Vài ngày nay các cô nhất định đã chịu không ít khổ cực, trước tiên nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ không khiến cho các cô chịu ủy khuất nữa.

Lưu Lăng đứng lên, khẽ cười nói: – Chỉ cần Lưu Lăng còn, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho các cô.

Những lời này nếu ở thời hiện đại cũng không có gì làm cảm động, nhưng Lư Ngọc Châu và Huân Nhi nghe được thì trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Chỉ cảm thấy có câu nói này của Lưu Lăng, những đau khổ dọc đường đi đều không đáng kể gì. Thấy Lưu Lăng không khinh thường chính mình, cũng không tính toán phái người mang hai nàng trở về Thái Nguyên Phủ, Lư Ngọc Châu dần vững tâm hơn.

Mắt của nàng vẫn còn ngấn nước, nàng đưa tay nhẹ nhàng lau sạch, trong lòng tự nói với mình, lúc này đây, chính mình không làm gì sai!

Lưu Lăng đi đến trước mặt Huân Nhi nói: – Lúc trước ngươi bị ủy khuất, sự tình ta đã biết. Chuyện này không nhiều người biết, hơn nữa cũng may đã ngăn cản kịp thời. Chỉ có điều có một chuyện ta muốn nói cho các cô biết, mấy người lính đó phải chết. Tội danh không phải vô lễ với các cô mà là cấu kết với quân Chu làm mật thám, có ý đồ nội ứng ngoại hợp phối hợp quân Chu bí mật đánh úp doanh trại. Nhưng khi đang thảo luận với mật thám quân Chu thì bị Khâm Sai đại nhân phát giác, vì thế mới bị bắt lại.

Hắn nhìn khuôn mặt mảnh mai, trẻ con của Huân Nhi cười hỏi: – Ngươi nhớ được không?

Huân Nhi dù sao cũng chỉ là một đứa bé gái, tuổi lại nhỏ, giờ phút này nhìn thấy Lưu Lăng mỉm cười nói chuyện giết người mà lại bình thường như không, nàng ta không kìm nổi hơi run sợ. Tay co quắp vo vo góc áo, không biết nên trả lời như thế nào. Nàng ta muốn nói là không giết người có được không? Nhưng chính nàng ta cũng biết rằng chuyện đó là không thế. Tuy giọng điệu Lưu Lăng bình thản nhưng lại mang phong phạm của bề trên.

Nàng ta ngẩng đầu bối rối nhìn Lưu Lăng, cuối cùng gật gật đầu.

Lưu Lăng xoay người hỏi Lư Ngọc Châu: – Hôm nay, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì đối với cô và Tể Tướng đại nhân đều sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Những người biết chuyện này ngoại trừ bọn thám báo kia, còn có hai mươi bốn kỵ binh Hắc Kỳ Lân, còn có Giáo Úy Vương Tiểu Ngưu, hơn nữa còn có Chỉ Huy Sứ doanh thứ nhất Hắc Kỳ Lân Quân, Trịnh Húc. Vương Tiểu Ngưu là thân binh của ta, chuyện này y sẽ để mục nát ở trong bụng cả đời. Trịnh Húc là người của Hoàng Đế Bệ Hạ, biết cân nhắc sự tình nặng nhẹ, tất nhiên cũng sẽ không nói lung tung. Còn hai mươi bốn kỵ binh Hắc Kỳ Lân kia… cô quyết định đi.

Nói xong, Lưu Lăng liếc nhìn Lư Ngọc Châu đầy thâm ý.

Lư Ngọc Châu nghe Lưu Lăng nói xong liền giống như bị một chậu nước lạnh giội lên người. Nàng lập tức bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, thân mình run rẩy không tự chủ được, theo bản năng nhìn về phía Huân Nhi, chỉ thấy tỷ muội tốt nhất của mình cũng bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu. Ý của Lưu Lăng rất rõ ràng, vì bảo toàn danh tiết của các nàng, chỉ giết những kẻ gây ác là không đủ. Chỉ sợ hai mươi bốn kỵ binh Hắc Kỳ Lân đã tới giải cứu các nàng cũng khó lòng thoát chết!

Bản năng Lư Ngọc Châu nói nàng phải phản đối, nhưng khi nhìn đôi mắt đang nhìn thẳng vào mình, nàng bỗng do dự. Lưu Lăng làm như vậy không thể nói đúng hay sai, hơn nữa là vì suy nghĩ cho nàng. Nàng hiểu được Lưu Lăng để cho nàng lựa chọn trên thực tế chỉ có một đáp án. Mà đáp án này, bất kể như thế nào nàng cũng khó có thể đưa ra được!

Nội tâm nàng giằng xé, ánh mắt nhìn về phía Lưu Lăng từ mong đợi biến thành oan ức, lại từ oan ức biến thành khẩn cầu, lại từ khẩn cầu biến thành tuyệt vọng, mà Lưu Lăng chỉ lẳng lặng nhìn nàng, từ trong ánh mắt của hắn không đoán ra được nội tâm của hắn đang suy nghĩ như thế nào. Dần dần, một lớp mồ hôi rịn ra trên trán Lư Ngọc Châu.

Hô hấp của nàng càng ngày càng dồn dập, tim đập cũng càng lúc càng nhanh.

– Lưu… Vương gia, có thể không giết bọn họ được không!

Cuối cùng, Lư Ngọc Châu cắn răng hỏi Lưu Lăng. Ánh mắt của nàng không còn mềm yếu mà trở nên hết sức kiên định. Nhìn thấy nàng chuyển biến như vậy, Lưu Lăng khẽ cười nói: – Ta đã nói rồi, sinh tử của bọn họ nằm trong tay cô. Cô nói bọn họ sống, bọn họ liền được sống, cô nói bọn họ chết, bọn họ sẽ chết.

– Tốt!

Lư Ngọc Châu cố lấy hết dũng khí, đứng lên ngẩng đầu nhìn Lưu Lăng nói: – Ta không muốn giết bọn họ, ta muốn bọn họ trở thành thân vệ của ta. Mời Vương gia thành toàn, giao bọn họ cho ta quản lý. Sau này bọn họ chính là nô bộc của ta, sinh tử nằm trong tay ta.

Lưu Lăng ha hả cười nói: – Ừ, tốt lắm.

Khi thấy tia bỡn cợt trong ánh mắt Lưu Lăng, Lư Ngọc Châu bỗng nhiên có cảm giác mắc mưu, bị lừa gạt. Nàng lập tức tức giận, lần đầu tiên cảm thấy Lưu Lăng cũng không phải người hoàn mỹ gì, hắn rất máu lạnh! Dùng tính mạng của hai mươi bốn người để đùa giỡn, chuyện này là trò đùa sao?

Lư Ngọc Châu cố lấy lại dũng khí, nhìn thẳng Lưu Lăng nói:

– Ta chỉ muốn biết, nếu vừa rồi ta gật đầu, ngài sẽ thật sự giết bọn họ sao?

Lưu Lăng gật đầu, nhìn Lư Ngọc Châu, nghiêm trang nói: – Sẽ!

Hắn đi đến trước người Lư Ngọc Châu, nhìn cận mặt cô gái có dũng khí theo đuổi tình yêu nhưng kỳ thật trong nội tâm vô cùng mẫn cảm yếu ớt kia.

– Vừa rồi ta không đùa giỡn với cô, ta nói rất nghiêm túc. Nếu cô gật đầu, ta sẽ lập tức hạ lệnh chém đầu hai mươi bốn kỵ binh Hắc Kỳ Lân kia. Ta làm như vậy chỉ muốn nói cho cô biết, một ý niệm của cô có thể giết người, cũng có thể cứu một mạng người.

Lư Ngọc Châu phẫn nộ, thật sự phẫn nộ rồi. Nàng phát hiện nam nhân mà mình vẫn cho rằng công chính, thanh minh, uy vũ, hoàn mỹ thì ra cũng không phải như mình vẫn nghĩ. Một người căn bản không biết quý trọng tính mạng, có thể hời hợt tước bỏ mạng sống của hai mươi bốn con người, sao có thể thật lòng yêu một người con gái? Có lẽ, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là công cụ mà thôi. Hoàn toàn không cần quý trọng, lúc cần thì lấy ra dùng, vô dụng thì vứt bỏ!

Nhìn vẻ mặt tự nhiên như mây trôi nước chảy của Lưu Lăng, trong con ngươi Lư Ngọc Châu bắt đầu xuất hiện ngọn lửa giận không thể kiềm chế.

– Bọn họ đều là con người! Rõ ràng là con người! Vì sao chuyện giết người trong miệng của ngài lại thoải mái như thế, chẳng lẽ ngài không cảm thấy được mình rất tàn nhẫn sao? Bọn họ cũng không phạm sai lầm gì mà ngài lại dùng tính mạng của họ để xò xét ý nghĩ của ta! Nếu ta gật đầu, sinh mạng của bọn họ cũng sẽ bị ngài cướp đoạt ư, cái chết của bọn hắn là cực kỳ không đáng! Ta tin lầm ngài, bọn họ cũng tin lầm ngài!

Bộ dạng tức giận của nàng thật giống như một con báo đói khát.

Lưu Lăng cười nhạt cười nói: – Ta tàn nhẫn sao?

Nhìn vẻ mặt tức giận của Lư Ngọc Châu, đầy thâm ý nói: – Đối với lời nói của ta, cô sẽ gật đầu sao?

Lư Ngọc Châu ngây ra một lúc, lập tức cắn răng nói: – Ta sẽ không! Nhưng nếu chẳng may, nếu chẳng may ta gật đầu, chẳng phải ngài sẽ vô duyên vô cớ chém đầu hai mươi bốn người sao!

Lưu Lăng gằn từng chữ từng câu nói: – Trong quân pháp không có nếu chẳng may. Chỉ có hai lựa chọn, một, đồng ý, hai, từ chối. Cô không gật đầu, vậy bọn họ không phải chết. Mà nếu cô gật đầu, bọn họ cũng không phải vô duyên vô cớ mà chết, mà là vì giữ gìn danh tiết cho cô, cho Đại tiểu thư Lư phủ, cho nghĩa muội của Bệ hạ, cho Vĩnh Ninh quận chúa điện hạ mà chết.

Lưu Lăng vẻ mặt nghiêm túc đáng sợ: – Ta chỉ muốn cho cô biết, một quyết định của cô có thể sẽ dẫn tới rất nhiều bất hạnh. Tính mạng hai mươi bốn người bọn họ là như thế, những việc khác cô không tưởng tượng nổi cũng là như thế. Ví như lần này cô vô duyên vô cớ chạy đến tìm ta. Cô có biết vì cô mà có bao nhiêu người đang phải lo lắng đề phòng đêm không thể ngủ say giấc không? Có bao nhiêu người đến tận bây giờ vẫn còn đang lần mò tìm tung tích cô nơi núi rừng bát ngát không? Thậm chí Bệ hạ vì bảo toàn cho cô, bảo toàn cho phụ thân cô mà phong cô làm Quận chúa, cho cô một thân phận Khâm Sai, tất cả chỉ để danh chính ngôn thuận thỏa mãn cái ham muốn cá nhân của cô!

– Ngài!

Nghe Lưu Lăng nói như vậy, mặt Lư Ngọc Châu lập tức trở nên không còn giọt máu!

Hắn vẫn khinh thường ta, vẫn cảm thấy ta một mình chạy đến tìm hắn là thấp hèn! Ha ha, thật buồn cười! Ngay lúc trước ta còn bị bề ngoài dối trá của hắn bịt mắt, còn cho là mình thật sự đạt được hạnh phúc của đời mình! Còn cho là mình đã tìm được một người yêu suốt kiếp! Buồn cười, kỳ thật trong lòng hắn căn bản vẫn khinh thường mình? Bằng không lúc ở Thái Nguyên, ở trong nhà của hắn, hắn sẽ không cự tuyệt ta.

Ha ha, mình thật buồn cười, thật đáng xấu hổ, thật đáng giận, nhưng không thể thương xót!

Hắn nói không sai, vì ham muốn cá nhân của mình, ta đã làm bao nhiêu người phải vất vả? Phụ thân còn đang lo lắng cả đêm không thể ngủ yên, dọc đường đi Huân Nhi đã cùng ta chịu nhiều đau khổ lại còn suýt chết. Còn đám thám báo kia, nếu mình không đến Ngọc Châu bọn họ cũng sẽ không chết. Hai mươi bốn kỵ binh Hắc Kỳ Lân kia cũng sẽ không gặp phải nguy cơ mà chính bọn họ cũng không biết. Bệ hạ cũng sẽ không vì chiếu cố phụ thân mà phong mình làm Vĩnh Ninh quận chúa, còn có những người đang tìm kiếm mình ở bên ngoài cũng sẽ không phải màn trời chiếu đất không biết ngày về như thế.

Ta chính là một ngôi sao tai họa, đi tới chỗ nào đều liên lụy người khác.

Lư Ngọc Châu cười thảm nhìn Lưu Lăng, ánh sáng trong con ngươi dần dần tắt!

Ngay tại lúc nàng gần như cho là tuyệt vọng, Lưu Lăng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, một luồng ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, khiến cho tâm trí gần như đã chết của nàng lại có thêm chút sức sống.

– Biết vì sao ta phải nói nàng như vậy không? Bởi vì ta muốn nói cho nàng biết, không được tùy hứng nữa, một quyết định của nàng thường thường sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của rất nhiều người, thậm chí là cả sinh mạng.

Lưu Lăng ôm lòng bàn tay của nàng, ôn nhu cười nói: – Nàng ngàn dặm xa xôi tới đây, ta sao lại không hiểu rõ tâm ý của nàng? Chỉ là ta phải cho nàng biết, nàng làm như vậy sẽ khiến rất nhiều người bị liên lụy. Làm thê tử của Lưu Lăng ta thì cần hiểu lí lẽ biết tiến thoái, không thể tiếp tục tùy hứng nữa, được không?

Hắn nói, làm thê tử của Lưu Lăng ta!

Lư Ngọc Châu mạnh mẽ ngẩng đầu, nước mắt không kìm nổi chảy ra.

Lưu Lăng duỗi tay gạt đi vệt nước mắt trên mặt nàng, cười dịu dàng nói: – Nghỉ ngơi hai ngày, sau đó trở lại Thái Nguyên Phủ đi. Trở về xin lỗi phụ thân của nàng, nói cho ông ấy nàng biết sai rồi. Sau đó an tâm ở nhà chờ ta, chờ ta trở về Thái Nguyên Phủ, ta sẽ quang minh chính đại cưới nàng làm vợ.

Lưu Lăng rất nghiêm túc nói: – Tâm ý của nàng ta làm sao lại không hiểu? Lưu Lăng không phải ý chí sắt đá, ngay cả người ý chí sắt đá cũng bị nàng mềm hóa. Từ hôm nay trở đi, đừng nói nàng là thê tử Bệ hạ hứa gả cho ta, cho dù đối mặt với gian nan hiểm trở, đối mặt với nhiều người phản đối hơn nữa ta cũng sẽ cưới nàng!

– Cho nên nàng cần khiến Bệ hạ an tâm, cần khiến phụ thân của nàng an tâm, khiến cho những người quan tâm nàng an tâm, để cho ta cũng an tâm đánh xong trận này sau đó trở về tìm nàng. Được không?

Lưu Lăng mỉm cười, nụ cười như gió xuân thổi qua vùng băng giá, cũng thổi đi nội tâm băng lạnh của Lư Ngọc Châu.

Lư Ngọc Châu gật đầu thật mạnh, nàng nắm thật chặt tay Lưu Lăng nói: – Thiếp biết rồi!

Lưu Lăng mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

– Ừm, lần này sai lầm của nàng ta tạm thời ghi nhớ, sau khi trở lại Thái Nguyên Phủ sau khi đã cưới nàng về nhà, gia pháp trừng trị chắc chắn sẽ không thiếu. Gia pháp nặng hay nhẹ còn phải xem biểu hiện của nàng khi trở về là như thế nào. Nếu ngoan ngoãn, không chừng còn có thể đổi gia pháp thành phần thưởng.

Lư Ngọc Châu dùng sức gật đầu: – Thiếp nghe lời, sẽ không tùy hứng nữa! Chỉ có điều… Chỉ có điều, gia pháp là cái gì?

Nàng có chút không yên mà hỏi.

Lưu Lăng mỉm cười, vẻ mặt tà ác, hắn nói: – Gia pháp ấy mà, là một trải nghiệm khá là thống khổ, mà nói không chừng nàng sẽ thích được trừng phạt. Nói như thế nào được nhỉ, đối với một số chỗ trên người nàng còn có tác dụng thúc đẩy sự trưởng thành a.