Để Ta Đến Yêu Ngươi Đi

Chương 9: Sắc đẹp quả nhiên hại người



Ban mai sương đậu trên lá, một cỗ xe ngựa từ màn sương dần xuất hiện, lăn bánh đều đều như chưa hề dừng lại.

Quả thật là nó vẫn chạy suốt trên đường, từ tận tối ngày hôm qua đến sáng ngày hôm nay. Nguyên nhân là vì ai đó nửa chừng giở chứng muốn đi sớm, lại còn chọn đúng giờ linh mà đi.

Giai Huệ đang ngủ thì bị dựng đầu dậy, mơ mơ màng màng nghĩ có phải Diệp Cẩn là ngủ mớ rồi hay không? Gà chưa gáy, trời chưa sáng mà đã tông cửa xông vào phòng nàng, nói cái gì mà thời cơ đã điểm, qua giờ lành thì sẽ không tốt, bảo nàng nhanh nhanh đem theo hành lí rồi lên đường.

Giai Huệ trợn mắt, một bên vừa thu dọn đồ một bên vừa thầm oán. Người này không biết có họ hàng gì với loài cú hay không, cứ phải chọn lúc nửa đêm phá mộng đẹp của nàng thì mới chịu được. Trời đánh tránh còn bữa ăn, mà người này đánh thì không tránh nổi bữa nào.

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ không dám mở miệng oán trách dù chỉ một câu, tay cũng không chậm trễ, nhanh nhẹn đóng gói đồ đạc. Hầy, phận ăn nhờ ở đậu như nàng, kim chủ đi đâu thì phải bấm bụng mà đi theo đó, luôn phải ẩn nhẫn bao dung đối với tất cả hành vi của kim chủ, dù đôi khi nó có hơi bị thần kinh không được bình thường. Diệp Cẩn mà có bảo, cha của con giun là con dế, thì nàng cũng phải mở to mắt mà vỗ tay tán thưởng hắn, thật là người học rộng biết nhiều!

Diệp Cẩn nhàn nhã đi phía trước, Giai Huệ tay xách nách mang bê một đống đồ đạc theo sau. Áo chưa kịp thay, mặt chưa kịp rửa, đã phải săn quần lên mà chạy theo hắn. Mông đặt lên ghế rồi thì nàng mới thấy yên tâm phần nào,thở ra một hơi, cẩn thận suy xét. Rất có cảm giác như đang ôm đồ trốn nhà đi trong đêm.

Bên trong xe ngựa rất rộng rãi, không sợ vì mang theo quá nhiều đồ đạc mà không có chỗ ngồi, ngược lại còn dư ra một phần không gian riêng tư để ngủ. Diệp Cẩn là người rất giữ lời, nói sẽ mang theo đầu bếp liền manh theo đầu bếp. Chỉ có điều, mã phu lại bị đá ra để nhường chỗ cho y ngồi vào, vậy nên đầu bếp của An Bình phủ rất vinh dự kiêm luôn chức vị đánh xe.

Đầu bếp có khổ mà không dám tố, chỉ có thể ngửa đầu ngước nhìn trời xanh lệ châu rơi.

Làm việc ở An Bình phủ lâu như vậy rồi, y mới ngộ ra mặt trái ở đây. Tiền thì kiếm được nhiều thật, nhưng, không biết tiêu vào nơi nào. Khi nghe tin vương gia lĩnh mệnh phải đi xa một thời gian, y vui mừng khôn siết, cứ nghĩ đây là dịp tốt để y ra ngoài ăn chơi một phen. Ngờ đâu trời không cho người được như ý, có người nhớ mặt điểm đích danh y. Thế là thay vì ở chốn phong hoa tuyết nguyệt buông lời lêu lỏng các danh kỹ, y phải ngồi đây than khóc kể lể với hai con ngựa.

Trời ơi ngó xuống mà coi! Sao số con lại đen như thế này!! Rốt cuộc là tại sao, tại sao..????

Đừng hỏi vì sao số anh nhọ, bởi vì ông trời sẽ không trả lời anh, mà thôi muốn nghe cũng được. E hèm, trời rằng: Ngẩng lên cao hỏi vì sao con khổ? Thì tại có người không chịu đc khổ nên muốn con khổ thay. Bưng mặt khóc lóc vì sao lại là con? Đợi chết đi rồi xuống tra sổ âm tào sẽ biết.

Ngừng làm nhảm với anh đầu bếp tự kỉ, quay lại với tình hình bên trong xe. Giai Huệ đưa tay gãi gãi mông rột rạt, xoay người giơ chân qua gác lên người kế bên, miệng lẩm nhẩm vài từ không rõ nghĩa, thỉnh thoảng lại cười khúc khích. Diệp Cẩn nằm nghiêng chống tay nhìn nàng, đôi mắt phức tạp đánh giá một lượt.

Nàng thật sự là nữ nhân sao? Ngay cả một chút ý thức phòng vệ cũng không có. Từ lúc lên xe liền lăn đùng ra ngủ như chết, cho dù hắn có chọc ngoáy thế nào cũng nguyện ý tỉnh dậy. Hắn nên cho là nàng đối với hắn quá mức tín nhiệm, hay.. căn bản nàng không xem hắn là nam nhân? Hoặc dã, nàng tự tin rằng hắn sẽ không dám làm gì nàng, vậy cho nên mới có thể ngủ thoải mái như vậy.

Liếc mắt nhìn cái chân đang gác trên đùi hắn, theo lý thì hắn nên đẩy nàng ra. Nam nữ thụ thụ bất tương thân, hắn nên viết mấy dòng chữ đó lên giấy rồi dán vào trán nàng, bảo nàng ý trên mặt chữ, cứ nhìn theo đó mà học. Nhưng lại vì khuôn mặt đến lúc ngủ cũng nhăn nhở cười mà thu hồi ý nghĩ, chỉ đưa tay véo mũi nàng một cái.

Kỷ Diệp Cẩn hiếm khi thở dài, bất đắc dĩ cười khổ. Hắn quá dung túng cho nha đầu này rồi!

Ban đầu đối với nàng là hứng thú, tò mò muốn biết nữ nhân lớn tiếng nói đến để yêu hắn là người như thế nào? Cùng nàng tiếp xúc qua mới thấy nàng là người rất thú vị, sẽ không có nữ nhân thứ hai dám ở trước mặt hắn gào lên muốn hắn dẫn đi nhà vệ sinh. Bất giác tâm nổi hứng muốn trêu trọc nàng, nước Thiên Sơn gì gì đó chỉ là hắn bịa ra để thử lòng nàng, muốn xem xem nàng, người nói sẽ yêu hắn, có thể làm được đến đâu. Khi thấy nàng vẻ mặt bơ phờ, một thân tả tơi trở về, trên tay còn cầm theo ống trúc đựng nước, lòng dặn là hãy nén xuống nhưng không sao ngăn được khoé môi dần cong lên. Nàng thật là đã đem nước về cho hắn.

Cảm giác khi đùa với nàng thật vui vẻ, dù biết là mình có hơi quá lố, nhưng không nghĩ muốn dừng lại chút nào. Mỗi một lần đưa ra yêu cầu kì quái, Diệp Cẩn đều mắt nhắm mắt mở đi theo nàng, nhìn nàng nghiếng răng nghiếng lợi làm theo từng lời hắn nói. Lúc nàng đi đào cây hà thủ ô bị chó dí hắn cũng có mặt ở đó, cầm hai nhánh cây ngụy trang ôm bụng bò lăn ra đất cười sặc sụa không thôi.

Sao nàng có thể dễ dàng làm hắn cười vậy nhỉ? Bao nhiêu muộn phiền đều tan biến, ngay cả chuyện triều chính hay những tình cảm đè nặng bao năm qua, cũng không còn làm hắn bận tâm như trước đây nữa. Là vì nụ cười ngốc nghếch này của nàng sao? Cho nên mới cảm thấy bầu trời hôm nay đẹp hơn bao giờ hết. Hít vào bầu không khí trong lành tươi mát, ngày hôm nay so với ngày hôm qua lại càng thêm đáng sống. Vươn vai mỉm cười, một ngày mới lại bắt đầu.

Híiii.. Cộp!!!

"Ây yô!!"

Xe ngựa chạy băng băng đột ngột dừng lại, Giai Huệ đang ngủ ngon lành bỗng thấy đất trời xoay chuyển, lăn hai vòng đập đầu vào cạnh ghế, sao bay đầy mặt. Diệp Cẩn cũng không khá hơn là bao, đầu theo đà cắm mạnh vào đệm nằm, cái mũi đáng thương lãnh hết hậu quả, sưng vù đỏ lên như gấc.

Nếu hỏi, khi nào thì người ta dễ nóng giận nhất? Đại đa số mọi người sẽ đồng thuận với câu trả lời, vào lúc mới tỉnh dậy. Vâng, Giai Huệ và Diệp Cẩn cũng thế, hai người mặt mày đằng đằng sát khí bước ra khỏi xe ngựa, xem ra hôm nay anh đầu bếp sẽ lành ít dữ nhiều. (Đầu bếp khóc thảm:"Oan, oan quá Bao đại nhân ơi!! Tiểu nhân vô tội, tiểu nhân thật sự vô tội!!!")

"Trương Ninh, đây là chuyện gì?" Diệp Cẩn nhìn đầu bếp của mình khúm núm đứng một bên, cố gắng thu nhỏ tối đa sự tồn tại của bản thân, không vui nói.

Cẩn thận quan sát nét mặt của Diệp Cẩn, Trương Ninh thận trọng đáp.

"Bẩm gia, phía trước đã bị chặn lại, không thể đi qua được." Nói rồi vặn vặn ngón tay. Đáng sợ quá, sắc mặt của vương gia hệt như muốn ăn thịt y! Nhưng so với người kế bên thì vẫn còn dễ chịu hơn nhiều, ánh mắt ít ra cũng không giống như nàng, chỉ hận không thể ngay lập tức đem y ra mần gỏi. Hức hức, kiếp trước ta rốt cuộc là đã tạo nghiệt chướng gì, mà kiếp này lại đâm đầu vào Vương phủ đi nấu bếp!!

Đánh mắt nhìn sang phương hướng mà Trương Ninh chỉ, Diệp Cẩn nhìn thấy bóng dáng của bốn người đứng chắn nắng, theo thứ tự từ thấp đến cao, từ mập đến ốm.

"Đường này là má ta lót đá.." Người lùn nhất nói, người đứng cạnh tiếp lời.

"..Cây này là cha ta gieo hạt trồng.." Người kế tiếp cười khẩy.

"..Muốn đi qua thì phải nộp lệ phí.." Bốn người đồng thanh la lên, thủ bốn cái tư thế kì quái mà tự cho là rất oách.

"CHỈ NHẬN VÀNG, KHÔNG NHẬN XU LẺ!!"

Vù vù!

Gió lạnh đánh lướt, ba người Diệp Cẩn, Giai Huệ và Trương Ninh hắc tuyến rơi đầy đầu.

Bẹt!

Một con quạ bay ngang qua, bĩnh một bãi xuống đầu tên cao nhất rồi bay đi. Khoé miệng ba tên còn lại co giật, muốn cười mà không dám cười, sợ cười rồi thì sẽ không ngừng lại được, mất đi khí thế oai nghiêm tạo dựng nãy giờ. Tên nọ thẹn quá hoá giận quát.

"Trật tự, ổn định đội hình!" Ba tên kia nghe lệnh xong liền ngậm miệng im bặt, mắt nhìn trước thẳng, thỉnh thoảng lại liếc sang đống phân chim đang chảy xuống mũi tên nọ mà cười khúc khích.

Tên nọ hung hăng nhấc người kế bên lên, đem cái đầu dính phân toàn bộ chùi vào người y, xong, ném y sang bên, vẻ mặt khó chịu nói.

"Các ngươi nghe rồi đó, có vàng có bạc gì thì mang hết ra đây. Đừng nghĩ có thể giấu giếm được ta nửa phân tiền nào, nếu để ta biết được thì đừng trách ta độc ác."

Đã quá rõ ràng, bốn người trước mắt chính là sơn tặc. Mà đối với đối diện với họ chính là ba biểu tình khác nhau. Trương Ninh là sợ hãi, Diệp Cẩn là hững hờ, mà Giai Huệ là.. đồng cảm?!!

Giai Huệ nghĩ. Làm sơn tặc cũng khổ ghê á, mới sáng bảnh mắt ra đã xách đao đi làm. Đúng là chim khôn dậy sớm thì mới có sâu ăn, thương ghê!!

Có lầm không vậy, rốt cuộc là nàng có phân được tình cảnh hiện giờ hay không? Người ta là đang xách đao cướp tiền nàng đó, tiền mà không có thì chuẩn bị bán máu đi là vừa.

Giai Huệ chọt chọt eo của Diệp Cẩn, che miệng thì thầm.

"Thế mà bữa dám nói với ta là trên núi không có sơn tặc. Vậy thì đây là gì? Đừng nói với ta là nông dân túng quá nên làm liều nha."

Diệp Cẩn ừ hử:"Đúng là như vậy!"

"Đại, đại ca! Ngươi nhìn kìa!!" Một tên mắt không chớp nhìn về phía hai người, trong giọng nói không nén được kinh hỉ. Mấy tên khác liền nhìn theo.

Tóc đen dài óng mượt như nhung lụa, dung mạo tựa như trích tiên hạ phàm, khí chất thanh khiết thoát tục, đệ nhất mỹ nhân Kỷ Quốc cũng chỉ thế này mà thôi.

Mặt của bốn tên phớt lên màu hồng khả nghi, Diệp Cẩn và Giai Huệ chưa hiểu ra sao, đã nghe thấy một tên trong số chúng nói.

"Mấy người nghe đây! Chúng ta thay đổi chủ ý, sẽ không lấy một đồng nào của các ngươi, nhưng bù lại, mỹ nhân này phải cùng theo chúng ta trở về sơn trại."

Ai? Ai mỹ nhân đâu? Giai Huệ và Diệp Cẩn quay sang nhìn nhau. Đừng nói là.. Không, không phải đâu! Cũng có thể.. Ầy, đó là chuyện không thể nào! Nhưng biết đâu thật là..

Trong khi hai người còn đang đăm chiêu nghĩ đến các khả năng, liền nghe thấy giọng cười già dê của một tên háo sắc.

"Đúng là tiểu thư khuê các có khác, mặc nam trang mà vẫn đẹp lạ đẹp thường, chẳng bù cho tên thư đồng kế bên, nghĩ sao mà lại đi mặc đồ má hắn vậy không biết. Chậc chậc, đúng là phường biến thái mà, hèn chi đen như vậy."

Bộ cứ đen thì đều là người biến thái chắc! Ba tên còn lại trợn mắt hỏi.

Hắn.. Hắn nói. Ai là nữ nhân? Ai là nam nhân? Ta đây thế nhưng lại trở thành thư đồng, trong khi Tiểu Diệp Diệp là tiểu thư khuê các cải nam trang? Giai Huệ vỗ trán. Ôi, cái số đen đủi hẩm hiu! Rốt cuộc là nàng đã làm gì mà lại bị người khác nhận lầm là biến thái thế này?

"Thật không biết sống chết là gì mà!"

Giai Huệ đang cảm khái cho cái số đen như chó mực của nàng, thì nghe Diệp Cẩn nói. Liếc mắt nhìn sang bên, Giai Huệ lần thứ hai thương cảm. Kì này đám người sơn tặc chết chắc rồi!

Giai Huệ và Trương Ninh không rét mà run, sắc mặt sa sầm của Diệp Cẩn so với diêm vương còn muốn đáng sợ hơn vài phần. Nghĩ sao mà lại bảo người này là nữ nhân vậy không biết, ngươi đã từng thấy qua nữ nhân cao hơn 1m8 sao? Cho dù có là hạc giữa bầy gà cũng chưa chắc cao được như vậy, thế mà vẫn có người nhận lầm mới hay!

Hai người âm thầm cầu nguyện cho đám sơn tặc, tốt nhất là đừng nói thêm lời nào kẻo chết không có chỗ chôn. Đám người trái lại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, một tên khác không biết sống chết còn châm dầu vào lửa.

"Lần này chúng ta lập công lớn rồi, lão đại ắt hẳn sẽ rất vui mừng mà thưởng cho chúng ta, đi đâu mà tìm ra áp trại phu nhân đẹp hơn thế này cơ chứ!"

Cháy, cháy lớn rồi bà con ơi!! Giai Huệ và Trương Ninh trong lòng hô hoán, thật hận không thể nhanh chân chạy đi khỏi chỗ này.

Khoé môi Diệp Cẩn nhếch lên, nụ cười càng thêm đen tối đáng sợ. Giai Huệ và Trương Ninh run lẩy bẩy, mắt mở to hệt như hai con thỏ nhỏ gặp phải sói hoang, lại nghe thấy bốn tên kia nói.

"Oaa, mỹ nhân cười có khác! Hệt như tiên nữ giáng trần!!" Có mà tiên nữ nhìn thấy cũng phải trượt mây té dập mặt.

"Phải đó, phải đó! Nhất tiếu khuynh quốc, nhị tiếu khuynh thành, chính là dùng để nói nàng đây!" Toà thành trong mơ đó rồi sẽ đè chết ngươi.

"Chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy nụ cười này của nàng, ta đây cam tâm tình nguyện chết không hối tiếc."Đừng lo, cũng sắp rồi!

"Cho ta một vé đi theo ngươi với!!" Ừ, rồi ngươi sẽ nhận được một vé đoàn tụ với ông bà.

Rốt cuộc thì thần kinh của mấy tên này cấu tạo ra sao, để có được cái nhìn lệch lạc như vậy? Hic, thật không dám quay nhìn sang bên tẹo nào! Trương Ninh huynh đài, huynh làm ơn thảy cho ta cái áo lạnh có thể chống được gió của Bắc Cực với!! (*Nếu có ta đây đã dùng* Trương Ninh đáp.)

"Muốn ta đi cùng các ngươi cũng được." Diệp Cẩn nói, liếc mắt nhìn sang Giai Huệ, kéo tay nàng nắm chặt:"Nhưng điều kiện là, hai người này phải đi cùng ta." Hắn thật là muốn biết, rốt cuộc là tên có mắt không tròng nào to gan muốn lập hắn làm áp trại phu nhân.

Giai Huệ khóc thét. Trời ơi, huynh là muốn kéo theo ta chết chùm hả?

Trương Ninh sùi bọt mép. Đúng là trời kị nhân tài, người thiện lương thường hay chết sớm.

Mắt long lanh đáng thương. Có thể không đi được không? Một cái trừng mắt. Nghiêm túc gật đầu. Núi đao biển lửa gì cũng nguyện ý đi cùng chàng!

Bốn tên có vẻ do dự, chụm đầu hội ý, xem có nên đem theo hai con sâu gạo kia không? Dù sao thì tình hình kinh tế của sơn trại gần đây cũng không được tốt lắm, mỹ nhân thì không sao, ăn bao nhiêu cũng không thấy tiếc, chỉ cần có thể được ngắm mỹ nhân, cho dù có phải nhịn đói vài bữa cũng chẳng hề gì. Nhưng hai người kia thì.. đợi kiếp sau đi ha. (Giai Huệ hung hăng xách dép ra chọi bốn tên *Các ngươi nhớ mặt ta đó!!*)

Hội ý xong, một tên khoanh tay, ra vẻ nhân nhượng, nói.

"Được rồi. Nể tình áp trại phu nhân tương lai lên tiếng, chúng ta đồng ý mang theo các ngươi. Đi thôi."

Nói rồi xoay đầu đi trước dẫn đường, ba tên còn lại phân nhau ra áp chế cỗ xe ngựa, lịch thiệp mời Diệp Cẩn ngồi vào xe, trong khi lại bắt Giai Huệ cùng Trương Ninh ra đằng trước ngồi đánh xe. Ngước nhìn bầu trời, Giai Huệ thật là khóc không ra nước mắt.

Sắc đẹp quả nhiên hại người!

..Một ngày mới lại bắt đầu, nhưng lại là ngày tàn của đám sơn tặc.