Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 322: Bán súng không bán đạn (1)



Trương Dương trong lòng rùng mình, thân thủ của hắn xem như cực kỳ lợi hại, trước đó và cho tới bây giờ ai tới gần hắn như thế, còn không để cho hắn biết, nhất là tay người kia thậm chí đã khoát trên bả vai hắn, nếu đối phương là sát thủ. Vậy chính mình chẳng phải là liền chết ở chỗ này.

Nhưng cũng may đối phương không giống như là đến đòi tính mạng hắn, nhưng có khác gì, dưới quảng trường đại chúng. Lớn tiếng mà hỏi mình có phải đến mua súng hay không, cái đó và muốn mạng hắn có khác nhau sao?

Hắn vừa quay đầu lại, hận không thể lập tức vươn tay ngăn chặn miệng người này.

- Có phải hay không hả?

Tên kia không kiên nhẫn mà hỏi lại một lần.

Trương Dương mọi nơi nhìn nhìn, hoàn hảo, không ai chú ý tới bọn họ, phỏng chừng cho dù là chú ý, cũng sẽ cho rằng đây là hai người điên, có như vậy mua bán súng ống sao?

- À? Anh là Ngạo Thiên giới thiệu?

Trương Dương áp thấp giọng hỏi.

- Ngạo Thiên? Ngươi nói cái thằng nào kìa? Ta không biết hắn.

- Anh không biết hắn, anh bán thế nào cho tôi...

Trương Dương vươn tay gõ gõ cái túi trong tay. Mí mắt chớp chớp.

- Đồ đâu?

- Vô nghĩa, có người giới thiệu là được rồi, người hỏi nhiều như vậy để làm chi?

Tên lười biếng, cầm túi trên tay đặt trên mặt đất. Thoạt nhìn còn rất nặng, hắn vươn tay lắc lắc khửu tay, thoạt nhìn có chút lỏng lẻo.

- Tiên mang tới chưa?

- Mang đến rồi!

- Tiền trao cháo múc!

- Chờ một chút, tôi làm sao biết thùng này chứa đồ vật rốt cuộc là thứ tôi muốn hay không?

Trương Dương không biết nói gì. Chỗ nào có giao dịch như vậy, ngươi tùy tiện xách một cái rương là sẽ bán súng ông đạn dược, ai biết bên trong có phải ngươi cho gạch hay không.

- Cậu mở ra nhìn xem là xong.

Trương Dương nhìn nhìn bốn phía người đến người đi, mở cái rắm gì, muốn chết sao? Không khỏi nhíu mày, hỏi hắn nói:

- Anh... Kêu tên gì?

- Này này, ngươi hiểu quy củ nghề này hay không, chỗ nào có hỏi tính danh người bán súng, vạn nhất nếu cậu đi báo án, chẳng phải là tôi xong đời à?

Trương Dương càng là hết chỗ nói rồi, lão tử mua súng, về còn định tố giác ngươi với cảnh sát sao? Hơn nữa, ngươi quá tùy tiện liền mang hai cục gách không biết là thật hay là giả lấy tiền lừa ta, còn không chịu nói cho ta biết tên, ta làm sao nghiệm chứng với Ngạo Thiên đây.

- Chậc, anh không nói cho tôi tên của anh, giao dịch hôm nay liền hủy bỏ.

Trương Dương nghĩ thầm rằng, năm vạn tuy nhỏ, nhưng nếu bị người lừa đi mua một hòn gạch, thật mất mặt.

- Được được được, lão tử nói cho cậu biết được chưa, ta họ Vương, ngươi bảo Vương đẹp trai là được rồi.

Trương Dương nhìn hắn một cái, vẫn cảm thấy có chút buồn bực, liền lên tiếng chào hỏi cùng tên đẹp trai đáng khinh kia, trốn sang một bên gọi điện thoại cho Ngạo Thiên.

Ngạo Thiên hiển nhiên còn đang ngủ, nhận được điện thoại Trương Dương, rất là mất kiên nhẫn, nhưng vẫn gắng gượng mà hỏi hắn:

- Làm gì vậy, mừng năm mới tới nơi, cũng không cho người ta được ngủ một giấc.

- Anh có biết một người tên là Vương đẹp trai không?

- Không biết!

Ngạo Thiên thực rõ ràng mà nói rằng.

- Hừ, hại tôi thiếu chút nữa mắc mưu, có người tên Vương đẹp trai...

Trương Dương hạ thấp giọng nói.

- Nói muốn bán hai khẩu súng cho tôi... Tôi liền mắng cho hắn chết, để hắn cút đi.

- Này... Từ từ, bán súng cho cậu à? Vương đẹp trai à, mắng cách vách, Vương Hiểu... À, mịa nó, hôm này mới bán súng cho cậu à? Hừ, cái tên chó này... Tôi biết rồi, cậu xem rồi lo liệu đi, dù sao chuyện này tôi không biết gì cả.

Bên kia ngữ khí Ngạo Thiên nghe một trận tức đến khó thở, ước chừng giống như hắn thật đúng là quen biết tên họ Vương kia.

Hơn nữa người bán súng này cũng là thật.

- Đúng rồi, cuối năm, tôi nhận được không ít tin đồn nói chuột có động, cậu phải để ý.

Trước khi Ngạo Thiên cúp điện thoại lại nói thầm một câu, sau đó một trận im bặt.

- Thế nào, lén lút cái gì, điện thoại xong chưa hả?

Cái tên lười biếng kia nhìn Trương Dương, đi lên.

- Có phải tiền không đủ hay không? Tôi cho cậu biết ha, không ghi nợ ha.

Trương Dương không nói gì mà nhìn hắn một cái, vẫn cảm thấy người trước mắt kia rất không đáng tin, chỗ nào có kiểu bán súng như vậy, quả thực là rất thái quá, đây hoàn toàn không như trên TV diễn cái cảnh này.

- Ít nhất đến để tôi tìm một chỗ nghiệm hàng chứ?

Trương Dương nghĩ nghĩ nói.

- Nghiệm hàng? Cậu không tin tôi à?

Người nọ vẻ mặt kinh ngạc, giống như Trương Dương kiểm nghiệm hàng hắn nhiều lỗi vậy.

- Đại ca, anh có xem Tv, điện ảnh, mua bán súng ống có cái gì giống chúng ta như vậy không?

Trương Dương áp thấp giọng nói.

- Ít nhất tôi phải chứng nhận trong này không phải gạch, đúng không?

- Được, tự cầm mà nhìn.

Người nọ vẻ mặt không kiên nhẫn, giơ cái túi đồ lên, đưa cho Trương Dương.

Trương Dương nhận lấy, vươn tay ấn ấn, quả thật rất cứng, lặng lẽ mở ra một cái, đập vào mắt là một vật màu đen mang theo cảm giác kim loại.

- Thế nào? SSG69, tầm sát thương đại khái có lẽ 800 mét đấy, không đạn đại khái cũng đến 4 kg, thực thích hợp cho cái loại thư sinh như cậu sử dụng, đi săn thú, bắn giết lợn rừng cái gì đó thì không có vấn đề.

Chàng đẹp trai đáng khinh dùng một loại ngữ khí lén lút đẩy mạnh tiêu thụ mà giới thiệu.

- Súng này là tháo ra à?

Trương Dương xách rương lên, nhíu mày hỏi.

- Vô nghĩa, chẳng lẽ là tôi còn nghênh ngang cầm khẩu súng dài mà đi ra. Lên xe giao thông công cộng không tiện.

- Anh... Anh cứ ngồi xe giao thông công cộng đến nơi đây?

Trương Dương không thể không bội phục người trước mắt kia, hắn rốt cuộc có bao nhiêu tài năng mới làm được chứ.

- Đúng vậy, bằng không, chẳng lẽ là tôi mang theo đồ vật hơn ba mươi cân đi bộ đến nơi đây?

- Được rồi được rồi, anh quen Ngạo Thiên... À, không, cái người kia Hạ... Hạ cái gì nhỉ?

Trương Dương nghĩ nghĩ. Nhưng nhớ không nổi cái tên thật của Ngạo Thiên, rõ ràng nhớ hắn hình như kêu Hạ gì đó.

- Hã Oa Oa (ếch ương)? Chậc chậc... Dù sao chính là một tên thực đáng khinh...

Trương Dương thật cẩn thận mà bổ sung một câu ở trong lòng, đáng khinh như người trước mắt này.

- Hạ Đông Cô (nấm hương) hả, đúng rồi, đúng rồi. Cậu đừng hỏi nhiều như vậy, đồ vật ở trong này, tiền trao cháo múc, tôi còn bận đi ngủ.

- Thật là...

- Thật là gì, dù sao tôi cũng không đến mức khổ sở đi đường cả ngày lừa gạt cậu đâu!

- Không phải, súng này anh tháo ra, tôi không biết lắp.

- Không biết lắp à? Cậu không phải cao thủ dùng súng sao?

Trên mặt tên lười biếng một trận kinh ngạc.

- Vậy cậu có biết cái gì là SSG69 không?

- Biết, năm 1969, súng trường hạng nhẹ nước Áo thiết kế sản xuất. Sử dụng đạn tiêu chuẩn, đường kính 7.62 mm, không nòng trọng lượng 3.9 kg, có băng đạn sức nặng 4.6 kg, dài 1140 mm. Nòng súng trường 650 mm, 4 rãnh nòng súng, có chốt an toàn, đầu đạn sơ tốc 860m, tầm sát thương 800 m, mang ống kính 6 bội Kahles SF69. Họng động năng 3567 Jun, thậm chí 1200 m có hơn vẫn cứ có thể đạt tới 180J động năng, mà sát thương một người nhiều lắm cũng chỉ yêu cầu 72J là đủ rồi, sản phẩm nhẹ nhàng, mang theo tiện lợi, hơn nữa giá cả rẻ, chừng ba nghìn đồng Euro, là vũ khí lợi hại cần chuẩn bị khi giết người phóng hỏa.

- Bộp bộp bộp!

- Không tồi, không tồi, không tồi!

Tên kia vươn tay vỗ tay.

- Cậu hiểu SSG69 như vậy, vậy không gì khó được, tuy rằng nói súng này sách hướng dẫn lắp đích thật là phức tạp, nhưng đối với một vài tay già đời mà nói, vấn đề không lớn.

- Đúng, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy súng thật!

- Hừ, cậu đừng nói với tôi cậu chỉ chơi CF trong game!

- Ừ!

- Vậy cậu mua thứ này để làm chi?

- Giết người, săn thú thôi!

- Giết con khỉ, ngay cả súng cũng không biết lắp, ầy... Trách không được tên khốn kia không chịu tự mình đến giao súng, hóa ra tôi bán súng rồi, còn phải xử lý huấn luyện? Rất đáng giận, khốn nạn!

Anh chàng đáng khinh hung hăng dậm chân.

Hắn nhìn nhìn Trương Dương, giống như thấy được tinh tinh xổng chuồng, nhìn hồi lâu, rốt cục tức giận hỏi han:

- Lái xe đến không?

- Có!

- Đi thôi, tôi đưa cậu đến chỗ này.

Anh chàng đáng khinh xách túi đồ trên mặt đất, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói.

Anh chàng đáng khinh ngồi phía sau xe, hướng về phía Trương Dương chỉ huy một hồi, ước chừng hơn một giờ sau, rốt cục đi tới công trường hoang trống tải vùng ngoại thành.

- Cậu có thể gọi tôi là lão Vương, cũng có thể gọi là Vương đẹp trai, hoặc là gọi Địa Long cũng được, sau đó những chuyện khác cậu đừng hỏi nhiều.

Đối với hắn, họ Vương tù đầu tới đuôi chỉ giới thiệu một câu như vậy.

Ngạo Thiên, Địa Long, một người trên trời, một dưới đất, cũng là tuyệt phối, Trương Dương không có hứng thú truy hỏi người kia thân phận đích thực là cái gì, hắn cũng không tin rằng người kia là một người bán súng phổ thông.

- Tốt lắm, đến đây.

Địa Long híp mắt, nhìn nhìn bốn phía, sau đó từ trong túi tiền lấy ra một bao thuốc lá loại kém, lấy một điếu ra, ném tới miệng hắn, nhưng Trương Dương nhìn thấy hắn cũng không châm lửa.

- Nơi đây là một khu công trường hoang, trước kia có dùng, hiện tại đã bị bỏ, tôi liền gắng gượng mà làm mảnh đất cho cậu luyện tập.

Địa Long mở túi ra, một bên lưu loát mà lắp súng ngắm, một bên mơ hồ không rỏ mà nói rằng.

- Đúng rồi, hiện tại tôi dạy cậu lắp ráp như thế nào, tuy rằng súng này không phải rất dài, nhưng nếu để mãi ở bên ngoài cũng thực phiền toái, vướng tay vường chân, phiền toái.

Địa Long tuy rằng thoạt nhìn thực đáng khinh, nhưng lắp ráp SSG69 lại phi thường chuyên nghiệp, chỉ chốc lát sau, súng bắn tỉa cực kỳ phức tạp đã được hắn lắp rá hoàn thành, hắn nhìn nhìn Trương Dương, lại thực lưu loát mà một lần nữa tháo ra, sau đó từ trong túi da lấy ra một đống linh kiện SSG69 đưa cho Trương Dương.

- Tiểu tử, học đi!

Nói xong, đẩy linh kiện cho Trương Dương, khẩu súng một lần nữa được lắp ráp một lần:

- Cái này chính là lắp ráp thông thường, vì vậy sách hướng dẫn linh kiện còn không tỉ mỉ, nếu càng tỉ mỉ. Không mất mấy giờ là làm không xong, đối với người như cậu mà nói, không tất yếu học kỹ như vậy!