Đế Trụ

Chương 15: Bộ hạ cũ nhạc kỳ lân



Náo loạn trên phố đã gây nên sự chú ý của người qua đường, rất nhanh, vô số người đã đổ xô tới. Bắc Hán Quốc bây giờ thù trong giặc ngoài, trong thành Thái Nguyên vốn không thiếu dân tị nạn từ tứ phương bát hướng chuyển đến. Những người này cũng chẳng kiếm được việc, mỗi ngày ngoài xin ăn ra thì chẳng có việc gì làm, cho nên việc có người cản xe chở tù của Hình Bộ như một làn gió, rất nhanh là đã thổi khắp phố phường.

Dòng người càng ngày càng đông, ngay cả Bát Môn Tuần Sát Ti cũng đã nhận được tin tức. Câu chuyện “Tam nhân thành hổ” có kể, một người nói với bạn trên phố có con hổ dữ, chạy nhanh đi, có lẽ bạn chỉ cười rồi cho qua, nhưng rất nhanh người thứ hai cũng nói những lời tương tự, bạn sẽ bắt đầu nửa nghi nửa tin, nếu sau đó lại có thêm người thứ ba đến nói trên phố có hổ với vẻ mặt hoang mang sợ hãi, chắc ai cũng tin nó là sự thật.

Và chuyện Lưu Lăng cản xe chở tù, khi truyền tới Bát Môn Tuần Sát Ti đã trở thành hơn trăm cao thủ hắc y nhân cướp xe tù, quan binh Hình Bộ chết vô số kể!

Tin tức này truyền đến Bát Môn Tuần Sát Ti, Bát Môn Đô Đốc Nhạc Kỳ Lân đã kinh hoảng tới mức mồ hôi lạnh đổ khắp người. Bắc Hán quốc có nhỏ, thiên hạ có loạn, thành Thái Nguyên này vẫn là đô thành của Bắc Hán quốc, vẫn nằm dưới tầm cai trị Thiên Tử, xảy ra vụ án lớn như thế quả thật rất đáng với bốn chữ: kinh thiên động địa.

Sau khi Nhạc Kỳ Lân nhận được tin báo của thủ hạ, lập tức hết cả hồn. Cũng may y xuất thân quân ngũ, từng nam chinh bắc chiến, nghe tin động trời như thế cũng không có luống cuống tay chân. Y hít thở sâu hai lần, sắc mắt cũng dần bình tĩnh trở lại.

– Người đâu! Triệu tập toàn bộ quân tốt của nha môn, theo ta tới hiện trường bắt trọng phạm!

– Người đâu! Lập tức báo cho Binh Bộ, xin binh mã của đại doanh Kinh Kỳ hỗ trợ bắt người!

– Lý Nhượng, ngươi đích thân đến Hình Bộ, nói lại với Thượng thư Tư Mã đại nhân, cứ nói người của Bát Môn Tuần Sát Ti ta đều xuất động hết rồi, cũng mong ông ta lập tức phái người đến!

Lý Nhượng là Phó Đô Đốc của Bát Môn Tuần Sát Ti. Người này do một tay Nhạc Kỳ Lân đề bạt. Năm xưa lúc còn kháng chiến với đại quân Hậu Chu ở phía nam, Nhạc Kỳ Lân là một Thiên Phu Trưởng, và Lý Nhượng chẳng qua là một thân binh của y. Trong một trận chiến với binh mã dưới trướng doanh soái Hậu Chu Tôn Huyền Đạo, Nhạc Kỳ Lân bị trọng thương, là Lý Nhượng cõng y giết ra một con đường sống trong thiên quân vạn mã, Nhạc Kỳ Lân nhờ đó mà bảo toàn tính mạng.

Từ đó về sau, Nhạc Kỳ Lân kết bái với Lý Nhượng thành huynh đệ khác họ. Nhạc Kỳ Lân lớn hơn Lý Nhượng sáu tuổi, nên làm nhị ca, Lý Nhượng là tam đệ. Rất nhiều người không hiểu, tại sao hai người này kết bái huynh đệ lại xưng với nhau là nhị ca và tam đệ? Nguyên do bên trong, chỉ có hai huynh đệ Nhạc Kỳ Lân và Lý Nhượng mới biết.

Đây có thể xem là bí mật của riêng hai huynh đệ. Sở dĩ Nhạc Kỳ Lân là nhị ca, Lý Nhượng là tam đệ, hoàn toàn vì khi hai người kết bái đều bái Lưu Lăng làm đại ca!

Bất luận là Nhạc Kỳ Lân hay Lý Nhượng, người mà họ kính phục nhất chính là Đại Tướng Quân Vương từng thống lĩnh bọn họ liều mạng đối kháng với đại quân Hậu Chu của Tôn Huyền Đạo khi ở biên giới phía nam – Lưu Lăng! Mặc dù Lưu Lăng còn nhỏ tuổi hơn cả hai người, nhưng không hề làm giảm đi lòng kính trọng của họ đối với Lưu Lăng! Năm xưa lúc còn ở phía nam, đã bao nhiêu lần Lưu Lăng dẫn họ thoát khỏi cái chết, bao nhiêu lần dùng ít thắng nhiều đều đã không còn nhớ rõ nữa,chỉ nhớ rõ nhất là sự yêu thương của Lưu Lăng đối với quân sĩ thủ hạ, sự chăm sóc của Người đối với các huynh đệ.

Mặc dù Nhạc Kỳ Lân và Lý Nhượng đều cảm thấy, bất luận thân phận và phẩm học cảu hai người họ đều không sánh được với Lưu Lăng,nhưng cũng không thể ngăn cản ao ước nhận Lưu Lăng làm đại ca từ đáy lòng họ. Cho nên, khi hai người họ kết bái đã lén thêm Lưu Lăng vào, hai người ngầm gọi Lưu Lăng là đại ca.

Từ sau khi Lưu Lăng bị bắt bắt vào thiên lao. Thống Lĩnh lĩnh quân phía nam cũng đã thay người khác. Hai huynh đệ đã chịu không ít oan uổng ở biên giới phía nam. Nhạc Kỳ Lân đã dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm “chăm sóc” cho quan viên Lại Bộ, mới được điều về từ biên giới. Tuy làm một Đề Đốc trong Bát Môn Tuần Sát Ti sẽ không được tự do như làm Thiên Phu Trưởng trong quân doanh, nhưng cũng xem như yên bình. Từ sau khi Lưu Lăng bị giải vào thiên lao, thân tín của Thái Tử thay người thống lĩnh tam quân, cuộc sống của các huynh đệ trong doanh trại quả thật rất giày vò.

Về mặt cấp bậc thì, Đề Đốc Bát Môn Tuần Sát Ti và Thiên Phu Trưởng là như nhau, nhưng quyền lợi lại nhiều lên không ít.Trị an của thành Thái Nguyên do Bát Môn Tuần Sát Ti làm chủ, tuy chỉ toàn những việc nhỏ nhặt, nhưng trong tòa thành dưới chân Thiên Tử này đích thực là chẳng có chuyện lớn gì xảy ra. Cho dù dân tị nạn có đổ xô hết vào thành, thì cũng chẳng có vụ án to lớn nào xảy ra cả. Nhưng hôm nay, lại có người cả gan cướp xe tù ngay giữa ban ngày ban mặt thế này, làm sao mà Nhạc Kỳ Lân có thể không kinh hoảng được chứ!

Bát Môn Tuần Sát Ti không phải bất kì bộ môn nào trong Lục Bộ cả, mà tự thành nha môn, kiểu như Sở Cảnh Sát của thời hiện đại vậy,nhưng lại không chịu sự lãnh đạo của Hình Bộ. Quyền lực của bộ môn này không lớn, chức quyền hành sử cũng chỉ giới hạn trong đô thành, nhưng lại không có bộ môn cao tầng quản lý. Nếu nói là do Hoàng Đế trực tiếp khống chế, thì Hoàng Đế thường không nhớ tới một chức quan bé nhỏ như Đề Đốc Bát Môn Tuần Sát Ti.

Bát Môn Tuần Sát Ti tổng cộng có tất cả tám trăm Nha Sai, mười sáu Nha Ti, bốn Tuần Sát Sử, một Phó Đô Thống, và một Đô Thống đại nhân. Thường ngày, tất cả các việc lặt vặt đều do bốn Tuần Sát Sử phụ trách, mười sáu Nha Ti thay phiên nhau dẫn đội tuần thị tám cái cổng thành. Đô Thống đại nhân là quan Chính Ngũ Phẩm, mặc dù không phải quan lớn gì nhưng cũng là người có thân phận. Phó Đô Thống là Chính Ngũ Phẩm Hạ, tương đương với Tòng Ngũ Phẩm của thời Minh Thanh.

Nhạc Kỳ Lân dẫn theo toàn bộ hai trăm nha sai còn lại trong nha môn, tiến thẳng đến nơi mà Lưu Lăng đang đứng. Từ xa, Nhạc Kỳ Lân đã thấy con đường này đã bị bá tánh vây kín hết. Nha sai của Bát Môn Tuần Sát Ti căn bản là không thể xông qua. Thấy trước mắt rối ren um sùm như thế nhưng vẫn không qua được, Nhạc Kỳ Lân rất sốt ruột, ngồi trên ngựa ngó nghiêng ngó dọc nhưng vẫn không thấy tình hình bên trong, cũng không biết những tên sát thủ đó đã chạy chưa.

Cũng không trách Nhạc Kỳ Lân sốt ruột, tuy Bát Môn Tuần Sát Ti là một nha môn độc lập, không chịu tiết chế của Hình Bộ. Nhưng một Đề Đốc như y người nhỏ lời hèn mọn, căn bản là không đủ tư cách nói chuyện trước mặt Hoàng Thượng. Nếu thật sự để cho tù nhân trốn thoát, Thượng Thư Hình Bộ Tư Mã Luật chỉ cần đổ hết trách nhiệm lên đầu y, thì bộ quan phục Ngũ Phẩm trên người do y dùng tiền đổi lấy chắc chắn sẽ bị lột xuống.

– Người đâu, xua hết những người không liên quan đi, nếu đám sát thủ đó chạy mất kẻ nào ta hỏi tội các ngươi!

Đề Đốc đại nhân ra lệnh, hơn hai trăm nha sai Tuần Sát Ti mặc quan phục màu đỏ phối với áo choàng màu đen lập tức xông lên, giơ gậy đánh liên tục, các bá tánh vây quanh đó bị đánh tới chạy tán loạn né đòn, có bá tánh né không được bị đánh ngã xuống đất, thì lập tức có hai nha sai một kéo đầu một kéo tay lôi vào lề đường. Trận này đánh tới mọi người chạy tán loạn cả lên, bá tánh quanh đó lập tức nhường ra một con đường cho họ đi qua.

Nhạc Kỳ Lân thúc ngực của mình, xông qua con đường đó, sau y một đám nha sai quan phục màu đỏ đuổi theo, trông rất là hung hăng khí thế.

Nhạc Kỳ Lân thúc ngực đi tới chỗ cách xe tù không xa, thì nhìn thấy một đám nha sai Hình Bộ mặc áo đen đang ngây người đứng như trời trồng, ai ai cũng đều cầm vũ khí trong tay, vây quanh mấy người ở phía xa xa, trông cứ như người mất hồn vậy. Các nha sai Hình Bộ đứng đó đâu giống đang vây bắt tội phạm, giống đang đứng ngoài lề xem kịch hơn. Nhìn xa hơn nữa, có mấy người ăn vận đẹp đẽ khí thế bất phàm đứng bên cái xe chở tù trước nhất, bên cạnh chân họ còn có một người mặc quan phục Hình Bộ nằm đó.

– Kẻ nào cả gan hành hung trong Đô thành cấm địa dưới chân Thiên Tử giữa ban ngày ban mặt thế này, còn vương pháp sao?

Nhạc Kỳ Lân nói những lời này cực kỳ rành rọt, nghe có vẻ rất chính khí lẫm nhiên, mà y lại ngồi thẳng người trên yên ngựa trông vô cùng oai phong. Mặt mày nghiêm túc, ít ra ngoài mặt thì người này không khiến người ta ghét. Mắt to mày rậm nghi biểu đường đường, lại từng lên qua chiến trường giết qua người, nên trên người ít nhiều gì cũng mang chút sát khí. Y toàn thân mặc giáp, tay cầm thanh đao “Tam Tiêm Lưỡng Nhận” chỉ về phía Lưu lăng và quát.

Lúc này Lưu Lăng đứng phía sau xe chở tù, Nhạc Kỳ Lân không nhìn thấy hắn. Mà Hoa Tam Lang và Triệu Nhị thì đều mặc thường phục,cách xa như vậy, lại thêm hai năm chưa gặp, Nhạc Kỳ Lân nhất thời cũng không nhận ra hai người họ. Lưu Lăng lúc này đang định hỏi chuyện Vương Tiểu Ngưu, nhưng ai ngờ tên này vừa thấy Lưu Lăng đến mừng quá trớn, ngất mất tiêu. Lưu Lăng cách xe tù ấn huyệt Nhân Trung của Vương Tiểu Ngưu, mãi một lúc sau, Vương Tiểu Ngưu mới dần dần tỉnh lại.

Hai mí mắt y nhúc nhích, từ từ mở ra.

– Vương Tiểu Ngưu, còn chịu đựng được không?

Lưu Lăng nhẹ giọng hỏi.

Vương Tiểu Ngưu nghe bên tai mình có người nói chuyện, giơ tay nắm lấy tay Lưu Lăng theo quán tính, trả lời trong vô thức:
– Cứu tôi! Đại Tướng Quân Vương cứu tôi, tôi không phải Thái Tử loạn đảng, tôi là Vương Tiểu Ngưu, Vương Tiểu Ngưu không phải loạn đảng! Tôi từng giúp qua Đại Tướng Quân Vương! Các người ai cũng không được giết ta!

Lưu Lăng thở dài, có thể tưởng tượng Vương Tiểu Ngưu đã bị hành hạ đến mức nào ở trong ngục. Hắn nắm lấy tay Vương Tiểu Ngưu,nói:
– Yên tâm đi, có ta ở đây, ai cũng không giết được ngươi.

Bàn tay nắm lấy tay Lưu Lăng của Vương Tiểu Ngưu thắt chặt, y nói:
– Đám người ở Hình Bộ không ai tốt cả, chúng đều dùng người tốt gánh tội giùm người xấu, bức cung nhận tội!

Nói xong câu này, hai mắt Vương Tiểu Ngưu nhắm nghiền, y lại ngất đi.

Những lời Vương Tiểu Ngưu nói tuy không lớn tiếng nhưng lọt vào tai của Lưu Lăng lại như sấm rền! “Đám người ở Hình Bộ không ai tốt cả, chúng đều dùng người tốt gánh tội giùm người xấu, bức cung nhận tội!” Trong câu nói của Vương Tiểu Ngưu, y chỉ đơn thuần dùng người tốt người xấu để phân biệt, nhưng chính sự giản dị chân chất này đã khiến cho lòng của Lưu lăng chấn động!

Đúng lúc này, Nhạc Kỳ Lân đi tới.

Nghe tiếng quát của Nhạc Kỳ Lân, Lưu Lăng đang bừng bừng lửa giận vì những lời tố cáo nhỏ tiếng của Vương Tiểu Ngưu lập tức trừng mắt!

– Triệu Nhị, đi xem coi ai oai phong như thế!

Triệu Nhị vâng một tiếng, sải bước đi về phía trước. Mấy mươi nha sai Hình Bộ lập tức đồng loạt lui về hai bên, nhường đường cho Triệu Nhị đi qua. Nhạc Kỳ Lân nhìn Triệu Nhị đang từng bước đi về phía mình, đột nhiên cảm thấy người này hơi quen quen. Y trừng to mắt nhìn kỹ, thì thấy Triệu Nhị đang đi tới dần dần trùng hợp với hình tượng đầu đội nón sắt thân mặc giáp sắt tay cầm Tấn Thiết Thương tung hoành sa trường trong ấn tượng của y.

– To gan! Trước mặt Đề Đốc đại nhân mà ngươi dám vô lễ?

Một nha sai của Bát Môn Tuần Sát Ti cản đường Triệu Nhị lớn tiếng quát.

– Cút!

Triệu Nhị mặt mày âm trầm thốt ra một chữ, không hề có ý ngừng lại. Ánh mắt của nha sai đó trở nên sắc lạnh, tay ấn vào thanh đao bên hông như sắp rút ra. Nha sai vốn định biểu hiện một chút, ai ngờ đối phương không hề đếm xỉa đến lời của hắn, hắn cắn răng, vừa định rút đao động thủ.

– Dừng tay!

Nhạc Kỳ lân đột nhiên lớn tiếng quát.

Y nhảy từ trên ngựa xuống, sải bước lớn đi về phía Triệu Nhị. Y vừa đi, vừa lớn tiếng hỏi.

– Phía trước có phải Triệu Tướng Quân không?