Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 1 - Chương 19: Mượn dao giết người



Thành Cô Tinh, lầu Trích Nguyệt.

Vân Nghê ngồi nhìn ra chốn xa xa, trong mắt ngập nỗi buồn vô tận, cuối cùng thở dài sâu kín.

- Tiểu thư, trà Bạc Hà Băng Liên của người đây.

Một tên tỳ nữ áo xanh cầm một cái bát sứ men xanh khắc hoa cẩn thận đi tới.

- Đặt ở đó là được.

Vân Nghê thờ ơ nói.

- Dạ!

Tỳ nữ cung kính đáp, mấp máy môi như muốn nói gì, nhưng rốt cục lại không dám nói.

- Có phải Nam Trấn Đốc đến hay không?

Vân Nghê không quay đầu lại hỏi.

- Dạ!

Tỳ nữ vội đáp.

- Mời Nam Trấn Đốc vào đây.

Vân Nghê nói.

Nam Vô Thương sau khi thay đổi quân trang trông có mấy phần nho nhã, bề ngoài hắn hào hoa phong nhã, giống một tên thư sinh hơn là một tướng quân.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, không ai có thể ngờ được, đường đường Trấn Đốc của Thiết Huyết Trấn danh chấn Đế quốc Chỉ Thuỷ, chỉ dùng lực của một Trấn mà có thể phong toả Tam Trùng Thiên, làm cho đại quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ nửa bước cũng khó đi lại là một người có vẻ ngoài giống như thư sinh vậy.

Thế nhưng tên Nam Vô Thương này còn được Hoàng đế của đế quốc Thiên Phong tự thân sắc phong là Tướng quân Tĩnh Nghịch, suất lĩnh hai vạn binh sĩ dưới quyền chiến đấu với đại quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Hắn và ca ca của Vân Nghê là Vân Lam được xưng là Thiên Phong Song Tú, một người dương oai sông Ác Lãng, kẻ còn lại danh chấn Tam Trùng Thiên.

Lúc này Nam Vô Thương đi vào trong nội đường, gương mặt anh tuấn thoáng hồng lên. Hắn vừa nhìn thấy Vân Nghê liền chu đáo thi lễ, sau đó mới nói:

- Vân tiểu thư, Vô Thương quấy rầy.

Vẫn chưa thành thân cho nên tuy Vân Nghê là vị hôn thê của hắn, hắn cũng không dám quá mức đường đột, chỉ có thể gọi nàng là Vân tiểu thư.

Vân Nghê chỉ ừ hử một tiếng.

Nam Vô Thương lấy trong ngực áo ra một cái hộp gấm nhỏ, đi đến bên cạnh Vân Nghê dịu dàng nói:

- Ta biết Vân Nghê nàng vốn thích hoa cỏ chữ tranh, cho nên đặc biệt sai người bái phỏng một vài vị danh gia vọng tộc trong thành Cô Tinh. May nhờ phúc của tiểu thư nàng rốt cục tìm được một gốc cỏ Mê Thiên, cỏ Mê Thiên có tác dụng làm giảm đau hết mệt, cầm máu liền da, công hiệu thần kỳ, nếu dùng chế tạo Sinh Cơ tán chính là thượng phẩm không có gì tốt hơn được nữa. Vân tiểu thư nàng gia học uyên thâm, vì tướng sĩ tiền phương chúng ta mà mang thuốc tốt đến đây, trước hết Nam Vô Thương xin tạ ơn tiểu thư. Gốc cỏ Mê Thiên này xin tặng tiểu thư, gọi là biểu lộ chút tâm ý.

Cỏ Mê Thiên là loài cỏ quý trên đời hiếm có, sở dĩ Sinh Cơ tán của Vân gia vô cùng thần diệu phần nhiều nhờ vào tác dụng của loại cỏ thẩn kỳ này, chính là loại nguyên liệu khó kiếm, luyện chế không dễ. Thiển Thuỷ Thanh có phúc lớn bằng trời, Vân Nghê được Vân gia nhờ vả mang thuốc ra tiền tuyến cho Nam Vô Thương, cuối cùng toàn bộ đem sử dụng cho Thiển Thuỷ Thanh.

Vân Nghê chỉ nhìn thoáng qua chiếc hộp gấm kia nhưng không động chút nào, hờ hững đáp:

- Đa tạ tướng quân lo lắng, mấy hôm nay tướng quân tới chơi mỗi ngày đều đem theo lễ vật, căn phòng nhỏ của ta chỉ e không còn chỗ chứa lễ vật của tướng quân.

Gương mặt Nam Vô Thương lộ ra một nụ cười tươi rói:

- Không quan hệ, biệt viện của ta ở thành Cô Tinh cũng rất là rộng rãi, nếu như tiểu thư không chê, xin mời khuất giá đến đó. Mấy năm nay ta thu thập được một ít thứ tốt đều đặt trong viện của ta, nếu như tiểu thư không chê, cứ việc qua đó mà lấy!

Nam Vô Thương quả thật là một kẻ nói chuyện vô cùng khéo léo, rõ ràng hắn muốn thúc giục mình sớm gả cho hắn, lại có thể nói một cách uyển chuyển như vậy. Nam Vô Thương thân là một tướng quân văn võ song toàn, biết lễ tiết, khéo tiến thoái, có chí lớn, hiểu rõ đại nghĩa. Năm đó phụ thân mình Vân Phong Vũ chọn nơi trao thân gởi phận cho mình, đã nhìn trúng không chỉ là gia thế hiển hách sau lưng Nam Vô Thương, mà còn là bản thân Nam Vô Thương có chân tài thực học. Nếu như lúc trước mình không gặp gỡ Thiển Thuỷ Thanh, có lẽ quả thật sẽ đem lòng ái mộ Nam Vô Thương cũng không chừng.

Nghĩ đến Thiển Thuỷ Thanh, trong lòng Vân Nghê lại cảm thấy vô cùng áo não.

Những lời thề ước đá vàng vẫn còn văng vẳng bên tai, trong giây phút hai người chia biệt. Một kẻ hăng hái chiến đấu giết địch ở tiền phương, một người bị giam cầm trong Hệ thống cấm nói bậyg vàng ở hậu phương mỏi mắt chờ mong, quả là tạo hoá trêu người, trách sao nàng không cảm thấy u buồn khổ sở.

- Không cần!

Vân Nghê lạnh nhạt nói:

- Ta đến đây là để viếng thăm Trấn Đốc, không bao lâu sẽ phải trở lại thành Thương Thiên. Hoàng đế Đế quốc Thiên Phong đời thứ hai có nói: "Ba nước chưa thống nhất chính là đại hoạ của Đế quốc, phải lấy việc nước làm đầu, chuyện nhà xếp sau." Ta và ngươi đều là thần tử của Đế quốc Thiên Phong, dĩ nhiên coi đây là lời răn bảo của bậc tiền nhân, lúc nào cũng phải tự nhắc nhở bản thân mình.

Sắc mặt Nam Vô Thương có vẻ khó coi:

- Vân tiểu thư nói như vậy là muốn ta đạp bằng Tam Trùng Thiên, kéo quân chiếm thành Đại Lương, thu phục Đế quốc Chỉ Thuỷ, sau đó trở về thành Thương Thiên, nàng mới bằng lòng gả cho ta sao?

Vân Nghê đưa mắt nhìn ra xa, chậm rãi nói:

- Ta cho ngươi thời gian một năm, nếu sau một năm ngươi vẫn chưa làm được chuyện này, vậy ta sẽ gả cho bất cứ ai làm được chuyện này. Nếu sau một năm đại quân vẫn đóng bên ngoài Tam Trùng Thiên như cũ, ta...

Nàng ngừng lại một chút, sau đó nhìn Nam Vô Thương:

- Ta sẽ thế phát quy y.

Nam Vô Thương khẽ chấn động trong lòng.

Nếu như Tam Trùng Thiên dễ tấn công, hắn cần gì phải đóng quân bên ngoài Tam Trùng Thiên cho đến bây giờ?

Hít một hơi thật dài, Nam Vô Thương nói:

- Vân tiểu thư, sau khi trở về từ thảo nguyên Phong Nhiêu, tiểu thư có vẻ buồn bã không vui. Ta biết tiểu thư oán trách ta bảo vệ bất lực, khiến cho tiểu thư phải lưu lạc trên đại thảo nguyên, màn trời chiếu đất, chịu rét chịu khổ. Thật ra ngày mà tiểu thư gặp chuyện không may, ta đã đích thân dẫn theo đại quân ngựa không dừng vó, đi suốt ngày đêm tới tiếp ứng. Có ai ngờ tên khốn kia lại dẫn tiểu thư chạy vào trong đại thảo nguyên, vô tình ta giải cứu cho đội vận lương...Không thể bảo vệ tiểu thư khỏi tình cảnh hiểm nguy chính là nỗi ăn năn lớn nhất trong cuộc đời ta, lúc ấy ta liền viết một phong thư thỉnh tội với Vân Lam huynh. Sau khi biết được tin tức tiểu thư bình yên vô sự, ta không còn lòng dạ nào lo chuyện quân cơ, đích thân dẫn đội cận vệ ra khỏi thành tiếp ứng, lòng dạ ta như vậy, chẳng lẽ nàng còn chưa rõ hay sao?

Nam Vô Thương nói một hơi đến gỗ đá cũng phải động lòng, cho dù là Vân Nghê nghe xong cũng không thể không thán phục Nam Vô Thương ứng đối khéo, lời lẽ hợp lý hợp tình, thế nhưng trong lòng nàng đã có nơi có chốn, cho nên không thể dung nạp thêm người khác.

- Nếu đã như vậy, vì sao hôm đó ta muốn giết Thiển Thuỷ Thanh, ngươi lại cực lực phản đối, giữ mạng cho hắn?

Vân Nghê nổi giận hỏi.

Ngày đó từ thảo nguyên trở về, thái độ của Vân Nghê trở nên khác thường, nàng cực lực cho rằng Thiển Thuỷ Thanh tự tiện bắt giữ nàng, ép buộc người của nàng phải tham dự trận chiến giữa đội vận lương và Phi Tuyết Vệ, khiến cho không thể thối lui, cuối cùng phải lưu lạc trên thảo nguyên, kiên quyết yêu cầu Nam Vô Thương khép Thiển Thuỷ Thanh tội chết.

Chuyện này làm cho bọn Mộc Huyết, Thích Thiên Hữu vô cùng kinh hoảng, đều ra mặt xin giùm, nói rằng nếu không có Thiển Thuỷ Thanh, ắt đội vận lương đã bị Bích Không Tình tiêu diệt, lương thảo cũng bị quân địch thiêu huỷ hết, khẩn cầu Nam Vô Thương hé mở một góc lưới tha cho hắn một mạng.

Nam Vô Thương cầm quân đã nhiều năm, biết rõ sự quan trọng của lòng quân, việc làm của Thiển Thuỷ Thanh ở đội vận lương có thể nói rằng đã lập được đại công, tuy bắt giữ con gái của Tổng Suất Quân đoàn Tuyết Phong, vị hôn thê của Nam Vô Thương là tội lớn, nhưng là vì tình thế bất đắc dĩ mà thôi. Nếu như giết đi Thiển Thuỷ Thanh, chỉ sợ trong quân sẽ loan truyền rằng, một vị tướng tài không hơn được một nụ cười của mỹ nhân. Đế quốc Thiên Phong lập quốc trăm năm, hùng cứ trong các cường quốc trên thiên hạ không phải là dựa vào địa thế hiểm trở, mà là dựa vào sự anh dũng và kỷ luật nghiêm minh của các chiến sĩ.

Một khi lòng quân tan rã, tất vốn quý mà Đế quốc Thiên Phong dựa vào để xưng hùng cũng sẽ tan rã hoàn toàn.

Chuyện này không thể làm được!

Trong lòng Nam Vô Thương cũng hận Thiển Thuỷ Thanh, nhưng hắn lại không thể không cố gắng giữ mạng cho Thiển Thuỷ Thanh.

Lại nói việc này cũng là do bản thân Vân Nghê không đúng.

Hôm đó khi Thiển Thuỷ Thanh mang Vân Nghê trở về, nếu như nàng không bảo giết Thiển Thuỷ Thanh, Nam Vô Thương đương nhiên có thể dùng tội danh chống lại quân lệnh, lại phạm thượng mà giết chết Thiển Thuỷ Thanh. Nhưng Vân Nghê lại làm trò cười đòi giết Thiển Thuỷ Thanh trước mặt các tướng sĩ như vậy, nếu như Nam Vô Thương nghe theo nàng mà động thủ giết người, cho dù vì lý do gì đi nữa, cũng sẽ bị người khác cho rằng hắn bị sự xui khiến của vị hôn thê mà giết chết công thần. Vì danh dự của chính mình, Nam Vô Thương ngược lại không thể xuống tay, hơn nữa theo như hắn thấy Vân Nghê hận Thiển Thuỷ Thanh như vậy, chứng minh rằng trong quãng thời gian hai người bôn ba trên thảo nguyên không có xảy ra chuyện gì, chuyện này khiến cho hận thù của hắn đối với Thiển Thuỷ Thanh giảm đi vài phần.

Trai đơn gái chiếc lưu lạc trên thảo nguyên, vốn là chuyện dễ gây ra tai tiếng, Vân Nghê vừa tới đã lập tức đòi giết chết Thiển Thuỷ Thanh, lập tức dập tắt những lời đồn không hay, cũng bảo đảm cho Nam Vô Thương không bị cắm sừng. Vì vậy tâm tình Nam Vô Thương rất tốt, tự nhiên sẽ không so đo quá nhiều chuyện, bởi vậy chỉ dùng lời khéo léo lừa gạt Vân Nghê, nói rằng sau này sẽ tìm cơ hội trừng phạt Thiển Thuỷ Thanh thật nặng, nhưng vừa quay lưng đi, Nam Vô Thương đã phong cho Thiển Thuỷ Thanh làm một Sáo quan. Trong quân nghe nói tân binh Thiển Thuỷ Thanh làm chuyện đại nghịch bất đạo, bắt giữ vị hôn thê của Trấn Đốc chỉ vì muốn bảo vệ quân lương, thấy hắn làm như vậy lấy làm cảm phục. Nghe nói Nam Trấn Đốc không giáng tội lại còn thưởng công, càng thêm khen ngợi Nam Vô Thương chí công vô tư. Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Thiết Huyết Trấn Đốc Nam Vô Thương lên cao ngất, như mặt trời giữa ban trưa.

Chỉ có Vân Nghê đã làm cho người ta càng thêm tin vào chuyện 'chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là hai loại người khó lòng đối phó', tuy rằng mọi người ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng khinh bỉ. Duy có Thiển Thuỷ Thanh tự biết, Vân Nghê vì muốn giữ mạng cho hắn cho nên đã hy sinh rất lớn lao. Cũng có thể trong lòng nàng cũng không nghĩ rằng ngày sau Thiển Thuỷ Thanh có thể công thành danh toại, cho nên muốn đánh cược một phen, nếu như là chết, e rằng không chỉ có mình Thiển Thuỷ Thanh.

Dù sao đó cũng là một chuyện vô cùng mạo hiểm.

Lúc này Vân Nghê nhắc lại chuyện kia, Nam Vô Thương chỉ có thể nở nụ cười khổ:

- Chuyện của Thiển Thuỷ Thanh, ta thật sự có nỗi khổ bất đắc dĩ. Ta biết tiểu thư hận hắn quá sâu, mà tên này đã làm cho người trong lòng ta thân lâm hiểm cảnh, ta cũng hận không thể giết hắn cho nhanh. Chỉ là làm việc trong quân, không thể cậy vào quyền cao chức trọng mà lỗ mãng, nếu không phải chịu tiếng gièm pha, nhẹ thì bị người lên án, nặng thì quan Thượng Thư sẽ buộc tội ta không có năng lực xử lý kẻ dưới, vì tư mà bỏ công. Tuy nhiên vì tiểu thư, ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tên tiểu tử này, hiện giờ ta đã định một kế, nhất định làm cho tiểu thư hả giận.

Nam Vô Thương vốn là thiếu niên vô cùng hiếu thắng, nếu nói không có lòng đố kỵ là không có khả năng. Vốn hắn xuất thân thế gia, tinh thông mưu kế quyền biến, biết rõ muốn làm chuyện tốt phải lên giọng khoa trương, muốn làm chuyện xấu nhất định phải khiêm tốn. Muốn giết Thiển Thuỷ Thanh, ngàn vạn lần không thể tự tay Nam Vô Thương động thủ.

Vân Nghê khẽ giật mình:

- Vậy ngươi muốn làm như thế nào?

Nam Vô Thương mỉm cười:

- Ta đã hạ lệnh điều Hành Trường Thuận từ Huyết Phong Kỳ đến Thiết Phong Kỳ Hổ Báo Doanh, thay thế Mộc Huyết trở thành Vệ Giáo.

- Ngươi nói cái gì?

Vân Nghê chấn động.

- Chuyện điều động trong quân ngũ vốn là chuyện thường tình, Mộc Huyết hành sự bất lực, làm tổn thất quân lương, tự nhiên bị phạt. Ta giáng chức hắn xuống một bậc, chính là vì quyền hạn thì có nhưng lại thiếu trách nhiệm, người ngoài sẽ không có gì để nói. Hành Trường Thuận trên đường hộ vệ tiểu thư hết lòng hết sức, cúc cung tận tuỵ, gặp phải chuyện Phi Tuyết Vệ cướp lương ra tay giúp đỡ vô cùng anh dũng, tự nhiên trọng dụng, từ Lữ Úy thăng lên Vệ Giáo là chuyện bình thường. Sáu Vệ Giáo dưới trướng Hồng Phong Kỳ, không làm sai thì không bị phạt, không có công thì không được hưởng, nếu như không thể xếp Thiển Thuỷ Thanh vào dưới quyền của Hành Trường Thuận, tự nhiên chỉ có thể đưa sang kỳ khác mà thôi. Vừa may gặp lúc Mộc Huyết bị giáng chức, Hành Trường Thuận lên chức, chưởng quản Vệ của hắn chính là việc hợp với lẽ thường tình. Hành Trường Thuận vốn là người ngang ngược kiêu ngạo, ương ngạnh bất tuân, dựa vào võ công cao cường mà tung hoành quân doanh cho nên ít được lòng người. Hắn có thù riêng với Thiển Thuỷ Thanh, nếu lấy công làm tư, dùng quyền uy mà lấy đi tính mạng của Thiển Thuỷ Thanh cũng là chuyện hết sức bình thường. Nếu như Thiển Thuỷ Thanh vì Hành Trường Thuận mà chết, vậy sẽ không liên quan gì đến ta, cũng không liên quan gì đến nàng. Đến lúc đó ta sẽ giết Hành Trường Thuận báo thù cho Thiển Thuỷ Thanh, để dẹp yên lòng quân!

Nam Vô Thương bình thản nói một hồi, Vân Nghê nghe như sét đánh ngang tai.

Hôm đó khi nàng và Thiển Thuỷ Thanh trở về thành Cô Tinh, biết rằng hai người có một quãng thời gian lưu lạc trên thảo nguyên, chắc chắn sẽ rước lấy những lời dị nghị. Vì muốn bảo vệ hai người, Vân Nghê cố ý la lên rằng muốn giết chết Thiển Thuỷ Thanh, nàng tin rằng bọn Mộc Huyết, Thích Thiên Hữu nhất định sẽ dốc hết toàn lực để bảo vệ cho hắn khỏi chết. Sự tình quả nhiên phát triển đúng như nàng dự liệu, Nam Vô Thương quả nhiên trúng kế, không vì mình mà giết chết Thiển Thuỷ Thanh.

Không ngờ tâm cơ của Nam Vô Thương quá thâm sâu, vì muốn lấy lòng mình mà bày ra kế mượn dao giết người như vậy.

Giờ phút này trong lòng Vân Nghê vô cùng hoảng sợ, nàng không biết nên làm sao cho phải.

Nam Vô Thương mỉm cười từ giã:

- Xin tiểu thư yên lòng mà đợi tin vui!

O0o

Lúc mệnh lệnh được đưa xuống, cả Hổ Báo Doanh xôn xao hẳn lên.

Vài tên binh sĩ lớn tiếng phản đối:

- Nam Trấn Đốc muốn làm gì vậy? Mộc Vệ Giáo dẫn chúng ta xung phong giết địch, luôn luôn có mặt ở tuyến đầu. Ngài đối xử tốt với huynh đệ chúng ta như vậy, có khi nào bạc đãi chúng ta? Dựa vào cái gì mà muốn triệt hạ ngài, đưa tới một tên Vệ Giáo chúng ta không biết? Chúng ta không phục!

Sắc mặt Mộc Huyết lạnh như băng:

- Câm miệng, mệnh lệnh của Nam Trấn Đốc vài tiểu tử như các ngươi có thể chống lại sao? Ba trận chiến bảo vệ quân lương, bên ta có bốn ngàn năm trăm người lại bị địch nhân đánh cho tơi bời hoa lá, thương vong nặng nề, nếu không nhờ có Thiển Thuỷ Thanh sáng trí cứu mọi người, Nam Trấn Đốc kéo quân tới cứu viện kịp thời, e rằng chúng ta đã bị tiêu diệt toàn quân. Mộc Huyết ta không đủ năng lực chỉ huy tác chiến, chỉ có thể làm một tên tiểu tốt anh dũng xung phong, giáng ta xuống chức Lữ Úy là chuyện nên làm, cũng là trách nhiệm của Trấn Đốc, có chi là lạ? Các ngươi gào thét loạn lên như vậy làm gì?

Cả đám binh sĩ đứng trên mảnh đất trống, không ai dám lên tiếng nói câu nào, nhưng sắc mặt ai nấy vẫn tức giận bất bình như trước.

- Tên Hành Trường Thuận kia đến chó cũng không bằng, hắn đánh giặc thì còn tạm được, nhưng không xem binh sĩ dưới quyền là con người, động chút là mắng chửi. Hắn đến đây làm Vệ Giáo, chỉ sợ mọi người sẽ không được lấy một ngày yên ổn.

Một tên binh sĩ cất tiếng than thở.

Mộc Huyết xoay tay lại cho hắn một cái tát, hét to:

- Lão tử cũng sẽ đánh người! Bọn nhãi các ngươi tên nào tên nấy mắt mọc trên trán, không nghe lời ắt phải bị đánh mà thôi! Đừng nghĩ lão tử hiện tại bị hạ một cấp, không thể quản được các ngươi, ai còn dám mở miệng nói hươu nói vượn, ta sẽ xử lý hắn! Hành Trường Thuận đã từng hăng hái chiến đấu cùng tất cả mọi người, cũng không xa lạ gì với chúng ta, lần này hắn đến đây, mọi người phải nghe theo hiệu lệnh của hắn, không được làm trái. Nếu không...Mộc Huyết ta là người thứ nhất không tha!

Mộc Huyết đã nổi giận, rốt cục mọi người không ai dám nói gì nữa.

Vẫn là Thích Thiên Hữu tiến tới ôm chầm lấy vai Mộc Huyết cười ha hả:

- Lão Mộc ngươi nổi giận như vậy làm gì? Mọi người ở đây chỉ là muốn kêu oan cho ngươi mà thôi. Ngươi xem, sau trận chiến bảo vệ quân lương, ai nấy đều được thăng quan, Phương Hổ lên làm Sáo quan, ta thành Lữ Úy, tên tiểu tử Thiển Thuỷ Thanh vừa mới ra Đế quốc Chỉ Thuỷ cũng được thăng làm Sáo quan, đây chính là sự đãi ngộ ngàn năm một thuở! Tất cả mọi người ai nấy đều được thăng quan, chỉ riêng ngươi bị giáng chức, khó trách mọi người cảm thấy khó chịu trong lòng.

Mộc Huyết thở ra một hơi thật dài, hạ giọng nói với Thích Thiên Hữu:

- Đã vào quân ngũ, chuyện lên chức xuống chức là chuyện bình thường, chỉ cần ngươi không chết, luôn luôn vẫn có cơ hội lại được lên chức. Ta buồn không phải vì chuyện gì khác, mà vì lần này tiếp nhận vị trí của ta là Hành Trường Thuận. Trận chiến bảo vệ quân lương, hắn bị Thiển huynh đệ ép buộc phải trợ giúp chúng ta, thật ra trong lòng không phục. Hiện tại hắn về đây làm Vệ Giáo, hắn vốn có hiềm khích với Thiển huynh đệ, chỉ sợ lúc đó sẽ xảy ra chuyện không hay!

Phương Hổ tức giận:

- Nam Trấn Đốc cũng thật là, giáng chức thì giáng chức, có gì là ghê gớm, vấn đề là hắn phái ai tới không phái, lại cố tình phái tên Hành Trường Thuận kia. Tên kia ỷ vào công phu của mình không tồi, dường như còn có quan hệ họ hàng thân thiết với tướng quân Lý Quy của Huyết Phong Kỳ, cho nên luôn luôn nhìn người bằng nửa con mắt, khinh thường tất cả. Hắn về đây, e rằng mọi người sẽ bị thiệt thòi...Ta phải nhắc nhở Thiển huynh đệ một chút, bảo hắn thật cẩn thận.

Hắn dứt lời liền đi về phía doanh trướng của Thiển Thuỷ Thanh.

Sau khi Thiển Thuỷ Thanh thăng quan, vài người có mối quan hệ tốt với hắn không gọi hắn bằng tên nữa, thay vào đó gọi là Thiển huynh đệ.

Thích Thiên Hữu nhìn theo bóng Phương Hổ đi xa, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Không lẽ chuyện này chỉ là trùng hợp sao?

O0o

Thiển Thuỷ Thanh không có trong quân doanh.

Trong thành Cô Tinh có một quán rượu nhỏ, từ trước tới nay là nơi các quan quân cấp thấp tìm tới để uống rượu tiêu sầu.

Lúc này Thiển Thuỷ Thanh đang ngồi trong quán tự rót tự uống.

Lúc Thích Thiên Hữu cùng anh em Phương Hổ, Phương Báo bước vào trong quán, Thiển Thuỷ Thanh vừa mới uống xong chén rượu thứ ba.

- Sau khi từ thảo nguyên trở về, tiểu tử này hễ rảnh rỗi liền đến đây uống rượu.

Phương Hổ nói.

- Hắn có tâm sự. nguồn

Phương Báo nói.

- Theo như mỗ thấy kể từ hôm đó, dường như hắn có tâm sự trong lòng.

Lôi Hoả vốn không dễ gì mở miệng không ngờ cũng bật thốt:

- Tuy nhiên lần này, dường như tâm sự của hắn còn lớn hơn lần trước.

Thích Thiên Hữu nói:

- Nếu như hắn không muốn nói ra, chúng ta cũng đừng ép hắn. Nào, mọi người cùng nhau ngồi xuống uống một chén, dù sao đi nữa, chưa có lần nào hắn uống quá chén.

Lúc nói những lời này, bọn họ đang đứng cạnh Thiển Thuỷ Thanh, Thiển Thuỷ Thanh chỉ cười ha hả:

- Nếu muốn nói xấu người khác, tốt nhất các ngươi nên tránh đi chỗ khác là hơn! Ta vốn không có tâm sự gì, chỉ là nhàn rỗi sinh nhàm chán nên đến đây ngồi mà thôi, nào, mọi người cùng uống!

Vẻ mặt Thiển Thuỷ Thanh ung dung, ánh mắt điềm tĩnh thoáng lộ nét cười, nhưng tâm niệm trong lòng hắn đang gởi trên lầu Trích Nguyệt. 'Vân Nghê, nàng có biết lúc nào ta cũng nhớ đến nàng, ta uống rượu cũng không dám uống nhiều, ngủ cũng không dám ngủ say. Ta sợ ta không đủ cứng rắn vô tình để lộ ra ngoài, càng sợ ta đang ngủ vô tình nói mớ mà bại lộ. Mỗi ngày tuy trong lòng ta chịu đựng giày vò đau khổ, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười với mọi người. Những lúc nhớ đến nàng lại phải tìm cách cố quên nàng đi, cố gắng chú ý vào hiện tại trước mắt.'

Ta yêu nàng, nhưng, ta lại phải quên nàng!

Nỗi lòng cay đắng loé lên trong ánh mắt rồi biến mất, gương mặt Thiển Thuỷ Thanh vẫn tươi cười như trước:

- Thích đại ca, lần này Thiển Thuỷ Thanh gặp nạn không chết, phải cảm tạ huynh và Mộc Giáo Vệ trượng nghĩa giúp lời!

Sắc mặt Thích Thiên Hữu sa sầm:

- Mộc Vệ Giáo đã không còn là Mộc Vệ Giáo, mà là Mộc Lữ Úy.

- Chuyện này đệ đã biết, tuy nhiên đâu có gì là quan trọng? Trong lòng mọi người, chẳng lẽ Mộc Vệ Giáo trở thành Mộc Lữ Úy, mọi người không còn tôn trọng ngài sao? Chẳng lẽ Thích đại ca huynh về sau không còn nghe lệnh của ngài sao?

Thiển Thuỷ Thanh hỏi lại.

Thích Thiên Hữu ngẩn người ra, sau đó bật cười ha hả:

- Đúng vậy, đúng vậy, Mộc Vệ Giáo vĩnh viễn vẫn là Mộc Vệ Giáo của chúng ta. Nhãi con đệ nói rất đúng, tuy nhiên làm thế nào đệ biết được chuyện của Mộc Vệ Giáo?

Gương mặt Thiển Thuỷ Thanh lộ vẻ mỉa mai:

- Có người mới được thăng quan, đến tìm đệ diễu võ giương oai một phen.

Ai nấy ngẩn người, sau đó đồng thời kêu lên:

- Là Hành Trường Thuận?

- Đúng vậy, hắn vừa tới đây!

Thiển Thuỷ Thanh cười ha hả.

- Hắn không làm gì ngươi sao?

Phương Hổ vội hỏi.

- Ta vẫn còn sống.

Thiển Thuỷ Thanh lại cười.

Ánh dương quang tuy sáng lạn, nhưng vẫn không xua tan được nỗi lo trong lòng mọi người.