Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 2 - Chương 2: Cuồng long võ sĩ



Cỏ xanh mơn mởn, tiếng địch du dương, thê lương đến đứt ruột người...Tiếng địch là do mục đồng chăn trâu dưới chân núi thổi, dưới chân núi có một dòng sông nhỏ, mục đồng chăn trâu bên cạnh bờ sông. Ngồi trước phần mộ của Thích Thiên Hữu, Thiển Thuỷ Thanh nhìn mục đồng xa xa dưới chân núi, dường như hoàn toàn không biết sắp sửa xảy ra chiến tranh kinh thiên động địa, trong lòng không khỏi lấy làm cảm khái. Hắn quay đầu lại đốt một nén nhang, nói trước phần mộ:

- Thích đại ca, hôm nay là ngày cúng thất tuần cho huynh, đệ tới đây dâng hương.

-...Chỉ trong chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua, ôi, hôm nay rảnh rỗi nên ngồi đây tán gẫu với huynh những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây.

-...Phương Báo đã khoẻ mạnh trở lại, tiểu tử này quả thật mạng lớn, coi như là hắn đã bước một chân vào Quỷ Môn quan, nhưng lại được đại phu nắm cổ kéo trở về, ha ha!

-...Chuyện Hành Trường Thuận chết làm cho Nam Trấn Đốc vô cùng mất hứng, đệ được thăng quan, hắn muốn ngăn cản nhưng lại không có cớ để xuống tay. Hiện tại khai chiến khắp nơi trên tiền tuyến, thế nhưng chúng ta lại là kỵ binh, hắn lại không có cách nào chỉ huy chúng ta đi công thành, chỉ có thể bảo chúng ta phụ trách mấy chuyện đi tuần tra lẻ tẻ, phỏng chừng hắn cũng đang buồn bực lắm đây!

-...Đúng rồi, hai Trấn của Quân đoàn Bạo Phong đã kéo quân tới, xem ra đại chiến sẽ hết sức căng thẳng, đến lúc đó, đệ sợ rằng sẽ không còn thời gian rảnh rỗi tới đây thăm huynh.

-...À, quên nói chuyện này, hiện tại đệ đã là Vệ Giáo, ha ha, thăng quan tiến chức còn nhanh hơn cả huynh. Vốn chức Lữ Úy mà huynh tiến cử cho đệ, đệ giao lại cho Phương Hổ, hẳn là hắn rất xứng đáng với chức vụ này. Lại nói tiếp, tuy rằng đệ nhập ngũ chỉ hơn một tháng mà đã có quyền cai quản một ngàn người, cũng là nhờ phúc của huynh và Hành Trường Thuận. Chuyện này cũng làm cho đệ hiểu ra thêm một đạo lý: Chúng ta tham gia vào quân ngũ, có đôi khi thăng quan tiến chức là nhờ đạp lên xác của địch nhân mà đi, nhưng cũng có rất nhiều khi là nhờ đạp lên xác người bên mình mà đi lên!

-...Thích đại ca, huynh chờ xem, không bao lâu nữa đệ sẽ trở thành Doanh Chủ, đến lúc đó đệ sẽ có quyền đặt tên cho Doanh của mình, đệ đã quyết định đặt là Hữu Tự Doanh. Thiển Thuỷ Thanh thấp giọng thì thầm, đem hết chuyện trong lòng ra kể rõ, không cần phải lo lắng bí mật sẽ lộ ra nữa...Đang lúc hắn còn đang chìm đắm trong những lời thì thầm với Thích Thiên Hữu, đột nhiên có gió lạnh nổi lên phía sau. Một luồng khí thế hùng hậu khổng lồ như muốn thổi sạch cả đất trời bao trùm lấy hắn, sát khí cuồng bạo chậm rãi đè ép tới, Thiển Thuỷ Thanh chỉ cảm thấy toàn thân mình không thể động đậy được dù chỉ một chút. Một giọng nói hùng hồn dõng dạc vang lên bên tai Thiển Thuỷ Thanh như sấm nổ:

- Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Thích Thiên Hữu? Thiển Thuỷ Thanh khó khăn lắm mới xoay người được, trước mắt hắn là một lão nhân có thân hình cao lớn, tức giận bừng bừng đang đứng phía sau. Ông ta có mái tóc màu đỏ chói bồng bềnh rối tung, như một con sư tử vô cùng hoang dã, mặc dù đã có tuổi nhưng vẫn toát ra khí thế hùng hồn bao trùm trời đất, chỉ cần bất cứ ai liếc qua đều không thể nào quên. Ông ta làm sao đến bên cạnh mình được? Thiển Thuỷ Thanh không hề phát hiện chút gì. Tuy nhiên ngay sau đó, hắn lập tức hiểu ra lão già này là ai. Đứng vững trước oai lực khổng lồ đang ép về phía mình, Thiển Thuỷ Thanh trả lời bằng giọng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh:

- Ta là chiến hữu của Thích đại ca, xin hỏi ta nên gọi ông là Cuồng Long võ sĩ, hay chỉ cần kêu bá phụ là được? Lão nhân biến sắc, bất ngờ bổ ra một chưởng, dấy lên phong ba đầy trời, cả sườn núi như muốn đảo lộn. Khí hình hùng hậu chấn động kinh hoàng như muốn trói buộc khắp cõi hồng trần, quét về phía Thiển Thuỷ Thanh với uy thế ngạo nghễ thiên hạ. Thiển Thuỷ Thanh giật mình chấn động, thân hình lui về phía sau nhanh như chớp giật, chiến đao trong tay lập tức xuất ra một luồng khí xoáy sáng ngời nghênh đón cỗ kình phong đang ập tới. Luồng khí xoáy giống như một chiếc vòi rồng ngược kình phong mà lên, nghênh đón thế chưởng hùng hậu của lão nhân kia, thế đao vừa mở lại khép, tung hoành một mảng thinh không rộng rãi.

- Ủa? Lão nhân bật thốt lên một tiếng kinh ngạc. Ngay sau đó, sát khí đầy trời tiêu tan đi đâu mất, chỉ có bụi đất từ dưới mảng cỏ xanh bị cuốn lên, phiêu đãng giữa không trung, giống như một làn khói màu vàng nhẹ bay trong gió. Lão nhân thu tay lại đứng yên, nhìn vào chiến đao trên tay Thiển Thuỷ Thanh, cất giọng hỏi từng tiếng một:

- Vì sao ngươi biết được Thiên Nhân Trảm?

- Phù! Thiển Thuỷ Thanh thở ra một hơi thật dài. Cuồng Long võ sĩ quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ một chưởng tuỳ tiện đã có oai khí của thiên địa, nếu không phải nhờ mình đã từng trải qua nhiều cuộc chiến, lại nhờ có Huyết Ảnh Thiên Trùng Lãng của Thích Thiên Hữu truyền cho, e rằng một chưởng này mình không thể nào chống nổi. Dù là như vậy, đối phương nói dừng là dừng, nhưng chính mình phải chống đao xuống đất, thở hồng hộc một hồi. Một đao vừa rồi dốc toàn lực xuất ra, uy lực đã hơn xa lúc trước, Thiển Thuỷ Thanh biết mình đã không uổng công khổ luyện bấy lâu nay, công phu đã tiến thêm một tầng, nhưng nếu so với vị Cuồng Long võ sĩ này, mình vẫn còn kém quá xa. Lúc này Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười khổ, bất đắc dĩ đáp:

- Lão nhân gia nói đánh là đánh, quả thật tính tình hung dữ! Theo ông thì ta học bộ Thiên Nhân Trảm này ở đâu? Chuyện này còn phải hỏi nữa sao? Lão nhân đưa tay gãi gãi đầu, mặt lộ vẻ xấu hổ:

- Chuyện này...ta không ngờ Thích Thiên Hữu truyền Thiên Nhân Trảm cho ngươi. Thiển Thuỷ Thanh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lão nhân này quả nhiên có tính tình nóng nảy. Thời gian trôi nhanh như chớp, thoáng chốc đã gần đến hoàng hôn. Ngay sau đó, Thiển Thuỷ Thanh đã ngồi cùng một chỗ với lão nhân võ công cái thế vô song nhưng tính tình nóng như lửa đốt, toàn thân toát ra khí thế hùng hậu kia, ngây ngẩn nhìn phần mộ trước mặt. Trước phần mộ là hai tấm mộ bia, đều đã cắm đầy cỏ Lan Hoa. Lão nhân ngây ngẩn nhìn hai tấm mộ bia. Một tấm trên đó viết: "Mẫu thân Thích Lan chi mộ. "Tấm còn lại đương nhiên là viết tên Thích Thiên Hữu. Lão nhân nhìn hai tấm mộ bia, ánh mắt vô cùng đau khổ.

- Hắn chết như thế nào vậy? Lão nhân trầm giọng hỏi. Thiển Thuỷ Thanh liền đem tình cảnh lúc đầu mình gặp mặt Thích Thiên Hữu như thế nào nói ra từ đầu chí cuối. Lúc kể từ đoạn ở điếm Trú Mã cho đến đồn Sa Hà, chỉ thấy lão nhân râu tóc dựng đứng, khí huyết sục sôi. Đến khi Thiển Thuỷ Thanh kể chuyện mình giết chết Hành Trường Thuận ra không hề giấu diếm, lão nhân nhìn chằm chằm Thiển Thuỷ Thanh một hồi lâu rồi cất tiếng hỏi:

- Ngươi nói ngươi giết Hành Trường Thuận là muốn báo thù cho Hữu nhi sao?

- Phải! Thiển Thuỷ Thanh nghiêm nghị trả lời.

- Chẳng lẽ ngươi làm như vậy không nghĩ tới hậu quả sao? Lão nhân lạnh lùng hỏi tiếp.

- Kẻ sĩ có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm. Thích đại ca vì cứu Lữ số Một của vãn bối mà chết, vãn bối không thể giương mắt mà nhìn Hành Trường Thuận tiêu dao tự tại như vậy!

- Vậy sao ngươi không chờ sau này tìm cơ hội khác hãy xuống tay, cứ giết hắn một cách lỗ mãng như vậy, một khi quan trên biết được, không phải là ngươi sẽ mất mạng sao? Thiển Thuỷ Thanh cười ha hả:

- Ngày đó Thích đại ca vừa chết, lòng vãn bối vô cùng căm phẫn nên sát ý lúc đó là mạnh nhất. Nếu như làm việc mà phải sợ nọ sợ kia, sau này cho dù Hành Trường Thuận có nằm dài trước mặt vãn bối, vãn bối cũng chưa chắc đã dám rút đao động thủ. Huống chi sau này Hành Trường Thuận cũng không dễ gì bỏ qua cho vãn bối, hắn sẽ không sơ hở tạo cơ hội cho vãn bối.

Từ xưa đến nay mọi người làm việc đều tìm đủ mọi lý do để mà bỏ cuộc, kết quả cuối cùng cũng chỉ là kẻ vô tích sự mà thôi. Nhưng trên đời này, làm việc sao phải cần e ngại chuyện nọ chuyện kia chứ? Hôm đó vãn bối đã có cơ hội giết hắn, nếu cứ như vậy mà bỏ qua, chỉ sợ về sau khó có cơ hội như vậy nữa. Làm người mà tầm thường như vậy ắt sẽ hối hận cả đời, không bằng cứ dứt khoát chém phứt cho hắn một đao. Thiển Thuỷ Thanh ta có thể chết, nhưng không thể chết trong hối tiếc, điều này...chính là Thích đại ca đã dạy vãn bối!

Lão già nhất thời không biết phải nói như thế nào, chỉ cảm thấy sau hành vi lỗ mãng của Thiển Thuỷ Thanh dường như có ẩn chứa thâm ý lớn lao. Nói cái gì mà 'quân tử báo thù, mười năm chưa muộn', tất cả đều là rắm thối! Kẻ đã tham gia vào quân ngũ, khoái trá nhất chính là làm việc theo tác phong 'chỉ biết hôm nay không biết ngày mai', không cầu lâu dài như trời đất, chỉ cầu một khoảnh khắc này! Nếu ngày trước Thiển Thuỷ Thanh không giết Hành Trường Thuận, sau này ra chiến trường vẫn chưa biết là ai giết ai...Kẻ bước ra chiến trường, tính mạng của mình lúc nào cũng như ngàn cân treo sợi tóc, ngay cả mạng còn dám mang ra liều, vậy còn gì để mà e ngại và lo lắng nữa? xem tại

Nhìn lại chung quanh mình, những kẻ làm việc hay dòm trước ngó sau, sau nhiều lần suy đi nghĩ lại cân nhắc tới lui, rốt cục quyết định là không thể giết, kết quả của họ rất có thể là vừa quay lưng bỏ đi đã bị địch nhân chém cho một đao, đầu rời khỏi cổ! Ngày trước Thiển Thuỷ Thanh dám giết Hành Trường Thuận chính là vì biết mình và Hành Trường Thuận đã trở mặt với nhau, không còn đường thối lui nữa.

Một khi đã đến chỗ như vậy, không bằng nhân lúc chưa bị hắn mượn lòng quân để diệt mình, lập tức trừ khử hắn để báo thù cho Thích Thiên Hữu, cũng là diệt trừ hậu hoạn cho chính mình. Cho dù sau này có bị quan trên truy cứu trách nhiệm, sau lưng có Vân Nghê âm thầm giúp đỡ, có tướng sĩ cầu xin cho mình, có lẽ còn có một phần cơ hội thoát khỏi tội chết. Cho nên hắn liền quyết định không hề do dự, một đao lấy đi tính mạng Hành Trường Thuận, báo thù cho Thích Thiên Hữu, cũng tạo nên một phần uy tín cho mình. Chỉ có điều hắn không ngờ được, toàn bộ tất cả binh sĩ trong Vệ đều ém nhẹm chuyện này vô cùng kín đáo.

Đây cũng là nhờ Hành Trường Thuận vừa mới đổi tới, không có gốc gác gì, nếu muốn cho cả ngàn người vì hắn mà giấu kín chuyện này, e rằng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi. Đối với tính tình quyết đoán của Thiển Thuỷ Thanh nói giết là giết, lão nhân cũng phải thán phục vài phần. Lúc này lão nhân gật gật đầu, nói:

- Khó trách Thiên Hữu đem Thiên Nhân Trảm truyền thụ lại cho ngươi, kẻ luyện Thiên Nhân Trảm chú trọng nhất là khí thế, chính cái gọi là cho dù đối mặt với ngàn vạn người vẫn dũng cảm xông lên! Phải có ý chí và tinh thần bách chiến bất bại, thà chết không lùi, mới có thể bằng vào chiến đao trong tay mà tung hoành chốn sa trường! Thái độ ứng xử của Thiên Hữu quá lão luyện, nhưng lúc làm việc nhiều khi thiếu kiên quyết một chút, Thiên Nhân Trảm trong tay hắn thật ra không thể nào phát huy hết uy lực chân chính của nó. Ta xem bề ngoài của ngươi như một thư sinh yếu đuối, không ngờ cũng là một kẻ dám liều mạng, chả trách dám ôm Bích Không Tình nhảy vào đống lửa. Thiên Nhân Trảm ở trong tay ngươi có lẽ có thể phát huy ra uy lực chân chính của nó!

Lão nhân không phủ nhận mình chính là Cuồng Long võ sĩ năm xưa, cho nên lời nói vô cùng thoải mái nghĩ sao nói vậy, nói hết cả những gì mà ông ta ôm ấp trong lòng. Hiển nhiên lão nhân này là một kẻ si mê võ học điển hình, một khi đề cập tới bất cứ vấn đề gì về võ học lập tức trở nên say mê, thao thao bất tuyệt, nói không ngừng nghỉ.

Cũng may mắn là bản thân Thiển Thuỷ Thanh cũng có nhiều thắc mắc về Thiên Nhân Trảm, vừa khéo nhân cơ hội này liền đem ra thỉnh giáo ông ta. Hai người trong lúc nhất thời nói chuyện vô cùng hứng khởi, hồn nhiên đến mức quên cả thời gian...Đến khi bóng đêm dần xuống, sương mù chậm rãi bốc lên trên Mễ Gia pha, hai người mới phát hiện ra vì quá mải mê trò chuyện mà quên cả quay về. Chuyện buồn cười chính là mải mê nói chuyện cho tới bây giờ, Thiển Thuỷ Thanh vẫn chưa biết được lão nhân này tên tuổi là gì, có mối quan hệ gì với Thích Thiên Hữu. Tuy nói đoán cũng có thể đoán ra được một ít, nhưng dù sao đối phương vẫn chưa chính miệng thừa nhận, không khỏi có chút viễn vông không thực tế. Vì vậy Thiển Thuỷ Thanh cười nói:

- Ôi chao, vãn bối thật là thất lễ, mãi đến bây giờ vẫn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của lão nhân gia. Lão nhân khoát khoát tay:

- Tên của ta sẽ không nói cho ngươi biết bây giờ, sau này tự ngươi sẽ biết. Về phần Thiên Hữu...Không cần ta nói, có lẽ ngươi cũng biết ta và hắn có quan hệ như thế nào. Thiển Thuỷ Thanh gật gật đầu:

- Người chết cũng đã chết rồi, mong tiền bối nén đau buồn, vãn bối còn có việc phải trở về quân doanh, xin phép cáo từ. Lão nhân cũng gật gật đầu:

- Ngươi đi đi, ta ngồi lại đây một lúc...trò chuyện bầu bạn với Hữu nhi...Thiển Thuỷ Thanh đi được hai bước sực nhớ ra, lại quay trở về, hắn nói:

- Đúng rồi, trước khi Thích đại ca ra đi có một câu muốn vãn bối chuyển cáo cho tiền bối.

- Cái gì?

- Huynh ấy nói rằng...huynh ấy tha thứ cho tiền bối! Thân thể lão nhân run lên bần bật, không nói được lời nào, duy chỉ có hai hàng lệ già nua lăn dài trên má rồi từ từ biến mất trong đêm...