Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 1: Người gặp mặt là một mỹ nữ chân dài



Thành phố Mai Ninh. Mặt trời mùa thu sau chính Ngọ có chút chói mắt, đường Tân Hải cổ xưa, đá cẩm thạch rải trên phố cũ dưới ánh mặt trời chói chang cũng bị nướng quay cuồng, khí nóng như hun đốt người ta, những chú ve trốn tránh trên cây nhãn hai bên phố cũ mệt mỏi kêu gào, những tiếng kêu rên cuối cùng trong cuộc sống của chúng.

Đây là một trong những khu thương mại sầm uất nhất thành phố Mai Ninh, nhưng mà do thời gian đi làm, lại thêm đây là đầu thu nắng nóng cho nên lúc này mọi người tình nguyện tránh ở trong nhà hoặc là hưởng thụ điều hòa mát lạnh trong văn phòng, cũng không muốn mù quáng đi dạo trên đường phố thương mại cũ đầy tủ kính bày hàng này.

Chỗ ngoặt đầu phố là tiệm cà phê Kỳ Đóa, nhìn qua cửa sổ có thể thấy bên trong cơ hồ không có một bóng người, chỉ có một nữ phục vụ nhìn rất chuyên nghiệp, hai tay bắt chéo đứng thẳng ở cửa tiệm, dáng tươi cười mà không người nào nhìn thấy, e rằng cung kính chờ đợi nhưng căn bản không chào được khách hàng nào.

Đồng hồ báo thức chầm chậm chạy tới 14h, trạm xe bus cách tiệm cà phê không xa két một tiếng, một chiếc xe khách màu vàng dừng lại, cửa xe mở ra.

Trương Dương lưu luyến không rời máy điều hòa trên xe đi xuống, dung nhập vào cái nóng có thể khiến người ta nghẹt thở, mục đích của hắn là chỗ tiệm cà phê Kỳ Đóa ở đầu phố.

Áo sơ mi ngắn tay màu đen, quần jeans màu bạc, người cao 1m81 còn có làn da trắng trẻo di truyền từ dòng họ cùng khuôn mặt thanh tú khiến Trương Dương thoạt nhìn có vẻ hào hoa phong nhã, rất có phong cách thanh niên văn nghệ.

Đây là cách ăn mặc trước sau như một của Trương Dương, song cái đó và chuyện hắn muốn làm hôm nay lại có vẻ có chút không hòa hợp.

Hắn là một học sinh năm thứ tư đại học Hóa Học Mai Ninh ngành vật lý – công trình, nhưng hôm nay hắn tới để gặp mặt.

Trương Dương năm nay hai mươi mốt tuổi, hơn nữa còn là sinh viên, mặt khác theo như bộ môn hắn mà nói, vừa tốt nghiệp chính là mạng sống bị vùi dập giữa chợ, cho nên thi nghiên cứu sinh là đường ra duy nhất của hắn, nói cách khác hắn hoàn toàn không có lý gì vừa mới bắt đầu năm 4 liền bỏ chạy đi gặp mặt, còn là trốn lớp để đi gặp mặt.

Địa điểm gặp mặt tại quán cà phê Kỳ Đóa, tiếp giáp với bệnh viện đại học Mai Ninh nổi tiếng hạng ba thành phố Mai Ninh, gần bệnh viện Trung Sơn. Địa điểm là bên gái lựa chọn, bởi vì người làm mối song phương là một nữ bác sĩ xinh đẹp tên Dương Tĩnh ở khoa phóng xạ của bệnh viện.

Nữ bác sĩ này Trương Dương gặp rất nhiều lần, tóc đen mắt đen, khuôn mặt trứng ngỗng, làn da trắng nõn nà, quan trọng nhất vẫn là nàng ta thuộc loại chân dài Trương Dương thích nhất, tiêu chuẩn chân dài chiếm tám phần đầu thân, chỉ có điều đối tượng Trương Dương gặp mặt không phải nàng, mà là người nàng giới thiệu.

Một người là sinh viên, một người là học viên xinh đẹp trong bệnh viện, đối phương làm sao có thể là đối tượng giới thiệu cho Trương Dương được chứ?

Chuyện phải bắt đầu nói từ đầu năm.

Trương Dương nguyên quán là thành phố An Bình bên cạnh thành phố Mai Ninh, từ nhỏ do tai nạn xe cộ nên đã mất cha mẹ, ông nội một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng hắn, cho đến lúc hắn thi được 211 điểm vào trường nổi tiếng toàn tỉnh và danh hiệu 985.

Sau đó tai nạn lại lần nữa ập xuống gia đình vốn cũng đã tan tành này, nửa học kỳ Đại Học năm 3 thì biết được ông nội bị ung thư gan giai đoạn cuối, lúc đó Trương Dương khăng khăng đòi bán đi tài sản còn sót lại duy nhất của gia đình, là cái nhà ở quê thành phố An Bình để chữa bệnh cho ông.

Trải qua hơn một tháng trị bệnh bằng hoá chất, bệnh của ông nội tuy vừa mới bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp, nhưng theo đó lực miễn dịch của cơ thể thay đổi đột ngột, vẫn không thể kháng trụ được căn bệnh, không đến hai tháng sau thì đã qua đời.

Ông nội là một người rất hay nói, hơn nữa còn rất ương ngạnh, trong lúc trị bệnh bằng hoá chất, mặc dù mỗi ngày ông phải chịu đau đớn vô cùng trên người nhưng ông đều cười, thậm chí giúp bác sĩ an ủi những bệnh nhân khác trong viện.

Trước khi lâm chung, ông cố chấp nắm tay Trương Dương không thể nhắm mắt, mãi đến khi Dương Tĩnh nén lệ ở bên tai ông thấp giọng nói gì đó, ông mới mỉm cười mà đi.

Sắp xếp xong hết hậu sự của ông nội, sau khi nghỉ hè, bác sĩ Dương mới nói thật với hắn.

- Ông nội anh vẫn luôn hi vọng chống chọi được tới ngày anh lập gia đình, nhưng ông ấy biết rõ bản thân mình, cho nên cuối cùng thân đại sự của anh ông ấy giao hết cho tôi, hi vọng tôi tìm một đối tượng cho anh.

Sau đó còn có một màn mở đầu đó, khai giảng học kỳ này không bao lâu, bác sĩ Dương Tĩnh nói đã tìm được một đối tượng phù hợp, bảo hắn 14h30 chạy tới quán cà phê Kỳ Đóa cạnh bệnh viện, không được đến trễ, không thể không đi.

Trương Dương đút tay vào túi quần, lấy ra một tờ 100 đồng đã bị vò nhàu nát, lại nhìn tín vật hẹn gặp mặt, một tờ báo ngày của Mai Ninh, chậm rãi tới trước cửa cà phê Kỳ Đóa.

Lạnh nóng thay đổi khiến hắn không hiểu sao sinh ra cảm giác nghẹt thở, mồ hôi bỗng chốc từ trên trán túa ra.

Một chiếc BMW Z4 màu đỏ dừng trước cửa tiệm, Trương Dương nhìn lướt qua, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng hắn cũng không quá để ý, trong lòng tính toán, chút tiền ấy trong túi có đủ mua hai tách cà phê hay không.

Trương Dương hiện giờ có thể dùng hai chữ nghèo rớt để hình dung, căn nhà duy nhất đã bán, nợ bà con xa hơn sáu vạn đồng, còn cả tiền vay học tập.

Tuy rằng hắn hiện tại mỗi ngày đều chạy đi làm bán thời gian, ngày thường không làm gì liền đến chỗ làm, nhưng cuộc sống khó khăn có thể nghĩ là biết.

May mắn là hắn kế thừa gien vui vẻ bẩm sinh từ ông, tuy rằng cuộc sống khó khăn, nhưng chỉ cần còn sống là còn có hi vọng, nhưng dĩ nhiên, với tình huống hiện tại của hắn, đừng nói cái gì mà gặp mặt, cho dù nói đến chuyện yêu đương chỉ sợ đều phải tính toán tiền bạc trong túi có đủ mua một đóa hồng hay không.

Sở dĩ hôm nay đến nơi hẹn là vì Trương Dương cảm thấy bản thân nợ bác sĩ Dương một nhân tình, người ta đã nhiệt tình như thế, chung quy không nỡ cự tuyệt nàng, với lại Trương Dương tin tưởng, sau lần này, người ta coi như hoàn thành giao phó lúc ông nội lâm chung rồi, không có lần tiếp theo nữa.

Theo cửa tiệm đẩy ra, một luồng hơi lạnh đập vào mặt, nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đỏ sậm cúi người, mắt hình trăng non uốn thành một vòng cung cười tủm tỉm tặng hắn một nụ cười nghề nghiệp:

- Hoan nghênh, xin hỏi tiên sinh có mấy người.

Trương Dương nhìn lướt qua trong quán, sau đó trong một góc thấy một khuôn mặt hết sức mê người.

Nàng có mái tóc đen tuyền, hai tay đang lật xem một quyển tạp chí không biết tên, trên người mặc một cái áo phông sọc đen trắng với cổ chữ V, nhìn qua khuôn mặt vừa khéo làm vòng eo mảnh khảnh của nàng phác họa đến tinh tế.

Do hai tay đặt trên bàn khiến bộ ngực của nàng có vẻ càng thêm bắt mắt, mỹ nữ Trương Dương gặp qua không ít, nhưng dậy thì hoàn mỹ đến thế Trương Dương hiếm khi thấy.

Tầm mắt Trương Dương bên này nhìn lại, đó là bộ ngực tròn trĩnh cao ngất kinh người, không có một chút cảm giác sệ xuống chút nào, thuộc về loại hình giọt nước hoàn mỹ tuyệt đối, bên dưới là một chiếc váy ngắn màu tím, sự tương phản của màu sắc làm cặp đùi đẹp kia càng tỏ ra trắng nõn mềm mại, dưới ánh đèn dịu nhạt mơ hồ lóe ra vẻ rực rỡ mê người, phảng phất có thể phản chiếu bóng người.

Điều kiện như thế đã đủ vừa lòng khiến trái tim người ta nhảy thình thịch, nhưng thoạt nhìn còn chưa đủ kích thích.

Mấu chốt là một cặp chân dài của nàng không đơn thuần là trắng ngần mà thôi, dù rằng nàng ngồi nghiêng người, nhưng căn cứ theo suy tính Trương Dương nhìn ra, cặp chân dài trắng ngần kia của nàng tỉ lệ tuyệt đối là cấp hoàng kim, đôi chân thẳng tắp thon dài cơ hồ không thấy bất kỳ vết sẹo nào.

Dương Tĩnh là mỹ nữ chân dài chiếm 8 phần đầu thân, mà vị trước mắt này không thể nghi ngờ chính là loại chiếm 1/2 đầu vạn trung vô nhất, mỹ nữ chân dài tỉ lệ hoàn mỹ tuyệt đối, nhìn mà dự đoán thì cặp chân kia ít nhất cũng phải có gần 1 thước 2.

Không có cách nào khác thấy rõ chính diện của nàng, song chỉ cần nhìn từ mặt bên, Trương Dương có thể khẳng định khuôn mặt mỹ nữ này tuyệt đối là nghiêng nước nghiêng thành.

Trong quán ngoài nàng ra hình như cũng không có khách nào khác. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trương Dương nhìn nhìn thời gian, 14h3', khoảng cách tới thời gian ước định còn có 27 phút, ấn theo kinh nghiệm mà nói, mỹ nữ nghiêng thành trước mắt hẳn không phải là đối tượng gặp mặt của mình.