Đế Quốc Bóng Tối

Chương 12



Bàn tay Shinichi run rẩy, chầm chậm ngồi bệt xuống đất.Từ ngày tiểu học mẹ cậu đã mất rồi, nuôi nấng cậu vẫn luôn là một tay Shuusuke, cũng chính Shuusuke nắm hai tay cậu bắn ra viên đạn đầu tiên của đời cậu. Thưở bé, cậu vẫn hằng ao ước được như bố, nhưng dần dà càng lớn lên cậu lại càng sợ hãi, cậu muốn trở thành Shuusuke, vậy sau khi cậu trở thành người giống bố rồi, sẽ còn ai muốn trở thành Kobayakawa Shinichi nữa đây?

Shinichi thở sâu một hơi, ngày hôm nay cậu đã phải trải qua quá nhiều quá nhiều.

Tờ giấy khám bệnh này là bí mật của Shuusuke, phận làm con, cậu không muốn cứ thế mà vạch trần bố.

Shinichi đứng dậy, thả lại tờ giấy vào trong khe hở ngăn kéo.

Trở lại phòng mình, nhìn trần nhà phát ngây ra.

Hai má vương dòng lành lạnh, chất lỏng chảy dọc từ khoé mắt xuống, kéo dài đến mang tai.

Sáng sớm hôm sau, Shinichi không đi học. Cậu đi bộ đến sân huấn luyện của bố mình.

Shuusuke đang chăm chú quan sát một người trẻ tuổi luyện tập nằm bắn. Shinichi ngồi xuống chiếc ghế sau Shuusuke, thấy tấm lưng ông rung lên bởi những cơn ho khan dai dẳng, lòng cậu trào lên vị đau xót. Người trẻ tuổi kia rất có thiên phú, tư thế chuẩn, hô hấp và động tác bóp cò cực kỳ ăn nhịp, số vòng bắn trúng cũng khá lý tưởng, có điều Shinichi thấy dáng vẻ Shuusuke thấp đầu nghiên cứu số liệu huấn luyện là cậu đã biết, ông vẫn chưa đủ hài lòng đối với biểu hiện của người trẻ tuổi nọ.

Shinichi cười, khẽ khàng đi đến bên cạnh Shuusuke nãy giờ vẫn rất tập trung, “Bố biết chưa? Khi viên đạn bắn ra, anh ta sẽ rung vai một cách vô thức.”

Shuusuke ngạc nhiên ngẩng lên liền chạm mắt đến gương mặt tươi cười của đứa con, hai đầu lông mày nhăn lại sâu hoắm, “Giờ này con hẳn phải đang ở trường chứ?”

Shinichi lùi về sau vài bước, giang ra hai tay, “Hai bố con mình đấu thử đi. Lâu rồi không cầm súng, tay có vẻ ngứa ngáy quá.”

Ba giây trôi qua ngây dại, Shuusuke trợn mắt, “Chỉ do ngứa tay thôi à?”

Shinichi gật, “Chắc nhiều hơn ngứa tay đôi chút.”

Shuusuke hé miệng, nghe chừng muốn nói gì, cuối cùng ông vẫn thôi. Ông vung vẩy tay, nói lớn, “Thằng lớn đầu ngang ngược, lấy hai khẩu súng hơi đến đây!”

Tin tức trận đấu phân tranh cao thấp của hai bố con tức thì lan truyền, khán phòng vốn chả có ma nào thoắt cái đã tụ hơn chục người ngồi, chỉ sợ nhân viên thụ huấn của toàn cơ sở thể thao bắn súng cũng đến hết. Chưa kể còn có mấy tuyển thủ mới nổi và cả các huấn luyện viên.

“Ủa, nhiều người xem dữ vậy?” Shinichi nghiêng đầu nhìn, thậm chí còn thấy một huấn luyện viên đang chỉ vào Shinichi và nói gì đó với tuyển thủ của ông ta nữa.

“Trong giới bắn Nhật Bản con cũng có chút ít danh tiếng.” Shuusuke đặt súng vào tay con trai, “Sao hả? Con cần chuẩn bị bao lâu nào?”

Shinichi xóc xóc khẩu súng hơi trong tay, “Ngay giờ là được rồi, mười phát định thắng bại.”

“Thằng này giỏi.” Shuusuke đập đầu Shinichi một cách nặng nề, “Mày không tập lâu đến thế rồi, bố còn sợ mày vòng chín còn bắn không nổi.” Nói xong, đoạn bắn ngay một súng về phía bia ngắm, kết quả là vòng 10.2.

Shinichi nhướn mày, “Con quên nói, con muốn so liên thanh[1] với bố.”

Vừa dứt câu, mọi người liền thấy cậu thiếu niên không có bày ra tư thế lâu lắc, hai cánh tay cậu mạnh mẽ mà vững vàng, ánh mắt không dao động lấy nửa phân, cậu không biết bản thân đang đấu tranh điều gì, thế nhưng bằng viên đạn bắn vút đi không hề có lấy một khoảng trống và sức giật từ thân súng truyền toả, cậu khắc chốc đã chặt đứt đi hết thảy những gì khiến cậu nhiễu loạn.

Trên khán đài cơ hồ mọi người đều nghển hết cả cổ, chờ đợi kết quả bia.

“Lạy Chúa, mười phát! Tất cả đều trên vòng mười!”

“Là trùng hợp à, sao lại có thể có được!”

“Tôi thấy cậu ta còn không hề ngắm!”

Shinichi vẫn duy trì tư thế cầm súng như cũ.

Cậu nhớ lại dáng dấp Akinobu ngày đó nhấc tay bắn, thanh nhã mà không chùn bước trước gian nan.

Chờ đến khi cậu cũng đủ tự tin y như vậy với chính bản thân cậu, cậu cũng sẽ làm được.

Đúng vậy, nếu mình có đủ tự tin, cớ gì phải lãng phí tận một thế kỷ mới xác định được mục tiêu bản thân mình muốn nhắm đến?

Shinichi ngoảnh đầu qua, Shuusuke không hề nhìn cậu, chỉ là nhìn tấm bia ngắm đến thất thần.

Tại một giây ấy, Shinichi bỗng nhiên hiểu, Shuusuke cho đến giờ vẫn chưa từng nghĩ muốn cậu thực hiện giấc mơ của ông, bởi lẽ Shinichi chính là giấc mơ của Shuusuke rồi.

Cậu bước qua đó, gắt gao ôm lấy người bố của cậu, nhẹ giọng thì thầm, “Hôm qua sao bố lại không về?”

“…” Shuusuke hít mạnh một hơi, đã thật lâu con trai ông không có ôm ông như vậy, “Tại là có nhiều tài liệu kỹ thuật cần phân tích.”

“Để vận động viên của bố trở thành quán quân thế giới quan trọng tới vậy ư?”

Shuusuke cười buồn, “Thằng hâm, sau này con còn phải lên đại học… Con tưởng cuộc sống là chuyện đơn giản thế kia à?”

Shinichi buông Shuusuke, nói bằng ngữ điệu phảng chút tự phụ, “Hê, bố còn chín phát chưa bắn đó.”

“Khỏi cần, bố vĩnh viễn cũng không thắng được cậu.” Shuusuke vỗ vỗ bả vai Shinichi.

Đến khi rời khỏi cơ sở bắn, Shinichi bất giác thấy thoải mái hơn thật nhiều.

Chập tối muộn, Shuusuke gọi điện, báo hôm nay có bạn từ Mỹ rủ đi ăn, Shinichi không quá cản bố phải chú ý sức khoẻ không được uống nhiều rượu, nhưng giọng nói của bố lại làm cậu thấy ấm áp lắm. Trước đây chỉ khi Shuusuke về nhà ăn cơm, ông mới gọi điện thoại.

Shinichi móc chìa khoá và ví tiền, vừa mới mở được cửa ra, đã thấy ngay Akinobu đứng trước cửa vẻ chừng như chuẩn bị gõ.

“Cậu… Sao lại đến thế này?”

“Hôm nay cậu không đi học.”

Shinichi mỉm cười, chính cậu cũng không tường tận nổi, lần đầu tiên gặp Akinobu cậu không hề có cảm tình gì hết. Thế mà, bắt đầu từ khi nào thì, bản thân mình lại nhìn cậu ta bằng một con mắt khác? Là khi trên chuyến xe bus mình chống giữ cơ thể vì mất máu quá nhiều mà hụt sức của cậu ta? Hay là vì đường kiếm uyển chuyển mà ác liệt nọ? Hay lại là vì ngày ấy cậu ta đã cứu mình ở kho hàng?

“Đi thôi, mua nguyên liệu, tối nay ăn lẩu với tôi nhé?”

Akinobu không ý kiến gì, đi theo sau Shinichi.

Từ đầu tới cuối, chỉ độc mỗi Shinichi tự chọn nguyên liệu nấu ăn, một mình ôm nào trứng, nào thịt rồi lại cả đống rau về nhà, người bạn cùng lớp vĩ đại Saionji Akinobu ngoại trừ im phăng phắc đi theo sau, còn lại chả cần làm cái gì.

Nồi lẩu nóng hổi bốc khói lượn lờ lãng đãng, Akinobu chỉ ngồi ngay ngắn nhìn Shinichi đối diện cặm cụi nấu nấu suốt nãy giờ, hốt nhiên y có một loại cảm giác không thực. Shinichi thế này cứ như sẽ thoắt cái tan biến mất không kịp níu lấy nữa.

“Hê, cậu ăn đi, ăn no xong, chúng ta nhất quyết phải phân thắng bại.” Shinichi chợt ngẩng đầu, đôi ngươi trong veo khiến cho Akinobu vô thức hít một hơi.

“Thắng bại gì?”

“Kiếm đạo á. Chẳng phải cậu nói tôi sẽ không còn cơ hội đâm trúng cổ họng cậu nữa đó sao?” Vai phải Shinichi hơi nhếch nhếch về phía trước, nửa bên xương quai xanh ấy lộ ra khỏi cổ áo mặc ở nhà, Akinobu cảm giác hai mắt y không khác nào bị điện giật, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cái nơi đấy, không tài nào nhúc nhích.

“Tầm này câu lạc bộ kiếm đạo không sinh hoạt.”

“Phải rồi, sao giờ nhỉ?”

“Ăn nhanh lên chút, rồi đến nhà tôi.”

“Nhà cậu?”

Đến tận khi được Akinobu dẫn về nhà Saionji rồi, Shinichi bấy giờ mới thấm hiểu được duyên cớ Akinobu nói về nhà y.

Nhà Saionji ngoài danh phận là tam đại gia tộc yakuza của Tokyo, còn được coi như một gia tộc khá là truyền thống.

Akinobu đi ở đằng trước, hai người cùng đi dọc dãy hành lang khúc lượn thật dài, guốc gỗ giẫm trên sàn nhà phát ra những âm thanh nhịp nhịp theo quy luật. Theo con đường Akinobu dẫn đi qua chốc chốc lại có những bức chân dung tướng tá ông trùm mặc kimono, đúng là thứ môi trường cả đời này Shinichi mới được thấy trên phim thôi à.

Khi một cánh cửa giấy được kéo ra, Shinichi không khỏi mở to hai mắt, bên trong là một gian luyện kiếm tối thiểu cũng phải 60m2.

Trên hàng giá kệ lắp tường, là một loạt một dãy katana[2] tra kín trong vỏ kiếm.

Sự tàn sát tĩnh mịch lại mơ hồ tràn ra mùi máu tanh tưởi.

Akinobu bước vào giữa trung tâm phòng, chậm rãi xoay người lại nói với Shinichi đang đứng thừ người ở cửa, “Chính là ở đây. Gian nhỏ bên kia có đủ giáp phục và kiếm gỗ.”

“Chúng ta đấu ngay tại đây á?”

“Cậu cần trọng tài à?”

Shinichi lắc quầy quậy, “Không. Đây là trận đấu giữa tôi và cậu, thắng bại cũng chỉ cần tôi cậu mà thôi.”

Cả hai thay xong đầy đủ đồ bảo hộ, tràn trề hả hê chiến đấu.

Không có tỉ số, cũng không giới hạn thời gian.

Ngợp gian phòng luyện kiếm chỉ có tiếng kiếm gỗ va chạm, đập nện.

Thời khắc ấy, tựa như tất cả mọi ngôn ngữ trao đổi đều là dư thừa.

Họ cứ thế suy đoán cử động tiếp theo lẫn nhau, phân tích động tác lẫn nhau, thế giới của họ dường như chỉ còn lại duy nhất hai người. Không chỉ dừng lại ở đọ sức, mà càng về sau thậm chí càng mang ý vị giáp lá cà hơn.

Tỉ số không phải là mấu chốt, mà hơn hết là đánh bại đối phương như thế nào.

Akinobu nói đúng, đòn đâm của Shinichi đã không thể tấn công trúng cổ họng của y nữa.

Nhưng đối với Akinobu mà nói, đòn đâm của Shinichi lại là thể nghiệm kỳ diệu nhất trên thế giới này mà y cảm thụ được, tới nỗi làm trái tim y đập đến nhanh loạn còn hơn cả khi bị viên đạn chọc thấu lá phổi.

Mỗi một lần y nghiêng đầu đi tránh né đường tấn công xuyên chọc nọ, y biết, chỉ cần ngập ngừng chút ít thôi, thanh kiếm gỗ kia sẽ kiên quyết đánh vào cổ họng y, thậm chí quất gãy xương cốt y, đâm thủng thân thể y, thế nhưng thời khắc ngắn ngủi tránh thoát được sự kinh hiểm nghìn cân treo sợi tóc ấy, lại làm cho Akinobu hưng phấn lạ lùng quá đỗi.

Thẳng đến khi kiếm của y dữ dội đập trên đỉnh đầu Shinichi.

Shinichi giật lùi về phía sau dăm bước, sau đó ngã cái bịch xuống, thời gian vấn vít trong gian phòng luyện nhất thời như ngưng đọng.

Nhìn Shinichi nằm ngửa trên đất há to mồm thở hổn hển, Akinobu cũng đi lại từ xa đến cạnh chỗ cậu đang nằm.

“A… A… Haa…” Shinichi đưa tay vuốt vuốt ngực, “Ngay cả… hội trưởng cũng không có… giáo huấn tôi đến thê thảm nỗi này…”

Akinobu trầm lặng, cảm giác hô hấp của Shinichi hệt như thuỷ triều sắp nhấn chìm lấy y. Y hơi động mình, tháo mặt nạ bảo hộ đầu xuống. Kế tiếp nhoài người qua, một tay chống sàn, tay còn lại giúp Shinichi cởi đồ bảo hộ.

Bọn họ bắt đầu đấu từ chín giờ tối cho đến tận hai giờ đêm. Shinichi mệt rã người, lơ mơ thấy ngón tay tao nhã của Akinobu cử động cách tấm chắn bảo hộ, nhẹ nhàng gỡ dây buộc kéo ra, rồi từ tốn cởi mặt nạ cho cậu.

Luồng không khí trong lành cũng đồng thời dội đến.

Shinichi chếch mặt về một bên, nhìn Akinobu đang vô cùng hít thở dịu nhẹ, “Ha, cậu siêu thật đấy. Đánh suốt mấy tiếng đồng hồ liền mà chẳng bị thở mệt.”

Akinobu chỉ là nhìn cậu, không thốt lời nào.

Ngốc lắm, bởi vì cậu đang cách tôi gần như vậy, gần gụi đến độ tôi không dám hít thở.

“Tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu…” Một vài sợi tóc xoã trên hàng mắt Shinichi, loà xoà rủ xuống, xương quai xanh sâu hõm lại một lần nữa bị cổ áo lỏng lẻo phơi trần ra.

“Ừm?” Âm mũi của Akinobu đã bớt lạnh băng, trái lại còn có thêm cả một xúc cảm lười biếng. Giờ phút này, tâm tình y có chút nhộn nhạo.

“Vì sao gia nhập câu lạc bộ kiếm đạo?”

“…” Vì tôi muốn gặp cậu.

“Vì sao thời điểm Kresha tới tìm tôi, cậu lại sốt sắng đi cứu tôi như vậy?”

“…” Vì tôi không muốn mất cậu.

“Vì sao…” Shinichi thở dài, lần đầu tiên gặp Akinobu trên chuyến xe bus ấy, cậu đã để y nhìn thấu. Ngược lại bây giờ, chính cậu lại không hiểu nổi y.

“Vì sao cậu phải hỏi nhiều ‘vì sao’ như thế?” Akinobu lùa ngón tay vào mái tóc Shinichi bởi mồ hôi mà bết trên da đầu, từng sợi từng sợi nhấc chúng lên, hong gió.

Hết thảy có lẽ chính bởi hình như tôi thích cậu rồi.

. /.



Chú thích:

1. Đấu bắn liên thanh

Như kiểu đấu bình thường là bắt từng phát một, còn đấu liên thanh là pằng pằng chíu chíu một loạt rồi so xem ai trúng tâm nhiều hơn ý, liên thanh thì khó hơn từng phát là chắc rồi, vì không có thời gian ngắm nhiều, cứ thế mà bóp cò phóng đạn thôi =;

2. Kiếm katana hay còn gọi là kiếm Nhật, là vũ khí đặc trưng của người Nhật Bản. Kiếm Nhật là một loài trường kiếm, có lưỡi dài và cán dài, cán kiếm thường được cầm bằng hai tay khi chiến đấu. Kiếm chỉ có một lưỡi, sắc bén, có sức sát thương cao. Kiếm thường được đeo ở thắt lưng và mũi kiếm xoay lên trên.



Theo một số nhà khoa học, sở dĩ kiếm katana đạt được độ cứng và bền là vì khi luyện kiếm, các nghệ nhân thường cho thêm oxít titan vào trong hợp kim. Điều này làm cho kiếm có độ sắc bén nhất, ngoài ra còn giúp chống oxy hóa, khiến cho thanh kiếm luôn sáng bóng.